Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266
-Chư vị khanh gia đều biết, nội khố tuy rằng tên là nội khố, nhưng bên trong nó liên can tới nhiều việc trọng yếu.
Hoàng đế giọng căm hận nói:
-Mấy năm nay nội khố rất khó làm, đào sông ở phía nam, rồi nạn rét lạnh ở phương bắc, trẫm muốn điều ngân lượng ở trong quốc khố ra, nhưng nào đâu biết rằng…Quảng Huệ Khố vậy mà không lấy được bạc!
Quảng Huệ Khố là một trong mười khố của nội khố chuyên tích trữ tiền, vàng bạc, nhưng hẳn là đặt ở trong Thừa Vận Khố. Hoàng đế tức giận dường như là sai đối tượng, nhưng bất luận nói thế nào đi nữa, Thừa Vận Khố cùng Quảng Huệ Khố đều là trưởng công chúa cùng bộ hộ cùng đồng thời giải quyết. Tuy rằng trong mười năm nay, bộ hộ căn bản không dám nói nửa câu, bộ hộ Thượng Thư Phạm Kiến nhanh chóng đứng lên thỉnh tội.
Hoàng đế phất tay, căn bản làm như không nhìn thấy hắn tiếp tục nói rằng:
-Tân Chính không bệnh mà chết, nhưng trẫm quyết ý phải làm gì đó trong nội khố này. Không cầu hồi phục lại tiền bạc như vài chục năm trước, nhưng ít nhất hàng năm cũng phải lấy được bạc về cho triều đình.
Thanh âm của hắn nói không cao, ngữ khí cũng không kịch liệt, nhưng bên trong ẩn chứa uy thế, làm cho mọi người không dám nói gì nhiều:
-Hoàng muội đã trở về Tín Dương, tóm lại cần phải có một đại thần đứng đầu việc này, các ngươi có tuyển chọn gì tốt, báo cho trẫm nghe một chút.
Mấy vị đại thần cùng hoàng tử bên trong ngự thư phòng đều biết, đây bất quá chỉ là một vở kịch mà thôi. Người trong kinh đô đã sớm biết bệ hạ đã chọn người vẫn yên tĩnh ngồi trong một góc phía sau lúc này là Phạm Nhàn rồi. Mà lúc trước bệ hạ “mượn xe phát huy” mạnh mẽ để Phạm Nhàn ngồi vào vị trí đó, không ngoài cấp cho đám thần tử một điều, không nên làm ngược lại với việc chọn ra chủ sự nội khố này.
Nhưng mọi người cũng biết kỳ thực tình hình trong nội khố cũng không tới mức không ra gì như lời hoàng đế. Hàng năm do Giang Nam các phương đưa một ít hàng hóa tới phương Bắc, ít ra cũng lấy được cho triều đình mấy trăm vạn lượng bạc. Nếu như không phải những buôn bán vô cùng bí ẩn của nội khố này chống đỡ, Khánh quốc cũng không đủ tài lực khai thác những lãnh thổ chung quanh. Trong lúc nhất thời mọi người mơ hồ sinh ra tâm đố kị với Phạm gia.
Nhưng mà nếu bệ hạ đã suy nghĩ như vậy, nghĩ tới bất luận ai sau này tiếp nhận nội khố, chỉ sợ hàng năm đều phải đau đầu chuyện tiền bạc.
Nghĩ tới như vậy, tâm tư ghen ghét của chúng thần mới phai nhạt đi một chút, nhưng tuy là như vậy, cũng không có người này nguyện ý đề nghị Phạm Nhàn lúc này? Đây là vấn đề khác, cũng là vấn đề kinh tế, nội khố rất khó khăn, người chủ sự hàng năm cũng thu được không ít lợi ích. Những đại thần này hàng năm cũng thu được nhiều phần thưởng từ bên Tín Dương, nào không biết đạo lý này.
Chúng thần không nói, Phạm Kiến ngại thân phận, tự nhiên cũng không tiện đề cập tới tính danh nhi tử mình, bên trong ngự thư phòng nhất thời lâm vào tình trạng xấu hổ. Hoàng đế không nói gì thêm, chỉ cầm lấy chén trà, nhợt nhạt nhấp một ngụm, sắc mặt như thường, nhưng không ai phát hiện ra hàn ý trong mắt hắn.
…
-Nhi thần tiến cử…
-Nhi thần tiến cử…
Mọi người trong ngự thư phòng cả kinh, vẻ trầm mặc bị hai người đồng thời đánh vỡ, hơn nữa đồng thời lên tiếng lại là một vị thái tử cùng nhị hoàng tử, tình huống đặc sắc có thể thấy được.
Hoàng đế khẽ gật đầu nói rằng:
-Nói đi.
Nhị hoàng tử nhìn thái tử, hơi áy náy cười nói rằng:
-Thái tử đã có nhân tuyển, thần chăm chú lắng nghe.
Hoàng đế nhìn hắn một cái không nói gì thêm.
Thái tử thấy nhị hoàng tử khiêm nhượng, hắn thân là người đứng đầu đông cung, là hoàng đế tương lai của khánh quốc, tự nhiên việc nhân đức không nhường ai, quay lại thi lễ với phụ hoàng nói rằng:
-Phụ hoàng, nhi thần đề cử Phạm Nhàn.
Mọi người trong ngự thư phòng rõ ràng, đông cung hết sức lôi kéo Phạm Nhàn, huống chi loại này chỉ là thuận nước mà giong thuyền thôi. Không ngờ bệ hạ không lập tức tỏ thái độ, ngược lại hỏi nhị hoàng tử nói:
-Ngươi chuẩn bị tiến cử người phương nào?
Nhị hoàng tử cũng có vẻ hơi xấu hổ, cười nói rằng:
-Nhi thần cũng là chuẩn bị tiến cử… Phạm Nhàn, Phạm đại nhân.
Trong ngự thư phòng vẫn an tĩnh như cũ, hoàng đế dùng ánh mắt thâm ý vị trường liếc nhìn Phạm Nhàn một cái. Phạm Nhàn sắc mặt không đổi, chuẩn bị đứng dậy ứng đối, không ngờ hoàng đế không cho hắn cơ hội này, nhàn nhạt nói rằng:
-Hai huynh đệ các ngươi đã cho rằng Phạm Nhàn có thể, đó chình là hắn rồi, hết thu truyền ý chỉ, không cần truyền dụ cho các lộ quận châu.
Trọng tâm câu truyện tới lúc này đã thành kết cục, tuy rằng đây là chuyện tình mà trong cung đã định từ trước khi Phạm Nhàn thành hôn với Lâm Uyển Nhi, nhưng hôm nay đưa ra trong ngự thư phòng, ghi lại trong danh sách, tự nhiên không thể sửa lại được nữa. Mọi người vừa nghĩ tới Phạm gia phụ chưởng quốc khố, tử chưởng nội khố, trong lòng mơ hồ có cảm giác quái dị. Ân sủng bực này, trong kinh thật sự không tìm ra được nhà nào như vậy nữa. Nhìn thấy thái tử cùng nhị hoàng tử đều tranh nhau lôi kéo Phạm Nhàn, liền biết địa vị của Phạm gia mấy năm sau sẽ thế nào, sợ rằng sẽ như lửa thêm dầu mà thôi!
Phạm Kiến cùng Phạm Nhàn hai phụ tử nhanh chóng đứng lên tạ ân, ngay cả xưng tên cũng lo sợ không thôi.
Hoàng đế không để ý nhiều tới bọn họ, trái lại mỉm cười hỏi nói:
-Nếu định rồi, trẫm lúc này mới hỏi hai huynh đệ các ngươi, vì sao đồng thời hướng vào Phạm Nhàn?
Thái tử hơi suy nghĩ một chút rồi cười nói:
-Nhi thần chỉ nghĩ một cách đơn giản, Phạm thượng thư đại nhân quản lý tài sản quốc gia, có hiệu quả rất rõ ràng, Phạm Nhàn là nhi tử của đại nhân, nghĩ tới phương diện này cũng có chút tài.
Nhị hoàng tử cũng cười nói:
-Nhi thần cũng là nghĩ như vậy, hơn nữa nội khố rất nhiều việc liên quan tới vàng bạc, cần một đại thần giữ mình trong sạch mới có thể xử lý được công việc. Nhi thần vọng ngôn một câu, hiện giờ trong quan trường, tham ô thành phong trào, tuy rằng các lộ cũng có thanh quan nổi danh. Nhưng trên các mặt khác, tiểu Phạm đại nhân tài hoa hơn người, thế nhân đều biết là người học cao hiểu rộng, cho hắn quản lý nội khố, nghĩ chắc hợp.
-Ồ? ~ Hoàng đế sắc mặt không đổi hỏi:
-Đạo lý này miễn cưỡng có thể thông qua, nhưng không còn nguyên nhân nào khác sao?
Thái tử liếc mắt nhìn nhị hoàng tử, đều không hiểu gì, chẳng lẽ bệ hạ mượn cơ hội khảo thí hai người sao. Tên đã trên dây, phải phóng đi thôi. Thái tử không còn các nào khác đành phải kiên trì nói rằng:
-Nhị ca nói rất đúng, hơn nữa giám sát nội khố từ trước tới nay đều là việc của Giám Sát Viện. Phạm đại nhân là đề ti giám sát viện. Nghĩ tới hai ti phối hợp, cũng tiện hớn rất nhiều.
Tiểu hoàng tử đi vào với nhị hoàng tử, đã đứng một hồi lâu, chân có chút ngứa ngáy rồi, hơn nữa cũng có thể nghe không hiểu lắm những lời phụ thân cùng các bậc đại thần này nói cái gì. Tinh thần có chút không được minh mẫn, trong hoảng hốt, có chút kỳ quái, cười hì hì, lên tiếng nói:
-Thái tử ca ca, theo ca nói, Phạm Nhàn này chẳng phải là tự mình giám sát mình rồi sao?
Hắn là một tiểu hài tử, cho nên nói chuyện hơi càn quấy một chút, người bên ngoài cũng chỉ tưởng là lời nói ngây thơ chất phác. Nhưng dường như những lời nói vô tâm đó, lại chỉ thẳng ra những sai lầm trong lời của thái tử. Chúng đại thần cũng không dám nói nhiều lời, thái tử sắc mặt hơi khó coi.
Cũng may nhị hoàng tử lúc này cũng khổ não nói:
-Phụ hoàng, nhi thần thực sự cũng không nghĩ ra được rồi.
Hoàng đế không có ý trách cứ lời của thái tử, chỉ nhàn nhạt nói rằng:
-Không nghĩ ra được sao? Vì sao lúc trước ngươi muốn tiến cử hắn?
Mọi người bên trong ngự thư phòng không biết rõ kế hoạch của thánh thượng, rõ ràng là hướng vào Phạm Nhàn, nhưng lại muốn tìm phiền phức cho nhi tử mình, thật sự là thánh tâm khó dò. Mọi người không thể làm gì khác hơn được là ngậm chặt miệng, chỉ sợ gặp phải họa tới.
Phạm Nhàn thân là đương sự, càng không thể ngồi yên trên ‘ghế nóng’, rất có chút khó chịu. Ngay lúc này nhị hoàng tử mới có hơi chút bất an lên tiếng:
-Kỳ thực…còn có một nguyên nhân, là…bởi vì nhi thần…cùng Phạm đại nhân quan hệ cá nhân không tồi.
…
Bệ hạ yên lặng nhìn nhị nhi tử của mình, sau một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười có vẻ vô cùng thư sướng, nói rằng:
-Nghìn điều, vạn điều, chỉ một điều là đủ rồi…Nội khố là cái gì?? Đó là khố của hoàng thất, nếu muốn Phạm Nhàn để ý tới nội khố, hắn tự nhiên cũng phải có đủ thân cận với hoàng thất mới được. Phạm Nhàn nếu đã làm ở Thái Thường Tự, một điều thân cận tự nhiên đủ rồi.
Đương nhiên vậy là đủ rồi, Phạm Nhàn nói như thế nào cũng là một phò mã quận chúa, nói như thế nào, thái tử, nhị hoàng tử cũng thường gọi hắn là muội phu. Thái tử ở bên cạnh lắng nghe, không khỏi thở dài trong lòng, nghĩ thầm lão nhị quả nhiên là lợi hại, không ngờ đoán được đáp án phụ hoàng muốn, chính mình thế nào cũng chậm hơn một chút?
Bởi đại quân mới quay về, biên giới mới định lại, cho nên nghị sự ngày hôm nay có vẻ hơi lâu một chút, đúng là đã tới giữa trưa, tới giờ ăn cơm rồi. Hoàng đế nhìn trời một chút, liền phân phó thái giám phòng ngự thiện, giữ chư vị đại thần cùng hoàng tử lưu lại dùng bữa. Phạm Nhàn hôm nay lần đầu tiên được ăn trong ngự thiện phòng, cũng nghĩ được ăn cái gì đó thần kỳ. Nhưng mà chỉ có rau xanh, cá, gà các loại, càng làm cho hắn thoải mái hơn chính là, cùng thánh thượng dùng bữa cũng không có khó chịu như mình tưởng tượng, trước khi ăn cũng không cần phải khấu đầu lần nữa.
Lời nói lúc trước của thái tử cùng nhị hoàng tử tất cả đều rơi vào trong tai của hắn, biết mình đúng là trốn không được rồi, nhìn vị nam tử trung niên đang ngồi bên trên kia trong lòng không khỏi sinh ra một chút hàn ý cùng cảnh giác??? Căn cứ vào ân sủng của hoàng đế là một chuyện thực sai lầm, nhưng hắn cũng không cho rằng một đế vương, có được bao nhiêu loại tình cảm này.
Phạm Nhàn không phải là một người có thể khống chế được tốt, hắn quỳ cũng quỳ được, nhẫn cũng nhẫn được, nghe cũng nghe được, nhưng có lúc mấu chốt uy hiếp tới bản thân, hắn sẽ mỉm cười sờ chân nhỏ của mình, không phải quỳ, nhẫn không được, nghe không được, chỉ biết đánh mẹ ngươi thôi.
Thái tử cùng hoàng tử cẩn thận hầu hạ bệ hạ dùng bữa sau đó tới thiên điện dùng cơm. Lúc này thánh thượng cùng mấy vị cựu thần đang nói chuyện phiếm, trên bàn ăn tự nhiên không nói chuyện quốc sự, cho nên nghị luận chỉ là những việc: nước giếng nhà ai ngâm trà thì tốt, dưa hấu châu nào thì lớn, vân vân và vân vân…Thỉnh thoảng còn nhắc tới một chút truyền thuyết trong thiên hạ vẫn thường nhắc tới. Thanh âm của mọi người dường như buồn bã khi nghĩ tới Trang Mặc Hàn qua đời, nghĩ tới ngoại trừ Thư đại học sĩ cùng Nhan Hành Thư ram những quan lớn khánh quốc này thậm chí ngay cả bệ hạ, lúc học vỡ lòng cũng là lúc đọc qua kinh sách của Trang đại gia.
Nói chung bữa cơm này so với bữa cơm ở Phạm phủ cùng dễ dàng hơn nhiều. Phạm Nhàn bụng có chút đói, cũng không có dựng tai nghe bên kia nói chuyện, đang khua cái đũa của mình với tới một miếng đậu ném vào trong miệng, chợt nghe thấy tiếng của bệ hạ nói với hắn rằng:
-Phạm Nhàn, ngươi tới.
Phạm Nhàn ngẩn ra, buông chiếc đũa, có chút lưu luyến rời khỏi đĩa thang đậu miêu hương thơm ngào ngạt trên bàn. Trong mắt hắn hiện ra dáng cười tươi rất trong sáng, nhanh chóng đi tới bên cạnh bệ hạ, nhìn khuôn mặt anh khí mười phần, trong con mắt hắn hiện lên một chút buồn bã cùng kích động, chắp tay hành lễ.
Đám cựu thần không biết bệ hạ gọi hắn tới làm cái gì, có chút hiếu kỳ dựng tai lên nghe. Bệ hạ cười nhìn hắn một cái nói rằng:
-Còn nhớ rõ ngày đó trong quán trà bên cạnh sông Lưu tinh, trẫm đã từng cho phép ngươi một chuyện gì không?
Phạm Nhàn không ngờ hoàng đế bệ hạ lại nói chuyện này trước mắt những quan lớn này, cười đáp:
-Thần ngày đó không biết là bệ hạ, cùng Cung thống lĩnh đấu một chưởng, mạo phạm tới thánh giá, thật sự là tội đáng muôn chết.
Lại bộ thượng thư ỷ vào mình là nguyên lão tam triều, vuốt râu khoa trương hỏi:
-Thì ra thánh thượng cùng Tiểu Phạm đại nhân đã từng gặp qua ngoài cung.
Hoàng đế khánh quốc lúc thương thảo chuyện quốc sự, có vẻ không giận mà uy, nhưng lúc này lại vô cùng hiền hòa, cười ha hả nói lại chuyện lúc đó cho các vị đại thần cùng nghe. Phạm Kiến lòng thầm nói hoang đường, không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai thỉnh thánh thượng thứ tội mạo phạm cho khuyển tử. Mấy đại lão trong triều còn lại cũng âm thầm nói, thảo nào Phạm Nhàn lại được thánh sủng như vậy, thì ra là có kỳ ngộ bực này. Tiểu tử này đúng là vận khí cũng quá tốt đi, không khỏi hiếu kỳ bệ hạ tới cùng là cho phép Phạm tiểu tử này chuyện gì.
-Trẫm từng nói quá, muốn cho muội muội ngươi một hôn sự tốt.
Hoàng đế dùng ánh mắt vô cùng nhu hòa nhìn Phạm Nhàn, tuyệt không có mang theo một chút vẻ nào là của thiên tử cả
-Hiện giờ Phạm tiểu thư hứa gả cho Tĩnh Vương thế tử, ngươi xem hôn sự này thế nào?
Phạm Nhàn trong đầu so với ăn thuốc đắng còn đắng hơn, trên mặt lại tràn đầy vẻ cảm động, theo phụ thân liên tục bái lạy. Mấy cựu thần bên cạnh sau khi nao nao cũng liên tục nịnh nọt nói bệ hạ bên sông vô tình gặp thần tử, liền thành một đoạn nhân duyên, thật sự là giai thoại thiên cổ, vân vân…
Thanh âm có chút lớn, truyền tới tai mấy vị hoàng tử đang dùng cơm ở bên phòng bên cạnh. Đại hoàng tử nhíu mày, thái tử mỉm cười, càng cảm thấy việc mượn hơi Phạm gia là một quyết sách anh minh. Hắn vô tình nhìn mặt nhị hoàng huynh, nhưng phát hiện sắc mặt vị này vẫn không đổi như cũ, như mấy năm nay vậy? thậm chí có chút cổ quái mà thong thả nhắm nuốt thực vậy liên tục. Thái tử không khỏi trong lòng thầm mắng thằng nhãi này dối trá không chịu được.
Trong ngoài ngự thư phòng, tiếng cười, tiếng hoan hô thánh thượng truyền tới, đâu ai biết trong lòng Phạm Nhàn phiền não cùng khổ sở tới mức nào.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hoàng đế giọng căm hận nói:
-Mấy năm nay nội khố rất khó làm, đào sông ở phía nam, rồi nạn rét lạnh ở phương bắc, trẫm muốn điều ngân lượng ở trong quốc khố ra, nhưng nào đâu biết rằng…Quảng Huệ Khố vậy mà không lấy được bạc!
Quảng Huệ Khố là một trong mười khố của nội khố chuyên tích trữ tiền, vàng bạc, nhưng hẳn là đặt ở trong Thừa Vận Khố. Hoàng đế tức giận dường như là sai đối tượng, nhưng bất luận nói thế nào đi nữa, Thừa Vận Khố cùng Quảng Huệ Khố đều là trưởng công chúa cùng bộ hộ cùng đồng thời giải quyết. Tuy rằng trong mười năm nay, bộ hộ căn bản không dám nói nửa câu, bộ hộ Thượng Thư Phạm Kiến nhanh chóng đứng lên thỉnh tội.
Hoàng đế phất tay, căn bản làm như không nhìn thấy hắn tiếp tục nói rằng:
-Tân Chính không bệnh mà chết, nhưng trẫm quyết ý phải làm gì đó trong nội khố này. Không cầu hồi phục lại tiền bạc như vài chục năm trước, nhưng ít nhất hàng năm cũng phải lấy được bạc về cho triều đình.
Thanh âm của hắn nói không cao, ngữ khí cũng không kịch liệt, nhưng bên trong ẩn chứa uy thế, làm cho mọi người không dám nói gì nhiều:
-Hoàng muội đã trở về Tín Dương, tóm lại cần phải có một đại thần đứng đầu việc này, các ngươi có tuyển chọn gì tốt, báo cho trẫm nghe một chút.
Mấy vị đại thần cùng hoàng tử bên trong ngự thư phòng đều biết, đây bất quá chỉ là một vở kịch mà thôi. Người trong kinh đô đã sớm biết bệ hạ đã chọn người vẫn yên tĩnh ngồi trong một góc phía sau lúc này là Phạm Nhàn rồi. Mà lúc trước bệ hạ “mượn xe phát huy” mạnh mẽ để Phạm Nhàn ngồi vào vị trí đó, không ngoài cấp cho đám thần tử một điều, không nên làm ngược lại với việc chọn ra chủ sự nội khố này.
Nhưng mọi người cũng biết kỳ thực tình hình trong nội khố cũng không tới mức không ra gì như lời hoàng đế. Hàng năm do Giang Nam các phương đưa một ít hàng hóa tới phương Bắc, ít ra cũng lấy được cho triều đình mấy trăm vạn lượng bạc. Nếu như không phải những buôn bán vô cùng bí ẩn của nội khố này chống đỡ, Khánh quốc cũng không đủ tài lực khai thác những lãnh thổ chung quanh. Trong lúc nhất thời mọi người mơ hồ sinh ra tâm đố kị với Phạm gia.
Nhưng mà nếu bệ hạ đã suy nghĩ như vậy, nghĩ tới bất luận ai sau này tiếp nhận nội khố, chỉ sợ hàng năm đều phải đau đầu chuyện tiền bạc.
Nghĩ tới như vậy, tâm tư ghen ghét của chúng thần mới phai nhạt đi một chút, nhưng tuy là như vậy, cũng không có người này nguyện ý đề nghị Phạm Nhàn lúc này? Đây là vấn đề khác, cũng là vấn đề kinh tế, nội khố rất khó khăn, người chủ sự hàng năm cũng thu được không ít lợi ích. Những đại thần này hàng năm cũng thu được nhiều phần thưởng từ bên Tín Dương, nào không biết đạo lý này.
Chúng thần không nói, Phạm Kiến ngại thân phận, tự nhiên cũng không tiện đề cập tới tính danh nhi tử mình, bên trong ngự thư phòng nhất thời lâm vào tình trạng xấu hổ. Hoàng đế không nói gì thêm, chỉ cầm lấy chén trà, nhợt nhạt nhấp một ngụm, sắc mặt như thường, nhưng không ai phát hiện ra hàn ý trong mắt hắn.
…
-Nhi thần tiến cử…
-Nhi thần tiến cử…
Mọi người trong ngự thư phòng cả kinh, vẻ trầm mặc bị hai người đồng thời đánh vỡ, hơn nữa đồng thời lên tiếng lại là một vị thái tử cùng nhị hoàng tử, tình huống đặc sắc có thể thấy được.
Hoàng đế khẽ gật đầu nói rằng:
-Nói đi.
Nhị hoàng tử nhìn thái tử, hơi áy náy cười nói rằng:
-Thái tử đã có nhân tuyển, thần chăm chú lắng nghe.
Hoàng đế nhìn hắn một cái không nói gì thêm.
Thái tử thấy nhị hoàng tử khiêm nhượng, hắn thân là người đứng đầu đông cung, là hoàng đế tương lai của khánh quốc, tự nhiên việc nhân đức không nhường ai, quay lại thi lễ với phụ hoàng nói rằng:
-Phụ hoàng, nhi thần đề cử Phạm Nhàn.
Mọi người trong ngự thư phòng rõ ràng, đông cung hết sức lôi kéo Phạm Nhàn, huống chi loại này chỉ là thuận nước mà giong thuyền thôi. Không ngờ bệ hạ không lập tức tỏ thái độ, ngược lại hỏi nhị hoàng tử nói:
-Ngươi chuẩn bị tiến cử người phương nào?
Nhị hoàng tử cũng có vẻ hơi xấu hổ, cười nói rằng:
-Nhi thần cũng là chuẩn bị tiến cử… Phạm Nhàn, Phạm đại nhân.
Trong ngự thư phòng vẫn an tĩnh như cũ, hoàng đế dùng ánh mắt thâm ý vị trường liếc nhìn Phạm Nhàn một cái. Phạm Nhàn sắc mặt không đổi, chuẩn bị đứng dậy ứng đối, không ngờ hoàng đế không cho hắn cơ hội này, nhàn nhạt nói rằng:
-Hai huynh đệ các ngươi đã cho rằng Phạm Nhàn có thể, đó chình là hắn rồi, hết thu truyền ý chỉ, không cần truyền dụ cho các lộ quận châu.
Trọng tâm câu truyện tới lúc này đã thành kết cục, tuy rằng đây là chuyện tình mà trong cung đã định từ trước khi Phạm Nhàn thành hôn với Lâm Uyển Nhi, nhưng hôm nay đưa ra trong ngự thư phòng, ghi lại trong danh sách, tự nhiên không thể sửa lại được nữa. Mọi người vừa nghĩ tới Phạm gia phụ chưởng quốc khố, tử chưởng nội khố, trong lòng mơ hồ có cảm giác quái dị. Ân sủng bực này, trong kinh thật sự không tìm ra được nhà nào như vậy nữa. Nhìn thấy thái tử cùng nhị hoàng tử đều tranh nhau lôi kéo Phạm Nhàn, liền biết địa vị của Phạm gia mấy năm sau sẽ thế nào, sợ rằng sẽ như lửa thêm dầu mà thôi!
Phạm Kiến cùng Phạm Nhàn hai phụ tử nhanh chóng đứng lên tạ ân, ngay cả xưng tên cũng lo sợ không thôi.
Hoàng đế không để ý nhiều tới bọn họ, trái lại mỉm cười hỏi nói:
-Nếu định rồi, trẫm lúc này mới hỏi hai huynh đệ các ngươi, vì sao đồng thời hướng vào Phạm Nhàn?
Thái tử hơi suy nghĩ một chút rồi cười nói:
-Nhi thần chỉ nghĩ một cách đơn giản, Phạm thượng thư đại nhân quản lý tài sản quốc gia, có hiệu quả rất rõ ràng, Phạm Nhàn là nhi tử của đại nhân, nghĩ tới phương diện này cũng có chút tài.
Nhị hoàng tử cũng cười nói:
-Nhi thần cũng là nghĩ như vậy, hơn nữa nội khố rất nhiều việc liên quan tới vàng bạc, cần một đại thần giữ mình trong sạch mới có thể xử lý được công việc. Nhi thần vọng ngôn một câu, hiện giờ trong quan trường, tham ô thành phong trào, tuy rằng các lộ cũng có thanh quan nổi danh. Nhưng trên các mặt khác, tiểu Phạm đại nhân tài hoa hơn người, thế nhân đều biết là người học cao hiểu rộng, cho hắn quản lý nội khố, nghĩ chắc hợp.
-Ồ? ~ Hoàng đế sắc mặt không đổi hỏi:
-Đạo lý này miễn cưỡng có thể thông qua, nhưng không còn nguyên nhân nào khác sao?
Thái tử liếc mắt nhìn nhị hoàng tử, đều không hiểu gì, chẳng lẽ bệ hạ mượn cơ hội khảo thí hai người sao. Tên đã trên dây, phải phóng đi thôi. Thái tử không còn các nào khác đành phải kiên trì nói rằng:
-Nhị ca nói rất đúng, hơn nữa giám sát nội khố từ trước tới nay đều là việc của Giám Sát Viện. Phạm đại nhân là đề ti giám sát viện. Nghĩ tới hai ti phối hợp, cũng tiện hớn rất nhiều.
Tiểu hoàng tử đi vào với nhị hoàng tử, đã đứng một hồi lâu, chân có chút ngứa ngáy rồi, hơn nữa cũng có thể nghe không hiểu lắm những lời phụ thân cùng các bậc đại thần này nói cái gì. Tinh thần có chút không được minh mẫn, trong hoảng hốt, có chút kỳ quái, cười hì hì, lên tiếng nói:
-Thái tử ca ca, theo ca nói, Phạm Nhàn này chẳng phải là tự mình giám sát mình rồi sao?
Hắn là một tiểu hài tử, cho nên nói chuyện hơi càn quấy một chút, người bên ngoài cũng chỉ tưởng là lời nói ngây thơ chất phác. Nhưng dường như những lời nói vô tâm đó, lại chỉ thẳng ra những sai lầm trong lời của thái tử. Chúng đại thần cũng không dám nói nhiều lời, thái tử sắc mặt hơi khó coi.
Cũng may nhị hoàng tử lúc này cũng khổ não nói:
-Phụ hoàng, nhi thần thực sự cũng không nghĩ ra được rồi.
Hoàng đế không có ý trách cứ lời của thái tử, chỉ nhàn nhạt nói rằng:
-Không nghĩ ra được sao? Vì sao lúc trước ngươi muốn tiến cử hắn?
Mọi người bên trong ngự thư phòng không biết rõ kế hoạch của thánh thượng, rõ ràng là hướng vào Phạm Nhàn, nhưng lại muốn tìm phiền phức cho nhi tử mình, thật sự là thánh tâm khó dò. Mọi người không thể làm gì khác hơn được là ngậm chặt miệng, chỉ sợ gặp phải họa tới.
Phạm Nhàn thân là đương sự, càng không thể ngồi yên trên ‘ghế nóng’, rất có chút khó chịu. Ngay lúc này nhị hoàng tử mới có hơi chút bất an lên tiếng:
-Kỳ thực…còn có một nguyên nhân, là…bởi vì nhi thần…cùng Phạm đại nhân quan hệ cá nhân không tồi.
…
Bệ hạ yên lặng nhìn nhị nhi tử của mình, sau một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười có vẻ vô cùng thư sướng, nói rằng:
-Nghìn điều, vạn điều, chỉ một điều là đủ rồi…Nội khố là cái gì?? Đó là khố của hoàng thất, nếu muốn Phạm Nhàn để ý tới nội khố, hắn tự nhiên cũng phải có đủ thân cận với hoàng thất mới được. Phạm Nhàn nếu đã làm ở Thái Thường Tự, một điều thân cận tự nhiên đủ rồi.
Đương nhiên vậy là đủ rồi, Phạm Nhàn nói như thế nào cũng là một phò mã quận chúa, nói như thế nào, thái tử, nhị hoàng tử cũng thường gọi hắn là muội phu. Thái tử ở bên cạnh lắng nghe, không khỏi thở dài trong lòng, nghĩ thầm lão nhị quả nhiên là lợi hại, không ngờ đoán được đáp án phụ hoàng muốn, chính mình thế nào cũng chậm hơn một chút?
Bởi đại quân mới quay về, biên giới mới định lại, cho nên nghị sự ngày hôm nay có vẻ hơi lâu một chút, đúng là đã tới giữa trưa, tới giờ ăn cơm rồi. Hoàng đế nhìn trời một chút, liền phân phó thái giám phòng ngự thiện, giữ chư vị đại thần cùng hoàng tử lưu lại dùng bữa. Phạm Nhàn hôm nay lần đầu tiên được ăn trong ngự thiện phòng, cũng nghĩ được ăn cái gì đó thần kỳ. Nhưng mà chỉ có rau xanh, cá, gà các loại, càng làm cho hắn thoải mái hơn chính là, cùng thánh thượng dùng bữa cũng không có khó chịu như mình tưởng tượng, trước khi ăn cũng không cần phải khấu đầu lần nữa.
Lời nói lúc trước của thái tử cùng nhị hoàng tử tất cả đều rơi vào trong tai của hắn, biết mình đúng là trốn không được rồi, nhìn vị nam tử trung niên đang ngồi bên trên kia trong lòng không khỏi sinh ra một chút hàn ý cùng cảnh giác??? Căn cứ vào ân sủng của hoàng đế là một chuyện thực sai lầm, nhưng hắn cũng không cho rằng một đế vương, có được bao nhiêu loại tình cảm này.
Phạm Nhàn không phải là một người có thể khống chế được tốt, hắn quỳ cũng quỳ được, nhẫn cũng nhẫn được, nghe cũng nghe được, nhưng có lúc mấu chốt uy hiếp tới bản thân, hắn sẽ mỉm cười sờ chân nhỏ của mình, không phải quỳ, nhẫn không được, nghe không được, chỉ biết đánh mẹ ngươi thôi.
Thái tử cùng hoàng tử cẩn thận hầu hạ bệ hạ dùng bữa sau đó tới thiên điện dùng cơm. Lúc này thánh thượng cùng mấy vị cựu thần đang nói chuyện phiếm, trên bàn ăn tự nhiên không nói chuyện quốc sự, cho nên nghị luận chỉ là những việc: nước giếng nhà ai ngâm trà thì tốt, dưa hấu châu nào thì lớn, vân vân và vân vân…Thỉnh thoảng còn nhắc tới một chút truyền thuyết trong thiên hạ vẫn thường nhắc tới. Thanh âm của mọi người dường như buồn bã khi nghĩ tới Trang Mặc Hàn qua đời, nghĩ tới ngoại trừ Thư đại học sĩ cùng Nhan Hành Thư ram những quan lớn khánh quốc này thậm chí ngay cả bệ hạ, lúc học vỡ lòng cũng là lúc đọc qua kinh sách của Trang đại gia.
Nói chung bữa cơm này so với bữa cơm ở Phạm phủ cùng dễ dàng hơn nhiều. Phạm Nhàn bụng có chút đói, cũng không có dựng tai nghe bên kia nói chuyện, đang khua cái đũa của mình với tới một miếng đậu ném vào trong miệng, chợt nghe thấy tiếng của bệ hạ nói với hắn rằng:
-Phạm Nhàn, ngươi tới.
Phạm Nhàn ngẩn ra, buông chiếc đũa, có chút lưu luyến rời khỏi đĩa thang đậu miêu hương thơm ngào ngạt trên bàn. Trong mắt hắn hiện ra dáng cười tươi rất trong sáng, nhanh chóng đi tới bên cạnh bệ hạ, nhìn khuôn mặt anh khí mười phần, trong con mắt hắn hiện lên một chút buồn bã cùng kích động, chắp tay hành lễ.
Đám cựu thần không biết bệ hạ gọi hắn tới làm cái gì, có chút hiếu kỳ dựng tai lên nghe. Bệ hạ cười nhìn hắn một cái nói rằng:
-Còn nhớ rõ ngày đó trong quán trà bên cạnh sông Lưu tinh, trẫm đã từng cho phép ngươi một chuyện gì không?
Phạm Nhàn không ngờ hoàng đế bệ hạ lại nói chuyện này trước mắt những quan lớn này, cười đáp:
-Thần ngày đó không biết là bệ hạ, cùng Cung thống lĩnh đấu một chưởng, mạo phạm tới thánh giá, thật sự là tội đáng muôn chết.
Lại bộ thượng thư ỷ vào mình là nguyên lão tam triều, vuốt râu khoa trương hỏi:
-Thì ra thánh thượng cùng Tiểu Phạm đại nhân đã từng gặp qua ngoài cung.
Hoàng đế khánh quốc lúc thương thảo chuyện quốc sự, có vẻ không giận mà uy, nhưng lúc này lại vô cùng hiền hòa, cười ha hả nói lại chuyện lúc đó cho các vị đại thần cùng nghe. Phạm Kiến lòng thầm nói hoang đường, không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai thỉnh thánh thượng thứ tội mạo phạm cho khuyển tử. Mấy đại lão trong triều còn lại cũng âm thầm nói, thảo nào Phạm Nhàn lại được thánh sủng như vậy, thì ra là có kỳ ngộ bực này. Tiểu tử này đúng là vận khí cũng quá tốt đi, không khỏi hiếu kỳ bệ hạ tới cùng là cho phép Phạm tiểu tử này chuyện gì.
-Trẫm từng nói quá, muốn cho muội muội ngươi một hôn sự tốt.
Hoàng đế dùng ánh mắt vô cùng nhu hòa nhìn Phạm Nhàn, tuyệt không có mang theo một chút vẻ nào là của thiên tử cả
-Hiện giờ Phạm tiểu thư hứa gả cho Tĩnh Vương thế tử, ngươi xem hôn sự này thế nào?
Phạm Nhàn trong đầu so với ăn thuốc đắng còn đắng hơn, trên mặt lại tràn đầy vẻ cảm động, theo phụ thân liên tục bái lạy. Mấy cựu thần bên cạnh sau khi nao nao cũng liên tục nịnh nọt nói bệ hạ bên sông vô tình gặp thần tử, liền thành một đoạn nhân duyên, thật sự là giai thoại thiên cổ, vân vân…
Thanh âm có chút lớn, truyền tới tai mấy vị hoàng tử đang dùng cơm ở bên phòng bên cạnh. Đại hoàng tử nhíu mày, thái tử mỉm cười, càng cảm thấy việc mượn hơi Phạm gia là một quyết sách anh minh. Hắn vô tình nhìn mặt nhị hoàng huynh, nhưng phát hiện sắc mặt vị này vẫn không đổi như cũ, như mấy năm nay vậy? thậm chí có chút cổ quái mà thong thả nhắm nuốt thực vậy liên tục. Thái tử không khỏi trong lòng thầm mắng thằng nhãi này dối trá không chịu được.
Trong ngoài ngự thư phòng, tiếng cười, tiếng hoan hô thánh thượng truyền tới, đâu ai biết trong lòng Phạm Nhàn phiền não cùng khổ sở tới mức nào.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook