-
Chương 5+6
Chương 5:
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
--- ------ ----
Sáng sớm đầu xuân, ánh mặt trời bắt đầu lên từ bốn phía mái hiên, rực rỡ chói lọi. Trong sân trồng hai gốc đào, hoa đào màu hống phấn mềm mại yếu ớt nở rộ đầy cây. Một bóng dáng màu trắng di chuyển nhanh nhẹn dưới tàng cây, kiếm pháp thuần thục, mấy đóa hoa rối rít che mặt, rơi từ trên cây xuống, thẹn thùng lao vào người hắn.
--- ------ ----
Theo kế hoạch, ngày hôm sau bọn họ sẽ ra khỏi thành, tiếp tục lên đường về Thượng Kinh*.
(* - Thượng Kinh là kinh thành của Dạ quốc.)
Mới sáng tinh mơ, Dung Nham đã thức dậy, trong lúc mơ hồ, Kỷ Nam nghe thấy âm thanh hắn luyện kiếm trong sân. Mặc dù đêm qua hắn đi ngủ rất muộn, nhưng vẫn lập tức bò dậy.
Hắn đi giày, khoác thêm ngoại y, chạy huỳnh huỵch ra ngoài, vừa mới đẩy cửa ra, lại cảm thấy giống như quay về trong giấc mộng: Sáng sớm đầu xuân, ánh mặt trời bắt đầu lên từ bốn phía mái hiên, rực rỡ chói lọi. Trong sân trồng hai gốc đào, hoa đào màu hống phấn mềm mại yếu ớt nở rộ đầy cây. Một bóng dáng màu trắng di chuyển nhanh nhẹn dưới tàng cây, kiếm pháp thuần thục, mấy đóa hoa rối rít che mặt, rơi từ trên cây xuống, thẹn thùng lao vào người hắn.
Luyện kiếm...Như thế nào mà không thay một bộ áo ngắn vải thô nhỉ? Kỷ Nam mơ mơ màng màng suy nghĩ. Bộ xiêm y kia của hắn đúng là rất đẹp mắt, nhưng mà lúc bị cành cây vướng vào không thấy phiền toái hay sao?
"Dậy sớm như vậy à?" Dung Nham thu kiếm, thong thả bước tới gần, vừa đi vừa phất tay áo, cánh hoa đào rơi đầy xuống đất, " Sao không ngủ nhiều thêm một chút? Đêm qua bị A Tùng ầm ỹ muộn như vậy."
Kỷ Nam xoa mắt cười, "Cũng sắp đến giờ tập luyện buổi sáng rồi."
Dung Nham gật đầu cười nói: "Từ lâu đã nghe nói Kỷ gia có tác phong quân đội và kỷ luật nghiêm minh, quả nhiên là danh bất hư truyền a!"
Kỷ Nam buồn ngủ, đang định vươn vai, lại được hắn khen một câu như vậy, lập tức mở to hai mắt ưỡn thẳng sống lưng, làm bộ vô cùng tỉnh táo. Dung Nham nhịn cười, đưa tay vỗ vỗ hắn, "Ta đi vào trước, đệ luyện xong rồi vào, ta chờ đệ rồi cùng ăn sáng."
Kỷ Nam tập xong một bộ quyền đầy đủ rồi đi vào trong, quả nhiên trên bàn đã bày sẵn bát đũa và bữa sáng nóng hầm hập, Dung Nham thì đang nhắm mắt ngồi yên vận công, Kỷ Nam "Ơ?" một tiếng, hỏi: "Tiểu tử thối A Tùng đâu? Giờ này mà vẫn chưa dậy sao?"
"Gần đây hắn mệt mỏi, tạm tha hắn là trẻ con nên ngủ nhiều đi, buổi chiểu chúng ta đi cũng vẫn kịp." Dung Nham mở mắt, đi đến trước bàn ngồi xuống, múc cho Kỷ Nam và chính mình muỗng cháo nhỏ, "Lại đây, chúng ta ăn trước."
***
Về sau ngẫm lại, nếu như sớm biết ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện ấy, cho dù A Tùng đang để mông trần ngủ trong chăn, Kỷ Nam cũng nhất quyết che mắt xông vào ép hắn lập tức ra ngoài.
Sau khi dùng xong bữa trưa, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, ba người dắt ngựa ra ngoài thành, đi chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng la hét vô cùng ầm ỹ, người đi trên đường ai ai cũng có bộ dáng như vừa gặp quỷ, nhao nhao nhanh chóng né tránh sang hai bên đường, có kẻ tránh không kịp suýt nữa ngã lăn ra.
Dung Nham che chở hai đứa nhỏ ở sau người, hỏi một nam tử trung niên bên cạnh: "Đại thúc, xin hỏi đám người này là ai vậy?"
"Bọn chúng a, là đám người canh giữ biên cảnh Nam quốc, vào trong thành để bắt những thương nhân Nam quốc trốn thuế." Nam tử trung niên nhỏ giọng đáp: "Ba người các ngươi định ra khỏi thành sao? Vậy thì đi mau lên! Bọn chúng chuyên bắt những người vô căn vô cư giống như các ngươi hoặc những người nhà quê để cho đủ số lượng."
"Tại sao?" A Tùng thò đầu ra từ sau lưng Dung Nham, ung dung hỏi, "Đại thúc, chúng ta cũng không phải thương nhân!"
"Bọn chúng cũng cần gì quan tâm ngươi có phải hay không!" Đại thúc hù dọa hắn.
Kỷ Nam nhìn mười mấy tên lính người Nam quốc không chỉ phi ngựa trên đường mà còn cười đùa cầm roi ngựa lấy dân chúng ven đường ra để mua vui, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, giận dữ nói nhỏ: "Đây là lãnh thổ của Dạ quốc ta mà người Nam quốc lại dám hung hãn như thế sao!"
Nghe vậy, đại thúc kia lắc đầu, thở dài không ngừng, " Bọn chúng lúc nào cũng như vậy. Lần nào cũng nói là phụng mệnh đi bắt thương nhân Nam quốc trốn thuế, nhưng kỳ thật ở nơi này ai chẳng biết, những thương nhân lớn người Nam quốc trốn thuế đều là "Hảo hữu" của quận trưởng chúng ta! Bọn chúng a, chẳng qua chỉ đi bắt những thương nhân nhỏ, người bán hàng rong và dân chúng về để báo cáo kết quả công tác thôi."
"Quận trưởng vì bảo vệ bạn bè của mình, mà mặc kệ người Nam quốc ở trong thành muốn làm gì thì làm sao?!" Kỷ Nam cả kinh, thật sự không thể tin được có loại người dám coi thường kỷ cương luật pháp.
Cái gọi là "Hảo hữu", chẳng qua là thường xuyên cống nạp thôi. Người kia cũng không ngờ Kỷ Nam lại đơn thuần như vậy, không khỏi dùng ánh mắt không biết nên khóc hay cười đánh giá hắn vài lần, sau đó lại nhìn Dung Nham cười nói: "Vị công tử này vẫn nên đưa hai vị tiểu thiếu gia rời đi càng nhanh càng tốt."
Nói xong chính hắn cũng xoay người vội vàng rời đi.
Dung Nham cám ơn hắn, rồi nói với hai người sau lưng: "Đi thôi, chúng ta phải lên đường ngay!"
Trong lòng Kỷ Nam tức giận, nhưng cũng không có cách nào, buồn bực một lúc, mới cất giọng căm hận nói: "Chờ đó! Đợi ta trở về, nhất định sẽ xin mệnh lệnh rồi đánh đuổi hết những người Nam quốc đó đi, để chúng không dám đặt chân vào Đại Dạ* của chúng ta nửa bước!"
(* - Đại Dạ và Dạ quốc là 1.)
"Thật là uy phong!" Dung Nham hờ hững nói: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ Kỷ tiểu tướng quân muốn mở rộng bản đồ Đại Dạ đến tận chân trời sao?"
Kỷ Nam sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, "Không, ta cũng không có ý muốn đi xâm lược các nước khác. Giữa các nước láng giềng mà có sự thân thiết hòa thuận thì đương nhiên là không thể tốt hơn, nhưng mà những người Nam quốc vừa rồi thật sự là đáng giận! Nếu bọn chúng tiến vào thành trì của chúng ta để bắt phạm nhân tức là đã mượn đất để đi lại, lẽ ra phải càng nên cẩn thận mới đúng! Vì sao lại dám phi ngựa trên đường phố? Quân đội Đại Dạ chúng ta có mệnh lệnh rõ ràng: Quấy nhiễu dân chúng, xử lý theo quân pháp! Bọn chúng ở trên lãnh thổ của chúng ta, thì nên tuân thủ luật pháp của chúng ta, dựa vào cái gì mà đã không tuân theo lại còn dám hung hãn ương ngạnh như vậy?!"
"Khu vực biên cảnh không giống như ở Thượng Kinh, từ trước đến giờ vẫn lộn xộn như vậy." Dung Nham không muốn nói thêm nữa, "Chúng ta đi thôi."
Kỷ Nam cau mày xoay người lên ngựa, lại chợt nghe A Tùng hô to bên tai: "Là xú lão đầu kia! Xú lão đầu đang bị bắt đi!"
Kỷ Nam và Dung Nham cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám lính Nam quốc kia đã thôi bắt người, lúc này đang quay trở về, vẫn tùy tiện cao giọng hét to như trước, dọc đường quấy nhiễu vô số dân chúng.
Đằng sau ngựa, bọn chúng dùng dây thừng trói bốn năm người, họ nghiêng ngả lảo đảo chạy theo, nhìn vào cách ăn mặc thì đều là dân chúng nghèo khổ mà thôi, đâu phải là thương nhân trốn thuế gì.
Tiểu lão đầu hôm qua bày quầy đố chữ đang ở chính giữa, tội nghiệp ông cụ tuổi già sức yếu, căn bản không theo kịp con ngựa cao to, đoạn đường này gạch đá lại gồ ghề, ông cứ chạy được vài bước lại bị ngã một lần, khắp người đều đã bị thương, sức lực đã cạn kiệt, lại bị dây trói kia kéo lê về phía trước thật mạnh, nên chỗ cổ tay đã bị dây thừng mài rách, máu tươi đầm đìa, trông vô cùng đáng thương.
A Tùng cũng không cần nói nhiều, trở tay rút búa nhỏ tinh xảo bên hông ra, nhảy lên, lướt đi giống như một con chim lớn, gọn gàng linh hoạt chặt đứt mấy sợi dây thừng kia, lại đuổi theo ném hết đám người đang cưỡi ngựa xuống đất.
"Tiểu tặc từ đâu tới!" Đám người Nam quốc kia sau khi bò dậy thì mắng to, vừa mắng vừa "Keng! Keng!" rút ra bội đao, bao vây A Tùng.
"Ta mới không phải là tiểu tặc, " A Tùng bĩu môi quay đầu nói với Tiểu lão đầu mở sạp đố chữ kia, "Xú lão đầu! ông trốn thuế thật sao?"
Tiểu lão đầu lắc đầu liên tục, "Thuế đầu người là hàng năm đúng hạn nộp lên trên, còn mở quầy bán hàng thì lại tính theo ngày, hàng ngày có quan sai đại nhân tới thu, ta chưa bao giờ trốn thuế."
"Có nghe hay không!" A Tùng xoay xoay đầu nhỏ của chiếc búa nạm vàng khảm ngọc trong tay hắn, "Các ngươi chưa thèm hỏi rõ ràng đã bắt người à? Huống chi nếu như quả thật bắt thương nhân trốn thuế, cũng không nên đối xử thô bạo như vậy, người Nam quốc các ngươi không phải luôn giảng lễ pháp nhân nghĩa à? Còn không mau nhận lỗi với người ta!"
"Phi--!" Đầu lĩnh người Nam quốc kia hung hăng nhổ một bãi nước miếng, "Ông mày nói hắn trốn thuế thì tức là hắn trốn thuế! Hắn trốn bốn năm tiền thuế trà tổng cộng là một trăm hai mươi lăm lượng bạc! Không nộp được bạc thì quay về lao động để trả!"
"Oan uổng quá!" Tiểu lão đầu kia nước mắt ngang dọc, "Ta ở tại Linh Châu thành này sắp được hai mươi năm, chưa từng về Nam quốc, ở đâu ra có tiền thuế trà!"
Giữa lúc tranh chấp, trong đám người chen chúc vây xem, có người hô to: "Quan sai đại nhân nha môn quận tới rồi!"
A Tùng nghe vậy, chống nạnh cười lạnh, "Tới đúng lúc lắm! Ta đây muốn nhìn xem, trên lãnh thổ Đại Dạ của chúng ta, đám người Nam quốc các ngươi không cho chúng ta mặt mũi, hung hãn làm bậy thế nào!"
Nhóm quan sai hơn mười người không thèm phân trần lôi hết tất cả những người có liên quan về nha môn. Kỷ Nam thấy thế, vội vàng kéo ống tay áo Dung Nham: "Nhị ca?"
Dung Nham cũng không có vẻ gì là gấp gáp, đi cùng hắn theo đám người xem náo nhiệt đến nha môn.
***
A Tùng vào nha môn sẽ không thể tự ra ngoài được nữa.
Ngày hôm đó cũng không thăng đường ngay, giải người đi xong thì không có động tĩnh gì nữa, nhưng người xem náo nhiệt vẫn tiếp tục ở trước cửa nha môn nghị luận xôn xao, không lâu sau quan sai mang gậy gộc ra, như hung thần ác sát đánh đuổi đám người xung quanh đi.
Nơi này cách kinh thành những mấy chục ngày đường, viện binh là nước ở xa không giải được cơn khát ở gần, Kỷ Nam nghĩ thầm, vậy thì không thể làm gì khác hơn là xông vào, cứu A Tùng ra rồi nói sau.
