-
Chương 13+14
Chương mười ba
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
____________
"Ngày hôm qua, người nào đã thở hồng hộc xoay người chạy trốn hả? Ta vất vả giả bộ ngủ để trốn tránh Khấu Khấu đến tận trưa, vừa nghe thấy ngươi tới đã lập tức ngồi dậy, nhưng ngươi được lắm, dám bỏ mặc ta rồi chạy mất." Mộ Dung Nham cúi đầu thổi thổi ly trà nóng, hạ mí mắt, vô cùng uất ức kể lại, "Ngươi có biết nàng bắt ta nướng toàn bộ dê, khiến miệng vết thương bị đau cả đêm không hả?"
____________
Lục hoàng tử ngây thơ xinh đẹp đáng yêu như vậy, cho dù ngươi có là ai cũng không thể hãm hại a!
Ngày hôm ấy, sau khi Mộ Dung Tống hồi cung, vết bóp trên cổ đã hiện ra rõ ràng, ứ máu tím đỏ, năm ngón tay in hằn rõ nét trên chiếc cổ nhỏ dài trắng như tuyết của hắn, khỏi phải nói có bao nhiêu kinh khủng.
Hoàng hậu nương nương ôn nhu nhàn thục vừa nhìn thấy đã "rầm" một cái ngất lịm đi.
Lúc trước Từ Hiếu Thái hậu nghe được tin Nhị hoàng tử bị ngã gãy tay ở mã trường đã đau lòng vô cùng, liên tục niệm phật. Lúc này, cung nhân lại chạy tới báo Lục hoàng tử bị trọng thương, Hoàng hậu nương nương ở bên kia cũng đã hôn mê bất tỉnh rồi. Ngay lập tức, lục phủ ngũ tạng của Thái hậu như bị thiêu đốt, vội vội vàng vàng chạy tới, thấy dấu vết kia nhìn thật là ghê người, thế này còn không phải muốn bóp chết đứa cháu bảo bối ngoan ngoãn của bà hay sao! Thái hậu kinh hãi thiếu chút nữa ngừng thở đi ngay tại chỗ.
Trong cung nhất thời rối loạn thành một đoàn.
Nhưng có kẻ lại vẫn ngại chưa đủ loạn! Hắn cố ý đè thấp cổ họng nặn ra giọng nói khàn khàn đục đục, khóc lóc đứt quãng kể lể chính mình trong lúc vô tình đã phát hiện âm mưu hạ độc của Đại hoàng tử như thế nào, sau đó lại bởi vì ngăn cản mà phải chịu khổ bị Đại hoàng tử cưỡng ép ra sao, tiếp theo lại bị kéo đến một góc mã trường, cùng hung thủ chứng kiến cảnh Nhị ca nhà hắn bị con ngựa đực hung hãn cao lớn như ngọn núi kia, giẫm đạp giày vò đến nỗi huyết nhục mơ hồ như thế nào,...
Cảnh tượng kia vừa nghe thôi cũng đã thấy thương tâm muốn rơi lệ, lại thêm lời bộc bạch như moi hết cả tâm can ra kia, cùng với thanh âm khàn khàn thê lương quả thực như muốn khóc ra máu, khiến Từ Hiếu Thái hậu nghe xong mà nước mắt tung hoành.
Sau khi thương tâm khóc lớn một hồi, Thái hậu nương nương nương đập bàn giận dữ, sai người lập tức đi mời Hoàng đế tới.
Hoàng đế nghe xong thái giám bên người bẩm báo khẩn cấp, cũng không thèm để ý chính mình đang cùng các vị đại thần khác thương nghị đại sự ở biên cương, vội vàng chạy tới. Khi đến nơi, chỉ thấy Lục hoàng tử luôn vui vẻ hoạt bát đang nằm hấp hối, còn Từ Hiếu Thái hậu đang ở bên cạnh vừa vỗ về vết thương trên cổ hắn, vừa đập giường khóc lóc ầm ỹ.
Từ Hiếu Thái hậu cũng không phải là Thái hậu có xuất thân từ Hoàng hậu, trước kia ở trong cung, bà đã phải nếm không ít cực khổ mới có thể nuôi lớn Mộ Dung Thiên Hạ, vì vậy sau khi Mộ Dung Thiên Hạ kế vị, vô cùng hiếu thuận với bà, gần như là ngoan ngoãn phục tùng. Lúc này thấy Thái hậu khóc lóc thương tâm như vậy, cũng chưa cần hỏi cơ sự thế nào đã quỳ xuống nhận sai.
Sự việc từ một cái quỳ này của Hoàng đế mà trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Ban đầu, trong triều chỉ có vài vị đại thần liên kết với nhau dâng tấu, vừa tỏ ý bất bình cho Nhị Hoàng tử Điện hạ, vừa chỉ trích Đại hoàng tử bụng dạ khó lường, mưu đồ đại vị, thỉnh cầu Hoàng thượng trừng phạt hung thủ. Hành động này vừa xuất hiện, trên dưới trong triều đã có một tràng âm thanh hùa theo.
Tiếp theo hai vị Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu nương nương vì lo lắng cho hai vị Lục - Nhị hoàng tử mà cơm nước không vô, lần lượt bị bệnh. Hậu cũng bỗng chốc vô chủ, trong cung người người hốt hoảng.
Sau đó, Đoan Mật Thái hậu cũng không ngồi yên, đánh đòn phủ đầu, nghiêm khắc yêu cầu Hoàng đế điều tra rõ việc này, hơn nữa chính bà còn phái Thiên Mật sứ đi điều tra trước.
Mà từ đầu đến cuối, Hoàng đế vẫn chưa tỏ bất cứ thái độ gì.
***
Bên ngoài bởi vì hắn mà náo loạn vô cùng, còn Mộ Dung Nham thì lại trốn tránh một mình, cực kỳ nhàn hạ.
A Tống nhân cơ hội Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu đều ốm nằm giường, không còn ai ngày đêm canh giữ hắn nữa, nên cũng không cần tiếp tục giả bộ bị thương nặng, hắn liền mang theo tiểu thái giám chuồn ra khỏi cung đi chơi.
Phủ đệ của Nhị hoàng tử có tiếng là tĩnh mịch và đẹp đẽ, khắp nơi là phong cảnh tinh tế, thấp thoáng bóng cây xanh. Trong phủ có một hồ nước trong suốt đến mức nhìn thấy đáy và một dòng suối nhỏ quanh co uốn lượn khắp tòa nhà. A Tống đang xắn tay áo, men theo bờ suối mò cá, trên bờ chính là tiểu thái giám ngày hôm trước vứt túi cà rốt rồi bị đánh, hôm nay không cầm cà rốt mà cầm cá, nhưng bởi vì vạt áo quá nhỏ không chứa được hết, có mấy con cá nhảy ra ngoài, vì thế hắn lại bị A Tống đuổi theo đạp cho một cước ngã gục xuống đất.
Kỷ Nam đi dọc theo con suối nhỏ để vào trong tòa nhà, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng hét to và cầu xin tha thứ bên bờ suối, nàng đến gần, kịp thời kêu lên một tiếng: "Lục điện hạ!"
A Tống quay đầu lại trông thấy nàng, lập tức cao hứng buông tiểu thái giám đang khóc lóc đáng thương trong tay mình ra, vui vẻ chạy tới, "Xú lão hổ! Ngươi đã đến rồi sao! Đến thăm Nhị ca của ta sao?
"Nếu không thì để làm gì chứ? Đến xem ngươi khi dễ hạ nhân như thế nào hay sao?" Kỷ Nam có chút bất đắc dĩ, lại hỏi tiếp: "Cổ ngươi đã khỏi chưa?"
"Đã không sao từ lâu rồi! Ngươi nhìn này!" A Tống vui vẻ xoay đầu qua lại, đã linh hoạt như lúc ban đầu, "Thật ra cũng không có việc gì, ta cố ý giả bộ để lừa tên thần kinh kia, lúc này phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu và Mẫu phi đang hận không thể lột một lớp da của hắn. Đố hắn lần sau dám khi dễ ta và Nhị ca nữa!"
Kỷ Nam không biết hắn làm như vậy là tốt hay không nữa. Hành vi cáo trạng sai này thực sự khiến nàng cảm thấy không vui, nhưng hành động lần này của A Tống là bởi vì xót xa cho cánh tay của Nhị ca hắn chứ không phải chính hắn, điều đó trong lòng nàng hiểu rất rõ.
Nàng suy nghĩ một lát nhưng cũng không nói thêm gì nữa, mà tiến thẳng vào tòa nhà trúc mà Mộ Dung Nham thường ở.
"Này! Ngươi ở lại đây chơi với ta một lát đi! Lúc này vào chỗ Nhị ca của ta không tiện lắm!" A Tống ở đằng sau không cam lòng nhảy dựng lên.
***
Kỷ Nam cứ nghĩ rằng Lục hoàng tử nói đùa, ai ngờ rằng lúc này, nàng thật đúng là không tiện đi vào.
Bên cửa sổ kia không biết là tiểu thư nhà ai, toàn thân mặc một bộ xiêm y đỏ tươi sáng chói, màu đỏ vốn là màu sắc tươi đẹp nhưng có chút tầm thường, nhưng khi nàng ấy mặc vào người lại khiến cho người khác cảm thấy phong tình vạn chủng. Tóc nàng vừa đen vừa bồng bềnh như mây, cổ tay trắng nõn như tuyết, mắt ngọc mày ngài, đích thật là một cô nương khuynh quốc khuynh thành, so với cảnh xuân còn rực rỡ hơn gấp nhiều lần.
Kỷ Nam sững sờ ở cửa, nàng ấy lại vô cùng thoải mái ra đón, liếc mắt đánh giá Kỷ Nam một cái, rồi nở nụ cười ngọt ngào, hỏi: "Vị này là Kỷ tiểu tướng quân đúng không?"
Kỷ Nam "Ừm" một tiếng.
"A... Ta đã sớm nghe nói đích tử bảo bối của Trấn Nam Vương có tướng mạo còn hơn cả Phan An *, nào ngờ không chỉ hơn đứt Phan An, mà ngay cả Nhị hoàng tử Điện hạ của chúng ta cũng không sánh bằng ngươi nha!"
(* - Phan An (tên khác là Phan Nhạc), là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, được xem như một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Phan An dung mạo rất đẹp, tinh thần và bản lĩnh cũng được ca ngợi, trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” để miêu tả những người đàn ông đẹp.)
Tiểu cô nương kia xem ra cũng xấp xỉ tuổi Kỷ Nam, giọng nói thanh thúy dễ nghe như tiếng chuông gió ở trước cửa sổ trúc, bộ dáng xinh đẹp như vậy, nói chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, không e lệ ngượng ngùng như những thiếu nữ bình thường khác.
"Ngươi không biết ta ư?" Nàng nghiêng đầu hỏi Kỷ Nam.
Kỷ Nam lắc đầu, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ gặp một tiểu cô nương như vậy, nếu đã gặp qua một lần, chắc chắn sẽ không thể nào quên.
"Cũng đúng thôi, ta nghe nói năm ngươi tám tuổi đã đi Ám Dạ cốc, nhận được lệnh bài Bạch Hổ mới trở về, hai năm qua lại nam chinh bắc chiến, lập được không ít chiến công, chắc hẳn là không có thời gian để kết bạn đúng không?" Nàng như hiểu ra, cười xinh đẹp, thoải mái nói: "Ta là Khấu Khấu, cháu gái của Thủy Thừa tướng, ngươi đã nghe thấy tên ta bao giờ chưa?"
Kỷ Nam sửng sốt, vẫn tiếp tục lắc đầu, ở Thượng Kinh có rất nhiều nhân vật phong lưu, lời đồn đãi cũng bay đầy trời, nhưng nàng chưa bao giờ quá mức để ý đến.
"Được rồi, " Gương mặt mỹ lệ của Thủy Khấu Khấu có chút bất đắc dĩ, "Ngươi thật đúng là quê mùa."
Kỷ Nam quả thật không chịu đựng được ánh mắt ngập nước xinh đẹp của nàng ấy, không muốn tranh luận nữa, nhẹ giọng hỏi: "Nhị hoàng tử Điện hạ có ở đây hay không?"
Thủy Khấu Khấu quay trở lại trước cửa sổ, tiếp tục dọn dẹp sách và tranh đã khô nét mực, cười cười chỉ vào phòng trong: "Hắn đang nghỉ ngơi, nếu như ngươi có việc gấp tìm hắn, để ta gọi hắn dậy?"
Ngữ khí của nàng ấy rất quen thuộc giống như một nữ chủ nhân, khiến trong lòng Kỷ Nam không khỏi chùng xuống, im lặng một lát, nàng lắc đầu ấp úng cự tuyệt: "Không cần đâu...Ta chỉ đến để xem vết thương trên tay hắn đã đỡ hơn chưa thôi, nếu như hắn ngủ...Vậy thì ta đi đây."
"Đừng đi mà!" Thủy Khấu Khấu đặt tờ giấy trong tay xuống, bước tới giữ nàng lại, "Hắn ngủ rồi, một mình ta ở đây không cảm thấy thú vị chút nào! Nếu ngươi đã đến đây thì trò chuyện cùng ta đi! Cũng ở lại đây dùng bữa tối luôn. Ta mới đi nghỉ hè ở Hạ Thành về, có mang tới thịt dê non nổi danh nhất Hạ Thành, buổi tối mấy người chúng ta cùng nhau nướng rồi ăn, thịt dê vừa thơm lại vừa non mềm ăn rất ngon. Chúng ta tự làm cũng rất thú vị nữa, ngươi thấy được không?"
Kỷ Nam đang muốn mở miệng từ chối nàng, thì phòng trong truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là bóng dáng áo bào màu xanh nhạt lấp ló ở cửa, là Mộ Dung Nham tới!
Mộ Dung Nham bước vào cửa thấy Khấu Khấu đứng cạnh Kỷ Nam, hắn sửng sốt một lát, sau đó quay sang nói với Kỷ Nam, "Ngươi đến từ khi nào vậy? Sao ta không thấy hạ nhân tới thông báo?"
"Ta vừa đến." Kỷ Nam hạ mí mắt.
Khấu Khấu nghiêng mặt cười, "Điện hạ, muội cũng tới đây được vài canh giờ rồi, cũng đã sai người đi thông báo vài lần rồi. Thế là thế nào hả? Hóa ra huynh nghe tin muội tới đây, nên cố ý ngủ nướng không dậy nổi đúng không?"
"Không dám!" Mộ Dung Nham nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Kỷ Nam.
"Phải rồi, ngày hôm đó Kỷ tiểu tướng quân đã cứu huynh một mạng, muội không nên ăn dấm chua của 'hắn'." Khấu Khấu giống như trêu đùa nói.
Kỷ Nam cười gượng một tiếng, ngẩng đầu lên liếc nhìn cánh tay bị thương của Mộ Dung Nham, vấn an một câu, rồi mới nghiêm túc hỏi: "Tay của Nhị điện hạ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Mộ Dung Nham hơi cười với nàng, gật đầu nói: "Cũng không còn đau như mấy hôm trước nữa, xương cốt cũng bắt đầu liền lại rồi, chỉ cần không động tới nó, sẽ khỏi nhanh thôi."
"Vậy là tốt rồi! Cha ta ủy thác cho ta tới hỏi thăm sức khỏe Nhị hoàng tử Điện hạ, ông nói chờ ông tra rõ chuyện này, nhất định sẽ tự mình tới cửa giải thích với ngài. Ông nói thành thật xin lỗi ngài, vì đã để xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quân như vậy."
"Kỷ Nam - "
"Ta còn phải trở về bẩm báo với cha ta! Xin cáo từ!"
***
Lúc Kỷ Nam trở lại Kỷ phủ, người đang đợi nàng không chỉ có mình Kỷ Đình.
"Đây là Thiên Mật sứ, tới điều tra về sự việc Nhị hoàng tử Điện hạ bị ngã ngựa. Nàng có chuyện muốn hỏi con." Kỷ Đình nói ngắn gọn xong, lập tức đi ra khỏi thư phòng.
Hôm nay được nhìn thấy liên tiếp hai tuyệt sắc giai nhân, Kỷ Nam có chút hoa cả mắt. Đều là những cô nương có dung mạo đứng đầu, nếu như nói Khấu Khấu là tuyệt sắc của nhân gian, thì vị này cũng không hề tầm thường.
"Thiên Mật sứ, mời ngồi xuống nói chuyện!" Kỷ Nam khách khí nói.
"Cứ gọi ta là Tần Tang đi!" Giọng nói của mỹ nhân cũng vô cùng êm tai, "Kỷ tiểu tướng quân vừa trở về từ phủ đệ của Nhị hoàng tử Điện hạ sao?"
Mặt Kỷ Nam nóng lên, gật gật đầu, "Phụ thân sai ta đến hỏi thăm thương thế của Nhị hoàng tử Điện hạ."
"Lúc này đúng là khiến Trấn Nam Vương phải khó xử rồi, " Giọng điệu Tần Tang có chút tiếc hận, "Ba vị kia đều là hoàng tử, hơn nữa đều là những người đứng đầu để được chọn làm thái tử, phía sau lại có hai vị Thái hậu, việc này xử lý như thế nào thì cũng đều không ổn."
Nàng nói chuyện trực tiếp như vậy, khiến Kỷ Nam muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ đành giương mắt nhìn thẳng vào nàng mà nói: "Cô muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, ta nhất định sẽ nói thật. Trên đời này, trắng đen đúng sai không thể đảo lộn được, người ta chỉ cần làm đúng việc mình cần phải làm là tốt rồi."
Thiên Mật sứ có một mái tóc chỉ thuần khiết một màu tím vô cùng xinh đẹp, lúc này nàng đang nở nụ cười, trong sách thường nói, mỹ nhân cười một cái thì khuynh thành, cười thêm một cái nữa thì khuynh quốc. Trước kia Kỷ Nam cảm thấy những lời như vậy có chút phóng đại, nhưng ngay bây giờ, khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ trước mắt này, nàng đã hoàn toàn tin rằng đó là sự thật.
"Đoan Mật Thái hậu tất nhiên không muốn chuyện này ảnh hưởng tới Đại hoàng tử. Còn Hoàng thượng, chắc chắn là cũng rất đau lòng vì Nhị hoàng tử Điện hạ, nhưng nếu chỉ vì một cánh tay của Nhị hoàng tử Điện hạ thì hẳn là ngài ấy cũng không đến mức đi hỏi tội Đại hoàng tử đâu. Về phần Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, chỉ cần Nhị hoàng tử Điện hạ khuyên bảo Lục hoàng tử, thì chuyện này sẽ cho qua." Trong lời nói của Tần Tang vừa có tiết tấu lại vừa có khí phách ngạo mạn, lười biếng không chút để ý, khiến cho lòng người cảm thấy yên tĩnh, không khỏi sẽ tin phục lời nói của nàng, "Kỷ Nam, ta tới đây cũng không phải là muốn hỏi ngươi chuyện gì, cũng không phải muốn xúi giục ngươi đổi trắng thay đen, chẳng qua là nhiều thêm một việc không bằng bớt đi một việc. Ta cũng chỉ muốn hoàn thành sớm để báo cáo kết quả nhiệm vụ mà thôi."
"Vậy cô tìm lầm người rồi, ta sẽ không hợp tác với cô, bất kể cô có hứa hẹn với ta điều kiện gì." Kỷ Nam đứng lên, " Hoàng thượng phái người tới cũng được, hai vị Thái hậu nương nương phái người tới cũng được, ta hễ được hỏi thì sẽ trả lời, nhưng chỉ trả lời những gì mà ta tận mắt được chứng kiến, tuyệt đối không thiên vị."
Dường như Tần Tang cũng không ngờ nàng lại thẳng thắn dứt khoát như vậy, khẽ gật đầu, cũng đứng lên, "Như vậy, ta cũng không có tìm lầm người, " nàng cười, "Mà hẳn là nên đi tìm người thứ hai mới đúng."
"Mời." Kỷ Nam khách khí tiễn khách.
***
Ngày hôm sau, quả nhiên Hoàng thượng phái quan viên tới hỏi, Kỷ Nam tướng quân lúc đó đang trong mã trường nghe thấy tin tức này, liền vội vàng đi qua.
Khi nàng cưỡi ngựa ra khỏi cửa cung, phía đối diện có một chiếc xe ngựa đi tới, khi đi ngang qua, nàng nghe thấy bên trong xe vang lên giọng nói quen thuộc quát khẽ: "Dừng xe."
Nàng hơi do dự một chút, rồi xoay người xuống ngựa hành lễ, "Nhị điện hạ."
Gã sai vặt nhảy xuống xe rồi đi tới nhấc bức màn lên, Mộ Dung Nham ngó khuôn mặt tuấn mỹ vô song ra hỏi, "Kỷ Nam, ngươi đang vội về hay sao?"
Có vài hạ nhân đang đứng phía sau, nên Kỷ Nam không dám thất lẽ, vì thế chỉ đành cung kính hỏi Nhị điện hạ có gì phân phó.
"Vào trong ngồi cùng ta một chút đi, ta có chuyện muốn nói cùng ngươi." Hắn nói xong lui vào bên trong một chút để nhường chỗ, Kỷ Nam không còn cách nào khác đành phải lên xe.
Gã sai vặt theo hầu thấy nàng tiến vào, lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Mộ Dung Nham nên nhanh trí đi ra ngoài, chỉ chừa lại hai người kia ngồi đối mặt với nhau. Mộ Dung Nham nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến tận khi nàng không nhịn được, nhíu máy nhìn lại hắn, hỏi, "Có việc gì sao?"
"Cháu gái nhỏ của Thủy Thừa tướng cảm thấy khá là hứng thú với Kỷ tiểu tướng quân." Hắn chống má nhìn nàng, thanh âm trầm thấp vô cùng, "Nhờ ta hỏi một câu, không biết tiểu tướng quân cảm thấy nàng thế nào?"
"Rất đẹp." Kỷ Nam tránh ánh mắt của hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời thản nhiên qua quýt.
"Như vậy để ta nói với nàng, ngươi cũng có chút động lòng với nàng được không?"
"Huynh nói hươu nói vượn cái gì vậy!" Kỷ Nam lập tức quay đầu, thấp giọng quát hắn.
"Mới vừa rồi không phải ngươi khen nàng đẹp hay sao?"
"Khen nàng ta đẹp là có ý với nàng ta chắc?!"
"Như vậy ta đây ngay cả khen nàng ta đẹp còn chưa nói một câu, vì sao ngươi lại phán định rằng ta có ý với nàng ta?" Có người khí định thần nhàn, cuối cùng cũng nói ra câu nói kia.
Kỷ Nam bĩu môi, "Ta phán định như vậy lúc nào?"
"Ngày hôm qua, người nào đã thở hồng hộc xoay người chạy trốn hả? Ta vất vả giả bộ ngủ để trốn tránh Khấu Khấu đến tận trưa, vừa nghe thấy ngươi tới đã lập tức ngồi dậy, nhưng ngươi được lắm, dám bỏ mặc ta rồi chạy mất." Mộ Dung Nham cúi đầu thổi thổi ly trà nóng, hạ mí mắt, vô cùng uất ức kể lại, "Ngươi có biết nàng bắt ta nướng toàn bộ dê, khiến miệng vết thương bị đau cả đêm không hả?"
"Huynh dùng tay trái rồi sao?!"
"Không có." Mộ Dung Nham thở dài, giọng điệu vô cùng oán giận: "Cái gì mà thịt dê tươi non chứ, còn dai hơn cả thịt bò, thật là khó ăn, mùi vị còn nặng hơn cả sơn dương. Ta tắm rửa tận ba lần, biết vậy không động vào cho xong."
Kỷ Nam không nghiêm túc được nữa, mím môi nở nụ cười. Hắn thấy nàng cười, vẻ ai oán trên mặt cũng biến mất không còn dấu vết, hắn bưng tách trà ấm đặt vào trong tay nàng. Kỷ Nam uống cạn, đúng lúc này xe ngựa cũng dừng lại, hắn mỉm cười cầm tay nàng: "Đi thôi!"
***
Câu trả lời của Mộ Dung Nham cũng không sai biệt lắm với Kỷ Nam. Đạp Tuyết vốn là con ngựa khỏe mạnh hung hãn hiếm có, lại là lần đầu tiên bị người ta huấn luyện, nên nóng nảy tức giận, thà làm ngọc vỡ, nên tự làm hại mình và cũng đả thương người khác.
Câu hỏi của Lý đại nhân rõ ràng là đã bị kẻ khác giật dây, hắn không ngừng khéo léo dụ dỗ hỏi vài thứ, dường như muốn Đại hoàng tử ngồi vững vào tội danh cố ý mưu sát. Nhưng Mộ Dung Nham từ đầu đến cuối không phối hợp với ý định này của hắn, có cái gì trả lời cái đó, nhiều hơn một chữ cũng không nói.
Nhưng còn chưa được một nửa, bình phong vĩ đại thêu hoa và chim đằng sau quan viên đã "rầm rầm" một tiếng đổ xuống đất, A Tống từ phía sau nổi giận đùng đùng đi tới, mạnh mẽ đá một cước khiến Lý đại nhân kia ngã xuống đất, rồi tự mình cầm bút "loạt xoạt" viết vào bản án kia.
"A Tống!" Mộ Dung Nham đứng bật dậy, trầm giọng quát hắn dừng lại.
Mộ Dung Tống ném bút, bước qua quan viên đang nằm trên mặt đất kia, tới trước mặt Nhị ca nhà hắn. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng lên, ánh mắt trợn tròn nhìn lại: "Vì cái gì mà huynh lại không nói thật? Con ngựa kia căn bản là có vấn đề! Nhị ca, huynh sợ kẻ nào chứ?! Có phụ Hoàng và Hoàng tổ mẫu ở đây, huynh sợ cái gì chứ?!"
"Đệ càng ngày càng vô lý rồi." Sắc mặt Mộ Dung Nham đen lại hoàn toàn, "Mau nâng Lý đại nhân dậy ngay!"
"Đệ không! Đại ca có thể giật dây Thiên Mật sứ đổi lời khai của người làm chứng, thao túng tình tiết vụ án, đệ cũng có thể một tay che trời như vậy! Đệ không tin mình không trừng trị được hắn!" A Tống nóng nảy rút búa nhỏ bên hông ra, khua khua trước mặt Lý đại nhân đang nằm trên đất, "Nếu hôm nay ngươi không đưa được Đại hoàng tử ra hỏi tội, thì ta sẽ chém ngươi!"
"Vô liêm sỉ!" Mộ Dung Nham nổi giận, thân mình nhanh như tia chớp, những người xung quanh chỉ cảm thấy một bóng trắng lóe lên trước mắt, nháy mắt hắn đã đến bên canh Lục hoàng tử, gọn gàng linh hoạt như một con dao, đánh ngất thiếu niên đang hùng hổ vung búa kia.
Kỷ Nam vội vàng nâng Lý đại nhân đang bị dọa sợ dậy, sau đó lại gọi hạ nhân nâng Lục hoàng tử ra ngoài xe ngựa.
Sắc mặt Mộ Dung Nham đã khôi phục như lúc ban đầu, trước khi lên xe, hắn kéo Kỷ Nam qua một bên, thấp giọng thở dài: "Không thể đi về cùng ngươi được rồi, ta phải đưa Tiểu Lục hồi cung đã. Chuyện ta ngã ngựa bị thương, có lẽ phải giải quyết nhanh chóng, nếu không sẽ khiến cả triều đình lẫn lòng dân hoảng sợ, trong cung ngoài cung không ngừng đồn đại thì sẽ khiến tình trạng trở nên bất ổn. Nếu có thể giải quyết xong sớm, đêm nay ta sẽ đi tìm ngươi, được không?"
"Được." Kỷ Nam cúi đầu, "Ta cũng có chuyện muốn hỏi huynh."
Hết chương mười ba
Chương mười bốn:
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
____________
Người nọ nói rất đúng, đứa nhỏ này vô cùng giống mẫu phi của hắn, cho dù trong lòng có mang nỗi oán hận, hay cho dù đầy bụng văn chương tài hoa, nhưng cuối cùng sâu trong nội tâm vẫn không thể may mắn thoát khỏi cái gọi là lương thiện và nặng tình. Người như vậy... không thể nào thống trị được Vương triều Đại Dạ.
____________
Mộ Dung Nham hồi cung nhưng vẫn chưa đi tới chỗ Hoàng đế ngay, mà đưa Tiểu Lục Hoàng tử đang ỉu xìu tới thẳng chỗ Từ Hiếu Thái hậu.
Tới trước mặt Thái hậu, trước tiên hắn "bùm" một tiếng quỳ xuống, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dập đầu với Từ Hiếu Thái hậu, rồi tự nhận chính mình không biết cách dạy bảo ấu đệ, đã cô phụ sự mong đợi của Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, thỉnh Thái hậu nương nương hãy trách phạt thật nặng.
A Tống thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc như vậy, cũng lập tức hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống theo, rồi thành thành thật thật kể lại chuyện hắn giả bệnh lừa Đại hoàng tử, và sau lưng khống chế quan viên xuyên tạc vụ án, mọi chuyện đều nói ra một cách rõ ràng.
Từ Hiếu Thái hậu nghe xong lập tức đập bàn nói "Hoang đường!", rồi lại túm A Tống qua đánh nhẹ hai cái, mới quay đầu lại nói: "Nham Nhi mau đứng lên nói! Lý đại nhân bên kia liệu có chắc chắn không? Việc này nếu bị tiểu nha đầu Thiên Mật sứ kia nắm được, A Tống sẽ không xong mất! Kẻ sai sẽ trở thành chúng ta rồi!"
"Hoàng tổ mẫu yên tâm, tất cả đã có tôn nhi." Ngay sau đó, Mộ Dung Nham đã trầm giọng đáp.
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Từ Hiếu Thái hậu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi buông tiếng thở dài, bà tự mình bước tới nâng hắn dậy, " Cực khổ cho Nham Nhi của ta rồi, mỗi lần Tiểu Lục không biết sống chết đi gây chuyện, đều là cháu phải thay nó đi thu thập tàn cuộc."
"Rõ ràng chuyện này là do Đại ca gây ra..." Thiếu niên xinh đẹp đang quỳ trên mặt đất không cam lòng lầu bầu một câu.
"Ngươi còn dám nói à!" Thái Hậu vươn tay ấn đầu hắn thật mạnh, "Nếu không phải tại ngươi hồ nháo, thì lúc này nhất định Ai gia đã có thể thay Nhị ca ngươi đòi lại công đạo rồi! Nhưng bây giờ ngươi đã để lại nhược điểm, nếu Ai gia lại cố tình tra rõ việc này, thì Đại Hoàng tử tất nhiên là sẽ bị xử phạt, nhưng chính ngươi cũng chạy không thoát! Bây giờ chính ngươi đã hại Nhị ca ngươi phải gãy tay một cách vô ích rồi, hiểu chưa hả?!"
Thiếu niên sửng sốt, sau một lúc lâu, trong mắt hắn nổi lên một tầng hơi nước, "Nhị ca...", hắn ngẩng đầu tha thiết nhìn Mộ Dung Nham.
Mộ Dung Nham bước lên một bước, khẽ đưa tay kéo hắn dậy, dịu giọng trấn an: "Không sao đâu."
Hắn lại xoay người cười với Từ Hiếu Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, nếu việc đã đến nước này, thì bỏ qua đi ạ. Phụ Hoàng đã vì đại sự trong triều mà ngày đêm phải lo lắng vất vả rồi, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on sự việc giữa huynh đệ chúng cháu chỉ bé như hạt vừng mà thôi, thật sự là không nên lại đi quấy rầy người nữa."
"Cháu có thể nghĩ như vậy, đương nhiên là tốt nhất." Thái hậu cầm tay hắn, nhìn qua thì vô cùng thương tiếc đau lòng cho tôn tử biết hiểu lý lẽ này, "Nhưng mà, đã khiến cháu phải chịu uất ức rồi."
***
"Phen này Thái hậu nương nương đối với Điện hạ,... chắc hẳn là sẽ phải nhìn bằng con mắt khác rồi." Buổi tối, khi Diêu Viễn đổi thuốc cho Mộ Dung Nham, đã vô cùng cảm khái nói.
Thuốc mỡ kia bôi trên da thịt có cảm giác mát lạnh, khiến nụ cười nơi khóe miệng của Mộ Dung Nham cũng lạnh hơn một chút, hắn thản nhiên khẽ nói: "Trong mắt bà, cháu và Đại ca cũng không khác nhau nhiều lắm, nếu như may mắn có chỗ bất đồng, thì cũng chỉ bởi vì A Tống ỷ lại cháu mà thôi. Thái hậu nương nương có nhiều tôn tử như vậy, nhưng chỉ có tên của Tiểu Lục mới chính là họ của bà."
"Cũng đúng. Nhưng mà,... việc này rốt cuộc Điện hạ định xử lý như thế nào?"
"Không cần làm gì hết. Thiên mật sứ kia tuy tuổi còn trẻ nhưng lại rất có thủ đoạn, ngay cả Trần Ngộ Bạch mà nàng ta cũng chèo kéo được. Hoàng thượng thì lại vẫn luôn tín nhiệm quốc sư, cho nên chắc chắn cũng đã bị thuyết phục rồi. Mà Đoan Mật Thái hậu nếu đã muốn nàng ta bảo vệ Đại hoàng tử, thì tất nhiên là đã cố gắng hết sức để bình ổn lại chuyện này. Hiện giờ cháu chỉ cần nén giận là được." Mộ Dung Nham vỗ về vết thương trên cánh tay trái rồi trầm giọng nói.
"Điện hạ, thứ cho thần nói thẳng: Lần này Đại hoàng tử và Lục hoàng tử đều có sai lầm, Điện hạ cần gì phải nén giận, sao không để hai người bọn hắn đấu nhau cho hai bên cùng tổn hại?"
Mộ Dung Nham nghe vậy rồi nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên khẽ cười, "Tất nhiên là cháu sẽ không phải chịu thiệt hoàn toàn." Hắn dừng lại một chút rồi nói, "Mấy hôm trước Thiên Mật sứ đã từng tới đây, cùng cháu làm một vụ giao dịch, điều kiện là phải bỏ qua cho Đại hoàng tử lần này."
"Hả...?" Diêu Viễn tò mò, "Vậy nàng ta trao đổi cái gì với Điện hạ?"
"Vâng...Là một thứ rất thú vị." Mộ Dung Nham cười rộ lên.
"A...thần lớn mật đoán một chút...có liên quan đến Kỷ tiểu tướng quân chăng?" Tươi cười của Diêu Viễn cũng có một chút thoải mái nhẹ nhàng.
Mộ Dung Nham chỉ cười mà không nói.
"Xem ra thứ kia quả thật là thú vị, mới đáng để Điện hạ vì nó mà buông tha cho hai vị Hoàng tử."
"Không, Tiểu Lục đã vì cháu mà làm những chuyện kia, nói sao thì nói, cháu cũng nên bảo vệ hắn." Nhớ tới A Tống cố chấp mà vụng về bảo vệ mình, Mộ Dung Nham cười rộ lên.
Đứa nhỏ này...Nhìn thấy nụ cười của hắn, Diêu Viễn im lặng trong khoảnh khắc, rồi mới đứng dậy thu dọn hòm thuốc chuẩn bị rời khỏi.
Người nọ nói rất đúng, đứa nhỏ này vô cùng giống mẫu phi của hắn, cho dù trong lòng có mang nỗi oán hận, hay cho dù đầy bụng văn chương tài hoa, nhưng cuối cùng sâu trong nội tâm vẫn không thể may mắn thoát khỏi cái gọi là lương thiện và nặng tình. Người như vậy... không thể nào thống trị được Vương triều Đại Dạ.
Mộ Dung Nham lại không hề biết được suy nghĩ trong lòng ông, thấy cậu mình đột nhiên xuất thần, hắn chỉ nghĩ rằng ông lại nhớ tới mẫu phi. Hắn đi qua, nhẹ giọng hỏi: "Cậu, người lại nhớ nhung Nam quốc ư?"
"Hai chữ Nam quốc đã khắc sâu vào máu thịt của ta, không có một khắc nào tách rời, cho nên không thể nói là nhớ nhung được." Diêu Viễn khoác hòm thuốc lên, vỗ về bả vai cháu trai mình, "Yên tâm, ta đã đáp ứng với tỷ tỷ rằng sẽ thay nàng chăm sóc cháu, nếu cháu chưa thành gia lập nghiệp, chưa được ổn định, thì ta có làm sao cũng sẽ không đi."
"Chờ đến tương lai... Cậu, chờ đến tương lai cháu có được thiên hạ Đại Dạ, người Dạ quốc và người Nam quốc nhất định sẽ không giương cung bạt kiếm như hiện tại nữa." Nhị hoàng tử vẫn còn trẻ tuổi nên trong lồng ngực hắn có vô số khát vọng và ý tưởng, nhưng toàn bộ đều bị vẻ ngoài tao nhã lễ độ của hắn kìm nén quá sâu, ngẫu nhiên hăng hái nhắc tới với người thân cận một lần như vậy, khiến hắn trông có vẻ vô cùng khát khao và tha thiết, "Đến lúc đó, cháu và cậu sẽ cùng trở về."
Diêu Viễn nhìn người thân còn lại duy nhất trên cõi đời này của ông đang đứng trước mắt, không rõ đến tột cùng là có tâm tình gì, ông chỉ nhàn nhạt cười: "Lời nói này nếu như là của Nhị Hoàng tử Dạ quốc, thì quả thật khiến thần cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng nếu là của cháu, Nham Nhi, so với sự hùng tài vĩ lược của cháu bây giờ, cậu lại càng mong muốn được nhìn thấy cháu vô lo vô nghĩ, hài lòng vui vẻ như trước đây."
"Cậu..." Mộ Dung Nham nghi hoặc kêu lên.
Diêu Viễn phát hiện mình lỡ lời, lắc đầu tự giễu một cái, rồi thân thiết nhắc nhở hắn: "Không phải Điện hạ còn có ước hẹn dưới ánh trăng hay sao? Thần xin cáo từ trước."
***
Ước hẹn dưới ánh trăng hôm nay, cũng vừa vặn là ngày trăng tròn và đẹp nhất.
Dường như Kỷ Nam đã đến được một lúc, nàng đang đứng trước mái hiên ngắm trăng, khóe mắt lọn tóc đều tản ra khí lạnh của đêm cuối mùa thu. Mộ Dung Nham lặng yên không tiếng động tới gần, vốn định hù dọa nàng một chút, ai ngờ nàng lại vô cùng nhạy bén, nhanh nhẹn xoay người vừa vặn bắt gặp hắn.
Chỉ thấy hắn giấu tay trái của mình trong ống tay áo rộng rãi, còn tay phải thì đang cầm hai vò rượu, áo bào xanh nhạt được khoác thêm một lớp ánh trăng nhàn nhạt, cười mỉm chậm rãi bước đến.
Hắn đến gần sóng vai cùng nàng, đưa cho nàng một vò, Kỷ Nam nhận lấy mở ra, một mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, là Nữ Nhi Hồng hảo hạng hiếm có.
"Diêu Thái y cho phép huynh uống rượu hay sao?" Kỷ Nam tu một ngụm, rồi nghiêng đầu nhìn lớp vải băng bó thật dày trên cánh tay trái của hắn.
"Tối nay như vậy sao có thể không cho phép chứ?" Hắn nhẹ giọng hỏi lại.
Kỷ Nam giật mình, có chút không rõ tư vị gì, nàng buông vò rượu trong tay xuống, liếc hắn, "Chuyện...đã giải quyết xong rồi sao?"
"Ừ, " Mộ Dung Nham ngẩng đầu ngắm ánh trăng, ánh mắt có chút xa xăm mênh mang, "Là do ta sơ suất mà té ngựa, không liên quan gì tới người khác."
"..." Kỷ Nam ấp úng hai tiếng, nhưng cũng không biết nói cái gì cho phải. Chuyện này cứ qua đi trót lọt như vậy đương nhiên là tốt nhất, ngoại trừ Mộ Dung Nham, thì tất cả mọi người đều được vui vẻ, ngay cả phụ thân của nàng cũng sẽ không phải khó xử.
Chỉ là, giờ phút này nghe hắn nói ra thản nhiên như vậy, khiến trong lòng Kỷ Nam cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Từ nhỏ, nàng đã được giáo dục rằng làm người quan trọng nhất chính là trung thực, nhưng nếu muốn vì nước vì dân thì dù trắng đen phải trái có rõ ràng ở trước mắt, thì cũng phải quên đi chính bản thân mình.
Người đang đứng trước mắt đã chân chân thực thực làm được điều này, nhưng nàng lại cảm thấy bất bình thay hắn vô cùng.
"Tiểu Tứ, " Hắn ôn nhu thân thiết gọi tên nàng, " Không cần phải nghĩ nhiều, tự bản thân ta có cân nhắc."
Kỷ Nam im lặng không nói, chỉ liên tục uống vào vài ngụm rượu, nhưng uống vội quá nên bị sặc khiến cho mặt đỏ tai hồng.
Mộ Dung Nham cười cười nhìn nàng, cầm lên vò rượu bên cạnh tay nàng chậm rãi uống vào hai ngụm, tiếc nuối than một tiếng: "Sớm biết rằng rượu này ngon như vậy, tối hôm qua ta đã giấu một cái đùi dê đi rồi."
Kỷ Nam híp mắt nhìn hắn, "Không phải huynh nói thịt dê kia vừa già vừa gây hay sao hả?"
"Không liên quan gì đến thịt, " khóe miệng hắn cong cong, "Mà phải xem là đối ẩm* cùng người nào."
(* - uống rượu.)
Nói xong, hắn cố ý liếc nhìn nàng một cái, cười nhấp thêm một ngụm rượu nữa, rồi thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu Tứ, tối hôm nay hãy cứ giống như lúc chúng ta chưa lên Thượng Kinh, gọi ta một tiếng Nhị ca đi."
"Nhị ca" Nàng đổi cách xưng hô cũng thật nhanh, quay lại cười cười với hắn, rồi tiếp tục nói: "Ta có lời muốn hỏi huynh."
"Hỏi đi." Hắn cười dịu dàng.
"Một năm trước, ngày ta xuất chinh đi Nam quốc, huynh đã cứu ta." Nàng dừng lại một chút, ánh mắt đang nhìn hắn chuyển sang nhìn về phía trước, "Cho nên, khi đó huynh đã biết rồi đúng không?"
Sau khi nàng hỏi ra miệng, ngược lại có thêm dũng khí hơn, bèn quay đầu nhìn vào mắt hắn, không ngờ lại đúng lúc sa vào một mảnh mênh mông trong mắt hắn. Hắn nhẹ nhàng cười, hỏi lại nàng: "Đương nhiên, nếu không một năm này ta thành cái gì rồi hả? Tiểu Tứ, tuy rằng ta không phải là người quá mức nghiêm túc, nhưng hai chữ "khinh bạc" này, cũng không phải tùy tiện với ai cũng làm."
Ngữ khí của hắn dịu dàng, ám chỉ rõ ràng như vậy. Kỷ Nam có chút bất đắc dĩ, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa đầy mười sáu tuổi, cho dù ngày đêm được tôi luyện cùng vũ khí và chiến tranh, nhưng trong lồng ngực của nàng vẫn có một trái tim thiếu nữ mềm mại đang đập..."Nhị ca, " nàng vô cùng khó khăn mở miệng: "Không cần đâu."
Mộ Dung Nham nheo mắt, tia sáng ôn nhu lấp lánh trong đôi mắt dần dần phai nhạt đi.
Hắn mím môi không nói một lời, chỉ nhìn nàng.
Kỷ Nam uống một ngụm rượu để ổn định lại tinh thần, mới tiếp tục nói: "Huynh chắc chắn cũng biết chuyện nhà ta: Nếu như không có ta là đích tử, mẫu thân ta chẳng những không giữ được vị trí chính thê, mà sự việc này đã giấu diếm nhiều năm như vậy, chỉ sợ bà còn phải gánh trên lưng tội danh khi quân, mà cha ta và ta cũng trốn không thoát trách nhiệm... Cho nên, ta nhất định vẫn phải là đích tử của Trấn Nam Vương, Tiểu Tứ thiếu gia của Kỷ gia, và tướng quân của Đại Dạ. Ta đã sớm nghĩ chu đáo rồi, cả đời này ta sẽ sống vì Đại Dạ, vì Kỷ gia, chứ không phải vì bản thân mình."
Nàng biết, ở bên Nam quốc, nếu một nữ tử bị một nam tử nhìn thấy da thịt thì phải gả cho hắn, nếu không, vì thanh danh đành phải đi tìm chết. Nhưng nàng là người Dạ quốc, nữ hài tử Dạ quốc vừa tiêu sái lại vừa dũng cảm, dám yêu dám hận, không câu nệ lễ pháp. Huống chi nàng cũng khác với những nữ hài tử bình thường của Đại Dạ, cho nên hắn thật sự không cần phải chịu trách nhiệm với nàng.
Mà nàng cũng không có cách nào cho hắn cơ hội được chịu trách nhiệm!
"Nhị ca, huynh vô cùng khác biệt với những nam tử mà ta đã từng gặp. Từ nhỏ, ta đã sùng bái những đại anh hùng giống như cha ta, ta có ba người ca ca võ công xuất chúng, ta đã từng chứng kiến Đại hoàng tử dùng một tay chế ngự con ngựa hung hãn, còn có, ở trong Ám Dạ cốc, ta đã từng gặp qua rất nhiều cao thủ võ lâm, người người đều có năng lực phi phàm. Nhưng trong số những đại nhân vật như vậy, cho tới nay cũng không có ai giống như huynh, xử lý mọi chuyện không dùng đến vũ lực, ung dung thản nhiên mà vẫn giải quyết được rất nhiều chuyện. Huynh cùng tất cả mọi người bất đồng, nên chẳng trách có rất nhiều cô nương tốt như vậy thích huynh." Kỷ Nam nói đến đây chợt nhớ tới rất nhiều chuyện đã qua. Từ chuyện hắn dạy nàng luyện kiếm, đến dọc đường từ Ám Dạ cốc trở về Thượng Kinh, và thời gian hai năm qua gắn bó với nhau, nàng chợt phát hiện ra từng chuyện từng chuyện, một chút nàng cũng chưa hề quên.
Nàng hít vào một hơi, tiếp tục nói: "Bởi vì ta lo lắng thân phận của mình bị bại lộ, nên ta không có nhiều bằng hữu, huynh là một trong số không nhiều đó, ta thật lòng hi vọng huynh được vui vẻ. Cho nên tối hôm nay, chúng ta hãy thẳng thắn với nhau, huynh cũng không cần phải tiếp tục băn khoăn nữa."
Hiển nhiên là nàng đã sớm nghĩ thật tốt lý do để thoái thác, lưu loát trôi trảy khiến người khác không thể nói gì. Nói tới đây, hai hàng lông mày của Mộ Dung Nham rốt cuộc cũng nhíu lại, hắn có chút bất đắc dĩ cắt ngang lời nói của nàng: "Tiểu Tứ, nàng cũng không phải là nỗi băn khoăn của ta."
"Nhưng huynh là." Kỷ Nam chặn lại, "Nhị ca, huynh khiến ta cảm thấy khó xử."
Ánh trăng càng lúc càng sáng rõ, mái hiên này chính là nơi cao nhất trong Kỷ phủ rộng lớn, hai người cơ hồ đang đứng đối mặt với nhau dưới ánh trăng tròn. Trên gương mặt trơn bóng của Kỷ Nam lộ ra vẻ bướng bỉnh, trong ánh mắt có sự kiên trì khiến người khác không thể bỏ qua. Xưa nay Mộ Dung Nham vốn là người miệng phun hoa sen, nhưng lúc này ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.
Trên đời này cuối cùng cũng có người có thể khiến cho hắn nói không ra lời, nhiều năm dốc lòng tôi luyện như vậy mà lại cũng có người hắn không đối phó nổi.
"Ài," Một lúc lâu sau hắn mới hạ mí mắt, thở dài, "Uống rượu thôi..."
"Đa tạ." Kỷ Nam thấp giọng nói, coi như hắn đã cam chịu.
Mộ Dung Nham đành phải cười khổ một tiếng.
***
Sau nửa đêm, trăng càng lúc càng lớn hơn, tròn hơn và sáng hơn. Gió đêm cũng càng lúc càng lạnh hơn. Mộ Dung Nham đứng trong tiểu viện trước tòa trúc lâu của chính mình, một mình ngắm trăng, một mình uống rượu.
Đứa nhỏ kia, cũng thật là đặc biệt a! Hắn nhớ tới đôi mắt phượng đơn thuần của Kỷ Nam, trong lòng âm thầm thở than một tiếng như vậy.
Kể ra thì, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân cự tuyệt a.
Vậy cũng tốt, mặc dù hắn muốn lấy chính là Kỷ phủ và quân đội Kỷ gia sau lưng nàng, nhưng mà đời người dài như vậy, bầu bạn với một người thú vị như thế vẫn khiến cho tâm tình hắn cảm thấy sung sướng hơn là một người không thú vị.
Nói đến "thú vị", người nào đó nheo lại cặp mắt đào hoa phong lưu mị hoặc chúng sinh, bởi vì hắn nhớ tới người so với đệ nhất mỹ nhân Thượng Kinh Thủy Khấu Khấu vẫn còn quốc sắc thiên hương hơn vài phần - Thiên Mật sứ.
Đêm hôm đó khi nàng ta tới, Mộ Dung Nham đang luyện chữ, sau khi gần viết xong một thiếp hắn mới đặt bút xuống, quay đầu cười với vị khách không mời mà đến kia, "Đợi lâu rồi."
"Không sao, ta vừa mới đợi ở bên Kỷ tiểu tướng quân còn lâu hơn." Tần Tang mỉm cười, trong trúc lâu nhất thời tỏa ra ánh sáng tươi đẹp.
"Đi về không công?" Mộ Dung Nham cũng hơi cười rộ lên.
"Cũng không tính là như vậy, ít nhất nàng so với Mộ Dung Tống thì thông minh hơn, tuy nhiên cũng giống hắn, dùng tim dùng phổi mà quan tâm người." Tần Tang chớp mắt, thu hết vào trong đáy mắt vẻ mặt của hắn không sót chút gì, "Điện hạ, giữa người và ta minh nhân bất thuyết ám thoại*: Tâm của Đại hoàng tử hoàn toàn không ở nơi đây, chi bằng người giơ cao đánh khẽ bỏ qua việc này, cũng khiến ta bớt chút hơi sức."
(* - người quang minh chính đại không nói lời mờ ám.)
"Ngươi sai rồi, sự tình thật đúng là đã qua rồi." Hắn dừng lại một chút rồi nói.
Ý cười trên môi Tần Tang càng sâu, "Như vậy kết quả là như thế nào?"
"Chưa nói đến việc tâm của hắn không ở nơi này, mà ngay từ đầu ta chưa từng coi trọng hắn. Nhưng, chuyện này cũng không có nghĩa là ta phải nén giận." Mộ Dung Nham thu lại ý cưới, vỗ về cánh tay trái, thản nhiên nói, "Huống hồ lúc này, ta cũng không cần phải hao tổn tâm lực, không phải sao?"
"Ta biết ngay mà, " Tần Tang thở dài, "Kỳ thật Điện hạ còn lâu mới hiền lành dễ nói chuyện như lời đồn đại trên phố."
Mộ Dung Nham cũng không hề giả vờ ngụy trang trước mặt nàng nữa, cười một cách lười biếng.
"Điện hạ, người còn nhớ rõ một năm trước Quốc sư đã khiến người phải chịu thiệt thòi không?" Tần Tang giảo hoạt cười rộ lên, "Tuy rằng người đã có được chân tướng mà mình mong muốn, nhưng trong thâm tâm của người không cảm thấy có một chút kỳ quặc hay sao? Vợ chồng Trấn Nam Vương không có quan hệ gì với bộ tộc Thiên Mật, nữ nhi bọn họ sinh ra, làm sao có thể mang trong mình dòng máu khiến cho Đại hoàng tử phát điên phát khùng được chứ?"
Khi nàng nói tới hai chữ "nữ nhân", vẻ mặt của Mộ Dung Nham cũng thay đổi, chờ nàng vừa dứt lời, hắn đã âm âm u u mở miệng: "Tần Tang, tốt nhất ngươi đừng nghĩ cách ở chỗ này. Theo như chính lời của ngươi vừa nói, ta không hề hiền lành như lời đồn ngoài đường phố đâu."
Vẻ mặt như bị giẫm lên chân đau của hắn khiến Tần Tang che miệng cười rộ lên.
"Đưa ra điều kiện đi." Hắn đã không còn kiên nhẫn nữa, lạnh lùng nói.
"Người giúp ta bình ổn chuyện này, để ta báo cáo kết quả công tác với Thái hậu nương nương cho tốt."
"Có thể."
"Điện hạ thật đúng là sảng khoái!" Tần Tang đứng lên, cử động duyên dáng tỏa ra mùi hương thần bí giống như hương hoa lan mà lại không phải là hoa lan, nàng tới bên cạnh Mộ Dung Nham, cất giọng vô cùng nhỏ nói: "Năm đó, Trấn Nam Vương phi mãi không thể có con, là ta đã trợ giúp bà, trong vị thuốc cầu tử* kia dùng máu của ta làm thuốc dẫn, cho nên trong máu của Kỷ Nam mới có mùi thơm của hoa Thiên Mật mà chỉ Thánh nữ Thiên Mật mới có. Ngươi cũng biết, Cố Minh Châu từng là Thánh nữ Thiên Mật, máu của nàng và máu của ta không dễ dàng phân biệt, mà Đại hoàng tử đối với toàn bộ sự tình có liên quan đến nàng, đều trở nên mất đi lý trí."
(*-thuốc cầu con cái)
Mộ Dung Nham nheo mắt lại... Thì ra là như vậy!
"Năm đó, vì để cho thân phận nữ nhân của Kỷ Nam không bị phát hiện, ta lại cấp cho Vương phi thêm một loại thuốc, dùng để ức chế khí huyết vận hành trong cơ thể Kỷ Nam. Nhưng vị thuốc này lại có chút ảnh hưởng đối với thân thể nàng, hai năm qua, Vương phi liên tục nhờ người tới tìm ta, để hỏi kế sách." Ngón tay nàng vân vê một viên đan dược màu xanh miết, rồi đưa đến tay hắn. Nàng cười vui vẻ, "Vì để cảm tạ Điện hạ đã giúp ta sớm hoàn thành nhiệm vụ, nên ta sẽ đưa viên thuốc này cho Vương phi."
Mộ Dung Nham từ từ nhắm hai mắt lại ngửi mùi hương dược liệu quanh quẩn. Hiện giờ ánh trăng tịch mịch, chỉ có một mình hắn đang đứng giữa đất trời, hắn lấy viên thuốc kia ra từ bên hông, nắm trong lòng bàn tay, lặng lẽ vuốt ve.
Chuyện càng lúc càng thú vị hơn, cũng khiến cho hắn càng lúc càng chờ mong hơn.
Người nào đó bởi vì những lời đồn đãi bình luận mà phải chịu áp lực, tu thân dưỡng tính rất nhiều năm, d∞đ∞l∞q∞đ lúc này bên môi lại treo nụ cười ác liệt như một tiểu nam hài mới mười mấy tuổi.
Hết chương mười bốn.
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
____________
"Ngày hôm qua, người nào đã thở hồng hộc xoay người chạy trốn hả? Ta vất vả giả bộ ngủ để trốn tránh Khấu Khấu đến tận trưa, vừa nghe thấy ngươi tới đã lập tức ngồi dậy, nhưng ngươi được lắm, dám bỏ mặc ta rồi chạy mất." Mộ Dung Nham cúi đầu thổi thổi ly trà nóng, hạ mí mắt, vô cùng uất ức kể lại, "Ngươi có biết nàng bắt ta nướng toàn bộ dê, khiến miệng vết thương bị đau cả đêm không hả?"
____________
Lục hoàng tử ngây thơ xinh đẹp đáng yêu như vậy, cho dù ngươi có là ai cũng không thể hãm hại a!
Ngày hôm ấy, sau khi Mộ Dung Tống hồi cung, vết bóp trên cổ đã hiện ra rõ ràng, ứ máu tím đỏ, năm ngón tay in hằn rõ nét trên chiếc cổ nhỏ dài trắng như tuyết của hắn, khỏi phải nói có bao nhiêu kinh khủng.
Hoàng hậu nương nương ôn nhu nhàn thục vừa nhìn thấy đã "rầm" một cái ngất lịm đi.
Lúc trước Từ Hiếu Thái hậu nghe được tin Nhị hoàng tử bị ngã gãy tay ở mã trường đã đau lòng vô cùng, liên tục niệm phật. Lúc này, cung nhân lại chạy tới báo Lục hoàng tử bị trọng thương, Hoàng hậu nương nương ở bên kia cũng đã hôn mê bất tỉnh rồi. Ngay lập tức, lục phủ ngũ tạng của Thái hậu như bị thiêu đốt, vội vội vàng vàng chạy tới, thấy dấu vết kia nhìn thật là ghê người, thế này còn không phải muốn bóp chết đứa cháu bảo bối ngoan ngoãn của bà hay sao! Thái hậu kinh hãi thiếu chút nữa ngừng thở đi ngay tại chỗ.
Trong cung nhất thời rối loạn thành một đoàn.
Nhưng có kẻ lại vẫn ngại chưa đủ loạn! Hắn cố ý đè thấp cổ họng nặn ra giọng nói khàn khàn đục đục, khóc lóc đứt quãng kể lể chính mình trong lúc vô tình đã phát hiện âm mưu hạ độc của Đại hoàng tử như thế nào, sau đó lại bởi vì ngăn cản mà phải chịu khổ bị Đại hoàng tử cưỡng ép ra sao, tiếp theo lại bị kéo đến một góc mã trường, cùng hung thủ chứng kiến cảnh Nhị ca nhà hắn bị con ngựa đực hung hãn cao lớn như ngọn núi kia, giẫm đạp giày vò đến nỗi huyết nhục mơ hồ như thế nào,...
Cảnh tượng kia vừa nghe thôi cũng đã thấy thương tâm muốn rơi lệ, lại thêm lời bộc bạch như moi hết cả tâm can ra kia, cùng với thanh âm khàn khàn thê lương quả thực như muốn khóc ra máu, khiến Từ Hiếu Thái hậu nghe xong mà nước mắt tung hoành.
Sau khi thương tâm khóc lớn một hồi, Thái hậu nương nương nương đập bàn giận dữ, sai người lập tức đi mời Hoàng đế tới.
Hoàng đế nghe xong thái giám bên người bẩm báo khẩn cấp, cũng không thèm để ý chính mình đang cùng các vị đại thần khác thương nghị đại sự ở biên cương, vội vàng chạy tới. Khi đến nơi, chỉ thấy Lục hoàng tử luôn vui vẻ hoạt bát đang nằm hấp hối, còn Từ Hiếu Thái hậu đang ở bên cạnh vừa vỗ về vết thương trên cổ hắn, vừa đập giường khóc lóc ầm ỹ.
Từ Hiếu Thái hậu cũng không phải là Thái hậu có xuất thân từ Hoàng hậu, trước kia ở trong cung, bà đã phải nếm không ít cực khổ mới có thể nuôi lớn Mộ Dung Thiên Hạ, vì vậy sau khi Mộ Dung Thiên Hạ kế vị, vô cùng hiếu thuận với bà, gần như là ngoan ngoãn phục tùng. Lúc này thấy Thái hậu khóc lóc thương tâm như vậy, cũng chưa cần hỏi cơ sự thế nào đã quỳ xuống nhận sai.
Sự việc từ một cái quỳ này của Hoàng đế mà trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Ban đầu, trong triều chỉ có vài vị đại thần liên kết với nhau dâng tấu, vừa tỏ ý bất bình cho Nhị Hoàng tử Điện hạ, vừa chỉ trích Đại hoàng tử bụng dạ khó lường, mưu đồ đại vị, thỉnh cầu Hoàng thượng trừng phạt hung thủ. Hành động này vừa xuất hiện, trên dưới trong triều đã có một tràng âm thanh hùa theo.
Tiếp theo hai vị Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu nương nương vì lo lắng cho hai vị Lục - Nhị hoàng tử mà cơm nước không vô, lần lượt bị bệnh. Hậu cũng bỗng chốc vô chủ, trong cung người người hốt hoảng.
Sau đó, Đoan Mật Thái hậu cũng không ngồi yên, đánh đòn phủ đầu, nghiêm khắc yêu cầu Hoàng đế điều tra rõ việc này, hơn nữa chính bà còn phái Thiên Mật sứ đi điều tra trước.
Mà từ đầu đến cuối, Hoàng đế vẫn chưa tỏ bất cứ thái độ gì.
***
Bên ngoài bởi vì hắn mà náo loạn vô cùng, còn Mộ Dung Nham thì lại trốn tránh một mình, cực kỳ nhàn hạ.
A Tống nhân cơ hội Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu đều ốm nằm giường, không còn ai ngày đêm canh giữ hắn nữa, nên cũng không cần tiếp tục giả bộ bị thương nặng, hắn liền mang theo tiểu thái giám chuồn ra khỏi cung đi chơi.
Phủ đệ của Nhị hoàng tử có tiếng là tĩnh mịch và đẹp đẽ, khắp nơi là phong cảnh tinh tế, thấp thoáng bóng cây xanh. Trong phủ có một hồ nước trong suốt đến mức nhìn thấy đáy và một dòng suối nhỏ quanh co uốn lượn khắp tòa nhà. A Tống đang xắn tay áo, men theo bờ suối mò cá, trên bờ chính là tiểu thái giám ngày hôm trước vứt túi cà rốt rồi bị đánh, hôm nay không cầm cà rốt mà cầm cá, nhưng bởi vì vạt áo quá nhỏ không chứa được hết, có mấy con cá nhảy ra ngoài, vì thế hắn lại bị A Tống đuổi theo đạp cho một cước ngã gục xuống đất.
Kỷ Nam đi dọc theo con suối nhỏ để vào trong tòa nhà, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng hét to và cầu xin tha thứ bên bờ suối, nàng đến gần, kịp thời kêu lên một tiếng: "Lục điện hạ!"
A Tống quay đầu lại trông thấy nàng, lập tức cao hứng buông tiểu thái giám đang khóc lóc đáng thương trong tay mình ra, vui vẻ chạy tới, "Xú lão hổ! Ngươi đã đến rồi sao! Đến thăm Nhị ca của ta sao?
"Nếu không thì để làm gì chứ? Đến xem ngươi khi dễ hạ nhân như thế nào hay sao?" Kỷ Nam có chút bất đắc dĩ, lại hỏi tiếp: "Cổ ngươi đã khỏi chưa?"
"Đã không sao từ lâu rồi! Ngươi nhìn này!" A Tống vui vẻ xoay đầu qua lại, đã linh hoạt như lúc ban đầu, "Thật ra cũng không có việc gì, ta cố ý giả bộ để lừa tên thần kinh kia, lúc này phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu và Mẫu phi đang hận không thể lột một lớp da của hắn. Đố hắn lần sau dám khi dễ ta và Nhị ca nữa!"
Kỷ Nam không biết hắn làm như vậy là tốt hay không nữa. Hành vi cáo trạng sai này thực sự khiến nàng cảm thấy không vui, nhưng hành động lần này của A Tống là bởi vì xót xa cho cánh tay của Nhị ca hắn chứ không phải chính hắn, điều đó trong lòng nàng hiểu rất rõ.
Nàng suy nghĩ một lát nhưng cũng không nói thêm gì nữa, mà tiến thẳng vào tòa nhà trúc mà Mộ Dung Nham thường ở.
"Này! Ngươi ở lại đây chơi với ta một lát đi! Lúc này vào chỗ Nhị ca của ta không tiện lắm!" A Tống ở đằng sau không cam lòng nhảy dựng lên.
***
Kỷ Nam cứ nghĩ rằng Lục hoàng tử nói đùa, ai ngờ rằng lúc này, nàng thật đúng là không tiện đi vào.
Bên cửa sổ kia không biết là tiểu thư nhà ai, toàn thân mặc một bộ xiêm y đỏ tươi sáng chói, màu đỏ vốn là màu sắc tươi đẹp nhưng có chút tầm thường, nhưng khi nàng ấy mặc vào người lại khiến cho người khác cảm thấy phong tình vạn chủng. Tóc nàng vừa đen vừa bồng bềnh như mây, cổ tay trắng nõn như tuyết, mắt ngọc mày ngài, đích thật là một cô nương khuynh quốc khuynh thành, so với cảnh xuân còn rực rỡ hơn gấp nhiều lần.
Kỷ Nam sững sờ ở cửa, nàng ấy lại vô cùng thoải mái ra đón, liếc mắt đánh giá Kỷ Nam một cái, rồi nở nụ cười ngọt ngào, hỏi: "Vị này là Kỷ tiểu tướng quân đúng không?"
Kỷ Nam "Ừm" một tiếng.
"A... Ta đã sớm nghe nói đích tử bảo bối của Trấn Nam Vương có tướng mạo còn hơn cả Phan An *, nào ngờ không chỉ hơn đứt Phan An, mà ngay cả Nhị hoàng tử Điện hạ của chúng ta cũng không sánh bằng ngươi nha!"
(* - Phan An (tên khác là Phan Nhạc), là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, được xem như một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Phan An dung mạo rất đẹp, tinh thần và bản lĩnh cũng được ca ngợi, trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” để miêu tả những người đàn ông đẹp.)
Tiểu cô nương kia xem ra cũng xấp xỉ tuổi Kỷ Nam, giọng nói thanh thúy dễ nghe như tiếng chuông gió ở trước cửa sổ trúc, bộ dáng xinh đẹp như vậy, nói chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, không e lệ ngượng ngùng như những thiếu nữ bình thường khác.
"Ngươi không biết ta ư?" Nàng nghiêng đầu hỏi Kỷ Nam.
Kỷ Nam lắc đầu, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ gặp một tiểu cô nương như vậy, nếu đã gặp qua một lần, chắc chắn sẽ không thể nào quên.
"Cũng đúng thôi, ta nghe nói năm ngươi tám tuổi đã đi Ám Dạ cốc, nhận được lệnh bài Bạch Hổ mới trở về, hai năm qua lại nam chinh bắc chiến, lập được không ít chiến công, chắc hẳn là không có thời gian để kết bạn đúng không?" Nàng như hiểu ra, cười xinh đẹp, thoải mái nói: "Ta là Khấu Khấu, cháu gái của Thủy Thừa tướng, ngươi đã nghe thấy tên ta bao giờ chưa?"
Kỷ Nam sửng sốt, vẫn tiếp tục lắc đầu, ở Thượng Kinh có rất nhiều nhân vật phong lưu, lời đồn đãi cũng bay đầy trời, nhưng nàng chưa bao giờ quá mức để ý đến.
"Được rồi, " Gương mặt mỹ lệ của Thủy Khấu Khấu có chút bất đắc dĩ, "Ngươi thật đúng là quê mùa."
Kỷ Nam quả thật không chịu đựng được ánh mắt ngập nước xinh đẹp của nàng ấy, không muốn tranh luận nữa, nhẹ giọng hỏi: "Nhị hoàng tử Điện hạ có ở đây hay không?"
Thủy Khấu Khấu quay trở lại trước cửa sổ, tiếp tục dọn dẹp sách và tranh đã khô nét mực, cười cười chỉ vào phòng trong: "Hắn đang nghỉ ngơi, nếu như ngươi có việc gấp tìm hắn, để ta gọi hắn dậy?"
Ngữ khí của nàng ấy rất quen thuộc giống như một nữ chủ nhân, khiến trong lòng Kỷ Nam không khỏi chùng xuống, im lặng một lát, nàng lắc đầu ấp úng cự tuyệt: "Không cần đâu...Ta chỉ đến để xem vết thương trên tay hắn đã đỡ hơn chưa thôi, nếu như hắn ngủ...Vậy thì ta đi đây."
"Đừng đi mà!" Thủy Khấu Khấu đặt tờ giấy trong tay xuống, bước tới giữ nàng lại, "Hắn ngủ rồi, một mình ta ở đây không cảm thấy thú vị chút nào! Nếu ngươi đã đến đây thì trò chuyện cùng ta đi! Cũng ở lại đây dùng bữa tối luôn. Ta mới đi nghỉ hè ở Hạ Thành về, có mang tới thịt dê non nổi danh nhất Hạ Thành, buổi tối mấy người chúng ta cùng nhau nướng rồi ăn, thịt dê vừa thơm lại vừa non mềm ăn rất ngon. Chúng ta tự làm cũng rất thú vị nữa, ngươi thấy được không?"
Kỷ Nam đang muốn mở miệng từ chối nàng, thì phòng trong truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là bóng dáng áo bào màu xanh nhạt lấp ló ở cửa, là Mộ Dung Nham tới!
Mộ Dung Nham bước vào cửa thấy Khấu Khấu đứng cạnh Kỷ Nam, hắn sửng sốt một lát, sau đó quay sang nói với Kỷ Nam, "Ngươi đến từ khi nào vậy? Sao ta không thấy hạ nhân tới thông báo?"
"Ta vừa đến." Kỷ Nam hạ mí mắt.
Khấu Khấu nghiêng mặt cười, "Điện hạ, muội cũng tới đây được vài canh giờ rồi, cũng đã sai người đi thông báo vài lần rồi. Thế là thế nào hả? Hóa ra huynh nghe tin muội tới đây, nên cố ý ngủ nướng không dậy nổi đúng không?"
"Không dám!" Mộ Dung Nham nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Kỷ Nam.
"Phải rồi, ngày hôm đó Kỷ tiểu tướng quân đã cứu huynh một mạng, muội không nên ăn dấm chua của 'hắn'." Khấu Khấu giống như trêu đùa nói.
Kỷ Nam cười gượng một tiếng, ngẩng đầu lên liếc nhìn cánh tay bị thương của Mộ Dung Nham, vấn an một câu, rồi mới nghiêm túc hỏi: "Tay của Nhị điện hạ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Mộ Dung Nham hơi cười với nàng, gật đầu nói: "Cũng không còn đau như mấy hôm trước nữa, xương cốt cũng bắt đầu liền lại rồi, chỉ cần không động tới nó, sẽ khỏi nhanh thôi."
"Vậy là tốt rồi! Cha ta ủy thác cho ta tới hỏi thăm sức khỏe Nhị hoàng tử Điện hạ, ông nói chờ ông tra rõ chuyện này, nhất định sẽ tự mình tới cửa giải thích với ngài. Ông nói thành thật xin lỗi ngài, vì đã để xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quân như vậy."
"Kỷ Nam - "
"Ta còn phải trở về bẩm báo với cha ta! Xin cáo từ!"
***
Lúc Kỷ Nam trở lại Kỷ phủ, người đang đợi nàng không chỉ có mình Kỷ Đình.
"Đây là Thiên Mật sứ, tới điều tra về sự việc Nhị hoàng tử Điện hạ bị ngã ngựa. Nàng có chuyện muốn hỏi con." Kỷ Đình nói ngắn gọn xong, lập tức đi ra khỏi thư phòng.
Hôm nay được nhìn thấy liên tiếp hai tuyệt sắc giai nhân, Kỷ Nam có chút hoa cả mắt. Đều là những cô nương có dung mạo đứng đầu, nếu như nói Khấu Khấu là tuyệt sắc của nhân gian, thì vị này cũng không hề tầm thường.
"Thiên Mật sứ, mời ngồi xuống nói chuyện!" Kỷ Nam khách khí nói.
"Cứ gọi ta là Tần Tang đi!" Giọng nói của mỹ nhân cũng vô cùng êm tai, "Kỷ tiểu tướng quân vừa trở về từ phủ đệ của Nhị hoàng tử Điện hạ sao?"
Mặt Kỷ Nam nóng lên, gật gật đầu, "Phụ thân sai ta đến hỏi thăm thương thế của Nhị hoàng tử Điện hạ."
"Lúc này đúng là khiến Trấn Nam Vương phải khó xử rồi, " Giọng điệu Tần Tang có chút tiếc hận, "Ba vị kia đều là hoàng tử, hơn nữa đều là những người đứng đầu để được chọn làm thái tử, phía sau lại có hai vị Thái hậu, việc này xử lý như thế nào thì cũng đều không ổn."
Nàng nói chuyện trực tiếp như vậy, khiến Kỷ Nam muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ đành giương mắt nhìn thẳng vào nàng mà nói: "Cô muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, ta nhất định sẽ nói thật. Trên đời này, trắng đen đúng sai không thể đảo lộn được, người ta chỉ cần làm đúng việc mình cần phải làm là tốt rồi."
Thiên Mật sứ có một mái tóc chỉ thuần khiết một màu tím vô cùng xinh đẹp, lúc này nàng đang nở nụ cười, trong sách thường nói, mỹ nhân cười một cái thì khuynh thành, cười thêm một cái nữa thì khuynh quốc. Trước kia Kỷ Nam cảm thấy những lời như vậy có chút phóng đại, nhưng ngay bây giờ, khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ trước mắt này, nàng đã hoàn toàn tin rằng đó là sự thật.
"Đoan Mật Thái hậu tất nhiên không muốn chuyện này ảnh hưởng tới Đại hoàng tử. Còn Hoàng thượng, chắc chắn là cũng rất đau lòng vì Nhị hoàng tử Điện hạ, nhưng nếu chỉ vì một cánh tay của Nhị hoàng tử Điện hạ thì hẳn là ngài ấy cũng không đến mức đi hỏi tội Đại hoàng tử đâu. Về phần Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, chỉ cần Nhị hoàng tử Điện hạ khuyên bảo Lục hoàng tử, thì chuyện này sẽ cho qua." Trong lời nói của Tần Tang vừa có tiết tấu lại vừa có khí phách ngạo mạn, lười biếng không chút để ý, khiến cho lòng người cảm thấy yên tĩnh, không khỏi sẽ tin phục lời nói của nàng, "Kỷ Nam, ta tới đây cũng không phải là muốn hỏi ngươi chuyện gì, cũng không phải muốn xúi giục ngươi đổi trắng thay đen, chẳng qua là nhiều thêm một việc không bằng bớt đi một việc. Ta cũng chỉ muốn hoàn thành sớm để báo cáo kết quả nhiệm vụ mà thôi."
"Vậy cô tìm lầm người rồi, ta sẽ không hợp tác với cô, bất kể cô có hứa hẹn với ta điều kiện gì." Kỷ Nam đứng lên, " Hoàng thượng phái người tới cũng được, hai vị Thái hậu nương nương phái người tới cũng được, ta hễ được hỏi thì sẽ trả lời, nhưng chỉ trả lời những gì mà ta tận mắt được chứng kiến, tuyệt đối không thiên vị."
Dường như Tần Tang cũng không ngờ nàng lại thẳng thắn dứt khoát như vậy, khẽ gật đầu, cũng đứng lên, "Như vậy, ta cũng không có tìm lầm người, " nàng cười, "Mà hẳn là nên đi tìm người thứ hai mới đúng."
"Mời." Kỷ Nam khách khí tiễn khách.
***
Ngày hôm sau, quả nhiên Hoàng thượng phái quan viên tới hỏi, Kỷ Nam tướng quân lúc đó đang trong mã trường nghe thấy tin tức này, liền vội vàng đi qua.
Khi nàng cưỡi ngựa ra khỏi cửa cung, phía đối diện có một chiếc xe ngựa đi tới, khi đi ngang qua, nàng nghe thấy bên trong xe vang lên giọng nói quen thuộc quát khẽ: "Dừng xe."
Nàng hơi do dự một chút, rồi xoay người xuống ngựa hành lễ, "Nhị điện hạ."
Gã sai vặt nhảy xuống xe rồi đi tới nhấc bức màn lên, Mộ Dung Nham ngó khuôn mặt tuấn mỹ vô song ra hỏi, "Kỷ Nam, ngươi đang vội về hay sao?"
Có vài hạ nhân đang đứng phía sau, nên Kỷ Nam không dám thất lẽ, vì thế chỉ đành cung kính hỏi Nhị điện hạ có gì phân phó.
"Vào trong ngồi cùng ta một chút đi, ta có chuyện muốn nói cùng ngươi." Hắn nói xong lui vào bên trong một chút để nhường chỗ, Kỷ Nam không còn cách nào khác đành phải lên xe.
Gã sai vặt theo hầu thấy nàng tiến vào, lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Mộ Dung Nham nên nhanh trí đi ra ngoài, chỉ chừa lại hai người kia ngồi đối mặt với nhau. Mộ Dung Nham nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến tận khi nàng không nhịn được, nhíu máy nhìn lại hắn, hỏi, "Có việc gì sao?"
"Cháu gái nhỏ của Thủy Thừa tướng cảm thấy khá là hứng thú với Kỷ tiểu tướng quân." Hắn chống má nhìn nàng, thanh âm trầm thấp vô cùng, "Nhờ ta hỏi một câu, không biết tiểu tướng quân cảm thấy nàng thế nào?"
"Rất đẹp." Kỷ Nam tránh ánh mắt của hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời thản nhiên qua quýt.
"Như vậy để ta nói với nàng, ngươi cũng có chút động lòng với nàng được không?"
"Huynh nói hươu nói vượn cái gì vậy!" Kỷ Nam lập tức quay đầu, thấp giọng quát hắn.
"Mới vừa rồi không phải ngươi khen nàng đẹp hay sao?"
"Khen nàng ta đẹp là có ý với nàng ta chắc?!"
"Như vậy ta đây ngay cả khen nàng ta đẹp còn chưa nói một câu, vì sao ngươi lại phán định rằng ta có ý với nàng ta?" Có người khí định thần nhàn, cuối cùng cũng nói ra câu nói kia.
Kỷ Nam bĩu môi, "Ta phán định như vậy lúc nào?"
"Ngày hôm qua, người nào đã thở hồng hộc xoay người chạy trốn hả? Ta vất vả giả bộ ngủ để trốn tránh Khấu Khấu đến tận trưa, vừa nghe thấy ngươi tới đã lập tức ngồi dậy, nhưng ngươi được lắm, dám bỏ mặc ta rồi chạy mất." Mộ Dung Nham cúi đầu thổi thổi ly trà nóng, hạ mí mắt, vô cùng uất ức kể lại, "Ngươi có biết nàng bắt ta nướng toàn bộ dê, khiến miệng vết thương bị đau cả đêm không hả?"
"Huynh dùng tay trái rồi sao?!"
"Không có." Mộ Dung Nham thở dài, giọng điệu vô cùng oán giận: "Cái gì mà thịt dê tươi non chứ, còn dai hơn cả thịt bò, thật là khó ăn, mùi vị còn nặng hơn cả sơn dương. Ta tắm rửa tận ba lần, biết vậy không động vào cho xong."
Kỷ Nam không nghiêm túc được nữa, mím môi nở nụ cười. Hắn thấy nàng cười, vẻ ai oán trên mặt cũng biến mất không còn dấu vết, hắn bưng tách trà ấm đặt vào trong tay nàng. Kỷ Nam uống cạn, đúng lúc này xe ngựa cũng dừng lại, hắn mỉm cười cầm tay nàng: "Đi thôi!"
***
Câu trả lời của Mộ Dung Nham cũng không sai biệt lắm với Kỷ Nam. Đạp Tuyết vốn là con ngựa khỏe mạnh hung hãn hiếm có, lại là lần đầu tiên bị người ta huấn luyện, nên nóng nảy tức giận, thà làm ngọc vỡ, nên tự làm hại mình và cũng đả thương người khác.
Câu hỏi của Lý đại nhân rõ ràng là đã bị kẻ khác giật dây, hắn không ngừng khéo léo dụ dỗ hỏi vài thứ, dường như muốn Đại hoàng tử ngồi vững vào tội danh cố ý mưu sát. Nhưng Mộ Dung Nham từ đầu đến cuối không phối hợp với ý định này của hắn, có cái gì trả lời cái đó, nhiều hơn một chữ cũng không nói.
Nhưng còn chưa được một nửa, bình phong vĩ đại thêu hoa và chim đằng sau quan viên đã "rầm rầm" một tiếng đổ xuống đất, A Tống từ phía sau nổi giận đùng đùng đi tới, mạnh mẽ đá một cước khiến Lý đại nhân kia ngã xuống đất, rồi tự mình cầm bút "loạt xoạt" viết vào bản án kia.
"A Tống!" Mộ Dung Nham đứng bật dậy, trầm giọng quát hắn dừng lại.
Mộ Dung Tống ném bút, bước qua quan viên đang nằm trên mặt đất kia, tới trước mặt Nhị ca nhà hắn. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng lên, ánh mắt trợn tròn nhìn lại: "Vì cái gì mà huynh lại không nói thật? Con ngựa kia căn bản là có vấn đề! Nhị ca, huynh sợ kẻ nào chứ?! Có phụ Hoàng và Hoàng tổ mẫu ở đây, huynh sợ cái gì chứ?!"
"Đệ càng ngày càng vô lý rồi." Sắc mặt Mộ Dung Nham đen lại hoàn toàn, "Mau nâng Lý đại nhân dậy ngay!"
"Đệ không! Đại ca có thể giật dây Thiên Mật sứ đổi lời khai của người làm chứng, thao túng tình tiết vụ án, đệ cũng có thể một tay che trời như vậy! Đệ không tin mình không trừng trị được hắn!" A Tống nóng nảy rút búa nhỏ bên hông ra, khua khua trước mặt Lý đại nhân đang nằm trên đất, "Nếu hôm nay ngươi không đưa được Đại hoàng tử ra hỏi tội, thì ta sẽ chém ngươi!"
"Vô liêm sỉ!" Mộ Dung Nham nổi giận, thân mình nhanh như tia chớp, những người xung quanh chỉ cảm thấy một bóng trắng lóe lên trước mắt, nháy mắt hắn đã đến bên canh Lục hoàng tử, gọn gàng linh hoạt như một con dao, đánh ngất thiếu niên đang hùng hổ vung búa kia.
Kỷ Nam vội vàng nâng Lý đại nhân đang bị dọa sợ dậy, sau đó lại gọi hạ nhân nâng Lục hoàng tử ra ngoài xe ngựa.
Sắc mặt Mộ Dung Nham đã khôi phục như lúc ban đầu, trước khi lên xe, hắn kéo Kỷ Nam qua một bên, thấp giọng thở dài: "Không thể đi về cùng ngươi được rồi, ta phải đưa Tiểu Lục hồi cung đã. Chuyện ta ngã ngựa bị thương, có lẽ phải giải quyết nhanh chóng, nếu không sẽ khiến cả triều đình lẫn lòng dân hoảng sợ, trong cung ngoài cung không ngừng đồn đại thì sẽ khiến tình trạng trở nên bất ổn. Nếu có thể giải quyết xong sớm, đêm nay ta sẽ đi tìm ngươi, được không?"
"Được." Kỷ Nam cúi đầu, "Ta cũng có chuyện muốn hỏi huynh."
Hết chương mười ba
Chương mười bốn:
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
____________
Người nọ nói rất đúng, đứa nhỏ này vô cùng giống mẫu phi của hắn, cho dù trong lòng có mang nỗi oán hận, hay cho dù đầy bụng văn chương tài hoa, nhưng cuối cùng sâu trong nội tâm vẫn không thể may mắn thoát khỏi cái gọi là lương thiện và nặng tình. Người như vậy... không thể nào thống trị được Vương triều Đại Dạ.
____________
Mộ Dung Nham hồi cung nhưng vẫn chưa đi tới chỗ Hoàng đế ngay, mà đưa Tiểu Lục Hoàng tử đang ỉu xìu tới thẳng chỗ Từ Hiếu Thái hậu.
Tới trước mặt Thái hậu, trước tiên hắn "bùm" một tiếng quỳ xuống, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dập đầu với Từ Hiếu Thái hậu, rồi tự nhận chính mình không biết cách dạy bảo ấu đệ, đã cô phụ sự mong đợi của Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, thỉnh Thái hậu nương nương hãy trách phạt thật nặng.
A Tống thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc như vậy, cũng lập tức hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống theo, rồi thành thành thật thật kể lại chuyện hắn giả bệnh lừa Đại hoàng tử, và sau lưng khống chế quan viên xuyên tạc vụ án, mọi chuyện đều nói ra một cách rõ ràng.
Từ Hiếu Thái hậu nghe xong lập tức đập bàn nói "Hoang đường!", rồi lại túm A Tống qua đánh nhẹ hai cái, mới quay đầu lại nói: "Nham Nhi mau đứng lên nói! Lý đại nhân bên kia liệu có chắc chắn không? Việc này nếu bị tiểu nha đầu Thiên Mật sứ kia nắm được, A Tống sẽ không xong mất! Kẻ sai sẽ trở thành chúng ta rồi!"
"Hoàng tổ mẫu yên tâm, tất cả đã có tôn nhi." Ngay sau đó, Mộ Dung Nham đã trầm giọng đáp.
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Từ Hiếu Thái hậu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi buông tiếng thở dài, bà tự mình bước tới nâng hắn dậy, " Cực khổ cho Nham Nhi của ta rồi, mỗi lần Tiểu Lục không biết sống chết đi gây chuyện, đều là cháu phải thay nó đi thu thập tàn cuộc."
"Rõ ràng chuyện này là do Đại ca gây ra..." Thiếu niên xinh đẹp đang quỳ trên mặt đất không cam lòng lầu bầu một câu.
"Ngươi còn dám nói à!" Thái Hậu vươn tay ấn đầu hắn thật mạnh, "Nếu không phải tại ngươi hồ nháo, thì lúc này nhất định Ai gia đã có thể thay Nhị ca ngươi đòi lại công đạo rồi! Nhưng bây giờ ngươi đã để lại nhược điểm, nếu Ai gia lại cố tình tra rõ việc này, thì Đại Hoàng tử tất nhiên là sẽ bị xử phạt, nhưng chính ngươi cũng chạy không thoát! Bây giờ chính ngươi đã hại Nhị ca ngươi phải gãy tay một cách vô ích rồi, hiểu chưa hả?!"
Thiếu niên sửng sốt, sau một lúc lâu, trong mắt hắn nổi lên một tầng hơi nước, "Nhị ca...", hắn ngẩng đầu tha thiết nhìn Mộ Dung Nham.
Mộ Dung Nham bước lên một bước, khẽ đưa tay kéo hắn dậy, dịu giọng trấn an: "Không sao đâu."
Hắn lại xoay người cười với Từ Hiếu Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, nếu việc đã đến nước này, thì bỏ qua đi ạ. Phụ Hoàng đã vì đại sự trong triều mà ngày đêm phải lo lắng vất vả rồi, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on sự việc giữa huynh đệ chúng cháu chỉ bé như hạt vừng mà thôi, thật sự là không nên lại đi quấy rầy người nữa."
"Cháu có thể nghĩ như vậy, đương nhiên là tốt nhất." Thái hậu cầm tay hắn, nhìn qua thì vô cùng thương tiếc đau lòng cho tôn tử biết hiểu lý lẽ này, "Nhưng mà, đã khiến cháu phải chịu uất ức rồi."
***
"Phen này Thái hậu nương nương đối với Điện hạ,... chắc hẳn là sẽ phải nhìn bằng con mắt khác rồi." Buổi tối, khi Diêu Viễn đổi thuốc cho Mộ Dung Nham, đã vô cùng cảm khái nói.
Thuốc mỡ kia bôi trên da thịt có cảm giác mát lạnh, khiến nụ cười nơi khóe miệng của Mộ Dung Nham cũng lạnh hơn một chút, hắn thản nhiên khẽ nói: "Trong mắt bà, cháu và Đại ca cũng không khác nhau nhiều lắm, nếu như may mắn có chỗ bất đồng, thì cũng chỉ bởi vì A Tống ỷ lại cháu mà thôi. Thái hậu nương nương có nhiều tôn tử như vậy, nhưng chỉ có tên của Tiểu Lục mới chính là họ của bà."
"Cũng đúng. Nhưng mà,... việc này rốt cuộc Điện hạ định xử lý như thế nào?"
"Không cần làm gì hết. Thiên mật sứ kia tuy tuổi còn trẻ nhưng lại rất có thủ đoạn, ngay cả Trần Ngộ Bạch mà nàng ta cũng chèo kéo được. Hoàng thượng thì lại vẫn luôn tín nhiệm quốc sư, cho nên chắc chắn cũng đã bị thuyết phục rồi. Mà Đoan Mật Thái hậu nếu đã muốn nàng ta bảo vệ Đại hoàng tử, thì tất nhiên là đã cố gắng hết sức để bình ổn lại chuyện này. Hiện giờ cháu chỉ cần nén giận là được." Mộ Dung Nham vỗ về vết thương trên cánh tay trái rồi trầm giọng nói.
"Điện hạ, thứ cho thần nói thẳng: Lần này Đại hoàng tử và Lục hoàng tử đều có sai lầm, Điện hạ cần gì phải nén giận, sao không để hai người bọn hắn đấu nhau cho hai bên cùng tổn hại?"
Mộ Dung Nham nghe vậy rồi nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên khẽ cười, "Tất nhiên là cháu sẽ không phải chịu thiệt hoàn toàn." Hắn dừng lại một chút rồi nói, "Mấy hôm trước Thiên Mật sứ đã từng tới đây, cùng cháu làm một vụ giao dịch, điều kiện là phải bỏ qua cho Đại hoàng tử lần này."
"Hả...?" Diêu Viễn tò mò, "Vậy nàng ta trao đổi cái gì với Điện hạ?"
"Vâng...Là một thứ rất thú vị." Mộ Dung Nham cười rộ lên.
"A...thần lớn mật đoán một chút...có liên quan đến Kỷ tiểu tướng quân chăng?" Tươi cười của Diêu Viễn cũng có một chút thoải mái nhẹ nhàng.
Mộ Dung Nham chỉ cười mà không nói.
"Xem ra thứ kia quả thật là thú vị, mới đáng để Điện hạ vì nó mà buông tha cho hai vị Hoàng tử."
"Không, Tiểu Lục đã vì cháu mà làm những chuyện kia, nói sao thì nói, cháu cũng nên bảo vệ hắn." Nhớ tới A Tống cố chấp mà vụng về bảo vệ mình, Mộ Dung Nham cười rộ lên.
Đứa nhỏ này...Nhìn thấy nụ cười của hắn, Diêu Viễn im lặng trong khoảnh khắc, rồi mới đứng dậy thu dọn hòm thuốc chuẩn bị rời khỏi.
Người nọ nói rất đúng, đứa nhỏ này vô cùng giống mẫu phi của hắn, cho dù trong lòng có mang nỗi oán hận, hay cho dù đầy bụng văn chương tài hoa, nhưng cuối cùng sâu trong nội tâm vẫn không thể may mắn thoát khỏi cái gọi là lương thiện và nặng tình. Người như vậy... không thể nào thống trị được Vương triều Đại Dạ.
Mộ Dung Nham lại không hề biết được suy nghĩ trong lòng ông, thấy cậu mình đột nhiên xuất thần, hắn chỉ nghĩ rằng ông lại nhớ tới mẫu phi. Hắn đi qua, nhẹ giọng hỏi: "Cậu, người lại nhớ nhung Nam quốc ư?"
"Hai chữ Nam quốc đã khắc sâu vào máu thịt của ta, không có một khắc nào tách rời, cho nên không thể nói là nhớ nhung được." Diêu Viễn khoác hòm thuốc lên, vỗ về bả vai cháu trai mình, "Yên tâm, ta đã đáp ứng với tỷ tỷ rằng sẽ thay nàng chăm sóc cháu, nếu cháu chưa thành gia lập nghiệp, chưa được ổn định, thì ta có làm sao cũng sẽ không đi."
"Chờ đến tương lai... Cậu, chờ đến tương lai cháu có được thiên hạ Đại Dạ, người Dạ quốc và người Nam quốc nhất định sẽ không giương cung bạt kiếm như hiện tại nữa." Nhị hoàng tử vẫn còn trẻ tuổi nên trong lồng ngực hắn có vô số khát vọng và ý tưởng, nhưng toàn bộ đều bị vẻ ngoài tao nhã lễ độ của hắn kìm nén quá sâu, ngẫu nhiên hăng hái nhắc tới với người thân cận một lần như vậy, khiến hắn trông có vẻ vô cùng khát khao và tha thiết, "Đến lúc đó, cháu và cậu sẽ cùng trở về."
Diêu Viễn nhìn người thân còn lại duy nhất trên cõi đời này của ông đang đứng trước mắt, không rõ đến tột cùng là có tâm tình gì, ông chỉ nhàn nhạt cười: "Lời nói này nếu như là của Nhị Hoàng tử Dạ quốc, thì quả thật khiến thần cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng nếu là của cháu, Nham Nhi, so với sự hùng tài vĩ lược của cháu bây giờ, cậu lại càng mong muốn được nhìn thấy cháu vô lo vô nghĩ, hài lòng vui vẻ như trước đây."
"Cậu..." Mộ Dung Nham nghi hoặc kêu lên.
Diêu Viễn phát hiện mình lỡ lời, lắc đầu tự giễu một cái, rồi thân thiết nhắc nhở hắn: "Không phải Điện hạ còn có ước hẹn dưới ánh trăng hay sao? Thần xin cáo từ trước."
***
Ước hẹn dưới ánh trăng hôm nay, cũng vừa vặn là ngày trăng tròn và đẹp nhất.
Dường như Kỷ Nam đã đến được một lúc, nàng đang đứng trước mái hiên ngắm trăng, khóe mắt lọn tóc đều tản ra khí lạnh của đêm cuối mùa thu. Mộ Dung Nham lặng yên không tiếng động tới gần, vốn định hù dọa nàng một chút, ai ngờ nàng lại vô cùng nhạy bén, nhanh nhẹn xoay người vừa vặn bắt gặp hắn.
Chỉ thấy hắn giấu tay trái của mình trong ống tay áo rộng rãi, còn tay phải thì đang cầm hai vò rượu, áo bào xanh nhạt được khoác thêm một lớp ánh trăng nhàn nhạt, cười mỉm chậm rãi bước đến.
Hắn đến gần sóng vai cùng nàng, đưa cho nàng một vò, Kỷ Nam nhận lấy mở ra, một mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, là Nữ Nhi Hồng hảo hạng hiếm có.
"Diêu Thái y cho phép huynh uống rượu hay sao?" Kỷ Nam tu một ngụm, rồi nghiêng đầu nhìn lớp vải băng bó thật dày trên cánh tay trái của hắn.
"Tối nay như vậy sao có thể không cho phép chứ?" Hắn nhẹ giọng hỏi lại.
Kỷ Nam giật mình, có chút không rõ tư vị gì, nàng buông vò rượu trong tay xuống, liếc hắn, "Chuyện...đã giải quyết xong rồi sao?"
"Ừ, " Mộ Dung Nham ngẩng đầu ngắm ánh trăng, ánh mắt có chút xa xăm mênh mang, "Là do ta sơ suất mà té ngựa, không liên quan gì tới người khác."
"..." Kỷ Nam ấp úng hai tiếng, nhưng cũng không biết nói cái gì cho phải. Chuyện này cứ qua đi trót lọt như vậy đương nhiên là tốt nhất, ngoại trừ Mộ Dung Nham, thì tất cả mọi người đều được vui vẻ, ngay cả phụ thân của nàng cũng sẽ không phải khó xử.
Chỉ là, giờ phút này nghe hắn nói ra thản nhiên như vậy, khiến trong lòng Kỷ Nam cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Từ nhỏ, nàng đã được giáo dục rằng làm người quan trọng nhất chính là trung thực, nhưng nếu muốn vì nước vì dân thì dù trắng đen phải trái có rõ ràng ở trước mắt, thì cũng phải quên đi chính bản thân mình.
Người đang đứng trước mắt đã chân chân thực thực làm được điều này, nhưng nàng lại cảm thấy bất bình thay hắn vô cùng.
"Tiểu Tứ, " Hắn ôn nhu thân thiết gọi tên nàng, " Không cần phải nghĩ nhiều, tự bản thân ta có cân nhắc."
Kỷ Nam im lặng không nói, chỉ liên tục uống vào vài ngụm rượu, nhưng uống vội quá nên bị sặc khiến cho mặt đỏ tai hồng.
Mộ Dung Nham cười cười nhìn nàng, cầm lên vò rượu bên cạnh tay nàng chậm rãi uống vào hai ngụm, tiếc nuối than một tiếng: "Sớm biết rằng rượu này ngon như vậy, tối hôm qua ta đã giấu một cái đùi dê đi rồi."
Kỷ Nam híp mắt nhìn hắn, "Không phải huynh nói thịt dê kia vừa già vừa gây hay sao hả?"
"Không liên quan gì đến thịt, " khóe miệng hắn cong cong, "Mà phải xem là đối ẩm* cùng người nào."
(* - uống rượu.)
Nói xong, hắn cố ý liếc nhìn nàng một cái, cười nhấp thêm một ngụm rượu nữa, rồi thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu Tứ, tối hôm nay hãy cứ giống như lúc chúng ta chưa lên Thượng Kinh, gọi ta một tiếng Nhị ca đi."
"Nhị ca" Nàng đổi cách xưng hô cũng thật nhanh, quay lại cười cười với hắn, rồi tiếp tục nói: "Ta có lời muốn hỏi huynh."
"Hỏi đi." Hắn cười dịu dàng.
"Một năm trước, ngày ta xuất chinh đi Nam quốc, huynh đã cứu ta." Nàng dừng lại một chút, ánh mắt đang nhìn hắn chuyển sang nhìn về phía trước, "Cho nên, khi đó huynh đã biết rồi đúng không?"
Sau khi nàng hỏi ra miệng, ngược lại có thêm dũng khí hơn, bèn quay đầu nhìn vào mắt hắn, không ngờ lại đúng lúc sa vào một mảnh mênh mông trong mắt hắn. Hắn nhẹ nhàng cười, hỏi lại nàng: "Đương nhiên, nếu không một năm này ta thành cái gì rồi hả? Tiểu Tứ, tuy rằng ta không phải là người quá mức nghiêm túc, nhưng hai chữ "khinh bạc" này, cũng không phải tùy tiện với ai cũng làm."
Ngữ khí của hắn dịu dàng, ám chỉ rõ ràng như vậy. Kỷ Nam có chút bất đắc dĩ, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa đầy mười sáu tuổi, cho dù ngày đêm được tôi luyện cùng vũ khí và chiến tranh, nhưng trong lồng ngực của nàng vẫn có một trái tim thiếu nữ mềm mại đang đập..."Nhị ca, " nàng vô cùng khó khăn mở miệng: "Không cần đâu."
Mộ Dung Nham nheo mắt, tia sáng ôn nhu lấp lánh trong đôi mắt dần dần phai nhạt đi.
Hắn mím môi không nói một lời, chỉ nhìn nàng.
Kỷ Nam uống một ngụm rượu để ổn định lại tinh thần, mới tiếp tục nói: "Huynh chắc chắn cũng biết chuyện nhà ta: Nếu như không có ta là đích tử, mẫu thân ta chẳng những không giữ được vị trí chính thê, mà sự việc này đã giấu diếm nhiều năm như vậy, chỉ sợ bà còn phải gánh trên lưng tội danh khi quân, mà cha ta và ta cũng trốn không thoát trách nhiệm... Cho nên, ta nhất định vẫn phải là đích tử của Trấn Nam Vương, Tiểu Tứ thiếu gia của Kỷ gia, và tướng quân của Đại Dạ. Ta đã sớm nghĩ chu đáo rồi, cả đời này ta sẽ sống vì Đại Dạ, vì Kỷ gia, chứ không phải vì bản thân mình."
Nàng biết, ở bên Nam quốc, nếu một nữ tử bị một nam tử nhìn thấy da thịt thì phải gả cho hắn, nếu không, vì thanh danh đành phải đi tìm chết. Nhưng nàng là người Dạ quốc, nữ hài tử Dạ quốc vừa tiêu sái lại vừa dũng cảm, dám yêu dám hận, không câu nệ lễ pháp. Huống chi nàng cũng khác với những nữ hài tử bình thường của Đại Dạ, cho nên hắn thật sự không cần phải chịu trách nhiệm với nàng.
Mà nàng cũng không có cách nào cho hắn cơ hội được chịu trách nhiệm!
"Nhị ca, huynh vô cùng khác biệt với những nam tử mà ta đã từng gặp. Từ nhỏ, ta đã sùng bái những đại anh hùng giống như cha ta, ta có ba người ca ca võ công xuất chúng, ta đã từng chứng kiến Đại hoàng tử dùng một tay chế ngự con ngựa hung hãn, còn có, ở trong Ám Dạ cốc, ta đã từng gặp qua rất nhiều cao thủ võ lâm, người người đều có năng lực phi phàm. Nhưng trong số những đại nhân vật như vậy, cho tới nay cũng không có ai giống như huynh, xử lý mọi chuyện không dùng đến vũ lực, ung dung thản nhiên mà vẫn giải quyết được rất nhiều chuyện. Huynh cùng tất cả mọi người bất đồng, nên chẳng trách có rất nhiều cô nương tốt như vậy thích huynh." Kỷ Nam nói đến đây chợt nhớ tới rất nhiều chuyện đã qua. Từ chuyện hắn dạy nàng luyện kiếm, đến dọc đường từ Ám Dạ cốc trở về Thượng Kinh, và thời gian hai năm qua gắn bó với nhau, nàng chợt phát hiện ra từng chuyện từng chuyện, một chút nàng cũng chưa hề quên.
Nàng hít vào một hơi, tiếp tục nói: "Bởi vì ta lo lắng thân phận của mình bị bại lộ, nên ta không có nhiều bằng hữu, huynh là một trong số không nhiều đó, ta thật lòng hi vọng huynh được vui vẻ. Cho nên tối hôm nay, chúng ta hãy thẳng thắn với nhau, huynh cũng không cần phải tiếp tục băn khoăn nữa."
Hiển nhiên là nàng đã sớm nghĩ thật tốt lý do để thoái thác, lưu loát trôi trảy khiến người khác không thể nói gì. Nói tới đây, hai hàng lông mày của Mộ Dung Nham rốt cuộc cũng nhíu lại, hắn có chút bất đắc dĩ cắt ngang lời nói của nàng: "Tiểu Tứ, nàng cũng không phải là nỗi băn khoăn của ta."
"Nhưng huynh là." Kỷ Nam chặn lại, "Nhị ca, huynh khiến ta cảm thấy khó xử."
Ánh trăng càng lúc càng sáng rõ, mái hiên này chính là nơi cao nhất trong Kỷ phủ rộng lớn, hai người cơ hồ đang đứng đối mặt với nhau dưới ánh trăng tròn. Trên gương mặt trơn bóng của Kỷ Nam lộ ra vẻ bướng bỉnh, trong ánh mắt có sự kiên trì khiến người khác không thể bỏ qua. Xưa nay Mộ Dung Nham vốn là người miệng phun hoa sen, nhưng lúc này ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.
Trên đời này cuối cùng cũng có người có thể khiến cho hắn nói không ra lời, nhiều năm dốc lòng tôi luyện như vậy mà lại cũng có người hắn không đối phó nổi.
"Ài," Một lúc lâu sau hắn mới hạ mí mắt, thở dài, "Uống rượu thôi..."
"Đa tạ." Kỷ Nam thấp giọng nói, coi như hắn đã cam chịu.
Mộ Dung Nham đành phải cười khổ một tiếng.
***
Sau nửa đêm, trăng càng lúc càng lớn hơn, tròn hơn và sáng hơn. Gió đêm cũng càng lúc càng lạnh hơn. Mộ Dung Nham đứng trong tiểu viện trước tòa trúc lâu của chính mình, một mình ngắm trăng, một mình uống rượu.
Đứa nhỏ kia, cũng thật là đặc biệt a! Hắn nhớ tới đôi mắt phượng đơn thuần của Kỷ Nam, trong lòng âm thầm thở than một tiếng như vậy.
Kể ra thì, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân cự tuyệt a.
Vậy cũng tốt, mặc dù hắn muốn lấy chính là Kỷ phủ và quân đội Kỷ gia sau lưng nàng, nhưng mà đời người dài như vậy, bầu bạn với một người thú vị như thế vẫn khiến cho tâm tình hắn cảm thấy sung sướng hơn là một người không thú vị.
Nói đến "thú vị", người nào đó nheo lại cặp mắt đào hoa phong lưu mị hoặc chúng sinh, bởi vì hắn nhớ tới người so với đệ nhất mỹ nhân Thượng Kinh Thủy Khấu Khấu vẫn còn quốc sắc thiên hương hơn vài phần - Thiên Mật sứ.
Đêm hôm đó khi nàng ta tới, Mộ Dung Nham đang luyện chữ, sau khi gần viết xong một thiếp hắn mới đặt bút xuống, quay đầu cười với vị khách không mời mà đến kia, "Đợi lâu rồi."
"Không sao, ta vừa mới đợi ở bên Kỷ tiểu tướng quân còn lâu hơn." Tần Tang mỉm cười, trong trúc lâu nhất thời tỏa ra ánh sáng tươi đẹp.
"Đi về không công?" Mộ Dung Nham cũng hơi cười rộ lên.
"Cũng không tính là như vậy, ít nhất nàng so với Mộ Dung Tống thì thông minh hơn, tuy nhiên cũng giống hắn, dùng tim dùng phổi mà quan tâm người." Tần Tang chớp mắt, thu hết vào trong đáy mắt vẻ mặt của hắn không sót chút gì, "Điện hạ, giữa người và ta minh nhân bất thuyết ám thoại*: Tâm của Đại hoàng tử hoàn toàn không ở nơi đây, chi bằng người giơ cao đánh khẽ bỏ qua việc này, cũng khiến ta bớt chút hơi sức."
(* - người quang minh chính đại không nói lời mờ ám.)
"Ngươi sai rồi, sự tình thật đúng là đã qua rồi." Hắn dừng lại một chút rồi nói.
Ý cười trên môi Tần Tang càng sâu, "Như vậy kết quả là như thế nào?"
"Chưa nói đến việc tâm của hắn không ở nơi này, mà ngay từ đầu ta chưa từng coi trọng hắn. Nhưng, chuyện này cũng không có nghĩa là ta phải nén giận." Mộ Dung Nham thu lại ý cưới, vỗ về cánh tay trái, thản nhiên nói, "Huống hồ lúc này, ta cũng không cần phải hao tổn tâm lực, không phải sao?"
"Ta biết ngay mà, " Tần Tang thở dài, "Kỳ thật Điện hạ còn lâu mới hiền lành dễ nói chuyện như lời đồn đại trên phố."
Mộ Dung Nham cũng không hề giả vờ ngụy trang trước mặt nàng nữa, cười một cách lười biếng.
"Điện hạ, người còn nhớ rõ một năm trước Quốc sư đã khiến người phải chịu thiệt thòi không?" Tần Tang giảo hoạt cười rộ lên, "Tuy rằng người đã có được chân tướng mà mình mong muốn, nhưng trong thâm tâm của người không cảm thấy có một chút kỳ quặc hay sao? Vợ chồng Trấn Nam Vương không có quan hệ gì với bộ tộc Thiên Mật, nữ nhi bọn họ sinh ra, làm sao có thể mang trong mình dòng máu khiến cho Đại hoàng tử phát điên phát khùng được chứ?"
Khi nàng nói tới hai chữ "nữ nhân", vẻ mặt của Mộ Dung Nham cũng thay đổi, chờ nàng vừa dứt lời, hắn đã âm âm u u mở miệng: "Tần Tang, tốt nhất ngươi đừng nghĩ cách ở chỗ này. Theo như chính lời của ngươi vừa nói, ta không hề hiền lành như lời đồn ngoài đường phố đâu."
Vẻ mặt như bị giẫm lên chân đau của hắn khiến Tần Tang che miệng cười rộ lên.
"Đưa ra điều kiện đi." Hắn đã không còn kiên nhẫn nữa, lạnh lùng nói.
"Người giúp ta bình ổn chuyện này, để ta báo cáo kết quả công tác với Thái hậu nương nương cho tốt."
"Có thể."
"Điện hạ thật đúng là sảng khoái!" Tần Tang đứng lên, cử động duyên dáng tỏa ra mùi hương thần bí giống như hương hoa lan mà lại không phải là hoa lan, nàng tới bên cạnh Mộ Dung Nham, cất giọng vô cùng nhỏ nói: "Năm đó, Trấn Nam Vương phi mãi không thể có con, là ta đã trợ giúp bà, trong vị thuốc cầu tử* kia dùng máu của ta làm thuốc dẫn, cho nên trong máu của Kỷ Nam mới có mùi thơm của hoa Thiên Mật mà chỉ Thánh nữ Thiên Mật mới có. Ngươi cũng biết, Cố Minh Châu từng là Thánh nữ Thiên Mật, máu của nàng và máu của ta không dễ dàng phân biệt, mà Đại hoàng tử đối với toàn bộ sự tình có liên quan đến nàng, đều trở nên mất đi lý trí."
(*-thuốc cầu con cái)
Mộ Dung Nham nheo mắt lại... Thì ra là như vậy!
"Năm đó, vì để cho thân phận nữ nhân của Kỷ Nam không bị phát hiện, ta lại cấp cho Vương phi thêm một loại thuốc, dùng để ức chế khí huyết vận hành trong cơ thể Kỷ Nam. Nhưng vị thuốc này lại có chút ảnh hưởng đối với thân thể nàng, hai năm qua, Vương phi liên tục nhờ người tới tìm ta, để hỏi kế sách." Ngón tay nàng vân vê một viên đan dược màu xanh miết, rồi đưa đến tay hắn. Nàng cười vui vẻ, "Vì để cảm tạ Điện hạ đã giúp ta sớm hoàn thành nhiệm vụ, nên ta sẽ đưa viên thuốc này cho Vương phi."
Mộ Dung Nham từ từ nhắm hai mắt lại ngửi mùi hương dược liệu quanh quẩn. Hiện giờ ánh trăng tịch mịch, chỉ có một mình hắn đang đứng giữa đất trời, hắn lấy viên thuốc kia ra từ bên hông, nắm trong lòng bàn tay, lặng lẽ vuốt ve.
Chuyện càng lúc càng thú vị hơn, cũng khiến cho hắn càng lúc càng chờ mong hơn.
Người nào đó bởi vì những lời đồn đãi bình luận mà phải chịu áp lực, tu thân dưỡng tính rất nhiều năm, d∞đ∞l∞q∞đ lúc này bên môi lại treo nụ cười ác liệt như một tiểu nam hài mới mười mấy tuổi.
Hết chương mười bốn.
Bình luận facebook