Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85: Phiên ngoại 7 - Nuôi con
Ngôn Khanh và Dữu Dữu ở lại bệnh viện tròn một tuần, Hoắc Vân Thâm xem xét các trung tâm ở cữ cao cấp, cái nào cũng không hài lòng, cuối cùng quyết định quay về nhà mình, miễn cho Khanh Khanh không thích ứng với hoàn cảnh xa lạ.
Dù bên ngoài có tốt thế nào, anh chỉ muốn mang Khanh Khanh về nhà.
Ngày xuất viện, truyền thông nghe tin lập tức hành động, sáng sớm đã chạy đến ngoài bệnh viện để canh gác.
Sở dĩ họ to gan như vậy, cũng là vì Hoắc tổng không hề phong tỏa tin tức vợ mang thai, không ngần ngại công bố với thiên hạ địa vị và sự coi trọng của mình đối với Hoắc phu nhân.
Giới truyền thông đều lén cảm khái, Hoắc tổng này ý mà, không phải là thích tiết lộ cuộc sống riêng tư của mình, mà bởi vì vợ anh là người trong giới giải trí, chịu quá nhiều sự chú ý và nghị luận, nên anh tự nhiên lựa chọn cách thức không che giấu, tự tay nâng cô lên, cho những người nhìn chằm chằm phải mòn mắt trông mong.
Ai cũng đừng nghĩ tới chuyện nhân cơ hội làm phiền, Hoắc phu nhân chính là tiểu tiên nữ ngàn kiều vạn sủng.
10 giờ sáng, nhiệt độ không khí ấm lên, ánh mặt trời ấm áp ôn hòa.
Cửa lớn bệnh viện rộng mở, giới truyền thông phấn khởi giơ máy ảnh lên, tranh nhau chụp lấy mục tiêu đã chờ đợi từ lâu. Sau khi trợ lý và bác sĩ tư nhân mở lối, hai bóng người chậm rãi lộ ra.
Người đàn ông cao lớn, tay trái ôm vòng eo mảnh khảnh của cô vợ mới sinh được bảy ngày, tay phải xách một cái giỏ. Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Trong giỏ được bọc đệm mềm dày chống gió, tiểu gia hỏa bị bao bọc đến kín mít ở bên trong, siêu ngoan ngoãn bị ba ba xách trong tay.
Từ cửa đến xe chỉ mất vào giây, Hoắc Vân Thâm che chở vợ lên xe, cũng đặt giỏ vào vị trí thích đáng, ra hiệu cho Mẫn Kính.
Mẫn Kính tươi cười thân thiết tặng cho giới truyền thông tại hiện trường mỗi người một bao lì xì nặng trĩu, nhìn độ dày cũng biết bên trong có giá trên trời.
Truyền thông nào từng được đãi ngộ này, đều thụ sủng nhược kinh, không chỉ nhanh chóng gửi ảnh chụp và video về cơ quan của mình, mà còn kích động nhao nhao đăng tải lên Weibo, khen Hoắc tiểu công tử chưa nhìn thấy mặt nhà vợ chồng thâm tình lên đến trời cao.
Cho đến tận tối, cư dân mạng vẫn xôn xao liên tục spam ảnh.
“Đây là bức ảnh thần tiên gì vậy! Một nhà ba người đều thần tiên! Hoắc tổng một tay ôm vợ một tay xách con cũng quá đẹp trai đi! Cái loại trên tạp chí đàn ông mà có thể trực tiếp xuất bản ấy!”
“Tạp chí đàn ông tính là gì, nhìn giá trị con người của một nhà ba người đi, cũng ngang ngửa bìa tạp chí tài chính quốc tế đấy!”
“Mị muốn biết tại sao Khanh Bảo có thể bảo dưỡng tốt như vậy, mới vừa sinh mấy ngày, vóc người đã khôi phục như cũ, hâm mộ muốn khóc —”
“Tỷ muội đừng đùa được không, sinh xong mấy ngày là khôi phục? Từ đầu đến cuối Khanh Bảo đều không mọc thêm cục thịt nào, chỉ có bụng lớn thêm một vòng thôi. Sau khi tiểu công tử chui ra, không phải chỉ mấy giây đã trở lại thiếu nữ rồi hả!”
“Các người đều tránh ra, tôi muốn nhìn nhan sắc thần tiên của tiểu công tử a a a a a!”
“Nhóc con của Hoắc tổng với Khanh Bảo mới đáng yêu làm sao, cầu chính mặt!!!”
Trên mạng bận rộn cầu xem mặt, Ngôn Khanh thì thuận lợi về đến nhà bắt đầu kiếp sống ở cữ. Vì không cho vợ hao tâm tốn sức, Hoắc Vân Thâm để lại hai
nguyệt tẩu[1] chuyên nghiệp và nhanh nhẹn, cả ngày chăm sóc Quả bưởi ngọt mới sinh.
[1] Nguyệt tẩu (月嫂): người giúp việc bà đẻ ở cữ.
Quả bưởi ngọt dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc mới sinh, khóc vẫn khóc, Hoắc Vân Thâm sợ nó làm ồn Khanh Khanh nghỉ ngơi, nên bố trí khu vực trông trẻ cách xa vợ mình, kêu rách cổ họng cũng nghe không đến.
Đều nói thai phụ ở cữ không thể bị cảm lạnh, Hoắc Vân Thâm mua về một đống mũ to nhỏ có tạo hình khác nhau, hôm nay đeo cho vợ một cái tai thỏ màu hồng nhạt.
Ngôn Khanh giật giật tai thỏ, nằm ở trên giường hỏi: “Thâm Thâm, Dữu Dữu ngủ rồi sao?”
“Ngủ.”
“Nguyệt tẩu chăm sóc tốt chứ?”
“Yên tâm,” Hoắc Vân Thâm hôn lên mi tâm cô, “có người quản nó rồi, em chịu nhiều tổn thương, cần phải nghỉ ngơi, đừng để nó làm phiền em.”
Mặt mày Ngôn Khanh dịu dàng, hơi nhíu mày nhìn chồng, nhưng cũng không vạch trần tâm tư anh.
Cô đều hiểu.
Nói là đưa Dữu Dữu đi để phòng ngừa thằng nhóc làm ồn, thật ra thì trong lòng chồng vẫn còn xoắn xuýt, từ trạng thái không cách nào kháng cự một sinh vật ngoại lai xâm lấn, trong một đêm biến thành chấp nhận hoàn toàn.
Anh tận mắt chứng kiến cô đổ máu chịu tội, nên vẫn còn địch ý lớn đối với tiểu gia hỏa, không phải trẻ con ngốc nghếch cười một cái liền xong chuyện.
Kỳ thật trong lòng anh vẫn còn cố chấp hy vọng, đây vẫn là ngôi nhà của hai người cô và anh.
Không tin, cũng không cầu một vật nhỏ xa lạ dung nhập, không e ngại anh, không tranh đoạt với anh, ngược lại cho anh sự ấm áp.
Tính tình Thâm Thâm như thế, phản ứng đầu tiên đối với tình yêu và thiện ý, vĩnh viễn là cảnh giác cùng kháng cự, cũng bởi vì nhiều năm tháng đau khổ, mới đổi lấy bản năng này. Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Ngôn Khanh ngẫm lại liền buồn bực trong lòng, song cô không vội vàng xao động, cũng không quá lo lắng cho Dữu Dữu.
Dù sao cũng là nhóc con do cô hoài thai mười tháng sinh ra, Thâm Thâm khó xử thì khó xử, nhưng vẫn hướng về phía cô, vẫn quý trọng Dữu Dữu mà.
Anh cần thời gian để thích nghi với thân phận ba ba, cô có thể chờ, có thể trải qua thời gian thật dài thật dài dạy Dữu Dữu làm ấm trái tim anh.
Dữu Dữu có gen tốt, dinh dưỡng cân đối, phát triển nhanh, năng lực phản ứng cũng nhạy bén hơn những đứa nhỏ bình thường. Qua hơn 1 tháng, thằng nhóc không còn quấy khóc nữa, mở to mắt nhìn khắp nơi, lại còn tiêu chuẩn kép, bình thường khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại không có biểu cảm gì, nhưng chỉ cần ba mẹ xuất hiện, tiểu gia hỏa chắc chắn sẽ nhếch cái miệng nhỏ lên, lộ ra nụ cười non nớt.
Không đến ba tháng đã lung lay thử xoay người, nguyệt tẩu đặt cậu nhóc lên tấm lót sàn nhà thật dày, cẩn thận che chở trái phải.
Thân thể Ngôn Khanh đã hoàn toàn khôi phục, sáng sớm đưa chồng đi làm, thắt cà vạt cho anh ở cửa phòng khách.
“Em còn chưa khôi phục hoàn toàn, nghỉ ngơi nhiều, cái gì cũng đừng làm, không cần vội vã viết nhạc,” Hoắc Vân Thâm nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của cô, cúi người hôn môi, “chiều anh sẽ về.”
Mọi hạng mục công việc của Hoắc thị đều không ngừng đẩy mạnh tốc độ, có những việc không thể xử lý ở trong nhà, anh không thể không đi làm.
Ngôn Khanh vuốt vuốt lưng anh, nhón chân cọ chóp mũi chồng: “Vì chăm sóc em, anh đã trì hoãn công việc rất lâu rồi, mau đi đi.”
Hoắc Vân Thâm ôm cô, giọng nói thấp xuống, tựa như mang theo sự bướng bỉnh: “… Cũng đừng quá quản nó.”
Hoắc tiên sinh nghĩ đến việc mình không có ở nhà, tiểu gia hỏa kia liền hoàn toàn bá chiếm Khanh Khanh, chung quy không vui.
Ngôn Khanh đáp ứng vô điều kiện: “Được được được chỉ lo cho anh.”
Chờ đuôi xe ở cửa nhà biến mất, Ngôn Khanh cấp tốc quay về phòng khách, đi thẳng đến phòng con trai. Quả bưởi ngọt đang rầm rì học lăn, thấy mẹ tiến vào, mở hai bàn tay nhỏ nhắn về phía cô.
Ngôn Khanh cười bế cậu nhóc lên, xoa bóp khuôn mặt nhỏ mềm: “Chờ Dữu Dữu của chúng ta lớn hơn, liền cùng mẹ đưa ba ba đi làm.”
Hai nguyệt tẩu tự giác lui ra ngoài, lưu luyến mỗi bước đi nhìn hai mẹ con thân mật. Phu nhân quyến rũ hút mắt, tiểu công tử phấn điêu ngọc trác, miễn bàn có bao nhiêu đẹp mắt.
Chăm sóc thời gian dài, các cô cũng quen thuộc với Ngôn Khanh hơn, biết phu nhân tốt bụng không bắt bẻ, nên cũng không cẩn thận như trước nữa, vừa đi vừa cảm khái.
“Vậy mà Hoắc tổng lại không thích trẻ con, mỗi lần bước vào đều không cười, trêu chọc con mà biểu cảm quá lạnh lùng.”
“Người xưa nói hổ dữ không ăn thịt con, Hoắc tổng thật là… chậc chậc, khó trách người bên ngoài đều sợ anh ta.”
“Tin đồn không phải đều không có căn cứ, nghe nói anh ta…”
“Aizz khó trách anh ta yêu vợ thế…”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, không chú ý thấy Ngôn Khanh ôm Dữu Dữu đi tới cửa.
“Hai vị.” Vẻ mặt Ngôn Khanh không hề gợn sóng, vẫn cứ cười đến là ngọt ngào, “Trong khoảng thời gian này vất vả rồi, lương thương lượng theo giờ sẽ tăng gấp đôi, từ nay về sau, công việc của các cô đã kết thúc.” Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Tính tình cô tốt, không so đo không trêu chọc.
Nhưng điểm mấu chốt của cô cũng vĩnh viễn ở đó, ai cũng không thể chạm vào.
Ở trong nhà cô, bàn tán chồng cô đúng hay sai? Bất luận kẻ nào cũng không thể, dù tốt bụng hay ác ý, chuyện liên quan tới Hoắc Vân Thâm, cô luôn hẹp hòi như vậy.
Ngôn Khanh lập tức sai người mời bảo mẫu ra ngoài, không kinh động đến Hoắc Vân Thâm, sau đó đóng cửa lại, thoải mái ôm Dữu Dữu giảng đạo lý.
“Dữu Dữu ngoan, đừng mặc cho người nào đánh giá ba ba.”
“Ba ba là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, ba rất muốn yêu con, cũng khát vọng được con yêu, con hãy dũng cảm một chút, duỗi tay nhỏ ra cho ba.”
“Có lẽ ba rất lạnh lùng, tay cũng lạnh, nhưng nhất định ba nguyện ý… để Dữu Dữu chậm rãi sưởi ấm.”
“Người bên ngoài đều cảm thấy ba ba vừa hung dữ vừa đáng sợ, nhưng ở trong mắt mẹ, ba không chỉ mạnh mẽ, mà còn dịu dàng yếu ớt, muốn cho ba nhiều yêu thương và đau lòng. Con cũng giống mẹ, đúng không?”
Dữu Dữu ngây thơ nhìn đôi mắt mẹ, cười ngọt ngào một cái, mềm như bông nhào vào vai cô, thở ra hương thơm nóng hổi mềm mại.
Ngôn Khanh hôn lỗ tai nhỏ của cậu nhóc: “Dữu Dữu nhà ta thật ngoan, còn biết đáp lại mẹ.”
Hoắc Vân Thâm bận rộn ở tổng bộ Hoắc thị đến tận 2 giờ chiều, không rảnh lo ăn cơm, vừa mới gác lại công việc đã vội vàng về nhà.
Anh đi thang máy tới gara ngầm, có hai quản lý cấp cao đi song song ở phía trước mấy mét đang oán giận, vẫn chưa phát hiện Hoắc tổng ở phía sau.
“Từ lúc có con, ngày tháng tốt đẹp của tôi đều đi tong rồi. Tôi không thích có con là sai hả? Để bảo mẫu chăm sóc không tốt sao? Cũng không phải là không có đủ tiền chi tiêu. Vậy mà bà xã càng ngày càng bất mãn tôi, không cho sắc mặt tốt.”
“Chê anh?”
“Cũng không phải, trước khi mang thai thì nói hay lắm, có con rồi cũng vẫn coi trọng tôi, sẽ không bị ảnh hưởng, giờ thì tốt, vì tôi không thích trẻ con, không sẵn lòng gần gũi, nên cô ấy ngay cả liếc mắt nhìn tôi một cái cũng không cho, trong lòng nào còn tôi nữa, toàn đi đau lòng con nhỏ không có tình thương của cha thôi.”
“Bình thường, nếu anh không tốt với con cái, nhất định sẻ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng sau này, cẩn thận vợ anh tức giận không cần anh nữa —”
Hoắc Vân Thâm dừng chân, đứng trong bóng tối, cho đến khi bóng hai người kia biến mất hồi lâu, anh mới mở mắt ra, hơi thở có chút run rẩy yếu ớt.
Khanh Khanh yêu trẻ con.
Anh luôn lãnh đạm như vậy, liệu có…
Hoắc Vân Thâm không thể nghĩ tiếp được.
Ngón tay nắm chặt, móng tay hơi đâm vào lòng bàn tay, cũng kìm lòng không được nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người vừa rồi.
Anh lái xe về nhà, tăng tốc hết cỡ. Sau khi đẩy cửa vào, Khanh Khanh luôn nhiệt tình trong lòng anh, đang nằm nghiêng trên đệm mềm trải sàn ở phòng con trai, tươi cười xán lạn chọc cằm nhỏ trắng như tuyết của Dữu Dữu.
Hoắc Vân Thâm bất giác dừng lại, rũ mắt xuống, hơi thở nóng rát.
Anh có thể…
Dỗ dành con, lấy lòng nó, thử cười với nó…
Chỉ cần Khanh Khanh… yêu anh trước sau như một.
Hoắc Vân Thâm đi vào phòng trẻ con. Ngôn Khanh nghe được âm thanh, kinh ngạc nâng người dậy, mái tóc dài rũ trước ngực, cọ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Thâm Thâm.”
Anh không nói gì, trầm mặc tới gần, ngón tay lặng lẽ cuộn lại, ánh mắt dừng trên người Dữu Dữu, đen tối thâm trầm. Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Ngôn Khanh vừa định ôm Dữu Dữu lên cho anh xem, song Dữu Dữu chưa bao giờ để mẹ nhọc lòng.
Thằng nhóc giật giật cơ thể nhỏ múp míp thịt, phát huy thành quả vài ngày kiên trì không ngừng, bàn tay trắng nõn mềm mại vùng vẫy, siêu vất vả xoay người trên tấm đệm, lăn tròn lăn tròn, không nghiêng không lệch, vừa vặn lăn đến bên chân Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh kinh ngạc mím môi, sợ lên tiếng dọa đến tiểu gia hỏa.
Dữu Dữu bị chân dài của ba ba chặn, còn không chịu từ bỏ, giơ cao móng vuốt trắng nõn, nhẹ nhàng chạm vào chân anh.
Hoắc Vân Thâm nhất thời không biết phải làm sao.
Ngôn Khanh vội kéo anh: “Thâm Thâm tới đây, anh thấp một chút.”
Hoắc Vân Thâm lập tức nghe lời ngồi xổm quỳ xuống.
Dữu Dữu có một đôi mắt to rực rỡ lung linh giống mẹ, nhìn thấy ba ba cao lớn phóng đại ở khoảng cách gần, lập tức bật cười, hai ngón tay nhỏ mềm mại đặt vào tay anh, mặc kệ ba ba vui hay không, lập tức ôm lấy ngón trỏ của anh, bao bọc như bảo bối.
Cậu nhóc còn chưa có nhiều sức lực, tay vừa mềm vừa nhỏ, có thể tránh thoát dễ dàng.
Nhưng Hoắc Vân Thâm ngơ ngẩn nhìn nó, phát hiện mình… không thể rút ra.
Nếu…
Nếu vật nhỏ không sợ anh, không cướp Khanh Khanh, anh cũng có thể…
Giống như đứa bé liều mạng học xoay người bắt lấy anh, học cách… làm ba ba đủ tiêu chuẩn khiến vợ vui vẻ.
Tim Ngôn Khanh mềm thành nước, nhẹ giọng quạt gió thêm củi: “Chồng ơi, anh ôm nó một cái, cảm giác rất tuyệt. Đặc biệt là cái mũi nhỏ, trông rất giống anh, chạm vào một cái là nó sẽ cười.”
Hoắc Vân Thâm cố gắng duy trì bình tĩnh: “Hôn anh, anh liền ôm nó.”
Ngôn Khanh cười chết, câu lấy cánh tay anh nhiệt tình hôn sâu.
Cuối cùng bên môi Hoắc Vân Thâm cũng có độ cong, dán lên trán vợ, xong mới có vẻ như miễn cưỡng ôm quả bưởi ngọt lên, đặt trong khuỷu tay lắc lắc, mặt mày vô thức thả lỏng.
Ngôn Khanh nhéo nhéo gót chân nhỏ ấm áp của Dữu Dữu.
Bảo bối con quá tuyệt vời, mẹ kiêu ngạo vì con!
Năng lực học tập của Hoắc Vân Thâm trước nay luôn nghịch thiên, anh thực sự muốn tự tay chăm sóc tiểu gia hỏa, nên tự nhiên nhanh chóng thuần thục, căn bản không cần vợ tốn nhiều tâm, mọi thứ chi tiết dễ như trở bàn tay.
Ngôn Khanh làm sao có thể bằng lòng để chồng vất vả, chạy trước chạy sau bận rộn theo anh.
Nếu chồng làm người ta yên tâm như vậy, cô cứ làm theo con tim mình, càng quan tâm anh nhiều hơn.
Anh dỗ Dữu Dữu, cô dỗ anh.
Anh hôn Dữu Dữu một chút, cô hôn anh gấp mười lần.
Sinh con ra, là muốn cho Thâm Thâm hạnh phúc, không phải làm anh tĩnh mịch mất mát.
...
Dữu Dữu sáu tháng biết ngồi, chưa đầy tám tháng đã có thể bò khắp sàn nhà, còn biết học ê ê a a gọi người, gọi không quá chuẩn, bập bẹ ồn ào cả nhà.
“Bá —” (拔 – đọc là ‘bá’, tương tự như 爸 – đọc là ‘bà’ trong cụm từ ba ba)
“Má —” (麻 – đọc là ‘má’, tương tự như 妈 – đọc là ‘mā’ trong cụm từ ma ma)
Ngôn Khanh mỗi ngày bị thằng nhóc manh đến ngất ngây.
Khi một tuổi, quả bưởi ngọt lảo đảo lắc lư đi trên nền đất, giương móng vuốt nhỏ đi học. Hoắc Vân Thâm đứng thẳng tắp cách xa nó 3 mét, hơi nâng mắt lên, nhàn nhạt nói: “Lại đây.” Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Trên đầu Dữu Dữu bị mẹ đội cho cái mũ hình con vịt, còn có cái đuôi nhỏ màu cam, theo động tác của nhóc mà lúc lắc.
Cậu nhóc cười khanh khách cả đường, giương nanh múa vuốt hướng về phía đôi chân thon dài của người đàn ông, một đường kêu “bá bá” liền lao về phía trước.
Vọt tới nửa đường, thân hình nhỏ sắp ngã xuống, Ngôn Khanh vừa muốn chạy tới đỡ, một đôi tay đã duỗi ra, nhấc Dữu Dữu lên: “Đi đường còn làm mẹ lo lắng, mất mặt không.”
Quả bưởi nhỏ nghe không hiểu ý ba ba lắm, nhưng mỗi lần ba ba phát ra giọng điệu như thế này, cậu nhóc nhất định gật đầu không chút do dự.
Ba ba nói đều đúng!
Là đúng, siêu mất mặt! Siêu có lỗi với mẹ!
Ngôn Khanh cười cong đôi mắt.
Chồng cô mạnh miệng mềm lòng, anh vẫn luôn học, tựa như lúc trước, học cách yêu cô, học làm một người bạn trai đáng để cô ỷ lại, không để cô rời đi. Hôm nay cũng vậy, anh muốn trở thành một người cha không bị con trai ghét bỏ.
Anh chăm sóc con rất tốt.
Do đó cô liền không còn gì để lo lắng, toàn tâm toàn ý yêu anh, dành cả trái tim cho anh.
Ngôn Khanh đi tới, đút cho chồng và con trai mỗi người một miếng trái cây, ngửa đầu mềm nhẹ cọ vào môi chồng một chút.
Hoắc Vân Thâm giãn mày: “Dữu Dữu cũng thông minh như vợ.”
Trong lòng Ngôn Khanh chua chua ngọt ngọt.
Một cái hôn, anh sẽ cười, sẽ thỏa mãn.
Anh quá sợ tình yêu thuộc về mình bị phân chia.
Nhưng cô biết, chờ Dữu Dữu lại lớn lên một chút, nhất định cô sẽ khiến anh tin tưởng, tình yêu mà anh nhận được sẽ không bao giờ giảm đi, chỉ có tăng lên không ngừng.
Sau mấy tháng thay đổi đủ các loại giọng điệu khác nhau, cuối cùng “bá bá má má” của Dữu Dữu cũng thành “ba ba ma ma” xinh đẹp. Tiểu gia hỏa ý thức được mình phát âm siêu chuẩn, mỗi ngày không chê phiền mà há mồm nói chuyện.
Đến thời điểm hơn hai tuổi, quả bưởi ngọt có ý thức nhanh nhẹn, đọc nhấn rõ từng chữ tiêu chuẩn, hiển nhiên thành một tiểu lảm nhảm ở trong nhà.
Đối với mẹ cậu nhóc còn tương đối kiềm chế, ngoan ngoãn nép vào lòng mẹ, uống sữa ríu rít nói “Mẹ thơm quá”, “Mẹ pha ngon quá”, “Mẹ có khát không, con cho mẹ uống của Dữu Dữu —”
Rồi tới bên cạnh ba, nhóc lại trở thành cao thủ trong việc đặt câu hỏi.
“Ba ba con có thể ngủ cùng mẹ không —”
“Không thể.”
“Ba ba con có thể ăn kem được không —”
“Không thể.”
“Ba ba con có thể —”
“Không thể.”
Quả bưởi ngọt ngẩng cái đầu tròn nhỏ lên, nhìn khuôn hàm sắc bén của ba ba, chớp đôi mắt.
Ba nói đúng.
Ba sẽ không phạm sai lầm.
Ba ba là người lợi hại nhất thế giới, nói không thể, Dữu Dữu liền ngoan ngoãn không thể. Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Chỉ là trong lòng có một chút bất bình nho nhỏ, muốn lén tìm mẹ cầu sờ đầu an ủi.
Không ngờ người đàn ông mà mỗi ngày cậu nhóc đều nhìn lên lại ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, bàn tay ấm áp xoa đầu cậu nhóc, giọng nói trầm thấp, mang theo niềm sung sướng nhàn nhạt: “Không thể ngủ với mẹ, bởi vì mẹ cũng là bạn nhỏ, cũng giống con cần phải dỗ dành. Không thể ăn kem, bởi vì dạo này con bị đau bụng. Còn…”
Dữu Dữu không kịp đợi anh nói xong, nhào qua ôm lấy đầu gối anh, mắt to vừa sáng vừa tròn: “Ba, con muốn ôm nghe.”
Hoắc Vân Thâm nhướng mày, nhéo chóp mũi nhóc con: “Còn nữa, cuối tuần đưa hai bạn nhỏ đi vườn bách thú.”
Dữu Dữu trợn to mắt, non mềm mà “A” một tiếng, lập tức xoay người, xông thẳng đến chỗ đại mỹ nhân đang hứng thú bừng bừng làm điểm tâm ngọt trong phòng bếp, nắm góc váy cô, kích động đến nỗi phun ra cả đống từ ngọng nghịu hồi chưa được một tuổi: “Má — má má — bá nói đưa chúng ta đi vườn bách thú!”
Ngôn Khanh đút cho con trai nửa quả dâu tây nhỏ, đi đến phòng khách, được anh chồng vừa về ôm cả vào lòng.
Cô ôm chặt eo anh.
Hôm nay cô có một buổi chụp tạp chí, lịch trình dày đặc, ban ngày không gặp, giống như cả năm.
Cô ngạc nhiên thích thú: “Vườn bách thú?”
Hoắc Vân Thâm ôm lấy cô “Ừm” một tiếng, hôn nhẹ lên phần gáy trắng sứ, hơi khàn hỏi: “Dẫn bạn nhỏ đi xem náo nhiệt, đưa bạn lớn đi hẹn hò, nhỏ nhất đã đồng ý rồi, không biết đáng yêu nhất này, có thể nhận lời mời này không?”
Dù bên ngoài có tốt thế nào, anh chỉ muốn mang Khanh Khanh về nhà.
Ngày xuất viện, truyền thông nghe tin lập tức hành động, sáng sớm đã chạy đến ngoài bệnh viện để canh gác.
Sở dĩ họ to gan như vậy, cũng là vì Hoắc tổng không hề phong tỏa tin tức vợ mang thai, không ngần ngại công bố với thiên hạ địa vị và sự coi trọng của mình đối với Hoắc phu nhân.
Giới truyền thông đều lén cảm khái, Hoắc tổng này ý mà, không phải là thích tiết lộ cuộc sống riêng tư của mình, mà bởi vì vợ anh là người trong giới giải trí, chịu quá nhiều sự chú ý và nghị luận, nên anh tự nhiên lựa chọn cách thức không che giấu, tự tay nâng cô lên, cho những người nhìn chằm chằm phải mòn mắt trông mong.
Ai cũng đừng nghĩ tới chuyện nhân cơ hội làm phiền, Hoắc phu nhân chính là tiểu tiên nữ ngàn kiều vạn sủng.
10 giờ sáng, nhiệt độ không khí ấm lên, ánh mặt trời ấm áp ôn hòa.
Cửa lớn bệnh viện rộng mở, giới truyền thông phấn khởi giơ máy ảnh lên, tranh nhau chụp lấy mục tiêu đã chờ đợi từ lâu. Sau khi trợ lý và bác sĩ tư nhân mở lối, hai bóng người chậm rãi lộ ra.
Người đàn ông cao lớn, tay trái ôm vòng eo mảnh khảnh của cô vợ mới sinh được bảy ngày, tay phải xách một cái giỏ. Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Trong giỏ được bọc đệm mềm dày chống gió, tiểu gia hỏa bị bao bọc đến kín mít ở bên trong, siêu ngoan ngoãn bị ba ba xách trong tay.
Từ cửa đến xe chỉ mất vào giây, Hoắc Vân Thâm che chở vợ lên xe, cũng đặt giỏ vào vị trí thích đáng, ra hiệu cho Mẫn Kính.
Mẫn Kính tươi cười thân thiết tặng cho giới truyền thông tại hiện trường mỗi người một bao lì xì nặng trĩu, nhìn độ dày cũng biết bên trong có giá trên trời.
Truyền thông nào từng được đãi ngộ này, đều thụ sủng nhược kinh, không chỉ nhanh chóng gửi ảnh chụp và video về cơ quan của mình, mà còn kích động nhao nhao đăng tải lên Weibo, khen Hoắc tiểu công tử chưa nhìn thấy mặt nhà vợ chồng thâm tình lên đến trời cao.
Cho đến tận tối, cư dân mạng vẫn xôn xao liên tục spam ảnh.
“Đây là bức ảnh thần tiên gì vậy! Một nhà ba người đều thần tiên! Hoắc tổng một tay ôm vợ một tay xách con cũng quá đẹp trai đi! Cái loại trên tạp chí đàn ông mà có thể trực tiếp xuất bản ấy!”
“Tạp chí đàn ông tính là gì, nhìn giá trị con người của một nhà ba người đi, cũng ngang ngửa bìa tạp chí tài chính quốc tế đấy!”
“Mị muốn biết tại sao Khanh Bảo có thể bảo dưỡng tốt như vậy, mới vừa sinh mấy ngày, vóc người đã khôi phục như cũ, hâm mộ muốn khóc —”
“Tỷ muội đừng đùa được không, sinh xong mấy ngày là khôi phục? Từ đầu đến cuối Khanh Bảo đều không mọc thêm cục thịt nào, chỉ có bụng lớn thêm một vòng thôi. Sau khi tiểu công tử chui ra, không phải chỉ mấy giây đã trở lại thiếu nữ rồi hả!”
“Các người đều tránh ra, tôi muốn nhìn nhan sắc thần tiên của tiểu công tử a a a a a!”
“Nhóc con của Hoắc tổng với Khanh Bảo mới đáng yêu làm sao, cầu chính mặt!!!”
Trên mạng bận rộn cầu xem mặt, Ngôn Khanh thì thuận lợi về đến nhà bắt đầu kiếp sống ở cữ. Vì không cho vợ hao tâm tốn sức, Hoắc Vân Thâm để lại hai
nguyệt tẩu[1] chuyên nghiệp và nhanh nhẹn, cả ngày chăm sóc Quả bưởi ngọt mới sinh.
[1] Nguyệt tẩu (月嫂): người giúp việc bà đẻ ở cữ.
Quả bưởi ngọt dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc mới sinh, khóc vẫn khóc, Hoắc Vân Thâm sợ nó làm ồn Khanh Khanh nghỉ ngơi, nên bố trí khu vực trông trẻ cách xa vợ mình, kêu rách cổ họng cũng nghe không đến.
Đều nói thai phụ ở cữ không thể bị cảm lạnh, Hoắc Vân Thâm mua về một đống mũ to nhỏ có tạo hình khác nhau, hôm nay đeo cho vợ một cái tai thỏ màu hồng nhạt.
Ngôn Khanh giật giật tai thỏ, nằm ở trên giường hỏi: “Thâm Thâm, Dữu Dữu ngủ rồi sao?”
“Ngủ.”
“Nguyệt tẩu chăm sóc tốt chứ?”
“Yên tâm,” Hoắc Vân Thâm hôn lên mi tâm cô, “có người quản nó rồi, em chịu nhiều tổn thương, cần phải nghỉ ngơi, đừng để nó làm phiền em.”
Mặt mày Ngôn Khanh dịu dàng, hơi nhíu mày nhìn chồng, nhưng cũng không vạch trần tâm tư anh.
Cô đều hiểu.
Nói là đưa Dữu Dữu đi để phòng ngừa thằng nhóc làm ồn, thật ra thì trong lòng chồng vẫn còn xoắn xuýt, từ trạng thái không cách nào kháng cự một sinh vật ngoại lai xâm lấn, trong một đêm biến thành chấp nhận hoàn toàn.
Anh tận mắt chứng kiến cô đổ máu chịu tội, nên vẫn còn địch ý lớn đối với tiểu gia hỏa, không phải trẻ con ngốc nghếch cười một cái liền xong chuyện.
Kỳ thật trong lòng anh vẫn còn cố chấp hy vọng, đây vẫn là ngôi nhà của hai người cô và anh.
Không tin, cũng không cầu một vật nhỏ xa lạ dung nhập, không e ngại anh, không tranh đoạt với anh, ngược lại cho anh sự ấm áp.
Tính tình Thâm Thâm như thế, phản ứng đầu tiên đối với tình yêu và thiện ý, vĩnh viễn là cảnh giác cùng kháng cự, cũng bởi vì nhiều năm tháng đau khổ, mới đổi lấy bản năng này. Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Ngôn Khanh ngẫm lại liền buồn bực trong lòng, song cô không vội vàng xao động, cũng không quá lo lắng cho Dữu Dữu.
Dù sao cũng là nhóc con do cô hoài thai mười tháng sinh ra, Thâm Thâm khó xử thì khó xử, nhưng vẫn hướng về phía cô, vẫn quý trọng Dữu Dữu mà.
Anh cần thời gian để thích nghi với thân phận ba ba, cô có thể chờ, có thể trải qua thời gian thật dài thật dài dạy Dữu Dữu làm ấm trái tim anh.
Dữu Dữu có gen tốt, dinh dưỡng cân đối, phát triển nhanh, năng lực phản ứng cũng nhạy bén hơn những đứa nhỏ bình thường. Qua hơn 1 tháng, thằng nhóc không còn quấy khóc nữa, mở to mắt nhìn khắp nơi, lại còn tiêu chuẩn kép, bình thường khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại không có biểu cảm gì, nhưng chỉ cần ba mẹ xuất hiện, tiểu gia hỏa chắc chắn sẽ nhếch cái miệng nhỏ lên, lộ ra nụ cười non nớt.
Không đến ba tháng đã lung lay thử xoay người, nguyệt tẩu đặt cậu nhóc lên tấm lót sàn nhà thật dày, cẩn thận che chở trái phải.
Thân thể Ngôn Khanh đã hoàn toàn khôi phục, sáng sớm đưa chồng đi làm, thắt cà vạt cho anh ở cửa phòng khách.
“Em còn chưa khôi phục hoàn toàn, nghỉ ngơi nhiều, cái gì cũng đừng làm, không cần vội vã viết nhạc,” Hoắc Vân Thâm nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của cô, cúi người hôn môi, “chiều anh sẽ về.”
Mọi hạng mục công việc của Hoắc thị đều không ngừng đẩy mạnh tốc độ, có những việc không thể xử lý ở trong nhà, anh không thể không đi làm.
Ngôn Khanh vuốt vuốt lưng anh, nhón chân cọ chóp mũi chồng: “Vì chăm sóc em, anh đã trì hoãn công việc rất lâu rồi, mau đi đi.”
Hoắc Vân Thâm ôm cô, giọng nói thấp xuống, tựa như mang theo sự bướng bỉnh: “… Cũng đừng quá quản nó.”
Hoắc tiên sinh nghĩ đến việc mình không có ở nhà, tiểu gia hỏa kia liền hoàn toàn bá chiếm Khanh Khanh, chung quy không vui.
Ngôn Khanh đáp ứng vô điều kiện: “Được được được chỉ lo cho anh.”
Chờ đuôi xe ở cửa nhà biến mất, Ngôn Khanh cấp tốc quay về phòng khách, đi thẳng đến phòng con trai. Quả bưởi ngọt đang rầm rì học lăn, thấy mẹ tiến vào, mở hai bàn tay nhỏ nhắn về phía cô.
Ngôn Khanh cười bế cậu nhóc lên, xoa bóp khuôn mặt nhỏ mềm: “Chờ Dữu Dữu của chúng ta lớn hơn, liền cùng mẹ đưa ba ba đi làm.”
Hai nguyệt tẩu tự giác lui ra ngoài, lưu luyến mỗi bước đi nhìn hai mẹ con thân mật. Phu nhân quyến rũ hút mắt, tiểu công tử phấn điêu ngọc trác, miễn bàn có bao nhiêu đẹp mắt.
Chăm sóc thời gian dài, các cô cũng quen thuộc với Ngôn Khanh hơn, biết phu nhân tốt bụng không bắt bẻ, nên cũng không cẩn thận như trước nữa, vừa đi vừa cảm khái.
“Vậy mà Hoắc tổng lại không thích trẻ con, mỗi lần bước vào đều không cười, trêu chọc con mà biểu cảm quá lạnh lùng.”
“Người xưa nói hổ dữ không ăn thịt con, Hoắc tổng thật là… chậc chậc, khó trách người bên ngoài đều sợ anh ta.”
“Tin đồn không phải đều không có căn cứ, nghe nói anh ta…”
“Aizz khó trách anh ta yêu vợ thế…”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, không chú ý thấy Ngôn Khanh ôm Dữu Dữu đi tới cửa.
“Hai vị.” Vẻ mặt Ngôn Khanh không hề gợn sóng, vẫn cứ cười đến là ngọt ngào, “Trong khoảng thời gian này vất vả rồi, lương thương lượng theo giờ sẽ tăng gấp đôi, từ nay về sau, công việc của các cô đã kết thúc.” Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Tính tình cô tốt, không so đo không trêu chọc.
Nhưng điểm mấu chốt của cô cũng vĩnh viễn ở đó, ai cũng không thể chạm vào.
Ở trong nhà cô, bàn tán chồng cô đúng hay sai? Bất luận kẻ nào cũng không thể, dù tốt bụng hay ác ý, chuyện liên quan tới Hoắc Vân Thâm, cô luôn hẹp hòi như vậy.
Ngôn Khanh lập tức sai người mời bảo mẫu ra ngoài, không kinh động đến Hoắc Vân Thâm, sau đó đóng cửa lại, thoải mái ôm Dữu Dữu giảng đạo lý.
“Dữu Dữu ngoan, đừng mặc cho người nào đánh giá ba ba.”
“Ba ba là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, ba rất muốn yêu con, cũng khát vọng được con yêu, con hãy dũng cảm một chút, duỗi tay nhỏ ra cho ba.”
“Có lẽ ba rất lạnh lùng, tay cũng lạnh, nhưng nhất định ba nguyện ý… để Dữu Dữu chậm rãi sưởi ấm.”
“Người bên ngoài đều cảm thấy ba ba vừa hung dữ vừa đáng sợ, nhưng ở trong mắt mẹ, ba không chỉ mạnh mẽ, mà còn dịu dàng yếu ớt, muốn cho ba nhiều yêu thương và đau lòng. Con cũng giống mẹ, đúng không?”
Dữu Dữu ngây thơ nhìn đôi mắt mẹ, cười ngọt ngào một cái, mềm như bông nhào vào vai cô, thở ra hương thơm nóng hổi mềm mại.
Ngôn Khanh hôn lỗ tai nhỏ của cậu nhóc: “Dữu Dữu nhà ta thật ngoan, còn biết đáp lại mẹ.”
Hoắc Vân Thâm bận rộn ở tổng bộ Hoắc thị đến tận 2 giờ chiều, không rảnh lo ăn cơm, vừa mới gác lại công việc đã vội vàng về nhà.
Anh đi thang máy tới gara ngầm, có hai quản lý cấp cao đi song song ở phía trước mấy mét đang oán giận, vẫn chưa phát hiện Hoắc tổng ở phía sau.
“Từ lúc có con, ngày tháng tốt đẹp của tôi đều đi tong rồi. Tôi không thích có con là sai hả? Để bảo mẫu chăm sóc không tốt sao? Cũng không phải là không có đủ tiền chi tiêu. Vậy mà bà xã càng ngày càng bất mãn tôi, không cho sắc mặt tốt.”
“Chê anh?”
“Cũng không phải, trước khi mang thai thì nói hay lắm, có con rồi cũng vẫn coi trọng tôi, sẽ không bị ảnh hưởng, giờ thì tốt, vì tôi không thích trẻ con, không sẵn lòng gần gũi, nên cô ấy ngay cả liếc mắt nhìn tôi một cái cũng không cho, trong lòng nào còn tôi nữa, toàn đi đau lòng con nhỏ không có tình thương của cha thôi.”
“Bình thường, nếu anh không tốt với con cái, nhất định sẻ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng sau này, cẩn thận vợ anh tức giận không cần anh nữa —”
Hoắc Vân Thâm dừng chân, đứng trong bóng tối, cho đến khi bóng hai người kia biến mất hồi lâu, anh mới mở mắt ra, hơi thở có chút run rẩy yếu ớt.
Khanh Khanh yêu trẻ con.
Anh luôn lãnh đạm như vậy, liệu có…
Hoắc Vân Thâm không thể nghĩ tiếp được.
Ngón tay nắm chặt, móng tay hơi đâm vào lòng bàn tay, cũng kìm lòng không được nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người vừa rồi.
Anh lái xe về nhà, tăng tốc hết cỡ. Sau khi đẩy cửa vào, Khanh Khanh luôn nhiệt tình trong lòng anh, đang nằm nghiêng trên đệm mềm trải sàn ở phòng con trai, tươi cười xán lạn chọc cằm nhỏ trắng như tuyết của Dữu Dữu.
Hoắc Vân Thâm bất giác dừng lại, rũ mắt xuống, hơi thở nóng rát.
Anh có thể…
Dỗ dành con, lấy lòng nó, thử cười với nó…
Chỉ cần Khanh Khanh… yêu anh trước sau như một.
Hoắc Vân Thâm đi vào phòng trẻ con. Ngôn Khanh nghe được âm thanh, kinh ngạc nâng người dậy, mái tóc dài rũ trước ngực, cọ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Thâm Thâm.”
Anh không nói gì, trầm mặc tới gần, ngón tay lặng lẽ cuộn lại, ánh mắt dừng trên người Dữu Dữu, đen tối thâm trầm. Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Ngôn Khanh vừa định ôm Dữu Dữu lên cho anh xem, song Dữu Dữu chưa bao giờ để mẹ nhọc lòng.
Thằng nhóc giật giật cơ thể nhỏ múp míp thịt, phát huy thành quả vài ngày kiên trì không ngừng, bàn tay trắng nõn mềm mại vùng vẫy, siêu vất vả xoay người trên tấm đệm, lăn tròn lăn tròn, không nghiêng không lệch, vừa vặn lăn đến bên chân Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh kinh ngạc mím môi, sợ lên tiếng dọa đến tiểu gia hỏa.
Dữu Dữu bị chân dài của ba ba chặn, còn không chịu từ bỏ, giơ cao móng vuốt trắng nõn, nhẹ nhàng chạm vào chân anh.
Hoắc Vân Thâm nhất thời không biết phải làm sao.
Ngôn Khanh vội kéo anh: “Thâm Thâm tới đây, anh thấp một chút.”
Hoắc Vân Thâm lập tức nghe lời ngồi xổm quỳ xuống.
Dữu Dữu có một đôi mắt to rực rỡ lung linh giống mẹ, nhìn thấy ba ba cao lớn phóng đại ở khoảng cách gần, lập tức bật cười, hai ngón tay nhỏ mềm mại đặt vào tay anh, mặc kệ ba ba vui hay không, lập tức ôm lấy ngón trỏ của anh, bao bọc như bảo bối.
Cậu nhóc còn chưa có nhiều sức lực, tay vừa mềm vừa nhỏ, có thể tránh thoát dễ dàng.
Nhưng Hoắc Vân Thâm ngơ ngẩn nhìn nó, phát hiện mình… không thể rút ra.
Nếu…
Nếu vật nhỏ không sợ anh, không cướp Khanh Khanh, anh cũng có thể…
Giống như đứa bé liều mạng học xoay người bắt lấy anh, học cách… làm ba ba đủ tiêu chuẩn khiến vợ vui vẻ.
Tim Ngôn Khanh mềm thành nước, nhẹ giọng quạt gió thêm củi: “Chồng ơi, anh ôm nó một cái, cảm giác rất tuyệt. Đặc biệt là cái mũi nhỏ, trông rất giống anh, chạm vào một cái là nó sẽ cười.”
Hoắc Vân Thâm cố gắng duy trì bình tĩnh: “Hôn anh, anh liền ôm nó.”
Ngôn Khanh cười chết, câu lấy cánh tay anh nhiệt tình hôn sâu.
Cuối cùng bên môi Hoắc Vân Thâm cũng có độ cong, dán lên trán vợ, xong mới có vẻ như miễn cưỡng ôm quả bưởi ngọt lên, đặt trong khuỷu tay lắc lắc, mặt mày vô thức thả lỏng.
Ngôn Khanh nhéo nhéo gót chân nhỏ ấm áp của Dữu Dữu.
Bảo bối con quá tuyệt vời, mẹ kiêu ngạo vì con!
Năng lực học tập của Hoắc Vân Thâm trước nay luôn nghịch thiên, anh thực sự muốn tự tay chăm sóc tiểu gia hỏa, nên tự nhiên nhanh chóng thuần thục, căn bản không cần vợ tốn nhiều tâm, mọi thứ chi tiết dễ như trở bàn tay.
Ngôn Khanh làm sao có thể bằng lòng để chồng vất vả, chạy trước chạy sau bận rộn theo anh.
Nếu chồng làm người ta yên tâm như vậy, cô cứ làm theo con tim mình, càng quan tâm anh nhiều hơn.
Anh dỗ Dữu Dữu, cô dỗ anh.
Anh hôn Dữu Dữu một chút, cô hôn anh gấp mười lần.
Sinh con ra, là muốn cho Thâm Thâm hạnh phúc, không phải làm anh tĩnh mịch mất mát.
...
Dữu Dữu sáu tháng biết ngồi, chưa đầy tám tháng đã có thể bò khắp sàn nhà, còn biết học ê ê a a gọi người, gọi không quá chuẩn, bập bẹ ồn ào cả nhà.
“Bá —” (拔 – đọc là ‘bá’, tương tự như 爸 – đọc là ‘bà’ trong cụm từ ba ba)
“Má —” (麻 – đọc là ‘má’, tương tự như 妈 – đọc là ‘mā’ trong cụm từ ma ma)
Ngôn Khanh mỗi ngày bị thằng nhóc manh đến ngất ngây.
Khi một tuổi, quả bưởi ngọt lảo đảo lắc lư đi trên nền đất, giương móng vuốt nhỏ đi học. Hoắc Vân Thâm đứng thẳng tắp cách xa nó 3 mét, hơi nâng mắt lên, nhàn nhạt nói: “Lại đây.” Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Trên đầu Dữu Dữu bị mẹ đội cho cái mũ hình con vịt, còn có cái đuôi nhỏ màu cam, theo động tác của nhóc mà lúc lắc.
Cậu nhóc cười khanh khách cả đường, giương nanh múa vuốt hướng về phía đôi chân thon dài của người đàn ông, một đường kêu “bá bá” liền lao về phía trước.
Vọt tới nửa đường, thân hình nhỏ sắp ngã xuống, Ngôn Khanh vừa muốn chạy tới đỡ, một đôi tay đã duỗi ra, nhấc Dữu Dữu lên: “Đi đường còn làm mẹ lo lắng, mất mặt không.”
Quả bưởi nhỏ nghe không hiểu ý ba ba lắm, nhưng mỗi lần ba ba phát ra giọng điệu như thế này, cậu nhóc nhất định gật đầu không chút do dự.
Ba ba nói đều đúng!
Là đúng, siêu mất mặt! Siêu có lỗi với mẹ!
Ngôn Khanh cười cong đôi mắt.
Chồng cô mạnh miệng mềm lòng, anh vẫn luôn học, tựa như lúc trước, học cách yêu cô, học làm một người bạn trai đáng để cô ỷ lại, không để cô rời đi. Hôm nay cũng vậy, anh muốn trở thành một người cha không bị con trai ghét bỏ.
Anh chăm sóc con rất tốt.
Do đó cô liền không còn gì để lo lắng, toàn tâm toàn ý yêu anh, dành cả trái tim cho anh.
Ngôn Khanh đi tới, đút cho chồng và con trai mỗi người một miếng trái cây, ngửa đầu mềm nhẹ cọ vào môi chồng một chút.
Hoắc Vân Thâm giãn mày: “Dữu Dữu cũng thông minh như vợ.”
Trong lòng Ngôn Khanh chua chua ngọt ngọt.
Một cái hôn, anh sẽ cười, sẽ thỏa mãn.
Anh quá sợ tình yêu thuộc về mình bị phân chia.
Nhưng cô biết, chờ Dữu Dữu lại lớn lên một chút, nhất định cô sẽ khiến anh tin tưởng, tình yêu mà anh nhận được sẽ không bao giờ giảm đi, chỉ có tăng lên không ngừng.
Sau mấy tháng thay đổi đủ các loại giọng điệu khác nhau, cuối cùng “bá bá má má” của Dữu Dữu cũng thành “ba ba ma ma” xinh đẹp. Tiểu gia hỏa ý thức được mình phát âm siêu chuẩn, mỗi ngày không chê phiền mà há mồm nói chuyện.
Đến thời điểm hơn hai tuổi, quả bưởi ngọt có ý thức nhanh nhẹn, đọc nhấn rõ từng chữ tiêu chuẩn, hiển nhiên thành một tiểu lảm nhảm ở trong nhà.
Đối với mẹ cậu nhóc còn tương đối kiềm chế, ngoan ngoãn nép vào lòng mẹ, uống sữa ríu rít nói “Mẹ thơm quá”, “Mẹ pha ngon quá”, “Mẹ có khát không, con cho mẹ uống của Dữu Dữu —”
Rồi tới bên cạnh ba, nhóc lại trở thành cao thủ trong việc đặt câu hỏi.
“Ba ba con có thể ngủ cùng mẹ không —”
“Không thể.”
“Ba ba con có thể ăn kem được không —”
“Không thể.”
“Ba ba con có thể —”
“Không thể.”
Quả bưởi ngọt ngẩng cái đầu tròn nhỏ lên, nhìn khuôn hàm sắc bén của ba ba, chớp đôi mắt.
Ba nói đúng.
Ba sẽ không phạm sai lầm.
Ba ba là người lợi hại nhất thế giới, nói không thể, Dữu Dữu liền ngoan ngoãn không thể. Đọc đầy đủ truyện tại flantyblog.wordpress.com
Chỉ là trong lòng có một chút bất bình nho nhỏ, muốn lén tìm mẹ cầu sờ đầu an ủi.
Không ngờ người đàn ông mà mỗi ngày cậu nhóc đều nhìn lên lại ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, bàn tay ấm áp xoa đầu cậu nhóc, giọng nói trầm thấp, mang theo niềm sung sướng nhàn nhạt: “Không thể ngủ với mẹ, bởi vì mẹ cũng là bạn nhỏ, cũng giống con cần phải dỗ dành. Không thể ăn kem, bởi vì dạo này con bị đau bụng. Còn…”
Dữu Dữu không kịp đợi anh nói xong, nhào qua ôm lấy đầu gối anh, mắt to vừa sáng vừa tròn: “Ba, con muốn ôm nghe.”
Hoắc Vân Thâm nhướng mày, nhéo chóp mũi nhóc con: “Còn nữa, cuối tuần đưa hai bạn nhỏ đi vườn bách thú.”
Dữu Dữu trợn to mắt, non mềm mà “A” một tiếng, lập tức xoay người, xông thẳng đến chỗ đại mỹ nhân đang hứng thú bừng bừng làm điểm tâm ngọt trong phòng bếp, nắm góc váy cô, kích động đến nỗi phun ra cả đống từ ngọng nghịu hồi chưa được một tuổi: “Má — má má — bá nói đưa chúng ta đi vườn bách thú!”
Ngôn Khanh đút cho con trai nửa quả dâu tây nhỏ, đi đến phòng khách, được anh chồng vừa về ôm cả vào lòng.
Cô ôm chặt eo anh.
Hôm nay cô có một buổi chụp tạp chí, lịch trình dày đặc, ban ngày không gặp, giống như cả năm.
Cô ngạc nhiên thích thú: “Vườn bách thú?”
Hoắc Vân Thâm ôm lấy cô “Ừm” một tiếng, hôn nhẹ lên phần gáy trắng sứ, hơi khàn hỏi: “Dẫn bạn nhỏ đi xem náo nhiệt, đưa bạn lớn đi hẹn hò, nhỏ nhất đã đồng ý rồi, không biết đáng yêu nhất này, có thể nhận lời mời này không?”
Bình luận facebook