Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297
Giám Sát Viện Nhất Xử vô cùng có chừng mực xử lý chuyện soát lâu, bắt đi chẳng qua là người có quan hệ với Phạm Liễu hai nhà, đám nhóc ở Quốc Công phủ kia một mặt là bị Phạm Nhàn đánh phải về nhà dưỡng thương, một mặt cũng không có tư cách tham gia quá sâu, cho nên ngược lại là một cái cũng không có bắt.
Mộc thị thúc cháu bắt người xong xuôi, cũng không có hướng Phạm đề ty bên cạnh xe ngựa bắt chuyện, rất tự giác áp giải đám thanh niên này đi Phạm phủ. Người của Giám Sát Viện nhìn thấy Phạm Nhàn đứng ngoài xe ngựa, hồi lâu không đi vào, người trên xe cũng không có xuống, cũng biết trên xe ngựa nhất định là nhân vật địa vị so với Phạm Nhàn tôn quý hơn —— Phạm Nhàn bản thân chính là quốc thích, vậy trong xe tất nhiên sẽ là hoàng thân.
Soát lâu không có thành quả gì, Phạm Nhàn muốn đem sổ sách Phạm Tư Triệt cùng Bão Nguyệt lâu có liên quan hủy diệt, không nghi ngờ chút nào trở thành một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Mà nếu hắn bởi vì chuyện này, bị buộc cùng Nhị Điện hạ giữ vững hòa bình tạm thời, tiếp tục tra xét Bão Nguyệt lâu là chuyện thật sự rất ngu xuẩn.
Người của Giám Sát Viện đã bỏ đi rồi, người của kinh đô phủ chân trước đón chân sau tới duy trì trị an, tất cả tựa như trở lại bình thường, Phạm Liễu hai nhà vẫn có bảy thành cổ phần của Bão Nguyệt lâu, tiếp tục làm hắc thủ xú danh khắp kinh đô, mà Phạm đề ty cùng Nhị hoàng tử lại thân mật đối thoại.
Tựa như kinh đô sẽ thái bình.
Trong xe Nhị hoàng tử nhìn gương mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn, trong lòng khó có thể kiềm chế sinh ra một tia bội phục, một tia tán thưởng, chuyện Bão Nguyệt lâu đủ để khiến đại đa số người căm phẫn, mà Phạm Nhàn biểu hiện bình tĩnh như thế, tiếp nhận đề nghị của mình cũng là không chút nào do dự, thật sự là một vị cường giả giỏi phán đoán thế cục, dũng cảm đưa ra quyết định.
Mà mỗi khi hắn nhìn Phạm Nhàn trên mặt treo nụ cười quen thuộc, sâu trong nội tâm lại có chút bất an cùng thân thiết, cảm thấy đối phương hẳn là người rất giống mình. Mặc dù đối với phương là thần tử, nhưng vẫn có vọng động mãnh liệt, muốn cùng đối phương chân thành tâm sự một phen!
...
...
"Hoằng Thành, ngươi đi trước đi. Ta cùng với Phạm đại nhân có chút chuyện muốn hàn huyên một chút." Nhị hoàng tử nhàn nhạt nói chuyện, hẳn là không thèm để ý ánh mắt đám người trên đường chút nào, thản nhiên từ trên xe ngựa đi xuống.
Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ vì hành động này của đối phương, mới vừa rồi mình đã nói rõ ràng chính mình phải về phủ, không muốn tiến hành nói chuyện với nhau quá sâu, nhưng đối phương thân là hoàng tử tôn sư, tự mình xuống xe mời, chính mình không cho hắn thể diện, cũng muốn nghe xem hắn đến tột cùng muốn nói cái gì, cho nên nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Hoằng Thành hơi một tia xin lỗi nhìn hắn một cái, cùng xe ngựa nhanh chóng rời mảnh đất thị phi Bão Nguyệt lâu này.
Nhị hoàng tử giày gấm bước lên mặt đường, không nhịn được duỗi lưng một cái. Ở phía xa đám người bàn luận xôn xao, dẫn Phạm Nhàn đi vào một quán trà, lúc này sớm có người hầu đem quán trà xử lý, chỉ có hắn cùng với Phạm Nhàn hai người ngồi đối diện nhau.
Phạm Nhàn bưng chén uống một hớp, có chút bất ngờ nhíu mày, giương mắt nhìn Nhị hoàng tử một cái.
Nhị hoàng tử cười nói: "Ta biết ngươi thích thứ này, mỗi lần đi quý phủ của Hoằng Thành, cũng sẽ đòi nước chua để uống." Tiếp theo ôn hòa nói: "Bão Nguyệt lâu chuyện này nghĩ đến Phạm huynh nhất định rất hận ta mới đúng."
Phạm Nhàn khẽ nhếch môi: "Ta không phải thánh nhân, tự nhiên cũng sẽ có tâm tình ."
Nhị hoàng tử lắc đầu nói: "Lúc đầu nhị đệ nhà ngươi cùng tam đệ nhà ta thương nghị làm ăn, ta đã biết rồi, còn âm thầm giúp một chút..." Hắn nhìn mặt Phạm Nhàn "Bất quá ngươi không nên hiểu lầm, khi đó trong triều trong kinh đều nghĩ đến Phạm gia ngươi cùng ta giao hảo, ta tự nhiên cũng không thể nào có ý nghĩ uy hiếp ngươi, chỉ là muốn giúp song phương tìm kiếm một chút lợi ích chung, để cho quan hệ hai bên gắn chặt một chút. Ai biết hôm nay lại thành thủ đoạn bỉ ổi, thật sự cũng không phải là ta mong muốn."
Phạm Nhàn trước đó cũng đã đoán được ý định của đối phương lúc tạo ra Bão Nguyệt lâu này, cũng không quá bất ngờ, chẳng qua là nghe hắn tự nhận là thủ đoạn bỉ ổi, ngược lại không biết ứng đối như thế nào, cười nói: "Điện hạ đối với thần... Thật đúng là có phần coi trọng."
Nhị hoàng tử cũng không kiêng kỵ đề tài này kéo dài xuống, nhàn nhạt nói: "Ta vẫn rất coi trọng ngươi, ngươi cũng rất rõ ràng... Cho nên ta không rõ, tại sao sau khi ngươi về kinh, lại muốn nhằm vào ta."
Phạm Nhàn cười cười, nói: "Điện hạ lời này chút hồ đồ rồi, Phạm mỗ chẳng qua là thần tử, nhằm vào Điện hạ, đối với ta có thể có ích lợi gì?"
Nhị hoàng tử quan sát ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: "Ta cần ngươi nói cho ta biết... Ta biết, ngươi không thể nào cam tâm làm một con cờ cho Thái tử, cho nên càng không hiểu rõ nổi."
Không ngờ vị hoàng tử điện hạ này lại dám quang minh chánh đại mà hỏi những lời như vậy, Phạm Nhàn cảm thấy một chút bất ngờ, chợt trên mặt nổi một nụ cười thanh minh, nhẹ giọng đáp: "Điện hạ thật không rõ ư?"
Nhị hoàng tử nhìn vào mắt của hắn, nhẹ khẽ lắc đầu.
Phạm Nhàn khẽ nghiêng đầu, dùng đốt ngón tay gõ mặt bàn gỗ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Phố Ngưu Lan."
Nhị hoàng tử mặc nhiên, sau một hồi lâu nói: "Chuyện này đúng là ta không phải." Nói xong lời này, hắn đứng dậy, hướng Phạm Nhàn bái một cái thật sâu!
Thân là con trai ruột của Hoàng Đế, vậy mà lại hướng một vị thần tử hành lễ bồi tội!
...
...
Phạm Nhàn lại không lộ ra vẻ mặt Nhị hoàng tử mong ngóng nhìn thấy, giống như là một khối đá cứng đóng băng bình thường ngồi yên trên ghế, híp mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nói: "Điện hạ dù sao cũng là Điện hạ, thần tử dù sao cũng là thần tử, chuyện liên quan đến tính mạng con người, Điện hạ có lẽ cho là, ngươi tự mình mở miệng nói lời xin lỗi, cũng đã coi như giải thích với ta, mà ta thân là thần tử cũng có thể cảm động đến rơi nước mắt, cảm giác đại sinh quốc sĩ ư?"
Nhị hoàng tử hít sâu một hơi, cố gắng đè nén tâm tình phẫn nộ trong lồng ngực đã có rất nhiều năm không xuất hiện qua, lạnh như băng nói: "Vậy Phạm đại nhân phải như thế nào mới chịu chấp nhận tu bổ quan hệ giữa hai ta?"
Phạm Nhàn bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Thật ra thì tra án lần trước... Ngươi cũng rõ ràng tại sao rồi, ai bảo trượng mẫu lão nương nhìn con rể như ta không vừa mắt, một lát là thích khách, một lát là Đô Sát Viện? Mà ta sang năm muốn chấp chưởng nội khố, không thể thiếu xung đột với phương diện Tín Dương, nếu như Điện hạ chịu hứa với ta một chuyện, ta không dám đảm bảo có điều nghiêng về, nhưng ít ra sau này ở trong kinh, ta sẽ để Giám Sát Viện giữ vững một cái tư thái tương đối công bằng hợp lý."
Nhị hoàng tử trong lòng khẽ run lên, lúc trước tâm tình khó chịu trong lòng đã tan thành mây khói. Trong mấy tháng này người của mình cùng thần tử trong triều bị Giám Sát Viện giám sát gắt gao, bao gồm Khâm Thiên Giám giam chính những người đó, cũng đều bị ngã ngựa, làm cho cả Nhị hoàng tử nhất phái nhức đầu không dứt. Hắn lúc này nghe Phạm Nhàn nói có thể làm cho Giám Sát Viện thay đổi thái độ, làm sao có thể không động tâm cho được?
Hắn suy nghĩ một chút, đưa ngang tay phải, vô cùng nhu hòa nói: "Đề ty đại nhân thỉnh giảng."
Những lời này đã dùng danh hiệu.
Phạm Nhàn nhìn hắn, cười nói: "Điện hạ nếu như có thể giữ vững cự ly với trưởng công chúa, ta cho phép ngươi cả đời bình an."
Nhị hoàng tử ngây ra, không nghĩ tới đối phương lại nói ra một cái đề nghị hoang đường như thế, còn cho phép chính mình cả đời bình an? Thật là cuồng vọng lớn mật làm sao! Hắn rốt cục không nhịn được buồn bực trong lòng, lạnh giọng nói: "Phạm đề ty đang muốn trêu đùa ta ư ?"
Hai cái quyền quý trẻ tuổi dáng vẻ thật ra cũng không giống nhau, nhưng khí chất cùng mùi vị trên người cực kỳ tương tự, đối mặt nhau mà ngồi, trong lòng đều không vừa ý.
Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Điện hạ có nhiều điều khó hiểu, Phạm mỗ cũng có nhiều điều không hiểu nổi, long ỷ kia chẳng lẽ ngồi sướng như vậy hay sao? Bình an chẳng phải là cái phúc hiếm có ư? Điện hạ từ trước đến giờ yêu thích văn học, Thục quý phi cũng là nhân vật thanh minh như tuyết, làm sao có thể không nhìn thấu quan hệ trong chuyện này chứ?"
Cho dù lúc này trong quán trà yên lặng không một người, cuộc nói chuyện này không lo bị người khác nghe thấy, nhưng đột nhiên chợt nghe Phạm Nhàn hẳn là nói toạc ra ý nghĩ của mình, trái tim Nhị hoàng tử vẫn là bất tranh khí run rẩy một chút. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chỉ có thể làm mà không thể nói , như chuyện mình muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng đối với Thái tử vẫn cung kính vô cùng. Ai biết người trước mặt hẳn là nhẹ nhàng bâng quơ nói ra như vậy!
Cho đến hôm nay Nhị hoàng tử mới chánh thức rõ ràng, lá gan của Phạm Nhàn đến tột cùng lớn đến mức nào! Cũng càng thêm khó hiểu, hắn rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám như vậy!
Nhị hoàng tử trong mắt hiện lên một đạo u quang, đạo quang mang u ám này là bị Phạm Nhàn nói chuyện mà xúc động tới nỗi đau kinh niên, rốt cục dần dần thiêu đốt , quan sát mặt Phạm Nhàn, hạ giọng lạnh lùng nói: "Ai cũng biết long ỷ không dễ ngồi! Nhưng ta sinh ra trong nhà Thiên tử, thân bất do kỷ, cái ghế này, ta muốn đoạt lấy, không muốn đoạt... Vẫn phải đoạt! Nếu như có thể tự do lựa chọn, ta thà rằng đi Thái Học ngày ngày đọc sách, cũng không muốn tham dự vào chuyện này !"
Phạm Nhàn híp lại hai mắt: "Chẳng lẽ có người ép ngươi sao?"
Có lẽ là bị Phạm Nhàn lớn mật khơi dậy một tia huyết tính, Nhị hoàng tử cười lạnh nói: "Dĩ nhiên có người ép... Từ năm ta mười hai tuổi, ta đã hiền đức nhiều mặt, tương lai muốn ủy khuất làm Thân Vương, lúc mười ba tuổi, liền phong ta là vương, mười bốn tuổi, ở ngoài cung dựng tòa nhà, ngoài mặt là đem ta đuổi ra khỏi cung, trên thực tế là cho ta cơ hội tự do giao nạp quần thần! Mười lăm tuổi, để cho ta vào ngự thư phòng bàng thính chuyện triều chánh... Ngươi biết không? Trước thời khắc đó, vĩnh viễn chỉ có Thái tử mới có cơ hội như vậy!"
Nhị hoàng tử mặt mũi thanh tú dần dần bị bóp méo: "Ta không muốn tranh giành! Nhưng những chuyện này từng cái từng cái xảy ra, ta có thể làm như thế nào? Chẳng lẽ Đông Cung sẽ cho rằng ta sẽ không có ý định tranh giành ư? Thái tử lúc ấy trẻ tuổi, ánh mắt nhìn ta lại là oán độc như vậy... Chúng ta là huynh đệ ruột a! Hắn lúc đó mới mười ba tuổi, cũng đã muốn giết ta! Cho dù ta có thể thuyết phục được Thái tử, vậy Hoàng Hậu thì sao? Nàng chẳng lẽ chịu bỏ qua cho ta ư?"
Phạm Nhàn mặc nhiên im lặng, nghe Nhị hoàng tử điên cuồng nói.
"Là hắn đẩy ta đến vị trí này..." Nhị hoàng tử tròng mắt tựa như mồi lửa bị vùi lấp trong băng, làm người ta không rét mà run, "Ta muốn bảo vệ mẫu thân của mình, ta muốn bảo vệ tánh mạng của mình... Làm sao bây giờ? Nếu hắn muốn ta tranh giành, ta đây sẽ tranh giành cho hắn xem một chút!"
Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, biết có thể có lực lượng buộc một vị hoàng tử bước lên con đường đoạt vị, thật ra chỉ có Hoàng Đế mà thôi, hắn khẽ mỉm cười nói: "Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện, có lẽ hắn chỉ muốn dùng ngươi tới làm một tảng đá, một tảng đá mài đao dùng để bức bách Thái tử thành thục mà thôi."
"Đã sớm rõ ràng." Nhị hoàng tử lạnh lùng phẩy tay áo một cái "Cùng là thiên chi kiêu tử, ai cam tâm làm một khối đá mài đao tương lai tất vỡ vụn chứ? Cho nên ta muốn tranh giành xuống, vạn nhất thật sự thắng được... Có thể thấy bộ dáng hối hận của hắn, có lẽ còn vui vẻ hơn được ngồi trên chiếc ghế này."
Phạm Nhàn cười cười, nói: "Cần gì đem oán hận phát tiết đến loại chuyện này? Đại Điện hạ đã đã phong Thân Vương, nhưng nhìn hắn thật giống như so với Nhị Điện hạ rõ ràng hơn rất nhiều... Nếu có người muốn đẩy ngươi xuống sông tranh tài bơi lội với người khác, phản kháng tốt nhất là liều chết không xuống sông, cùng lắm là xoay người lại cùng người phía sau đánh một trận... Mà không phải xuống sông đi đem đối thủ của ngươi bóp chết."
Nhị hoàng tử lúc này rốt cục tĩnh táo hơn chút ít, đầy mặt khiếp sợ nhìn Phạm Nhàn: "Lời này của ngươi... gần như tạo phản ..."
Phạm Nhàn không để ý lắc đầu: "Điện hạ hôm nay nói chuyện đại nghịch bất đạo... Cũng không ít hơn so với ta."
Nhị hoàng tử lông mày bỗng nhiên cấp tốc nhảy lên hai cái, nhìn Phạm Nhàn, sau một hồi lâu bỗng nhiên nói: "Giúp ta, Phạm Nhàn."
Phạm Nhàn tĩnh táo cho tới có chút lạnh lùng lắc đầu.
"Tại sao?" Nhị hoàng tử u oán nói: "Tương lai ngươi cũng cần phải lựa chọn một người."
Phạm Nhàn không trả lời hắn, chỉ là nghĩ ... người trước mặt từ liên hệ máu mủ mà nói, hẳn là là ca ca của mình sao? Mình không giống thần tử bình thường, bản thân vốn không muốn đưa ra lựa chọn, chẳng qua là hơi có chút kinh hãi phương thức giáo dục của thiết huyết vô tình của Khánh quốc Bệ Hạ, trong lòng hơi sợ hãi mà thôi.
Nhìn ánh mắt "thành khẩn" của Nhị hoàng tử, Phạm Nhàn rốt cục mở miệng nói: "Không nên đi quá gần Tín Dương, người đàn bà kia là một người điên vô cùng tài cán, ta cũng không rõ nàng rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì."
Nhị hoàng tử trở lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười, ngồi xuống.
Phạm Nhàn thở dài ở trong lòng , biết đối phương mặc dù động tâm vì lực lượng của mình, nhưng vẫn tin thực lực của trưởng công chúa hơn. Bất quá cứ như vậy cũng tốt, ít nhất sau này thời điểm mình đối phó với vị Nhị Điện hạ trước mặt này, tâm địa sẽ cứng rắn một chút.
"Ta vẫn không muốn đối địch với ngươi." Nhị hoàng tử nghiêm nghị nói.
Phạm Nhàn trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Cho dù không phát sinh chuyện Bão Nguyệt lâu, ta cũng sẽ đem ngươi đánh xuống bụi rậm..."
Nhị hoàng tử trong con ngươi hiện lên một tia trêu tức, tựa như cảm thấy Phạm Nhàn tự đại quá mức.
Phạm Nhàn căn bản không để ý tới ánh mắt của hắn, nhàn nhạt nói: "Có lẽ. đây là biện pháp duy nhất có thể làm cho ngươi... Cùng Hoằng Thành sống sót sao."
Nhị hoàng tử nghe ra sự thương hại cùng bỉ di trong giọng nói của đối phương, giận dữ bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng quan sát Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn châm chọc nói: "Điện hạ, vĩnh viễn đừng tưởng rằng mình có thể khống chế mọi thứ, bao gồm cả chuyện Bão Nguyệt lâu."
Không khí trong quán trà kịch liệt giảm nhiệt độ, từ ngoài quán trà chậm rãi đi tới tám người, tám người mặc giống nhau như đúc, nhưng không rõ tuổi đến tột cùng có bao nhiêu.
Mỗi người cũng mang theo một cỗ sát khí thâm uẩn trong cơ thể!
Có người như một thanh đao, có người như một thanh kiếm, có người giống như là một thanh khai sơn phủ... chưa từng có từ trước đến nay.
...
...
Phạm Nhàn biết Nhị hoàng tử không thể nào lựa chọn đánh lén chính mình ở phố xá sầm uất, híp lại mắt, nhìn tám người không biết từ chỗ nào đi vào quán trà, nhẹ nói: "Cam, Liễu, Tạ, Phạm tứ đại tướng quân, Hà, Trương, Từ, Tào tứ đại quân tử, Bát gia tướng trong tay Nhị Điện hạ trong truyền thuyết, thì ra bộ dáng chính là thế này."
Nhị hoàng tử nhìn hắn nói: "Phạm Nhàn, ta coi trọng ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta cần ngươi, cho nên không cần ỷ mình quá cao."
Phạm Nhàn đứng dậy, cười phất tay một cái, nói: "Thủ hạ ta Khải Niên tiểu tổ , đánh không lại tám người thủ hạ của Điện hạ, cũng không kêu đi ra cho mất mặt ... Bất quá có lời vẫn phải nói, Điện hạ, dưới tay dù nhiều tử sĩ, đối với đại thế căn bản không có bất kỳ tác dụng gì , nếu không Trần Bình Bình đã sớm làm Hoàng Đế rồi."
Trong tiếng cười ha ha, hắn bỏ lại một câu phản nghịch vô đạo cuối cùng, tiêu tiêu sái sái rời khỏi quán trà.
Ra khỏi quán trà, hắn nhìn như thoải mái xuyên qua tám tên gia tướng đắc lực nhất của Nhị hoàng tử, chẳng qua là ở trước Cam Tạ nhị tướng khẽ nhún vai, ở trước Từ Tào hai quân phất phất tay, một đạo khí tức nhàn nhạt cùng sát khí trong cơ thể tám người uẩn mà không phát vừa chạm vào tức phân, trong nháy mắt dọc theo cột gỗ quán trà đi lên phát tán, cùng ánh mặt trời xế chiều ngày thu xen lẫn với nhau, cũng không tìm được một tia tung tích nữa.
...
...
Sau khi Phạm Nhàn đi chốc lát, Nhị hoàng tử khẽ cau mày, không biết tại sao hôm nay bỗng nhiên mất tư thái ở trước mặt Phạm Nhàn, nói ra rất nhiều chuyện vẫn dấu kín chỗ sâu nhất dưới đáy lòng. Hắn hít sâu một hơi, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia nghiêm nghị, lạnh giọng nói: "Nếu như tương lai có một ngày, cần giết hắn, các ngươi cần mấy người?"
Tạ Tất An chậm rãi đem vỏ kiếm thu hồi vào trong tay áo, đờ đẫn nói: "Thuộc hạ một người là đủ."
Phạm Vô Cứu mặt tối sầm, khẽ lắc đầu nói: "Bát tướng đều xuất hiện, còn chưa chắc đã lưu được vị tiểu Phạm đại nhân này."
Nhị hoàng tử một chút thất thần, nghĩ thầm ngay cả Bát gia tướng cũng không thống nhất, Phạm Nhàn này thật đúng là một vai diễn nhìn không thấu... Nhưng hắn chợt nghĩ đến, qua chuyện Bão Nguyệt lâu, đối phương ít nhất ở trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ra tay đối với mình, liền lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa.
Phạm Nhàn ngồi ở trên xe ngựa, cẩn thận dùng nước tẩy đi mê hương nhàn nhạt còn sót lại trên ngón tay, có chút thất vọng về cuộc nói chuyện này, mặc dù mạo hiểm lớn dụ được chút tiếng lòng của Nhị Điện hạ, nhưng không có tin tức hữu dụng gì, đối với hắn cùng trưởng công chúa an bài vẫn không hiểu rõ, xem ra vị Nhị Điện hạ này quả nhiên là nhân vật tâm chí trầm lặng lộ ra thư sinh ý khí, bất quá chính mình cũng không phải là tri tâm đại tỷ, biết những chuyện này, không có lợi gì.
Xe ngựa đến Phạm phủ, hắn từ trên xe ngựa nhảy xuống, rất tỉnh táo xuyên qua cửa nách, bước nhanh đi tới hậu viên, đối với thành viên Phạm Liễu Nhị tộc trên đường đang lo lắng làm như không thấy, đi thẳng tới thư phòng, dùng hai tay ổn định đẩy cửa phòng ra, sau đó một cước đạp ra!
Trong thư phòng hét thảm một tiếng, ở trong ánh mắt hoảng sợ của trên dưới trong nhà, Phạm Tư Triệt căn bản không biết chuyện gì xảy ra bị một cước này đạp thành một cái viên cầu, hung hăng đập vào ghế thái sư, đem cái ghế vỡ thành vô số mảnh.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Mộc thị thúc cháu bắt người xong xuôi, cũng không có hướng Phạm đề ty bên cạnh xe ngựa bắt chuyện, rất tự giác áp giải đám thanh niên này đi Phạm phủ. Người của Giám Sát Viện nhìn thấy Phạm Nhàn đứng ngoài xe ngựa, hồi lâu không đi vào, người trên xe cũng không có xuống, cũng biết trên xe ngựa nhất định là nhân vật địa vị so với Phạm Nhàn tôn quý hơn —— Phạm Nhàn bản thân chính là quốc thích, vậy trong xe tất nhiên sẽ là hoàng thân.
Soát lâu không có thành quả gì, Phạm Nhàn muốn đem sổ sách Phạm Tư Triệt cùng Bão Nguyệt lâu có liên quan hủy diệt, không nghi ngờ chút nào trở thành một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Mà nếu hắn bởi vì chuyện này, bị buộc cùng Nhị Điện hạ giữ vững hòa bình tạm thời, tiếp tục tra xét Bão Nguyệt lâu là chuyện thật sự rất ngu xuẩn.
Người của Giám Sát Viện đã bỏ đi rồi, người của kinh đô phủ chân trước đón chân sau tới duy trì trị an, tất cả tựa như trở lại bình thường, Phạm Liễu hai nhà vẫn có bảy thành cổ phần của Bão Nguyệt lâu, tiếp tục làm hắc thủ xú danh khắp kinh đô, mà Phạm đề ty cùng Nhị hoàng tử lại thân mật đối thoại.
Tựa như kinh đô sẽ thái bình.
Trong xe Nhị hoàng tử nhìn gương mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn, trong lòng khó có thể kiềm chế sinh ra một tia bội phục, một tia tán thưởng, chuyện Bão Nguyệt lâu đủ để khiến đại đa số người căm phẫn, mà Phạm Nhàn biểu hiện bình tĩnh như thế, tiếp nhận đề nghị của mình cũng là không chút nào do dự, thật sự là một vị cường giả giỏi phán đoán thế cục, dũng cảm đưa ra quyết định.
Mà mỗi khi hắn nhìn Phạm Nhàn trên mặt treo nụ cười quen thuộc, sâu trong nội tâm lại có chút bất an cùng thân thiết, cảm thấy đối phương hẳn là người rất giống mình. Mặc dù đối với phương là thần tử, nhưng vẫn có vọng động mãnh liệt, muốn cùng đối phương chân thành tâm sự một phen!
...
...
"Hoằng Thành, ngươi đi trước đi. Ta cùng với Phạm đại nhân có chút chuyện muốn hàn huyên một chút." Nhị hoàng tử nhàn nhạt nói chuyện, hẳn là không thèm để ý ánh mắt đám người trên đường chút nào, thản nhiên từ trên xe ngựa đi xuống.
Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ vì hành động này của đối phương, mới vừa rồi mình đã nói rõ ràng chính mình phải về phủ, không muốn tiến hành nói chuyện với nhau quá sâu, nhưng đối phương thân là hoàng tử tôn sư, tự mình xuống xe mời, chính mình không cho hắn thể diện, cũng muốn nghe xem hắn đến tột cùng muốn nói cái gì, cho nên nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Hoằng Thành hơi một tia xin lỗi nhìn hắn một cái, cùng xe ngựa nhanh chóng rời mảnh đất thị phi Bão Nguyệt lâu này.
Nhị hoàng tử giày gấm bước lên mặt đường, không nhịn được duỗi lưng một cái. Ở phía xa đám người bàn luận xôn xao, dẫn Phạm Nhàn đi vào một quán trà, lúc này sớm có người hầu đem quán trà xử lý, chỉ có hắn cùng với Phạm Nhàn hai người ngồi đối diện nhau.
Phạm Nhàn bưng chén uống một hớp, có chút bất ngờ nhíu mày, giương mắt nhìn Nhị hoàng tử một cái.
Nhị hoàng tử cười nói: "Ta biết ngươi thích thứ này, mỗi lần đi quý phủ của Hoằng Thành, cũng sẽ đòi nước chua để uống." Tiếp theo ôn hòa nói: "Bão Nguyệt lâu chuyện này nghĩ đến Phạm huynh nhất định rất hận ta mới đúng."
Phạm Nhàn khẽ nhếch môi: "Ta không phải thánh nhân, tự nhiên cũng sẽ có tâm tình ."
Nhị hoàng tử lắc đầu nói: "Lúc đầu nhị đệ nhà ngươi cùng tam đệ nhà ta thương nghị làm ăn, ta đã biết rồi, còn âm thầm giúp một chút..." Hắn nhìn mặt Phạm Nhàn "Bất quá ngươi không nên hiểu lầm, khi đó trong triều trong kinh đều nghĩ đến Phạm gia ngươi cùng ta giao hảo, ta tự nhiên cũng không thể nào có ý nghĩ uy hiếp ngươi, chỉ là muốn giúp song phương tìm kiếm một chút lợi ích chung, để cho quan hệ hai bên gắn chặt một chút. Ai biết hôm nay lại thành thủ đoạn bỉ ổi, thật sự cũng không phải là ta mong muốn."
Phạm Nhàn trước đó cũng đã đoán được ý định của đối phương lúc tạo ra Bão Nguyệt lâu này, cũng không quá bất ngờ, chẳng qua là nghe hắn tự nhận là thủ đoạn bỉ ổi, ngược lại không biết ứng đối như thế nào, cười nói: "Điện hạ đối với thần... Thật đúng là có phần coi trọng."
Nhị hoàng tử cũng không kiêng kỵ đề tài này kéo dài xuống, nhàn nhạt nói: "Ta vẫn rất coi trọng ngươi, ngươi cũng rất rõ ràng... Cho nên ta không rõ, tại sao sau khi ngươi về kinh, lại muốn nhằm vào ta."
Phạm Nhàn cười cười, nói: "Điện hạ lời này chút hồ đồ rồi, Phạm mỗ chẳng qua là thần tử, nhằm vào Điện hạ, đối với ta có thể có ích lợi gì?"
Nhị hoàng tử quan sát ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: "Ta cần ngươi nói cho ta biết... Ta biết, ngươi không thể nào cam tâm làm một con cờ cho Thái tử, cho nên càng không hiểu rõ nổi."
Không ngờ vị hoàng tử điện hạ này lại dám quang minh chánh đại mà hỏi những lời như vậy, Phạm Nhàn cảm thấy một chút bất ngờ, chợt trên mặt nổi một nụ cười thanh minh, nhẹ giọng đáp: "Điện hạ thật không rõ ư?"
Nhị hoàng tử nhìn vào mắt của hắn, nhẹ khẽ lắc đầu.
Phạm Nhàn khẽ nghiêng đầu, dùng đốt ngón tay gõ mặt bàn gỗ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Phố Ngưu Lan."
Nhị hoàng tử mặc nhiên, sau một hồi lâu nói: "Chuyện này đúng là ta không phải." Nói xong lời này, hắn đứng dậy, hướng Phạm Nhàn bái một cái thật sâu!
Thân là con trai ruột của Hoàng Đế, vậy mà lại hướng một vị thần tử hành lễ bồi tội!
...
...
Phạm Nhàn lại không lộ ra vẻ mặt Nhị hoàng tử mong ngóng nhìn thấy, giống như là một khối đá cứng đóng băng bình thường ngồi yên trên ghế, híp mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nói: "Điện hạ dù sao cũng là Điện hạ, thần tử dù sao cũng là thần tử, chuyện liên quan đến tính mạng con người, Điện hạ có lẽ cho là, ngươi tự mình mở miệng nói lời xin lỗi, cũng đã coi như giải thích với ta, mà ta thân là thần tử cũng có thể cảm động đến rơi nước mắt, cảm giác đại sinh quốc sĩ ư?"
Nhị hoàng tử hít sâu một hơi, cố gắng đè nén tâm tình phẫn nộ trong lồng ngực đã có rất nhiều năm không xuất hiện qua, lạnh như băng nói: "Vậy Phạm đại nhân phải như thế nào mới chịu chấp nhận tu bổ quan hệ giữa hai ta?"
Phạm Nhàn bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Thật ra thì tra án lần trước... Ngươi cũng rõ ràng tại sao rồi, ai bảo trượng mẫu lão nương nhìn con rể như ta không vừa mắt, một lát là thích khách, một lát là Đô Sát Viện? Mà ta sang năm muốn chấp chưởng nội khố, không thể thiếu xung đột với phương diện Tín Dương, nếu như Điện hạ chịu hứa với ta một chuyện, ta không dám đảm bảo có điều nghiêng về, nhưng ít ra sau này ở trong kinh, ta sẽ để Giám Sát Viện giữ vững một cái tư thái tương đối công bằng hợp lý."
Nhị hoàng tử trong lòng khẽ run lên, lúc trước tâm tình khó chịu trong lòng đã tan thành mây khói. Trong mấy tháng này người của mình cùng thần tử trong triều bị Giám Sát Viện giám sát gắt gao, bao gồm Khâm Thiên Giám giam chính những người đó, cũng đều bị ngã ngựa, làm cho cả Nhị hoàng tử nhất phái nhức đầu không dứt. Hắn lúc này nghe Phạm Nhàn nói có thể làm cho Giám Sát Viện thay đổi thái độ, làm sao có thể không động tâm cho được?
Hắn suy nghĩ một chút, đưa ngang tay phải, vô cùng nhu hòa nói: "Đề ty đại nhân thỉnh giảng."
Những lời này đã dùng danh hiệu.
Phạm Nhàn nhìn hắn, cười nói: "Điện hạ nếu như có thể giữ vững cự ly với trưởng công chúa, ta cho phép ngươi cả đời bình an."
Nhị hoàng tử ngây ra, không nghĩ tới đối phương lại nói ra một cái đề nghị hoang đường như thế, còn cho phép chính mình cả đời bình an? Thật là cuồng vọng lớn mật làm sao! Hắn rốt cục không nhịn được buồn bực trong lòng, lạnh giọng nói: "Phạm đề ty đang muốn trêu đùa ta ư ?"
Hai cái quyền quý trẻ tuổi dáng vẻ thật ra cũng không giống nhau, nhưng khí chất cùng mùi vị trên người cực kỳ tương tự, đối mặt nhau mà ngồi, trong lòng đều không vừa ý.
Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Điện hạ có nhiều điều khó hiểu, Phạm mỗ cũng có nhiều điều không hiểu nổi, long ỷ kia chẳng lẽ ngồi sướng như vậy hay sao? Bình an chẳng phải là cái phúc hiếm có ư? Điện hạ từ trước đến giờ yêu thích văn học, Thục quý phi cũng là nhân vật thanh minh như tuyết, làm sao có thể không nhìn thấu quan hệ trong chuyện này chứ?"
Cho dù lúc này trong quán trà yên lặng không một người, cuộc nói chuyện này không lo bị người khác nghe thấy, nhưng đột nhiên chợt nghe Phạm Nhàn hẳn là nói toạc ra ý nghĩ của mình, trái tim Nhị hoàng tử vẫn là bất tranh khí run rẩy một chút. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chỉ có thể làm mà không thể nói , như chuyện mình muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng đối với Thái tử vẫn cung kính vô cùng. Ai biết người trước mặt hẳn là nhẹ nhàng bâng quơ nói ra như vậy!
Cho đến hôm nay Nhị hoàng tử mới chánh thức rõ ràng, lá gan của Phạm Nhàn đến tột cùng lớn đến mức nào! Cũng càng thêm khó hiểu, hắn rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám như vậy!
Nhị hoàng tử trong mắt hiện lên một đạo u quang, đạo quang mang u ám này là bị Phạm Nhàn nói chuyện mà xúc động tới nỗi đau kinh niên, rốt cục dần dần thiêu đốt , quan sát mặt Phạm Nhàn, hạ giọng lạnh lùng nói: "Ai cũng biết long ỷ không dễ ngồi! Nhưng ta sinh ra trong nhà Thiên tử, thân bất do kỷ, cái ghế này, ta muốn đoạt lấy, không muốn đoạt... Vẫn phải đoạt! Nếu như có thể tự do lựa chọn, ta thà rằng đi Thái Học ngày ngày đọc sách, cũng không muốn tham dự vào chuyện này !"
Phạm Nhàn híp lại hai mắt: "Chẳng lẽ có người ép ngươi sao?"
Có lẽ là bị Phạm Nhàn lớn mật khơi dậy một tia huyết tính, Nhị hoàng tử cười lạnh nói: "Dĩ nhiên có người ép... Từ năm ta mười hai tuổi, ta đã hiền đức nhiều mặt, tương lai muốn ủy khuất làm Thân Vương, lúc mười ba tuổi, liền phong ta là vương, mười bốn tuổi, ở ngoài cung dựng tòa nhà, ngoài mặt là đem ta đuổi ra khỏi cung, trên thực tế là cho ta cơ hội tự do giao nạp quần thần! Mười lăm tuổi, để cho ta vào ngự thư phòng bàng thính chuyện triều chánh... Ngươi biết không? Trước thời khắc đó, vĩnh viễn chỉ có Thái tử mới có cơ hội như vậy!"
Nhị hoàng tử mặt mũi thanh tú dần dần bị bóp méo: "Ta không muốn tranh giành! Nhưng những chuyện này từng cái từng cái xảy ra, ta có thể làm như thế nào? Chẳng lẽ Đông Cung sẽ cho rằng ta sẽ không có ý định tranh giành ư? Thái tử lúc ấy trẻ tuổi, ánh mắt nhìn ta lại là oán độc như vậy... Chúng ta là huynh đệ ruột a! Hắn lúc đó mới mười ba tuổi, cũng đã muốn giết ta! Cho dù ta có thể thuyết phục được Thái tử, vậy Hoàng Hậu thì sao? Nàng chẳng lẽ chịu bỏ qua cho ta ư?"
Phạm Nhàn mặc nhiên im lặng, nghe Nhị hoàng tử điên cuồng nói.
"Là hắn đẩy ta đến vị trí này..." Nhị hoàng tử tròng mắt tựa như mồi lửa bị vùi lấp trong băng, làm người ta không rét mà run, "Ta muốn bảo vệ mẫu thân của mình, ta muốn bảo vệ tánh mạng của mình... Làm sao bây giờ? Nếu hắn muốn ta tranh giành, ta đây sẽ tranh giành cho hắn xem một chút!"
Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, biết có thể có lực lượng buộc một vị hoàng tử bước lên con đường đoạt vị, thật ra chỉ có Hoàng Đế mà thôi, hắn khẽ mỉm cười nói: "Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện, có lẽ hắn chỉ muốn dùng ngươi tới làm một tảng đá, một tảng đá mài đao dùng để bức bách Thái tử thành thục mà thôi."
"Đã sớm rõ ràng." Nhị hoàng tử lạnh lùng phẩy tay áo một cái "Cùng là thiên chi kiêu tử, ai cam tâm làm một khối đá mài đao tương lai tất vỡ vụn chứ? Cho nên ta muốn tranh giành xuống, vạn nhất thật sự thắng được... Có thể thấy bộ dáng hối hận của hắn, có lẽ còn vui vẻ hơn được ngồi trên chiếc ghế này."
Phạm Nhàn cười cười, nói: "Cần gì đem oán hận phát tiết đến loại chuyện này? Đại Điện hạ đã đã phong Thân Vương, nhưng nhìn hắn thật giống như so với Nhị Điện hạ rõ ràng hơn rất nhiều... Nếu có người muốn đẩy ngươi xuống sông tranh tài bơi lội với người khác, phản kháng tốt nhất là liều chết không xuống sông, cùng lắm là xoay người lại cùng người phía sau đánh một trận... Mà không phải xuống sông đi đem đối thủ của ngươi bóp chết."
Nhị hoàng tử lúc này rốt cục tĩnh táo hơn chút ít, đầy mặt khiếp sợ nhìn Phạm Nhàn: "Lời này của ngươi... gần như tạo phản ..."
Phạm Nhàn không để ý lắc đầu: "Điện hạ hôm nay nói chuyện đại nghịch bất đạo... Cũng không ít hơn so với ta."
Nhị hoàng tử lông mày bỗng nhiên cấp tốc nhảy lên hai cái, nhìn Phạm Nhàn, sau một hồi lâu bỗng nhiên nói: "Giúp ta, Phạm Nhàn."
Phạm Nhàn tĩnh táo cho tới có chút lạnh lùng lắc đầu.
"Tại sao?" Nhị hoàng tử u oán nói: "Tương lai ngươi cũng cần phải lựa chọn một người."
Phạm Nhàn không trả lời hắn, chỉ là nghĩ ... người trước mặt từ liên hệ máu mủ mà nói, hẳn là là ca ca của mình sao? Mình không giống thần tử bình thường, bản thân vốn không muốn đưa ra lựa chọn, chẳng qua là hơi có chút kinh hãi phương thức giáo dục của thiết huyết vô tình của Khánh quốc Bệ Hạ, trong lòng hơi sợ hãi mà thôi.
Nhìn ánh mắt "thành khẩn" của Nhị hoàng tử, Phạm Nhàn rốt cục mở miệng nói: "Không nên đi quá gần Tín Dương, người đàn bà kia là một người điên vô cùng tài cán, ta cũng không rõ nàng rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì."
Nhị hoàng tử trở lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười, ngồi xuống.
Phạm Nhàn thở dài ở trong lòng , biết đối phương mặc dù động tâm vì lực lượng của mình, nhưng vẫn tin thực lực của trưởng công chúa hơn. Bất quá cứ như vậy cũng tốt, ít nhất sau này thời điểm mình đối phó với vị Nhị Điện hạ trước mặt này, tâm địa sẽ cứng rắn một chút.
"Ta vẫn không muốn đối địch với ngươi." Nhị hoàng tử nghiêm nghị nói.
Phạm Nhàn trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Cho dù không phát sinh chuyện Bão Nguyệt lâu, ta cũng sẽ đem ngươi đánh xuống bụi rậm..."
Nhị hoàng tử trong con ngươi hiện lên một tia trêu tức, tựa như cảm thấy Phạm Nhàn tự đại quá mức.
Phạm Nhàn căn bản không để ý tới ánh mắt của hắn, nhàn nhạt nói: "Có lẽ. đây là biện pháp duy nhất có thể làm cho ngươi... Cùng Hoằng Thành sống sót sao."
Nhị hoàng tử nghe ra sự thương hại cùng bỉ di trong giọng nói của đối phương, giận dữ bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng quan sát Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn châm chọc nói: "Điện hạ, vĩnh viễn đừng tưởng rằng mình có thể khống chế mọi thứ, bao gồm cả chuyện Bão Nguyệt lâu."
Không khí trong quán trà kịch liệt giảm nhiệt độ, từ ngoài quán trà chậm rãi đi tới tám người, tám người mặc giống nhau như đúc, nhưng không rõ tuổi đến tột cùng có bao nhiêu.
Mỗi người cũng mang theo một cỗ sát khí thâm uẩn trong cơ thể!
Có người như một thanh đao, có người như một thanh kiếm, có người giống như là một thanh khai sơn phủ... chưa từng có từ trước đến nay.
...
...
Phạm Nhàn biết Nhị hoàng tử không thể nào lựa chọn đánh lén chính mình ở phố xá sầm uất, híp lại mắt, nhìn tám người không biết từ chỗ nào đi vào quán trà, nhẹ nói: "Cam, Liễu, Tạ, Phạm tứ đại tướng quân, Hà, Trương, Từ, Tào tứ đại quân tử, Bát gia tướng trong tay Nhị Điện hạ trong truyền thuyết, thì ra bộ dáng chính là thế này."
Nhị hoàng tử nhìn hắn nói: "Phạm Nhàn, ta coi trọng ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta cần ngươi, cho nên không cần ỷ mình quá cao."
Phạm Nhàn đứng dậy, cười phất tay một cái, nói: "Thủ hạ ta Khải Niên tiểu tổ , đánh không lại tám người thủ hạ của Điện hạ, cũng không kêu đi ra cho mất mặt ... Bất quá có lời vẫn phải nói, Điện hạ, dưới tay dù nhiều tử sĩ, đối với đại thế căn bản không có bất kỳ tác dụng gì , nếu không Trần Bình Bình đã sớm làm Hoàng Đế rồi."
Trong tiếng cười ha ha, hắn bỏ lại một câu phản nghịch vô đạo cuối cùng, tiêu tiêu sái sái rời khỏi quán trà.
Ra khỏi quán trà, hắn nhìn như thoải mái xuyên qua tám tên gia tướng đắc lực nhất của Nhị hoàng tử, chẳng qua là ở trước Cam Tạ nhị tướng khẽ nhún vai, ở trước Từ Tào hai quân phất phất tay, một đạo khí tức nhàn nhạt cùng sát khí trong cơ thể tám người uẩn mà không phát vừa chạm vào tức phân, trong nháy mắt dọc theo cột gỗ quán trà đi lên phát tán, cùng ánh mặt trời xế chiều ngày thu xen lẫn với nhau, cũng không tìm được một tia tung tích nữa.
...
...
Sau khi Phạm Nhàn đi chốc lát, Nhị hoàng tử khẽ cau mày, không biết tại sao hôm nay bỗng nhiên mất tư thái ở trước mặt Phạm Nhàn, nói ra rất nhiều chuyện vẫn dấu kín chỗ sâu nhất dưới đáy lòng. Hắn hít sâu một hơi, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia nghiêm nghị, lạnh giọng nói: "Nếu như tương lai có một ngày, cần giết hắn, các ngươi cần mấy người?"
Tạ Tất An chậm rãi đem vỏ kiếm thu hồi vào trong tay áo, đờ đẫn nói: "Thuộc hạ một người là đủ."
Phạm Vô Cứu mặt tối sầm, khẽ lắc đầu nói: "Bát tướng đều xuất hiện, còn chưa chắc đã lưu được vị tiểu Phạm đại nhân này."
Nhị hoàng tử một chút thất thần, nghĩ thầm ngay cả Bát gia tướng cũng không thống nhất, Phạm Nhàn này thật đúng là một vai diễn nhìn không thấu... Nhưng hắn chợt nghĩ đến, qua chuyện Bão Nguyệt lâu, đối phương ít nhất ở trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ra tay đối với mình, liền lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa.
Phạm Nhàn ngồi ở trên xe ngựa, cẩn thận dùng nước tẩy đi mê hương nhàn nhạt còn sót lại trên ngón tay, có chút thất vọng về cuộc nói chuyện này, mặc dù mạo hiểm lớn dụ được chút tiếng lòng của Nhị Điện hạ, nhưng không có tin tức hữu dụng gì, đối với hắn cùng trưởng công chúa an bài vẫn không hiểu rõ, xem ra vị Nhị Điện hạ này quả nhiên là nhân vật tâm chí trầm lặng lộ ra thư sinh ý khí, bất quá chính mình cũng không phải là tri tâm đại tỷ, biết những chuyện này, không có lợi gì.
Xe ngựa đến Phạm phủ, hắn từ trên xe ngựa nhảy xuống, rất tỉnh táo xuyên qua cửa nách, bước nhanh đi tới hậu viên, đối với thành viên Phạm Liễu Nhị tộc trên đường đang lo lắng làm như không thấy, đi thẳng tới thư phòng, dùng hai tay ổn định đẩy cửa phòng ra, sau đó một cước đạp ra!
Trong thư phòng hét thảm một tiếng, ở trong ánh mắt hoảng sợ của trên dưới trong nhà, Phạm Tư Triệt căn bản không biết chuyện gì xảy ra bị một cước này đạp thành một cái viên cầu, hung hăng đập vào ghế thái sư, đem cái ghế vỡ thành vô số mảnh.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook