Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Dưới ánh trăng trên đỉnh núi, Hoắc Vân Thâm quay đầu lại, đôi đồng tử đen láy nặng nề nhìn vào đôi mắt chứa đầy ánh sáng của Ngôn Khanh.
Nhu cầu tình cảm của anh khác với những người bình thường, từ trước đến nay anh đều biết.
Có lẽ là do không gian, nên một khi có được liền thèm muốn không thể kiểm soát, nhận được chút dịu dàng, sự đối xử tử tế từ cô thì càng muốn thứ tình cảm mãnh liệt hơn, bá chiếm mỗi tấc thể xác và tinh thần cô.
Ngày trước khi Khanh Khanh là thiếu nữ, anh còn không bằng cả bây giờ, không học được cách thu liễm, luôn dữ dằn quấn lấy cô rồi đưa ra yêu cầu.
“Không cho phép cười với lớp trưởng lớp em!”
“Cậu ta thích em em không nhìn ra sao? Về sau không cho cậu ta mượn bài tập của em!”
“Ai mua nước cho em, không được uống, anh mua cho em loại tốt hơn.”
Anh không khống chế được bản thân, thấy cô hoà nhập vào hoàn cảnh mới, tiếp xúc với những con người mới sẽ càng bất an, như thể bất cứ lúc nào chỉ cần cô gặp được lựa chọn hấp dẫn hơn, sẽ từ bỏ anh.
Rất phiền, rất dễ làm gánh nặng cho cô, anh đều hiểu.
Nhưng không sửa được.
Khanh Khanh cũng không tức giận, lần nào cô cũng cong mắt bao dung, giơ tay sờ lên tóc anh, dịu dàng nói: “Vân Thâm, đừng lo, em thích anh.”
Chỉ một câu của cô, trái tim anh liền tan chảy, mọi góc cạnh dựng lên đều bị cô đánh bóng.
Cho đến hôm nay, anh và Khanh Khanh đã kết hôn, nhưng tật xấu tâm lý của anh vẫn không tốt. Bởi vì cô không nhớ ngày kỷ niệm, không nghe anh nói nên anh liền âm thầm giận dỗi, lại không chịu nói thẳng ra. Nhưng anh vẫn lo lắng về cô, cô tích cực tham gia vào công việc mới như vậy, sẽ quen biết rất nhiều người trong vòng, chẳng may có ai tốt đẹp hẫp dẫn sự chú ý của cô…
Chua xót dâng lên, anh lại đuổi theo, ở bên ngoài đề phòng rình rập, kiềm chế bản thân không được can thiệp.
Khanh Khanh không ghét bỏ anh, ngược lại cô vẫn dung túng anh như trước đây, ngoan ngoãn ôm anh nói lời yêu.
Anh chậm rãi học cách tiến bộ, cô cho anh phần thưởng cao nhất.
Trái tim nhăn nhúm của Hoắc Vân Thâm cứ như vậy được bàn tay của người mình yêu xoa dịu, khuấy động điên cuồng. Anh nâng cái cằm trắng nõn của cô lên, buông tay rồi nắm chặt, kìm nén du͙ƈ vọиɠ biếи ŧɦái: “Gạt anh đến đây.”
“Đúng vậy, Hoắc tiên sinh tùy tiện đã bị lừa,” Ngôn Khanh chớp chớp mắt, “cho nên rốt cuộc hôm nay là ngày gì?”
Giọng Hoắc Vân Thâm có chút buồn buồn: “… Ngày kỷ niệm yêu nhau.”
Mái tóc dài của Ngôn Khanh xoã trên cánh tay anh, cô cười tủm tỉm nói: “Em có linh cảm. Không phải đã coi mình thành món quà rồi đưa tới tặng anh hay sao, mời kiểm tra và tiếp nhận.”
Vòng eo tinh tế của cô ở trong lòng anh, cùng anh mềm mại cọ xát, hơi nóng bốc lên khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm đuôi mắt rạng rỡ của Ngôn Khanh, không thể nhịn được nữa lập tức bế cô lên, đi thẳng ra ghế sau xe.
“Anh làm gì…”
Cửa xe đóng “rầm” lại rồi khoá chặt, các cửa sổ cũng bị che kín kẽ.
Điều hoà trong xe mở nhiệt độ thích hợp, Ngôn Khanh bị ấn ngồi trên đùi anh, lập tức đổ mồ hôi. Cô chống bả vai anh, đỏ mặt muốn nói chuyện, bờ môi vừa hé ra đã bị anh bao trùm mút mát, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa gáy cô, làm cô mềm mại thả lỏng, âm điệu cũng trở nên ngọt lịm.
“Thâm Thâm anh… gấp như vậy…”
Nguyện vọng biếи ŧɦái không áp chế được, giọng anh trầm khàn: “Gấp gáp mở quà.”
Song cuối cùng món quà cũng không bị dỡ sạch, giấy gói bị xé một nửa, món quà trắng nuột bên trong khẩn trương đến mức cắn chặt môi, Hoắc Vân Thâm cưỡng ép mình dừng lại.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, anh cắn lấy vành tai đỏ bừng của cô mà yêu cầu: “Lần sau chủ động để anh mở đi.”
Ngôn Khanh bị trêu chọc muốn bốc hoả, nhưng rõ ràng hoàn cảnh không thích hợp, cô quả nhiên không buông thả được, tâm lý chịu đựng cũng không đủ mạnh. Nếu không, ở đỉnh núi hoang vắng như thế này, trong khoang xe có cách âm rộng rãi như thế này, dưới chân là thành thị, trên đầu là bầu trời đầy sao, phóng túng một chút thôi, càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Ôi, phải tập luyện.
Ngôn Khanh cho rằng đêm nay Hoắc Vân Thâm sẽ đòi ở chung cùng mình, đang lo lắng làm sao để giải thích với Lâm Uyển bên kia, anh lại rất có chừng mực đưa cô về khách sạn, trên đường có nói: “Anh đã thấy những tranh luận về thế thân ở trên mạng, đừng tức giận, anh sẽ công khai nói rõ.”
“Không cần.” Ngôn Khanh đoán được là anh không chịu nổi, đang định nói với anh chuyện này, cô nghiêm túc bảo, “Em nghĩ, nếu hiện tại anh làm sáng tỏ, nói em và Vân Khanh là cùng một người, có lẽ sẽ ngăn chặn được dư luận, nhưng khó tránh sau này bị truy hỏi, em lại không có ký ức, đến lúc đó rất nhiều chuyện không trả lời được, rất xấu hổ.”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chăm chú: “Khanh Khanh, nói thật.”
Ngôn Khanh khẽ giật mình, rồi ủ rũ cúi đầu xuống: “Là nói thật, chẳng qua ngoài điều này, còn có… em nghĩ, dù sao thanh danh em không tốt, thế thân thì thế thân, anh không cần đáp lại, duy trì sự lạnh lùng là được rồi, những thứ khác giao cho em.”
Hoắc Vân Thâm mím môi.
Cô tỏ ra thoải mái: “Bây giờ có quá nhiều điều tiêu cực về Ngôn Khanh, em không muốn áp đặt chúng lên Vân Khanh. Em muốn chăm chỉ làm việc để khiến danh tiếng tốt hơn, có tiếng vỗ tay, có thành tích và giải thưởng xứng với Hoắc phu nhân, đến lúc đó nhất định em cũng tìm lại được ký ức rồi, sau đó —”
Không biết vì sao, đáy mắt Ngôn Khanh hơi nóng lên, sáng rực đối diện với anh: “Em sẽ tự đối mặt với công chúng, nói cho mọi người biết em là ai, và em là gì của anh.”
Cô sợ Hoắc Vân Thâm phản đối, nắm lấy cổ tay anh, kiên định năn nỉ: “Anh tin em đi, em có thể xử lý tốt, em không để bụng người khác nói gì.”
Trước khi xuống xe, Hoắc Vân Thâm xoa tóc cô: “Anh đồng ý với em sẽ không đáp lại, nhưng chuyện bảo vệ Khanh Khanh này, em có cách của em, anh cũng có cách riêng của mình.”
Ngôn Khanh bọc áo khoác rời khỏi phạm vi chiếc xe, mỗi bước đều lưu luyến.
Cô chưa kịp hiểu anh muốn nói gì, trái tim đã bị anh làm cho nhiễu loạn, đập loạn xạ không thể vãn hồi.
Ngôn Khanh vừa mới về phòng, Lâm Uyển đã nghiêm mặt tới gõ cửa: “Ngôn tiểu thư, nếu đã ra ngoài làm việc, phiền thái độ của cô đoan chính một chút, hôm nay đã bị nhà sản xuất ra oai phủ đầu, không phải cô nên nắm chặt thời gian luyện hát cho tốt, miễn để ngày mai phạm sai lầm hay sao?”
Cô ta cũng không rõ Ngôn Khanh đi đâu, ra ngoài với ai, tóm lại là ngoài chuyện luyện hát.
“Phạm sai lầm” vẫn là dựa vào mặt mũi Hoắc tổng, chứ lời cô ta thật sự muốn nói còn thẳng thắn hơn.
Lâm Uyển nhìn dáng vẻ tiểu hồ ly ngây thơ câu hồn đoạt phách của Ngôn Khanh, thái độ còn không nhanh không chậm, cô ta chỉ cảm thấy đầu óc đau nhói.
“Tôi không muốn sự nghiệp kiếm sống của tôi vì cô mà như trận Waterloo[1], nhưng nói những lời này cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi. Cô xuất thân từ chương trình tuyển chọn tài năng, còn bỏ dở giữa chừng, những bài hát nhạc dance kia không thể chắc chắn, làm ca sĩ trên internet cũng không thể lên được mặt bàn, chờ đến lúc ghi âm rồi, giọng ca chân chính của cô sẽ hoàn toàn bại lộ.”
[1] Trận Waterloo (滑铁卢): Trận chiến đánh dấu sự kết thúc những cuộc chiến tranh của Napoleon.
“Nói thật với cô, tôi đã đi hỏi, nhà sản xuất không thân thiện với cô là vì anh ta đã coi trọng người khác rồi, chỉ chờ cô không đủ thực lực để bắt lấy lý do đào thải thôi, sao cô không nóng nảy hả.”
Ngôn Khanh tốt tính vỗ xuống mép giường: “Uyển tỷ, lại đây ngồi.”
Lâm Uyển sắp bị cô làm cho tức chết.
Chờ cô ta đen mặt ngồi xuống, Ngôn Khanh mới mở sheet nhạc, mỉm cười nói: “Em để chị bình tĩnh.”
Lâm Uyển dừng lại, cảm thấy con chim hoàng yến này có vẻ hơi khác so với những gì cô ta nghĩ. Không đợi cô ta nói chuyện, Ngôn Khanh đã thản nhiên ngâm nga từ đầu tiên.
Mọi tiếng động nhỏ trong căn phòng như đột nhiên biến mất, bị giọng ca như nước chảy gột rửa.
Lâm Uyển sửng sốt.
Ngôn Khanh hơi khép mắt, sau khi qua mấy âm thấp, cô thoải mái hoàn thành phần đầu của bài hát một cách dễ dàng. Cô hát chậm hơn tiết tấu bình thường một chút, để Lâm Uyển nghe càng trực quan hơn.
Lâm Uyển giật mình trợn tròn mắt nhìn cô, hồi lâu vẫn không nói chuyện, mãi sau mới đẩy đẩy mắt kính, giữ bình tĩnh hỏi: “Sao không tiếp tục hát? Điệp khúc phía sau còn có âm cao, không thể đi lên à?”
Ngôn Khanh không bị cô ta kích, nghịch ngợm chớp mắt: “Uyển tỷ, chị chỉ cần biết, dẫn dắt em, chị sẽ không mất mặt, cũng sẽ không để chị không ngóc đầu lên được trước nhà sản xuất.”
Vẻ mặt Lâm Uyển thay đổi.
Hôm nay cô ta cũng rất bất mãn nhà sản xuất kia, nhưng ngại thực lực nghệ sĩ nhà mình vô dụng, không nói quá nặng lời nên cô ta nhịn.
Không ngờ lại bị con chim hoàng yến nhỏ này nhìn thấu.
Cô ta hỏi với vẻ không dám tin: “Những bài hát trước đây của cô… sẽ không phải là chưa từng chỉnh âm đấy chứ?!”
Ngôn Khanh đẩy vai Lâm Uyển ra ngoài, nghiêng đầu tươi cười: “Nghỉ sớm một chút, sáng mai sẽ nói đáp án cho chị trong phòng thu.”
Dù biểu hiện thành thạo trước người đại diện, nhưng Ngôn Khanh vẫn luyện tập đến tận khuya.
《Thanh ti[2]》là bài hát kết thúc của bộ phim cổ trang, được cải biên dựa trên nền nhạc được nhiều người biết đến, ca từ đều là thượng thừa, nhạc dạo thiên hướng buồn, miễn là hát hay, cả người và nhạc sẽ hoà lẫn vào nhau.
[2] Thanh ti (青丝): tóc xanh/tóc đen, ám chỉ mái tóc của người thiếu nữ.
Hiện nay nền âm nhạc đang đình trệ, việc gặp một bài hát hay rồi trở nên nổi tiếng là điều không dễ, rất nhiều ca sĩ muốn nó cũng là chuyện bình thường.
Ngôn Khanh càng hát càng thấy hợp, cô rất thích, không muốn thua.
***
Sáng hôm sau, Ngôn Khanh đã sớm rời giường sửa soạn đồ đạc, cố ý mặc trang phục bình thường đơn giản, mái tóc dài được búi lên, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ chỉ nhỏ bằng một bàn tay, sẵn sàng ra chiến trường.
Tới phòng thu âm, phát hiện quả nhiên chiến trận rất lớn.
Vài cái camera nhắm ngay vào microphone, nói một cách mỹ miều là giữ lại hình ảnh để sau làm MV, trên thực tế là muốn ghi lại toàn bộ quá trình cô “nằm liệt” giữa đường, có chứng cứ thì có thể thay người.
Nhân viên đoàn phim vây xem rất đông. Nhà sản xuất thấy Ngôn Khanh, bị ngũ quan tinh xảo như được trang điểm của cô làm cho đơ người, rồi nhanh chóng quay đầu lại, ngạo mạn chỉ đạo: “Cô cứ hát đi, tôi cảm thấy không được sẽ hô dừng. Nhân tiện, đừng lấy điệu bộ trong chương trình tuyển chọn tài năng kia ra, ca khúc như thế này đòi hỏi kỹ năng hát thực sự.”
Mấy người hôm qua nói Ngôn Khanh là tài nguyên ca vẫn còn ở đây, đang kề tai nhau nói nhỏ.
“Đẹp thì đẹp thật đấy, đáng tiếc chỉ là thế thân gả vào hào môn, tôi không nghĩ Hoắc tổng quan tâm nhiều đến cô ta đâu.”
“Giấy kết hôn cũng không nhất định là tự nguyện. Hoắc tổng đăng Weibo vì cô ta, có lẽ phần lớn là vì anh ấy không chịu nổi tai tiếng lung tung rối loạn ngày hôm đó.”
“Cô ta thật sự cho rằng thoát khỏi hình tượng thần tượng thì còn có thể dừng bước trong giới này đấy à. 《Thanh ti》rất khó hát, ca sĩ tới thử giọng cũng có đến bảy tám người, đều không thành công, cô ta thế này không phải là chờ công khai tử hình hay sao —”
Ngôn Khanh coi như không nghe thấy, bước vào phòng thu đeo tai nghe, ra hiệu cho nhà sản xuất và kỹ sư âm thanh chuẩn bị bắt đầu.
Cô hết sức tập trung, không để ý bên ngoài phòng thu có một bóng người cao lớn đến gần, dừng lại ở cuối đám đông nhìn cô.
Nhà sản xuất nâng tay lên cho có lệ, để kỹ sư âm thanh bắt đầu.
Lâm Uyển không khỏi nắm chặt tay, vẻ mặt căng thẳng.
Đám người nhao nhao châm chọc kia cũng ngậm miệng, chờ Ngôn Khanh phá hỏng công việc, rồi xem có thể biết thêm được chút tin tức gì để bôi đen cô lên hot search nữa không.
Ngôn Khanh khẽ thở ra một hơi, nhắm mắt lại rồi hoàn toàn chìm vào cảm xúc của 《Thanh ti》.
“Cô ta không cần nhìn lời bài hát?!”
“Không phải là học thuộc rồi chứ…”
Ngay sau đó, Ngôn Khanh hé môi, giọng cô trong trẻo long lanh, giống như dòng nước chảy lặng lẽ, lại trộn lẫn thêm chút khàn nhẹ vừa phải, tạo nên một kết cấu đặc biệt, hoàn toàn phù hợp với phong cách bài hát.
Nhà sản xuất vốn định nghịch di động một lát, vậy mà lập tức “bộp” một tiếng rớt ở trên đùi.
Tay Lâm Uyển vô thức nắm chặt thành quyền, lộ ra biểu cảm nóng bỏng chưa từng có với Ngôn Khanh.
Người bên ngoài phòng quan sát không nghe thấy âm thanh, chỉ nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nhà sản xuất và kỹ sư âm thanh cũng ý thức được mọi chuyện không đúng.
Người khác hát hai ba câu đã phải dừng lại, thu âm đứt quãng, mà đến Ngôn Khanh thì thấy cô hát hoài, không có bất kì ai bảo cô dừng.
“Không thể nào, chẳng lẽ dễ nghe?!”
“Ôi ôi ôi nhìn thời gian thì có lẽ đã đến đoạn điệp khúc khó nhất, có âm cao —”
Trong cửa sổ thuỷ tinh, nhà sản xuất đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Ngôn Khanh như gặp quỷ.
Lồng ngực Lâm Uyển chấn động bang bang. Ca sĩ cô ta từng dẫn dắt, không chỉ một người, nhưng chưa một ai khảo nghiệm giọng hát trong phòng thu âm có thể hát được âm cao khiến da đầu tê dại thế này, không có một chút sắc bén, trước sau đều mượt mà như sóng nước, xoa nhẹ vào lòng khiến người ta nguôi ngoai, không hiểu sao lại muốn khóc.
Mãi cho đến khi Ngôn Khanh hát hoàn chỉnh xong một lần, thông qua microphone dò hỏi có chỗ nào cần điều chỉnh hay không, hỏi ba lần, kỹ sư âm thanh mới thốt ra tiếng: “Hẳn là không có…”
Ngôn Khanh nhàn nhạt gật đầu: “Vậy tôi sẽ thu lại một lần nữa, chẳng may có gì sai sót.”
Nhà sản xuất không tin vào ma quỷ, nên để cô hát.
Anh ta cho rằng lần đầu tiên đã là tuyệt đỉnh, lần thứ hai lại càng tự nhiên hơn so với lần trước, sự thoải mái từ trong ca từ cũng được phát huy càng thêm nhuần nhuyễn.
Ngôn Khanh kiên trì thu xong ba lần, mới tháo tai nghe đi ra khỏi phòng thu âm: “Có thể tan tầm được chưa?”
Lâm Uyển nhanh tay lẹ mắt mở cửa phòng thu âm ra, trên loa đang phát lại đoạn ghi âm vừa rồi, để trong ngoài đều có thể nghe rõ tiếng ca, trong lúc nhất thời chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.
Nhà sản xuất đối mặt với Ngôn Khanh, nửa ngày cũng không biết nên nói gì, vươn tay muốn nắm tay cô.
Ngôn Khanh không có ác cảm, xuất phát từ lễ phép, cô đang định vươn tay, nhưng đám đông đột nhiên bị tách ra, bóng người cao lớn đĩnh bạt từng bước đi vào phòng điều khiển.
Vừa vặn bài hát đã phát xong một lần, sự yên tĩnh bị những tiếng hô liên tiếp phá vỡ.
“… Hoắc tổng?!”
Ngôn Khanh hoảng sợ, đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đi tới.
Đây là nơi công cộng! Tất cả đều là người trong vòng, đều biết anh!
Theo bản năng cô nhớ lại lời tối hôm qua anh nói, bảo vệ Khanh Khanh, anh có cách của anh…
Tầm mắt Hoắc Vân Thâm đảo qua nhà sản xuất, chặn lại cánh tay đang vươn ra của Ngôn Khanh, nắm trong lòng bàn tay mình.
Bên ngoài có người che miệng kêu, nhưng cũng kìm nén không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Ngôn Khanh ngơ ngẩn ngẩng mặt, đón lấy ánh mắt của Hoắc Vân Thâm.
Trong đôi mắt đen láy có nhiễm ý cười, giọng nói trầm trầm từ tính không cao không thấp, vừa vặn có thể làm mọi người ở đây nghe rõ.
“Cuối cùng vợ cũng được nghỉ làm, anh tới đón em về nhà.”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cứ nghĩ là có xe chấn cơ đấy, chống cằm.
Nhu cầu tình cảm của anh khác với những người bình thường, từ trước đến nay anh đều biết.
Có lẽ là do không gian, nên một khi có được liền thèm muốn không thể kiểm soát, nhận được chút dịu dàng, sự đối xử tử tế từ cô thì càng muốn thứ tình cảm mãnh liệt hơn, bá chiếm mỗi tấc thể xác và tinh thần cô.
Ngày trước khi Khanh Khanh là thiếu nữ, anh còn không bằng cả bây giờ, không học được cách thu liễm, luôn dữ dằn quấn lấy cô rồi đưa ra yêu cầu.
“Không cho phép cười với lớp trưởng lớp em!”
“Cậu ta thích em em không nhìn ra sao? Về sau không cho cậu ta mượn bài tập của em!”
“Ai mua nước cho em, không được uống, anh mua cho em loại tốt hơn.”
Anh không khống chế được bản thân, thấy cô hoà nhập vào hoàn cảnh mới, tiếp xúc với những con người mới sẽ càng bất an, như thể bất cứ lúc nào chỉ cần cô gặp được lựa chọn hấp dẫn hơn, sẽ từ bỏ anh.
Rất phiền, rất dễ làm gánh nặng cho cô, anh đều hiểu.
Nhưng không sửa được.
Khanh Khanh cũng không tức giận, lần nào cô cũng cong mắt bao dung, giơ tay sờ lên tóc anh, dịu dàng nói: “Vân Thâm, đừng lo, em thích anh.”
Chỉ một câu của cô, trái tim anh liền tan chảy, mọi góc cạnh dựng lên đều bị cô đánh bóng.
Cho đến hôm nay, anh và Khanh Khanh đã kết hôn, nhưng tật xấu tâm lý của anh vẫn không tốt. Bởi vì cô không nhớ ngày kỷ niệm, không nghe anh nói nên anh liền âm thầm giận dỗi, lại không chịu nói thẳng ra. Nhưng anh vẫn lo lắng về cô, cô tích cực tham gia vào công việc mới như vậy, sẽ quen biết rất nhiều người trong vòng, chẳng may có ai tốt đẹp hẫp dẫn sự chú ý của cô…
Chua xót dâng lên, anh lại đuổi theo, ở bên ngoài đề phòng rình rập, kiềm chế bản thân không được can thiệp.
Khanh Khanh không ghét bỏ anh, ngược lại cô vẫn dung túng anh như trước đây, ngoan ngoãn ôm anh nói lời yêu.
Anh chậm rãi học cách tiến bộ, cô cho anh phần thưởng cao nhất.
Trái tim nhăn nhúm của Hoắc Vân Thâm cứ như vậy được bàn tay của người mình yêu xoa dịu, khuấy động điên cuồng. Anh nâng cái cằm trắng nõn của cô lên, buông tay rồi nắm chặt, kìm nén du͙ƈ vọиɠ biếи ŧɦái: “Gạt anh đến đây.”
“Đúng vậy, Hoắc tiên sinh tùy tiện đã bị lừa,” Ngôn Khanh chớp chớp mắt, “cho nên rốt cuộc hôm nay là ngày gì?”
Giọng Hoắc Vân Thâm có chút buồn buồn: “… Ngày kỷ niệm yêu nhau.”
Mái tóc dài của Ngôn Khanh xoã trên cánh tay anh, cô cười tủm tỉm nói: “Em có linh cảm. Không phải đã coi mình thành món quà rồi đưa tới tặng anh hay sao, mời kiểm tra và tiếp nhận.”
Vòng eo tinh tế của cô ở trong lòng anh, cùng anh mềm mại cọ xát, hơi nóng bốc lên khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm đuôi mắt rạng rỡ của Ngôn Khanh, không thể nhịn được nữa lập tức bế cô lên, đi thẳng ra ghế sau xe.
“Anh làm gì…”
Cửa xe đóng “rầm” lại rồi khoá chặt, các cửa sổ cũng bị che kín kẽ.
Điều hoà trong xe mở nhiệt độ thích hợp, Ngôn Khanh bị ấn ngồi trên đùi anh, lập tức đổ mồ hôi. Cô chống bả vai anh, đỏ mặt muốn nói chuyện, bờ môi vừa hé ra đã bị anh bao trùm mút mát, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa gáy cô, làm cô mềm mại thả lỏng, âm điệu cũng trở nên ngọt lịm.
“Thâm Thâm anh… gấp như vậy…”
Nguyện vọng biếи ŧɦái không áp chế được, giọng anh trầm khàn: “Gấp gáp mở quà.”
Song cuối cùng món quà cũng không bị dỡ sạch, giấy gói bị xé một nửa, món quà trắng nuột bên trong khẩn trương đến mức cắn chặt môi, Hoắc Vân Thâm cưỡng ép mình dừng lại.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, anh cắn lấy vành tai đỏ bừng của cô mà yêu cầu: “Lần sau chủ động để anh mở đi.”
Ngôn Khanh bị trêu chọc muốn bốc hoả, nhưng rõ ràng hoàn cảnh không thích hợp, cô quả nhiên không buông thả được, tâm lý chịu đựng cũng không đủ mạnh. Nếu không, ở đỉnh núi hoang vắng như thế này, trong khoang xe có cách âm rộng rãi như thế này, dưới chân là thành thị, trên đầu là bầu trời đầy sao, phóng túng một chút thôi, càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Ôi, phải tập luyện.
Ngôn Khanh cho rằng đêm nay Hoắc Vân Thâm sẽ đòi ở chung cùng mình, đang lo lắng làm sao để giải thích với Lâm Uyển bên kia, anh lại rất có chừng mực đưa cô về khách sạn, trên đường có nói: “Anh đã thấy những tranh luận về thế thân ở trên mạng, đừng tức giận, anh sẽ công khai nói rõ.”
“Không cần.” Ngôn Khanh đoán được là anh không chịu nổi, đang định nói với anh chuyện này, cô nghiêm túc bảo, “Em nghĩ, nếu hiện tại anh làm sáng tỏ, nói em và Vân Khanh là cùng một người, có lẽ sẽ ngăn chặn được dư luận, nhưng khó tránh sau này bị truy hỏi, em lại không có ký ức, đến lúc đó rất nhiều chuyện không trả lời được, rất xấu hổ.”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chăm chú: “Khanh Khanh, nói thật.”
Ngôn Khanh khẽ giật mình, rồi ủ rũ cúi đầu xuống: “Là nói thật, chẳng qua ngoài điều này, còn có… em nghĩ, dù sao thanh danh em không tốt, thế thân thì thế thân, anh không cần đáp lại, duy trì sự lạnh lùng là được rồi, những thứ khác giao cho em.”
Hoắc Vân Thâm mím môi.
Cô tỏ ra thoải mái: “Bây giờ có quá nhiều điều tiêu cực về Ngôn Khanh, em không muốn áp đặt chúng lên Vân Khanh. Em muốn chăm chỉ làm việc để khiến danh tiếng tốt hơn, có tiếng vỗ tay, có thành tích và giải thưởng xứng với Hoắc phu nhân, đến lúc đó nhất định em cũng tìm lại được ký ức rồi, sau đó —”
Không biết vì sao, đáy mắt Ngôn Khanh hơi nóng lên, sáng rực đối diện với anh: “Em sẽ tự đối mặt với công chúng, nói cho mọi người biết em là ai, và em là gì của anh.”
Cô sợ Hoắc Vân Thâm phản đối, nắm lấy cổ tay anh, kiên định năn nỉ: “Anh tin em đi, em có thể xử lý tốt, em không để bụng người khác nói gì.”
Trước khi xuống xe, Hoắc Vân Thâm xoa tóc cô: “Anh đồng ý với em sẽ không đáp lại, nhưng chuyện bảo vệ Khanh Khanh này, em có cách của em, anh cũng có cách riêng của mình.”
Ngôn Khanh bọc áo khoác rời khỏi phạm vi chiếc xe, mỗi bước đều lưu luyến.
Cô chưa kịp hiểu anh muốn nói gì, trái tim đã bị anh làm cho nhiễu loạn, đập loạn xạ không thể vãn hồi.
Ngôn Khanh vừa mới về phòng, Lâm Uyển đã nghiêm mặt tới gõ cửa: “Ngôn tiểu thư, nếu đã ra ngoài làm việc, phiền thái độ của cô đoan chính một chút, hôm nay đã bị nhà sản xuất ra oai phủ đầu, không phải cô nên nắm chặt thời gian luyện hát cho tốt, miễn để ngày mai phạm sai lầm hay sao?”
Cô ta cũng không rõ Ngôn Khanh đi đâu, ra ngoài với ai, tóm lại là ngoài chuyện luyện hát.
“Phạm sai lầm” vẫn là dựa vào mặt mũi Hoắc tổng, chứ lời cô ta thật sự muốn nói còn thẳng thắn hơn.
Lâm Uyển nhìn dáng vẻ tiểu hồ ly ngây thơ câu hồn đoạt phách của Ngôn Khanh, thái độ còn không nhanh không chậm, cô ta chỉ cảm thấy đầu óc đau nhói.
“Tôi không muốn sự nghiệp kiếm sống của tôi vì cô mà như trận Waterloo[1], nhưng nói những lời này cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi. Cô xuất thân từ chương trình tuyển chọn tài năng, còn bỏ dở giữa chừng, những bài hát nhạc dance kia không thể chắc chắn, làm ca sĩ trên internet cũng không thể lên được mặt bàn, chờ đến lúc ghi âm rồi, giọng ca chân chính của cô sẽ hoàn toàn bại lộ.”
[1] Trận Waterloo (滑铁卢): Trận chiến đánh dấu sự kết thúc những cuộc chiến tranh của Napoleon.
“Nói thật với cô, tôi đã đi hỏi, nhà sản xuất không thân thiện với cô là vì anh ta đã coi trọng người khác rồi, chỉ chờ cô không đủ thực lực để bắt lấy lý do đào thải thôi, sao cô không nóng nảy hả.”
Ngôn Khanh tốt tính vỗ xuống mép giường: “Uyển tỷ, lại đây ngồi.”
Lâm Uyển sắp bị cô làm cho tức chết.
Chờ cô ta đen mặt ngồi xuống, Ngôn Khanh mới mở sheet nhạc, mỉm cười nói: “Em để chị bình tĩnh.”
Lâm Uyển dừng lại, cảm thấy con chim hoàng yến này có vẻ hơi khác so với những gì cô ta nghĩ. Không đợi cô ta nói chuyện, Ngôn Khanh đã thản nhiên ngâm nga từ đầu tiên.
Mọi tiếng động nhỏ trong căn phòng như đột nhiên biến mất, bị giọng ca như nước chảy gột rửa.
Lâm Uyển sửng sốt.
Ngôn Khanh hơi khép mắt, sau khi qua mấy âm thấp, cô thoải mái hoàn thành phần đầu của bài hát một cách dễ dàng. Cô hát chậm hơn tiết tấu bình thường một chút, để Lâm Uyển nghe càng trực quan hơn.
Lâm Uyển giật mình trợn tròn mắt nhìn cô, hồi lâu vẫn không nói chuyện, mãi sau mới đẩy đẩy mắt kính, giữ bình tĩnh hỏi: “Sao không tiếp tục hát? Điệp khúc phía sau còn có âm cao, không thể đi lên à?”
Ngôn Khanh không bị cô ta kích, nghịch ngợm chớp mắt: “Uyển tỷ, chị chỉ cần biết, dẫn dắt em, chị sẽ không mất mặt, cũng sẽ không để chị không ngóc đầu lên được trước nhà sản xuất.”
Vẻ mặt Lâm Uyển thay đổi.
Hôm nay cô ta cũng rất bất mãn nhà sản xuất kia, nhưng ngại thực lực nghệ sĩ nhà mình vô dụng, không nói quá nặng lời nên cô ta nhịn.
Không ngờ lại bị con chim hoàng yến nhỏ này nhìn thấu.
Cô ta hỏi với vẻ không dám tin: “Những bài hát trước đây của cô… sẽ không phải là chưa từng chỉnh âm đấy chứ?!”
Ngôn Khanh đẩy vai Lâm Uyển ra ngoài, nghiêng đầu tươi cười: “Nghỉ sớm một chút, sáng mai sẽ nói đáp án cho chị trong phòng thu.”
Dù biểu hiện thành thạo trước người đại diện, nhưng Ngôn Khanh vẫn luyện tập đến tận khuya.
《Thanh ti[2]》là bài hát kết thúc của bộ phim cổ trang, được cải biên dựa trên nền nhạc được nhiều người biết đến, ca từ đều là thượng thừa, nhạc dạo thiên hướng buồn, miễn là hát hay, cả người và nhạc sẽ hoà lẫn vào nhau.
[2] Thanh ti (青丝): tóc xanh/tóc đen, ám chỉ mái tóc của người thiếu nữ.
Hiện nay nền âm nhạc đang đình trệ, việc gặp một bài hát hay rồi trở nên nổi tiếng là điều không dễ, rất nhiều ca sĩ muốn nó cũng là chuyện bình thường.
Ngôn Khanh càng hát càng thấy hợp, cô rất thích, không muốn thua.
***
Sáng hôm sau, Ngôn Khanh đã sớm rời giường sửa soạn đồ đạc, cố ý mặc trang phục bình thường đơn giản, mái tóc dài được búi lên, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ chỉ nhỏ bằng một bàn tay, sẵn sàng ra chiến trường.
Tới phòng thu âm, phát hiện quả nhiên chiến trận rất lớn.
Vài cái camera nhắm ngay vào microphone, nói một cách mỹ miều là giữ lại hình ảnh để sau làm MV, trên thực tế là muốn ghi lại toàn bộ quá trình cô “nằm liệt” giữa đường, có chứng cứ thì có thể thay người.
Nhân viên đoàn phim vây xem rất đông. Nhà sản xuất thấy Ngôn Khanh, bị ngũ quan tinh xảo như được trang điểm của cô làm cho đơ người, rồi nhanh chóng quay đầu lại, ngạo mạn chỉ đạo: “Cô cứ hát đi, tôi cảm thấy không được sẽ hô dừng. Nhân tiện, đừng lấy điệu bộ trong chương trình tuyển chọn tài năng kia ra, ca khúc như thế này đòi hỏi kỹ năng hát thực sự.”
Mấy người hôm qua nói Ngôn Khanh là tài nguyên ca vẫn còn ở đây, đang kề tai nhau nói nhỏ.
“Đẹp thì đẹp thật đấy, đáng tiếc chỉ là thế thân gả vào hào môn, tôi không nghĩ Hoắc tổng quan tâm nhiều đến cô ta đâu.”
“Giấy kết hôn cũng không nhất định là tự nguyện. Hoắc tổng đăng Weibo vì cô ta, có lẽ phần lớn là vì anh ấy không chịu nổi tai tiếng lung tung rối loạn ngày hôm đó.”
“Cô ta thật sự cho rằng thoát khỏi hình tượng thần tượng thì còn có thể dừng bước trong giới này đấy à. 《Thanh ti》rất khó hát, ca sĩ tới thử giọng cũng có đến bảy tám người, đều không thành công, cô ta thế này không phải là chờ công khai tử hình hay sao —”
Ngôn Khanh coi như không nghe thấy, bước vào phòng thu đeo tai nghe, ra hiệu cho nhà sản xuất và kỹ sư âm thanh chuẩn bị bắt đầu.
Cô hết sức tập trung, không để ý bên ngoài phòng thu có một bóng người cao lớn đến gần, dừng lại ở cuối đám đông nhìn cô.
Nhà sản xuất nâng tay lên cho có lệ, để kỹ sư âm thanh bắt đầu.
Lâm Uyển không khỏi nắm chặt tay, vẻ mặt căng thẳng.
Đám người nhao nhao châm chọc kia cũng ngậm miệng, chờ Ngôn Khanh phá hỏng công việc, rồi xem có thể biết thêm được chút tin tức gì để bôi đen cô lên hot search nữa không.
Ngôn Khanh khẽ thở ra một hơi, nhắm mắt lại rồi hoàn toàn chìm vào cảm xúc của 《Thanh ti》.
“Cô ta không cần nhìn lời bài hát?!”
“Không phải là học thuộc rồi chứ…”
Ngay sau đó, Ngôn Khanh hé môi, giọng cô trong trẻo long lanh, giống như dòng nước chảy lặng lẽ, lại trộn lẫn thêm chút khàn nhẹ vừa phải, tạo nên một kết cấu đặc biệt, hoàn toàn phù hợp với phong cách bài hát.
Nhà sản xuất vốn định nghịch di động một lát, vậy mà lập tức “bộp” một tiếng rớt ở trên đùi.
Tay Lâm Uyển vô thức nắm chặt thành quyền, lộ ra biểu cảm nóng bỏng chưa từng có với Ngôn Khanh.
Người bên ngoài phòng quan sát không nghe thấy âm thanh, chỉ nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nhà sản xuất và kỹ sư âm thanh cũng ý thức được mọi chuyện không đúng.
Người khác hát hai ba câu đã phải dừng lại, thu âm đứt quãng, mà đến Ngôn Khanh thì thấy cô hát hoài, không có bất kì ai bảo cô dừng.
“Không thể nào, chẳng lẽ dễ nghe?!”
“Ôi ôi ôi nhìn thời gian thì có lẽ đã đến đoạn điệp khúc khó nhất, có âm cao —”
Trong cửa sổ thuỷ tinh, nhà sản xuất đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Ngôn Khanh như gặp quỷ.
Lồng ngực Lâm Uyển chấn động bang bang. Ca sĩ cô ta từng dẫn dắt, không chỉ một người, nhưng chưa một ai khảo nghiệm giọng hát trong phòng thu âm có thể hát được âm cao khiến da đầu tê dại thế này, không có một chút sắc bén, trước sau đều mượt mà như sóng nước, xoa nhẹ vào lòng khiến người ta nguôi ngoai, không hiểu sao lại muốn khóc.
Mãi cho đến khi Ngôn Khanh hát hoàn chỉnh xong một lần, thông qua microphone dò hỏi có chỗ nào cần điều chỉnh hay không, hỏi ba lần, kỹ sư âm thanh mới thốt ra tiếng: “Hẳn là không có…”
Ngôn Khanh nhàn nhạt gật đầu: “Vậy tôi sẽ thu lại một lần nữa, chẳng may có gì sai sót.”
Nhà sản xuất không tin vào ma quỷ, nên để cô hát.
Anh ta cho rằng lần đầu tiên đã là tuyệt đỉnh, lần thứ hai lại càng tự nhiên hơn so với lần trước, sự thoải mái từ trong ca từ cũng được phát huy càng thêm nhuần nhuyễn.
Ngôn Khanh kiên trì thu xong ba lần, mới tháo tai nghe đi ra khỏi phòng thu âm: “Có thể tan tầm được chưa?”
Lâm Uyển nhanh tay lẹ mắt mở cửa phòng thu âm ra, trên loa đang phát lại đoạn ghi âm vừa rồi, để trong ngoài đều có thể nghe rõ tiếng ca, trong lúc nhất thời chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.
Nhà sản xuất đối mặt với Ngôn Khanh, nửa ngày cũng không biết nên nói gì, vươn tay muốn nắm tay cô.
Ngôn Khanh không có ác cảm, xuất phát từ lễ phép, cô đang định vươn tay, nhưng đám đông đột nhiên bị tách ra, bóng người cao lớn đĩnh bạt từng bước đi vào phòng điều khiển.
Vừa vặn bài hát đã phát xong một lần, sự yên tĩnh bị những tiếng hô liên tiếp phá vỡ.
“… Hoắc tổng?!”
Ngôn Khanh hoảng sợ, đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đi tới.
Đây là nơi công cộng! Tất cả đều là người trong vòng, đều biết anh!
Theo bản năng cô nhớ lại lời tối hôm qua anh nói, bảo vệ Khanh Khanh, anh có cách của anh…
Tầm mắt Hoắc Vân Thâm đảo qua nhà sản xuất, chặn lại cánh tay đang vươn ra của Ngôn Khanh, nắm trong lòng bàn tay mình.
Bên ngoài có người che miệng kêu, nhưng cũng kìm nén không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Ngôn Khanh ngơ ngẩn ngẩng mặt, đón lấy ánh mắt của Hoắc Vân Thâm.
Trong đôi mắt đen láy có nhiễm ý cười, giọng nói trầm trầm từ tính không cao không thấp, vừa vặn có thể làm mọi người ở đây nghe rõ.
“Cuối cùng vợ cũng được nghỉ làm, anh tới đón em về nhà.”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cứ nghĩ là có xe chấn cơ đấy, chống cằm.
Bình luận facebook