Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274
Phạm Nhàn ở ven hồ dạy Diệp Linh Nhi một chút thủ đoạn nhỏ, trên thực tế là học lén đại phách quan của Diệp gia, hết lần này tới lần khác đối phương lại gọi mình là sư phụ từ năm ngoái tới tận bây giờ, sự thật này để cho hắn có chút buồn cười, có chút vui mừng, nói: "Đi chỗ nào đấy?"
Diệp Linh Nhi đáp: "Ta muốn đi phủ của ngươi để gặp Uyển nhi." Nói xong câu đó, nàng xem Trầm tiểu thư bên cạnh hắn, lỗ mũi hừ hừ, không nói gì.
Phạm Nhàn không thích cái tính kiêu căng ẩn trong xương cốt của nàng cùng việc đem phán đoán của mình áp đặt cho người khác, mặc nhiên không nói tiếp. Hắn bày ra dáng vẻ như vậy, Diệp Linh Nhi lại rất nhanh nhạy, này năm quen biết, nàng cũng biết Phạm Nhàn là một người đặc biệt để ý chi tiết, cười nói: "Đừng nóng giận, biết ngươi hôm nay là người tâm phúc của Giám Sát Viện, nghĩ kim ốc tàng kiều cũng không trở thành mang đến đường lớn đi."
Phạm Nhàn cười cười, không nói gì, lúc này phía trước chật chội tựa như đã đỡ hơn, xe ngựa Diệp gia đoạt đi trước, rồi lại dừng lại, tựa hồ Diệp Linh Nhi phát hiện có gì hấp dẫn để nhìn.
Phạm Nhàn phất tay ý bảo xe ngựa đi lên, đi tới sau xe ngựa Diệp gia, hắn mặc áo mưa đi xuống, Đặng Tử Việt mấy tên thành viên Khải Niên tiểu tổ cũng vội vàng đi theo.
Trên xe ngựa Diệp Linh Nhi nhìn thấy bọn họ mặc món áo mưa nâu đen kia, đi lại ở trong mưa, thế mới biết Phạm Nhàn không phải là đi ngang qua Đăng Thị khẩu này, mà là chuyên môn tới Đăng Thị khẩu để làm việc.
Đăng Thị khẩu kiểm sơ ty Đái Chấn, công việc hàng ngày chính là chờ thuộc hạ đem rau dưa trái cây ngoài thành chuyển vào, sau đó xác định cấp bậc, phân thành phố mà bán, đồng thời xử lý sắp xếp nguyên liệu món ăn trong cung cùng vương phủ, nói đúng ra, hắn chính là chân chạy vặt cho phòng bếp của các quý tộc Khánh quốc —— chẳng qua là phạm vi quản lý có chút lớn, một cây rau không đáng giá tiền, nhưng một trăm cây rau sẽ đáng giá, một quả trứng gà không đáng giá tiền, nhưng một trăm quả trứng gà đủ để có một bàn rượu ngon ở Nhất Thạch Cư.
Kiểm sơ ty không tính là nha môn, không có phẩm không có cấp, thậm chí bởi vì địa phương cung ứng quá nhiều, hẳn là ngay cả nha môn chủ quản trực thuộc cũng không có, có lẽ là bởi vì các quan viên cảm thấy đưa thực phẩm trong kinh đô không kiếm chác được gì, cho nên không chú ý. Thật ra Phạm Nhàn rất rõ ràng, loại hiện tượng này rất giống sự kiện tân chính kiếp trước, quan viên bên trên không để ý, bên dưới sẽ mặc sức làm loạn.
Đái Chấn thân là chủ quan kiểm sơ ty, những năm qua an an ổn ổn kiếm tiền trứng gà rau cỏ, hắn cho là chỉ có hắn biết những thứ rẻ tiền này kiếm được bao nhiêu lợi ích, thường xuyên nửa đêm ở trong chăn vụng trộm cười, ngay cả tiểu thiếp hắn yêu thương nhất ngày ngày khuyến khích hắn đi chỗ của thúc thúc cầu chức quan tử tế hơn, hắn cũng không đáp ứng
Sướng a, bán đồ ăn được đến mức giàu có như mình, coi như là người đầu tiên trong thiên cổ —— Đái Chấn không khỏi ở trong lòng khen tặng chính mình như vậy.
Nhưng hôm nay hắn không thấy sướng, cũng không cười nổi, ở trong trận mưa thu này, Giám Sát Viện Nhất Xử quan viên trực tiếp phong lại nha môn bé đến thương cảm này, còn giam lại trướng phòng đại thông phường —— đại thông phường tất cả đều buôn lậu thực phẩm, một phần ba thực phẩm kinh đô hằng ngày dùng chính là do nơi này cung cấp.
Hắn xanh mặt, chạy tới trướng phòng, nhìn các lệ quỷ mặc áo đen bên trong, vỗ mặt hai cái để cho nụ cười lộ ra vẻ ôn nhu hơn chút ít, nói: "Thì ra là các đại nhân từ Nhất Xử tới, đang suy nghĩ thu thâm, phường có nhiều loại rau củ lạ, ngày nào đó phải đi hiếu kính một chút..."
Hôm nay đi đầu Nhất Xử tra án chính là Mộc Phong Nhi. Hắn biết rõ hành động hôm nay là Phạm đề ty muốn làm một lần giết gà dọa khỉ ở kinh đô, nào dám có nửa điểm qua loa, nhìn Đái Chấn lạnh lùng nói: "Đái đại nhân đi theo chúng ta một chuyến sao."
Nhất Xử quan viên đã sớm quen cửa quen nẻo niêm phong sổ sách, cũng bắt đầu dựa theo danh sách ở trong phường điểm giữa ra những người đó, hướng trên xe ngựa ngoài phường áp giải.
Mưa thu còn đang rơi xuống, Đái Chấn tâm lạnh lẽo, cười bồi nói: "Ta nào dám xưng đại nhân gì, Mộc đại nhân chẳng lẽ hiểu lầm cái gì ư." Hắn theo thói quen đút tấm ngân phiếu vào trong tay áo của Mộc Phong Nhi .
Mộc Phong Nhi nhìn hắn một cái, trong lòng có chút thương hại đối phương, chẳng lẽ đối phương ngay cả chuyện Phạm đề ty chủ chưởng Nhất Xử cũng không nghe nói ư? Bên cạnh sớm có hai gã Giám Sát Viện quan viên lạnh lùng tiến lên, không chút khách khí một cước đá vào sau gối Đái Chấn, đạp hắn ngã xuống đất, từ sau thắt lưng lấy ra dây thừng bí chế, ở trên hai tay của hắn buộc chặt, động tác dị thường gọn gàng, nghĩ đến Nhất Xử năm đó đã làm chuyện như thế không ít lần rồi.
Đái Chấn ngã xuống đất, trong lòng đại loạn, cổ tay đau nhức, vừa thẹn vừa giận, rốt cục không nhịn được mở miệng mắng: "Các ngươi làm gì vậy!"
Mộc Phong Nhi sờ sờ thủ đoạn trong ngực, suy nghĩ một chút, nhưng không lấy ra, nói: "Phụng mệnh phá án, mời Đại đại nhân phối hợp."
Đái Chấn luống cuống, nhãn châu xoay động, cao giọng hô: "Cứu mạng a! Giám Sát Viện mưu tài sát hại tính mệnh!"
