Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193
Gửi những người bạn đã theo dõi câu chuyện của mình suốt thời gian qua.
Mình vừa trải qua những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời. Điều đầu tiên mình muốn gửi đến những người đã yêu quý câu chuyện của mình và chờ đợi nó trong suốt thời gian vừa qua một lời xin lỗi.
Hơn một năm vừa qua đối với mình thật sự rất dài. Mình đã phải đối mặt với căn bệnh trầm cảm. Mình đã phải đấu tranh rất nhiều để có thể vượt qua căn bệnh này. Đa số mọi người thường nghĩ người mắc bệnh trầm cảm luôn cảm thấy ''rất buồn'' nhưng phải là mắc chứng bệnh này bạn mới hiểu rõ được cảm giác đó như thế nào.
Căn bệnh này nó ăn mòn ý chí của bạn từng ngày. Có những ngày mình không thể ngủ, không thể ngừng chán nản, ngừng đau đầu và khóc rất nhiều. Có lẽ mọi người không hiểu được, nhưng những nỗi lo âu, chứng trầm cảm đã khiến mình kiệt quệ.
Sau khi tiếp nhận điều trị, những ngày đầu thuốc làm cho mình ngủ li bì và không thể dậy nổi. Có những lúc mình còn không thể nhớ mình đã làm gì trước khi ngủ và không thể leo nổi hai tầng lầu vì đuối sức do tác dụng của thuốc.
Bây giờ mình đã ổn hơn rất nhiều đã quay lại trường học và đi làm. Mình đã suy nghĩ có nên tiếp tục câu chuyện còn đang dang giở này không. Thì mình quyết định là sẽ làm nhưng bao giờ hoàn thành nó thì mình cũng không thể biết trước. Vì mình còn phải hoàn thành nốt năm cuối đại học và đi làm.
Mình thật sự khủng hoảng vì nhiều lời bình luận ác ý của một số bạn. Rất mong các bạn chưa hiểu sự việc thì đừng đưa ra phán quyết như vậy. Vì thật sự các bạn cũng đâu quen biết mình.
Mình nhấn mạnh lại một lần nữa mình không dừng đăng truyện vì muốn câu view đợi nhiều người đọc rồi mới đăng tiếp. Vì thật sự ngay từ đầu mình dịch truyện này vì yêu thích nó thôi.
Cuối cùng mình cảm ơn các bạn đã đọc hết bài viết của mình và đã luôn chờ đợi mình suốt thời gian qua.
Mình vừa trải qua những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời. Điều đầu tiên mình muốn gửi đến những người đã yêu quý câu chuyện của mình và chờ đợi nó trong suốt thời gian vừa qua một lời xin lỗi.
Hơn một năm vừa qua đối với mình thật sự rất dài. Mình đã phải đối mặt với căn bệnh trầm cảm. Mình đã phải đấu tranh rất nhiều để có thể vượt qua căn bệnh này. Đa số mọi người thường nghĩ người mắc bệnh trầm cảm luôn cảm thấy ''rất buồn'' nhưng phải là mắc chứng bệnh này bạn mới hiểu rõ được cảm giác đó như thế nào.
Căn bệnh này nó ăn mòn ý chí của bạn từng ngày. Có những ngày mình không thể ngủ, không thể ngừng chán nản, ngừng đau đầu và khóc rất nhiều. Có lẽ mọi người không hiểu được, nhưng những nỗi lo âu, chứng trầm cảm đã khiến mình kiệt quệ.
Sau khi tiếp nhận điều trị, những ngày đầu thuốc làm cho mình ngủ li bì và không thể dậy nổi. Có những lúc mình còn không thể nhớ mình đã làm gì trước khi ngủ và không thể leo nổi hai tầng lầu vì đuối sức do tác dụng của thuốc.
Bây giờ mình đã ổn hơn rất nhiều đã quay lại trường học và đi làm. Mình đã suy nghĩ có nên tiếp tục câu chuyện còn đang dang giở này không. Thì mình quyết định là sẽ làm nhưng bao giờ hoàn thành nó thì mình cũng không thể biết trước. Vì mình còn phải hoàn thành nốt năm cuối đại học và đi làm.
Mình thật sự khủng hoảng vì nhiều lời bình luận ác ý của một số bạn. Rất mong các bạn chưa hiểu sự việc thì đừng đưa ra phán quyết như vậy. Vì thật sự các bạn cũng đâu quen biết mình.
Mình nhấn mạnh lại một lần nữa mình không dừng đăng truyện vì muốn câu view đợi nhiều người đọc rồi mới đăng tiếp. Vì thật sự ngay từ đầu mình dịch truyện này vì yêu thích nó thôi.
Cuối cùng mình cảm ơn các bạn đã đọc hết bài viết của mình và đã luôn chờ đợi mình suốt thời gian qua.
Bình luận facebook