"Đi theo ta." Dung Nham chợt mở miệng, thấp giọng nói, rồi vòng qua cửa trước uy vũ rộng lớn của quận nha*, hắn tung người, nhẹ nhàng bay lên tường cao của hậu viện.
(* - nha môn quận.)
Kỷ Nam cũng đi lên theo hắn, ngó xuống bên dưới thì thấy những người Nam quốc mới vừa rồi cưỡi ngựa đi bắt người, một nam tử mặc áo choàng màu xám đang chắp tay thi lễ với mấy người đó: "Ngày mai chỉ sợ vẫn phải làm phiền mấy vị đi một chuyến, thêm lần này nữa thôi. Không vì cái gì khác, những ngày gần đây Thứ Sử đại nhân đi tuần, ngay gần nơi của chúng ta, nếu việc này làm ầm lên, truyền đến tai lão nhân gia hắn, những ngày về sau của chúng ta sẽ rất khổ sở, vì vậy đành phải thỉnh cầu các vị cùng nhau vượt qua chuyện này."
"Hiểu rồi!" Mấy người Nam quốc kia dường như có quen biết với người mặc áo bào màu xám, vỗ vỗ bả vai hắn cười ha hả, "Lúc nãy xuất hiện một tiểu tử thối không biết từ đâu đến làm trở ngại mọi chuyện, thật là khiến cho quận trưởng đại nhân thêm phiền toái rồi!"
"Không phiền toái, không phiền toái!" Người mặc áo bào xám cười thoải mái, "Vùng khỉ ho cò gáy này nhiều điêu dân, quấy nhiễu các vị, mong các vị bao dung, lượng thứ!"
Sau khi hai bên qua lại khách sáo vài câu, mấy người Nam quốc lên một chiếc xe ngựa, lập tức ra khỏi thành. Kỷ Nam nhìn người mặc áo bào xám kia quen đường trở về từ cửa sau quận nha, dọc đường cười nói chào hỏi với mấy tên quan sai, bỗng chốc hắn đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của vị đại thúc trung niên đã gặp lúc sáng kia!
Vì sao người Nam quốc ở trong thành Linh Châu mà không kiêng nể gì mà bức hiếp dân lành? Hóa ra "hảo hữu" của quận trưởng không chỉ có những phú thương trốn thuế kia, mà còn cả đám quân lính Nam quốc đang phụng mệnh bắt người này nữa!
Bọn chúng ba phe cấu kết với nhau, bắt những người dân vô tội để báo cáo kết quả công tác cho xong chuyện!
Thật đúng là vô liêm sỉ!
Kỷ Nam giận đến mức cắn chặt răng, hai tay cũng đã run rẩy. Dung Nham đứng ngay cạnh hắn, thấy thế buồn cười nhìn hắn một cái, nhắc nhở: "Kỷ Nam?"
"...Hả?" Kỷ Nam phục hồi tinh thần lại, "Nhị ca! Bây giờ có đi cứu A Tùng ra ngoài không?"
"Cứu như thế nào? Đây quận nha, luật pháp Đại Dạ có văn bản quy định rõ ràng, xông vào quan phủ là phạm pháp." Dung Nham cười nói.
"Tại sao chứ? Rõ ràng là bọn chúng phạm pháp trước!"
"Thì biết làm sao?" Dung Nham vẫn thoải mái cười nói như cũ, "Chẳng lẽ bởi vì bọn chúng không tuân thủ kỷ cương luật pháp, mà chúng ta lấy bạo chế bạo hay sao?"
Kỷ Nam nghẹn lời, tức giận nhíu mày, "Vậy huynh nói xem phải làm sao bây giờ?!"
Dung Nham chỉ cười không nói.
***
Ngày hôm sau cuối cùng cũng thăng đường, nhưng mà A Tùng lại bị người ta lôi kéo lên thềm.
Từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng của quận trưởng, chủ vị không người ngồi, người mặc áo bào màu xám ngày hôm qua đúng là sư gia, lúc này đứng ở trước công đường, nghiền ngẫm từng chữ một, hỏi khắp một lượt tính danh quê quán và phạm phải chuyện gì.
Ngoài dự đoán chính là mấy người thiếu chút nữa bị lính Nam quốc bắt đi kia, mới một hai câu đã quỳ xuống nhận tội, rằng quả thực mình là thương nhân Nam quốc trốn thuế, không phải bị bắt nhầm, bọn họ cam tâm tình nguyện bổ sung mấy lần tiền phạt, chỉ cầu thanh thiên Đại lão gia có thể xử lý nhẹ.
Sư gia vân vê ria chuột, tươi cười hớn hở, không nói gì nữa giơ tay sai người xách A Tùng tới, miệng quát "Điêu dân vô lương, dám mưu toan châm ngòi khiêu khích bang giao giữa hai nước".
Ngày hôm qua A Tùng đã chịu không ít khổ sở, mông bị nện hai trượng, đau khủng khiếp, lúc này đứng lên phản kháng cũng không mãnh liệt lắm, chưa được bao lâu dã bị đám quan sai ba chân bốn cẳng đè xuống.
Một trận chiến diễn ra, hắn "Oa" một tiếng kêu to, hộ thể chân khí trong cơ thể mạnh mẽ lao tới, đám quan sai đều bị bật ra ngoài, sau khi đứng lên lại càng ra tay ác độc để đối phó hắn, trong lúc nhất thời, trên công đường hỗn loạn vô cùng.
Ngày hôm qua, lúc mới đầu Kỷ Nam thấy lo sợ bất an, sợ A Tùng ở bên trong bị thiệt thòi. Nhưng lại nghĩ đến Dung Nham có thể nói là cưng chiều A Tùng vô cùng vẫn có bộ dáng khí định thần nhàn, liền nghĩ rằng trong lòng hắn chắc hẳn đã có dự tính.
Huống hồ hiện giờ trong suy nghĩ của Kỷ Nam thì dường như Dung Nham không có gì là không làm được, nên hắn cũng mỏi mắt mong chờ, xem chuyện của A Tùng này, Dung Nham định làm thế nào thay hắn đòi lại.
Trong này đang hỗn loạn, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng trống "Tùng Tùng" - trước cửa lớn của quận nha có treo một cái trống kêu oan, bất cứ người nào có oan khuất đều có thể đánh trống khởi kiện, lúc này đang có người dùng hết khí lực bản thân để nâng dùi đánh mạnh vào mặt trống.
Không phải ai khác, chính là tiểu lão đầu đã dùng câu đố chữ ngầm chế nhạo A Tùng "Ngu xuẩn".
Mới vừa rồi, đám người kia trăm miệng một lời nói không bị bắt nhầm cũng không bị oan uổng, ông bị kẹp ở bên trong còn chưa kịp nói đã được phóng thích cùng họ.
Tiếng trống kia vừa vang lên, dựa theo luật pháp Đại Dạ, thì tất nhiên quận trưởng phải tự mình thăng đường.
Nhưng thời gian đã qua vài canh giờ, mọi người đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, mới thấy một nam tử tai to mặt lớn, măc một bộ quan phục, bụng to béo phệ khoan thai bước tới.
A Tùng cũng không giúp lầm người, tiểu lão đầu kia vô cùng nghĩa khí, trước mặt quận trưởng đại nhân khai ra mình bị bắt đi như thế nào, A Tùng gặp chuyện bất bình cứu người ra sao, sư gia giam bọn họ lại và thả người Nam quốc đi như thế nào, rồi lại đe dọa mấy người bọn họ nhận tội và đổ vạ cho A Tùng ra sao, từng sự việc một được bẩm báo vô cùng chi tiết.
Tiểu lão đầu kia nói tỉ mỉ, quận trưởng cũng thật sự lắng tai nghe, trong lòng Kỷ Nam cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Ai ngờ, sau khi quận trưởng nghe xong, lại bất chợt nói một câu như vậy: "Kẻ này có phải là bị điên rồi không?"
"Bẩm đại nhân, kẻ này quả thực là điên rồi!" Sư gia lập tức trịnh trọng bẩm báo, "Chẳng qua là cũng giả ngây giả dại, giống như điêu dân kia, mưu toan vu tội cho quý sứ Nam quốc!"
"Chính xác!" Quận trưởng gật đầu, "Tên này trốn thuế của Nam quốc, khi trở về nhẹ thì bị sung quân lưu đày, nặng thì đầu rơi xuống đất, cho nên mới suy nghĩ như vậy. Cấu kết với tên nhóc miệng còn hơi sữa này để không bị bắt trên phố không được, lại quay lại đánh trống kêu oan để trả thù, chậc! Thật sự là hổ thẹn cho thuần phác dân phong của Dạ quốc ta!''
Quận trưởng này thật đúng là có tài văn chương, chỉ tiện mở miệng mà cũng thành văn.
Bên này hắn ăn nói lung tung, bên kia sư gia sử dụng ngòi bút như thần, xoạt xoạt vài nét bút đã viết xong lời khai, ném xuống trước mặt tiểu lão đầu nọ, muốn ông đồng ý nhận tội.
Tiểu lão đầu bi thiết không ngừng, luôn miệng kêu oan uổng, lại bị tên nha dịch lưng hùm vai gấu kia tay năm tay mười, đánh đến mức trong miệng đầy máu, giữa lúc đầu óc mê muội bị ép buộc ấn dấu tay.
Tình trạng của A Tùng bên kia cũng tương tự, không cần quận trưởng đại nhân nói thêm nữa, sư gia cũng tùy tiện gán cho hắn một tội danh, cũng muốn A Tùng in dấu tay trên tờ khai như thế. A Tùng đã giận dữ đến mức đáy mắt cũng đỏ lên, ôm mông mạnh mẽ nhảy dựng lên, búa nhỏ và cung tên đều đã bị tịch thu, hắn một thân da mịn thịt mềm mà muốn cùng đám người kia liều mạng.
Kỷ Nam đã sôi máu từ lâu, cũng không thèm nhìn xem đến tột cùng Dung Nham có kế hoạch gì nữa, hét lớn một tiếng muốn nhảy vào bên trong. Dung nham đã nhìn thấy bụi đất tung bay ở đầu con phố dài bên kia, duỗi tay ra, khống chế Kỷ Nam vào trong ngực, "Đừng đi, lại đây."
***
Đám người vừa tới chỉ cưỡi ba con ngựa, người đầu lĩnh nọ mặc thường phục nhưng lại đi giày quan, phong trần mệt mỏi, từ trên ngựa nhảy xuống còn chưa đứng vững, đã lao thẳng tới nha nội, có nha dịch bước tới ngăn cản, bị hắn quay đầu quất một cây roi, che mặt ngã xuống đất không dậy nổi.
"Người vừa tới là ai!" Sư gia cố làm ra vẻ hăm dọa nói, " Lại dám tự tiện xông vào quận nha môn!"
Người nọ cũng không ngừng bước chân, chỉ rút khối lệnh bài bên hông ra đập vào một bên mặt của sư gia ria chuột kia, khiến hắn đau đớn hét thảm một tiếng.
Đợi đến lúc hắn nhìn rõ khối lệnh bài đó, lại phát ra một tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết khác: "Thuộc, thuộc, thuộc hạ tham kiến Thứ Sử đại nhân!"
Người vừa đến chính là Thứ Sử Linh Châu, chỉ thấy sắc mặt hắn vô cùng lo lắng, đi vào bên trong công đường, cũng không thèm nhìn đến quận trưởng đang vội vàng chào đón, chỉ tìm kiếm bốn phía, rốt cuộc cũng trông thấy người đang ôm mông.
Lúc nhìn thấy thiếu niên đang dựa vào cây cột màu đỏ của công đường, hai mắt hắn sáng lên, bước vài bước đến định quỳ xuống vấn an tạ tội, nhưng nghĩ lại thấy không ổn lắm, nên lui ra phía sau một bước hành lễ, rồi lại bước lên, nhỏ giọng hỏi vô cùng cung kính: "Thỉnh di giá tới nơi khác nói chuyện, có được không ạ?"
A Tùng nhìn đám quan viên đang quỳ trên đất và dân chúng đang lấp ló ngoài cửa, bắt gặp Dung Nham đứng trong đám người hơi gật đầu với hắn, hắn liền quay đầu hừ một tiếng với Thứ Sử kia, sau đó để quận trưởng đi trước dẫn đường, vào bên trong nội đường.
Dung Nham buông cánh tay ôm Kỷ Nam ra, Kỷ Nam cũng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới bất chợt hỏi một câu nhạt nhẽo: "Không có việc gì chứ?"
Thấy tình huống diễn ra như vậy mà hắn cũng không hỏi gì nhiều, Dung Nham liền nở nụ cười, gật đầu nói: "Không có việc gì. Chuyện tỏ vẻ uy phong này, hắn là người thành thạo nhất rồi."
Nói xong hắn vỗ nhẹ vai Kỷ Nam, "Đi thôi, chúng ta đi về khách điếm đợi hắn, nhân tiện thu dọn một chút - đã nán lại đây thêm hai ngày rồi, hoa đào ở Thượng kinh...có lẽ sắp tàn hết rồi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dung Nham thu kiếm, thong thả bước tới gần, vừa đi vừa phất tay áo, cánh hoa đào rơi đầy xuống đất, xếp thành mấy chữ: Ta, kêu, tao, bao, nhị~*
(* - Hình như là: "Ta gọi là nhị trai bao" hay sao ấy
), nhưng thôi ko có liên quan đến nội dung truyện thì các hạ cũng không cần để tâm nhiều *vẫy khăn*.)
Hết chương 5
Chương Sáu:
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
--- ------ ----
Có người nói rằng trên đời này không có điều gì mà hắn không làm được, người ta còn nói rằng trên đời này chắc chắn không có ai là không ái mộ hắn. Hắn là người mà từ Hoàng đế chí tôn của vương triều Đại Dạ cho đến đám trẻ em ở bách tính đều mở miệng ca tụng khen ngợi - Nhị hoàng tử Điện hạ Mộ Dung Nham.
