Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
- Có câu nói như thế nào nhỉ? À chủ nhục…
Phạm Nhàn nhìn Đằng Tử Kinh.
Đằng Tử Kinh tiếp lời cực nhanh:
- Thần tử!
- Nói linh tinh, ngươi chết thì ta được lợi gì, đương nhiên là phải muốn người khác chết rồi, biết nói làm sao không?
Đằng Tử Kinh không chút do dự lên tiếng, tuy rằng trong lòng hắn biết, nếu như ở trên đường mà đánh Quách Bảo Khôn, trước tiên không nói quan hệ của hắn với thái tử, chỉ đơn thuần nói hắn là con thượng thư, đây cũng là tội rất nặng rồi, nếu như Ti Nam bá tước mặc kệ chuyện này, chủ sự của việc này là mình chỉ sợ trốn khỏi kinh đô cũng không biết bao nhiêu năm mới về được. Nhưng hắn vẫn nghiêm túc đáp ứng việc này, bởi vì hắn tin tưởng, thanh niên nhân trước mắt, tương lai nhất định sẽ thoát khỏi cuộc sống không cao không thấp này. Lòng tin này đến từ rất nhiều phương diện, bao quát cả học thức cùng thủ đoạn của Phạm đại thiếu gia, còn có cả trực giác của Đằng Tử Kinh.
Phạm Nhàn gật đầu, rất hài lòng với thái độ của đối phương, nhưng câu nói sau có chút quái dị:
- Ngươi không biết phải làm như thế nào.
Đằng Tử Kinh vô cùng kinh ngạc, không rõ thiếu gia có ý tứ gì.
- Đánh thì nhất định phải đánh, nếu không làm sao hả giận trong lòng của ta.
Phạm Nhàn cười vô cùng ôn nhu, nhưng khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời tỏa sáng đó lại làm cho Đằng Tử Kinh có chút kinh sợ.
- Chỉ là nếu đánh thì phải đánh thế nào cho tốt? Ai đi đánh? Làm sao có thể giải hận mà không làm cho quan phủ sờ gáy!
- Vốn ta cũng ngại đánh hắn vì sợ làm bẩn tay, nhưng nếu như là mấy hộ vệ các ngươi động thủ, tương lai quan phủ cũng nói đúng như vậy, tin tưởng phụ thân cũng sẽ không vì mấy hạ nhân các ngươi mà đi đắc tội với người của Quách gia.
Phạm Nhàn tiếp tục mỉm cười giải thích nói:
- Nếu như là ta động thủ, thân phận sẽ khác, hậu quả tự nhiên cũng sẽ nhẹ hơn nhiều. Phạm Lâm hai nhà sắp làm đám hỏi, phụ thân cùng vị đại nhân trong cung kia toàn tâm thúc đẩy hôn sự này, tất nhiên không để ta xảy ra chuyện tình gì.
Đằng Tử Kinh nhíu mày khuyên nhủ:
- Thiếu gia tuyệt đối không được động thủ, hơn nữa, đệ tử quyền quý trong kinh đánh nhau, dù sao chỉ là việc nhỏ, nếu như muốn lão gia cùng trợ lực của Phạm phủ ở trong cung tiến vào, thật sự có chút…
Đằng Tử Kinh im miệng không nói, Phạm Nhàn nói tiếp:
- Hơi vì việc nhỏ mất lớn? Có chút hồ đồ?
Hắn mỉm cười lắc đầu:
- Ta chỉ là nói nếu như mà thôi, nhưng trên thực tế, ta mà đánh hắn sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào có thể cắn ngược trở lại ta được.
Đằng Tử Kinh trong lòng phát lạnh, nghĩ thầm vị thiếu gia này không phải chuẩn bị gây ra án mạng đấy chứ?
Phạm Nhàn đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cười ha ha không giải thích, chỉ hỏi:
- Tĩnh vương thế tử mời chưa?
- Mời rồi!
- Ở nơi nào?
- Túy Tiên Cư.
- Cái tên tửu lâu này cũng thật tao nhã.
-..Thiếu gia, đây là thanh lâu.
Phạm Nhàn ngẩn ra, cười khổ đáp ứng hỏi:
- Bao tải chuẩn bị tốt chưa?
…
Phía tây kinh đô có một con sông nhỏ, sông ở đây sắp sửa chảy vào Thương Sơn, cho nên hướng chảy rất chậm, tạo thành một mặt nước trong suốt yên tĩnh như gương. Mỗi khi phiền muộn, rất nhiều người tới ngồi hoặc tùy ý đi dạo ở trên bờ sông, trên sông kết hoa giăng đèn, thoạt nhìn bắt mắt như thủy tinh cung, vô cùng mỹ lệ.
Dân chúng đều biết trên mặt sông này làm cái gì, bất quá thói đời như vậy, cũng không có nhiều người chỉ trỏ.
Túy Tiên Cư không phải là kỹ thuyền lớn nhất ở đây, nhưng cấp bậc rất cao, thuyền lâu hai tầng, tinh xảo mỹ lệ, thiết trí thanh nhã, then chốt nhất những bông hoa trên thuyền này, còn có một vị cô nương danh tiếng bậc nhất ở kinh đô, Ti Lý Lý cô nương.
Vị cô nương tên Ti Lý Lý này dáng người tất nhiên không cần phải nói, bản thân tinh thông cầm kỳ thi họa, thổi sáo đánh đàn mọi thứ tinh thông, tuy rằng không cần thiết phải có tạo nghệ sâu đậm, nhưng dưới sự thổi phồng cố ý của những tài tử kinh đô tới đây, cũng trở thành một nữ nhân tài ba danh tiếng.
Đương nhiên, nguyên nhân có thể làm cho cô nương này đột khởi ở kinh đô, thành bông hoa được mọi người ngóng trông không chỉ có như vậy, mà lớn hơn cả là ỷ vào một lời đồn đãi --- nhân gian đồn đại Lý Lý cô nương kỳ thực không phải là họ Ti, mà là họ Lý, mà cái từ Lý này, chính là họ Lý của hoàng thất. Giang hồ đồn rằng, vị cô nương này là di tôn của một vị hoàng tộc lúc mới khai quốc, chỉ là tổ tiên phạm phải tội lớn, mới nghèo túng và ra nông nỗi như bây giờ.
Người hoàng gia chân chính, tự nhiên cười nhạt với nhưng tin đồn này, mọi người trong lòng kỳ thực cũng biết tin tức này tuyệt đối là giả, chỉ là Ti Lý Lý cô nương không giải thích, mọi người đã đâm lao thì theo lao, mà hoàng đế bệ hạ cũng không để ý tới một người kỹ nữ có họ gì. Loại tâm lý này thực ra cũng dễ giải thích, thử nghĩ một người cả ngày vùi đầu vào công việc triều chính, làm sao nghĩ tới ‘bà con thân thích’ được thiên hạ đồn thổi được.
Cho nên Túy Tiên Cư cực kỳ đắt đỏ, nhưng mỗi khi đêm tới vẫn náo nhiệt vô cùng, những người coi tiền như rác nguyện ý vung tiền để được làm khách của Ti Lý Lý cô nương nhiều không kể xiết. Nhưng hôm nay có một chút kỳ quái, thuyền hoa đứng ở bên bờ, cũng không ngóng chân đợi đám thiếu gia đi tới, mấy đại hán tướng mạo hung dữ canh gác ở ngoài ván cầu, suýt nữa xung đột với mấy người, may mà tú bà xuống giải thích một phen, mới biết được hôm nay Túy Tiên Cư đã được người bao trọn.
Muốn bao trọn cả Túy Tiên Cư cần bao nhiêu? Đám công tử ăn chơi này phẫn nộ rời đi, không khỏi âm thầm chửi rủa bọn phá gia chi tử tới bao trọn cả Túy Tiên Cư đêm nay.
Phạm Nhàn nhìn bàn điểm tâm tinh xảo trên bàn, nhìn cánh tay nhỏ dài tinh xảo đang đưa mỹ tửu tới, quả thực rất phá gia chi tử mà. Tuy rằng những đồng tiền này là do Đằng Tử Kinh lấy từ phòng thu chi của Ti Nam phủ đưa tới, tuy rằng phụ thân chưởng quản tiền bạc cả Khánh quốc, phòng thu chi của Phạm phủ so với của cả Khánh quốc thì nhỏ hơn nhiều nhưng những đồng tiền trinh này còn không coi vào mắt. Nhưng Phạm Nhàn vừa nghĩ tới con số giá cả ngày hôm nay, vẫn có chút xót của, hơn nữa không biết phụ thân mình nếu biết được mình dùng tiền công vào thanh lâu thế này, sẽ có phản ứng gì, cho nên hắn có chút bất an.
Nguyên nhân bất an còn tới từ vị cô nương đang ngồi trong lòng hắn lúc này.
Ti Lý Lý cô nương mi cong liễu điệp, con ngươi đen nháy nhẹ nhàng lưu chuyển, môi đỏ thắm, nhẹ nhàng khép mở tự nhiên toát ra một cỗ phong tình, điểm chết người chính là nàng có một thân hình nở nang, ngồi ở trong lòng Phạm Nhàn, mỗi một chút xúc cảm đều làm cho Phạm Nhàn có chút thất thần.
Cảm giác được nhịp tim của vị công tử xinh đẹp này càng ngày càng đập nhanh, Ti Lý Ly len lén cười, xác nhận vị Phạm phủ thiếu gia này quả nhiên còn non, không hề trêu đùa hắn, từ trong lòng hắn đi ra, rót rượu vào chén rồi đưa đến bên môi hắn.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Phạm Nhàn nhìn Đằng Tử Kinh.
Đằng Tử Kinh tiếp lời cực nhanh:
- Thần tử!
- Nói linh tinh, ngươi chết thì ta được lợi gì, đương nhiên là phải muốn người khác chết rồi, biết nói làm sao không?
Đằng Tử Kinh không chút do dự lên tiếng, tuy rằng trong lòng hắn biết, nếu như ở trên đường mà đánh Quách Bảo Khôn, trước tiên không nói quan hệ của hắn với thái tử, chỉ đơn thuần nói hắn là con thượng thư, đây cũng là tội rất nặng rồi, nếu như Ti Nam bá tước mặc kệ chuyện này, chủ sự của việc này là mình chỉ sợ trốn khỏi kinh đô cũng không biết bao nhiêu năm mới về được. Nhưng hắn vẫn nghiêm túc đáp ứng việc này, bởi vì hắn tin tưởng, thanh niên nhân trước mắt, tương lai nhất định sẽ thoát khỏi cuộc sống không cao không thấp này. Lòng tin này đến từ rất nhiều phương diện, bao quát cả học thức cùng thủ đoạn của Phạm đại thiếu gia, còn có cả trực giác của Đằng Tử Kinh.
Phạm Nhàn gật đầu, rất hài lòng với thái độ của đối phương, nhưng câu nói sau có chút quái dị:
- Ngươi không biết phải làm như thế nào.
Đằng Tử Kinh vô cùng kinh ngạc, không rõ thiếu gia có ý tứ gì.
- Đánh thì nhất định phải đánh, nếu không làm sao hả giận trong lòng của ta.
Phạm Nhàn cười vô cùng ôn nhu, nhưng khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời tỏa sáng đó lại làm cho Đằng Tử Kinh có chút kinh sợ.
- Chỉ là nếu đánh thì phải đánh thế nào cho tốt? Ai đi đánh? Làm sao có thể giải hận mà không làm cho quan phủ sờ gáy!
- Vốn ta cũng ngại đánh hắn vì sợ làm bẩn tay, nhưng nếu như là mấy hộ vệ các ngươi động thủ, tương lai quan phủ cũng nói đúng như vậy, tin tưởng phụ thân cũng sẽ không vì mấy hạ nhân các ngươi mà đi đắc tội với người của Quách gia.
Phạm Nhàn tiếp tục mỉm cười giải thích nói:
- Nếu như là ta động thủ, thân phận sẽ khác, hậu quả tự nhiên cũng sẽ nhẹ hơn nhiều. Phạm Lâm hai nhà sắp làm đám hỏi, phụ thân cùng vị đại nhân trong cung kia toàn tâm thúc đẩy hôn sự này, tất nhiên không để ta xảy ra chuyện tình gì.
Đằng Tử Kinh nhíu mày khuyên nhủ:
- Thiếu gia tuyệt đối không được động thủ, hơn nữa, đệ tử quyền quý trong kinh đánh nhau, dù sao chỉ là việc nhỏ, nếu như muốn lão gia cùng trợ lực của Phạm phủ ở trong cung tiến vào, thật sự có chút…
Đằng Tử Kinh im miệng không nói, Phạm Nhàn nói tiếp:
- Hơi vì việc nhỏ mất lớn? Có chút hồ đồ?
Hắn mỉm cười lắc đầu:
- Ta chỉ là nói nếu như mà thôi, nhưng trên thực tế, ta mà đánh hắn sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào có thể cắn ngược trở lại ta được.
Đằng Tử Kinh trong lòng phát lạnh, nghĩ thầm vị thiếu gia này không phải chuẩn bị gây ra án mạng đấy chứ?
Phạm Nhàn đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cười ha ha không giải thích, chỉ hỏi:
- Tĩnh vương thế tử mời chưa?
- Mời rồi!
- Ở nơi nào?
- Túy Tiên Cư.
- Cái tên tửu lâu này cũng thật tao nhã.
-..Thiếu gia, đây là thanh lâu.
Phạm Nhàn ngẩn ra, cười khổ đáp ứng hỏi:
- Bao tải chuẩn bị tốt chưa?
…
Phía tây kinh đô có một con sông nhỏ, sông ở đây sắp sửa chảy vào Thương Sơn, cho nên hướng chảy rất chậm, tạo thành một mặt nước trong suốt yên tĩnh như gương. Mỗi khi phiền muộn, rất nhiều người tới ngồi hoặc tùy ý đi dạo ở trên bờ sông, trên sông kết hoa giăng đèn, thoạt nhìn bắt mắt như thủy tinh cung, vô cùng mỹ lệ.
Dân chúng đều biết trên mặt sông này làm cái gì, bất quá thói đời như vậy, cũng không có nhiều người chỉ trỏ.
Túy Tiên Cư không phải là kỹ thuyền lớn nhất ở đây, nhưng cấp bậc rất cao, thuyền lâu hai tầng, tinh xảo mỹ lệ, thiết trí thanh nhã, then chốt nhất những bông hoa trên thuyền này, còn có một vị cô nương danh tiếng bậc nhất ở kinh đô, Ti Lý Lý cô nương.
Vị cô nương tên Ti Lý Lý này dáng người tất nhiên không cần phải nói, bản thân tinh thông cầm kỳ thi họa, thổi sáo đánh đàn mọi thứ tinh thông, tuy rằng không cần thiết phải có tạo nghệ sâu đậm, nhưng dưới sự thổi phồng cố ý của những tài tử kinh đô tới đây, cũng trở thành một nữ nhân tài ba danh tiếng.
Đương nhiên, nguyên nhân có thể làm cho cô nương này đột khởi ở kinh đô, thành bông hoa được mọi người ngóng trông không chỉ có như vậy, mà lớn hơn cả là ỷ vào một lời đồn đãi --- nhân gian đồn đại Lý Lý cô nương kỳ thực không phải là họ Ti, mà là họ Lý, mà cái từ Lý này, chính là họ Lý của hoàng thất. Giang hồ đồn rằng, vị cô nương này là di tôn của một vị hoàng tộc lúc mới khai quốc, chỉ là tổ tiên phạm phải tội lớn, mới nghèo túng và ra nông nỗi như bây giờ.
Người hoàng gia chân chính, tự nhiên cười nhạt với nhưng tin đồn này, mọi người trong lòng kỳ thực cũng biết tin tức này tuyệt đối là giả, chỉ là Ti Lý Lý cô nương không giải thích, mọi người đã đâm lao thì theo lao, mà hoàng đế bệ hạ cũng không để ý tới một người kỹ nữ có họ gì. Loại tâm lý này thực ra cũng dễ giải thích, thử nghĩ một người cả ngày vùi đầu vào công việc triều chính, làm sao nghĩ tới ‘bà con thân thích’ được thiên hạ đồn thổi được.
Cho nên Túy Tiên Cư cực kỳ đắt đỏ, nhưng mỗi khi đêm tới vẫn náo nhiệt vô cùng, những người coi tiền như rác nguyện ý vung tiền để được làm khách của Ti Lý Lý cô nương nhiều không kể xiết. Nhưng hôm nay có một chút kỳ quái, thuyền hoa đứng ở bên bờ, cũng không ngóng chân đợi đám thiếu gia đi tới, mấy đại hán tướng mạo hung dữ canh gác ở ngoài ván cầu, suýt nữa xung đột với mấy người, may mà tú bà xuống giải thích một phen, mới biết được hôm nay Túy Tiên Cư đã được người bao trọn.
Muốn bao trọn cả Túy Tiên Cư cần bao nhiêu? Đám công tử ăn chơi này phẫn nộ rời đi, không khỏi âm thầm chửi rủa bọn phá gia chi tử tới bao trọn cả Túy Tiên Cư đêm nay.
Phạm Nhàn nhìn bàn điểm tâm tinh xảo trên bàn, nhìn cánh tay nhỏ dài tinh xảo đang đưa mỹ tửu tới, quả thực rất phá gia chi tử mà. Tuy rằng những đồng tiền này là do Đằng Tử Kinh lấy từ phòng thu chi của Ti Nam phủ đưa tới, tuy rằng phụ thân chưởng quản tiền bạc cả Khánh quốc, phòng thu chi của Phạm phủ so với của cả Khánh quốc thì nhỏ hơn nhiều nhưng những đồng tiền trinh này còn không coi vào mắt. Nhưng Phạm Nhàn vừa nghĩ tới con số giá cả ngày hôm nay, vẫn có chút xót của, hơn nữa không biết phụ thân mình nếu biết được mình dùng tiền công vào thanh lâu thế này, sẽ có phản ứng gì, cho nên hắn có chút bất an.
Nguyên nhân bất an còn tới từ vị cô nương đang ngồi trong lòng hắn lúc này.
Ti Lý Lý cô nương mi cong liễu điệp, con ngươi đen nháy nhẹ nhàng lưu chuyển, môi đỏ thắm, nhẹ nhàng khép mở tự nhiên toát ra một cỗ phong tình, điểm chết người chính là nàng có một thân hình nở nang, ngồi ở trong lòng Phạm Nhàn, mỗi một chút xúc cảm đều làm cho Phạm Nhàn có chút thất thần.
Cảm giác được nhịp tim của vị công tử xinh đẹp này càng ngày càng đập nhanh, Ti Lý Ly len lén cười, xác nhận vị Phạm phủ thiếu gia này quả nhiên còn non, không hề trêu đùa hắn, từ trong lòng hắn đi ra, rót rượu vào chén rồi đưa đến bên môi hắn.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook