Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96: Phiên ngoại thiếu niên ᴥ Thuần phục chó dại (10)
Hoắc Vân Thâm yên lặng lên rất nhiều kế hoạch cho tương lai, anh muốn sớm kết hôn với Khanh Khanh, cho cô cuộc sống tốt, nhà họ Vân bạc đãi cô, anh sẽ bù đắp tất, để cô làm đại tiểu thư của một mình anh, cái gì cần có cũng có.
Khi Khanh Khanh lên lớp, anh bán mạng làm việc, mấy năm nay anh đã làm tất cả mọi việc, phàm là việc tới tay thì không gì không giỏi. Khi Khanh Khanh nghỉ ngơi, anh cũng tận lực giả bộ không bận rộn, không để cô lo lắng.
Vào mùa thu học kỳ 2 năm nhất của Vân Khanh, Hoắc Vân Thâm tiết kiệm một khoản tiền, nhớ phải mua cho cô một chiếc nhẫn tốt hơn.
Cái cầu hôn trên cầu quá nhỏ quá mảnh, mỗi ngày Khanh Khanh đều yêu thích không buông tay, ở trong trường học bị vô số người đánh giá nghị luận, anh luôn cảm thấy không tốt, trong lòng khó chịu.
Vào ngày tiết kiệm đủ tiền, trước tiên Hoắc Vân Thâm đi đến cửa hàng trang sức, mua chiếc nhẫn kim cương đã nhìn thấy từ lâu, chuẩn bị buổi tối về nhà liền đeo lên cho Khanh Khanh.
Nhưng hộp trang sức hộp vừa mới cất vào trong người, anh liền nhận được điện thoại tăng ca, bận rộn xong thì cũng đã đêm khuya. Khi mở cửa vào nhà, Vân Khanh thả chân trần làm ổ trên sô pha, ngoan ngoãn co ro thành một đoàn, ôm mèo con chờ anh đến nỗi ngủ quên.
Hoắc Vân Thâm thả nhẹ bước chân, mèo nhỏ nhạy bén tỉnh trước, rất biết điều mà nhảy xuống sô pha, trở về tổ ấm thoải mái của mình.
Anh ngồi xổm xuống, hôn thái dương Vân Khanh, ôm cô lên giường.
“Vân Thâm…” Vân Khanh nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra, “Anh về rồi, hôm nay thật muộn.”
Thật sự rất muộn, đồng hồ trên tường đã qua 12 giờ.
Hoắc Vân Thâm đau lòng ôm cô, thấp giọng dỗ dành: “Ngày mai không cần làm việc, ở cùng em.”
Vì để tiết kiệm nhiều tiền, anh liên tục lao lực một thời gian dài, rốt cuộc cũng có thể dành cho cô một ngày hoàn chỉnh.
Vân Khanh mơ hồ, nghe xong dịu dàng cười, tự nhiên nhắm mắt trả lời: “Vậy ngày mai anh cùng em đến lớp học tự chọn —”
“Được.”
“Cùng em đi ăn bún gạo ở cổng trường, nghe nói ăn ngon.”
“Được.”
“Còn muốn đi cửa hàng thủ công, làm một cặp chuông gió treo trên ban công, gió thổi một cái là vang —”
Những gì cô nói đều là chuyện vụ vặt thường ngày, Hoắc Vân Thâm lại nghe đến mê mẩn, vỗ về gương mặt mềm mại của cô, cúi xuống hôn nhẹ một cái, nhất nhất đáp lời: “Được, ngày mai liền đi.”
Vân Khanh cọ cọ vào trong ngực anh: “Thâm Thâm ngủ.”
Khi cô làm nũng, sẽ dùng giọng mũi gọi tên láy của anh, càng thân mật.
Hoắc Vân Thâm luyến tiếc đánh thức cô, đặt hộp trang sức mang nhiệt độ cơ thể ở bên gối, muốn sáng mai tỉnh lại sẽ đeo cho cô.
Anh vẫn còn vô số thời gian ở bên cô, không vội một đêm này.
Hoắc Vân Thâm vất vả thật lâu, ở bên ngoài không biết mệt mỏi, chờ đến lúc nằm xuống cạnh Khanh Khanh mới cảm thấy kiệt sức, ôm cô chặt hơn chút, cũng khép mí mắt lại.
Trước khi đi vào giấc ngủ anh còn đang suy nghĩ, ngoài những điều Khanh Khanh nhắc tới, ngày mai anh còn muốn đưa cô đi dạo phố, muốn mua cho cô chiếc váy cô thích, không để cô phải băn khoăn về giá cả.
Đêm yên tĩnh.
Dường như là một buổi tối bình yên và ngọt ngào.
Hoắc Vân Thâm cũng đã lâu chưa ngủ sâu như vậy.
Rạng sáng, anh cảm giác được Khanh Khanh hình như đã tỉnh, ngón tay mềm mại sờ quầng mắt tiều tụy của anh, nhỏ giọng nói: “Anh ngủ thêm một lát, em đi mua bữa sáng.”
Vân Khanh biết gần đây anh quá mệt mỏi, khó có khi không cần dậy sớm, nếu cô làm ra chút động tĩnh ở trong nhà, không bằng xuống tầng mua bánh bao nhỏ anh thích ăn, quay về nhanh rồi đặt trong hộp giữ ấm sẽ không lạnh.
Hoắc Vân Thâm khàn khàn phản đối: “Bên ngoài lạnh, chờ anh đi mua.”
Vân Khanh không nói gì, kiên nhẫn chờ anh ngủ say lần nữa, quyến luyến hôn vài cái lên giữa hai đầu lông mày anh, rồi mới thật cẩn thận chui ra khỏi khuỷu tay anh.
Tuy rằng lộ trình không xa, cô vẫn để lại tờ giấy trên bàn, sợ chẳng may anh tỉnh lại không tìm thấy cô.
Vân Khanh vặn khóa đi ra ngoài, ván cửa phía sau cô chậm rãi đóng lại, chỉ phát ra một tiếng rất nhẹ, lại giống như cắt đứt toàn bộ thế giới.
...
Lúc Hoắc Vân Thâm tỉnh lại, sắc trời đã sáng tỏ, trong lòng anh trống không, khăn trải giường lạnh lẽo.
“Khanh Khanh.”
Không có người lên tiếng.
Hoắc Vân Thâm vội vàng xuống giường, trong phòng khách tràn ngập ánh mắt trời, trong không khí có bụi mịn lơ lủng, mèo nhỏ ngồi xổm ở cửa kêu meo meo.
Khanh Khanh có môn tự chọn lúc 10 giờ, có phải chờ không kịp nên đi trước, anh đã hứa sẽ đi cùng cô.
Hoắc Vân Thâm vừa mặc áo khoác vừa nhíu mày gọi điện thoại, di động Vân Khanh tắt máy. Trong lòng anh nổi lên bất an mãnh liệt, vừa định ra ngoài đi đến trường học thì thấy tờ giấy trên bàn.
Cô đi mua bữa sáng, lại căn bản chưa từng trở về.
Sự khủng hoảng vẫn còn đeo bám bùng lên tại khoảnh khắc này, huyết sắc trên mặt anh nhạt dần, tông cửa xông ra ngoài.
Hoắc Vân Thâm chạy đến trường học trước, liên hệ với bạn cùng phòng và bạn học Vân Khanh, không ai từng gặp cô, trong phòng học môn tự chọn rộn ràng nhốn nháo, anh cứng nhắc đứng ở cửa sau, hai mắt đỏ bừng, cũng không chờ được bóng dáng trước nay luôn đúng giờ của cô.
Trái tim anh bị những nhát dao vô hình đâm liên tiếp, chạy về tìm khắp nơi xung quanh nhà, ai hỏi được thì hỏi, sau rồi ai thấy anh cũng trốn tránh, bị dáng vẻ mất khống chế của anh dọa sợ.
Trên tay Hoắc Vân Thâm không biết từ khi nào đã vẽ ra vài vết thương, anh ấn chặt miệng máu, dùng đau đớn cảnh cáo chính mình.
Khanh Khanh chỉ là gặp được chút chuyện trì hoãn, di động hết pin mới tắt máy! Rất nhanh… rất nhanh cô sẽ về nhà, tìm anh tố khổ, mặc kệ ai bắt nạt cô, anh đều lập tức trả thù lại!
Gần tối, sức chịu đựng yếu ớt của Hoắc Vân Thâm bị tra tấn hầu như không còn, cuối cùng anh chạy lên tầng một lần nữa, muốn về nhìn xem có phải Khanh Khanh đã về đến nhà hay không, bước lên bậc thang cuối cùng, hoàng hôn tràn vào cửa sổ hành lang, ánh sáng chiếu vào chuỗi pha lê li ti ở góc tường.
Anh đứng đó, chừng mười giây không nhúc nhích.
Máu khắp người như chạy ngược lên đỉnh đầu, tai anh ù đi.
Anh run rẩy nhặt lên, là chiếc vòng tay Khanh Khanh thích nhất, gần đây mỗi ngày cô đều mang, cũng bao gồm tối hôm qua, trước khi đi ngủ anh còn hôn cổ tay cô, còn dùng môi chạm qua.
Trong đêm Hoắc Vân Thâm xông vào nhà họ Vân.
Có thể nhanh như vậy, chuẩn xác mang Khanh Khanh đi như vậy, nhà họ Vân là khả năng lớn nhất.
Anh cho rằng sẽ gặp trở ngại, chuẩn bị liều mạng, nhưng mà nhà họ Vân đã loạn thành một đoàn, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, bà vợ cưới sau của Vân Thành Trạch ôm con gái nhỏ khóc muốn lật trời, ném bình hoa trang trí lung tung về hướng Hoắc Vân Thâm, cuồng loạn thét chói tai.
Cả gia đình hận chết Vân Khanh, oán cô không phối hợp, mới có thể hại chết Vân Thành Trạch.
Bà ta chỉ biết tài chính nhà họ Vân có vấn đề, lấy Vân Khanh đi đổi tiền, lại không rõ rốt cuộc muốn đưa Vân Khanh cho ai, mang đi đâu, chỉ biết mắng cho hả giận.
“Vân Khanh? Mày còn có mặt mũi hỏi Vân Khanh?! Trong nhà mỗi ngày đều nuôi nó ăn ngon uống tốt, đến thời điểm cần nó dâng hiến, còn không phải phải là bổn phận?!”
“Cho rằng đại tiểu thư nhà họ Vân dễ như vậy?! Cái gì cũng không trả giá liền muốn ngồi hưởng phúc sao!”
“Dù người thừa kế nhà họ Hoắc đã mai danh ẩn tích, hôn sự này hơn phân nửa sẽ không được, qua tay đưa nó cho nhà khác cũng là hết sức bình thường!”
“Nếu không phải nó phản kháng, ba nó có phải huy động cả đám người rồi dùng máy bay tư nhân đưa nó đi?! Nếu không cần, thì xảy ra chuyện gì! Sao máy bay có thể rơi nửa đường, ngay cả xương cốt cũng không tìm thấy!”
Hoắc Vân Thâm đứng trong phòng khách nhà họ Vân, vẫn không nhúc nhích.
Thậm chí anh còn khàn khàn cười thành tiếng: “Bà nói cái gì? Ông ta trói Khanh Khanh đi, máy bay đã xảy ra chuyện?”
Vẻ mặt anh thật sự khủng bố, cộng với đủ loại tin đồn khiến người ta nghe đã sợ hãi kia, khiến người họ Vân sợ tới mức nhất thời đứng đờ ra, cả người rét run.
Hoắc Vân Thâm giống như nghe được cái gì từ bốn phương, trong con người đen u ám mang theo tơ máu thê lương, đột nhiên lạnh giọng rống to: “Mày còn dám nói một lần!”
Người nhà họ Vân buột miệng thốt ra: “Đúng! Vân Khanh tai nạn trên không đã chết rồi! Tin tức mới vừa truyền về trong nước! Mày hỏi mấy lần đều là kết quả này! Cô ta căn bản không biết rơi rớt ở đâu, thi thể chắc đã bị thiêu rụi rồi! Đời này mày cũng đừng nghĩ gặp lại cô ta!”
Hoắc Vân Thâm cực lực chống đỡ thế giới, tại một khắc này trời đất sập lún.
Sau này, rất lâu, rất lâu, anh không thể nhớ chỉnh xác mình đã tồn tại như thế nào.
Anh không khóc, một giọt nước mắt cũng không rơi, bởi vì anh căn bản không tin.
Anh lật tung nhà họ Vân, lại điên cuồng máy móc đi tìm cô, xung quanh nhà, trường đại học, trung học, những nơi Khanh Khanh từng đi qua, con đường cô có thể đi, anh thử toàn bộ, dần dần mọi người đều biết có một kẻ đẹp trai nhưng điên cuồng đáng sợ bướng bỉnh đi tìm người, mặc cho ai khuyên can, chính là cố chấp đi tìm một người đã chết.
Dường như mỗi ngày đều đang mài giũa luyện ngục, bằng chứng về tai nạn trên không càng tích càng nhiều.
Thi thể vẫn luôn không tìm được, người nhà họ Vân đệ trình lên tòa án tin tức Vân Khanh mất tích trong một vụ tai nạn ở nước ngoài, chờ qua 3 năm, liền chính thức tuyên bố Vân Khanh tử vong.
Những tài liệu đồ họa sắc bén hơn còn được người nhà họ Vân ác ý rải ra trước mặt Hoắc Vân Thâm, Hoắc Vân Thâm xé nát, tóm được người liền không màng tất cả mà đánh.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, chỉ một mình anh với nắm đấm đẫm máu, niết chặt những mảnh vỡ trong lòng bàn tay, cuộn tròn trong góc nhà tối tắm, chôn đầu, chậm rãi phát ra tiếng rít vặn vẹo.
Nhưng vẫn không khóc.
Khanh Khanh còn ở đó.
Cô sẽ không chết, cô sẽ không bỏ rơi anh.
Chỉ là Khanh Khanh không tìm thấy đường về nhà, đang đợi anh đi cứu cô.
Hiện tại anh không có năng lực cứu, vậy anh liền không tiếc bất cứ giá nào, cướp đoạt hết vốn liếng về tay cần để cứu cô.
Hoắc Vân Thâm đã gầy đến không thành hình, trong đôi mắt tối tăm có tia sáng dữ tợn mà lạnh lùng, ai anh cũng không mang theo, đơn thương độc mã đến nhà cũ họ Hoắc. Trong lúc hỗn loạn, vị gia gia ra vẻ đạo mão kia của anh bị trực tiếp đưa vào bệnh viện chữa trị, đi đời nhà ma.
Mấy năm qua, vẫn luôn có mấy đại cổ đông Hoắc thị ở trong tối ra hiệu cho anh, hứa hẹn giúp anh đoạt quyền, cho rằng anh là một đứa con rơi hèn mọn khao khát được một bước lên trời, cho chút chỗ tốt liền có thể vẫy đuôi lấy lòng, làm một con rối hoàn mỹ, để bọn họ điều khiển nuốt cả tập đoàn.
Hoắc Vân Thâm không thèm để ý, e sợ chuyện gia đình sẽ gây ra nguy hiểm cho Khanh Khanh.
Dù nhiều tiền nhiều quyền lực, so ra cũng kém một đầu ngón tay Khanh Khanh.
Nhưng hiện giờ, anh không có bất cứ do dự gì mà đi lên con đường này.
Con rối? Vậy nhìn xem, người để anh làm con rối, lấy đồ vật vốn thuộc về anh tới áp chế anh, cuối cùng sẽ có kết cục gì.
Vì đoạt quyền, cái gì Hoắc Vân Thâm cũng làm, lợi ích ngập trời đổ xuống, nửa năm trên người anh chịu vô số thương tích, vết thương do đạn bắn cũng không tha, nặng nhất thì suýt nữa mất đi ý thức. Anh không chịu ở lại bệnh viện, bướng bỉnh phá cửa về nhà, hơi thở thoi thóp dựa vào huyền quan nhìn sàn nhà cô nhảy nhót chạy qua, nhẹ giọng nói chuyện với không khí.
“Anh bị thương.”
“Khanh Khanh, anh đau.”
“Trong nhà không tìm thấy băng vải, máu còn đang chảy, em mặc kệ sao?”
“Em không trở lại, quan tâm anh sao?”
Ban đêm yên lặng đến mức không thở nổi, anh không dám bước vào phòng ngủ, cứ như thế lẳng lặng nhìn ván cửa khép hờ phía trước, tưởng tượng Khanh Khanh đang cáu kỉnh, trốn tránh không gặp anh, anh nghẹn ngào cười khổ: “Khanh Khanh có phải tức giận hay không, không để ý tới anh, trách anh quá chậm, còn chưa tìm được em.”
“Ngoan, chờ anh.” Anh trượt chân, máu thấm ra quần áo, “Chờ anh một chút.”
Nửa năm trước không ai để đứa con rơi điên cuồng này vào mắt, nửa năm sau, anh dùng thủ đoạn tàn nhẫn quét sạch mọi chướng ngại vật, đoạt được quyền lực, những cổ đông mua dây buộc mình lợi dụng anh, kết cục không một ai không thê thảm.
Hoắc Vân Thâm không chút nương tay, lần lượt quét sạch cái gọi là người nhà đã hãm hại mình trong nhà họ Hoắc, hoàn toàn hủy diệt nhà họ Vân, giẫm xuống bùn những người từng bất kính tổn thương Vân Khanh.
Cả giới chấn động, không ai không biết, người cầm quyền mới Hoắc thị kia, tàn nhẫn độc ác, mất hết nhân tính, vì gia sản mà không từ thủ đoạn, đuổi tận giết tuyệt hết người trong nhà và gia tộc có quan hệ thông gia trong quá khứ.
Chó điên mà ngày xưa mỗi người đều sợ hãi tránh né kia, chứng thực hết tất cả tiếng xấu lộn xộn.
Nhưng cố tình chính là, anh tê tâm liệt phế đi tìm người yêu đã mất của mình.
Tìm không thấy.
Anh ngồi trên địa vị cao, người ta nói mánh khóe Hoắc thị thông thiên, nhưng dùng hết tất cả các phương pháp, vẫn không có bóng dáng cô.
Mẫn Kính cùng Hoắc Vân Thâm bước qua những ngày tháng đẫm máu, dù khó khăn nguy hiểm thế nào cũng chưa từng dao động, lại thấy tìm người không có kết quả, Hoắc Vân Thâm từ từ sụp đổ, cảm xúc mất khống chế.
“Anh, Vân Khanh đã chết rồi! Anh có thể đối mặt với hiện thực được không!” Mẫn Kính thật sự hết cách, cái gì cũng nghĩ hết rồi, “Em lén hỏi thăm vài vị đại sư cao tăng nổi tiếng, nói là có thể… có thể thông linh, nếu không anh thử xem, nói không chừng có thể thấy quỷ hồn Vân Khanh…”
Hoắc Vân Thâm dùng ánh mắt lạnh đến tận xương nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu nói cái gì?”
Sống lưng Mẫn Kính phát lạnh, không dám lặp lại, cúi đầu khổ sở, yên lặng an ủi chính mình, cũng phải cần thời gian, chờ đến kỳ hạn ba năm, tin Vân Khanh chết được xác định, hẳn là Thâm ca có thể tiếp thu sự thật.
Hoắc Vân Thâm một mình bước ra khỏi tập đoàn.
Trời trong, không có gió, rất giống ngày anh đánh mất cô, chuyện anh đã hứa, một chuyện cũng chưa làm được.
Anh đến trường đại học lúc trước của Vân Khanh, vào căn phòng tự học trước kia anh vốn nên ngồi cùng Khanh Khanh.
Trong phòng học người ngồi đầy hơn phân nửa, giáo sư đang chậm rãi giảng giải về triết học, thiếu niên cả trai lẫn gái đều cúi đầu uể oải lắng nghe, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên bàn học một mảng chói lóa.
Hoắc Vân Thâm chọn một vị trí cuối cùng, an tĩnh ngồi xuống.
Trước kia anh cùng Khanh Khanh đi học, luôn thích vị trí ẩn nấp, xung quanh có tiếng lật sách nhỏ vụn, đâu đâu cũng nghiêm túc học hành, anh liền ở dưới bàn trộm kéo tay cô, yêu quý mơn trớn mười ngón tay, nhìn mặt cô đỏ hồng.
Hoắc Vân Thâm trầm mặc ngồi hồi lâu, lại một mình đi ra cửa hàng bún ngoài cổng trường, gọi hai chén bún.
Một chén là của anh, là một chén thuần, một chén khác của Khanh Khanh, tất cả topping thêm một phần.
Trước kia anh còn chưa có tiền, nên luôn muốn bản thân tiết kiệm, mọi thứ đều tiêu hết cho Khanh Khanh, Khanh Khanh thường xuyên đau lòng, gắp cho anh mọi thứ trong bát.
Bún đã nguội, Hoắc Vân Thâm chỉ ăn một ngụm, cười lầm bầm: “Khanh Khanh, em bị lừa rồi, ăn không ngon.”
Vừa chua vừa đắng, không thể nuốt nổi.
Cho dù khó ăn như vậy, anh vẫn đóng gói mang đi, sau đó đến trung tâm thương mại mà trước kia Khanh Khanh lắc đầu cảm thán quá sang quý, vào từng cửa hàng mua váy cho cô.
Khanh Khanh rất gầy, eo hẹp, cứ cỡ nhỏ nhất là được.
Anh xách đầy túi, chạng vạng tối đến cửa hàng thủ công Khanh Khanh muốn đi, bên trong có thể làm chuông gió bằng gốm.
Hoắc Vân Thâm chưa từng làm, lần đầu tiên học, chế tác chuông gió rất phức tạp, làm một đôi cũng mất nhiều thời gian.
Buổi tối cửa hàng đóng cửa, anh mới hoàn thành, trở lại phòng cho thuê treo chuông gió trên ban công.
Khanh Khanh từng nói: “Gió thổi nó sẽ kêu —”
Đêm đó lúc rất buồn ngủ cô còn mơ hồ bổ sung: “Em nghe người khác làm vậy, có đôi khi vang lên thường xuyên, giống như tiếng nói chuyện nhẹ nhàng.”
Hoắc Vân Thâm đi vào phòng ngủ, lấy một bộ quần áo Vân Khanh thường mặc từ trong tủ, ôm vào trong ngực, ngồi bệt xuống mặt đất ban công.
Cửa sổ mở ra, đêm khuya rất lạnh.
Anh đang đợi gió.
Mãi lúc lâu sau, một cơn gió thoảng qua, thổi đôi chuông gió đang treo lơ lửng, phát ra tiếng động nhu hòa nội liễm, giống tiếng nói chuyện, giông tiếng cười, giống vô số lần trước kia cô dựa vào lòng anh khẽ thì thầm.
Hoắc Vân Thâm chưa bao giờ chảy nước mắt, bỗng chực trào ra vào lúc nào.
Anh ôm chặt quần áo cô, mặt trên đã sớm không còn hơi thở cô, thân hình gầy yếu không ngừng siết chặt, nghẹn ngào khóc khản cả cổ, cuộn thành một quả bóng không ai hay biết.
Sau đêm đó, trạng thái tinh thần Hoắc Vân Thâm như đi trên băng mỏng, Mẫn Kính bí mật mời bác sĩ Hà chuyên về thần kinh tới điều trị cho anh.
Bác sĩ Hà mới gặp Hoắc Vân Thâm, khó có thể tin đây là Hoắc tổng tuyệt tình vô cảm trong truyền thuyết của thế giới ngoài kia.
Người đàn ông ở trong góc tối âm u nhất, trên người khắp nơi đều là máu, có chỗ tự làm mình bị thương, có chỗ máu còn đang nhỏ giọt, nếu không phải có đôi mắt đỏ tươi như muốn nuốt chửng anh ta, căn bản không giống một người sống.
Bác sĩ Hà run giọng nói: “Hoắc tổng, cậu chấp nhận tôi điều trị, tôi có thể để cậu mơ thấy Vân tiểu thư.”
Đã quá lâu Hoắc Vân Thâm không mơ thấy Khanh Khanh.
Cô không chịu tới tìm anh, anh liền nghe đi nghe lại giọng nói của cô, xem video cô lưu lại, cầu mong cô đi vào giấc mộng, nhưng mỗi đêm khuya thống khổ bất kham, anh chậm rãi nhận ra.
Ngay cả đi vào giấc ngủ anh cũng không làm được.
Anh thực sự muốn gặp cô.
Hoắc Vân Thâm nằm trên giường khám và chữa bệnh của bác sĩ Hà, thật lâu sau, lại một lần nữa nhìn thấy Khanh Khanh trong ảo ảnh ngắn ngủi.
Cô vẫn như năm ấy với mái tóc xõa xuống vai, mềm mại chạy về phía anh, nhào vào lòng anh.
Ngũ tạng Hoắc Vân Thâm như bị nghiền nát, run rẩy ôm lấy cô, nhưng tay lại không thể chạm vào bất cứ thực thể nào.
Trong quá trình điều trị anh nôn ra máu, bác sĩ Hà sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Bác sĩ Hà có chút đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cũng rơi nước mắt, thấp giọng nói: “Hoắc tổng, cậu không thể xảy ra chuyện, Vân tiểu thư còn đang đợi cậu.”
Khanh Khanh đang đợi anh.
Hoắc Vân Thâm chết lặng mà uống thuốc, tiêm thuốc, nỗ lực duy trì thân thể không suy sụp, nhưng ba năm trôi qua, thời điểm thông báo Vân Khanh tử vong giao vào tay anh, tinh thần anh chính thức sụp đổ.
Anh sốt cao không lùi, Mẫn Kính mang sắc mặt khó coi tới báo cáo, gian nan mở miệng: “Anh, mèo con kia, sắp không được.”
Hoắc Vân Thâm vẫn luôn nuôi nó thỏa đáng trong một trung tâm thú cưng đáng tin cậy. Khi gặp lại cách thời gian dài, nó vẫn lười biếng nằm trong cái ổ mà anh mang đến, nhắm mắt lại.
Nghe được tiếng bược chân Hoắc Vân Thâm, nó gian nan trợn mắt, giãy giụa bò dậy, dịch đến trước mặt anh, lót cái cằm xù lông ở trên tay anh.
“Mày muốn đi tìm cô ấy.”
Giọng người đàn ông đã sớm khàn đặc.
Mèo nhỏ cố hết sức liếm anh một chút, gối lên ngón tay lạnh lẽo của anh, an tĩnh không tiếng động.
Mẫn Kính quay đầu đi ra ngoài, ở bên ngoài khóc lớn.
Mấy giờ sau Hoắc Vân Thâm mới đi ra, trong lòng ôm con mèo đã sớm lạnh toát, không lái xe, từng bước đi đến sườn núi nơi anh từng hẹn hò với Khanh Khanh.
Nơi đó có nhiều cây cỏ xanh tươi, từ trên đỉnh núi có thể nhìn thấy hướng nhà.
Anh gói mèo kỹ lưỡng, cho vào một chiếc hộp nhỏ vừa vặn, để vào trong đất, xếp tất cả những món đồ chơi khi còn sống nó thích cùng vào trong đó.
Anh trầm giọng giống như khóc giống như nghiêm khắc, bị gió thổi bay: “Đừng tưởng mày đi trước, là có thể độc chiếm cô ấy.”
Đêm đó Hoắc Vân Thâm hoảng hốt đi vào giấc ngủ, mơ thấy Khanh Khanh.
Cô nói với anh: “Đừng đợi, trên thế giới này không có Vân Khanh.”
Hoắc Vân Thâm mở mắt trong sáng sớm lạnh lẽo, vết nước theo khóe mắt chảy xuống gương mặt đang phát sốt.
“Khanh Khanh, đừng nói từ biệt với anh.”
Chờ trời sáng, Hoắc Vân Thâm bình tĩnh xử lý và sắp xếp hết công việc sau đó của tập đoàn, để lại cho Mẫn Kính một chuỗi các tài khoản cực lớn. Sau hai ngày liên tục làm việc, anh thay một bộ quần áo Khanh Khanh sẽ thích, cầm chiếc nhẫn chưa kịp đưa cho cô, lái xe lên cây cầu bắc qua sông.
Khanh Khanh nói, nếu một người đi trước, một người khác từ nơi này nhảy xuống, mặc kệ cách xa nhau bao nhiều, đều có thể về cũng một chỗ.
Cô từng dính bột mì lên tóc anh, hỏi anh như vậy có tính là bạc đầu không.
Anh nói không tính.
Chỉ khi đi đến cuối cuộc đời, đến chết cũng chạy theo cô, mới có thể tính.
Đêm hôm đó lạnh vô cùng.
Hoắc Vân Thâm túm lấy lan can từng cùng cô dựa vào, rũ xuống mắt.
Khanh Khanh, nước sông rất lạnh, lúc anh tìm được em, xin em hãy ôm anh một cái.
Anh giẫm lên chỗ cao, không chút do dự buông tay ra, sắp nhảy xuống.
Trong tiếng gió rít, tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần anh, một bàn tay ấm áp mềm mại bất ngờ nắm lấy cổ tay anh, làm anh quay đầu lại.
Tác giả có lời muốn nói: Anh chờ được cô.
Phiên ngoại thiếu niên xong ~
Khi Khanh Khanh lên lớp, anh bán mạng làm việc, mấy năm nay anh đã làm tất cả mọi việc, phàm là việc tới tay thì không gì không giỏi. Khi Khanh Khanh nghỉ ngơi, anh cũng tận lực giả bộ không bận rộn, không để cô lo lắng.
Vào mùa thu học kỳ 2 năm nhất của Vân Khanh, Hoắc Vân Thâm tiết kiệm một khoản tiền, nhớ phải mua cho cô một chiếc nhẫn tốt hơn.
Cái cầu hôn trên cầu quá nhỏ quá mảnh, mỗi ngày Khanh Khanh đều yêu thích không buông tay, ở trong trường học bị vô số người đánh giá nghị luận, anh luôn cảm thấy không tốt, trong lòng khó chịu.
Vào ngày tiết kiệm đủ tiền, trước tiên Hoắc Vân Thâm đi đến cửa hàng trang sức, mua chiếc nhẫn kim cương đã nhìn thấy từ lâu, chuẩn bị buổi tối về nhà liền đeo lên cho Khanh Khanh.
Nhưng hộp trang sức hộp vừa mới cất vào trong người, anh liền nhận được điện thoại tăng ca, bận rộn xong thì cũng đã đêm khuya. Khi mở cửa vào nhà, Vân Khanh thả chân trần làm ổ trên sô pha, ngoan ngoãn co ro thành một đoàn, ôm mèo con chờ anh đến nỗi ngủ quên.
Hoắc Vân Thâm thả nhẹ bước chân, mèo nhỏ nhạy bén tỉnh trước, rất biết điều mà nhảy xuống sô pha, trở về tổ ấm thoải mái của mình.
Anh ngồi xổm xuống, hôn thái dương Vân Khanh, ôm cô lên giường.
“Vân Thâm…” Vân Khanh nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra, “Anh về rồi, hôm nay thật muộn.”
Thật sự rất muộn, đồng hồ trên tường đã qua 12 giờ.
Hoắc Vân Thâm đau lòng ôm cô, thấp giọng dỗ dành: “Ngày mai không cần làm việc, ở cùng em.”
Vì để tiết kiệm nhiều tiền, anh liên tục lao lực một thời gian dài, rốt cuộc cũng có thể dành cho cô một ngày hoàn chỉnh.
Vân Khanh mơ hồ, nghe xong dịu dàng cười, tự nhiên nhắm mắt trả lời: “Vậy ngày mai anh cùng em đến lớp học tự chọn —”
“Được.”
“Cùng em đi ăn bún gạo ở cổng trường, nghe nói ăn ngon.”
“Được.”
“Còn muốn đi cửa hàng thủ công, làm một cặp chuông gió treo trên ban công, gió thổi một cái là vang —”
Những gì cô nói đều là chuyện vụ vặt thường ngày, Hoắc Vân Thâm lại nghe đến mê mẩn, vỗ về gương mặt mềm mại của cô, cúi xuống hôn nhẹ một cái, nhất nhất đáp lời: “Được, ngày mai liền đi.”
Vân Khanh cọ cọ vào trong ngực anh: “Thâm Thâm ngủ.”
Khi cô làm nũng, sẽ dùng giọng mũi gọi tên láy của anh, càng thân mật.
Hoắc Vân Thâm luyến tiếc đánh thức cô, đặt hộp trang sức mang nhiệt độ cơ thể ở bên gối, muốn sáng mai tỉnh lại sẽ đeo cho cô.
Anh vẫn còn vô số thời gian ở bên cô, không vội một đêm này.
Hoắc Vân Thâm vất vả thật lâu, ở bên ngoài không biết mệt mỏi, chờ đến lúc nằm xuống cạnh Khanh Khanh mới cảm thấy kiệt sức, ôm cô chặt hơn chút, cũng khép mí mắt lại.
Trước khi đi vào giấc ngủ anh còn đang suy nghĩ, ngoài những điều Khanh Khanh nhắc tới, ngày mai anh còn muốn đưa cô đi dạo phố, muốn mua cho cô chiếc váy cô thích, không để cô phải băn khoăn về giá cả.
Đêm yên tĩnh.
Dường như là một buổi tối bình yên và ngọt ngào.
Hoắc Vân Thâm cũng đã lâu chưa ngủ sâu như vậy.
Rạng sáng, anh cảm giác được Khanh Khanh hình như đã tỉnh, ngón tay mềm mại sờ quầng mắt tiều tụy của anh, nhỏ giọng nói: “Anh ngủ thêm một lát, em đi mua bữa sáng.”
Vân Khanh biết gần đây anh quá mệt mỏi, khó có khi không cần dậy sớm, nếu cô làm ra chút động tĩnh ở trong nhà, không bằng xuống tầng mua bánh bao nhỏ anh thích ăn, quay về nhanh rồi đặt trong hộp giữ ấm sẽ không lạnh.
Hoắc Vân Thâm khàn khàn phản đối: “Bên ngoài lạnh, chờ anh đi mua.”
Vân Khanh không nói gì, kiên nhẫn chờ anh ngủ say lần nữa, quyến luyến hôn vài cái lên giữa hai đầu lông mày anh, rồi mới thật cẩn thận chui ra khỏi khuỷu tay anh.
Tuy rằng lộ trình không xa, cô vẫn để lại tờ giấy trên bàn, sợ chẳng may anh tỉnh lại không tìm thấy cô.
Vân Khanh vặn khóa đi ra ngoài, ván cửa phía sau cô chậm rãi đóng lại, chỉ phát ra một tiếng rất nhẹ, lại giống như cắt đứt toàn bộ thế giới.
...
Lúc Hoắc Vân Thâm tỉnh lại, sắc trời đã sáng tỏ, trong lòng anh trống không, khăn trải giường lạnh lẽo.
“Khanh Khanh.”
Không có người lên tiếng.
Hoắc Vân Thâm vội vàng xuống giường, trong phòng khách tràn ngập ánh mắt trời, trong không khí có bụi mịn lơ lủng, mèo nhỏ ngồi xổm ở cửa kêu meo meo.
Khanh Khanh có môn tự chọn lúc 10 giờ, có phải chờ không kịp nên đi trước, anh đã hứa sẽ đi cùng cô.
Hoắc Vân Thâm vừa mặc áo khoác vừa nhíu mày gọi điện thoại, di động Vân Khanh tắt máy. Trong lòng anh nổi lên bất an mãnh liệt, vừa định ra ngoài đi đến trường học thì thấy tờ giấy trên bàn.
Cô đi mua bữa sáng, lại căn bản chưa từng trở về.
Sự khủng hoảng vẫn còn đeo bám bùng lên tại khoảnh khắc này, huyết sắc trên mặt anh nhạt dần, tông cửa xông ra ngoài.
Hoắc Vân Thâm chạy đến trường học trước, liên hệ với bạn cùng phòng và bạn học Vân Khanh, không ai từng gặp cô, trong phòng học môn tự chọn rộn ràng nhốn nháo, anh cứng nhắc đứng ở cửa sau, hai mắt đỏ bừng, cũng không chờ được bóng dáng trước nay luôn đúng giờ của cô.
Trái tim anh bị những nhát dao vô hình đâm liên tiếp, chạy về tìm khắp nơi xung quanh nhà, ai hỏi được thì hỏi, sau rồi ai thấy anh cũng trốn tránh, bị dáng vẻ mất khống chế của anh dọa sợ.
Trên tay Hoắc Vân Thâm không biết từ khi nào đã vẽ ra vài vết thương, anh ấn chặt miệng máu, dùng đau đớn cảnh cáo chính mình.
Khanh Khanh chỉ là gặp được chút chuyện trì hoãn, di động hết pin mới tắt máy! Rất nhanh… rất nhanh cô sẽ về nhà, tìm anh tố khổ, mặc kệ ai bắt nạt cô, anh đều lập tức trả thù lại!
Gần tối, sức chịu đựng yếu ớt của Hoắc Vân Thâm bị tra tấn hầu như không còn, cuối cùng anh chạy lên tầng một lần nữa, muốn về nhìn xem có phải Khanh Khanh đã về đến nhà hay không, bước lên bậc thang cuối cùng, hoàng hôn tràn vào cửa sổ hành lang, ánh sáng chiếu vào chuỗi pha lê li ti ở góc tường.
Anh đứng đó, chừng mười giây không nhúc nhích.
Máu khắp người như chạy ngược lên đỉnh đầu, tai anh ù đi.
Anh run rẩy nhặt lên, là chiếc vòng tay Khanh Khanh thích nhất, gần đây mỗi ngày cô đều mang, cũng bao gồm tối hôm qua, trước khi đi ngủ anh còn hôn cổ tay cô, còn dùng môi chạm qua.
Trong đêm Hoắc Vân Thâm xông vào nhà họ Vân.
Có thể nhanh như vậy, chuẩn xác mang Khanh Khanh đi như vậy, nhà họ Vân là khả năng lớn nhất.
Anh cho rằng sẽ gặp trở ngại, chuẩn bị liều mạng, nhưng mà nhà họ Vân đã loạn thành một đoàn, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, bà vợ cưới sau của Vân Thành Trạch ôm con gái nhỏ khóc muốn lật trời, ném bình hoa trang trí lung tung về hướng Hoắc Vân Thâm, cuồng loạn thét chói tai.
Cả gia đình hận chết Vân Khanh, oán cô không phối hợp, mới có thể hại chết Vân Thành Trạch.
Bà ta chỉ biết tài chính nhà họ Vân có vấn đề, lấy Vân Khanh đi đổi tiền, lại không rõ rốt cuộc muốn đưa Vân Khanh cho ai, mang đi đâu, chỉ biết mắng cho hả giận.
“Vân Khanh? Mày còn có mặt mũi hỏi Vân Khanh?! Trong nhà mỗi ngày đều nuôi nó ăn ngon uống tốt, đến thời điểm cần nó dâng hiến, còn không phải phải là bổn phận?!”
“Cho rằng đại tiểu thư nhà họ Vân dễ như vậy?! Cái gì cũng không trả giá liền muốn ngồi hưởng phúc sao!”
“Dù người thừa kế nhà họ Hoắc đã mai danh ẩn tích, hôn sự này hơn phân nửa sẽ không được, qua tay đưa nó cho nhà khác cũng là hết sức bình thường!”
“Nếu không phải nó phản kháng, ba nó có phải huy động cả đám người rồi dùng máy bay tư nhân đưa nó đi?! Nếu không cần, thì xảy ra chuyện gì! Sao máy bay có thể rơi nửa đường, ngay cả xương cốt cũng không tìm thấy!”
Hoắc Vân Thâm đứng trong phòng khách nhà họ Vân, vẫn không nhúc nhích.
Thậm chí anh còn khàn khàn cười thành tiếng: “Bà nói cái gì? Ông ta trói Khanh Khanh đi, máy bay đã xảy ra chuyện?”
Vẻ mặt anh thật sự khủng bố, cộng với đủ loại tin đồn khiến người ta nghe đã sợ hãi kia, khiến người họ Vân sợ tới mức nhất thời đứng đờ ra, cả người rét run.
Hoắc Vân Thâm giống như nghe được cái gì từ bốn phương, trong con người đen u ám mang theo tơ máu thê lương, đột nhiên lạnh giọng rống to: “Mày còn dám nói một lần!”
Người nhà họ Vân buột miệng thốt ra: “Đúng! Vân Khanh tai nạn trên không đã chết rồi! Tin tức mới vừa truyền về trong nước! Mày hỏi mấy lần đều là kết quả này! Cô ta căn bản không biết rơi rớt ở đâu, thi thể chắc đã bị thiêu rụi rồi! Đời này mày cũng đừng nghĩ gặp lại cô ta!”
Hoắc Vân Thâm cực lực chống đỡ thế giới, tại một khắc này trời đất sập lún.
Sau này, rất lâu, rất lâu, anh không thể nhớ chỉnh xác mình đã tồn tại như thế nào.
Anh không khóc, một giọt nước mắt cũng không rơi, bởi vì anh căn bản không tin.
Anh lật tung nhà họ Vân, lại điên cuồng máy móc đi tìm cô, xung quanh nhà, trường đại học, trung học, những nơi Khanh Khanh từng đi qua, con đường cô có thể đi, anh thử toàn bộ, dần dần mọi người đều biết có một kẻ đẹp trai nhưng điên cuồng đáng sợ bướng bỉnh đi tìm người, mặc cho ai khuyên can, chính là cố chấp đi tìm một người đã chết.
Dường như mỗi ngày đều đang mài giũa luyện ngục, bằng chứng về tai nạn trên không càng tích càng nhiều.
Thi thể vẫn luôn không tìm được, người nhà họ Vân đệ trình lên tòa án tin tức Vân Khanh mất tích trong một vụ tai nạn ở nước ngoài, chờ qua 3 năm, liền chính thức tuyên bố Vân Khanh tử vong.
Những tài liệu đồ họa sắc bén hơn còn được người nhà họ Vân ác ý rải ra trước mặt Hoắc Vân Thâm, Hoắc Vân Thâm xé nát, tóm được người liền không màng tất cả mà đánh.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, chỉ một mình anh với nắm đấm đẫm máu, niết chặt những mảnh vỡ trong lòng bàn tay, cuộn tròn trong góc nhà tối tắm, chôn đầu, chậm rãi phát ra tiếng rít vặn vẹo.
Nhưng vẫn không khóc.
Khanh Khanh còn ở đó.
Cô sẽ không chết, cô sẽ không bỏ rơi anh.
Chỉ là Khanh Khanh không tìm thấy đường về nhà, đang đợi anh đi cứu cô.
Hiện tại anh không có năng lực cứu, vậy anh liền không tiếc bất cứ giá nào, cướp đoạt hết vốn liếng về tay cần để cứu cô.
Hoắc Vân Thâm đã gầy đến không thành hình, trong đôi mắt tối tăm có tia sáng dữ tợn mà lạnh lùng, ai anh cũng không mang theo, đơn thương độc mã đến nhà cũ họ Hoắc. Trong lúc hỗn loạn, vị gia gia ra vẻ đạo mão kia của anh bị trực tiếp đưa vào bệnh viện chữa trị, đi đời nhà ma.
Mấy năm qua, vẫn luôn có mấy đại cổ đông Hoắc thị ở trong tối ra hiệu cho anh, hứa hẹn giúp anh đoạt quyền, cho rằng anh là một đứa con rơi hèn mọn khao khát được một bước lên trời, cho chút chỗ tốt liền có thể vẫy đuôi lấy lòng, làm một con rối hoàn mỹ, để bọn họ điều khiển nuốt cả tập đoàn.
Hoắc Vân Thâm không thèm để ý, e sợ chuyện gia đình sẽ gây ra nguy hiểm cho Khanh Khanh.
Dù nhiều tiền nhiều quyền lực, so ra cũng kém một đầu ngón tay Khanh Khanh.
Nhưng hiện giờ, anh không có bất cứ do dự gì mà đi lên con đường này.
Con rối? Vậy nhìn xem, người để anh làm con rối, lấy đồ vật vốn thuộc về anh tới áp chế anh, cuối cùng sẽ có kết cục gì.
Vì đoạt quyền, cái gì Hoắc Vân Thâm cũng làm, lợi ích ngập trời đổ xuống, nửa năm trên người anh chịu vô số thương tích, vết thương do đạn bắn cũng không tha, nặng nhất thì suýt nữa mất đi ý thức. Anh không chịu ở lại bệnh viện, bướng bỉnh phá cửa về nhà, hơi thở thoi thóp dựa vào huyền quan nhìn sàn nhà cô nhảy nhót chạy qua, nhẹ giọng nói chuyện với không khí.
“Anh bị thương.”
“Khanh Khanh, anh đau.”
“Trong nhà không tìm thấy băng vải, máu còn đang chảy, em mặc kệ sao?”
“Em không trở lại, quan tâm anh sao?”
Ban đêm yên lặng đến mức không thở nổi, anh không dám bước vào phòng ngủ, cứ như thế lẳng lặng nhìn ván cửa khép hờ phía trước, tưởng tượng Khanh Khanh đang cáu kỉnh, trốn tránh không gặp anh, anh nghẹn ngào cười khổ: “Khanh Khanh có phải tức giận hay không, không để ý tới anh, trách anh quá chậm, còn chưa tìm được em.”
“Ngoan, chờ anh.” Anh trượt chân, máu thấm ra quần áo, “Chờ anh một chút.”
Nửa năm trước không ai để đứa con rơi điên cuồng này vào mắt, nửa năm sau, anh dùng thủ đoạn tàn nhẫn quét sạch mọi chướng ngại vật, đoạt được quyền lực, những cổ đông mua dây buộc mình lợi dụng anh, kết cục không một ai không thê thảm.
Hoắc Vân Thâm không chút nương tay, lần lượt quét sạch cái gọi là người nhà đã hãm hại mình trong nhà họ Hoắc, hoàn toàn hủy diệt nhà họ Vân, giẫm xuống bùn những người từng bất kính tổn thương Vân Khanh.
Cả giới chấn động, không ai không biết, người cầm quyền mới Hoắc thị kia, tàn nhẫn độc ác, mất hết nhân tính, vì gia sản mà không từ thủ đoạn, đuổi tận giết tuyệt hết người trong nhà và gia tộc có quan hệ thông gia trong quá khứ.
Chó điên mà ngày xưa mỗi người đều sợ hãi tránh né kia, chứng thực hết tất cả tiếng xấu lộn xộn.
Nhưng cố tình chính là, anh tê tâm liệt phế đi tìm người yêu đã mất của mình.
Tìm không thấy.
Anh ngồi trên địa vị cao, người ta nói mánh khóe Hoắc thị thông thiên, nhưng dùng hết tất cả các phương pháp, vẫn không có bóng dáng cô.
Mẫn Kính cùng Hoắc Vân Thâm bước qua những ngày tháng đẫm máu, dù khó khăn nguy hiểm thế nào cũng chưa từng dao động, lại thấy tìm người không có kết quả, Hoắc Vân Thâm từ từ sụp đổ, cảm xúc mất khống chế.
“Anh, Vân Khanh đã chết rồi! Anh có thể đối mặt với hiện thực được không!” Mẫn Kính thật sự hết cách, cái gì cũng nghĩ hết rồi, “Em lén hỏi thăm vài vị đại sư cao tăng nổi tiếng, nói là có thể… có thể thông linh, nếu không anh thử xem, nói không chừng có thể thấy quỷ hồn Vân Khanh…”
Hoắc Vân Thâm dùng ánh mắt lạnh đến tận xương nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu nói cái gì?”
Sống lưng Mẫn Kính phát lạnh, không dám lặp lại, cúi đầu khổ sở, yên lặng an ủi chính mình, cũng phải cần thời gian, chờ đến kỳ hạn ba năm, tin Vân Khanh chết được xác định, hẳn là Thâm ca có thể tiếp thu sự thật.
Hoắc Vân Thâm một mình bước ra khỏi tập đoàn.
Trời trong, không có gió, rất giống ngày anh đánh mất cô, chuyện anh đã hứa, một chuyện cũng chưa làm được.
Anh đến trường đại học lúc trước của Vân Khanh, vào căn phòng tự học trước kia anh vốn nên ngồi cùng Khanh Khanh.
Trong phòng học người ngồi đầy hơn phân nửa, giáo sư đang chậm rãi giảng giải về triết học, thiếu niên cả trai lẫn gái đều cúi đầu uể oải lắng nghe, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên bàn học một mảng chói lóa.
Hoắc Vân Thâm chọn một vị trí cuối cùng, an tĩnh ngồi xuống.
Trước kia anh cùng Khanh Khanh đi học, luôn thích vị trí ẩn nấp, xung quanh có tiếng lật sách nhỏ vụn, đâu đâu cũng nghiêm túc học hành, anh liền ở dưới bàn trộm kéo tay cô, yêu quý mơn trớn mười ngón tay, nhìn mặt cô đỏ hồng.
Hoắc Vân Thâm trầm mặc ngồi hồi lâu, lại một mình đi ra cửa hàng bún ngoài cổng trường, gọi hai chén bún.
Một chén là của anh, là một chén thuần, một chén khác của Khanh Khanh, tất cả topping thêm một phần.
Trước kia anh còn chưa có tiền, nên luôn muốn bản thân tiết kiệm, mọi thứ đều tiêu hết cho Khanh Khanh, Khanh Khanh thường xuyên đau lòng, gắp cho anh mọi thứ trong bát.
Bún đã nguội, Hoắc Vân Thâm chỉ ăn một ngụm, cười lầm bầm: “Khanh Khanh, em bị lừa rồi, ăn không ngon.”
Vừa chua vừa đắng, không thể nuốt nổi.
Cho dù khó ăn như vậy, anh vẫn đóng gói mang đi, sau đó đến trung tâm thương mại mà trước kia Khanh Khanh lắc đầu cảm thán quá sang quý, vào từng cửa hàng mua váy cho cô.
Khanh Khanh rất gầy, eo hẹp, cứ cỡ nhỏ nhất là được.
Anh xách đầy túi, chạng vạng tối đến cửa hàng thủ công Khanh Khanh muốn đi, bên trong có thể làm chuông gió bằng gốm.
Hoắc Vân Thâm chưa từng làm, lần đầu tiên học, chế tác chuông gió rất phức tạp, làm một đôi cũng mất nhiều thời gian.
Buổi tối cửa hàng đóng cửa, anh mới hoàn thành, trở lại phòng cho thuê treo chuông gió trên ban công.
Khanh Khanh từng nói: “Gió thổi nó sẽ kêu —”
Đêm đó lúc rất buồn ngủ cô còn mơ hồ bổ sung: “Em nghe người khác làm vậy, có đôi khi vang lên thường xuyên, giống như tiếng nói chuyện nhẹ nhàng.”
Hoắc Vân Thâm đi vào phòng ngủ, lấy một bộ quần áo Vân Khanh thường mặc từ trong tủ, ôm vào trong ngực, ngồi bệt xuống mặt đất ban công.
Cửa sổ mở ra, đêm khuya rất lạnh.
Anh đang đợi gió.
Mãi lúc lâu sau, một cơn gió thoảng qua, thổi đôi chuông gió đang treo lơ lửng, phát ra tiếng động nhu hòa nội liễm, giống tiếng nói chuyện, giông tiếng cười, giống vô số lần trước kia cô dựa vào lòng anh khẽ thì thầm.
Hoắc Vân Thâm chưa bao giờ chảy nước mắt, bỗng chực trào ra vào lúc nào.
Anh ôm chặt quần áo cô, mặt trên đã sớm không còn hơi thở cô, thân hình gầy yếu không ngừng siết chặt, nghẹn ngào khóc khản cả cổ, cuộn thành một quả bóng không ai hay biết.
Sau đêm đó, trạng thái tinh thần Hoắc Vân Thâm như đi trên băng mỏng, Mẫn Kính bí mật mời bác sĩ Hà chuyên về thần kinh tới điều trị cho anh.
Bác sĩ Hà mới gặp Hoắc Vân Thâm, khó có thể tin đây là Hoắc tổng tuyệt tình vô cảm trong truyền thuyết của thế giới ngoài kia.
Người đàn ông ở trong góc tối âm u nhất, trên người khắp nơi đều là máu, có chỗ tự làm mình bị thương, có chỗ máu còn đang nhỏ giọt, nếu không phải có đôi mắt đỏ tươi như muốn nuốt chửng anh ta, căn bản không giống một người sống.
Bác sĩ Hà run giọng nói: “Hoắc tổng, cậu chấp nhận tôi điều trị, tôi có thể để cậu mơ thấy Vân tiểu thư.”
Đã quá lâu Hoắc Vân Thâm không mơ thấy Khanh Khanh.
Cô không chịu tới tìm anh, anh liền nghe đi nghe lại giọng nói của cô, xem video cô lưu lại, cầu mong cô đi vào giấc mộng, nhưng mỗi đêm khuya thống khổ bất kham, anh chậm rãi nhận ra.
Ngay cả đi vào giấc ngủ anh cũng không làm được.
Anh thực sự muốn gặp cô.
Hoắc Vân Thâm nằm trên giường khám và chữa bệnh của bác sĩ Hà, thật lâu sau, lại một lần nữa nhìn thấy Khanh Khanh trong ảo ảnh ngắn ngủi.
Cô vẫn như năm ấy với mái tóc xõa xuống vai, mềm mại chạy về phía anh, nhào vào lòng anh.
Ngũ tạng Hoắc Vân Thâm như bị nghiền nát, run rẩy ôm lấy cô, nhưng tay lại không thể chạm vào bất cứ thực thể nào.
Trong quá trình điều trị anh nôn ra máu, bác sĩ Hà sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Bác sĩ Hà có chút đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cũng rơi nước mắt, thấp giọng nói: “Hoắc tổng, cậu không thể xảy ra chuyện, Vân tiểu thư còn đang đợi cậu.”
Khanh Khanh đang đợi anh.
Hoắc Vân Thâm chết lặng mà uống thuốc, tiêm thuốc, nỗ lực duy trì thân thể không suy sụp, nhưng ba năm trôi qua, thời điểm thông báo Vân Khanh tử vong giao vào tay anh, tinh thần anh chính thức sụp đổ.
Anh sốt cao không lùi, Mẫn Kính mang sắc mặt khó coi tới báo cáo, gian nan mở miệng: “Anh, mèo con kia, sắp không được.”
Hoắc Vân Thâm vẫn luôn nuôi nó thỏa đáng trong một trung tâm thú cưng đáng tin cậy. Khi gặp lại cách thời gian dài, nó vẫn lười biếng nằm trong cái ổ mà anh mang đến, nhắm mắt lại.
Nghe được tiếng bược chân Hoắc Vân Thâm, nó gian nan trợn mắt, giãy giụa bò dậy, dịch đến trước mặt anh, lót cái cằm xù lông ở trên tay anh.
“Mày muốn đi tìm cô ấy.”
Giọng người đàn ông đã sớm khàn đặc.
Mèo nhỏ cố hết sức liếm anh một chút, gối lên ngón tay lạnh lẽo của anh, an tĩnh không tiếng động.
Mẫn Kính quay đầu đi ra ngoài, ở bên ngoài khóc lớn.
Mấy giờ sau Hoắc Vân Thâm mới đi ra, trong lòng ôm con mèo đã sớm lạnh toát, không lái xe, từng bước đi đến sườn núi nơi anh từng hẹn hò với Khanh Khanh.
Nơi đó có nhiều cây cỏ xanh tươi, từ trên đỉnh núi có thể nhìn thấy hướng nhà.
Anh gói mèo kỹ lưỡng, cho vào một chiếc hộp nhỏ vừa vặn, để vào trong đất, xếp tất cả những món đồ chơi khi còn sống nó thích cùng vào trong đó.
Anh trầm giọng giống như khóc giống như nghiêm khắc, bị gió thổi bay: “Đừng tưởng mày đi trước, là có thể độc chiếm cô ấy.”
Đêm đó Hoắc Vân Thâm hoảng hốt đi vào giấc ngủ, mơ thấy Khanh Khanh.
Cô nói với anh: “Đừng đợi, trên thế giới này không có Vân Khanh.”
Hoắc Vân Thâm mở mắt trong sáng sớm lạnh lẽo, vết nước theo khóe mắt chảy xuống gương mặt đang phát sốt.
“Khanh Khanh, đừng nói từ biệt với anh.”
Chờ trời sáng, Hoắc Vân Thâm bình tĩnh xử lý và sắp xếp hết công việc sau đó của tập đoàn, để lại cho Mẫn Kính một chuỗi các tài khoản cực lớn. Sau hai ngày liên tục làm việc, anh thay một bộ quần áo Khanh Khanh sẽ thích, cầm chiếc nhẫn chưa kịp đưa cho cô, lái xe lên cây cầu bắc qua sông.
Khanh Khanh nói, nếu một người đi trước, một người khác từ nơi này nhảy xuống, mặc kệ cách xa nhau bao nhiều, đều có thể về cũng một chỗ.
Cô từng dính bột mì lên tóc anh, hỏi anh như vậy có tính là bạc đầu không.
Anh nói không tính.
Chỉ khi đi đến cuối cuộc đời, đến chết cũng chạy theo cô, mới có thể tính.
Đêm hôm đó lạnh vô cùng.
Hoắc Vân Thâm túm lấy lan can từng cùng cô dựa vào, rũ xuống mắt.
Khanh Khanh, nước sông rất lạnh, lúc anh tìm được em, xin em hãy ôm anh một cái.
Anh giẫm lên chỗ cao, không chút do dự buông tay ra, sắp nhảy xuống.
Trong tiếng gió rít, tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần anh, một bàn tay ấm áp mềm mại bất ngờ nắm lấy cổ tay anh, làm anh quay đầu lại.
Tác giả có lời muốn nói: Anh chờ được cô.
Phiên ngoại thiếu niên xong ~
Bình luận facebook