--- ------ ----
May mà khi bọn họ trở về, hoa đào ở Thượng Kinh vẫn chưa tàn hết!
Bánh xe ở phía sau xe ngựa ma sát với sỏi đá trên mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ, âm thanh này kết hợp với tiếng vó ngựa thanh thúy, vang lên trên quan đạo rộng rãi thông suốt.
Từ khi mướn chiếc xe này, hai tai Kỷ Nam rốt cuộc cũng được yên tĩnh hơn nhiều.
Mấy ngày đầu khi bọn họ vừa ra khỏi thành Linh Châu, đều phải đi trên con đường nhỏ trong núi, bởi vì trước đó cái mông xinh đẹp non mềm của A Tùng bị đánh mấy trượng, nên sưng lên thật to.
Đường nhỏ xóc nảy, hắn cưỡi ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo, mặc dù trên yên ngựa đã buộc đệm lót bằng bông rất dày, nhưng thỉnh thoảng bị va chạm, hắn vẫn đau đến mức kêu thê thảm.
Kỷ Nam và Dung Nham thì có vẻ như gan dạ, chỉ đáng thương con ngựa mà A Tùng cưỡi, bị âm thanh quái dị ngày hôm đó dọa cho không thể chịu đựng được, nên nhân lúc bọn họ nghỉ trọ ban đêm, đã giãy ra khỏi dây cương rồi bỏ chạy.
Mấy ngày tiếp theo, A Tùng và Dung Nham đành phải cưỡi chung một con ngựa. Vài ngày chạy trên đường lại tiếp tục xóc nảy không ngừng, nên miệng vết thương kia đã bất hạnh bị viêm, lần này hắn càng bị đau nhức đến mức kêu oa oa mỗi ngày.
May mà khi đó bọn họ cũng đã ra khỏi vùng núi, đi trên quan đạo chưa được bao lâu thì gặp một trạm dịch, Dung Nham lập tức bỏ ra một số tiền lớn tìm một chiếc xe ngựa cho A Tùng nằm, hắn mướn một xa phu để đánh xe, còn bản thân vẫn ngày ngày cưỡi ngựa cùng Kỷ Nam.
Lúc này, hài tử tinh ranh kia càng giống một vị chủ tử xinh đẹp đang diễu võ dương oai, mỗi bên một người bảo tiêu* cưỡi con ngựa cao to đi theo bảo vệ, mỗi ngày hắn nằm thoải mái trong xe, nhàn nhã ngâm nga mấy điệu hát dân gian. Dung Nham mua rất nhiều đồ ăn vặt cho hắn giải sầu. Có lúc ngoài trời xuất hiện cơn mưa phùn, Dung Nham và Kỷ Nam nhịn buồn bực mặc áo tơi, còn hắn lại đẩy cửa sổ nhỏ trên xe ra, nói mai thưởng mưa ngọt như mật, hưng phấn bừng bừng làm một bài thơ rắm chó không kêu**, bộ dáng kia khiến người ta nhìn không khỏi thấy ngứa răng.
(* - người hộ vệ; ** - diễn đạt không lưu loát.)
Từ khi ra khỏi thành Linh Châu, Kỷ Nam cũng không còn trêu đùa với với A Tùng như trước nữa.
Thứ nhất là bởi vì trên người hắn có thương tích, đánh nhau với hắn có vẻ giống như khi dễ người tàn tật. Thứ hai...Ngày ấy sau khi Thứ Sử Linh Châu trò chuyện với A Tùng một lúc, đã cung kính mời hắn ra ngoài, sau đó thăng đường thẩm án ngay trước mặt mọi người, xét hỏi chân tướng một cách rõ ràng, và cách chức điều tra quận trưởng Linh Châu họ Cố kia, rồi nhốt hắn vào đại lao.
Lúc bọn họ rời đi, Thứ Sử đã đích thân đến đưa tiễn, cũng luôn miệng nói vụ án của quận trưởng đã báo cáo khẩn cấp lên Thượng Kinh, nhất định sẽ xử nghiêm theo luật pháp, thỉnh hắn yên tâm.
A Tùng lười biếng phất tay, "Tùy ngươi thôi... Tiểu lão đầu kia đã được thả ra chưa?"
"Đương nhiên! Hạ thần… thần… khụ khụ, bản quan là quan phụ mẫu của dân chúng Linh Châu, nhất định sẽ không để mặc cho một con dân bị oan khuất như vậy! Người nọ đã được thả về rồi, cũng đã thỉnh đại phu đến trị liệu những vết thương trên người, thỉnh điện...thỉnh ngài yên tâm!"
"Vậy thì được rồi, ta phải đi đây! Ngươi hãy đảm đương chức quan phụ mẫu của mình cho thật tốt!" A Tùng cười hì hì xoay người lên ngựa như không có việc gì - khi đó mông hắn bị thương nhưng vẫn chưa sưng tấy nhiễm trùng, nên ở trước mặt người khác, hắn vẫn là một trang tiểu nam tử hán kiên cường.
"Nhị ca, Nhị ca...Nhị ca!" Bên kia vừa có tiếng gọi ầm ỹ vừa có tiếng gõ cửa sổ, Kỷ Nam hoàn hồn, nhíu nhíu mày, người này thực sự là đáng ghét a!
Dung Nham thúc ngựa đi qua, nghiêng người cúi đầu nhẹ giọng hỏi hắn làm sao vậy.
"Còn bao lâu nữa mới đến trạm dịch kế tiếp vậy? Đệ đói bụng!" Giọng nói của thiếu niên trong xe ngựa vang dội, đầy khí lực. Đoạn đường này được chăm sóc, nên vết thương trên mông hắn đã khỏi đến tám chín phần rồi.
"Trong xe có chuẩn bị điểm tâm, nếu đệ đói bụng thì ăn trước một ít đi, sắp đến nơi rồi." Dung Nham cười trả lời. Thiếu niên không nhìn thấy đường, thực ra lúc này bọn họ đã đi đến vùng ngoại thành của Thượng Kinh rồi.
"Đệ không muốn ăn điểm tâm! Đệ muốn ăn cháo thịt! Cùng với mấy thứ dưa muối giòn giòn cơ!" A Tùng bất mãn gõ mạnh lên cửa sô.
"Được rồi, sắp đến rồi." Dung Nham tiếp tục kiên nhẫn vỗ về hắn.
Nói thật, Kỷ Nam thật sự rất bội phục Dung Nham, đoạn đường này bất kể A Tùng gây ra tai họa gì, đưa ra bao nhiêu yêu cầu kỳ quặc quá đáng không biết liêm sỉ, nhưng chưa hề thấy hắn có chút xíu không kiên nhẫn.
Khi còn ở Linh Châu, lúc Dung Nham không đồng ý xông vào quận nha cứu người, hại da thịt A Tùng bị chịu khổ, ban đầu Kỷ Nam còn có chút không hiểu chuyện này. Về sau, lúc A Tùng thay thuốc đau đến mức kêu trời kêu đất, vẻ mặt bi thương, ghé vào lòng Dung Nham nói lời ân hận, thì Kỷ Nam mới biết: Hóa ra hôm đó A Tùng bị bắt đi, ban đêm một mình Dung Nham lẻn vào quận nha gặp hắn.
Nghe A Tùng khóc lóc kể lể, rằng chính hắn không tin có ai dám vô cớ hạ độc thủ với hắn, nên tỏ vẻ anh hùng không cần để Dung Nham lặng lẽ cứu ra ngoài, chính vì vậy sau đó mới bị đánh.
Lần đầu tiên Kỷ Nam gặp người làm ca ca đến mức này.
Ừm, đương nhiên, hắn cũng lần đầu tiên thấy có đệ đệ ngu xuẩn đến mức này.
Tâm tình cũng thật là tốt a, Kỷ Nam vừa oán thầm lung tung đôi huynh đệ kia, vừa híp mắt nở nụ cười trước cảnh xuân ấm áp tươi vui.
Nhà hắn đã rất gần rất gần rồi!
***
Lúc này, phía trước quan đạo bỗng nhiên có bụi đất tung bay và tiếng vó ngựa rầm rầm, Kỷ Nam ghìm ngựa dừng lại, nhìn sang Dung Nham, Dung Nham gật đầu ý bảo hắn đứng yên đó đừng nhúc nhích, còn hắn lại thúc ngựa đi lên trước nghênh đón.
Đám người vừa tới là quan binh, mặc y phục màu đen có hoa văn đỏ, là quân phục cấm vệ quân của Đại Dạ, người người như tiên y nộ mã*, đúng là cả một đội cấm vệ quân của hoàng cung!
(*- Mặc áo tiên đứng cạnh một con ngựa quý.)
"Hu!"
Một tiếng khẩu lệnh vang lên, toàn bộ ngựa cách Dung Nham năm trượng đều bị ghìm cương dừng lại, không thấy hỗn loạn một chút nào.
Cấm vệ quân nhao nhao nhảy từ trên ngựa xuống, bước đi như bay, thẳng đến trước mặt Dung Nham, đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Chúng thần tham kiến Nhị hoàng tử Điện hạ! Bệ hạ và Kỷ đại tướng quân đã đích thân đến ngoài thành, chúng thần phụng khẩu dụ của Bệ hạ, đi trước cung nghênh Nhị hoàng tử Điện hạ, Lục hoàng tử Điện hạ và Kỷ tiểu tướng quân! Dọc đường Điện hạ đã cực khổ rồi!"
Nhị hoàng tử vô thượng * tôn quý của vương triều Đại Dạ khẽ vuốt ống tay áo, hoa văn rồng bốn móng màu vàng chỗ ống tay áo chói mắt dễ thấy, hắn nở nụ cười mê người ấm áp hơn cả gió xuân: "Mời đứng dậy! Đã lâu không gặp, các vị sư phó."
(* - hết sức, tối cao.)
Những cấm vệ quân này theo lời đứng dậy, trên mặt mọi người tràn đầy ý cười chân thành, xem ra không chỉ là nghênh đón một vị hoàng tử bình thường trở về.
Dạ quốc trọng võ, nên bình thường con cháu hoàng gia cũng hay so tài thực sự, hắn không chỉ là người có tu vi võ công đứng đầu trong số rất nhiều nhi tử của Hoàng đế, mà ngay cả trong số những nam tử hán anh dũng của hoàng thất và trong triều đình, cũng không có ai vượt trội hơn hắn.
Cưỡi ngựa bắn cung, khinh công ngạnh quyền, binh pháp luật lệ, những gì nam tử nên học nên biết như văn chương và võ thuật không có gì hắn không giỏi không thông, ngay cả thi từ ca phú cũng không ngoại lệ. Trong triều có vị quan văn là người Nam quốc, là người có phẩm chất thanh cao kiên quyết nhất, ngay cả hoàng đế cũng phải hỏi ý kiến một vài lần, nhưng khi thấy chữ viết và thơ của hắn cũng phải thu lại vẻ mặt khinh thường mà gật đầu khen ngợi.
Có người nói rằng trên đời này không có điều gì mà hắn không làm được, người ta còn nói rằng trên đời này chắc chắn không có ai là không ái mộ hắn.
Hắn là người mà từ Hoàng đế chí tôn của vương triều Đại Dạ cho đến đám trẻ em ở bách tính đều mở miệng ca tụng khen ngợi - Nhị hoàng tử Điện hạ Mộ Dung Nham.
Khi Dung Nham xoay người, cố ý nhìn về phía Kỷ Nam, lúc ấy Kỷ Nam đã xuống ngựa, mặt không chút thay đổi đứng đó, cũng đang nhìn hắn.
Ra khỏi Ám Dạ cốc, thì hắn cũng không còn là Dung Nham nữa rồi.
Hắn đã nói, và Kỷ Nam cũng nhớ kỹ.
Đi về phía trước một chút, tòa thành Thượng Kinh nguy nga cao ngất đã ở ngay trước mắt, phóng tầm mắt nhìn về phía trước, trước cửa thành là một màu đen kịt, tất cả đều là người và ngựa.
Hai người cưỡi hai con ngựa đứng ở chính giữa, khí thế xuất chúng, chính là vị hoàng đế anh danh cái thế * Mộ Dung Thiên Hạ và đệ nhất Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến Kỷ Đình.
(* - anh danh: tên tuổi anh hùng; rạng rỡ; lẫy lừng. Cái thế: hơn người; hơn đời; có một không hai.)
Mộ Dung Nham đi chậm lại, Kỷ Nam cũng thế, thiếu niên ở phía sau xe ngựa lại nhô đầu ra nhìn. Vừa thấy phụ hoàng tự mình ra đón, hắn cao hứng lập tức chui từ trong xe ra, ngẫm nghĩ một chút vẫn muốn cố tình khoe khoang một chút, vì thế hắn liền đề khí sử dụng khinh công từ đằng xa, ngả ngớn lướt qua Mộ Dung Nham và Kỷ Nam, xê dịch nhảy nhót ngang dọc vài cái, đã tới trước mặt hoàng đế đầu tiên.
"Phụ hoàng!" Thiếu niên Mộ Dung Tống chưa quỳ lạy hành lễ, đã vô cùng cao hứng nhào đến.
Trong tên hắn có chữ "Tống", có khả năng dung túng cho hành vi như vậy của hắn. Hậu cung của Hoàng đế có ba ngàn giai lệ, nhưng cũng chỉ có một người được làm Hoàng hậu, vị Hoàng hậu này xuất thân từ danh môn cực kỳ có tiếng tăm - Tống gia, nàng hiền thục đoan trang, ôn nhu thánh thiện, là mẫu nghi thiên hạ. Hoàng đế tỏ ra vô cùng yêu thương và cảm tạ nàng, nên lấy họ của nàng đặt tên cho nhi tử của bọn họ, chính là Mộ Dung Tống.
Không phải thiếu niên vô danh vô lại xấu tính, cũng không phải tiểu thư đồng mỹ mạo có thể tùy tiện trêu ghẹo, "A Tùng" và "Dung Nham" đều là tên giả dùng để hành tẩu ở bên ngoài mà thôi, hắn là Lục hoàng tử của Đại Dạ - Mộ Dung Tống.
Hoàng đế đối với đích tử * duy nhất do hoàng hậu sinh ra này từ nhỏ đã vô cùng yêu thương, lúc này xuống ngựa, mặc kệ hắn tới gần, đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trơn bóng: "Nhìn con quả thật là có tiến bộ, thân thủ rất tốt - Nghe nói, con bị thương?"
(* - con trai trưởng do vợ cả sinh.)
"Dạ!" Mộ Dung Tống cao hứng phấn chấn gật đầu, "Có bị thương!" Nói xong lại vỗ vỗ ngực, "Nhưng mà bây giờ đã không sao nữa rồi!"
"Không sao là tốt rồi. Từ lúc Thái hậu nghe tin con bị thương, ngày đêm lo lắng không thôi, mẫu hậu con lại càng sốt ruột vạn phần, thiếu chút nữa đã bị bệnh một trận. Trước tiên con hãy mau chóng hồi cung gặp các nàng một chút, để cho các nàng được yên tâm."
"Vậy nhi thần xin được cáo lui trước!" Mộ Dung Tống trả lời, rồi lui về phía sau một bước, cuối cùng hành lễ, "Đa tạ phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Sau đó, hắn cũng không chờ Hoàng đế cho phép hắn đứng dậy, đã nhảy lên mấy trượng bỏ chạy, một đại đội cấm vệ quân ở phía sau hắn vội vàng cuống quýt đuổi theo, bảo hộ tiểu hoàng tử được chiều chuộng này.
Lúc này Dung Nham và Kỷ Nam mới đến bên cạnh, cùng nhau lật người xuống ngựa, sóng vai quỳ gối xuống trước mặt Mộ Dung Thiên Hạ, quy quy củ củ hành đại lễ tham bái.
"Đứng lên đi!" Mộ Dung Thiên Hạ bước lên một bước, giơ hai tay song song nâng hai người dậy. Hai người trước mắt này đều là những mỹ thiếu niên nhanh nhẹn, trường thân ngọc lập*, một người bên hông đeo lệnh bài Thanh Long, người còn lại đeo lệnh bài Bạch Hổ. Mộ Dung Thiên Hạ quan sát mỗi người một lát, rồi quay đầu cười nói với Kỷ Đình bên cạnh: "Kỷ đại tướng quân, theo ý ngươi, Nhị hoàng tử của trẫm phong thái xuất chúng, hay nhi tử của ngươi thoát tục bất phàm?"
(* - cao lớn vững chãi, ta để nguyên Hán Việt cho hay.)
"Nam tử hán trước tiên vẫn nên bàn về tu vi chiến tích, rồi mới đến diện mạo bên ngoài." Kỷ Đình trầm giọng nói, vẫn trước sau như một nói năng thận trọng. Kỷ Nam được Hoàng đế nâng, không tiện ngẩng đầu, ánh mắt lại dán chặt vào vạt áo triều phục của phụ thân, kiểu dáng kia hắn quen thuộc vô cùng, giờ phút này ở ngay gần trước mắt, chân thực mà rõ ràng giống như đã thấy trong mộng.
Hoàng đế nghe vậy cười to, lắc đầu không thôi, cuối cùng thả tay hai người ra.
Sau đó ông tiến lên, giống như đối đãi với người ngang vai vế, đấm một quyền thật mạnh vào vai nhi tử, vẻ mặt có chút đắc ý, cao giọng nói: "Nhưng mà trẫm lại cảm thấy, nhị hoàng tử của trẫm bất luận là nội ngoại tu vi hay thần thái bộ dáng, đều là ngàn dặm mới tìm được một!"
Kỷ Đình vẫn như cũ không lộ vẻ xúc động chút nào, nhàn nhạt nói rằng: "Nhị hoàng tử là trích tiên* chuyển thế, dĩ nhiên là ngàn dặm mới tìm được một."
(* - tiên hạ phàm, tiên giáng trần, tiên mắc đọa.)
"Được phụ Hoàng và Đại tướng quân tán thưởng, hài nhi cảm thấy thực hổ thẹn." Mộ Dung Nham mỉm cười khom người.
"Trẫm đã chuẩn bị một buổi vãn yến* long trọng cho con." Mộ Dung Thiên hạ dắt tay nhi tử, có nhi tử như thế này, ông vô cùng đắc chí vừa lòng: "Tất cả mọi người đang chờ để được thấy phong thái của môn chủ Thanh Long!"
(* - yến tiệc buổi tối.)
***
Kỷ Đình cũng không giống như Mộ Dung Thiên Hạ, ông không có bất kỳ lời khen ngợi hay bày tỏ gì đối với việc nhi tử trở về. Thậm chí một câu an ủi ông cũng không có, lên ngựa kéo dây cương, đi trước làm gương, đi về hướng Kỷ phủ.
Tư thế cưỡi ngựa của ông lúc nào cũng mạnh mẽ ngay thẳng, lưng eo thẳng tắp giống như thiết bản*, Kỷ Nam cưỡi ngựa đi theo phía sau ông, mắt không chớp nhìn bóng lưng phụ thân, cho dù vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cuối cùng khóe miệng vẫn không nhịn được hơi giương lên.
(* - tấm sắt.)
Cuối cùng hắn cũng trở về, trong lòng phụ thân cảm thấy vui mừng, hắn biết.
Trấn Nam Vương Kỷ Đình năm nay đã năm mươi tuổi, ngoài dưỡng nữ Tiểu Ly, thì Kỷ Nam là đứa con nhỏ tuổi nhất của ông.
Trước Kỷ Nam có ba người ca ca - Kỷ Đông, Kỷ Tây, Kỷ Bắc. Kỷ Bắc lớn hơn Kỷ Nam một tuổi, lẽ ra là Đông, Tây, Nam, Bắc lần lượt tiếp xuống, Kỷ Bắc phải tên là "Nam", nhưng Kỷ đại tướng quân lại cố ý không cho phép - Kỷ gia kế thừa tước vị Trấn Nam Vương, nên ông muốn giữ lại chữ "Nam" này cho đích tử mà Trấn Nam Vương phi sinh ra.
Khi đó Trấn Nam Vương phi đã gả cho Kỷ Đình sắp được mười năm mà vẫn không sinh được một mụn con.
Vì cái chữ "Nam" này, mà người vừa mới sinh hạ Kỷ Bắc - Diễm Dương công chúa Liên Nguyệt - còn chưa ngồi vững, đã giống như nổi điên gây náo loạn cả Kỷ phủ đến mức người ngã ngựa đổ, người người kêu khổ không ngừng.
Diễm Dương công chúa là tỷ tỷ ruột cùng mẹ sinh ra của đương kim Hoàng thượng, là trưởng công chúa được tiên Hoàng thương yêu nhất, khi còn trẻ, nàng là nữ tử đẹp nhất Đại Dạ. Sau khi gả vào Kỷ gia, nàng đã một mạch sinh cho Kỷ Đình ba người con trai.
Lúc Kỷ Bắc được sinh ra, bụng của Vương phi vẫn như cũ không có chút xíu tin tức, Kỷ Đình thì vẫn cố chấp như cũ giữ lại chữ "Nam" đó, cũng giống như Trấn Nam Vương Phi vị kia.
Điều này làm cho người đường đường là trưởng công chúa Đại Dạ không sao nuốt trôi cơn giận này.
Bà vú nói cho Kỷ Nam biết, khi đó Diễm Dương công chúa đại náo, đến mức kinh động đến cả Hoàng đế, khiến ông phải đích thân can thiệp. Mắt thấy vị trí chính phi của mẫu thân có khả năng không giữ được, thì đúng lúc này, bà có Kỷ Nam.
"Mẫu thân con là người có tâm địa Bồ Tát, cả đời làm việc thiện, con chính là phúc báo lớn nhất của nàng." Khi còn bé, bà vú thường xuyên vừa yêu thương xoa đầu Kỷ Nam vừa nói như vậy.
Bà vú là nha hoàn hồi môn mà mẫu thân mang theo từ nhà mẹ đẻ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, làm bạn với mẫu thân cả đời, bà đối xử với Kỷ Nam giống như con đẻ của mình.
Kỷ Nam về nhà, người đầu tiên kích động rơi lệ cũng là bà.
"Thiến di đừng khóc, cha con đang ở phía sau." Kỷ Nam một tay lôi kéo mẫu thân một tay lôi kéo bà, nhỏ giọng nói.
"Ai...Ai ai! Ta không khóc!" Thiến di cuống quýt lau nước mắt, người nào cũng biết rằng Kỷ Đình ghét nhất là nữ nhân trong nhà khóc sướt mướt, "Ta đến phòng bếp nhỏ xem mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa, con trò chuyện với mẫu thân đi!"
Lúc bà ra ngoài cũng mang theo tất cả hạ nhân, nên nhất thời trong phòng chỉ còn lại Kỷ Nam và Trấn Nam Vương phi ở cùng nhau. Vương phi đỡ tay Kỷ Nam, chưa kịp nói chuyện, đã bị một trận khó thở, Kỷ Nam vội vàng đứng lên, vỗ nhẹ lưng bà, "Nương, người đừng nóng vội, con đã trở về rồi!"
"...Dọc đường đều ổn cả chứ? Vì sao đi trên đường không gửi tin tức về? Phụ thân con mang tin tức từ trong cung về, nói con kết giao cùng hai vị hoàng tử có đúng không? Nghe đâu còn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn? Con có bị thương không? Nghe nói Lục hoàng tử chỉ toàn gây chuyện thị phi!" Vương phi hỏi dồn dập nhiều câu cùng một lúc.
Kỷ Nam cười, bốn bề vắng lặng, hắn liền ngả vào lòng mẫu thân, giống như làm nũng lắc lắc, "Trên đường không tiện dùng bồ câu đưa tin...Đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện, sau này con sẽ từ từ kể cho nương nghe. Thân thể của nương đã tốt hơn chưa?"
"Đã khỏe hơn rất nhiều rồi, phụ thân con mời một vị thần y từ trong cung tới, một năm qua ta ăn dược hoàn*, mùa xuân năm nay cũng không bị ho khan nữa. Đúng rồi, chờ thêm mấy ngày nữa thần y tới đây, cũng nên thỉnh hắn bắt mạch cho con, mấy năm qua con dùng thuốc kia, cũng không biết có ảnh hưởng gì tới thân thể hay không..." Vương phi ôm hài tử đã lâu chưa về nhà của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, trên gương mặt vốn dĩ rất xinh đẹp, lại nhuộm thêm một chút dịu dàng thánh thiện nơi khóe mày đuôi mắt, đúng lúc này Kỷ đại tướng quân đẩy cửa vào nhìn thấy, bước chân không khỏi nhẹ đi rất nhiều.
(* - thuốc viên.)
Kỷ Nam thấy phụ thân tiến vào, lập tức giãy ra khỏi lòng mẫu thân, theo thói quen đứng nghiêm như trong quân đội, nghiêm giọng vấn an: "Phụ thân."
"Ngồi đi." Kỷ Đình khẽ gật đầu, "Đêm nay con cũng đừng đến doanh trại nữa, ở lại nói chuyện với mẫu thân."
"Vậy thì tối nay cũng để hắn nghỉ lại chỗ ta đi?" Vương phi không nhịn được mở miệng, hỏi xong lại dường như cảm thấy không ổn lắm, nên cúi đầu ngượng ngùng cười.
Kỷ Đình nhìn bà, trên gương mặt xưa nay vốn dĩ uy nghiêm lại xuất hiện nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
***
Buổi tối khi tắm rửa, Vương phi sai người khênh thùng tắm vào nội thất, sau khi đổ đầy nước ấm vào thùng, bà cho tất cả thị nữ lui ra, tự mình kỳ lưng giúp Kỷ Nam.
Tóc dài thấm đẫm nước, vừa đen lại vừa bóng, uốn lượn theo thắt lưng tinh tế, mặc dù vẫn chưa đến tuổi dậy thì, nhưng chỉ cần nhìn vào đường cong duyên dáng mềm mại của tấm thân trần kia thì biết ngay đó là nữ tử.
Vương phi vén tay áo, cẩn thận xoa tinh dầu hoa hồng lên người nàng, mùi thơm thanh nhã và bọt trắng nõn nà làm cho tiểu cô nương đang lười biếng ngâm mình trong nước kia thoải mái thở dài một hơi: "Thật là thoải mái a... Hồ tắm trong Ám Dạ cốc dẫn nước lưu huỳnh từ trên núi xuống, tuy rằng rất có lợi với thân thể và luyện công, nhưng mà sau khi ngâm trong nước, trên người cứ có mùi thuốc, rất là khó ngửi!"
Đường đường là môn chủ Bạch Hổ môn phái của Ám Dạ cốc, mà lại dẩu miệng lên oán giận hồ nước nóng được xem là bảo vật của cốc... là khó ngửi.
Đúng vậy a, đích thực là "Nàng".
Trấn Nam Vương truyền lại chữ "Nam" mà cả đời ông lấy làm kiêu ngạo cho đích nữ của mình - Kỷ Nam chính là một nữ hài tử.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thích áo bào màu xanh nhạt, thích luyện kiếm dưới tán hoa, thích phô trương làm dáng là Dung Nhị, tú hoa thần mã đều là tin vịt trên phố. Muốn so về độ bảnh bao thì ai có thể vượt qua hắn. ↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
--- ------ ----
Sáng sớm đầu xuân, ánh mặt trời bắt đầu lên từ bốn phía mái hiên, rực rỡ chói lọi. Trong sân trồng hai gốc đào, hoa đào màu hống phấn mềm mại yếu ớt nở rộ đầy cây. Một bóng dáng màu trắng di chuyển nhanh nhẹn dưới tàng cây, kiếm pháp thuần thục, mấy đóa hoa rối rít che mặt, rơi từ trên cây xuống, thẹn thùng lao vào người hắn.
--- ------ ----
Theo kế hoạch, ngày hôm sau bọn họ sẽ ra khỏi thành, tiếp tục lên đường về Thượng Kinh*.
(* - Thượng Kinh là kinh thành của Dạ quốc.)
Mới sáng tinh mơ, Dung Nham đã thức dậy, trong lúc mơ hồ, Kỷ Nam nghe thấy âm thanh hắn luyện kiếm trong sân. Mặc dù đêm qua hắn đi ngủ rất muộn, nhưng vẫn lập tức bò dậy.
Hắn đi giày, khoác thêm ngoại y, chạy huỳnh huỵch ra ngoài, vừa mới đẩy cửa ra, lại cảm thấy giống như quay về trong giấc mộng: Sáng sớm đầu xuân, ánh mặt trời bắt đầu lên từ bốn phía mái hiên, rực rỡ chói lọi. Trong sân trồng hai gốc đào, hoa đào màu hống phấn mềm mại yếu ớt nở rộ đầy cây. Một bóng dáng màu trắng di chuyển nhanh nhẹn dưới tàng cây, kiếm pháp thuần thục, mấy đóa hoa rối rít che mặt, rơi từ trên cây xuống, thẹn thùng lao vào người hắn.
Luyện kiếm...Như thế nào mà không thay một bộ áo ngắn vải thô nhỉ? Kỷ Nam mơ mơ màng màng suy nghĩ. Bộ xiêm y kia của hắn đúng là rất đẹp mắt, nhưng mà lúc bị cành cây vướng vào không thấy phiền toái hay sao?
"Dậy sớm như vậy à?" Dung Nham thu kiếm, thong thả bước tới gần, vừa đi vừa phất tay áo, cánh hoa đào rơi đầy xuống đất, " Sao không ngủ nhiều thêm một chút? Đêm qua bị A Tùng ầm ỹ muộn như vậy."
Kỷ Nam xoa mắt cười, "Cũng sắp đến giờ tập luyện buổi sáng rồi."
Dung Nham gật đầu cười nói: "Từ lâu đã nghe nói Kỷ gia có tác phong quân đội và kỷ luật nghiêm minh, quả nhiên là danh bất hư truyền a!"
Kỷ Nam buồn ngủ, đang định vươn vai, lại được hắn khen một câu như vậy, lập tức mở to hai mắt ưỡn thẳng sống lưng, làm bộ vô cùng tỉnh táo. Dung Nham nhịn cười, đưa tay vỗ vỗ hắn, "Ta đi vào trước, đệ luyện xong rồi vào, ta chờ đệ rồi cùng ăn sáng."
Kỷ Nam tập xong một bộ quyền đầy đủ rồi đi vào trong, quả nhiên trên bàn đã bày sẵn bát đũa và bữa sáng nóng hầm hập, Dung Nham thì đang nhắm mắt ngồi yên vận công, Kỷ Nam "Ơ?" một tiếng, hỏi: "Tiểu tử thối A Tùng đâu? Giờ này mà vẫn chưa dậy sao?"
"Gần đây hắn mệt mỏi, tạm tha hắn là trẻ con nên ngủ nhiều đi, buổi chiểu chúng ta đi cũng vẫn kịp." Dung Nham mở mắt, đi đến trước bàn ngồi xuống, múc cho Kỷ Nam và chính mình muỗng cháo nhỏ, "Lại đây, chúng ta ăn trước."
***
Về sau ngẫm lại, nếu như sớm biết ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện ấy, cho dù A Tùng đang để mông trần ngủ trong chăn, Kỷ Nam cũng nhất quyết che mắt xông vào ép hắn lập tức ra ngoài.
Sau khi dùng xong bữa trưa, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, ba người dắt ngựa ra ngoài thành, đi chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng la hét vô cùng ầm ỹ, người đi trên đường ai ai cũng có bộ dáng như vừa gặp quỷ, nhao nhao nhanh chóng né tránh sang hai bên đường, có kẻ tránh không kịp suýt nữa ngã lăn ra.
Dung Nham che chở hai đứa nhỏ ở sau người, hỏi một nam tử trung niên bên cạnh: "Đại thúc, xin hỏi đám người này là ai vậy?"
"Bọn chúng a, là đám người canh giữ biên cảnh Nam quốc, vào trong thành để bắt những thương nhân Nam quốc trốn thuế." Nam tử trung niên nhỏ giọng đáp: "Ba người các ngươi định ra khỏi thành sao? Vậy thì đi mau lên! Bọn chúng chuyên bắt những người vô căn vô cư giống như các ngươi hoặc những người nhà quê để cho đủ số lượng."
"Tại sao?" A Tùng thò đầu ra từ sau lưng Dung Nham, ung dung hỏi, "Đại thúc, chúng ta cũng không phải thương nhân!"
"Bọn chúng cũng cần gì quan tâm ngươi có phải hay không!" Đại thúc hù dọa hắn.
Kỷ Nam nhìn mười mấy tên lính người Nam quốc không chỉ phi ngựa trên đường mà còn cười đùa cầm roi ngựa lấy dân chúng ven đường ra để mua vui, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, giận dữ nói nhỏ: "Đây là lãnh thổ của Dạ quốc ta mà người Nam quốc lại dám hung hãn như thế sao!"
Nghe vậy, đại thúc kia lắc đầu, thở dài không ngừng, " Bọn chúng lúc nào cũng như vậy. Lần nào cũng nói là phụng mệnh đi bắt thương nhân Nam quốc trốn thuế, nhưng kỳ thật ở nơi này ai chẳng biết, những thương nhân lớn người Nam quốc trốn thuế đều là "Hảo hữu" của quận trưởng chúng ta! Bọn chúng a, chẳng qua chỉ đi bắt những thương nhân nhỏ, người bán hàng rong và dân chúng về để báo cáo kết quả công tác thôi."
"Quận trưởng vì bảo vệ bạn bè của mình, mà mặc kệ người Nam quốc ở trong thành muốn làm gì thì làm sao?!" Kỷ Nam cả kinh, thật sự không thể tin được có loại người dám coi thường kỷ cương luật pháp.
Cái gọi là "Hảo hữu", chẳng qua là thường xuyên cống nạp thôi. Người kia cũng không ngờ Kỷ Nam lại đơn thuần như vậy, không khỏi dùng ánh mắt không biết nên khóc hay cười đánh giá hắn vài lần, sau đó lại nhìn Dung Nham cười nói: "Vị công tử này vẫn nên đưa hai vị tiểu thiếu gia rời đi càng nhanh càng tốt."
Nói xong chính hắn cũng xoay người vội vàng rời đi.
Dung Nham cám ơn hắn, rồi nói với hai người sau lưng: "Đi thôi, chúng ta phải lên đường ngay!"
Trong lòng Kỷ Nam tức giận, nhưng cũng không có cách nào, buồn bực một lúc, mới cất giọng căm hận nói: "Chờ đó! Đợi ta trở về, nhất định sẽ xin mệnh lệnh rồi đánh đuổi hết những người Nam quốc đó đi, để chúng không dám đặt chân vào Đại Dạ* của chúng ta nửa bước!"
(* - Đại Dạ và Dạ quốc là 1.)
"Thật là uy phong!" Dung Nham hờ hững nói: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ Kỷ tiểu tướng quân muốn mở rộng bản đồ Đại Dạ đến tận chân trời sao?"
Kỷ Nam sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, "Không, ta cũng không có ý muốn đi xâm lược các nước khác. Giữa các nước láng giềng mà có sự thân thiết hòa thuận thì đương nhiên là không thể tốt hơn, nhưng mà những người Nam quốc vừa rồi thật sự là đáng giận! Nếu bọn chúng tiến vào thành trì của chúng ta để bắt phạm nhân tức là đã mượn đất để đi lại, lẽ ra phải càng nên cẩn thận mới đúng! Vì sao lại dám phi ngựa trên đường phố? Quân đội Đại Dạ chúng ta có mệnh lệnh rõ ràng: Quấy nhiễu dân chúng, xử lý theo quân pháp! Bọn chúng ở trên lãnh thổ của chúng ta, thì nên tuân thủ luật pháp của chúng ta, dựa vào cái gì mà đã không tuân theo lại còn dám hung hãn ương ngạnh như vậy?!"
"Khu vực biên cảnh không giống như ở Thượng Kinh, từ trước đến giờ vẫn lộn xộn như vậy." Dung Nham không muốn nói thêm nữa, "Chúng ta đi thôi."
Kỷ Nam cau mày xoay người lên ngựa, lại chợt nghe A Tùng hô to bên tai: "Là xú lão đầu kia! Xú lão đầu đang bị bắt đi!"
Kỷ Nam và Dung Nham cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám lính Nam quốc kia đã thôi bắt người, lúc này đang quay trở về, vẫn tùy tiện cao giọng hét to như trước, dọc đường quấy nhiễu vô số dân chúng.
Đằng sau ngựa, bọn chúng dùng dây thừng trói bốn năm người, họ nghiêng ngả lảo đảo chạy theo, nhìn vào cách ăn mặc thì đều là dân chúng nghèo khổ mà thôi, đâu phải là thương nhân trốn thuế gì.
Tiểu lão đầu hôm qua bày quầy đố chữ đang ở chính giữa, tội nghiệp ông cụ tuổi già sức yếu, căn bản không theo kịp con ngựa cao to, đoạn đường này gạch đá lại gồ ghề, ông cứ chạy được vài bước lại bị ngã một lần, khắp người đều đã bị thương, sức lực đã cạn kiệt, lại bị dây trói kia kéo lê về phía trước thật mạnh, nên chỗ cổ tay đã bị dây thừng mài rách, máu tươi đầm đìa, trông vô cùng đáng thương.
A Tùng cũng không cần nói nhiều, trở tay rút búa nhỏ tinh xảo bên hông ra, nhảy lên, lướt đi giống như một con chim lớn, gọn gàng linh hoạt chặt đứt mấy sợi dây thừng kia, lại đuổi theo ném hết đám người đang cưỡi ngựa xuống đất.
"Tiểu tặc từ đâu tới!" Đám người Nam quốc kia sau khi bò dậy thì mắng to, vừa mắng vừa "Keng! Keng!" rút ra bội đao, bao vây A Tùng.
"Ta mới không phải là tiểu tặc, " A Tùng bĩu môi quay đầu nói với Tiểu lão đầu mở sạp đố chữ kia, "Xú lão đầu! ông trốn thuế thật sao?"
Tiểu lão đầu lắc đầu liên tục, "Thuế đầu người là hàng năm đúng hạn nộp lên trên, còn mở quầy bán hàng thì lại tính theo ngày, hàng ngày có quan sai đại nhân tới thu, ta chưa bao giờ trốn thuế."
"Có nghe hay không!" A Tùng xoay xoay đầu nhỏ của chiếc búa nạm vàng khảm ngọc trong tay hắn, "Các ngươi chưa thèm hỏi rõ ràng đã bắt người à? Huống chi nếu như quả thật bắt thương nhân trốn thuế, cũng không nên đối xử thô bạo như vậy, người Nam quốc các ngươi không phải luôn giảng lễ pháp nhân nghĩa à? Còn không mau nhận lỗi với người ta!"
"Phi--!" Đầu lĩnh người Nam quốc kia hung hăng nhổ một bãi nước miếng, "Ông mày nói hắn trốn thuế thì tức là hắn trốn thuế! Hắn trốn bốn năm tiền thuế trà tổng cộng là một trăm hai mươi lăm lượng bạc! Không nộp được bạc thì quay về lao động để trả!"
"Oan uổng quá!" Tiểu lão đầu kia nước mắt ngang dọc, "Ta ở tại Linh Châu thành này sắp được hai mươi năm, chưa từng về Nam quốc, ở đâu ra có tiền thuế trà!"
Giữa lúc tranh chấp, trong đám người chen chúc vây xem, có người hô to: "Quan sai đại nhân nha môn quận tới rồi!"
A Tùng nghe vậy, chống nạnh cười lạnh, "Tới đúng lúc lắm! Ta đây muốn nhìn xem, trên lãnh thổ Đại Dạ của chúng ta, đám người Nam quốc các ngươi không cho chúng ta mặt mũi, hung hãn làm bậy thế nào!"
Nhóm quan sai hơn mười người không thèm phân trần lôi hết tất cả những người có liên quan về nha môn. Kỷ Nam thấy thế, vội vàng kéo ống tay áo Dung Nham: "Nhị ca?"
Dung Nham cũng không có vẻ gì là gấp gáp, đi cùng hắn theo đám người xem náo nhiệt đến nha môn.
***
A Tùng vào nha môn sẽ không thể tự ra ngoài được nữa.
Ngày hôm đó cũng không thăng đường ngay, giải người đi xong thì không có động tĩnh gì nữa, nhưng người xem náo nhiệt vẫn tiếp tục ở trước cửa nha môn nghị luận xôn xao, không lâu sau quan sai mang gậy gộc ra, như hung thần ác sát đánh đuổi đám người xung quanh đi.
Nơi này cách kinh thành những mấy chục ngày đường, viện binh là nước ở xa không giải được cơn khát ở gần, Kỷ Nam nghĩ thầm, vậy thì không thể làm gì khác hơn là xông vào, cứu A Tùng ra rồi nói sau.
