Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Thượng Quan Hạo trầm xuống.
"Hai người các anh hôm nay thật kỳ quái." Giang Dĩnh cười nói "Đề tài lúc nào cũng xoay quanh người khác, Tử Kỳ anh cũng không hỏi xem tình cảm của chúng tôi dạo này thế nào sao, tôi đợi cả đêm, anh ngay cả dấu vết mở miệng cũng không có."
"Cái này thì không cần hỏi tôi cũng biết, cô muốn khoe khoang cái gì? Không phải là tới ở cùng anh ta rồi sao, chờ lúc nào cô thực sự bắt anh ta lại thì nói cho tôi!" Lam Tử Kỳ tùy ý nói, cũng không thèm để ý tới khuôn mặt Giang Dĩnh đang giả bộ tức giận, mỉm cười đánh mắt nhìn Thượng Quan Hạo "Chỉ là hai người chưa từng hỏi tôi làm sao đột nhiên tới đây, tôi nghĩ Hạo anh hẳn là nên biết, tôi cũng không muốn vòng vo..."
Hắn cầm lấy cái ly, trầm thấp nói: "Lần cuối cùng, tôi hỏi một lần cuối cùng, anh có thể đem Tín Viễn tặng cho tôi không?"
Thượng Quan Hạo hiểu rõ, vấn đề này, hỏi cũng đã tính toán rất nhượng bộ.
Anh cũng tao nhã mà chạm cốc, lãnh đạm nói: "Tôi cũng nói với cậu một lần cuối cùng, không có khả năng."
Hai người kia trong lời nói không có nặng mùi thuốc súng, nhưng Giang Dĩnh cũng ngửi ra mùi vị căng thẳng, cô cười yếu ớt, thản nhiên nói: "Tử Kỳ, anh quay về lẽ nào chính là vì muốn thay Hạo đứng đầu kinh doanh Tín Viễn sao? Nhiều năm như vậy, anh nỡ lòng nào xé rách bộ mặt của anh ấy như vậy?"
Lam Tử Kỳ cười cười.
Đem ly rượu trong tay uống cạn, nhấp đôi môi, hắn cúi đầu tự nói: "Chuyện bên trong, cô biết cái gì."
Hắn ngoan cố là chuyện của hắn, chỉ là Lam Tử Kỳ dường như cũng ngửi ra được một chút manh mối, lúc nãy Giang Dĩnh có đề cập đến ba chữ "Tần Mộc Ngữ" hắn cũng đã nhận ra... Cô ấy cùng với nơi này, cùng với Thượng Quan Hạo rốt cuộc là có mối liên hệ gì?
Tất cả những ẩn nhẫn, tựa hồ là vì một cơ hội muốn phát tác kia.
Bóng đêm sụp xuống se se lạnh.
Lúc Giang Dĩnh một đường tới nhà hàng vì gót giày khó chịu mà than phiền, chỉ có khoát lên khuỷu tay Thượng Quan Hạo mới khoan kêu ca một chút, Lam Tử Kỳ nhìn cười giễu cợt: "Tôi nói cô đây là chân đau hay là thắt lưng đau? Hay là diễn kịch cho tôi nhìn xem sao? Hay hằng đêm bị lăn qua lăn lại, báo hại cô đi cũng đều khập khà khập khiễng?"
Mặt Giang Dĩnh nhất thời đỏ lên, vơ lấy cái túi muốn đánh qua: "Anh nói cái gì!"
Lam Tử Kỳ cũng không ngăn cản, hắn hiểu Giang Dĩnh biết chừng mực.
Thượng Quan Hạo lại yên lặng, một điểm gợn sóng cũng không có.
Lúc chia tay điện thoại Lam Tử Kỳ vang lên, Lam Tử Kỳ nhìn một chút, lông mày khe khẽ căng ra, như là kiềm chế một tia vui mừng, vuốt nhẹ điện thoại, mới tiếp lấy.
"Thẻ phòng tôi có ở chỗ anh không?" Tiếng Tần Mộc Ngữ truyền tới.
"Cái gì?" Lam Tử Kỳ mệt mỏi trả lời.
"Thẻ phòng!" Tần Mộc Ngữ nhíu mày nói, "Tôi để trên bàn ở bên ngoài văn phòng, lúc đầu tôi tìm không thấy còn cho là để ở trong túi, nhưng bây giờ mới phát hiện không có, anh có thấy không?"
"Em muốn tôi phải tìm cái gì, điên rồi sao?" Lam Tử Kỳ một bên khởi động xe, một bên lạnh nhạt mà giễu cợt.
"Anh..." Tần Mộc Ngữ nghẹn giọng.
Nhìn Tiểu Mặc buồn ngủ trong vòng bàn tay, cô mềm giọng nói: "Anh chừng nào có thể về? Tiểu Mặc buồn ngủ, tôi muốn cho nó đi ngủ trước, anh nhanh lên một chút có được không?"
Cánh tay Lam Tử Kỳ dựa vào thành xe, nhìn vào bóng đêm, hờ hững nói: "Tần Mộc Ngữ, em cảm thấy tôi thích thay em làm mọi chuyện sao, ngay cả việc một cánh cửa muốn vào cũng phải quản? Bản thân em cho rằng như thế là tốt sao?"
"Lam Tử Kỳ!" Giọng nói Tần Mộc Ngữ lành lạnh truyền đến, cố ý tâng bốc một lần "Hôm nay người mạnh mẽ hôn tôi là anh, anh đừng nói mà không để ý gì như vậy chứ, cho dù tức giận anh thì cũng đã phát tiết đủ rồi!"
Cô mới không tin tưởng thủ đoạn của người đàn ông này, trong đầu hắn nghĩ gì, cô biết rất rõ!
Lam Tử Kỳ lặng im tại chỗ hai giây, cảm giác mất mặt kéo xuống, chửi nhỏ một tiếng, hắn đưa điện thoại tới nghe, nói giọng khàn khàn: "Được rồi, ở đó chờ tôi, tôi lập tức trở về."
Tần Mộc Ngữ cũng hòa hoãn xuống, đôi mắt dịu dàng mà mệt mỏi: "Ừm."
"Cảm giác thế nào?" Hắn ngồi ở trong xe hỏi.
"Cái gì thế nào?" Từ bên trong điện thoại vang tới câu hỏi của hắn, Tần Mộc Ngữ có phần nghe không hiểu.
"Nụ hôn hôm nay..." Ánh mắt Lam Tử Kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng gian ác, cố tình hỏi "Tôi thấy em nhớ rất kỹ, cho nên hỏi một chút... Cảm giác ra sao?"
Tần Mộc Ngữ tức giận không ít, hít thật sâu một hơi, nói cho hắn: "Cũng tạm, thịt chạm thịt."
"Thịt chạm thịt?" Lam Tử Kỳ nhíu mày "Chỉ như vậy?"
"Đúng." Cô không muốn cãi lộn, ngấm ngầm chịu đựng nói ra, trong khóe mắt hiện lên một tia thương tổn.
"Tần Mộc Ngữ, em thực sự là... Khiến người ta không thể không muốn ức hiếp em." Hắn phá lên cười, giọng điệu cũng rất lạnh.
Cô cũng có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại đều là hình ảnh ngày hôm nay thấy người đàn ông kia, nhẹ nhàng nói: "Anh quay về đi."
Ngực Lam Tử Kỳ chợt mềm lại, bị những lời này của cô khiến cho tâm thần bất ổn, giọng nói cô như vậy giống như là một người vợ chờ chồng, khiến hắn muốn nói mấy câu lạnh lùng với cô cũng không được, dứt khoát ngắt điện thoại, nhanh chóng mà lái xe quay về.
Mà cách một khoảng xa...
"Hạo, anh nghe cái gì vậy?" Giang Dĩnh nhỏ giọng hỏi, âm thanh ôn nhu "Anh ấy hình như là đang liếc mắt đưa tình, cũng không có buôn bán bí mật, anh tại sao phải sợ anh ấy ra tay với Tín Viễn?"
Chiếc xe đen bóng, giữa bầu trời đêm mà trầm lắng.
Mặc dù cách xa như vậy, nhưng vẫn nghe được cái tên tha thiết làm gương mặt Thượng Quan Hạo nhợt nhạt thắt chặt.
Tần Mộc Ngữ.
Cho nên căn bản là ngày hôm nay đều không phải là anh gặp ảo giác.
Anh thấy rõ ràng, nghe được rõ ràng.
Tần Mộc Ngữ, cô ấy đã trở về.
"Hạo, anh đang nghĩ cái gì hả?" Giang Dĩnh khẽ cầm lấy góc áo anh, cười yếu ớt hỏi.
Thượng Quan Hạo hạ tay, rơi trên bàn tay nhu mềm bên hông, giật lại, thản nhiên nói: "Thắt dây an toàn vào."
Giang Dĩnh nghiêm mặt một cái, sắc mặt miễn cưỡng, thở dài một hơi quay về chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn ngồi xong. Nhớ tới câu nói trêu chọc của Tử Kỳ, cô không nhịn được cười nhạt, cô trái lại thà rằng hàng đêm bị anh lăn qua lăn lại không xuống giường được, nhưng thực tế thì sao chứ? Suốt bốn năm... Anh ngay cả chạm một cái cũng chưa từng chạm qua...
Ngón tay nắm chặt trên chỗ ngồi, trắng bệch, mắt Giang Dĩnh trở nên âm lãnh!
************************************
"Tất cả đều ở chỗ này?"
Văn phòng lớn như thế, xa xỉ phung phí, cùng bố trí của bốn năm trước không khác nhau là bao, người đàn ông rắn rỏi ngồi giữa ghế xoay, nhìn chồng tài liệu trên bàn, mở miệng hỏi.
"Lam Tử Kỳ vừa mới về nước, những tài liệu này đều là từ nhân viên kho dữ liệu bên trong bọn họ làm ra đều là tài liệu tiếng Anh, chỉ cung cấp cho họ mỗi cái tên tiếng Trung căn bản là không tra được đến nơi đến chốn, cho nên..." Lục Sâm quét mắt lên, một tia nhìn như xuyên suốt, ngón tay xen vào giữa đẩy qua "Tôi đem toàn bộ số hiệu hơn một nghìn nhân viên của Dringlewapen đều tra xét hết thảy một lần, tôi nghĩ phần này hẳn là thứ ngài muốn."
Thượng Quan Hạo ngừng lại, mở một phần tài liệu kia ra.
"Hai người các anh hôm nay thật kỳ quái." Giang Dĩnh cười nói "Đề tài lúc nào cũng xoay quanh người khác, Tử Kỳ anh cũng không hỏi xem tình cảm của chúng tôi dạo này thế nào sao, tôi đợi cả đêm, anh ngay cả dấu vết mở miệng cũng không có."
"Cái này thì không cần hỏi tôi cũng biết, cô muốn khoe khoang cái gì? Không phải là tới ở cùng anh ta rồi sao, chờ lúc nào cô thực sự bắt anh ta lại thì nói cho tôi!" Lam Tử Kỳ tùy ý nói, cũng không thèm để ý tới khuôn mặt Giang Dĩnh đang giả bộ tức giận, mỉm cười đánh mắt nhìn Thượng Quan Hạo "Chỉ là hai người chưa từng hỏi tôi làm sao đột nhiên tới đây, tôi nghĩ Hạo anh hẳn là nên biết, tôi cũng không muốn vòng vo..."
Hắn cầm lấy cái ly, trầm thấp nói: "Lần cuối cùng, tôi hỏi một lần cuối cùng, anh có thể đem Tín Viễn tặng cho tôi không?"
Thượng Quan Hạo hiểu rõ, vấn đề này, hỏi cũng đã tính toán rất nhượng bộ.
Anh cũng tao nhã mà chạm cốc, lãnh đạm nói: "Tôi cũng nói với cậu một lần cuối cùng, không có khả năng."
Hai người kia trong lời nói không có nặng mùi thuốc súng, nhưng Giang Dĩnh cũng ngửi ra mùi vị căng thẳng, cô cười yếu ớt, thản nhiên nói: "Tử Kỳ, anh quay về lẽ nào chính là vì muốn thay Hạo đứng đầu kinh doanh Tín Viễn sao? Nhiều năm như vậy, anh nỡ lòng nào xé rách bộ mặt của anh ấy như vậy?"
Lam Tử Kỳ cười cười.
Đem ly rượu trong tay uống cạn, nhấp đôi môi, hắn cúi đầu tự nói: "Chuyện bên trong, cô biết cái gì."
Hắn ngoan cố là chuyện của hắn, chỉ là Lam Tử Kỳ dường như cũng ngửi ra được một chút manh mối, lúc nãy Giang Dĩnh có đề cập đến ba chữ "Tần Mộc Ngữ" hắn cũng đã nhận ra... Cô ấy cùng với nơi này, cùng với Thượng Quan Hạo rốt cuộc là có mối liên hệ gì?
Tất cả những ẩn nhẫn, tựa hồ là vì một cơ hội muốn phát tác kia.
Bóng đêm sụp xuống se se lạnh.
Lúc Giang Dĩnh một đường tới nhà hàng vì gót giày khó chịu mà than phiền, chỉ có khoát lên khuỷu tay Thượng Quan Hạo mới khoan kêu ca một chút, Lam Tử Kỳ nhìn cười giễu cợt: "Tôi nói cô đây là chân đau hay là thắt lưng đau? Hay là diễn kịch cho tôi nhìn xem sao? Hay hằng đêm bị lăn qua lăn lại, báo hại cô đi cũng đều khập khà khập khiễng?"
Mặt Giang Dĩnh nhất thời đỏ lên, vơ lấy cái túi muốn đánh qua: "Anh nói cái gì!"
Lam Tử Kỳ cũng không ngăn cản, hắn hiểu Giang Dĩnh biết chừng mực.
Thượng Quan Hạo lại yên lặng, một điểm gợn sóng cũng không có.
Lúc chia tay điện thoại Lam Tử Kỳ vang lên, Lam Tử Kỳ nhìn một chút, lông mày khe khẽ căng ra, như là kiềm chế một tia vui mừng, vuốt nhẹ điện thoại, mới tiếp lấy.
"Thẻ phòng tôi có ở chỗ anh không?" Tiếng Tần Mộc Ngữ truyền tới.
"Cái gì?" Lam Tử Kỳ mệt mỏi trả lời.
"Thẻ phòng!" Tần Mộc Ngữ nhíu mày nói, "Tôi để trên bàn ở bên ngoài văn phòng, lúc đầu tôi tìm không thấy còn cho là để ở trong túi, nhưng bây giờ mới phát hiện không có, anh có thấy không?"
"Em muốn tôi phải tìm cái gì, điên rồi sao?" Lam Tử Kỳ một bên khởi động xe, một bên lạnh nhạt mà giễu cợt.
"Anh..." Tần Mộc Ngữ nghẹn giọng.
Nhìn Tiểu Mặc buồn ngủ trong vòng bàn tay, cô mềm giọng nói: "Anh chừng nào có thể về? Tiểu Mặc buồn ngủ, tôi muốn cho nó đi ngủ trước, anh nhanh lên một chút có được không?"
Cánh tay Lam Tử Kỳ dựa vào thành xe, nhìn vào bóng đêm, hờ hững nói: "Tần Mộc Ngữ, em cảm thấy tôi thích thay em làm mọi chuyện sao, ngay cả việc một cánh cửa muốn vào cũng phải quản? Bản thân em cho rằng như thế là tốt sao?"
"Lam Tử Kỳ!" Giọng nói Tần Mộc Ngữ lành lạnh truyền đến, cố ý tâng bốc một lần "Hôm nay người mạnh mẽ hôn tôi là anh, anh đừng nói mà không để ý gì như vậy chứ, cho dù tức giận anh thì cũng đã phát tiết đủ rồi!"
Cô mới không tin tưởng thủ đoạn của người đàn ông này, trong đầu hắn nghĩ gì, cô biết rất rõ!
Lam Tử Kỳ lặng im tại chỗ hai giây, cảm giác mất mặt kéo xuống, chửi nhỏ một tiếng, hắn đưa điện thoại tới nghe, nói giọng khàn khàn: "Được rồi, ở đó chờ tôi, tôi lập tức trở về."
Tần Mộc Ngữ cũng hòa hoãn xuống, đôi mắt dịu dàng mà mệt mỏi: "Ừm."
"Cảm giác thế nào?" Hắn ngồi ở trong xe hỏi.
"Cái gì thế nào?" Từ bên trong điện thoại vang tới câu hỏi của hắn, Tần Mộc Ngữ có phần nghe không hiểu.
"Nụ hôn hôm nay..." Ánh mắt Lam Tử Kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng gian ác, cố tình hỏi "Tôi thấy em nhớ rất kỹ, cho nên hỏi một chút... Cảm giác ra sao?"
Tần Mộc Ngữ tức giận không ít, hít thật sâu một hơi, nói cho hắn: "Cũng tạm, thịt chạm thịt."
"Thịt chạm thịt?" Lam Tử Kỳ nhíu mày "Chỉ như vậy?"
"Đúng." Cô không muốn cãi lộn, ngấm ngầm chịu đựng nói ra, trong khóe mắt hiện lên một tia thương tổn.
"Tần Mộc Ngữ, em thực sự là... Khiến người ta không thể không muốn ức hiếp em." Hắn phá lên cười, giọng điệu cũng rất lạnh.
Cô cũng có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại đều là hình ảnh ngày hôm nay thấy người đàn ông kia, nhẹ nhàng nói: "Anh quay về đi."
Ngực Lam Tử Kỳ chợt mềm lại, bị những lời này của cô khiến cho tâm thần bất ổn, giọng nói cô như vậy giống như là một người vợ chờ chồng, khiến hắn muốn nói mấy câu lạnh lùng với cô cũng không được, dứt khoát ngắt điện thoại, nhanh chóng mà lái xe quay về.
Mà cách một khoảng xa...
"Hạo, anh nghe cái gì vậy?" Giang Dĩnh nhỏ giọng hỏi, âm thanh ôn nhu "Anh ấy hình như là đang liếc mắt đưa tình, cũng không có buôn bán bí mật, anh tại sao phải sợ anh ấy ra tay với Tín Viễn?"
Chiếc xe đen bóng, giữa bầu trời đêm mà trầm lắng.
Mặc dù cách xa như vậy, nhưng vẫn nghe được cái tên tha thiết làm gương mặt Thượng Quan Hạo nhợt nhạt thắt chặt.
Tần Mộc Ngữ.
Cho nên căn bản là ngày hôm nay đều không phải là anh gặp ảo giác.
Anh thấy rõ ràng, nghe được rõ ràng.
Tần Mộc Ngữ, cô ấy đã trở về.
"Hạo, anh đang nghĩ cái gì hả?" Giang Dĩnh khẽ cầm lấy góc áo anh, cười yếu ớt hỏi.
Thượng Quan Hạo hạ tay, rơi trên bàn tay nhu mềm bên hông, giật lại, thản nhiên nói: "Thắt dây an toàn vào."
Giang Dĩnh nghiêm mặt một cái, sắc mặt miễn cưỡng, thở dài một hơi quay về chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn ngồi xong. Nhớ tới câu nói trêu chọc của Tử Kỳ, cô không nhịn được cười nhạt, cô trái lại thà rằng hàng đêm bị anh lăn qua lăn lại không xuống giường được, nhưng thực tế thì sao chứ? Suốt bốn năm... Anh ngay cả chạm một cái cũng chưa từng chạm qua...
Ngón tay nắm chặt trên chỗ ngồi, trắng bệch, mắt Giang Dĩnh trở nên âm lãnh!
************************************
"Tất cả đều ở chỗ này?"
Văn phòng lớn như thế, xa xỉ phung phí, cùng bố trí của bốn năm trước không khác nhau là bao, người đàn ông rắn rỏi ngồi giữa ghế xoay, nhìn chồng tài liệu trên bàn, mở miệng hỏi.
"Lam Tử Kỳ vừa mới về nước, những tài liệu này đều là từ nhân viên kho dữ liệu bên trong bọn họ làm ra đều là tài liệu tiếng Anh, chỉ cung cấp cho họ mỗi cái tên tiếng Trung căn bản là không tra được đến nơi đến chốn, cho nên..." Lục Sâm quét mắt lên, một tia nhìn như xuyên suốt, ngón tay xen vào giữa đẩy qua "Tôi đem toàn bộ số hiệu hơn một nghìn nhân viên của Dringlewapen đều tra xét hết thảy một lần, tôi nghĩ phần này hẳn là thứ ngài muốn."
Thượng Quan Hạo ngừng lại, mở một phần tài liệu kia ra.
Bình luận facebook