Khi tiểu đội Giám Sát Viện Nhất Xử từ trong màn mưa vọt vào kiểm sơ ty, người Khánh quốc thích xem náo nhiệt cũng sớm đã vây tới, chẳng qua là sợ hãi màu đen nồng nặc của Giám Sát Viện, bách tính không dám đứng quá gần, lúc này nhìn Đái đại nhân ngày thường vênh váo tự đắc bị bắt chật vật như vậy, trong lòng cũng lo sợ, mà Đái Chấn âm thầm nuôi đả thủ, lại là mượn tiếng la này làm loạn, ngăn cản đường đi của người trong Giám Sát Viện.
Đái Chấn tay bị trói, trong lòng xoay chuyển cực nhanh, biết Giám Sát Viện xuất thủ, từ trước đến giờ không có đạo lý thu tay, liều mạng tru lên: "Giám Sát Viện mưu tài sát hại tính mệnh!" Thật ra trong lòng hắn cũng rất lo sợ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được từ nào khác, không thể làm gì khác đành níu lấy mưu tài sát hại tính mệnh mấy chữ hô bừa, hi vọng thúc thúc trong cung có thể nhanh chóng nhận được tin tức, có thể ở trước khi Giám Sát Viện đem chính mình nhốt vào đại lao đáng sợ kia, nghĩ biện pháp đem chính mình cứu ra ngoài.
Nhìn dân chúng bị kích động xông tới, Mộc Phong Nhi nhíu mày, từ trong lòng ngực lấy ra văn thư, hướng về phía dân chúng đem tội của Đái Chấn đọc một lần.
Trong kinh đô lê dân phần lớn rất tin quan gia, lúc này càng thêm tin tưởng, dù sao ai cũng biết tay chân Đái Chấn không sạch sẽ, nhưng mà mọi người xông tới, thối lui lại không dễ dàng, Nhất Xử hôm nay tới ít người, lại muốn cầm lấy sổ sách cùng nhân chứng tương quan, không khỏi lộ vẻ có chút khó xử.
Nhìn cảnh này, Mộc Phong Nhi trong lòng giận dữ, nhưng lại xa xa liếc thấy ở ngoài đám người vây xem, có hai cỗ xe ngựa, đang có mấy Giám Sát Viện đồng liêu không quen mặc áo mưa bảo vệ xung quanh Phạm đề ty, ở trong mưa to lạnh lùng nhìn chăm chú vào bên này, hắn trong lòng bối rối, quát lên: "Đi!"
Đái Chấn hai tay bị trói, lại biết Giám Sát Viện như địa ngục này thật sự không phải là địa phương quan viên có thể đi được, đỏ bừng lên mặt, kêu khóc như đứa bé liều mạng ngồi dưới đất, nhất quyết không đi.
Mà chút ít tâm phúc của hắn cũng hét lên xông tới, mặc dù không dám động thủ đối với người của Giám Sát Viện, nhưng có lực ngăn trở Mộc Phong Nhi bắt bớ người về.
Trong mưa to, Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn cách đó không xa, trong lòng chê trách đối với cách làm của Mộc Phong Nhi, lại nghe phía sau trong xe ngựa truyền đến thanh âm tò mò của Diệp Linh Nhi: "Sư phụ, Giám Sát Viện các ngươi hiện tại làm việc cũng thật sự có chút hoang đường, ban ngày ban mặt, cùng đám tiểu quan dây dưa, còn ra thể thống gì, để cho bách tính nhìn, thể diện triều đình đặt chỗ nào a?"
Hạt mưa rơi vào trên mũ của Phạm Nhàn, đem rìa mũ rủ xuống, che đi gương mặt hắn.
"Quan viên vốn đã không cần mặt mũi, triều đình cũng không cần cho bọn hắn mặt mũi." Hắn bình tĩnh nói: "Linh Nhi, ngươi đừng nhìn chức quan hắn tuy nhỏ, hắn một năm có thể từ trong cung rút đi năm ngàn lượng bạc, về phần những kẻ đạt được lợi ích từ đại thông phường này, càng là đếm không hết."
Diệp Linh Nhi nửa người đặt tại trên cửa sổ xe, nước mưa làm ướt sợi tóc trên trán nàng, trong mắt hứng thú mãnh liệt, nàng hôm nay đi Phạm phủ chơi đùa, không có ngờ trên đường gặp Phạm Nhàn, đi theo hắn nhìn trận náo nhiệt này. Thế mới biết, quan nhỏ như vậy cũng tham nhũng nhiều bạc đến thế.
Lúc này, đoàn người Mộc Phong Nhi hết sức cực khổ từ kiểm sơ ty lao ra ngoài, đi tới trước người Phạm Nhàn, mà Đái Chấn bị bọn họ kéo,từ trong nước mưa kéo tới đây nhìn rất thê lương.
Đám đả thủ cũng vây quanh tới đây, chẳng qua là tựa như nhìn ra hai chiếc xe ngựa này đại biểu lực lượng cùng quyền thế, không dám lỗ mãng, mà bách tính kinh đô, nhìn Phạm Nhàn cùng Đặng Tử Việt mấy người, tựa như có thể cảm giác được những người mặc áo mưa này, trong thân thể tỏa ra hàn ý, theo bản năng lui xa một chút.
Đái Chấn đúng là một tên tiểu quan hung ác, quan phục trên người cũng đã bị nước bẩn tràn ngập, đầu tóc cũng tán loạn trên mặt, nhìn qua chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn hung hang mắng: "Các ngươi đám người Giám Sát Viện này, ăn ta, uống ta, còn không đủ ư?... Lại muốn bắt bổn quan trở về gia hình ép bạc!"
Bốn phía dân chúng ngu dân nghe hắn nói như thế, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ
Phạm Nhàn khẽ liếc mắt, nhìn trước mặt quan viên nằm tỏng nước, chân không ngừng đạp, giống heo trước khi chết giãy dụa, cũng không vội phong miệng của hắn, bởi vì Giám Sát Viện ở trong lòng thiên hạ sĩ dân, sớm chính là hình tượng âm u vô cùng, cho dù Đái Chấn mắng thêm mấy câu nữa, cũng không thể ảnh hưởng đại cục. Hơn nữa hôm nay chẳng qua là đánh một con mèo nhỏ, chỗ mấu chốt là hắn muốn nhìn bọn thuộc hạ của mình có năng lực làm việc đến tột cùng như thế nào.
Nhìn Mộc Phong Nhi trước mặt vẻ mặt áy náy, còn có một tia tức giận, Phạm Nhàn lắc đầu, hỏi: "Tại sao không chọn lựa nửa đêm đi tới nhà hắn bắt người? Mặc dù hôm nay trời mưa, nhưng ngươi cũng biết đại thông phường rất nhiều người, rất dễ dàng sai lầm."
Mộc Phong Nhi ngây ra, nghĩ thầm chi tiết điều lệ quy tắc mới, ngài viết rất rõ ràng, sau này phá án, tận lực đi con đường sáng sủa, cho nên mới lựa chọn bắt người giữa ban ngày, muốn làm thật xinh đẹp, danh tiếng vang dội —— nếu như đổi lại trước kia, Giám Sát Viện thật muốn bắt quan viên, đương nhiên là đêm hôm khuya khoắt, đi trong nhà hắn bắt—— làm sao trở thành mình làm không đúng rồi?
Phạm Nhàn không chờ hắn giải thích, lại nói: "Cho dù ngươi muốn ban ngày, cũng có thể phong trướng phòng, lập tức rời đi... Bằng thủ đoạn của các ngươi, chẳng lẽ không thể làm cho Đái Chấn yên lặng trở về viện ư? Các ngươi những thủ đoạn kia giữ lại làm gì? Còn đọc công văn định tội làm gì, ngươi cho rằng ngươi là đường quan Đại Lý Tự ư? Ta có phải còn cần chuyên môn mời vị tú tài đi theo các ngươi tuyên dụ thánh giáo hay không?"
Nghe những lời châm chọc như vậy, Mộc Phong Nhi liên tục kêu khổ, một mặt là chỗ dựa phía sau Đái Chấn quả thật rất cứng, làm việc sai sót, sợ có hậu hoạn. Một mặt hắn cũng là lo lắng đề ty đại nhân là vị đại tài tử, chỉ sợ không thích cách làm việc âm độc của bọn họ.
... Nghe Phạm Nhàn châm chọc, hắn mới giật mình, đề ty đại nhân mặc dù nổi danh thi tiên, xem ra cũng không mâu thuẫn thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Giám Sát Viện, thậm chí tựa như còn thủ đoạn hơn mình một chút.
Lúc này, Đái Chấn còn gục trong nước mưa khóc thét lên, bị nước bùn mờ mắt thấy Mộc Phong Nhi ở đối với người nào bẩm báo, biết là Giám Sát Viện đại nhân, không khỏi có chút sợ. Hắn không nhận ra Phạm Nhàn, nhưng nhận ra Diệp Linh Nhi trong xe ngựa phía sau hắn—— Diệp Linh Nhi thân là con gái duy nhất của thủ bị kinh đô, thuở nhỏ đã thích cỡi ngựa trên đường phố, không nhận ra nàng chẳng có mấy người
Đái Chấn lập tức hướng về phía cô gái trên xe ngựa kêu khóc nói: "Diệp tiểu thư làm chủ cho hạ quan a..."
Diệp Linh Nhi nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh có chút quái dị của Phạm Nhàn, nào dám nói gì, chợt một tiếng đem đầu thu về.
Đái Chấn biết hôm nay xong, rốt cục mới dùng đòn sát thủ, cao giọng mắng to: "Các ngươi biết thúc thúc ta là ai chăng? Dám bắt ta! Thúc thúc ta sẽ.. Ô!"
Nhận được ánh mắt của Phạm Nhàn, Đặng Tử Việt biết đại nhân không muốn nghe thấy tên Đái công công, nhấc ngang một đao đánh vào miệng Đái Chấn!
Mộc Phong Nhi lúc này mới hiểu rõ ra, có chút xấu hổ từ trong lòng ngực móc ra một cây gỗ nhỏ có buộc dây, cực kỳ thô lỗ nhét vào miệng Đái Chấn, mộc côn chất liệu rất cứng, sinh sinh xé vỡ khóe miệng Đái Chấn, hai đạo máu tươi chảy xuống, nói tự nhiên cũng không nói ra được.
Bốn phía dân chúng kinh hô một mảnh, Phạm Nhàn mắt điếc tai ngơ, đối với Mộc Phong Nhi nói: "Ta bất kể thúc thúc hắn là ai, ta chỉ quản thúc thúc của ngươi là ai. Làm việc đắc lực một chút, đừng làm mất mặt Mộc Thiết."
Mộc Phong Nhi xấu hổ đáp một tiếng, đem Đái Chấn đầy mặt là máu ném trở về xe ngựa trên, xoay người lại dẫn thuộc hạ bắt mấy đả thủ ẩn ở trong dân chúng vây xem, căn bản không để cho đối phương bất cứ cơ hội phản kháng nào, trực tiếp dùng thiết côn trong viện, hung hăng đưa bọn họ đánh ngã xuống đất.
Nhìn động thủ, dân chúng đứng xem úy kỵ, kêu la tản ra chung quanh, rồi lại ở góc đường dừng bước, tò mò quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trong mưa, mấy tên Giám Sát Viện thám tử mặc áo mưa đang vung cây gậy, sắc mặt âm trầm đánh những đại hán trên mặt đất, có lẽ là nhiều năm Giám Sát Viện xây dựng ảnh hưởng, những đại hán kia hẳn là không dám hoàn thủ.
Hình ảnh có chút máu tanh.
Phạm Nhàn nhìn dân chúng phương xa xem náo nhiệt, không dễ dàng phát giác lắc đầu. Nhưng lại làm kẻ khác ngoài ý muốn chưa có trở về xe ngựa của mình, mà là đem cái mũ đội lên, trực tiếp xuyên thấu buồng xe của Diệp Linh Nhi .
Diệp Linh Nhi bị kinh sợ, nghĩ thầm ngươi một đại nam nhân làm sao lại tiến vào trong xe của mình?
Phạm Nhàn giả dạng không ý thức được điểm này, nhìn tóc Diệp Linh Nhi hơi ướt, ngẩn người, từ trong lòng ngực tay lấy ra khăn tay đưa cho nàng. Diệp Linh Nhi nhận lấy lau tóc của mình, ngửi trên khăn tay có chút ít nhàn nhạt mùi thơm, cho là Uyển nhi dùng, cười cười, sau đó bắt đầu hỏi lúc trước là chuyện gì?
Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, đem hành vi của Đái Chấn nói nàng nghe. Diệp Linh Nhi tò mò nói: "Chuyện nhỏ như vậy, làm sao có tư cách làm cho ngươi tự mình đến xem."
Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, nói: "Kinh đô nước sâu, ngươi đừng nhìn Đái Chấn chỉ là quan nhỏ quản chuyện thực phẩm, nhưng tham nhũng không ít, sở dĩ hắn có lá gan lớn như vậy, còn không phải bởi vì hắn có một chỗ dựa tốt hay sao. Thúc thúc hắn là Đái công công, ta hôm nay tự mình đến trấn giữ, chỉ sợ thủ hạ động thủ quá chậm kinh động lão Đái, ta không xuất hiện, Nhất Xử thật đúng là không có biện pháp bắt được người này."
Diệp Linh Nhi mở to cặp kia ánh mắt sáng ngời: "Phụ thân từng nói, chuyện trong cung là phức tạp nhất, bảo huynh muội chúng ta tận lực đừng đụng vào, lá gan của sư phụ ngươi ghê gớm thật."
"Bất quá là một thái giám mà thôi." Phạm Nhàn cười cười, trong lòng suy nghĩ, thái giám vốn chính là không có nhân quyền.
Diệp Linh Nhi không đồng ý lắc đầu, nói: "Không nên xem thường những công công trong cung, bọn họ đều có chủ của mình, ngươi không nể mặt họ, cũng chính là không nể mặt các nương nương trong cung."
Phạm Nhàn hơi ngẩn ra, tựa như lúc này mới nghĩ đến vấn đề này, chỉ chốc lát sau trên mặt trở lại nụ cười như ánh mặt trời, nói: "Sợ cái gì? Ta không thích Uyển nhi đi trong cung, nếu như đám nương nương này tìm phiền phức với ta, ta đây giả phò mã, cùng lắm thì vào cung nghe mắng mà thôi."
