Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 435
Tần Mộc Ngữ đang cài cúc áo cuối cùng cho Tiểu Mặc, nghe thấy thằng bé hỏi câu này, bàn tay run lên, cài mấy lần vẫn không vào.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đỏ bừng lên, cô đang do dự không biết nên nói thế nào với con trai, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Trái tim của Tần Mộc Ngữ đập lỡ mất một nhịp.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy vai của Tiểu Mặc, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nói: "Tiểu Mặc, con phải hứa với mẹ, bất kể xảy chuyện gì cũng không được kích động, con nhớ rõ chưa?"
Đôi mắt to tròn giống như tinh linh của Tiểu Mặc chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống một cách thần bí, hai tay nhỏ bé vỗ vai cô: "Mẹ bình tĩnh nào, Tiểu Mặc sẽ không kích động, nhưng thật ra mẹ mới là người kích động nha..."
Tần Mộc Ngữ: "..."
Cô xoa xoa cái cằm của Tiểu Mặc, trách yêu một câu: "Không được trêu chọc mẹ."
Tiểu Mặc nhún nhún vai, nhìn cô đứng dậy đi ra mở cửa, theo bản năng chạy tới trước tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, ôm lấy mấy quyển sách mà cậu bé đã đem đến, nhưng khi cậu bé vừa quay lại nhìn thấy người đang đi vào thì những quyển sách Tiểu Mặc đang ôm trong tay liền rơi xuống đất.
Đôi mắt mở thật to, có chút sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Tần Mộc Ngữ cảm thấy xấu hổ đến vậy trước mặt con trai, trong lòng bàn tay mềm mại chảy đầy mồ hôi lạnh, ngập ngừng gọi một tiếng: "Tiểu Mặc..."
Ai ngờ được rằng khi Tiểu Mặc vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo, đột nhiên thân thể nhỏ bé chạy vòng sang trốn sau tủ đầu giường! Bàn tay nhỏ bé bám lấy thành tủ, thò đầu ra: "Chú... Chú... Đừng tới đây, trên người chú có..."
Thượng Quan Hạo nhìn khuôn mặt của Tiểu Mặc, bước chân từ từ trở nên cứng đờ.
Anh không nói câu gì, nhưng Mạc Dĩ Thành đứng bên cạnh lại thấy giật mình, trên người anh? Trên người anh có cái gì?
Tần Mộc Ngữ càng thêm xấu hổ, tiến lên hai bước, chậm rãi ngồi xổm xuống: "Tiểu Mặc, con đã đồng ý với mẹ là sẽ không kích động, con làm sao vậy?"
Tiểu Mặc vẫn có chút nghi ngờ, đôi mắt veo trong như nước mở thật to, nói: "Mẹ, hôm trước con đã nhìn thấy chú nằm trong phòng bệnh, trên cánh tay chú có vết thương đáng sợ lắm, chảy rất nhiều máu, nhìn là biết rất đau..."
Ngày hôm đó, Tiểu Mặc thật sự bị dọa sợ.
Thượng Quan Hạo tao nhã giống như một thiên thần, hơi thở thuộc về anh bao trùm không khí, đi đến chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ tay ra trước mặt Tiểu Mặc: "Bây giờ đã không còn nữa rồi, mọi thứ đã ổn rồi, Tiểu Mặc tự mình qua đây nhìn xem."
Trong lòng Tiểu Mặc rất rối loạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phập phồng đỏ lên, cậu bé không hiểu được là mình có cảm giác gì với chú này, việc chú đã từng khi bắt nạt mẹ là sự thật, nhưng chỉ thoạt nhìn là biết mẹ đã muốn buông vũ khí đầu hàng, chú...
Đôi mắt to trong veo chớp chớp nhìn anh, bàn tay nhỏ bé đưa ra, đầu tiên làm chạm vào những ngón tay của anh.
Bàn tay của chú này thật lớn, còn ấm áp nữa.
... Thật sự không có máu sao?
Cuối cùng Tiểu Mặc cũng bước ra từ phía sau tủ đầu giường, tò mò liếc nhìn cánh tay anh, nhưng vẫn chưa tin, kéo tay áo vest của anh lên chỉ thấy bên trong là chiếc áo sơmi màu đen rất tinh tế, sạch sẽ không dính một hạt bụi.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đỏ bừng lên, cô đang do dự không biết nên nói thế nào với con trai, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Trái tim của Tần Mộc Ngữ đập lỡ mất một nhịp.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy vai của Tiểu Mặc, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nói: "Tiểu Mặc, con phải hứa với mẹ, bất kể xảy chuyện gì cũng không được kích động, con nhớ rõ chưa?"
Đôi mắt to tròn giống như tinh linh của Tiểu Mặc chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống một cách thần bí, hai tay nhỏ bé vỗ vai cô: "Mẹ bình tĩnh nào, Tiểu Mặc sẽ không kích động, nhưng thật ra mẹ mới là người kích động nha..."
Tần Mộc Ngữ: "..."
Cô xoa xoa cái cằm của Tiểu Mặc, trách yêu một câu: "Không được trêu chọc mẹ."
Tiểu Mặc nhún nhún vai, nhìn cô đứng dậy đi ra mở cửa, theo bản năng chạy tới trước tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, ôm lấy mấy quyển sách mà cậu bé đã đem đến, nhưng khi cậu bé vừa quay lại nhìn thấy người đang đi vào thì những quyển sách Tiểu Mặc đang ôm trong tay liền rơi xuống đất.
Đôi mắt mở thật to, có chút sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Tần Mộc Ngữ cảm thấy xấu hổ đến vậy trước mặt con trai, trong lòng bàn tay mềm mại chảy đầy mồ hôi lạnh, ngập ngừng gọi một tiếng: "Tiểu Mặc..."
Ai ngờ được rằng khi Tiểu Mặc vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo, đột nhiên thân thể nhỏ bé chạy vòng sang trốn sau tủ đầu giường! Bàn tay nhỏ bé bám lấy thành tủ, thò đầu ra: "Chú... Chú... Đừng tới đây, trên người chú có..."
Thượng Quan Hạo nhìn khuôn mặt của Tiểu Mặc, bước chân từ từ trở nên cứng đờ.
Anh không nói câu gì, nhưng Mạc Dĩ Thành đứng bên cạnh lại thấy giật mình, trên người anh? Trên người anh có cái gì?
Tần Mộc Ngữ càng thêm xấu hổ, tiến lên hai bước, chậm rãi ngồi xổm xuống: "Tiểu Mặc, con đã đồng ý với mẹ là sẽ không kích động, con làm sao vậy?"
Tiểu Mặc vẫn có chút nghi ngờ, đôi mắt veo trong như nước mở thật to, nói: "Mẹ, hôm trước con đã nhìn thấy chú nằm trong phòng bệnh, trên cánh tay chú có vết thương đáng sợ lắm, chảy rất nhiều máu, nhìn là biết rất đau..."
Ngày hôm đó, Tiểu Mặc thật sự bị dọa sợ.
Thượng Quan Hạo tao nhã giống như một thiên thần, hơi thở thuộc về anh bao trùm không khí, đi đến chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ tay ra trước mặt Tiểu Mặc: "Bây giờ đã không còn nữa rồi, mọi thứ đã ổn rồi, Tiểu Mặc tự mình qua đây nhìn xem."
Trong lòng Tiểu Mặc rất rối loạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phập phồng đỏ lên, cậu bé không hiểu được là mình có cảm giác gì với chú này, việc chú đã từng khi bắt nạt mẹ là sự thật, nhưng chỉ thoạt nhìn là biết mẹ đã muốn buông vũ khí đầu hàng, chú...
Đôi mắt to trong veo chớp chớp nhìn anh, bàn tay nhỏ bé đưa ra, đầu tiên làm chạm vào những ngón tay của anh.
Bàn tay của chú này thật lớn, còn ấm áp nữa.
... Thật sự không có máu sao?
Cuối cùng Tiểu Mặc cũng bước ra từ phía sau tủ đầu giường, tò mò liếc nhìn cánh tay anh, nhưng vẫn chưa tin, kéo tay áo vest của anh lên chỉ thấy bên trong là chiếc áo sơmi màu đen rất tinh tế, sạch sẽ không dính một hạt bụi.
Bình luận facebook