Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 445
Đêm khuya, cô tiễn anh xuống lầu.
Trong bóng đêm yên tĩnh, không khí lành lạnh, Tần Mộc Ngữ nhìn chiếc xe của anh đang đỗ ở đó... chiếc xe đó chắc hẳn không phải xe của anh, bời vì nó không phải màu đen bóng thuần tuý. Lúc này cô mới chợt nhớ ra là anh vừa đưa Giang Dĩnh về, rốt cuộc là ở nhà họ Giang đã xảy ra những chuyện gì, cô cũng không biết rõ, nhưng dường như anh cũng không có ý định mở miệng.
Cánh tay nhỏ bé và yếu ớt vòng lên hai vai, thân hình người đàn ông ở phía trước đột nhiên trở nên rất cao lớn.
Thượng Quan Hạo quay đầu nhìn lại, đầu lông mày khẽ giựt giựt mấy cái.
Cởi áo vest xuống khoác lên người cô, anh thản nhiên nói: "Lúc nãy đã nói em không cần phải xuống đây rồi, ban đêm trời rất lạnh, em mặc thế này sao chịu được?"
Tần Mộc Ngữ giật mình.
"Thượng Quan Hạo," đột nhiên cô lại nhẹ nhàng gọi tên anh, hàng lông mi cong dài nâng lên, "Rốt cuộc như thế nào mới gọi là tình yêu? Trước kia anh ở cùng một chỗ với chị em, cũng giống như bây giờ sao?"
Sự ấm áp bao quanh đã xua cái rét giá lạnh, đây là thứ cô đã khát vọng rất nhiều nhưng lại vĩnh viễn không thể nào có được.
Hỏi ra câu này, Tần Mộc Ngữ hối hận ngay lập tức.
Hàng lông mi cong dài của cô rủ xuống, cả người cô đều không thoải mái, trong lòng lại càng khó chịu hơn. Cô luôn cảm thấy bây giờ mình rất giống một người phụ nữ hay ghen tuông, còn chưa có bắt đầu mà cô đã nghi ngờ, để ý, rồi lại hoài nghi.
Dưới bầu trời đêm đầy những ánh sao rực rỡ, đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo trong suốt như hồ nước, sáng rực lên.
Thân ảnh mạnh mẽ cao lớn chậm rãi đi tới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cằm cô.
Chuyện đã từ lâu như vậy, cô vẫn nhớ rõ, chứng tỏ là cô rất quan tâm.
Cúi đầu, hơi thở ấm áp chậm rãi tới gần, anh trầm giọng nói: "Những chuyện liên qua tới cô ấy, đợi đến thời điểm thích hợp anh sẽ nói cho em nghe... Bây giờ thì trở về nghỉ ngơi cho tốt, ở bên cạnh Tiểu Mặc, đừng làm cho anh lo lắng, biết không?"
Định nghĩa về tình yêu của cô vẫn luôn không xác định được rõ ràng như vậy.
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ sáng lên, hơi run run.
Cởi áo vest trên người ra trả lại cho anh, nhìn anh một lúc lâu, xoay người đi lên lầu.
Gió đêm lặng thinh.
Thượng Quan Hạo vắt áo vest lên tay, ngước mắt nhìn lên vị trí của tầng bảy.
Ban đêm không khí lạnh thấu xương nhưng dường như anh không cảm nhận được, đợt đến khi tất cả đèn trên tầng bảy được tắt đi, anh mới từ từ thu hồi lại ánh mắt thâm trầm, đi về phía xe ô tô.
"Vé máy bay đã đặt xong chưa?" Anh mở điện thoại, giọng nói trầm thấp vang lên trong xe.
Giọng nói của Mạc Dĩ Thành ở đầu dây bên kia cũng truyền đến một cách rõ ràng: "Đã đặt xong rồi, 2 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, anh đi thẳng đến sân bay luôn cũng được... Nhưng mà, anh vẫn quyết định không nói cho cô ấy biết?"
Ngón tay thon dài của Thượng Quan Hạo hơi đơ ra, bên trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng khiến người khác nghẹt thở.
"Tôi sẽ nhanh chóng trở về." Giọng nói khàn khàn, anh lạnh nhạt nói ra một câu.
Giống như là đang tự nói cho mình nghe, cũng giống như là đang gián tiếp nói cho cô nghe.
Chiếc xe từ từ khởi động, rời đi khỏi khu chung cư. Ánh sáng ấm áp ở trên tầng bảy đều được anh lưu giữ trong tim, sưởi ấm nơi yếu ớt nhất trong tâm hồn anh, không bao giờ biến mất.
...
Nước Mĩ, khu căn cứ quân sự IMBD.
Đại sảnh rộng lớn đã bị phong tỏa toàn bộ, bên trong chứa đầy các dụng cụ đo đạc màu bạc, cánh cửa lớn ở phía cuối cùng mở ra, một người đàn ông mặc tây trang đi giày da bước ra, trong khi đang thảo luận về báo cáo nghiên cứu mới với mọi người xung quanh, lại ngước mắt lên nhìn người đang đi tới.
"Thật sự là khách quý lâu rồi không gặp, những chuyện anh cần nhờ tôi giúp đỡ cũng không nhiều!" Người đàn ông nhìn Thượng Quan Hạo cười cười, "Có mang vật đó tới không?"
Suốt một đêm ngồi trên máy bay khiến đôi mắt hẹp dài thâm trầm của anh vằn lên đầy tơ máu. Anh lạnh lùng nói một câu "Tạm thời không mang đến.", nhấc chân đi vào bên trong.
Người đàn ông đó có chút bối rối, nhìn bóng lưng của anh không biết nên làm gì nữa, đánh phải ngước mắt lên nhìn Mạc Dĩ Thành bằng ánh mắt dò hỏi.
Mạc Dĩ Thành cũng đi theo, thì thầm nói: "Đó là một con người, làm sao mang đến được?"
Trong bóng đêm yên tĩnh, không khí lành lạnh, Tần Mộc Ngữ nhìn chiếc xe của anh đang đỗ ở đó... chiếc xe đó chắc hẳn không phải xe của anh, bời vì nó không phải màu đen bóng thuần tuý. Lúc này cô mới chợt nhớ ra là anh vừa đưa Giang Dĩnh về, rốt cuộc là ở nhà họ Giang đã xảy ra những chuyện gì, cô cũng không biết rõ, nhưng dường như anh cũng không có ý định mở miệng.
Cánh tay nhỏ bé và yếu ớt vòng lên hai vai, thân hình người đàn ông ở phía trước đột nhiên trở nên rất cao lớn.
Thượng Quan Hạo quay đầu nhìn lại, đầu lông mày khẽ giựt giựt mấy cái.
Cởi áo vest xuống khoác lên người cô, anh thản nhiên nói: "Lúc nãy đã nói em không cần phải xuống đây rồi, ban đêm trời rất lạnh, em mặc thế này sao chịu được?"
Tần Mộc Ngữ giật mình.
"Thượng Quan Hạo," đột nhiên cô lại nhẹ nhàng gọi tên anh, hàng lông mi cong dài nâng lên, "Rốt cuộc như thế nào mới gọi là tình yêu? Trước kia anh ở cùng một chỗ với chị em, cũng giống như bây giờ sao?"
Sự ấm áp bao quanh đã xua cái rét giá lạnh, đây là thứ cô đã khát vọng rất nhiều nhưng lại vĩnh viễn không thể nào có được.
Hỏi ra câu này, Tần Mộc Ngữ hối hận ngay lập tức.
Hàng lông mi cong dài của cô rủ xuống, cả người cô đều không thoải mái, trong lòng lại càng khó chịu hơn. Cô luôn cảm thấy bây giờ mình rất giống một người phụ nữ hay ghen tuông, còn chưa có bắt đầu mà cô đã nghi ngờ, để ý, rồi lại hoài nghi.
Dưới bầu trời đêm đầy những ánh sao rực rỡ, đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo trong suốt như hồ nước, sáng rực lên.
Thân ảnh mạnh mẽ cao lớn chậm rãi đi tới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cằm cô.
Chuyện đã từ lâu như vậy, cô vẫn nhớ rõ, chứng tỏ là cô rất quan tâm.
Cúi đầu, hơi thở ấm áp chậm rãi tới gần, anh trầm giọng nói: "Những chuyện liên qua tới cô ấy, đợi đến thời điểm thích hợp anh sẽ nói cho em nghe... Bây giờ thì trở về nghỉ ngơi cho tốt, ở bên cạnh Tiểu Mặc, đừng làm cho anh lo lắng, biết không?"
Định nghĩa về tình yêu của cô vẫn luôn không xác định được rõ ràng như vậy.
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ sáng lên, hơi run run.
Cởi áo vest trên người ra trả lại cho anh, nhìn anh một lúc lâu, xoay người đi lên lầu.
Gió đêm lặng thinh.
Thượng Quan Hạo vắt áo vest lên tay, ngước mắt nhìn lên vị trí của tầng bảy.
Ban đêm không khí lạnh thấu xương nhưng dường như anh không cảm nhận được, đợt đến khi tất cả đèn trên tầng bảy được tắt đi, anh mới từ từ thu hồi lại ánh mắt thâm trầm, đi về phía xe ô tô.
"Vé máy bay đã đặt xong chưa?" Anh mở điện thoại, giọng nói trầm thấp vang lên trong xe.
Giọng nói của Mạc Dĩ Thành ở đầu dây bên kia cũng truyền đến một cách rõ ràng: "Đã đặt xong rồi, 2 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, anh đi thẳng đến sân bay luôn cũng được... Nhưng mà, anh vẫn quyết định không nói cho cô ấy biết?"
Ngón tay thon dài của Thượng Quan Hạo hơi đơ ra, bên trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng khiến người khác nghẹt thở.
"Tôi sẽ nhanh chóng trở về." Giọng nói khàn khàn, anh lạnh nhạt nói ra một câu.
Giống như là đang tự nói cho mình nghe, cũng giống như là đang gián tiếp nói cho cô nghe.
Chiếc xe từ từ khởi động, rời đi khỏi khu chung cư. Ánh sáng ấm áp ở trên tầng bảy đều được anh lưu giữ trong tim, sưởi ấm nơi yếu ớt nhất trong tâm hồn anh, không bao giờ biến mất.
...
Nước Mĩ, khu căn cứ quân sự IMBD.
Đại sảnh rộng lớn đã bị phong tỏa toàn bộ, bên trong chứa đầy các dụng cụ đo đạc màu bạc, cánh cửa lớn ở phía cuối cùng mở ra, một người đàn ông mặc tây trang đi giày da bước ra, trong khi đang thảo luận về báo cáo nghiên cứu mới với mọi người xung quanh, lại ngước mắt lên nhìn người đang đi tới.
"Thật sự là khách quý lâu rồi không gặp, những chuyện anh cần nhờ tôi giúp đỡ cũng không nhiều!" Người đàn ông nhìn Thượng Quan Hạo cười cười, "Có mang vật đó tới không?"
Suốt một đêm ngồi trên máy bay khiến đôi mắt hẹp dài thâm trầm của anh vằn lên đầy tơ máu. Anh lạnh lùng nói một câu "Tạm thời không mang đến.", nhấc chân đi vào bên trong.
Người đàn ông đó có chút bối rối, nhìn bóng lưng của anh không biết nên làm gì nữa, đánh phải ngước mắt lên nhìn Mạc Dĩ Thành bằng ánh mắt dò hỏi.
Mạc Dĩ Thành cũng đi theo, thì thầm nói: "Đó là một con người, làm sao mang đến được?"
Bình luận facebook