Diệp Linh Nhi khẽ nghiêng đầu, nhìn người này không sợ trời không sợ đất , không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Xe đến Phạm phủ đại môn, hai người xuống xe, sớm có Đằng Tử Kinh bên ngoài, Phạm Nhàn phân phó hắn để cho vợ tới đem Trầm tiểu thư an trí đến tòa nhà phía sau, liền dẫn Diệp Linh Nhi đi tới trong phủ, nhưng còn không quên đem khăn tay đưa cho Diệp Linh Nhi đòi lại.
Khăn tay là trộm của Hải Đường, Phạm Nhàn không nỡ đưa cho người khác.
Đái công công là người tâm phúc của Thục quý phi trong cung, mà Diệp Linh Nhi lập tức sẽ trở thành Nhị hoàng phi, tương đương nói Thục quý phi là bà bà tương lai của Diệp Linh Nhi, Diệp Linh Nhi cũng lập tức chính là nửa chủ tử của Đái công công —— Phạm Nhàn lúc trước cùng Diệp Linh Nhi nói nhiều như vậy, vì chính là tầng quan hệ này, khăn tay không nỡ đưa nàng, nhưng địa phương có thể sử dụng vẫn nhất định đắc dụng.
Mưa ở trong kinh đô liên miên một ngày, ở thời điểm hoàng hôn rốt cục nhỏ chút ít, Đái công công nhận được tin vội vã từ trong cung chạy ra.
Hắn là nhân vật được sủng ái trong cung, bởi vì Thục quý phi văn thải rất cao, thường xuyên giúp Bệ Hạ sao chép một chút từ văn, tiếp theo hắn là người hầu bên cạnh Thục quý phi, cũng có nhiều lần truyền chỉ đến các phủ, tựa như Phạm Nhàn lần đầu tiên nhận thánh chức thụ phong Thái Thường Tự hiệp luật lang, truyền chỉ chính là vị Đái công công này. Hướng các phủ truyền chỉ, chỗ tốt tự nhiên đạt được không ít, hôm nay hắn trái lệ xuất cung, cũng không có ai dám nói gì.
Đái công công đỏ bừng cả mặt đứng ở cửa kiểm sơ ty, nhìn bên trong hỗn độn, nghe bên cạnh những người đó kêu thảm thiết, không dám mắng Nhất Xử, chỉ vào chính mình chút ít thủ hạ mắng: "Đã sớm nói cùng các ngươi! Trong kinh nha môn khác có thể bất kể, nhưng Giám Sát Viện nhất định phải nịnh nọt thật tốt!"
Có người bị đánh sưng nửa bên mặt, khóc nói: "Tổ tông gia gia, trong ngày thường đưa không ít chỗ tốt, hôm nay đại gia còn đưa cho tấm ngân phiếu, Nhất Xử kia quan viên cũng thu, ai biết bọn họ vẫn bắt người."
Đái công công giận đến cả người phát run, thanh âm cao vút mắng: "Là ai dám không nể mặt như vậy! Tên tiểu vương bát đản nào dẫn đội? Ta đây phải đi tìm tên mặt đen Mộc Thiết này... Lại dám đụng đến Đái gia ta ư!"
Hắn là thái giám trong cung, Giám Sát Viện đụng chạm đến hắn, quả thật hắn có tư cách nói lời này. Tức quá thành giận, liền ngồi kiệu đi Nhất Xử đòi người, tuy nói đứa cháu Đái Chấn này chẳng ra gì, nhưng hàng năm vẫn tặng hắn không ít bạc, vốn không thể đứng nhìn Giám Sát Viện hành hạ hắn mất đi nửa cái mạng được —— kinh đô quan trường, người nào không biết Giám Sát Viện, sau khi đi vào cho dù có thể còn sống đi ra ngoài, chỉ sợ cũng phải mất vài thứ trên người!
Cỗ kiệu đi tới cửa Nhất Xử nha môn, Đái công công trong lòng động nghi, trước làm cho người hầu đi vào hỏi thăm một chút.
Chỉ chốc lát sau, người hầu đi ra ngoài ở bên tai của hắn nói nhỏ mấy tiếng. Đái công công sắc mặt lập tức thay đổi, nấn ná sau một hồi, cắn răng nói: "Hồi cung."
Đả thủ cả người đầy vết thương kia, nhìn cỗ kiệu của lão tổ tông sẽ về cung, trong lòng nhất thời luống cuống, cũng bất chấp đang ở cửa Nhất Xử, trực tiếp hô: "Lão tổ tông, ngài phải chủ trì công đạo cho chúng ta a!"
Đái công công quả nhiên không hổ là người xuất thân Giang Chiết, tuyên chỉ nhiều lần ngoài miệng đã luyện được thượng giai công phu, một ngụm đàm ói tới, bất thiên bất ỷ vừa vặn ói ở trên mặt người này, run rẩy thanh âm mắng: "Chúng ta là công công! Không phải công đạo!"
Nói xong lời này, hắn liền trở về bên trong kiệu, trong lòng cực kỳ bất an. Lúc trước người hầu nghe rất rõ ràng, hôm nay người tự mình dẫn đầu, lại là tiểu Phạm đại nhân!
Đái công công lúc này mới nhớ tới, Thánh thượng đã đem Nhất Xử trong viện sắp xếp cho Phạm đề ty kiêm quản... Chẳng qua là, vị tiểu Phạm đại nhân này tại sao nhìn trúng cháu của mình? Đái công công rõ ràng, cháu của mình cho dù tham, nhưng so với đám quan trong triều mà nói, thật sự chẳng qua là một con kiến.
Hắn làm sao ngờ được, Phạm Nhàn chỉ muốn luyện binh cùng với làm một lần mở hàng buôn bán, lại liên tưởng đến chính mình, vừa nghĩ tới Phạm gia hôm nay quyền thế huân thiên, Đái công công trong lòng cũng không khỏi hàn lãnh lên.
Đả thủ dưới quyền Đái Chấn, nhìn kiệu nhỏ dứt khoát rời đi, có chút ngốc nghếch xoa xoa đàm trên mặt, trong lòng thủy chung không rõ, Đái công công đây là sợ ai đó?
Sau mấy ngày, Đái công công dò xét cơ hội, ở trước mặt Thục quý phi nói ra chuyện này, hy vọng xa vời có thể đem đứa cháu của mình cứu ra, cũng muốn nghe được một chút tiếng gió. Không ngờ Thục quý phi hẳn là không biết từ nơi nào đã biết chuyện này, đối với hành vi của Đái Chấn cháu hắn rất rõ ràng, tức giận, hung hang trách phạt một hồi.
Đái công công lúc này mới tỉnh ngộ, vị tiểu Phạm đại nhân kia cũng sớm đã thông qua cách khác chặt đứt đường lui của mình, vừa sợ lại lo, hắn rốt cục từ bỏ thể diện, nhún nhường chạy đến Nghi quý tần trong cung lấy lòng, lúc này mới thông qua quan hệ với Liễu thị, lặng yên không một tiếng động đưa một tấm ngân phiếu thật mỏng về phía Phạm phủ.
Bên kia, Mộc Phong Nhi chịu trách nhiệm thẩm tra xử lí vụ này đang vò đầu, hắn nhìn Đái Chấn không chuyển vào thiên lao, trong lòng căm tức, chính là tên chết tiệt này, làm cho mình ở trước mặt Phạm đề ty đã mất mặt, nhưng Phạm đề ty hạ lệnh không cho phép dụng hình với người này, đây là tại sao? Trong tay của hắn vuốt ngân lượng phong hậu trong túi, không khỏi nói thầm.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Diệp Linh Nhi đáp: "Ta muốn đi phủ của ngươi để gặp Uyển nhi." Nói xong câu đó, nàng xem Trầm tiểu thư bên cạnh hắn, lỗ mũi hừ hừ, không nói gì.
Phạm Nhàn không thích cái tính kiêu căng ẩn trong xương cốt của nàng cùng việc đem phán đoán của mình áp đặt cho người khác, mặc nhiên không nói tiếp. Hắn bày ra dáng vẻ như vậy, Diệp Linh Nhi lại rất nhanh nhạy, này năm quen biết, nàng cũng biết Phạm Nhàn là một người đặc biệt để ý chi tiết, cười nói: "Đừng nóng giận, biết ngươi hôm nay là người tâm phúc của Giám Sát Viện, nghĩ kim ốc tàng kiều cũng không trở thành mang đến đường lớn đi."
Phạm Nhàn cười cười, không nói gì, lúc này phía trước chật chội tựa như đã đỡ hơn, xe ngựa Diệp gia đoạt đi trước, rồi lại dừng lại, tựa hồ Diệp Linh Nhi phát hiện có gì hấp dẫn để nhìn.
Phạm Nhàn phất tay ý bảo xe ngựa đi lên, đi tới sau xe ngựa Diệp gia, hắn mặc áo mưa đi xuống, Đặng Tử Việt mấy tên thành viên Khải Niên tiểu tổ cũng vội vàng đi theo.
Trên xe ngựa Diệp Linh Nhi nhìn thấy bọn họ mặc món áo mưa nâu đen kia, đi lại ở trong mưa, thế mới biết Phạm Nhàn không phải là đi ngang qua Đăng Thị khẩu này, mà là chuyên môn tới Đăng Thị khẩu để làm việc.
Đăng Thị khẩu kiểm sơ ty Đái Chấn, công việc hàng ngày chính là chờ thuộc hạ đem rau dưa trái cây ngoài thành chuyển vào, sau đó xác định cấp bậc, phân thành phố mà bán, đồng thời xử lý sắp xếp nguyên liệu món ăn trong cung cùng vương phủ, nói đúng ra, hắn chính là chân chạy vặt cho phòng bếp của các quý tộc Khánh quốc —— chẳng qua là phạm vi quản lý có chút lớn, một cây rau không đáng giá tiền, nhưng một trăm cây rau sẽ đáng giá, một quả trứng gà không đáng giá tiền, nhưng một trăm quả trứng gà đủ để có một bàn rượu ngon ở Nhất Thạch Cư.
Kiểm sơ ty không tính là nha môn, không có phẩm không có cấp, thậm chí bởi vì địa phương cung ứng quá nhiều, hẳn là ngay cả nha môn chủ quản trực thuộc cũng không có, có lẽ là bởi vì các quan viên cảm thấy đưa thực phẩm trong kinh đô không kiếm chác được gì, cho nên không chú ý. Thật ra Phạm Nhàn rất rõ ràng, loại hiện tượng này rất giống sự kiện tân chính kiếp trước, quan viên bên trên không để ý, bên dưới sẽ mặc sức làm loạn.
Đái Chấn thân là chủ quan kiểm sơ ty, những năm qua an an ổn ổn kiếm tiền trứng gà rau cỏ, hắn cho là chỉ có hắn biết những thứ rẻ tiền này kiếm được bao nhiêu lợi ích, thường xuyên nửa đêm ở trong chăn vụng trộm cười, ngay cả tiểu thiếp hắn yêu thương nhất ngày ngày khuyến khích hắn đi chỗ của thúc thúc cầu chức quan tử tế hơn, hắn cũng không đáp ứng
Sướng a, bán đồ ăn được đến mức giàu có như mình, coi như là người đầu tiên trong thiên cổ —— Đái Chấn không khỏi ở trong lòng khen tặng chính mình như vậy.
Nhưng hôm nay hắn không thấy sướng, cũng không cười nổi, ở trong trận mưa thu này, Giám Sát Viện Nhất Xử quan viên trực tiếp phong lại nha môn bé đến thương cảm này, còn giam lại trướng phòng đại thông phường —— đại thông phường tất cả đều buôn lậu thực phẩm, một phần ba thực phẩm kinh đô hằng ngày dùng chính là do nơi này cung cấp.
Hắn xanh mặt, chạy tới trướng phòng, nhìn các lệ quỷ mặc áo đen bên trong, vỗ mặt hai cái để cho nụ cười lộ ra vẻ ôn nhu hơn chút ít, nói: "Thì ra là các đại nhân từ Nhất Xử tới, đang suy nghĩ thu thâm, phường có nhiều loại rau củ lạ, ngày nào đó phải đi hiếu kính một chút..."
Hôm nay đi đầu Nhất Xử tra án chính là Mộc Phong Nhi. Hắn biết rõ hành động hôm nay là Phạm đề ty muốn làm một lần giết gà dọa khỉ ở kinh đô, nào dám có nửa điểm qua loa, nhìn Đái Chấn lạnh lùng nói: "Đái đại nhân đi theo chúng ta một chuyến sao."
Nhất Xử quan viên đã sớm quen cửa quen nẻo niêm phong sổ sách, cũng bắt đầu dựa theo danh sách ở trong phường điểm giữa ra những người đó, hướng trên xe ngựa ngoài phường áp giải.
Mưa thu còn đang rơi xuống, Đái Chấn tâm lạnh lẽo, cười bồi nói: "Ta nào dám xưng đại nhân gì, Mộc đại nhân chẳng lẽ hiểu lầm cái gì ư." Hắn theo thói quen đút tấm ngân phiếu vào trong tay áo của Mộc Phong Nhi .
Mộc Phong Nhi nhìn hắn một cái, trong lòng có chút thương hại đối phương, chẳng lẽ đối phương ngay cả chuyện Phạm đề ty chủ chưởng Nhất Xử cũng không nghe nói ư? Bên cạnh sớm có hai gã Giám Sát Viện quan viên lạnh lùng tiến lên, không chút khách khí một cước đá vào sau gối Đái Chấn, đạp hắn ngã xuống đất, từ sau thắt lưng lấy ra dây thừng bí chế, ở trên hai tay của hắn buộc chặt, động tác dị thường gọn gàng, nghĩ đến Nhất Xử năm đó đã làm chuyện như thế không ít lần rồi.
Đái Chấn ngã xuống đất, trong lòng đại loạn, cổ tay đau nhức, vừa thẹn vừa giận, rốt cục không nhịn được mở miệng mắng: "Các ngươi làm gì vậy!"
Mộc Phong Nhi sờ sờ thủ đoạn trong ngực, suy nghĩ một chút, nhưng không lấy ra, nói: "Phụng mệnh phá án, mời Đại đại nhân phối hợp."
Đái Chấn luống cuống, nhãn châu xoay động, cao giọng hô: "Cứu mạng a! Giám Sát Viện mưu tài sát hại tính mệnh!"
Khi tiểu đội Giám Sát Viện Nhất Xử từ trong màn mưa vọt vào kiểm sơ ty, người Khánh quốc thích xem náo nhiệt cũng sớm đã vây tới, chẳng qua là sợ hãi màu đen nồng nặc của Giám Sát Viện, bách tính không dám đứng quá gần, lúc này nhìn Đái đại nhân ngày thường vênh váo tự đắc bị bắt chật vật như vậy, trong lòng cũng lo sợ, mà Đái Chấn âm thầm nuôi đả thủ, lại là mượn tiếng la này làm loạn, ngăn cản đường đi của người trong Giám Sát Viện.
Đái Chấn tay bị trói, trong lòng xoay chuyển cực nhanh, biết Giám Sát Viện xuất thủ, từ trước đến giờ không có đạo lý thu tay, liều mạng tru lên: "Giám Sát Viện mưu tài sát hại tính mệnh!" Thật ra trong lòng hắn cũng rất lo sợ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được từ nào khác, không thể làm gì khác đành níu lấy mưu tài sát hại tính mệnh mấy chữ hô bừa, hi vọng thúc thúc trong cung có thể nhanh chóng nhận được tin tức, có thể ở trước khi Giám Sát Viện đem chính mình nhốt vào đại lao đáng sợ kia, nghĩ biện pháp đem chính mình cứu ra ngoài.
Nhìn dân chúng bị kích động xông tới, Mộc Phong Nhi nhíu mày, từ trong lòng ngực lấy ra văn thư, hướng về phía dân chúng đem tội của Đái Chấn đọc một lần.
Trong kinh đô lê dân phần lớn rất tin quan gia, lúc này càng thêm tin tưởng, dù sao ai cũng biết tay chân Đái Chấn không sạch sẽ, nhưng mà mọi người xông tới, thối lui lại không dễ dàng, Nhất Xử hôm nay tới ít người, lại muốn cầm lấy sổ sách cùng nhân chứng tương quan, không khỏi lộ vẻ có chút khó xử.
Nhìn cảnh này, Mộc Phong Nhi trong lòng giận dữ, nhưng lại xa xa liếc thấy ở ngoài đám người vây xem, có hai cỗ xe ngựa, đang có mấy Giám Sát Viện đồng liêu không quen mặc áo mưa bảo vệ xung quanh Phạm đề ty, ở trong mưa to lạnh lùng nhìn chăm chú vào bên này, hắn trong lòng bối rối, quát lên: "Đi!"
Đái Chấn hai tay bị trói, lại biết Giám Sát Viện như địa ngục này thật sự không phải là địa phương quan viên có thể đi được, đỏ bừng lên mặt, kêu khóc như đứa bé liều mạng ngồi dưới đất, nhất quyết không đi.
Mà chút ít tâm phúc của hắn cũng hét lên xông tới, mặc dù không dám động thủ đối với người của Giám Sát Viện, nhưng có lực ngăn trở Mộc Phong Nhi bắt bớ người về.
Trong mưa to, Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn cách đó không xa, trong lòng chê trách đối với cách làm của Mộc Phong Nhi, lại nghe phía sau trong xe ngựa truyền đến thanh âm tò mò của Diệp Linh Nhi: "Sư phụ, Giám Sát Viện các ngươi hiện tại làm việc cũng thật sự có chút hoang đường, ban ngày ban mặt, cùng đám tiểu quan dây dưa, còn ra thể thống gì, để cho bách tính nhìn, thể diện triều đình đặt chỗ nào a?"
Hạt mưa rơi vào trên mũ của Phạm Nhàn, đem rìa mũ rủ xuống, che đi gương mặt hắn.
"Quan viên vốn đã không cần mặt mũi, triều đình cũng không cần cho bọn hắn mặt mũi." Hắn bình tĩnh nói: "Linh Nhi, ngươi đừng nhìn chức quan hắn tuy nhỏ, hắn một năm có thể từ trong cung rút đi năm ngàn lượng bạc, về phần những kẻ đạt được lợi ích từ đại thông phường này, càng là đếm không hết."
Diệp Linh Nhi nửa người đặt tại trên cửa sổ xe, nước mưa làm ướt sợi tóc trên trán nàng, trong mắt hứng thú mãnh liệt, nàng hôm nay đi Phạm phủ chơi đùa, không có ngờ trên đường gặp Phạm Nhàn, đi theo hắn nhìn trận náo nhiệt này. Thế mới biết, quan nhỏ như vậy cũng tham nhũng nhiều bạc đến thế.
Lúc này, đoàn người Mộc Phong Nhi hết sức cực khổ từ kiểm sơ ty lao ra ngoài, đi tới trước người Phạm Nhàn, mà Đái Chấn bị bọn họ kéo,từ trong nước mưa kéo tới đây nhìn rất thê lương.
Đám đả thủ cũng vây quanh tới đây, chẳng qua là tựa như nhìn ra hai chiếc xe ngựa này đại biểu lực lượng cùng quyền thế, không dám lỗ mãng, mà bách tính kinh đô, nhìn Phạm Nhàn cùng Đặng Tử Việt mấy người, tựa như có thể cảm giác được những người mặc áo mưa này, trong thân thể tỏa ra hàn ý, theo bản năng lui xa một chút.
Đái Chấn đúng là một tên tiểu quan hung ác, quan phục trên người cũng đã bị nước bẩn tràn ngập, đầu tóc cũng tán loạn trên mặt, nhìn qua chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn hung hang mắng: "Các ngươi đám người Giám Sát Viện này, ăn ta, uống ta, còn không đủ ư?... Lại muốn bắt bổn quan trở về gia hình ép bạc!"
Bốn phía dân chúng ngu dân nghe hắn nói như thế, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ
Phạm Nhàn khẽ liếc mắt, nhìn trước mặt quan viên nằm tỏng nước, chân không ngừng đạp, giống heo trước khi chết giãy dụa, cũng không vội phong miệng của hắn, bởi vì Giám Sát Viện ở trong lòng thiên hạ sĩ dân, sớm chính là hình tượng âm u vô cùng, cho dù Đái Chấn mắng thêm mấy câu nữa, cũng không thể ảnh hưởng đại cục. Hơn nữa hôm nay chẳng qua là đánh một con mèo nhỏ, chỗ mấu chốt là hắn muốn nhìn bọn thuộc hạ của mình có năng lực làm việc đến tột cùng như thế nào.
Nhìn Mộc Phong Nhi trước mặt vẻ mặt áy náy, còn có một tia tức giận, Phạm Nhàn lắc đầu, hỏi: "Tại sao không chọn lựa nửa đêm đi tới nhà hắn bắt người? Mặc dù hôm nay trời mưa, nhưng ngươi cũng biết đại thông phường rất nhiều người, rất dễ dàng sai lầm."
Mộc Phong Nhi ngây ra, nghĩ thầm chi tiết điều lệ quy tắc mới, ngài viết rất rõ ràng, sau này phá án, tận lực đi con đường sáng sủa, cho nên mới lựa chọn bắt người giữa ban ngày, muốn làm thật xinh đẹp, danh tiếng vang dội —— nếu như đổi lại trước kia, Giám Sát Viện thật muốn bắt quan viên, đương nhiên là đêm hôm khuya khoắt, đi trong nhà hắn bắt—— làm sao trở thành mình làm không đúng rồi?
Phạm Nhàn không chờ hắn giải thích, lại nói: "Cho dù ngươi muốn ban ngày, cũng có thể phong trướng phòng, lập tức rời đi... Bằng thủ đoạn của các ngươi, chẳng lẽ không thể làm cho Đái Chấn yên lặng trở về viện ư? Các ngươi những thủ đoạn kia giữ lại làm gì? Còn đọc công văn định tội làm gì, ngươi cho rằng ngươi là đường quan Đại Lý Tự ư? Ta có phải còn cần chuyên môn mời vị tú tài đi theo các ngươi tuyên dụ thánh giáo hay không?"
Nghe những lời châm chọc như vậy, Mộc Phong Nhi liên tục kêu khổ, một mặt là chỗ dựa phía sau Đái Chấn quả thật rất cứng, làm việc sai sót, sợ có hậu hoạn. Một mặt hắn cũng là lo lắng đề ty đại nhân là vị đại tài tử, chỉ sợ không thích cách làm việc âm độc của bọn họ.
... Nghe Phạm Nhàn châm chọc, hắn mới giật mình, đề ty đại nhân mặc dù nổi danh thi tiên, xem ra cũng không mâu thuẫn thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Giám Sát Viện, thậm chí tựa như còn thủ đoạn hơn mình một chút.
Lúc này, Đái Chấn còn gục trong nước mưa khóc thét lên, bị nước bùn mờ mắt thấy Mộc Phong Nhi ở đối với người nào bẩm báo, biết là Giám Sát Viện đại nhân, không khỏi có chút sợ. Hắn không nhận ra Phạm Nhàn, nhưng nhận ra Diệp Linh Nhi trong xe ngựa phía sau hắn—— Diệp Linh Nhi thân là con gái duy nhất của thủ bị kinh đô, thuở nhỏ đã thích cỡi ngựa trên đường phố, không nhận ra nàng chẳng có mấy người
Đái Chấn lập tức hướng về phía cô gái trên xe ngựa kêu khóc nói: "Diệp tiểu thư làm chủ cho hạ quan a..."
Diệp Linh Nhi nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh có chút quái dị của Phạm Nhàn, nào dám nói gì, chợt một tiếng đem đầu thu về.
Đái Chấn biết hôm nay xong, rốt cục mới dùng đòn sát thủ, cao giọng mắng to: "Các ngươi biết thúc thúc ta là ai chăng? Dám bắt ta! Thúc thúc ta sẽ.. Ô!"
Nhận được ánh mắt của Phạm Nhàn, Đặng Tử Việt biết đại nhân không muốn nghe thấy tên Đái công công, nhấc ngang một đao đánh vào miệng Đái Chấn!
Mộc Phong Nhi lúc này mới hiểu rõ ra, có chút xấu hổ từ trong lòng ngực móc ra một cây gỗ nhỏ có buộc dây, cực kỳ thô lỗ nhét vào miệng Đái Chấn, mộc côn chất liệu rất cứng, sinh sinh xé vỡ khóe miệng Đái Chấn, hai đạo máu tươi chảy xuống, nói tự nhiên cũng không nói ra được.
Bốn phía dân chúng kinh hô một mảnh, Phạm Nhàn mắt điếc tai ngơ, đối với Mộc Phong Nhi nói: "Ta bất kể thúc thúc hắn là ai, ta chỉ quản thúc thúc của ngươi là ai. Làm việc đắc lực một chút, đừng làm mất mặt Mộc Thiết."
Mộc Phong Nhi xấu hổ đáp một tiếng, đem Đái Chấn đầy mặt là máu ném trở về xe ngựa trên, xoay người lại dẫn thuộc hạ bắt mấy đả thủ ẩn ở trong dân chúng vây xem, căn bản không để cho đối phương bất cứ cơ hội phản kháng nào, trực tiếp dùng thiết côn trong viện, hung hăng đưa bọn họ đánh ngã xuống đất.
Nhìn động thủ, dân chúng đứng xem úy kỵ, kêu la tản ra chung quanh, rồi lại ở góc đường dừng bước, tò mò quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trong mưa, mấy tên Giám Sát Viện thám tử mặc áo mưa đang vung cây gậy, sắc mặt âm trầm đánh những đại hán trên mặt đất, có lẽ là nhiều năm Giám Sát Viện xây dựng ảnh hưởng, những đại hán kia hẳn là không dám hoàn thủ.
Hình ảnh có chút máu tanh.
Phạm Nhàn nhìn dân chúng phương xa xem náo nhiệt, không dễ dàng phát giác lắc đầu. Nhưng lại làm kẻ khác ngoài ý muốn chưa có trở về xe ngựa của mình, mà là đem cái mũ đội lên, trực tiếp xuyên thấu buồng xe của Diệp Linh Nhi .
Diệp Linh Nhi bị kinh sợ, nghĩ thầm ngươi một đại nam nhân làm sao lại tiến vào trong xe của mình?
Phạm Nhàn giả dạng không ý thức được điểm này, nhìn tóc Diệp Linh Nhi hơi ướt, ngẩn người, từ trong lòng ngực tay lấy ra khăn tay đưa cho nàng. Diệp Linh Nhi nhận lấy lau tóc của mình, ngửi trên khăn tay có chút ít nhàn nhạt mùi thơm, cho là Uyển nhi dùng, cười cười, sau đó bắt đầu hỏi lúc trước là chuyện gì?
Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, đem hành vi của Đái Chấn nói nàng nghe. Diệp Linh Nhi tò mò nói: "Chuyện nhỏ như vậy, làm sao có tư cách làm cho ngươi tự mình đến xem."
Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, nói: "Kinh đô nước sâu, ngươi đừng nhìn Đái Chấn chỉ là quan nhỏ quản chuyện thực phẩm, nhưng tham nhũng không ít, sở dĩ hắn có lá gan lớn như vậy, còn không phải bởi vì hắn có một chỗ dựa tốt hay sao. Thúc thúc hắn là Đái công công, ta hôm nay tự mình đến trấn giữ, chỉ sợ thủ hạ động thủ quá chậm kinh động lão Đái, ta không xuất hiện, Nhất Xử thật đúng là không có biện pháp bắt được người này."
Diệp Linh Nhi mở to cặp kia ánh mắt sáng ngời: "Phụ thân từng nói, chuyện trong cung là phức tạp nhất, bảo huynh muội chúng ta tận lực đừng đụng vào, lá gan của sư phụ ngươi ghê gớm thật."
"Bất quá là một thái giám mà thôi." Phạm Nhàn cười cười, trong lòng suy nghĩ, thái giám vốn chính là không có nhân quyền.
Diệp Linh Nhi không đồng ý lắc đầu, nói: "Không nên xem thường những công công trong cung, bọn họ đều có chủ của mình, ngươi không nể mặt họ, cũng chính là không nể mặt các nương nương trong cung."
Phạm Nhàn hơi ngẩn ra, tựa như lúc này mới nghĩ đến vấn đề này, chỉ chốc lát sau trên mặt trở lại nụ cười như ánh mặt trời, nói: "Sợ cái gì? Ta không thích Uyển nhi đi trong cung, nếu như đám nương nương này tìm phiền phức với ta, ta đây giả phò mã, cùng lắm thì vào cung nghe mắng mà thôi."
Diệp Linh Nhi khẽ nghiêng đầu, nhìn người này không sợ trời không sợ đất , không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Xe đến Phạm phủ đại môn, hai người xuống xe, sớm có Đằng Tử Kinh bên ngoài, Phạm Nhàn phân phó hắn để cho vợ tới đem Trầm tiểu thư an trí đến tòa nhà phía sau, liền dẫn Diệp Linh Nhi đi tới trong phủ, nhưng còn không quên đem khăn tay đưa cho Diệp Linh Nhi đòi lại.
Khăn tay là trộm của Hải Đường, Phạm Nhàn không nỡ đưa cho người khác.
Đái công công là người tâm phúc của Thục quý phi trong cung, mà Diệp Linh Nhi lập tức sẽ trở thành Nhị hoàng phi, tương đương nói Thục quý phi là bà bà tương lai của Diệp Linh Nhi, Diệp Linh Nhi cũng lập tức chính là nửa chủ tử của Đái công công —— Phạm Nhàn lúc trước cùng Diệp Linh Nhi nói nhiều như vậy, vì chính là tầng quan hệ này, khăn tay không nỡ đưa nàng, nhưng địa phương có thể sử dụng vẫn nhất định đắc dụng.
Mưa ở trong kinh đô liên miên một ngày, ở thời điểm hoàng hôn rốt cục nhỏ chút ít, Đái công công nhận được tin vội vã từ trong cung chạy ra.
Hắn là nhân vật được sủng ái trong cung, bởi vì Thục quý phi văn thải rất cao, thường xuyên giúp Bệ Hạ sao chép một chút từ văn, tiếp theo hắn là người hầu bên cạnh Thục quý phi, cũng có nhiều lần truyền chỉ đến các phủ, tựa như Phạm Nhàn lần đầu tiên nhận thánh chức thụ phong Thái Thường Tự hiệp luật lang, truyền chỉ chính là vị Đái công công này. Hướng các phủ truyền chỉ, chỗ tốt tự nhiên đạt được không ít, hôm nay hắn trái lệ xuất cung, cũng không có ai dám nói gì.
Đái công công đỏ bừng cả mặt đứng ở cửa kiểm sơ ty, nhìn bên trong hỗn độn, nghe bên cạnh những người đó kêu thảm thiết, không dám mắng Nhất Xử, chỉ vào chính mình chút ít thủ hạ mắng: "Đã sớm nói cùng các ngươi! Trong kinh nha môn khác có thể bất kể, nhưng Giám Sát Viện nhất định phải nịnh nọt thật tốt!"
Có người bị đánh sưng nửa bên mặt, khóc nói: "Tổ tông gia gia, trong ngày thường đưa không ít chỗ tốt, hôm nay đại gia còn đưa cho tấm ngân phiếu, Nhất Xử kia quan viên cũng thu, ai biết bọn họ vẫn bắt người."
Đái công công giận đến cả người phát run, thanh âm cao vút mắng: "Là ai dám không nể mặt như vậy! Tên tiểu vương bát đản nào dẫn đội? Ta đây phải đi tìm tên mặt đen Mộc Thiết này... Lại dám đụng đến Đái gia ta ư!"
Hắn là thái giám trong cung, Giám Sát Viện đụng chạm đến hắn, quả thật hắn có tư cách nói lời này. Tức quá thành giận, liền ngồi kiệu đi Nhất Xử đòi người, tuy nói đứa cháu Đái Chấn này chẳng ra gì, nhưng hàng năm vẫn tặng hắn không ít bạc, vốn không thể đứng nhìn Giám Sát Viện hành hạ hắn mất đi nửa cái mạng được —— kinh đô quan trường, người nào không biết Giám Sát Viện, sau khi đi vào cho dù có thể còn sống đi ra ngoài, chỉ sợ cũng phải mất vài thứ trên người!
Cỗ kiệu đi tới cửa Nhất Xử nha môn, Đái công công trong lòng động nghi, trước làm cho người hầu đi vào hỏi thăm một chút.
Chỉ chốc lát sau, người hầu đi ra ngoài ở bên tai của hắn nói nhỏ mấy tiếng. Đái công công sắc mặt lập tức thay đổi, nấn ná sau một hồi, cắn răng nói: "Hồi cung."
Đả thủ cả người đầy vết thương kia, nhìn cỗ kiệu của lão tổ tông sẽ về cung, trong lòng nhất thời luống cuống, cũng bất chấp đang ở cửa Nhất Xử, trực tiếp hô: "Lão tổ tông, ngài phải chủ trì công đạo cho chúng ta a!"
Đái công công quả nhiên không hổ là người xuất thân Giang Chiết, tuyên chỉ nhiều lần ngoài miệng đã luyện được thượng giai công phu, một ngụm đàm ói tới, bất thiên bất ỷ vừa vặn ói ở trên mặt người này, run rẩy thanh âm mắng: "Chúng ta là công công! Không phải công đạo!"
Nói xong lời này, hắn liền trở về bên trong kiệu, trong lòng cực kỳ bất an. Lúc trước người hầu nghe rất rõ ràng, hôm nay người tự mình dẫn đầu, lại là tiểu Phạm đại nhân!
Đái công công lúc này mới nhớ tới, Thánh thượng đã đem Nhất Xử trong viện sắp xếp cho Phạm đề ty kiêm quản... Chẳng qua là, vị tiểu Phạm đại nhân này tại sao nhìn trúng cháu của mình? Đái công công rõ ràng, cháu của mình cho dù tham, nhưng so với đám quan trong triều mà nói, thật sự chẳng qua là một con kiến.
Hắn làm sao ngờ được, Phạm Nhàn chỉ muốn luyện binh cùng với làm một lần mở hàng buôn bán, lại liên tưởng đến chính mình, vừa nghĩ tới Phạm gia hôm nay quyền thế huân thiên, Đái công công trong lòng cũng không khỏi hàn lãnh lên.
Đả thủ dưới quyền Đái Chấn, nhìn kiệu nhỏ dứt khoát rời đi, có chút ngốc nghếch xoa xoa đàm trên mặt, trong lòng thủy chung không rõ, Đái công công đây là sợ ai đó?
Sau mấy ngày, Đái công công dò xét cơ hội, ở trước mặt Thục quý phi nói ra chuyện này, hy vọng xa vời có thể đem đứa cháu của mình cứu ra, cũng muốn nghe được một chút tiếng gió. Không ngờ Thục quý phi hẳn là không biết từ nơi nào đã biết chuyện này, đối với hành vi của Đái Chấn cháu hắn rất rõ ràng, tức giận, hung hang trách phạt một hồi.
Đái công công lúc này mới tỉnh ngộ, vị tiểu Phạm đại nhân kia cũng sớm đã thông qua cách khác chặt đứt đường lui của mình, vừa sợ lại lo, hắn rốt cục từ bỏ thể diện, nhún nhường chạy đến Nghi quý tần trong cung lấy lòng, lúc này mới thông qua quan hệ với Liễu thị, lặng yên không một tiếng động đưa một tấm ngân phiếu thật mỏng về phía Phạm phủ.
Bên kia, Mộc Phong Nhi chịu trách nhiệm thẩm tra xử lí vụ này đang vò đầu, hắn nhìn Đái Chấn không chuyển vào thiên lao, trong lòng căm tức, chính là tên chết tiệt này, làm cho mình ở trước mặt Phạm đề ty đã mất mặt, nhưng Phạm đề ty hạ lệnh không cho phép dụng hình với người này, đây là tại sao? Trong tay của hắn vuốt ngân lượng phong hậu trong túi, không khỏi nói thầm.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook