-
Chương 23+24
Chương hai mươi ba:
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
Kỷ gia quân và nhóm người của Ám Dạ cốc trải qua ba ngày bôn ba, đã thành công tới cửa chính của Hành Châu thành, lặng yên không một tiếng động.
Sở dĩ được gọi là cửa chính, là vì cửa thành này đã từng là biên giới giữa Dạ quốc và Tây Lý. Hai năm trước, giặc Tây Lý đã từ nơi này công kích vào, đánh bại Kỷ Đông, chiếm lĩnh Hành Châu thành. Về sau nơi này đã thành hậu phương của Tây Lý.
Cách cửa chính mười dặm về phía Tây Nam là núi Tinh Nhai, dưới chân núi Tinh Nhai là nơi mà chín vạn đại quân Tây Lý đang đóng quân. Khi đám người Kỷ Nam tới đó thì trời mới chỉ tờ mờ sáng chứ chưa sáng hẳn, trong quân doanh Tây Lý vẫn im ắng, nhưng ngẫu nhiên vẫn nhìn thấy binh lính đi tuần tra ban đêm cầm đuốc đi qua đi lại phía xa xa.
Tất cả binh lính của Kỷ gia quân mà Kỷ Nam mang theo, quanh năm đã được ba huynh đệ Kỷ Đông hoặc nàng huấn luyện, một vạn người mà ngay cả một tiếng ho khan cũng không có. Ngược lại đám người võ lâm cao thủ ở Ám Dạ cốc của Lý Hà Việt bên này, mặc dù người người đều có công phu rất cao cường , nhưng lại không có được sự kỷ luật trật tự như vậy, nên thường không cẩn thận phát ra âm thanh gì đó.
Lý Hà Việt trừng mắt nhìn một môn đồ bên Huyền Vũ môn phái đang nhét mai rùa vào trong miệng, rồi di chuyển đến bên cạnh Kỷ Nam, ghé vào tai nàng, hỏi nhỏ: "Ta đã chế đá lân thạch kia thành thuốc nổ rồi mang tới đây một rương, lát nữa khi công thành nếu bọn chúng chống cự, thì chúng ta cũng không cần phải công kích nữa, cứ dứt khoát làm nổ tung cửa thành kia đi!"
Kỷ Nam giật giật khóe miệng, quay đầu trợn mắt nhìn hắn, "Thuốc nổ kia của huynh chưa được khống chế ổn định, ngộ nhỡ làm nổ sập cả tòa thành này, thì chúng ta cũng không cần vào trong nữa, mà ở đây đồng quy vu tận cùng chín vạn đại quân này luôn!"
"Sẽ không, sẽ không!" Lý Hà Việt ra vẻ mình vừa mới đóng góp được ý tưởng quý báu, "Ta đã nghiên cứu rất cẩn thận những bản vẽ mà ngươi từng để lại, sau đó lại thêm vào rất nhiều cải tiến tốt, hiện giờ đối với những lân thạch này, ta đã có thể khống chế thành thạo... Cuộc tỷ thí Phá Dạ của năm nay, ta dự định dùng cái này để khiêu chiến cốc chủ!"
Kỷ Nam nghe vậy, khóe miệng cũng không giật giật nữa, mà thay vào đó nàng trợn trừng hai mắt lên: Nếu dùng lân thạch mà có thể đánh bại được cốc chủ, thì hai năm trước nàng đã không kết bạn với Mộ Dung Nham rồi.
Lý Hà Việt lại vẫn hứng thú dạt dào, bắt đầu tính toán cẩn thận: "Hai môn phái 'Tất Phương' và 'Họa Đấu' đều nổi tiếng về dùng hỏa khí, ta đã hỏi thăm rồi, trước mắt hai tấm lệnh bài đều nằm trong tay cốc chủ, năm nay ta nhất định phải đoạt được một cái!" Nói tới đây, hắn lại sáp đến gần nàng thêm một chút, vẻ mặt bất chợt nghiêm túc và chờ mong không sao hiểu được: "Tiểu Tứ, chờ ta cũng lấy được một tấm lệnh bài môn chủ, sẽ trở về Thượng Kinh... cùng ngươi đi đánh giặc."
Kỷ Nam đang chờ tín hiệu khai chiến của Ngô Kiền, nên hơi không để ý đến Lý Hà Việt bên cạnh, Lý Hà Việt thấy nàng không thèm nhìn, dùng sức kéo tay áo nàng, lặp lại một lần những lời vừa nói.
Hắn vừa lặp lại xong, Kỷ Nam còn chưa kịp nói gì, thì đúng lúc ấy Mộ Dung Nham đang ở đâu cũng bu tới, "Họa Đấu?" Vẻ mặt hắn hiền lành cùng tò mò, "Thần thú Họa Đấu hình chó thân người, nuốt phân phun lửa ấy hả? Thì ra trong cốc cũng có môn phái này?"
Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, nhưng lại vừa vặn để cho chúng đệ tử trong Ám Dạ cốc nghe được, những người này phần lớn đều tới từ những môn phái có tên tuổi lẫy lừng như "Bạch Hổ", "Thanh Long", "Chu Tước", lúc này nghe như vậy, ai ai cũng đều che miệng nhìn Lý Hà Việt cười.
Lý Hà Việt buồn bực đến nghiến răng, nếu đối phương không phải là Nhị hoàng tử Điện hạ, thì đã bị hắn túm lấy đấm cho một trận rồi.
Kỷ Nam thấy bọn họ đang ở trong cuộc chiến ác liệt mà vẫn hi hi ha ha, nên nàng không vui "Hừ" một tiếng, giơ bàn tay lên ý bảo đừng ai lên tiếng nữa.
***
Ở phương xa bình minh đã lên, nhưng ở trong Hành Châu thành vẫn là một màu đen như mực, bỗng nhiên, một tiếng rít rõ ràng, tiếp theo một đóa hoa lớn màu vàng bung ra giữa không trung, đó chính là tín hiệu tấn công của Ngô Kiền.
Kỷ Nam nằm phủ phục dưới cửa chính của Hành Châu thành đã lâu, chính là để đợi giờ khắc này.
Kỷ Nam bỗng đứng dậy, Phương Thiên kích vung lên thật cao, đằng sau lưng, mấy trăm binh lính cũng tiến lên, trong tay họ cầm nỏ tiễn bằng thép vô cùng tinh xảo được tính toán vô cùng chuẩn xác về cự ly và được chế tạo gấp gáp suốt đêm, liên tục bóp cò.
Nhất tức khắc, binh lính Tây Lý trên tường thành, ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, đã bị bắn xuyên người, sau đó ngã quỵ xuống.
Trên tường thành chi chít những mũi tên, nhưng Kỷ gia quân lại có thể nhìn ra được điều bí ẩn trong đó: Phương Thiên kích đứng đầu kia từ từ giơ lên, linh hoạt vẽ một vòng tròn, đáp lại lệnh kia, mọi người chia ra thành mấy hàng chỉnh tề, người phía sau mượn lực trên vai người phía trước, bay lên trời, khi đến giữa không trung chuẩn bị rơi xuống, lại mượn lực của những mũi tên thép được khảm vào tường thành kia mà thuận lợi leo lên tường thành.
Kỷ Nam luôn luôn là người xông lên đầu tiên, nàng cầm trong tay Phương Thiên Kích - vật tượng trưng cho chủ soái tương lai của Kỷ gia quân, giống như giao long vượt xoáy nước, thế không thể cản.
Tất cả đều dựa theo kế hoạch, tiến hành đâu vào đấy. Theo tiếng trống trận vang lên, hơn một nửa Kỷ gia quân đã leo lên tường thành xong, pháo bông tín hiệu màu vàng phía trên Hành Châu thành kia còn chưa tản hết, người Tây Lý trong thành đã bị tiền hậu giáp kích đến mức thê thảm, bắt đầu kêu khóc bỏ chạy.
Những mũi tên thép trên tường thành đặc biệt tạo ra một cự ly bắn chính xác, không dài không ngắn, chỉ cần hơn năm người giẫm đạp lên tường sẽ long ra, bắn xuống, không lưu lại hậu họa.
Sau khi những mũi tên rụng xuống, dưới tường thành, gần năm ngàn binh lính Kỷ gia quân và tử đệ Ám Dạ cốc còn lại, dựa theo kế hoạch, đợi thêm một lát sẽ có người đi xuống mở cửa thành cho bọn họ.
Nhưng bỗng nhiên Mộ Dung Nham hạ lệnh toàn bộ lui về phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới phía Tây Nam núi Tinh Nhai!
"Ngươi điên rồi?!" Lý Hà Việt giữ hắn lại, "Nơi đó có chín vạn đại quân Tây Lý! Hiện giờ tám phần là bọn chúng đã biết được tin tức, đang chạy tới nơi này rồi! Ngươi lại còn muốn ra đó nghênh tiếp?!"
Mộ Dung Nham lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi cho là chỉ dựa vào tên vô dụng Ngô Kiền kia cùng với năm ngàn người của Kỷ Nam mà có thể đánh bại ba vạn quân Tây Lý bên trong Hành Châu thành trong vòng nửa khắc hay sao?" Hắn lạnh lùng cười rộ lên, "Đợi đến khi chín vạn đại quân dưới chân núi Tinh Nhai kia đuổi tới đây, thì bị tiền hậu giáp kích không phải là ba vạn quân Tây Lý kia, mà chính là Kỷ Nam cùng với năm ngàn Kỷ gia quân!"
Cho nên hắn đã sớm tính toán tốt số người ở lại để vào trong thành, nàng tới đây mang theo ân oán, đoạt lấy máu thịt của kẻ thù đã từng làm nhục huynh trưởng nàng, mà hắn đã dẫn tới đây không đến năm ngàn người, để trì hoãn chín vạn đại quân kia, tranh thủ thời gian quý báu cho nàng.
Lúc này, Lý Hà Việt mới hiểu được sự điên cuồng trong kế hoạch lần này của Nhị hoàng tử Điện hạ, điên cuồng nhất chính là, năm ngàn cùng với chín vạn là hai con số chênh lệch vô cùng, nhưng từ đầu tới cuối Mộ Dung Nham vẫn thản nhiên như không, khiến cho hắn cứ đứng ngây ngốc tại chỗ mà nghẹn họng nhìn trân trối.
***
Kỷ Nam đánh từ trên tường thành vào trong thành, dọc đường gặp phải lực cản không nhỏ.
Mặc dù giặc Tây Lý bị tập kích bất ngờ, sau đó lại tháo chạy, nhưng vẫn ngoan cường chống cự, Ngô Kiền ở phía Đông lại cứ chậm chạp không chịu tiến vào, nếu chỉ dựa vào năm ngàn Kỷ gia quân thì khó khăn vô cùng.
Thật vất vả mới thừa dịp loạn lạc mà phá được vòng vây, từ phía Tây đến phía Đông ngang qua toàn bộ Hành Châu thành, Kỷ Nam bị hao tổn hơn một nửa binh lực, liều mình mở ra cửa Đông của Hành Châu thành.
Ngô Kiền quả nhiên giống như Mộ Dung Nham đã nói trước đó, không dám không để ý đến tính mạng của một vị hoàng tử, sau khi lãnh binh vào thành, câu nói đầu tiên của hắn khi nhìn thấy Kỷ Nam là: "Nhị hoàng tử Điện hạ vẫn bình an chứ?"
Kỷ Nam lại không rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm, sau khi vượt qua hắn, nàng liền lê tấm thân đầy thương tích quay về hướng cửa chính.
Khi nàng quay về, người trông coi cửa thành đã đổi thành Kỷ gia quân, nhưng dưới thành lại không có một bóng người.
Nàng túm lấy một người gần nhất, rống lên: "Điện hạ đâu?"
Người nọ vốn chịu trách nhiệm mở cửa thành cho đám người Mộ Dung Nham đi vào, nhưng lại chỉ có thể đứng trên tường thành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi. Hắn ta chỉ vào hướng Tây Nam bên ngoài thành, báo cáo lại những gì đã trông thấy với Kỷ Nam: "Điện hạ và tiểu Lý tước gia, mang theo những huynh đệ khác đi về hướng kia!"
Hắn ta chỉ... chính là hướng đi về núi Tinh Nhai!
Trong đầu Kỷ Nam nổ "Ầm" một tiếng, dường như ngay lập tức nàng đã hiểu được rằng Mộ Dung Nham vẫn chưa nói hết toàn bộ kế hoạch.
Làm sao có thể... Làm sao mà huynh có thể!
Nàng không cần suy nghĩ, lao xuống khỏi tường thành. Trên tường thành phía sau lưng liên tiếp vang lên những tiếng kinh hô, nhưng tai nàng lại chỉ có thể nghe được trong lòng mình đang điên cuồng gào thét một cái tên - Mộ, Dung, Nham!
Đi về phía Tây Nam không lâu, nàng đã gặp được đám người Lý Hà Việt!
Kỷ Nam như người chết đuối vớ được bè gỗ, lập tức túm lấy Lý Hà Việt, hỏi: "Hắn đâu?!"
Lý Hà Việt bị thương không nhẹ, cả cánh tay phải đều thấm ướt máu tươi, buông thõng xuống.
Hắn cắn răng lắc đầu, tránh né không trả lời, chỉ nói: "Mau trở về thôi! Đại quân Tây Lý sắp kéo tới đây rồi!"
"Mộ Dung Nham đâu?!" Kỷ Nam dường như không nghe thấy, chỉ điên cuồng gào lên hỏi hắn.
Trong mắt Lý Hà Việt có vẻ nặng nề và không đành lòng, hắn cầm lấy cánh tay Kỷ Nam nhưng không nói lời nào, không phân bua gì thêm mà kéo nàng quay về hướng Hành Châu thành.
Kỷ Nam cũng không hỏi lại, gạt mạnh tay hắn ra, lạnh lùng nghiêm mặt hạ mệnh lệnh: "Huynh dẫn bọn họ trở về trước đi, bảo với Ngô Kiền rằng hãy bảo vệ Hành Châu thành, nếu không ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn ta!"
"Kỷ Nam!"
"Đi mau!" Nàng trừng lớn hai mắt, mặc dù thân thể bị nhuốm chút máu, vóc người lại không cao lớn bằng Lý Hà Việt, nhưng khí thế lại hơn hắn đến ngàn vạn lần.
Lý Hà Việt chán nản lui về phía sau hai bước, biết nàng cũng giống y như người nọ, không thể khuyên bảo được. Hắn ảm đạm vung tay lên, mang theo một hơn ngàn người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết dưới chín vạn gót sắt kia, quay trở lại Hành Châu thành.
***
Đại quân Tây Lý kéo tới rất nhanh. Mộ Dung Nham và Lý Hà Việt sử dụng thủ đoạn phục kích vô cùng lợi hại, khiến chín vạn đại quân bị năm ngàn người này làm cho rối loạn trận tuyến, nhìn qua người người đều kinh hoảng không thôi.
Kỷ Nam đơn độc một mình, hành tẩu vô cùng thuận tiện, khi đại quân xuất hiện, nàng liền lập tức tránh đi, trốn ở ven đường rừng.
Mới vừa rồi khi ở trong thành, nàng tìm khắp nơi mà không thấy Lý Nha đại tướng quân, nhưng lúc này hắn ta lại bất ngờ dẫn đầu đại quân. Vẻ mặt hắn ta vừa âm trầm lại vừa lo lắng, không ngừng dùng tiếng Tây Lý mắng chửi đám thủ hạ. Bởi vì bị hắn quở trách nên đội ngũ tiến lên phía trước càng thêm nhanh.
Chỉ trong thời gian một ly trà nhỏ, trên đường đã chỉ còn thưa thớt bộ binh. Kỷ Nam nhân cơ hội này lao ra ngoài túm lấy một tên, kéo vào trong rừng. Nàng sử dụng chút ít tiếng Tây Lý chưa thuần thục đã học được của Mộ Dung Nham trong khoảng thời gian này, ép hỏi tên lính. Nhưng hắn ta cũng chỉ biết phương hướng đại khái, sau khi nói xong, lại bị Kỷ Nam đánh ngất đi rồi ném lên cây. Trói chặt người nọ xong, Kỷ Nam cắn răng lao tới phía Đông núi Tinh Nhai.
Núi Tinh Nhai đã nhiều ngày nay phải hứng chịu những trận bão tuyết triền miên, đưa mắt nhìn, cả dãy núi được bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Nàng đưa mắt nhìn, trời, đất, núi là một khoảng mênh mông bất tận, tầm mắt cũng đã sắp không tìm thấy tiêu điểm. Nàng phải đi đâu để tìm hắn đây?
"Đích tử" của Đệ nhất tướng quân Đại Dạ quốc, môn chủ Bạch Hổ môn phái của Ám Dạ cốc, tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Dạ quốc, chủ soái của Kỷ gia quân... Kỷ Nam có nhiều thân phận hiển hách và lợi hại như vậy, nhưng lại không có cái nào có thể trợ giúp được nàng vào lúc này...
Là người bảo vệ một quốc gia, thế nhưng lại không bảo vệ được người mà nàng thầm yêu và vẫn luôn cất giấu dưới đáy lòng.
Kỷ Nam tìm đi tìm lại ở trên đỉnh núi và dưới chân núi vài lần, bất tri bất giác trên gương mặt nàng đã tràn đầy nước mắt.
Nước mắt trên mặt đọng lại, gặp gió lạnh thấu xương, nàng giơ tay gạt đi, dưới chân cũng không khỏi chậm lại một chút. Ngay tại khoảnh khắc chậm lại này, nàng đã nhạy bén nghe được vách đá phía bên trái truyền đến một tiếng vang mỏng manh.
Kỷ Nam lập tức ngừng hô hấp, sau đó tóm lấy dây mây đang quấn cực kỳ chắc bên bờ vực thử thử rồi nhanh chóng nhảy xuống.
Dưới vách đá chừng một trượng, có mở ra một cái động đá tự nhiên, vừa hẹp lại vừa sâu, đen như mực không nhìn rõ thứ gì. Đoạn dây mây dài nhất kéo đến tận nơi này. Vì thế nàng đành mạo hiểm, dùng chân cuốn lấy dây mây, lộn người xuống, nửa người hướng vào trong động đá: Ánh sáng mặc dù mỏng manh, nhưng vạt áo bào màu xanh nhạt kia nàng lại quá quen thuộc, không phải Mộ Dung Nham thì là ai?!
Kỷ Nam vươn tay bám lấy mỏm đá sắc bén, buông hai chân ra, lưu loát nhảy vào trong động.
Nàng lao tới kiểm tra hơi thở của hắn... Ấm áp.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Kỷ Nam cảm thấy biết ơn ông trời đến như vậy: Biết ơn... vì đã để cho hắn còn sống.
***
Trên người Mộ Dung Nham chỉ có một vết thương, nhưng so với tất cả những vết thương trên người Kỷ Nam cộng lại còn nghiêm trọng hơn rất nhiều: từ vai trái nghiêng đến eo phải của hắn bị trúng một đao thật dài. Bộ nhuyễn giáp bằng tơ vàng của hắn đã bị rách hoàn toàn, da tróc thịt bong, chỗ sâu nhất của miệng vết thương còn lộ ra xương trắng trông đến là ghê người.
Vết đao này Kỷ Nam nhận ra, tháng trước nàng cũng từng bị đâm một nhát, thổ huyết ba ngày không ngừng, nội thương đến nay vẫn chưa lành. Vậy mà hắn lại trúng một đao như vậy ngay thân trước.
Kỷ Nam bị chấn động đến mức tim phổi đau đớn vô cùng.
Hắn nằm trong lòng nàng cực kỳ an tĩnh, mặc cho ngón tay của nàng run run rẩy rẩy phủ lên miệng vết thương đã đông máu. Cặp mắt vốn xinh đẹp như sao trời kia lúc này đang nhắm thật chặt. Kỷ Nam có một ảo giác đáng sợ rằng chúng sẽ không còn mở ra được nữa.
"Điện hạ..." Nàng cúi đầu, hai gò má dán lên trán hắn, run rẩy gọi hắn: "Tỉnh lại đi...Nhị ca! Tỉnh lại đi!"
Kỷ Nam cởi khôi giáp trên người ra, dựng thẳng trước cửa động, để ngăn cản cơn gió lạnh thấu xương trên núi, nàng chỉ để lại quần áo trong, còn dùng ngoại bào bao bọc lấy hắn thật chặt, sau đó ôm lấy thân thể hắn, hai tay cũng dùng sức vuốt ve.
Không lâu sau, Mộ dung Nham rốt cuộc từ từ tỉnh lại, rồi lại từ từ nhắm hai mắt, rên rỉ yếu ớt: "Nước..."
Nước!
Kỷ Nam cuống quýt chạy đến cửa động, lấy một vốc tuyết mang về, nhưng đối mặt với người vẫn đang nằm hôn mê trên mặt đất này, nàng không có biện pháp nào khác, đành phải ngậm tuyết vào trong miệng mình.
Nàng ôm hắn, để hắn dựa vào người mình, rồi lấy tay cạy miệng hắn, sau đó không chút do dự, dứt khoát nhắm mắt lại, tới gần khuôn mặt trắng xanh đang gần trong gang tấc của hắn, cúi đầu kề sát vào miệng hắn...
Đó là thứ mà nàng quá quen thuộc, hương vị của hắn.
Từ hơi lạnh trên môi hắn, từ hơi thở đang quẩn quanh ở chóp mũi của hắn và nàng, giống như nàng đang đút cho hắn nước tuyết ấm áp, còn hắn lại đút cho nàng hương vị kia. Hắn nhận được sự sống, còn nàng lại sa vào ngục tù của thứ mùi hương này.
Mộ Dung Nham được vị ngọt trước nay chưa từng có làm cho thức tỉnh, cảm quan tỉnh lại trước tri giác, môi lưỡi tràn ngập tư vị nào đó mà trước nay hắn chưa từng được hưởng qua, là ấm áp nhưng cũng là mát rượi thấm lòng người, là ngọt ngào nhưng cũng là đắng chát.
Hắn tỉnh táo hơn một chút mới nhận ra rằng, ấm áp chính là cánh môi của nàng, vị mát lạnh chính là nước tuyết tinh khiết nhất của đất trời, vị ngọt ngào chính là từ lưỡi của nàng đang chặn lại môi dưới của hắn, còn vị đắng chát là từ những giọt nước mắt của nàng đang chảy dọc theo khuôn mặt đang kề sát nhau của hai người, vào trong miệng hắn.
Khóc cái gì chứ... Hắn mê man nghĩ, ngọt như vậy, tốt đẹp như vậy, khóc cái gì chứ? Tiểu Tứ ngốc của ta!
Ngay sau đó, hắn còn chưa mở mắt ra, đã vươn tay, chuẩn xác giữ chặt gáy của nàng, kéo nàng thấp xuống lại gần hắn hơn. Nàng có chút kinh hãi, đang định lui lại, đầu lưỡi liền bị hắn cuốn lấy, dịu dàng mút vào.
Kỷ Nam kinh ngạc nhìn hắn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt ấy là muôn vàn đóa hoa đào đang nở rộ.
Hết chương hai mươi ba.
Chương hai mươi tư:
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
Nước tuyết trên đỉnh núi Tinh Nhai chính là thứ nước tươi mát ngọt lành nhất mà Mộ Dung Nham được uống trong cuộc đời này. Khi còn ở Thượng Kinh phồn hoa, hắn đã từng uống rất nhiều loại rượu ngon, nhưng không một thứ nào có thể so sánh được với hương thơm nồng nàn của thứ nước ấy.
Khoác ngoại bào của Kỷ Nam rồi tựa vào trong ngực nàng, cả đời chỉ một lần, đóa hoa đào trong sinh mệnh của hắn được nước tuyết ấm áp kia tưới lên, nở rộ tại vùng đất cực Tây này.
"Đừng ngủ." Lời dặn dò dịu dàng của Kỷ Nam vang lên trên đỉnh đầu hắn, "Chờ lát nữa ta bình phục, sẽ đưa huynh lên Hành Châu thành đã bị công phá rồi, huynh không muốn lập tức quay về nhìn hay sao?"
Mộ Dung Nham lại càng dán sát vào trong lồng ngực mềm mại của thiếu nữ, thoải mái thở dài, từ từ nhắm hai mắt, hơi nở nụ cười: "Không muốn, " Hắn nhẹ giọng nói, "Ngay từ đầu ta đã không cần."
"Nói bậy!" Kỷ Nam nhẹ giọng quát, "Trận chiến này huynh có công lao lớn nhất."
"Đó là vì nàng." Hắn cúi đầu đáp.
Trong góc thạch động, cơ quan đơn giản bằng đá do hắn chế tạo, ban nãy gây ra tiếng vang thu hút sự chú ý của Kỷ Nam khiến nàng dừng lại, lúc này rơi xuống một hòn đá nhỏ cuối cùng, cố chấp bướng bỉnh giống như Kỷ Nam vậy.
Trong lòng nàng bây giờ, buồn vui lẫn lộn. Nàng vươn tay sờ lên trán hắn, quả nhiên bởi vì trọng thương, nên bắt đầu có dấu hiệu bị sốt nhẹ. Lúc này, nàng càng cảm thấy lo lắng, lập tức lấy ngoại bào bọc chặt hắn lại trên lưng mình, rồi nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Mộ Dung Nham vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại mở mắt ra nói với nàng: "Đi tìm đoạn dây mây mà nàng vừa dùng để leo xuống, kéo lấy sợi dây ở giữa, rồi lại lấy hai sợi dây còn lại quấn quanh người hai chúng ta, sau đó cắt đứt sợi dây kia, là chúng ta có thể đi lên rồi.
Kỷ Nam nghe vậy sửng sốt, đợi đến khi liên hệ những sự kiện trước và sau rồi nghĩ thông suốt xong, nàng mới nhảy dựng lên: "Huynh! Đêm đầu tiên mà chúng ta đến Hạ Thành, huynh đã đoán chắc là sẽ có chuyện ngày hôm nay, có đúng hay không?!"
Đêm đó, nàng đứng trên đỉnh núi Tinh Nhai thay Kỷ Đông lựa chọn thân phận đích tử của Kỷ gia, còn hắn đạp ánh trăng bước tới. Lúc ấy nàng cứ cho rằng hắn tới an ủi nàng, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, thì ra quả thực giống như lời nói lung tung mà nàng đã nói với Lý Hà Việt: Hắn đi thăm dò địa hình!
Khi đó, hắn đã dự đoán được cuộc chiến ngày hôm nay, đoán được mình sẽ lấy ít địch nhiều, đoán được có lẽ sẽ chỉ có thể dùng cách dụ địch xâm nhập rồi trốn vào hướng này, cho nên hắn đã thăm dò được thạch động này, còn làm cả một cơ quan bằng đá vừa đơn giản nhưng cũng rất tinh tế, để phòng ngừa hắn bị hôn mê bất tỉnh thì Kỷ Nam có thể dựa vào âm thanh này mà tới tìm hắn!
Trận chiến này, mỗi một đường đi nước bước đều hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, vậy mà hắn lại giấu giếm nàng lâu như vậy!
Mộ Dung Nham bị nàng đẩy ngã xuống đất, động đến miệng vết thương trước ngực khiến sắc mặt hắn còn trắng bệch hơn so với lúc nãy, nhưng ánh mắt lại sáng vô cùng.
"Đúng vậy, " Đối với chuyện này, hắn thành thực thú nhận, "Ta đã sớm đoán ra."
Vẻ mặt hắn có chút đắc ý, khiến Kỷ Nam thật sự không biết phải trách móc hắn thế nào.
"Chuyện mà nàng muốn hoàn thành, bất kể là đánh thắng Tây Lý hay là cứu đại ca nàng trở về, hễ là chuyện khiến cho nàng phải khó xử, khiến nàng khó có thể song toàn, thì ta sẽ hoàn thành giúp nàng. Nàng chỉ cần làm chính mình." Hắn gằn từng tiếng, nét mặt vui mừng, giọng điệu dịu dàng, trong mắt chỉ có ý cười và nàng, "Kỷ Nam, ta không tùy tiện hứa hẹn với người khác, nhưng một khi đã nói ra, thì sẽ không hối hận."
Hắn bám vào vách đá, cố gắng đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng. Ánh mắt Kỷ Nam vô cùng phức tạp, hắn vươn tay ôm hai má nàng, "Cô nương ngốc, " Hắn yếu ớt mà kiên định nở nụ cười, "Có Mộ Dung Nham ta ở đây, nàng chỉ cần làm chính nàng mà thôi."
Lòng ta có thiên hạ, còn ngại gì không cho nàng cả đời vô lo vô ưu?
Kỷ Nam chậm rãi lắc đầu.
"Huynh... Không cần làm nhiều như vậy, " Nàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Không cần làm nhiều như vậy... Huynh là độc nhất vô nhị trong lòng ta từ lâu rồi."
Từ đỉnh núi Tinh Nhai đi xuống dưới chân núi, một đường gian khổ cộng thêm bản thân đang bị trọng thương, nhưng khóe miệng người nào đó không có lúc nào là không nhếch lên.
Cười cười cười... Có cái gì buồn cười chứ!
Kỷ Nam đỡ lấy thân thể đang cố ý ngả vào nàng của hắn, đỉnh đầu bốc khói, sắp phát điên đến nơi.
"Đừng có cười nữa!" Nàng lên tiếng cảnh cáo hắn, trong lòng lại tự mắng chính mình có phải là bị máu chó dội vào đầu nên mới tự nhiên nói như vậy với hắn hay không?!
Nhưng Mộ Dung Nham nào có thể nhịn được cười chứ? Vừa nghĩ tới bốn chữ "Độc nhất vô nhị" mà nàng vừa nói ra, hắn đã cảm thấy sung sướng như muốn lên tiên.
Kỷ Nam chỉ lo buồn bực cúi đầu chạy về phía trước, nhưng hắn lại không có một chút nóng nảy, ngược lại còn liên tục trêu chọc nàng.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Mộ Dung Nham được hưởng thụ cảm giác "Vô sỉ". Hắn cao hơn nàng nhiều như vậy, nhưng lại cố tình dựa vào nàng, còn nhìn chằm chằm gương mặt nàng đang gần trong gang tấc, thấy hai gò má chậm rãi nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt vô cùng đáng yêu...
"Không, được, cười!" Kỷ Nam rốt cuộc cũng bị chọc giận, oán hận trừng mắt nhìn hắn, "Cũng không được nhìn ta nữa!"
"Vậy thì còn sống làm gì nữa?" Hắn nghe vậy thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc, "Hay là đưa ta quay trở lại sơn động kia đi!"
"Huynh tưởng rằng ta không dám sao?!" Nàng làm bộ muốn đẩy hắn xuống.
Cánh tay đang khoác lên vai nàng vội vàng ôm chặt lấy nàng. Hắn ghé đầu vào vai nàng, vui vẻ nở nụ cười, khe khẽ thầm thì: "Ta muốn quay lại đó... Bởi vì ta lại khát nước rồi."
Mặt Kỷ Nam trở nên đỏ rực, nàng nhanh như chớp chế trụ yết hầu hắn, hung ác gằn lên từng tiếng: "Mộ, Dung, Nham! Hãy quên sạch chuyện đó đi! Nếu huynh còn dám nhắc lại một lần nào nữa, ta sẽ... sẽ bóp chết huynh!" Nói xong, tay nàng quả thực thêm vài phần sức lực, hòng đe dọa hắn.
Đáng tiếc, có người dù phải chết dưới đóa hoa mộc lan, trở thành quỷ cũng cam nguyện. Mộ Dung Nham ngay cả mắt cũng không thèm nâng lên, giống như khó hiểu hỏi lại: "Muốn ta quên cái gì? À... Tiểu Tứ đang nói đến, chuyện nàng đút cho ta nước tuyết ban nãy sao?"
Mặt Kỷ Nam đã đỏ đến mức sắp rỉ máu, ngón tay thu lại, xấu hổ và giận dữ đến mức muốn bóp chết tên vô lại này ngay tức khắc!
Mộ Dung Nham thấy nàng thực sự giận, vội vàng dừng lại, sau đó che lấy vết thương trước ngực, giả vờ ho khan.
Kỷ Nam bực mình nhưng vẫn đỡ lấy hắn một lần nữa, không cần biết hắn bị đau thật hay giả, cũng băng bó lại vết thương cho hắn.
Mộ Dung Nham thấy nàng nhíu mày nhìn chằm chằm miệng vết thương, còn không ngừng hít khí lạnh, nhất thời cảm thấy thương xót không thôi, hắn dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, nàng xem bây giờ ta không phải tốt rồi hay sao? Trở về tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi."
"...Nhưng dù sao thì huynh cũng vì ta mà bị thưng." Kỷ Nam không ngừng tay, nói thật nhỏ.
Mộ Dung Nham cũng không nói gì nữa, chỉ vươn tay ra xoa đầu nàng.
Đúng lúc này, có một đội quân Tây Lý đi ngang qua, hắn mạnh mẽ đưa tay ra, kéo nàng núp sau một gốc cây để không bị phát hiện. Hắn ôm nàng thật chặt, hai người dán sát một chỗ.
Từng người từng người cầm cây đuốc đi qua, ánh lửa sáng chiếu tới phía sau gốc cây, gương mặt thiếu nữ trong lòng được nhuộm ánh sáng dịu dàng, khiến cho người ta nhìn mà tâm cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn nhìn nàng thật lâu, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Tiểu Tứ, về sau, ta sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa... Nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ quên, đến chết cũng không quên."
***
Hai người đều bị thương nặng, nên không tiện để thi triển khinh công, hơn nữa lại không có ngựa, chỉ còn cách đi bộ. Cuối cùng, đến khi trời sắp sáng, hai người họ mới về đến Hành Châu thành.
Ngẩng đầu nhìn lên, tường thành của Hành Châu thành cao sừng sững nhuốm thêm màu tang thương hơn so với hôm qua, hiển nhiên là vừa trải qua một cuộc chiến vô cùng kịch liệt. Nhưng lúc này, phía trên tường thành được cắm đầy những lá cờ thêu chữ "Dạ", tung bay phấp phới, điều này khiến cho trong lòng Kỷ Nam dậy lên từng tiếng reo hò.
"Huynh nhìn kìa!" Nàng chỉ vào những lá cờ kia, quay đầu nói với hắn, "Điện hạ đã đoạt lại được tòa thành này cho Đại Dạ rồi!"
So sánh với sự hưng phấn khó nhịn của nàng, sắc mặt của Mộ Dung Nhan vẫn chỉ nhàn nhạt, ném lệnh bài, yên lặng chờ khinh khí cầu tới đón bọn họ.
Tầng mây phía chân trời dần dần mở ra, mặt trời từ từ lên cao. Kỷ Nam ngồi trên khinh khí cầu dựa vào hắn, chống má nhìn mặt trời mọc tráng lệ phía xa kia, cao hứng vô cùng, đồng thời trong lồng ngực nàng bỗng dâng lên nỗi khát vọng cùng chí khí hào hùng.
Khinh khí cầu chở bọn họ từ từ bay lên giữa khoảng không. Nàng mỉm cười nhìn ánh nắng sớm mai. Mộ Dung Nham lại chỉ ngắm nhìn nàng.
Phía sau chính là tòa thành mà hắn đoạt lại giúp nàng, nhưng hắn lại không muốn đi vào chút nào. Nếu có thể, hắn tình nguyện ở lại thạch động trên vách núi Tinh Nhai kia, cùng nàng sớm sớm chiều chiều.
"Tiểu Tứ."
"Cái gì?" Bởi vì còn sống và được trở lại Hành Châu thành vừa mới đoạt lại được cùng với hắn, nên trong lòng vui mừng nhảy nhót, cũng làm giảm bớt đi cảm giác không tự nhiên sau khi hắn thổ lộ. Nàng quay đầu cười với hắn, ánh mắt cong cong.
Mộ Dung Nham nhìn chằm chằm nàng thật lâu, mãi đến khi khinh khí cầu lên trên tường thành. Cuối cùng hắn nắm chặt tay nàng, kéo nàng cùng nhảy lên, nhưng lại không nói gì hết, chỉ đứng trước ánh hào quang vạn trượng cười dịu dàng với nàng.
***
Kỷ Nam và Mộ Dung Nham bình an trở về, khiến cả tòa Hành Châu thành sôi trào.
Kỷ gia quân thì không cần phải nói, nhưng ngay cả quân đội của Ngô Kiền người người cũng đều lên tiếng chúc mừng: Hành Châu thành đã bị người Tây Lý chiếm lấy hơn một năm nay. Mặc dù bọn họ ôm ấp tâm tư muốn chiến thắng trên sa trường, nhưng kỳ thật từ trong đáy lòng đã không dám kỳ vọng còn có thể đoạt lại nó. Vậy mà bây giờ, Kỷ Nam và Mộ Dung Nham đã làm được rồi! Hành Châu thành lại cắm đầy cờ Dạ quốc rồi!
Ngô Kiền nghe tin, đã vội vàng đích thân ra khỏi doanh trại để nghênh đón. Từ xa xa, nhìn thấy Mộ Dung Nham, hắn ta đã qùy xuống, khóc lóc nức nở: "Nhị hoàng tử Điện hạ..."
Kỷ Nam bị sự nhiệt tình bất ngờ này của hắn ta làm cho sợ hãi, Mộ Dung Nham bên cạnh nhàn nhạt hỏi: "Có phải khâm sai đại nhân đến rồi hay không?"
"Nhị hoàng tử Điện Hạ liệu sự như thần! Liệu sự như thần!" Ngô Kiền liên tục khấu đầu. Hắn ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con nhà võ được một gã thái giám nuôi lớn, bất cứ việc gì cũng phải nghe theo sự sắp đặt của Ngô đại thái giám sau lưng Đoan Mật Thái hậu, Mặc dù Đoan Mật Thái hậu lợi hại nhưng cũng chỉ là nữ nhân, so ra vẫn kém Mộ Dung nham rong ruổi sa trường lại biết tính toán chi li như vậy. Cho nên hiện giờ hắn ta tâm phục khẩu phục, phục sát đất.
Mộ Dung nham nhấc chân rời đi, kỷ Nam vội đuổi theo hắn, hai người mới vừa đi đến cửa lớn quân doanh, bên trong liền xuất hiện khuôn mặt mỹ mạo quen thuộc, nhìn thấy bọn hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì mừng rỡ như điên, bằng tốc độ nhanh nhất phi thân tới: "Nhị ca! Nhị ca, Nhị ca!"
Mộ Dung Tống giống như một chú chim nhỏ lâu ngày chưa về tổ, mở hai tay vui vẻ lao tới chỗ Mộ Dung Nham, vẻ mặt say mê cùng kích động. Kỷ Nam nhớ đến trước ngực Mộ Dung nham đang bị thương tổn, nên bước lên phía trước ngăn lại, lại bị A Tống không ngần ngại chút nào ôm chầm vào lòng, "Ôi chao! Con hổ đáng ghét này!Con hổ đáng ghét này, con hổ đáng ghét này!"
Nhiều ngày không thấy, tiểu tử này đã biến thành con vẹt rồi sao? Trên người Kỷ Nam cũng đầy vết thương, lúc này bị hắn chạm phải đau cực kỳ, cau mày đẩy ra hắn.
"Hai người rốt cuộc cũng trở lại! Lý Hà Việt mang quân đi tìm hai người suốt một đêm, đến bây giờ còn chưa có trở lại, ta đây cũng đang định ra khỏi thành đi tìm các ngươi!" Hắn ầm ĩ kích động không thôi, Kỷ Nam đành phải kể lại cho hắn.
Mà Mộ Dung nham lại vẫn thản nhiên như không, khác thường là không hề bày tỏ cảm xúc gì khi ấu đệ yêu thương tới đây, mà chỉ xoay người lập tức quay về lều trại của hắn.
Trong lều, người cũng đã nhiều ngày không gặp là Diêu Viễn đang đưa lưng về phía cửa lều thu thập dược liệu, nghe tiếng ông đứng thẳng lên xoay người lại nhìn, cười ôn hòa.
Sắc mặt của Mộ Dung Nham đã nhạt như giấy vàng, lúc này gật gật đầu với cậu mình xong, rốt cuộc như trút được gánh nặng, yếu ớt ngã xuống. Phía sau Kỷ Nam cũng đúng lúc đuổi tới, đưa tay đỡ lấy hắn, chỉ thấy hắn từ từ nhắm hai mắt rồi lâm vào hôn mê, miệng lại phun ra từng ngụm từng ngụm máu đỏ thẫm!
"Điện hạ!" Kỷ Nam kinh hãi hồn bay phách tán, ôm lấy hắn, kêu lên thất thanh.
Mộ Dung Tống cũng chạy tới, hoảng hốt lo sợ, dùng ống tay áo không ngừng lau máu đi, chỉ chốc lát sau cả cánh tay áo của hắn đều bị thấm ướt.
Diêu Viễn vội vàng chỉ huy bọn hắn chuyển Mộ Dung Nham vào trong lều, rồi nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người hắn, mười ngón tay của ông cầm ngân châm, phong bế mấy đại huyệt trước ngực Mộ Dung Nham, khó khăn lắm mới bảo vệ được tâm mạch của hắn.
Kỷ Nam cứng ngắc đứng ở nơi đó, nhìn người mới khoảnh khắc trước vẫn còn cười dịu dàng với nàng, giờ phút này đã nằm ở đó không có chút sức sống. Trước ngực hắn cắm đầy ngân châm, từng cây từng cây đều như đâm sâu vào trong lòng nàng.
"Tại sao có thể như vậy..." Nàng thất thần thì thào, "Hắn nói hắn chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ khỏe..."
Mộ Dung Tống lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt buồn rười rượi nói với nàng: "Lúc trước khi Nhị ca thỉnh chuyển lương thảo, đã cầu xin phụ hoàng phái Diêu thái y tới. Phụ hoàng vừa nghe tin đã nói tình huống không ổn. Nhị ca nhất định đã gặp phải chuyện gì, nên muốn dấn thân vào nguy hiểm rồi! Quả nhiên là như thế này..."
"Là do ta không tốt." Kỷ Nam nói khẽ, hai cánh môi cũng trở nên trắng bệch.
"Trên người Kỷ tướng quân bị thương tổn cũng không nhẹ, thỉnh quay về lều nghỉ ngơi băng bó, khi nào Điện hạ thức dậy ta sẽ phái người đi thông tri tướng quân." Diêu Viễn thật sự là một vị thần y, lúc này lại vẫn có thể rảnh rang nói chuyện phiếm với Kỷ Nam.
Kỷ Nam kiên quyết lắc đầu, "Ta muốn nhìn hắn."
"Hắn không sao đâu, " Diêu Viễn vẫn cười ôn hòa, "Nhưng mà vết thương cũng có chút nghiêm trọng."
Mộ Dung Tống sắp khóc đến nơi, dùng ánh mắt cầu xin ông đừng nói chuyện nữa, chuyên tâm trị liệu cho Mộ Dung nham quan trọng hơn!
"Chính hắn đã sớm tính toán cẩn thận rồi, toàn bộ đều đã nằm trong dự liệu của hắn, các ngươi yên tâm." Diêu Viễn không chút để ý dùng một chưởng đè xuống năm cây ngân châm, trên giường nhỏ Mộ Dung Nham bất giác run lên, Kỷ Nam cùng Mộ Dung Tống cũng run rẩy theo.
"Điện hạ!" Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nữ trong vắt, âm điệu lo lắng không thôi. Lúc này chỉ có Kỷ Nam cảm thấy lạnh lẽo. Nàng xoay người lại nhìn, thấy một thiếu nữ tuyệt sắc mặc một bộ y phục màu đỏ đang vén rèm bước vào. Trên gương mặt ngập tràn lo lắng, nhưng vẫn không làm vơi đi vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, chính là Thượng Kinh đệ nhất mỹ nhân, Thủy Khấu Khấu.
Hết chương hai mươi tư.
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
Kỷ gia quân và nhóm người của Ám Dạ cốc trải qua ba ngày bôn ba, đã thành công tới cửa chính của Hành Châu thành, lặng yên không một tiếng động.
Sở dĩ được gọi là cửa chính, là vì cửa thành này đã từng là biên giới giữa Dạ quốc và Tây Lý. Hai năm trước, giặc Tây Lý đã từ nơi này công kích vào, đánh bại Kỷ Đông, chiếm lĩnh Hành Châu thành. Về sau nơi này đã thành hậu phương của Tây Lý.
Cách cửa chính mười dặm về phía Tây Nam là núi Tinh Nhai, dưới chân núi Tinh Nhai là nơi mà chín vạn đại quân Tây Lý đang đóng quân. Khi đám người Kỷ Nam tới đó thì trời mới chỉ tờ mờ sáng chứ chưa sáng hẳn, trong quân doanh Tây Lý vẫn im ắng, nhưng ngẫu nhiên vẫn nhìn thấy binh lính đi tuần tra ban đêm cầm đuốc đi qua đi lại phía xa xa.
Tất cả binh lính của Kỷ gia quân mà Kỷ Nam mang theo, quanh năm đã được ba huynh đệ Kỷ Đông hoặc nàng huấn luyện, một vạn người mà ngay cả một tiếng ho khan cũng không có. Ngược lại đám người võ lâm cao thủ ở Ám Dạ cốc của Lý Hà Việt bên này, mặc dù người người đều có công phu rất cao cường , nhưng lại không có được sự kỷ luật trật tự như vậy, nên thường không cẩn thận phát ra âm thanh gì đó.
Lý Hà Việt trừng mắt nhìn một môn đồ bên Huyền Vũ môn phái đang nhét mai rùa vào trong miệng, rồi di chuyển đến bên cạnh Kỷ Nam, ghé vào tai nàng, hỏi nhỏ: "Ta đã chế đá lân thạch kia thành thuốc nổ rồi mang tới đây một rương, lát nữa khi công thành nếu bọn chúng chống cự, thì chúng ta cũng không cần phải công kích nữa, cứ dứt khoát làm nổ tung cửa thành kia đi!"
Kỷ Nam giật giật khóe miệng, quay đầu trợn mắt nhìn hắn, "Thuốc nổ kia của huynh chưa được khống chế ổn định, ngộ nhỡ làm nổ sập cả tòa thành này, thì chúng ta cũng không cần vào trong nữa, mà ở đây đồng quy vu tận cùng chín vạn đại quân này luôn!"
"Sẽ không, sẽ không!" Lý Hà Việt ra vẻ mình vừa mới đóng góp được ý tưởng quý báu, "Ta đã nghiên cứu rất cẩn thận những bản vẽ mà ngươi từng để lại, sau đó lại thêm vào rất nhiều cải tiến tốt, hiện giờ đối với những lân thạch này, ta đã có thể khống chế thành thạo... Cuộc tỷ thí Phá Dạ của năm nay, ta dự định dùng cái này để khiêu chiến cốc chủ!"
Kỷ Nam nghe vậy, khóe miệng cũng không giật giật nữa, mà thay vào đó nàng trợn trừng hai mắt lên: Nếu dùng lân thạch mà có thể đánh bại được cốc chủ, thì hai năm trước nàng đã không kết bạn với Mộ Dung Nham rồi.
Lý Hà Việt lại vẫn hứng thú dạt dào, bắt đầu tính toán cẩn thận: "Hai môn phái 'Tất Phương' và 'Họa Đấu' đều nổi tiếng về dùng hỏa khí, ta đã hỏi thăm rồi, trước mắt hai tấm lệnh bài đều nằm trong tay cốc chủ, năm nay ta nhất định phải đoạt được một cái!" Nói tới đây, hắn lại sáp đến gần nàng thêm một chút, vẻ mặt bất chợt nghiêm túc và chờ mong không sao hiểu được: "Tiểu Tứ, chờ ta cũng lấy được một tấm lệnh bài môn chủ, sẽ trở về Thượng Kinh... cùng ngươi đi đánh giặc."
Kỷ Nam đang chờ tín hiệu khai chiến của Ngô Kiền, nên hơi không để ý đến Lý Hà Việt bên cạnh, Lý Hà Việt thấy nàng không thèm nhìn, dùng sức kéo tay áo nàng, lặp lại một lần những lời vừa nói.
Hắn vừa lặp lại xong, Kỷ Nam còn chưa kịp nói gì, thì đúng lúc ấy Mộ Dung Nham đang ở đâu cũng bu tới, "Họa Đấu?" Vẻ mặt hắn hiền lành cùng tò mò, "Thần thú Họa Đấu hình chó thân người, nuốt phân phun lửa ấy hả? Thì ra trong cốc cũng có môn phái này?"
Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, nhưng lại vừa vặn để cho chúng đệ tử trong Ám Dạ cốc nghe được, những người này phần lớn đều tới từ những môn phái có tên tuổi lẫy lừng như "Bạch Hổ", "Thanh Long", "Chu Tước", lúc này nghe như vậy, ai ai cũng đều che miệng nhìn Lý Hà Việt cười.
Lý Hà Việt buồn bực đến nghiến răng, nếu đối phương không phải là Nhị hoàng tử Điện hạ, thì đã bị hắn túm lấy đấm cho một trận rồi.
Kỷ Nam thấy bọn họ đang ở trong cuộc chiến ác liệt mà vẫn hi hi ha ha, nên nàng không vui "Hừ" một tiếng, giơ bàn tay lên ý bảo đừng ai lên tiếng nữa.
***
Ở phương xa bình minh đã lên, nhưng ở trong Hành Châu thành vẫn là một màu đen như mực, bỗng nhiên, một tiếng rít rõ ràng, tiếp theo một đóa hoa lớn màu vàng bung ra giữa không trung, đó chính là tín hiệu tấn công của Ngô Kiền.
Kỷ Nam nằm phủ phục dưới cửa chính của Hành Châu thành đã lâu, chính là để đợi giờ khắc này.
Kỷ Nam bỗng đứng dậy, Phương Thiên kích vung lên thật cao, đằng sau lưng, mấy trăm binh lính cũng tiến lên, trong tay họ cầm nỏ tiễn bằng thép vô cùng tinh xảo được tính toán vô cùng chuẩn xác về cự ly và được chế tạo gấp gáp suốt đêm, liên tục bóp cò.
Nhất tức khắc, binh lính Tây Lý trên tường thành, ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, đã bị bắn xuyên người, sau đó ngã quỵ xuống.
Trên tường thành chi chít những mũi tên, nhưng Kỷ gia quân lại có thể nhìn ra được điều bí ẩn trong đó: Phương Thiên kích đứng đầu kia từ từ giơ lên, linh hoạt vẽ một vòng tròn, đáp lại lệnh kia, mọi người chia ra thành mấy hàng chỉnh tề, người phía sau mượn lực trên vai người phía trước, bay lên trời, khi đến giữa không trung chuẩn bị rơi xuống, lại mượn lực của những mũi tên thép được khảm vào tường thành kia mà thuận lợi leo lên tường thành.
Kỷ Nam luôn luôn là người xông lên đầu tiên, nàng cầm trong tay Phương Thiên Kích - vật tượng trưng cho chủ soái tương lai của Kỷ gia quân, giống như giao long vượt xoáy nước, thế không thể cản.
Tất cả đều dựa theo kế hoạch, tiến hành đâu vào đấy. Theo tiếng trống trận vang lên, hơn một nửa Kỷ gia quân đã leo lên tường thành xong, pháo bông tín hiệu màu vàng phía trên Hành Châu thành kia còn chưa tản hết, người Tây Lý trong thành đã bị tiền hậu giáp kích đến mức thê thảm, bắt đầu kêu khóc bỏ chạy.
Những mũi tên thép trên tường thành đặc biệt tạo ra một cự ly bắn chính xác, không dài không ngắn, chỉ cần hơn năm người giẫm đạp lên tường sẽ long ra, bắn xuống, không lưu lại hậu họa.
Sau khi những mũi tên rụng xuống, dưới tường thành, gần năm ngàn binh lính Kỷ gia quân và tử đệ Ám Dạ cốc còn lại, dựa theo kế hoạch, đợi thêm một lát sẽ có người đi xuống mở cửa thành cho bọn họ.
Nhưng bỗng nhiên Mộ Dung Nham hạ lệnh toàn bộ lui về phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới phía Tây Nam núi Tinh Nhai!
"Ngươi điên rồi?!" Lý Hà Việt giữ hắn lại, "Nơi đó có chín vạn đại quân Tây Lý! Hiện giờ tám phần là bọn chúng đã biết được tin tức, đang chạy tới nơi này rồi! Ngươi lại còn muốn ra đó nghênh tiếp?!"
Mộ Dung Nham lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi cho là chỉ dựa vào tên vô dụng Ngô Kiền kia cùng với năm ngàn người của Kỷ Nam mà có thể đánh bại ba vạn quân Tây Lý bên trong Hành Châu thành trong vòng nửa khắc hay sao?" Hắn lạnh lùng cười rộ lên, "Đợi đến khi chín vạn đại quân dưới chân núi Tinh Nhai kia đuổi tới đây, thì bị tiền hậu giáp kích không phải là ba vạn quân Tây Lý kia, mà chính là Kỷ Nam cùng với năm ngàn Kỷ gia quân!"
Cho nên hắn đã sớm tính toán tốt số người ở lại để vào trong thành, nàng tới đây mang theo ân oán, đoạt lấy máu thịt của kẻ thù đã từng làm nhục huynh trưởng nàng, mà hắn đã dẫn tới đây không đến năm ngàn người, để trì hoãn chín vạn đại quân kia, tranh thủ thời gian quý báu cho nàng.
Lúc này, Lý Hà Việt mới hiểu được sự điên cuồng trong kế hoạch lần này của Nhị hoàng tử Điện hạ, điên cuồng nhất chính là, năm ngàn cùng với chín vạn là hai con số chênh lệch vô cùng, nhưng từ đầu tới cuối Mộ Dung Nham vẫn thản nhiên như không, khiến cho hắn cứ đứng ngây ngốc tại chỗ mà nghẹn họng nhìn trân trối.
***
Kỷ Nam đánh từ trên tường thành vào trong thành, dọc đường gặp phải lực cản không nhỏ.
Mặc dù giặc Tây Lý bị tập kích bất ngờ, sau đó lại tháo chạy, nhưng vẫn ngoan cường chống cự, Ngô Kiền ở phía Đông lại cứ chậm chạp không chịu tiến vào, nếu chỉ dựa vào năm ngàn Kỷ gia quân thì khó khăn vô cùng.
Thật vất vả mới thừa dịp loạn lạc mà phá được vòng vây, từ phía Tây đến phía Đông ngang qua toàn bộ Hành Châu thành, Kỷ Nam bị hao tổn hơn một nửa binh lực, liều mình mở ra cửa Đông của Hành Châu thành.
Ngô Kiền quả nhiên giống như Mộ Dung Nham đã nói trước đó, không dám không để ý đến tính mạng của một vị hoàng tử, sau khi lãnh binh vào thành, câu nói đầu tiên của hắn khi nhìn thấy Kỷ Nam là: "Nhị hoàng tử Điện hạ vẫn bình an chứ?"
Kỷ Nam lại không rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm, sau khi vượt qua hắn, nàng liền lê tấm thân đầy thương tích quay về hướng cửa chính.
Khi nàng quay về, người trông coi cửa thành đã đổi thành Kỷ gia quân, nhưng dưới thành lại không có một bóng người.
Nàng túm lấy một người gần nhất, rống lên: "Điện hạ đâu?"
Người nọ vốn chịu trách nhiệm mở cửa thành cho đám người Mộ Dung Nham đi vào, nhưng lại chỉ có thể đứng trên tường thành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi. Hắn ta chỉ vào hướng Tây Nam bên ngoài thành, báo cáo lại những gì đã trông thấy với Kỷ Nam: "Điện hạ và tiểu Lý tước gia, mang theo những huynh đệ khác đi về hướng kia!"
Hắn ta chỉ... chính là hướng đi về núi Tinh Nhai!
Trong đầu Kỷ Nam nổ "Ầm" một tiếng, dường như ngay lập tức nàng đã hiểu được rằng Mộ Dung Nham vẫn chưa nói hết toàn bộ kế hoạch.
Làm sao có thể... Làm sao mà huynh có thể!
Nàng không cần suy nghĩ, lao xuống khỏi tường thành. Trên tường thành phía sau lưng liên tiếp vang lên những tiếng kinh hô, nhưng tai nàng lại chỉ có thể nghe được trong lòng mình đang điên cuồng gào thét một cái tên - Mộ, Dung, Nham!
Đi về phía Tây Nam không lâu, nàng đã gặp được đám người Lý Hà Việt!
Kỷ Nam như người chết đuối vớ được bè gỗ, lập tức túm lấy Lý Hà Việt, hỏi: "Hắn đâu?!"
Lý Hà Việt bị thương không nhẹ, cả cánh tay phải đều thấm ướt máu tươi, buông thõng xuống.
Hắn cắn răng lắc đầu, tránh né không trả lời, chỉ nói: "Mau trở về thôi! Đại quân Tây Lý sắp kéo tới đây rồi!"
"Mộ Dung Nham đâu?!" Kỷ Nam dường như không nghe thấy, chỉ điên cuồng gào lên hỏi hắn.
Trong mắt Lý Hà Việt có vẻ nặng nề và không đành lòng, hắn cầm lấy cánh tay Kỷ Nam nhưng không nói lời nào, không phân bua gì thêm mà kéo nàng quay về hướng Hành Châu thành.
Kỷ Nam cũng không hỏi lại, gạt mạnh tay hắn ra, lạnh lùng nghiêm mặt hạ mệnh lệnh: "Huynh dẫn bọn họ trở về trước đi, bảo với Ngô Kiền rằng hãy bảo vệ Hành Châu thành, nếu không ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn ta!"
"Kỷ Nam!"
"Đi mau!" Nàng trừng lớn hai mắt, mặc dù thân thể bị nhuốm chút máu, vóc người lại không cao lớn bằng Lý Hà Việt, nhưng khí thế lại hơn hắn đến ngàn vạn lần.
Lý Hà Việt chán nản lui về phía sau hai bước, biết nàng cũng giống y như người nọ, không thể khuyên bảo được. Hắn ảm đạm vung tay lên, mang theo một hơn ngàn người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết dưới chín vạn gót sắt kia, quay trở lại Hành Châu thành.
***
Đại quân Tây Lý kéo tới rất nhanh. Mộ Dung Nham và Lý Hà Việt sử dụng thủ đoạn phục kích vô cùng lợi hại, khiến chín vạn đại quân bị năm ngàn người này làm cho rối loạn trận tuyến, nhìn qua người người đều kinh hoảng không thôi.
Kỷ Nam đơn độc một mình, hành tẩu vô cùng thuận tiện, khi đại quân xuất hiện, nàng liền lập tức tránh đi, trốn ở ven đường rừng.
Mới vừa rồi khi ở trong thành, nàng tìm khắp nơi mà không thấy Lý Nha đại tướng quân, nhưng lúc này hắn ta lại bất ngờ dẫn đầu đại quân. Vẻ mặt hắn ta vừa âm trầm lại vừa lo lắng, không ngừng dùng tiếng Tây Lý mắng chửi đám thủ hạ. Bởi vì bị hắn quở trách nên đội ngũ tiến lên phía trước càng thêm nhanh.
Chỉ trong thời gian một ly trà nhỏ, trên đường đã chỉ còn thưa thớt bộ binh. Kỷ Nam nhân cơ hội này lao ra ngoài túm lấy một tên, kéo vào trong rừng. Nàng sử dụng chút ít tiếng Tây Lý chưa thuần thục đã học được của Mộ Dung Nham trong khoảng thời gian này, ép hỏi tên lính. Nhưng hắn ta cũng chỉ biết phương hướng đại khái, sau khi nói xong, lại bị Kỷ Nam đánh ngất đi rồi ném lên cây. Trói chặt người nọ xong, Kỷ Nam cắn răng lao tới phía Đông núi Tinh Nhai.
Núi Tinh Nhai đã nhiều ngày nay phải hứng chịu những trận bão tuyết triền miên, đưa mắt nhìn, cả dãy núi được bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Nàng đưa mắt nhìn, trời, đất, núi là một khoảng mênh mông bất tận, tầm mắt cũng đã sắp không tìm thấy tiêu điểm. Nàng phải đi đâu để tìm hắn đây?
"Đích tử" của Đệ nhất tướng quân Đại Dạ quốc, môn chủ Bạch Hổ môn phái của Ám Dạ cốc, tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Dạ quốc, chủ soái của Kỷ gia quân... Kỷ Nam có nhiều thân phận hiển hách và lợi hại như vậy, nhưng lại không có cái nào có thể trợ giúp được nàng vào lúc này...
Là người bảo vệ một quốc gia, thế nhưng lại không bảo vệ được người mà nàng thầm yêu và vẫn luôn cất giấu dưới đáy lòng.
Kỷ Nam tìm đi tìm lại ở trên đỉnh núi và dưới chân núi vài lần, bất tri bất giác trên gương mặt nàng đã tràn đầy nước mắt.
Nước mắt trên mặt đọng lại, gặp gió lạnh thấu xương, nàng giơ tay gạt đi, dưới chân cũng không khỏi chậm lại một chút. Ngay tại khoảnh khắc chậm lại này, nàng đã nhạy bén nghe được vách đá phía bên trái truyền đến một tiếng vang mỏng manh.
Kỷ Nam lập tức ngừng hô hấp, sau đó tóm lấy dây mây đang quấn cực kỳ chắc bên bờ vực thử thử rồi nhanh chóng nhảy xuống.
Dưới vách đá chừng một trượng, có mở ra một cái động đá tự nhiên, vừa hẹp lại vừa sâu, đen như mực không nhìn rõ thứ gì. Đoạn dây mây dài nhất kéo đến tận nơi này. Vì thế nàng đành mạo hiểm, dùng chân cuốn lấy dây mây, lộn người xuống, nửa người hướng vào trong động đá: Ánh sáng mặc dù mỏng manh, nhưng vạt áo bào màu xanh nhạt kia nàng lại quá quen thuộc, không phải Mộ Dung Nham thì là ai?!
Kỷ Nam vươn tay bám lấy mỏm đá sắc bén, buông hai chân ra, lưu loát nhảy vào trong động.
Nàng lao tới kiểm tra hơi thở của hắn... Ấm áp.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Kỷ Nam cảm thấy biết ơn ông trời đến như vậy: Biết ơn... vì đã để cho hắn còn sống.
***
Trên người Mộ Dung Nham chỉ có một vết thương, nhưng so với tất cả những vết thương trên người Kỷ Nam cộng lại còn nghiêm trọng hơn rất nhiều: từ vai trái nghiêng đến eo phải của hắn bị trúng một đao thật dài. Bộ nhuyễn giáp bằng tơ vàng của hắn đã bị rách hoàn toàn, da tróc thịt bong, chỗ sâu nhất của miệng vết thương còn lộ ra xương trắng trông đến là ghê người.
Vết đao này Kỷ Nam nhận ra, tháng trước nàng cũng từng bị đâm một nhát, thổ huyết ba ngày không ngừng, nội thương đến nay vẫn chưa lành. Vậy mà hắn lại trúng một đao như vậy ngay thân trước.
Kỷ Nam bị chấn động đến mức tim phổi đau đớn vô cùng.
Hắn nằm trong lòng nàng cực kỳ an tĩnh, mặc cho ngón tay của nàng run run rẩy rẩy phủ lên miệng vết thương đã đông máu. Cặp mắt vốn xinh đẹp như sao trời kia lúc này đang nhắm thật chặt. Kỷ Nam có một ảo giác đáng sợ rằng chúng sẽ không còn mở ra được nữa.
"Điện hạ..." Nàng cúi đầu, hai gò má dán lên trán hắn, run rẩy gọi hắn: "Tỉnh lại đi...Nhị ca! Tỉnh lại đi!"
Kỷ Nam cởi khôi giáp trên người ra, dựng thẳng trước cửa động, để ngăn cản cơn gió lạnh thấu xương trên núi, nàng chỉ để lại quần áo trong, còn dùng ngoại bào bao bọc lấy hắn thật chặt, sau đó ôm lấy thân thể hắn, hai tay cũng dùng sức vuốt ve.
Không lâu sau, Mộ dung Nham rốt cuộc từ từ tỉnh lại, rồi lại từ từ nhắm hai mắt, rên rỉ yếu ớt: "Nước..."
Nước!
Kỷ Nam cuống quýt chạy đến cửa động, lấy một vốc tuyết mang về, nhưng đối mặt với người vẫn đang nằm hôn mê trên mặt đất này, nàng không có biện pháp nào khác, đành phải ngậm tuyết vào trong miệng mình.
Nàng ôm hắn, để hắn dựa vào người mình, rồi lấy tay cạy miệng hắn, sau đó không chút do dự, dứt khoát nhắm mắt lại, tới gần khuôn mặt trắng xanh đang gần trong gang tấc của hắn, cúi đầu kề sát vào miệng hắn...
Đó là thứ mà nàng quá quen thuộc, hương vị của hắn.
Từ hơi lạnh trên môi hắn, từ hơi thở đang quẩn quanh ở chóp mũi của hắn và nàng, giống như nàng đang đút cho hắn nước tuyết ấm áp, còn hắn lại đút cho nàng hương vị kia. Hắn nhận được sự sống, còn nàng lại sa vào ngục tù của thứ mùi hương này.
Mộ Dung Nham được vị ngọt trước nay chưa từng có làm cho thức tỉnh, cảm quan tỉnh lại trước tri giác, môi lưỡi tràn ngập tư vị nào đó mà trước nay hắn chưa từng được hưởng qua, là ấm áp nhưng cũng là mát rượi thấm lòng người, là ngọt ngào nhưng cũng là đắng chát.
Hắn tỉnh táo hơn một chút mới nhận ra rằng, ấm áp chính là cánh môi của nàng, vị mát lạnh chính là nước tuyết tinh khiết nhất của đất trời, vị ngọt ngào chính là từ lưỡi của nàng đang chặn lại môi dưới của hắn, còn vị đắng chát là từ những giọt nước mắt của nàng đang chảy dọc theo khuôn mặt đang kề sát nhau của hai người, vào trong miệng hắn.
Khóc cái gì chứ... Hắn mê man nghĩ, ngọt như vậy, tốt đẹp như vậy, khóc cái gì chứ? Tiểu Tứ ngốc của ta!
Ngay sau đó, hắn còn chưa mở mắt ra, đã vươn tay, chuẩn xác giữ chặt gáy của nàng, kéo nàng thấp xuống lại gần hắn hơn. Nàng có chút kinh hãi, đang định lui lại, đầu lưỡi liền bị hắn cuốn lấy, dịu dàng mút vào.
Kỷ Nam kinh ngạc nhìn hắn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt ấy là muôn vàn đóa hoa đào đang nở rộ.
Hết chương hai mươi ba.
Chương hai mươi tư:
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
Nước tuyết trên đỉnh núi Tinh Nhai chính là thứ nước tươi mát ngọt lành nhất mà Mộ Dung Nham được uống trong cuộc đời này. Khi còn ở Thượng Kinh phồn hoa, hắn đã từng uống rất nhiều loại rượu ngon, nhưng không một thứ nào có thể so sánh được với hương thơm nồng nàn của thứ nước ấy.
Khoác ngoại bào của Kỷ Nam rồi tựa vào trong ngực nàng, cả đời chỉ một lần, đóa hoa đào trong sinh mệnh của hắn được nước tuyết ấm áp kia tưới lên, nở rộ tại vùng đất cực Tây này.
"Đừng ngủ." Lời dặn dò dịu dàng của Kỷ Nam vang lên trên đỉnh đầu hắn, "Chờ lát nữa ta bình phục, sẽ đưa huynh lên Hành Châu thành đã bị công phá rồi, huynh không muốn lập tức quay về nhìn hay sao?"
Mộ Dung Nham lại càng dán sát vào trong lồng ngực mềm mại của thiếu nữ, thoải mái thở dài, từ từ nhắm hai mắt, hơi nở nụ cười: "Không muốn, " Hắn nhẹ giọng nói, "Ngay từ đầu ta đã không cần."
"Nói bậy!" Kỷ Nam nhẹ giọng quát, "Trận chiến này huynh có công lao lớn nhất."
"Đó là vì nàng." Hắn cúi đầu đáp.
Trong góc thạch động, cơ quan đơn giản bằng đá do hắn chế tạo, ban nãy gây ra tiếng vang thu hút sự chú ý của Kỷ Nam khiến nàng dừng lại, lúc này rơi xuống một hòn đá nhỏ cuối cùng, cố chấp bướng bỉnh giống như Kỷ Nam vậy.
Trong lòng nàng bây giờ, buồn vui lẫn lộn. Nàng vươn tay sờ lên trán hắn, quả nhiên bởi vì trọng thương, nên bắt đầu có dấu hiệu bị sốt nhẹ. Lúc này, nàng càng cảm thấy lo lắng, lập tức lấy ngoại bào bọc chặt hắn lại trên lưng mình, rồi nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Mộ Dung Nham vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại mở mắt ra nói với nàng: "Đi tìm đoạn dây mây mà nàng vừa dùng để leo xuống, kéo lấy sợi dây ở giữa, rồi lại lấy hai sợi dây còn lại quấn quanh người hai chúng ta, sau đó cắt đứt sợi dây kia, là chúng ta có thể đi lên rồi.
Kỷ Nam nghe vậy sửng sốt, đợi đến khi liên hệ những sự kiện trước và sau rồi nghĩ thông suốt xong, nàng mới nhảy dựng lên: "Huynh! Đêm đầu tiên mà chúng ta đến Hạ Thành, huynh đã đoán chắc là sẽ có chuyện ngày hôm nay, có đúng hay không?!"
Đêm đó, nàng đứng trên đỉnh núi Tinh Nhai thay Kỷ Đông lựa chọn thân phận đích tử của Kỷ gia, còn hắn đạp ánh trăng bước tới. Lúc ấy nàng cứ cho rằng hắn tới an ủi nàng, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, thì ra quả thực giống như lời nói lung tung mà nàng đã nói với Lý Hà Việt: Hắn đi thăm dò địa hình!
Khi đó, hắn đã dự đoán được cuộc chiến ngày hôm nay, đoán được mình sẽ lấy ít địch nhiều, đoán được có lẽ sẽ chỉ có thể dùng cách dụ địch xâm nhập rồi trốn vào hướng này, cho nên hắn đã thăm dò được thạch động này, còn làm cả một cơ quan bằng đá vừa đơn giản nhưng cũng rất tinh tế, để phòng ngừa hắn bị hôn mê bất tỉnh thì Kỷ Nam có thể dựa vào âm thanh này mà tới tìm hắn!
Trận chiến này, mỗi một đường đi nước bước đều hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, vậy mà hắn lại giấu giếm nàng lâu như vậy!
Mộ Dung Nham bị nàng đẩy ngã xuống đất, động đến miệng vết thương trước ngực khiến sắc mặt hắn còn trắng bệch hơn so với lúc nãy, nhưng ánh mắt lại sáng vô cùng.
"Đúng vậy, " Đối với chuyện này, hắn thành thực thú nhận, "Ta đã sớm đoán ra."
Vẻ mặt hắn có chút đắc ý, khiến Kỷ Nam thật sự không biết phải trách móc hắn thế nào.
"Chuyện mà nàng muốn hoàn thành, bất kể là đánh thắng Tây Lý hay là cứu đại ca nàng trở về, hễ là chuyện khiến cho nàng phải khó xử, khiến nàng khó có thể song toàn, thì ta sẽ hoàn thành giúp nàng. Nàng chỉ cần làm chính mình." Hắn gằn từng tiếng, nét mặt vui mừng, giọng điệu dịu dàng, trong mắt chỉ có ý cười và nàng, "Kỷ Nam, ta không tùy tiện hứa hẹn với người khác, nhưng một khi đã nói ra, thì sẽ không hối hận."
Hắn bám vào vách đá, cố gắng đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng. Ánh mắt Kỷ Nam vô cùng phức tạp, hắn vươn tay ôm hai má nàng, "Cô nương ngốc, " Hắn yếu ớt mà kiên định nở nụ cười, "Có Mộ Dung Nham ta ở đây, nàng chỉ cần làm chính nàng mà thôi."
Lòng ta có thiên hạ, còn ngại gì không cho nàng cả đời vô lo vô ưu?
Kỷ Nam chậm rãi lắc đầu.
"Huynh... Không cần làm nhiều như vậy, " Nàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Không cần làm nhiều như vậy... Huynh là độc nhất vô nhị trong lòng ta từ lâu rồi."
Từ đỉnh núi Tinh Nhai đi xuống dưới chân núi, một đường gian khổ cộng thêm bản thân đang bị trọng thương, nhưng khóe miệng người nào đó không có lúc nào là không nhếch lên.
Cười cười cười... Có cái gì buồn cười chứ!
Kỷ Nam đỡ lấy thân thể đang cố ý ngả vào nàng của hắn, đỉnh đầu bốc khói, sắp phát điên đến nơi.
"Đừng có cười nữa!" Nàng lên tiếng cảnh cáo hắn, trong lòng lại tự mắng chính mình có phải là bị máu chó dội vào đầu nên mới tự nhiên nói như vậy với hắn hay không?!
Nhưng Mộ Dung Nham nào có thể nhịn được cười chứ? Vừa nghĩ tới bốn chữ "Độc nhất vô nhị" mà nàng vừa nói ra, hắn đã cảm thấy sung sướng như muốn lên tiên.
Kỷ Nam chỉ lo buồn bực cúi đầu chạy về phía trước, nhưng hắn lại không có một chút nóng nảy, ngược lại còn liên tục trêu chọc nàng.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Mộ Dung Nham được hưởng thụ cảm giác "Vô sỉ". Hắn cao hơn nàng nhiều như vậy, nhưng lại cố tình dựa vào nàng, còn nhìn chằm chằm gương mặt nàng đang gần trong gang tấc, thấy hai gò má chậm rãi nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt vô cùng đáng yêu...
"Không, được, cười!" Kỷ Nam rốt cuộc cũng bị chọc giận, oán hận trừng mắt nhìn hắn, "Cũng không được nhìn ta nữa!"
"Vậy thì còn sống làm gì nữa?" Hắn nghe vậy thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc, "Hay là đưa ta quay trở lại sơn động kia đi!"
"Huynh tưởng rằng ta không dám sao?!" Nàng làm bộ muốn đẩy hắn xuống.
Cánh tay đang khoác lên vai nàng vội vàng ôm chặt lấy nàng. Hắn ghé đầu vào vai nàng, vui vẻ nở nụ cười, khe khẽ thầm thì: "Ta muốn quay lại đó... Bởi vì ta lại khát nước rồi."
Mặt Kỷ Nam trở nên đỏ rực, nàng nhanh như chớp chế trụ yết hầu hắn, hung ác gằn lên từng tiếng: "Mộ, Dung, Nham! Hãy quên sạch chuyện đó đi! Nếu huynh còn dám nhắc lại một lần nào nữa, ta sẽ... sẽ bóp chết huynh!" Nói xong, tay nàng quả thực thêm vài phần sức lực, hòng đe dọa hắn.
Đáng tiếc, có người dù phải chết dưới đóa hoa mộc lan, trở thành quỷ cũng cam nguyện. Mộ Dung Nham ngay cả mắt cũng không thèm nâng lên, giống như khó hiểu hỏi lại: "Muốn ta quên cái gì? À... Tiểu Tứ đang nói đến, chuyện nàng đút cho ta nước tuyết ban nãy sao?"
Mặt Kỷ Nam đã đỏ đến mức sắp rỉ máu, ngón tay thu lại, xấu hổ và giận dữ đến mức muốn bóp chết tên vô lại này ngay tức khắc!
Mộ Dung Nham thấy nàng thực sự giận, vội vàng dừng lại, sau đó che lấy vết thương trước ngực, giả vờ ho khan.
Kỷ Nam bực mình nhưng vẫn đỡ lấy hắn một lần nữa, không cần biết hắn bị đau thật hay giả, cũng băng bó lại vết thương cho hắn.
Mộ Dung Nham thấy nàng nhíu mày nhìn chằm chằm miệng vết thương, còn không ngừng hít khí lạnh, nhất thời cảm thấy thương xót không thôi, hắn dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, nàng xem bây giờ ta không phải tốt rồi hay sao? Trở về tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi."
"...Nhưng dù sao thì huynh cũng vì ta mà bị thưng." Kỷ Nam không ngừng tay, nói thật nhỏ.
Mộ Dung Nham cũng không nói gì nữa, chỉ vươn tay ra xoa đầu nàng.
Đúng lúc này, có một đội quân Tây Lý đi ngang qua, hắn mạnh mẽ đưa tay ra, kéo nàng núp sau một gốc cây để không bị phát hiện. Hắn ôm nàng thật chặt, hai người dán sát một chỗ.
Từng người từng người cầm cây đuốc đi qua, ánh lửa sáng chiếu tới phía sau gốc cây, gương mặt thiếu nữ trong lòng được nhuộm ánh sáng dịu dàng, khiến cho người ta nhìn mà tâm cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn nhìn nàng thật lâu, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Tiểu Tứ, về sau, ta sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa... Nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ quên, đến chết cũng không quên."
***
Hai người đều bị thương nặng, nên không tiện để thi triển khinh công, hơn nữa lại không có ngựa, chỉ còn cách đi bộ. Cuối cùng, đến khi trời sắp sáng, hai người họ mới về đến Hành Châu thành.
Ngẩng đầu nhìn lên, tường thành của Hành Châu thành cao sừng sững nhuốm thêm màu tang thương hơn so với hôm qua, hiển nhiên là vừa trải qua một cuộc chiến vô cùng kịch liệt. Nhưng lúc này, phía trên tường thành được cắm đầy những lá cờ thêu chữ "Dạ", tung bay phấp phới, điều này khiến cho trong lòng Kỷ Nam dậy lên từng tiếng reo hò.
"Huynh nhìn kìa!" Nàng chỉ vào những lá cờ kia, quay đầu nói với hắn, "Điện hạ đã đoạt lại được tòa thành này cho Đại Dạ rồi!"
So sánh với sự hưng phấn khó nhịn của nàng, sắc mặt của Mộ Dung Nhan vẫn chỉ nhàn nhạt, ném lệnh bài, yên lặng chờ khinh khí cầu tới đón bọn họ.
Tầng mây phía chân trời dần dần mở ra, mặt trời từ từ lên cao. Kỷ Nam ngồi trên khinh khí cầu dựa vào hắn, chống má nhìn mặt trời mọc tráng lệ phía xa kia, cao hứng vô cùng, đồng thời trong lồng ngực nàng bỗng dâng lên nỗi khát vọng cùng chí khí hào hùng.
Khinh khí cầu chở bọn họ từ từ bay lên giữa khoảng không. Nàng mỉm cười nhìn ánh nắng sớm mai. Mộ Dung Nham lại chỉ ngắm nhìn nàng.
Phía sau chính là tòa thành mà hắn đoạt lại giúp nàng, nhưng hắn lại không muốn đi vào chút nào. Nếu có thể, hắn tình nguyện ở lại thạch động trên vách núi Tinh Nhai kia, cùng nàng sớm sớm chiều chiều.
"Tiểu Tứ."
"Cái gì?" Bởi vì còn sống và được trở lại Hành Châu thành vừa mới đoạt lại được cùng với hắn, nên trong lòng vui mừng nhảy nhót, cũng làm giảm bớt đi cảm giác không tự nhiên sau khi hắn thổ lộ. Nàng quay đầu cười với hắn, ánh mắt cong cong.
Mộ Dung Nham nhìn chằm chằm nàng thật lâu, mãi đến khi khinh khí cầu lên trên tường thành. Cuối cùng hắn nắm chặt tay nàng, kéo nàng cùng nhảy lên, nhưng lại không nói gì hết, chỉ đứng trước ánh hào quang vạn trượng cười dịu dàng với nàng.
***
Kỷ Nam và Mộ Dung Nham bình an trở về, khiến cả tòa Hành Châu thành sôi trào.
Kỷ gia quân thì không cần phải nói, nhưng ngay cả quân đội của Ngô Kiền người người cũng đều lên tiếng chúc mừng: Hành Châu thành đã bị người Tây Lý chiếm lấy hơn một năm nay. Mặc dù bọn họ ôm ấp tâm tư muốn chiến thắng trên sa trường, nhưng kỳ thật từ trong đáy lòng đã không dám kỳ vọng còn có thể đoạt lại nó. Vậy mà bây giờ, Kỷ Nam và Mộ Dung Nham đã làm được rồi! Hành Châu thành lại cắm đầy cờ Dạ quốc rồi!
Ngô Kiền nghe tin, đã vội vàng đích thân ra khỏi doanh trại để nghênh đón. Từ xa xa, nhìn thấy Mộ Dung Nham, hắn ta đã qùy xuống, khóc lóc nức nở: "Nhị hoàng tử Điện hạ..."
Kỷ Nam bị sự nhiệt tình bất ngờ này của hắn ta làm cho sợ hãi, Mộ Dung Nham bên cạnh nhàn nhạt hỏi: "Có phải khâm sai đại nhân đến rồi hay không?"
"Nhị hoàng tử Điện Hạ liệu sự như thần! Liệu sự như thần!" Ngô Kiền liên tục khấu đầu. Hắn ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con nhà võ được một gã thái giám nuôi lớn, bất cứ việc gì cũng phải nghe theo sự sắp đặt của Ngô đại thái giám sau lưng Đoan Mật Thái hậu, Mặc dù Đoan Mật Thái hậu lợi hại nhưng cũng chỉ là nữ nhân, so ra vẫn kém Mộ Dung nham rong ruổi sa trường lại biết tính toán chi li như vậy. Cho nên hiện giờ hắn ta tâm phục khẩu phục, phục sát đất.
Mộ Dung nham nhấc chân rời đi, kỷ Nam vội đuổi theo hắn, hai người mới vừa đi đến cửa lớn quân doanh, bên trong liền xuất hiện khuôn mặt mỹ mạo quen thuộc, nhìn thấy bọn hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì mừng rỡ như điên, bằng tốc độ nhanh nhất phi thân tới: "Nhị ca! Nhị ca, Nhị ca!"
Mộ Dung Tống giống như một chú chim nhỏ lâu ngày chưa về tổ, mở hai tay vui vẻ lao tới chỗ Mộ Dung Nham, vẻ mặt say mê cùng kích động. Kỷ Nam nhớ đến trước ngực Mộ Dung nham đang bị thương tổn, nên bước lên phía trước ngăn lại, lại bị A Tống không ngần ngại chút nào ôm chầm vào lòng, "Ôi chao! Con hổ đáng ghét này!Con hổ đáng ghét này, con hổ đáng ghét này!"
Nhiều ngày không thấy, tiểu tử này đã biến thành con vẹt rồi sao? Trên người Kỷ Nam cũng đầy vết thương, lúc này bị hắn chạm phải đau cực kỳ, cau mày đẩy ra hắn.
"Hai người rốt cuộc cũng trở lại! Lý Hà Việt mang quân đi tìm hai người suốt một đêm, đến bây giờ còn chưa có trở lại, ta đây cũng đang định ra khỏi thành đi tìm các ngươi!" Hắn ầm ĩ kích động không thôi, Kỷ Nam đành phải kể lại cho hắn.
Mà Mộ Dung nham lại vẫn thản nhiên như không, khác thường là không hề bày tỏ cảm xúc gì khi ấu đệ yêu thương tới đây, mà chỉ xoay người lập tức quay về lều trại của hắn.
Trong lều, người cũng đã nhiều ngày không gặp là Diêu Viễn đang đưa lưng về phía cửa lều thu thập dược liệu, nghe tiếng ông đứng thẳng lên xoay người lại nhìn, cười ôn hòa.
Sắc mặt của Mộ Dung Nham đã nhạt như giấy vàng, lúc này gật gật đầu với cậu mình xong, rốt cuộc như trút được gánh nặng, yếu ớt ngã xuống. Phía sau Kỷ Nam cũng đúng lúc đuổi tới, đưa tay đỡ lấy hắn, chỉ thấy hắn từ từ nhắm hai mắt rồi lâm vào hôn mê, miệng lại phun ra từng ngụm từng ngụm máu đỏ thẫm!
"Điện hạ!" Kỷ Nam kinh hãi hồn bay phách tán, ôm lấy hắn, kêu lên thất thanh.
Mộ Dung Tống cũng chạy tới, hoảng hốt lo sợ, dùng ống tay áo không ngừng lau máu đi, chỉ chốc lát sau cả cánh tay áo của hắn đều bị thấm ướt.
Diêu Viễn vội vàng chỉ huy bọn hắn chuyển Mộ Dung Nham vào trong lều, rồi nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người hắn, mười ngón tay của ông cầm ngân châm, phong bế mấy đại huyệt trước ngực Mộ Dung Nham, khó khăn lắm mới bảo vệ được tâm mạch của hắn.
Kỷ Nam cứng ngắc đứng ở nơi đó, nhìn người mới khoảnh khắc trước vẫn còn cười dịu dàng với nàng, giờ phút này đã nằm ở đó không có chút sức sống. Trước ngực hắn cắm đầy ngân châm, từng cây từng cây đều như đâm sâu vào trong lòng nàng.
"Tại sao có thể như vậy..." Nàng thất thần thì thào, "Hắn nói hắn chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ khỏe..."
Mộ Dung Tống lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt buồn rười rượi nói với nàng: "Lúc trước khi Nhị ca thỉnh chuyển lương thảo, đã cầu xin phụ hoàng phái Diêu thái y tới. Phụ hoàng vừa nghe tin đã nói tình huống không ổn. Nhị ca nhất định đã gặp phải chuyện gì, nên muốn dấn thân vào nguy hiểm rồi! Quả nhiên là như thế này..."
"Là do ta không tốt." Kỷ Nam nói khẽ, hai cánh môi cũng trở nên trắng bệch.
"Trên người Kỷ tướng quân bị thương tổn cũng không nhẹ, thỉnh quay về lều nghỉ ngơi băng bó, khi nào Điện hạ thức dậy ta sẽ phái người đi thông tri tướng quân." Diêu Viễn thật sự là một vị thần y, lúc này lại vẫn có thể rảnh rang nói chuyện phiếm với Kỷ Nam.
Kỷ Nam kiên quyết lắc đầu, "Ta muốn nhìn hắn."
"Hắn không sao đâu, " Diêu Viễn vẫn cười ôn hòa, "Nhưng mà vết thương cũng có chút nghiêm trọng."
Mộ Dung Tống sắp khóc đến nơi, dùng ánh mắt cầu xin ông đừng nói chuyện nữa, chuyên tâm trị liệu cho Mộ Dung nham quan trọng hơn!
"Chính hắn đã sớm tính toán cẩn thận rồi, toàn bộ đều đã nằm trong dự liệu của hắn, các ngươi yên tâm." Diêu Viễn không chút để ý dùng một chưởng đè xuống năm cây ngân châm, trên giường nhỏ Mộ Dung Nham bất giác run lên, Kỷ Nam cùng Mộ Dung Tống cũng run rẩy theo.
"Điện hạ!" Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nữ trong vắt, âm điệu lo lắng không thôi. Lúc này chỉ có Kỷ Nam cảm thấy lạnh lẽo. Nàng xoay người lại nhìn, thấy một thiếu nữ tuyệt sắc mặc một bộ y phục màu đỏ đang vén rèm bước vào. Trên gương mặt ngập tràn lo lắng, nhưng vẫn không làm vơi đi vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, chính là Thượng Kinh đệ nhất mỹ nhân, Thủy Khấu Khấu.
Hết chương hai mươi tư.