"Đi theo ta." Dung Nham chợt mở miệng, thấp giọng nói, rồi vòng qua cửa trước uy vũ rộng lớn của quận nha*, hắn tung người, nhẹ nhàng bay lên tường cao của hậu viện.
(* - nha môn quận.)
Kỷ Nam cũng đi lên theo hắn, ngó xuống bên dưới thì thấy những người Nam quốc mới vừa rồi cưỡi ngựa đi bắt người, một nam tử mặc áo choàng màu xám đang chắp tay thi lễ với mấy người đó: "Ngày mai chỉ sợ vẫn phải làm phiền mấy vị đi một chuyến, thêm lần này nữa thôi. Không vì cái gì khác, những ngày gần đây Thứ Sử đại nhân đi tuần, ngay gần nơi của chúng ta, nếu việc này làm ầm lên, truyền đến tai lão nhân gia hắn, những ngày về sau của chúng ta sẽ rất khổ sở, vì vậy đành phải thỉnh cầu các vị cùng nhau vượt qua chuyện này."
"Hiểu rồi!" Mấy người Nam quốc kia dường như có quen biết với người mặc áo bào màu xám, vỗ vỗ bả vai hắn cười ha hả, "Lúc nãy xuất hiện một tiểu tử thối không biết từ đâu đến làm trở ngại mọi chuyện, thật là khiến cho quận trưởng đại nhân thêm phiền toái rồi!"
"Không phiền toái, không phiền toái!" Người mặc áo bào xám cười thoải mái, "Vùng khỉ ho cò gáy này nhiều điêu dân, quấy nhiễu các vị, mong các vị bao dung, lượng thứ!"
Sau khi hai bên qua lại khách sáo vài câu, mấy người Nam quốc lên một chiếc xe ngựa, lập tức ra khỏi thành. Kỷ Nam nhìn người mặc áo bào xám kia quen đường trở về từ cửa sau quận nha, dọc đường cười nói chào hỏi với mấy tên quan sai, bỗng chốc hắn đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của vị đại thúc trung niên đã gặp lúc sáng kia!
Vì sao người Nam quốc ở trong thành Linh Châu mà không kiêng nể gì mà bức hiếp dân lành? Hóa ra "hảo hữu" của quận trưởng không chỉ có những phú thương trốn thuế kia, mà còn cả đám quân lính Nam quốc đang phụng mệnh bắt người này nữa!
Bọn chúng ba phe cấu kết với nhau, bắt những người dân vô tội để báo cáo kết quả công tác cho xong chuyện!
Thật đúng là vô liêm sỉ!
Kỷ Nam giận đến mức cắn chặt răng, hai tay cũng đã run rẩy. Dung Nham đứng ngay cạnh hắn, thấy thế buồn cười nhìn hắn một cái, nhắc nhở: "Kỷ Nam?"
"...Hả?" Kỷ Nam phục hồi tinh thần lại, "Nhị ca! Bây giờ có đi cứu A Tùng ra ngoài không?"
"Cứu như thế nào? Đây quận nha, luật pháp Đại Dạ có văn bản quy định rõ ràng, xông vào quan phủ là phạm pháp." Dung Nham cười nói.
"Tại sao chứ? Rõ ràng là bọn chúng phạm pháp trước!"
"Thì biết làm sao?" Dung Nham vẫn thoải mái cười nói như cũ, "Chẳng lẽ bởi vì bọn chúng không tuân thủ kỷ cương luật pháp, mà chúng ta lấy bạo chế bạo hay sao?"
Kỷ Nam nghẹn lời, tức giận nhíu mày, "Vậy huynh nói xem phải làm sao bây giờ?!"
Dung Nham chỉ cười không nói.
***
Ngày hôm sau cuối cùng cũng thăng đường, nhưng mà A Tùng lại bị người ta lôi kéo lên thềm.
Từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng của quận trưởng, chủ vị không người ngồi, người mặc áo bào màu xám ngày hôm qua đúng là sư gia, lúc này đứng ở trước công đường, nghiền ngẫm từng chữ một, hỏi khắp một lượt tính danh quê quán và phạm phải chuyện gì.
Ngoài dự đoán chính là mấy người thiếu chút nữa bị lính Nam quốc bắt đi kia, mới một hai câu đã quỳ xuống nhận tội, rằng quả thực mình là thương nhân Nam quốc trốn thuế, không phải bị bắt nhầm, bọn họ cam tâm tình nguyện bổ sung mấy lần tiền phạt, chỉ cầu thanh thiên Đại lão gia có thể xử lý nhẹ.
Sư gia vân vê ria chuột, tươi cười hớn hở, không nói gì nữa giơ tay sai người xách A Tùng tới, miệng quát "Điêu dân vô lương, dám mưu toan châm ngòi khiêu khích bang giao giữa hai nước".
Ngày hôm qua A Tùng đã chịu không ít khổ sở, mông bị nện hai trượng, đau khủng khiếp, lúc này đứng lên phản kháng cũng không mãnh liệt lắm, chưa được bao lâu dã bị đám quan sai ba chân bốn cẳng đè xuống.
Một trận chiến diễn ra, hắn "Oa" một tiếng kêu to, hộ thể chân khí trong cơ thể mạnh mẽ lao tới, đám quan sai đều bị bật ra ngoài, sau khi đứng lên lại càng ra tay ác độc để đối phó hắn, trong lúc nhất thời, trên công đường hỗn loạn vô cùng.
Ngày hôm qua, lúc mới đầu Kỷ Nam thấy lo sợ bất an, sợ A Tùng ở bên trong bị thiệt thòi. Nhưng lại nghĩ đến Dung Nham có thể nói là cưng chiều A Tùng vô cùng vẫn có bộ dáng khí định thần nhàn, liền nghĩ rằng trong lòng hắn chắc hẳn đã có dự tính.
Huống hồ hiện giờ trong suy nghĩ của Kỷ Nam thì dường như Dung Nham không có gì là không làm được, nên hắn cũng mỏi mắt mong chờ, xem chuyện của A Tùng này, Dung Nham định làm thế nào thay hắn đòi lại.
Trong này đang hỗn loạn, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng trống "Tùng Tùng" - trước cửa lớn của quận nha có treo một cái trống kêu oan, bất cứ người nào có oan khuất đều có thể đánh trống khởi kiện, lúc này đang có người dùng hết khí lực bản thân để nâng dùi đánh mạnh vào mặt trống.
Không phải ai khác, chính là tiểu lão đầu đã dùng câu đố chữ ngầm chế nhạo A Tùng "Ngu xuẩn".
Mới vừa rồi, đám người kia trăm miệng một lời nói không bị bắt nhầm cũng không bị oan uổng, ông bị kẹp ở bên trong còn chưa kịp nói đã được phóng thích cùng họ.
Tiếng trống kia vừa vang lên, dựa theo luật pháp Đại Dạ, thì tất nhiên quận trưởng phải tự mình thăng đường.
Nhưng thời gian đã qua vài canh giờ, mọi người đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, mới thấy một nam tử tai to mặt lớn, măc một bộ quan phục, bụng to béo phệ khoan thai bước tới.
A Tùng cũng không giúp lầm người, tiểu lão đầu kia vô cùng nghĩa khí, trước mặt quận trưởng đại nhân khai ra mình bị bắt đi như thế nào, A Tùng gặp chuyện bất bình cứu người ra sao, sư gia giam bọn họ lại và thả người Nam quốc đi như thế nào, rồi lại đe dọa mấy người bọn họ nhận tội và đổ vạ cho A Tùng ra sao, từng sự việc một được bẩm báo vô cùng chi tiết.
Tiểu lão đầu kia nói tỉ mỉ, quận trưởng cũng thật sự lắng tai nghe, trong lòng Kỷ Nam cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Ai ngờ, sau khi quận trưởng nghe xong, lại bất chợt nói một câu như vậy: "Kẻ này có phải là bị điên rồi không?"
"Bẩm đại nhân, kẻ này quả thực là điên rồi!" Sư gia lập tức trịnh trọng bẩm báo, "Chẳng qua là cũng giả ngây giả dại, giống như điêu dân kia, mưu toan vu tội cho quý sứ Nam quốc!"
"Chính xác!" Quận trưởng gật đầu, "Tên này trốn thuế của Nam quốc, khi trở về nhẹ thì bị sung quân lưu đày, nặng thì đầu rơi xuống đất, cho nên mới suy nghĩ như vậy. Cấu kết với tên nhóc miệng còn hơi sữa này để không bị bắt trên phố không được, lại quay lại đánh trống kêu oan để trả thù, chậc! Thật sự là hổ thẹn cho thuần phác dân phong của Dạ quốc ta!''
Quận trưởng này thật đúng là có tài văn chương, chỉ tiện mở miệng mà cũng thành văn.
Bên này hắn ăn nói lung tung, bên kia sư gia sử dụng ngòi bút như thần, xoạt xoạt vài nét bút đã viết xong lời khai, ném xuống trước mặt tiểu lão đầu nọ, muốn ông đồng ý nhận tội.
Tiểu lão đầu bi thiết không ngừng, luôn miệng kêu oan uổng, lại bị tên nha dịch lưng hùm vai gấu kia tay năm tay mười, đánh đến mức trong miệng đầy máu, giữa lúc đầu óc mê muội bị ép buộc ấn dấu tay.
Tình trạng của A Tùng bên kia cũng tương tự, không cần quận trưởng đại nhân nói thêm nữa, sư gia cũng tùy tiện gán cho hắn một tội danh, cũng muốn A Tùng in dấu tay trên tờ khai như thế. A Tùng đã giận dữ đến mức đáy mắt cũng đỏ lên, ôm mông mạnh mẽ nhảy dựng lên, búa nhỏ và cung tên đều đã bị tịch thu, hắn một thân da mịn thịt mềm mà muốn cùng đám người kia liều mạng.
Kỷ Nam đã sôi máu từ lâu, cũng không thèm nhìn xem đến tột cùng Dung Nham có kế hoạch gì nữa, hét lớn một tiếng muốn nhảy vào bên trong. Dung nham đã nhìn thấy bụi đất tung bay ở đầu con phố dài bên kia, duỗi tay ra, khống chế Kỷ Nam vào trong ngực, "Đừng đi, lại đây."
***
Đám người vừa tới chỉ cưỡi ba con ngựa, người đầu lĩnh nọ mặc thường phục nhưng lại đi giày quan, phong trần mệt mỏi, từ trên ngựa nhảy xuống còn chưa đứng vững, đã lao thẳng tới nha nội, có nha dịch bước tới ngăn cản, bị hắn quay đầu quất một cây roi, che mặt ngã xuống đất không dậy nổi.
"Người vừa tới là ai!" Sư gia cố làm ra vẻ hăm dọa nói, " Lại dám tự tiện xông vào quận nha môn!"
Người nọ cũng không ngừng bước chân, chỉ rút khối lệnh bài bên hông ra đập vào một bên mặt của sư gia ria chuột kia, khiến hắn đau đớn hét thảm một tiếng.
Đợi đến lúc hắn nhìn rõ khối lệnh bài đó, lại phát ra một tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết khác: "Thuộc, thuộc, thuộc hạ tham kiến Thứ Sử đại nhân!"
Người vừa đến chính là Thứ Sử Linh Châu, chỉ thấy sắc mặt hắn vô cùng lo lắng, đi vào bên trong công đường, cũng không thèm nhìn đến quận trưởng đang vội vàng chào đón, chỉ tìm kiếm bốn phía, rốt cuộc cũng trông thấy người đang ôm mông.
Lúc nhìn thấy thiếu niên đang dựa vào cây cột màu đỏ của công đường, hai mắt hắn sáng lên, bước vài bước đến định quỳ xuống vấn an tạ tội, nhưng nghĩ lại thấy không ổn lắm, nên lui ra phía sau một bước hành lễ, rồi lại bước lên, nhỏ giọng hỏi vô cùng cung kính: "Thỉnh di giá tới nơi khác nói chuyện, có được không ạ?"
A Tùng nhìn đám quan viên đang quỳ trên đất và dân chúng đang lấp ló ngoài cửa, bắt gặp Dung Nham đứng trong đám người hơi gật đầu với hắn, hắn liền quay đầu hừ một tiếng với Thứ Sử kia, sau đó để quận trưởng đi trước dẫn đường, vào bên trong nội đường.
Dung Nham buông cánh tay ôm Kỷ Nam ra, Kỷ Nam cũng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới bất chợt hỏi một câu nhạt nhẽo: "Không có việc gì chứ?"
Thấy tình huống diễn ra như vậy mà hắn cũng không hỏi gì nhiều, Dung Nham liền nở nụ cười, gật đầu nói: "Không có việc gì. Chuyện tỏ vẻ uy phong này, hắn là người thành thạo nhất rồi."
Nói xong hắn vỗ nhẹ vai Kỷ Nam, "Đi thôi, chúng ta đi về khách điếm đợi hắn, nhân tiện thu dọn một chút - đã nán lại đây thêm hai ngày rồi, hoa đào ở Thượng kinh...có lẽ sắp tàn hết rồi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dung Nham thu kiếm, thong thả bước tới gần, vừa đi vừa phất tay áo, cánh hoa đào rơi đầy xuống đất, xếp thành mấy chữ: Ta, kêu, tao, bao, nhị~*
(* - Hình như là: "Ta gọi là nhị trai bao" hay sao ấy
Hết chương 5
Chương Sáu:
Editor: salemsmall (DĐLQĐ)
--- ------ ----
Có người nói rằng trên đời này không có điều gì mà hắn không làm được, người ta còn nói rằng trên đời này chắc chắn không có ai là không ái mộ hắn. Hắn là người mà từ Hoàng đế chí tôn của vương triều Đại Dạ cho đến đám trẻ em ở bách tính đều mở miệng ca tụng khen ngợi - Nhị hoàng tử Điện hạ Mộ Dung Nham.
--- ------ ----
May mà khi bọn họ trở về, hoa đào ở Thượng Kinh vẫn chưa tàn hết!
Bánh xe ở phía sau xe ngựa ma sát với sỏi đá trên mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ, âm thanh này kết hợp với tiếng vó ngựa thanh thúy, vang lên trên quan đạo rộng rãi thông suốt.
Từ khi mướn chiếc xe này, hai tai Kỷ Nam rốt cuộc cũng được yên tĩnh hơn nhiều.
Mấy ngày đầu khi bọn họ vừa ra khỏi thành Linh Châu, đều phải đi trên con đường nhỏ trong núi, bởi vì trước đó cái mông xinh đẹp non mềm của A Tùng bị đánh mấy trượng, nên sưng lên thật to.
Đường nhỏ xóc nảy, hắn cưỡi ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo, mặc dù trên yên ngựa đã buộc đệm lót bằng bông rất dày, nhưng thỉnh thoảng bị va chạm, hắn vẫn đau đến mức kêu thê thảm.
Kỷ Nam và Dung Nham thì có vẻ như gan dạ, chỉ đáng thương con ngựa mà A Tùng cưỡi, bị âm thanh quái dị ngày hôm đó dọa cho không thể chịu đựng được, nên nhân lúc bọn họ nghỉ trọ ban đêm, đã giãy ra khỏi dây cương rồi bỏ chạy.
Mấy ngày tiếp theo, A Tùng và Dung Nham đành phải cưỡi chung một con ngựa. Vài ngày chạy trên đường lại tiếp tục xóc nảy không ngừng, nên miệng vết thương kia đã bất hạnh bị viêm, lần này hắn càng bị đau nhức đến mức kêu oa oa mỗi ngày.
May mà khi đó bọn họ cũng đã ra khỏi vùng núi, đi trên quan đạo chưa được bao lâu thì gặp một trạm dịch, Dung Nham lập tức bỏ ra một số tiền lớn tìm một chiếc xe ngựa cho A Tùng nằm, hắn mướn một xa phu để đánh xe, còn bản thân vẫn ngày ngày cưỡi ngựa cùng Kỷ Nam.
Lúc này, hài tử tinh ranh kia càng giống một vị chủ tử xinh đẹp đang diễu võ dương oai, mỗi bên một người bảo tiêu* cưỡi con ngựa cao to đi theo bảo vệ, mỗi ngày hắn nằm thoải mái trong xe, nhàn nhã ngâm nga mấy điệu hát dân gian. Dung Nham mua rất nhiều đồ ăn vặt cho hắn giải sầu. Có lúc ngoài trời xuất hiện cơn mưa phùn, Dung Nham và Kỷ Nam nhịn buồn bực mặc áo tơi, còn hắn lại đẩy cửa sổ nhỏ trên xe ra, nói mai thưởng mưa ngọt như mật, hưng phấn bừng bừng làm một bài thơ rắm chó không kêu**, bộ dáng kia khiến người ta nhìn không khỏi thấy ngứa răng.
(* - người hộ vệ; ** - diễn đạt không lưu loát.)
Từ khi ra khỏi thành Linh Châu, Kỷ Nam cũng không còn trêu đùa với với A Tùng như trước nữa.
Thứ nhất là bởi vì trên người hắn có thương tích, đánh nhau với hắn có vẻ giống như khi dễ người tàn tật. Thứ hai...Ngày ấy sau khi Thứ Sử Linh Châu trò chuyện với A Tùng một lúc, đã cung kính mời hắn ra ngoài, sau đó thăng đường thẩm án ngay trước mặt mọi người, xét hỏi chân tướng một cách rõ ràng, và cách chức điều tra quận trưởng Linh Châu họ Cố kia, rồi nhốt hắn vào đại lao.
Lúc bọn họ rời đi, Thứ Sử đã đích thân đến đưa tiễn, cũng luôn miệng nói vụ án của quận trưởng đã báo cáo khẩn cấp lên Thượng Kinh, nhất định sẽ xử nghiêm theo luật pháp, thỉnh hắn yên tâm.
A Tùng lười biếng phất tay, "Tùy ngươi thôi... Tiểu lão đầu kia đã được thả ra chưa?"
"Đương nhiên! Hạ thần… thần… khụ khụ, bản quan là quan phụ mẫu của dân chúng Linh Châu, nhất định sẽ không để mặc cho một con dân bị oan khuất như vậy! Người nọ đã được thả về rồi, cũng đã thỉnh đại phu đến trị liệu những vết thương trên người, thỉnh điện...thỉnh ngài yên tâm!"
"Vậy thì được rồi, ta phải đi đây! Ngươi hãy đảm đương chức quan phụ mẫu của mình cho thật tốt!" A Tùng cười hì hì xoay người lên ngựa như không có việc gì - khi đó mông hắn bị thương nhưng vẫn chưa sưng tấy nhiễm trùng, nên ở trước mặt người khác, hắn vẫn là một trang tiểu nam tử hán kiên cường.
"Nhị ca, Nhị ca...Nhị ca!" Bên kia vừa có tiếng gọi ầm ỹ vừa có tiếng gõ cửa sổ, Kỷ Nam hoàn hồn, nhíu nhíu mày, người này thực sự là đáng ghét a!
Dung Nham thúc ngựa đi qua, nghiêng người cúi đầu nhẹ giọng hỏi hắn làm sao vậy.
"Còn bao lâu nữa mới đến trạm dịch kế tiếp vậy? Đệ đói bụng!" Giọng nói của thiếu niên trong xe ngựa vang dội, đầy khí lực. Đoạn đường này được chăm sóc, nên vết thương trên mông hắn đã khỏi đến tám chín phần rồi.
"Trong xe có chuẩn bị điểm tâm, nếu đệ đói bụng thì ăn trước một ít đi, sắp đến nơi rồi." Dung Nham cười trả lời. Thiếu niên không nhìn thấy đường, thực ra lúc này bọn họ đã đi đến vùng ngoại thành của Thượng Kinh rồi.
"Đệ không muốn ăn điểm tâm! Đệ muốn ăn cháo thịt! Cùng với mấy thứ dưa muối giòn giòn cơ!" A Tùng bất mãn gõ mạnh lên cửa sô.
"Được rồi, sắp đến rồi." Dung Nham tiếp tục kiên nhẫn vỗ về hắn.
Nói thật, Kỷ Nam thật sự rất bội phục Dung Nham, đoạn đường này bất kể A Tùng gây ra tai họa gì, đưa ra bao nhiêu yêu cầu kỳ quặc quá đáng không biết liêm sỉ, nhưng chưa hề thấy hắn có chút xíu không kiên nhẫn.
Khi còn ở Linh Châu, lúc Dung Nham không đồng ý xông vào quận nha cứu người, hại da thịt A Tùng bị chịu khổ, ban đầu Kỷ Nam còn có chút không hiểu chuyện này. Về sau, lúc A Tùng thay thuốc đau đến mức kêu trời kêu đất, vẻ mặt bi thương, ghé vào lòng Dung Nham nói lời ân hận, thì Kỷ Nam mới biết: Hóa ra hôm đó A Tùng bị bắt đi, ban đêm một mình Dung Nham lẻn vào quận nha gặp hắn.
Nghe A Tùng khóc lóc kể lể, rằng chính hắn không tin có ai dám vô cớ hạ độc thủ với hắn, nên tỏ vẻ anh hùng không cần để Dung Nham lặng lẽ cứu ra ngoài, chính vì vậy sau đó mới bị đánh.
Lần đầu tiên Kỷ Nam gặp người làm ca ca đến mức này.
Ừm, đương nhiên, hắn cũng lần đầu tiên thấy có đệ đệ ngu xuẩn đến mức này.
Tâm tình cũng thật là tốt a, Kỷ Nam vừa oán thầm lung tung đôi huynh đệ kia, vừa híp mắt nở nụ cười trước cảnh xuân ấm áp tươi vui.
Nhà hắn đã rất gần rất gần rồi!
***
Lúc này, phía trước quan đạo bỗng nhiên có bụi đất tung bay và tiếng vó ngựa rầm rầm, Kỷ Nam ghìm ngựa dừng lại, nhìn sang Dung Nham, Dung Nham gật đầu ý bảo hắn đứng yên đó đừng nhúc nhích, còn hắn lại thúc ngựa đi lên trước nghênh đón.
Đám người vừa tới là quan binh, mặc y phục màu đen có hoa văn đỏ, là quân phục cấm vệ quân của Đại Dạ, người người như tiên y nộ mã*, đúng là cả một đội cấm vệ quân của hoàng cung!
(*- Mặc áo tiên đứng cạnh một con ngựa quý.)
"Hu!"
Một tiếng khẩu lệnh vang lên, toàn bộ ngựa cách Dung Nham năm trượng đều bị ghìm cương dừng lại, không thấy hỗn loạn một chút nào.
Cấm vệ quân nhao nhao nhảy từ trên ngựa xuống, bước đi như bay, thẳng đến trước mặt Dung Nham, đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Chúng thần tham kiến Nhị hoàng tử Điện hạ! Bệ hạ và Kỷ đại tướng quân đã đích thân đến ngoài thành, chúng thần phụng khẩu dụ của Bệ hạ, đi trước cung nghênh Nhị hoàng tử Điện hạ, Lục hoàng tử Điện hạ và Kỷ tiểu tướng quân! Dọc đường Điện hạ đã cực khổ rồi!"
Nhị hoàng tử vô thượng * tôn quý của vương triều Đại Dạ khẽ vuốt ống tay áo, hoa văn rồng bốn móng màu vàng chỗ ống tay áo chói mắt dễ thấy, hắn nở nụ cười mê người ấm áp hơn cả gió xuân: "Mời đứng dậy! Đã lâu không gặp, các vị sư phó."
(* - hết sức, tối cao.)
Những cấm vệ quân này theo lời đứng dậy, trên mặt mọi người tràn đầy ý cười chân thành, xem ra không chỉ là nghênh đón một vị hoàng tử bình thường trở về.
Dạ quốc trọng võ, nên bình thường con cháu hoàng gia cũng hay so tài thực sự, hắn không chỉ là người có tu vi võ công đứng đầu trong số rất nhiều nhi tử của Hoàng đế, mà ngay cả trong số những nam tử hán anh dũng của hoàng thất và trong triều đình, cũng không có ai vượt trội hơn hắn.
Cưỡi ngựa bắn cung, khinh công ngạnh quyền, binh pháp luật lệ, những gì nam tử nên học nên biết như văn chương và võ thuật không có gì hắn không giỏi không thông, ngay cả thi từ ca phú cũng không ngoại lệ. Trong triều có vị quan văn là người Nam quốc, là người có phẩm chất thanh cao kiên quyết nhất, ngay cả hoàng đế cũng phải hỏi ý kiến một vài lần, nhưng khi thấy chữ viết và thơ của hắn cũng phải thu lại vẻ mặt khinh thường mà gật đầu khen ngợi.
Có người nói rằng trên đời này không có điều gì mà hắn không làm được, người ta còn nói rằng trên đời này chắc chắn không có ai là không ái mộ hắn.
Hắn là người mà từ Hoàng đế chí tôn của vương triều Đại Dạ cho đến đám trẻ em ở bách tính đều mở miệng ca tụng khen ngợi - Nhị hoàng tử Điện hạ Mộ Dung Nham.
Khi Dung Nham xoay người, cố ý nhìn về phía Kỷ Nam, lúc ấy Kỷ Nam đã xuống ngựa, mặt không chút thay đổi đứng đó, cũng đang nhìn hắn.
Ra khỏi Ám Dạ cốc, thì hắn cũng không còn là Dung Nham nữa rồi.
Hắn đã nói, và Kỷ Nam cũng nhớ kỹ.
Đi về phía trước một chút, tòa thành Thượng Kinh nguy nga cao ngất đã ở ngay trước mắt, phóng tầm mắt nhìn về phía trước, trước cửa thành là một màu đen kịt, tất cả đều là người và ngựa.
Hai người cưỡi hai con ngựa đứng ở chính giữa, khí thế xuất chúng, chính là vị hoàng đế anh danh cái thế * Mộ Dung Thiên Hạ và đệ nhất Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến Kỷ Đình.
(* - anh danh: tên tuổi anh hùng; rạng rỡ; lẫy lừng. Cái thế: hơn người; hơn đời; có một không hai.)
Mộ Dung Nham đi chậm lại, Kỷ Nam cũng thế, thiếu niên ở phía sau xe ngựa lại nhô đầu ra nhìn. Vừa thấy phụ hoàng tự mình ra đón, hắn cao hứng lập tức chui từ trong xe ra, ngẫm nghĩ một chút vẫn muốn cố tình khoe khoang một chút, vì thế hắn liền đề khí sử dụng khinh công từ đằng xa, ngả ngớn lướt qua Mộ Dung Nham và Kỷ Nam, xê dịch nhảy nhót ngang dọc vài cái, đã tới trước mặt hoàng đế đầu tiên.
"Phụ hoàng!" Thiếu niên Mộ Dung Tống chưa quỳ lạy hành lễ, đã vô cùng cao hứng nhào đến.
Trong tên hắn có chữ "Tống", có khả năng dung túng cho hành vi như vậy của hắn. Hậu cung của Hoàng đế có ba ngàn giai lệ, nhưng cũng chỉ có một người được làm Hoàng hậu, vị Hoàng hậu này xuất thân từ danh môn cực kỳ có tiếng tăm - Tống gia, nàng hiền thục đoan trang, ôn nhu thánh thiện, là mẫu nghi thiên hạ. Hoàng đế tỏ ra vô cùng yêu thương và cảm tạ nàng, nên lấy họ của nàng đặt tên cho nhi tử của bọn họ, chính là Mộ Dung Tống.
Không phải thiếu niên vô danh vô lại xấu tính, cũng không phải tiểu thư đồng mỹ mạo có thể tùy tiện trêu ghẹo, "A Tùng" và "Dung Nham" đều là tên giả dùng để hành tẩu ở bên ngoài mà thôi, hắn là Lục hoàng tử của Đại Dạ - Mộ Dung Tống.
Hoàng đế đối với đích tử * duy nhất do hoàng hậu sinh ra này từ nhỏ đã vô cùng yêu thương, lúc này xuống ngựa, mặc kệ hắn tới gần, đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trơn bóng: "Nhìn con quả thật là có tiến bộ, thân thủ rất tốt - Nghe nói, con bị thương?"
(* - con trai trưởng do vợ cả sinh.)
"Dạ!" Mộ Dung Tống cao hứng phấn chấn gật đầu, "Có bị thương!" Nói xong lại vỗ vỗ ngực, "Nhưng mà bây giờ đã không sao nữa rồi!"
"Không sao là tốt rồi. Từ lúc Thái hậu nghe tin con bị thương, ngày đêm lo lắng không thôi, mẫu hậu con lại càng sốt ruột vạn phần, thiếu chút nữa đã bị bệnh một trận. Trước tiên con hãy mau chóng hồi cung gặp các nàng một chút, để cho các nàng được yên tâm."
"Vậy nhi thần xin được cáo lui trước!" Mộ Dung Tống trả lời, rồi lui về phía sau một bước, cuối cùng hành lễ, "Đa tạ phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Sau đó, hắn cũng không chờ Hoàng đế cho phép hắn đứng dậy, đã nhảy lên mấy trượng bỏ chạy, một đại đội cấm vệ quân ở phía sau hắn vội vàng cuống quýt đuổi theo, bảo hộ tiểu hoàng tử được chiều chuộng này.
Lúc này Dung Nham và Kỷ Nam mới đến bên cạnh, cùng nhau lật người xuống ngựa, sóng vai quỳ gối xuống trước mặt Mộ Dung Thiên Hạ, quy quy củ củ hành đại lễ tham bái.
"Đứng lên đi!" Mộ Dung Thiên Hạ bước lên một bước, giơ hai tay song song nâng hai người dậy. Hai người trước mắt này đều là những mỹ thiếu niên nhanh nhẹn, trường thân ngọc lập*, một người bên hông đeo lệnh bài Thanh Long, người còn lại đeo lệnh bài Bạch Hổ. Mộ Dung Thiên Hạ quan sát mỗi người một lát, rồi quay đầu cười nói với Kỷ Đình bên cạnh: "Kỷ đại tướng quân, theo ý ngươi, Nhị hoàng tử của trẫm phong thái xuất chúng, hay nhi tử của ngươi thoát tục bất phàm?"
(* - cao lớn vững chãi, ta để nguyên Hán Việt cho hay.)
"Nam tử hán trước tiên vẫn nên bàn về tu vi chiến tích, rồi mới đến diện mạo bên ngoài." Kỷ Đình trầm giọng nói, vẫn trước sau như một nói năng thận trọng. Kỷ Nam được Hoàng đế nâng, không tiện ngẩng đầu, ánh mắt lại dán chặt vào vạt áo triều phục của phụ thân, kiểu dáng kia hắn quen thuộc vô cùng, giờ phút này ở ngay gần trước mắt, chân thực mà rõ ràng giống như đã thấy trong mộng.
Hoàng đế nghe vậy cười to, lắc đầu không thôi, cuối cùng thả tay hai người ra.
Sau đó ông tiến lên, giống như đối đãi với người ngang vai vế, đấm một quyền thật mạnh vào vai nhi tử, vẻ mặt có chút đắc ý, cao giọng nói: "Nhưng mà trẫm lại cảm thấy, nhị hoàng tử của trẫm bất luận là nội ngoại tu vi hay thần thái bộ dáng, đều là ngàn dặm mới tìm được một!"
Kỷ Đình vẫn như cũ không lộ vẻ xúc động chút nào, nhàn nhạt nói rằng: "Nhị hoàng tử là trích tiên* chuyển thế, dĩ nhiên là ngàn dặm mới tìm được một."
(* - tiên hạ phàm, tiên giáng trần, tiên mắc đọa.)
"Được phụ Hoàng và Đại tướng quân tán thưởng, hài nhi cảm thấy thực hổ thẹn." Mộ Dung Nham mỉm cười khom người.
"Trẫm đã chuẩn bị một buổi vãn yến* long trọng cho con." Mộ Dung Thiên hạ dắt tay nhi tử, có nhi tử như thế này, ông vô cùng đắc chí vừa lòng: "Tất cả mọi người đang chờ để được thấy phong thái của môn chủ Thanh Long!"
(* - yến tiệc buổi tối.)
***
Kỷ Đình cũng không giống như Mộ Dung Thiên Hạ, ông không có bất kỳ lời khen ngợi hay bày tỏ gì đối với việc nhi tử trở về. Thậm chí một câu an ủi ông cũng không có, lên ngựa kéo dây cương, đi trước làm gương, đi về hướng Kỷ phủ.
Tư thế cưỡi ngựa của ông lúc nào cũng mạnh mẽ ngay thẳng, lưng eo thẳng tắp giống như thiết bản*, Kỷ Nam cưỡi ngựa đi theo phía sau ông, mắt không chớp nhìn bóng lưng phụ thân, cho dù vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cuối cùng khóe miệng vẫn không nhịn được hơi giương lên.
(* - tấm sắt.)
Cuối cùng hắn cũng trở về, trong lòng phụ thân cảm thấy vui mừng, hắn biết.
Trấn Nam Vương Kỷ Đình năm nay đã năm mươi tuổi, ngoài dưỡng nữ Tiểu Ly, thì Kỷ Nam là đứa con nhỏ tuổi nhất của ông.
Trước Kỷ Nam có ba người ca ca - Kỷ Đông, Kỷ Tây, Kỷ Bắc. Kỷ Bắc lớn hơn Kỷ Nam một tuổi, lẽ ra là Đông, Tây, Nam, Bắc lần lượt tiếp xuống, Kỷ Bắc phải tên là "Nam", nhưng Kỷ đại tướng quân lại cố ý không cho phép - Kỷ gia kế thừa tước vị Trấn Nam Vương, nên ông muốn giữ lại chữ "Nam" này cho đích tử mà Trấn Nam Vương phi sinh ra.
Khi đó Trấn Nam Vương phi đã gả cho Kỷ Đình sắp được mười năm mà vẫn không sinh được một mụn con.
Vì cái chữ "Nam" này, mà người vừa mới sinh hạ Kỷ Bắc - Diễm Dương công chúa Liên Nguyệt - còn chưa ngồi vững, đã giống như nổi điên gây náo loạn cả Kỷ phủ đến mức người ngã ngựa đổ, người người kêu khổ không ngừng.
Diễm Dương công chúa là tỷ tỷ ruột cùng mẹ sinh ra của đương kim Hoàng thượng, là trưởng công chúa được tiên Hoàng thương yêu nhất, khi còn trẻ, nàng là nữ tử đẹp nhất Đại Dạ. Sau khi gả vào Kỷ gia, nàng đã một mạch sinh cho Kỷ Đình ba người con trai.
Lúc Kỷ Bắc được sinh ra, bụng của Vương phi vẫn như cũ không có chút xíu tin tức, Kỷ Đình thì vẫn cố chấp như cũ giữ lại chữ "Nam" đó, cũng giống như Trấn Nam Vương Phi vị kia.
Điều này làm cho người đường đường là trưởng công chúa Đại Dạ không sao nuốt trôi cơn giận này.
Bà vú nói cho Kỷ Nam biết, khi đó Diễm Dương công chúa đại náo, đến mức kinh động đến cả Hoàng đế, khiến ông phải đích thân can thiệp. Mắt thấy vị trí chính phi của mẫu thân có khả năng không giữ được, thì đúng lúc này, bà có Kỷ Nam.
"Mẫu thân con là người có tâm địa Bồ Tát, cả đời làm việc thiện, con chính là phúc báo lớn nhất của nàng." Khi còn bé, bà vú thường xuyên vừa yêu thương xoa đầu Kỷ Nam vừa nói như vậy.
Bà vú là nha hoàn hồi môn mà mẫu thân mang theo từ nhà mẹ đẻ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, làm bạn với mẫu thân cả đời, bà đối xử với Kỷ Nam giống như con đẻ của mình.
Kỷ Nam về nhà, người đầu tiên kích động rơi lệ cũng là bà.
"Thiến di đừng khóc, cha con đang ở phía sau." Kỷ Nam một tay lôi kéo mẫu thân một tay lôi kéo bà, nhỏ giọng nói.
"Ai...Ai ai! Ta không khóc!" Thiến di cuống quýt lau nước mắt, người nào cũng biết rằng Kỷ Đình ghét nhất là nữ nhân trong nhà khóc sướt mướt, "Ta đến phòng bếp nhỏ xem mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa, con trò chuyện với mẫu thân đi!"
Lúc bà ra ngoài cũng mang theo tất cả hạ nhân, nên nhất thời trong phòng chỉ còn lại Kỷ Nam và Trấn Nam Vương phi ở cùng nhau. Vương phi đỡ tay Kỷ Nam, chưa kịp nói chuyện, đã bị một trận khó thở, Kỷ Nam vội vàng đứng lên, vỗ nhẹ lưng bà, "Nương, người đừng nóng vội, con đã trở về rồi!"
"...Dọc đường đều ổn cả chứ? Vì sao đi trên đường không gửi tin tức về? Phụ thân con mang tin tức từ trong cung về, nói con kết giao cùng hai vị hoàng tử có đúng không? Nghe đâu còn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn? Con có bị thương không? Nghe nói Lục hoàng tử chỉ toàn gây chuyện thị phi!" Vương phi hỏi dồn dập nhiều câu cùng một lúc.
Kỷ Nam cười, bốn bề vắng lặng, hắn liền ngả vào lòng mẫu thân, giống như làm nũng lắc lắc, "Trên đường không tiện dùng bồ câu đưa tin...Đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện, sau này con sẽ từ từ kể cho nương nghe. Thân thể của nương đã tốt hơn chưa?"
"Đã khỏe hơn rất nhiều rồi, phụ thân con mời một vị thần y từ trong cung tới, một năm qua ta ăn dược hoàn*, mùa xuân năm nay cũng không bị ho khan nữa. Đúng rồi, chờ thêm mấy ngày nữa thần y tới đây, cũng nên thỉnh hắn bắt mạch cho con, mấy năm qua con dùng thuốc kia, cũng không biết có ảnh hưởng gì tới thân thể hay không..." Vương phi ôm hài tử đã lâu chưa về nhà của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, trên gương mặt vốn dĩ rất xinh đẹp, lại nhuộm thêm một chút dịu dàng thánh thiện nơi khóe mày đuôi mắt, đúng lúc này Kỷ đại tướng quân đẩy cửa vào nhìn thấy, bước chân không khỏi nhẹ đi rất nhiều.
(* - thuốc viên.)
Kỷ Nam thấy phụ thân tiến vào, lập tức giãy ra khỏi lòng mẫu thân, theo thói quen đứng nghiêm như trong quân đội, nghiêm giọng vấn an: "Phụ thân."
"Ngồi đi." Kỷ Đình khẽ gật đầu, "Đêm nay con cũng đừng đến doanh trại nữa, ở lại nói chuyện với mẫu thân."
"Vậy thì tối nay cũng để hắn nghỉ lại chỗ ta đi?" Vương phi không nhịn được mở miệng, hỏi xong lại dường như cảm thấy không ổn lắm, nên cúi đầu ngượng ngùng cười.
Kỷ Đình nhìn bà, trên gương mặt xưa nay vốn dĩ uy nghiêm lại xuất hiện nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
***
Buổi tối khi tắm rửa, Vương phi sai người khênh thùng tắm vào nội thất, sau khi đổ đầy nước ấm vào thùng, bà cho tất cả thị nữ lui ra, tự mình kỳ lưng giúp Kỷ Nam.
Tóc dài thấm đẫm nước, vừa đen lại vừa bóng, uốn lượn theo thắt lưng tinh tế, mặc dù vẫn chưa đến tuổi dậy thì, nhưng chỉ cần nhìn vào đường cong duyên dáng mềm mại của tấm thân trần kia thì biết ngay đó là nữ tử.
Vương phi vén tay áo, cẩn thận xoa tinh dầu hoa hồng lên người nàng, mùi thơm thanh nhã và bọt trắng nõn nà làm cho tiểu cô nương đang lười biếng ngâm mình trong nước kia thoải mái thở dài một hơi: "Thật là thoải mái a... Hồ tắm trong Ám Dạ cốc dẫn nước lưu huỳnh từ trên núi xuống, tuy rằng rất có lợi với thân thể và luyện công, nhưng mà sau khi ngâm trong nước, trên người cứ có mùi thuốc, rất là khó ngửi!"
Đường đường là môn chủ Bạch Hổ môn phái của Ám Dạ cốc, mà lại dẩu miệng lên oán giận hồ nước nóng được xem là bảo vật của cốc... là khó ngửi.
Đúng vậy a, đích thực là "Nàng".
Trấn Nam Vương truyền lại chữ "Nam" mà cả đời ông lấy làm kiêu ngạo cho đích nữ của mình - Kỷ Nam chính là một nữ hài tử.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thích áo bào màu xanh nhạt, thích luyện kiếm dưới tán hoa, thích phô trương làm dáng là Dung Nhị, tú hoa thần mã đều là tin vịt trên phố. Muốn so về độ bảnh bao thì ai có thể vượt qua hắn. ↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓
Last edited: