Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
THỊT LỢN KHÔ GIẢ BÒ 4 CẤP ĐỘ CHỈ #43Ok/kg
Lấy lẻ gói 200gr = #90k
Nhân dịp được nghỉ ôn thi FREESHIP BÁN KÍNH 4KM tính từ Đình Ngọc Hà (gần lăng Bác)
Pất híu mẹ pán 500 năm rùi giờ mới thèm đăng . Mẹ mình tự làm 100%, thịt lợn nhưng mà ăn chả khác gì thịt bò 1 ti nào hết mà giá lại còn rẻ chỉ bằng 2/3 thịt bò thật . Thịt mẹ mình đi chợ mua buổi sáng sớm nên không phải thịt ôi thiu vớ vẩn gì đâu ạ , ớt cho vào thịt cũng là mẹ mình tự phơi nắng với xay từ hè lun nên ăn không sợ pị đi ị đâu ạ hehe
KHÔNG CÂN ĐIÊU
KHÔNG CHẤT BẢO QUẢN
THỊT LỢN SẠCH
HOMEMADE 100%
THƠM NGON VÀ GIÁ PHẢI CHĂNG
Bình thường mẹ mình toàn bán cho người lớn nên người ta toàn đặt cả cân lun. Nhưng mình sẽ pán lẻ 200gram/túi cho ai không ăn được nhìu hj. Hầu như toàn ai đặt mới làm vì không để ở ngoài được lâu vì không có chất bảo quản ạ .
Ai không ăn được cay có thể đặt làm ạ. Có 4 cấp độ: không cay, cay ít, cay vừa, và CAY VÃI ĐÁI nhưng mình nghĩ bò khô thì phải cay mới ngon trứ mình toàn ăn cấp cay vãi đái hj. Order 2-3 ngày nha. Hiện đang có 1kg cay vừa sẵn vừa làm hôm quaaa.
Thịt nhà làm ngon như nhà làm hehe )))
Viber/imess: 0163.626.3574
️Inbox: https://m.facebook.com/duongquynh.do?ref=bookmarks
************************************
"Không! Nó là con của anh, anh sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ nó!" Cô gái than thở khóc, tâm can vô cùng đau đớn.
"Tôi không rảnh đi xét nghiệm xem nó có phải là con của tôi hay không." Miệng hắn khẽ cười, đối diện ở phía trước cách đó vài thước có một cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn nổi lên hứng thú, "Tránh xa một chút đừng bẩn xe của tôi."
"Ngự Phong Trì! Anh làm sao có thể như vậy, không có lấy một chút lương tâm!!" Cô gái cuối cùng cũng không thể khống chế, đứng lên la to.
"Lương tâm không đáng giá một đồng , tôi khinh thường." Ngự Phong Trì cười, khởi động xe, vòng tay lái, "Tôi đây nói lần cuối cùng, không tính thân phận của cô, chuyện mang thai này mà để lộ ra, rồi xem là tôi thân bại danh liệt hay là cô... Cút ngay đi!"
Cô gái cắn răng, đem nước mắt nuốt trở về, hung hăng đạp một cước lên cửa xe của hắn: "Ngự Phong Trì, xem như anh lợi hại!"
Ở khoảng cách rất xa, Tần Mộc Ngữ đang nhìn, khẽ nhíu mày.
Nàng chưa bao giờ biết trên thế giới này còn có thể có loại đàn ông bỉ ổi như vậy.
"Xem chưa đủ sao? Cô nhóc kia!" Ngự Phong Trì tao nhã mà cao ngạo tựa cằm trên vô lăng xe, cười hỏi.
Tần Mộc Ngữ run sợ một chút, phản ứng tiếp theo, nhẹ nhàng lui vài bước, xoay người bước đi.
Ngự Phong Trì cười cười một lúc, khởi động xe, đi theo phía sau nàng.
"Có phải gia đình em đã dạy em không được nói chuyện với người lại hay không? Ha ha..." Hắn mang một giọng nói trầm thấp mị hoặc, cười nhẹ, "Yên tâm, anh cam đoan với em ở trên xe của anh, không đến một giờ chúng ta liền quen biết... Em đây là muốn đi đâu nhỉ?"
Nàng không cẩn thận bị vấp chân vào một tảng đá, đau một chút nên dừng lại, nhẹ nhàng xoa chân.
Ngự Phong Trì cũng dừng lại, nheo mắt nhìn nàng, đột nhiên nhận ra chiếc váy nàng đang mặc.
"Đau không? Có muốn anh giúp em không?" Hắn cười cười bước xuống xe.
Chiếc váy kia là tác phẩm quý giá được thiết kế bởi Victoria, số lượng trên toàn cầu rất ít, cô nhóc kia thân thế như thế nào mà có thể mặc chiếc váy như vậy?
Tần Mộc Ngữ vội vàng đứng lên, "Thật ngại, tôi không biết anh." Người này có hai chữ kẻ xấu được viết ngay trên trán.
"Anh nghĩ là đã thấy em ở đâu..." Ngự Phong Trì bước tới gần, cười tươi như nắng, "Giữ cho anh chút thể diện, đưa em một đoạn không được sao?"
Tần Mộc Ngữ cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tôi muốn đi đến một nơi, nhưng chắc anh không biết." Nàng cố gắng làm ra vẻ chắc chắn.
"Vậy sao? em nói xem!" Ngự Phong Trì ánh mắt lấp lánh, càng thêm hứng thú.
"Phố người điên, anh có biết không?"
Khóe miệng Ngự Phong Trì hơi hơi run rẩy, cũng hơi hơi xấu hổ: "Thành phố này có nơi gọi là phố người điên sao?"
"Đương nhiên là có, anh ngay cả cái này cũng không biết, vậy mà anh còn học thói đi làm quen con gái sao?" Tần Mộc Ngữ dùng đàn violon bắt tay hắn, "Nhờ anh một chút, đồ ngốc."
Ngự Phong Trì nhíu máy: "Cô nói ai ngu ngốc?"
"Anh nên đi kiểm tra rõ ràng đứa nhỏ trong bụng của cô gái kia rồi đem về nhà đi, bằng không thật mất mặt." Tần Mộc Ngữ có lòng tốt nhắc nhở hắn.
Mãi cho đến khi nàng đi rất xa, Ngự Phong Trì vẫn còn cau mày, nhất thời nhịn không được lấy điện thoại ra nhấn phím 114, hắn vẫn là không tin chính mình thật không biết chỗ này. "Tôi hỏi một chút, phố người điên ở chỗ nào?"
Lúc sau, sắc mặt hắn xanh mét, cắt đứt điện thoại, hận không thể quăng đi.
Sống hai mươi năm, hắn Ngự Phong Trì lần đầu tiên bị một con nha đầu chơi xỏ.
************************************
Đến khi tìm được Tần Mộc Ngữ, vẻ mặt u ám của Thượng Quan Hạo chậm rãi tiêu tán, lại khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm.
Ngược lại, Tần Mộc Ngữ không nhìn ra được như vậy...
Ở ven đường đỗ mấy chục chiếc xe, vệ sỹ quần áo đen đứng xếp hai hàng, chặn toàn bộ phương tiện giao thông, chỉ vì một cô gái bé nhỏ là nàng, chiếc xe màu đen như mực dưới bóng đêm bên trong lóe ra một vầng hào quang tối tăm khiến người ta hít thở không thông, Thượng Quan Hạo bước xuống mở cửa xe.
"Tiểu thư, mời lên xe." Hắn thản nhiên nói.
Tần Mộc Ngữ cảm giác không khí trở nên rét lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Thực xin lỗi..."
Nàng chỉ là muốn đùa một chút mà thôi...
Lấy lẻ gói 200gr = #90k
Nhân dịp được nghỉ ôn thi FREESHIP BÁN KÍNH 4KM tính từ Đình Ngọc Hà (gần lăng Bác)
Pất híu mẹ pán 500 năm rùi giờ mới thèm đăng . Mẹ mình tự làm 100%, thịt lợn nhưng mà ăn chả khác gì thịt bò 1 ti nào hết mà giá lại còn rẻ chỉ bằng 2/3 thịt bò thật . Thịt mẹ mình đi chợ mua buổi sáng sớm nên không phải thịt ôi thiu vớ vẩn gì đâu ạ , ớt cho vào thịt cũng là mẹ mình tự phơi nắng với xay từ hè lun nên ăn không sợ pị đi ị đâu ạ hehe
KHÔNG CÂN ĐIÊU
KHÔNG CHẤT BẢO QUẢN
THỊT LỢN SẠCH
HOMEMADE 100%
THƠM NGON VÀ GIÁ PHẢI CHĂNG
Bình thường mẹ mình toàn bán cho người lớn nên người ta toàn đặt cả cân lun. Nhưng mình sẽ pán lẻ 200gram/túi cho ai không ăn được nhìu hj. Hầu như toàn ai đặt mới làm vì không để ở ngoài được lâu vì không có chất bảo quản ạ .
Ai không ăn được cay có thể đặt làm ạ. Có 4 cấp độ: không cay, cay ít, cay vừa, và CAY VÃI ĐÁI nhưng mình nghĩ bò khô thì phải cay mới ngon trứ mình toàn ăn cấp cay vãi đái hj. Order 2-3 ngày nha. Hiện đang có 1kg cay vừa sẵn vừa làm hôm quaaa.
Thịt nhà làm ngon như nhà làm hehe )))
Viber/imess: 0163.626.3574
️Inbox: https://m.facebook.com/duongquynh.do?ref=bookmarks
************************************
"Không! Nó là con của anh, anh sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ nó!" Cô gái than thở khóc, tâm can vô cùng đau đớn.
"Tôi không rảnh đi xét nghiệm xem nó có phải là con của tôi hay không." Miệng hắn khẽ cười, đối diện ở phía trước cách đó vài thước có một cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn nổi lên hứng thú, "Tránh xa một chút đừng bẩn xe của tôi."
"Ngự Phong Trì! Anh làm sao có thể như vậy, không có lấy một chút lương tâm!!" Cô gái cuối cùng cũng không thể khống chế, đứng lên la to.
"Lương tâm không đáng giá một đồng , tôi khinh thường." Ngự Phong Trì cười, khởi động xe, vòng tay lái, "Tôi đây nói lần cuối cùng, không tính thân phận của cô, chuyện mang thai này mà để lộ ra, rồi xem là tôi thân bại danh liệt hay là cô... Cút ngay đi!"
Cô gái cắn răng, đem nước mắt nuốt trở về, hung hăng đạp một cước lên cửa xe của hắn: "Ngự Phong Trì, xem như anh lợi hại!"
Ở khoảng cách rất xa, Tần Mộc Ngữ đang nhìn, khẽ nhíu mày.
Nàng chưa bao giờ biết trên thế giới này còn có thể có loại đàn ông bỉ ổi như vậy.
"Xem chưa đủ sao? Cô nhóc kia!" Ngự Phong Trì tao nhã mà cao ngạo tựa cằm trên vô lăng xe, cười hỏi.
Tần Mộc Ngữ run sợ một chút, phản ứng tiếp theo, nhẹ nhàng lui vài bước, xoay người bước đi.
Ngự Phong Trì cười cười một lúc, khởi động xe, đi theo phía sau nàng.
"Có phải gia đình em đã dạy em không được nói chuyện với người lại hay không? Ha ha..." Hắn mang một giọng nói trầm thấp mị hoặc, cười nhẹ, "Yên tâm, anh cam đoan với em ở trên xe của anh, không đến một giờ chúng ta liền quen biết... Em đây là muốn đi đâu nhỉ?"
Nàng không cẩn thận bị vấp chân vào một tảng đá, đau một chút nên dừng lại, nhẹ nhàng xoa chân.
Ngự Phong Trì cũng dừng lại, nheo mắt nhìn nàng, đột nhiên nhận ra chiếc váy nàng đang mặc.
"Đau không? Có muốn anh giúp em không?" Hắn cười cười bước xuống xe.
Chiếc váy kia là tác phẩm quý giá được thiết kế bởi Victoria, số lượng trên toàn cầu rất ít, cô nhóc kia thân thế như thế nào mà có thể mặc chiếc váy như vậy?
Tần Mộc Ngữ vội vàng đứng lên, "Thật ngại, tôi không biết anh." Người này có hai chữ kẻ xấu được viết ngay trên trán.
"Anh nghĩ là đã thấy em ở đâu..." Ngự Phong Trì bước tới gần, cười tươi như nắng, "Giữ cho anh chút thể diện, đưa em một đoạn không được sao?"
Tần Mộc Ngữ cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tôi muốn đi đến một nơi, nhưng chắc anh không biết." Nàng cố gắng làm ra vẻ chắc chắn.
"Vậy sao? em nói xem!" Ngự Phong Trì ánh mắt lấp lánh, càng thêm hứng thú.
"Phố người điên, anh có biết không?"
Khóe miệng Ngự Phong Trì hơi hơi run rẩy, cũng hơi hơi xấu hổ: "Thành phố này có nơi gọi là phố người điên sao?"
"Đương nhiên là có, anh ngay cả cái này cũng không biết, vậy mà anh còn học thói đi làm quen con gái sao?" Tần Mộc Ngữ dùng đàn violon bắt tay hắn, "Nhờ anh một chút, đồ ngốc."
Ngự Phong Trì nhíu máy: "Cô nói ai ngu ngốc?"
"Anh nên đi kiểm tra rõ ràng đứa nhỏ trong bụng của cô gái kia rồi đem về nhà đi, bằng không thật mất mặt." Tần Mộc Ngữ có lòng tốt nhắc nhở hắn.
Mãi cho đến khi nàng đi rất xa, Ngự Phong Trì vẫn còn cau mày, nhất thời nhịn không được lấy điện thoại ra nhấn phím 114, hắn vẫn là không tin chính mình thật không biết chỗ này. "Tôi hỏi một chút, phố người điên ở chỗ nào?"
Lúc sau, sắc mặt hắn xanh mét, cắt đứt điện thoại, hận không thể quăng đi.
Sống hai mươi năm, hắn Ngự Phong Trì lần đầu tiên bị một con nha đầu chơi xỏ.
************************************
Đến khi tìm được Tần Mộc Ngữ, vẻ mặt u ám của Thượng Quan Hạo chậm rãi tiêu tán, lại khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm.
Ngược lại, Tần Mộc Ngữ không nhìn ra được như vậy...
Ở ven đường đỗ mấy chục chiếc xe, vệ sỹ quần áo đen đứng xếp hai hàng, chặn toàn bộ phương tiện giao thông, chỉ vì một cô gái bé nhỏ là nàng, chiếc xe màu đen như mực dưới bóng đêm bên trong lóe ra một vầng hào quang tối tăm khiến người ta hít thở không thông, Thượng Quan Hạo bước xuống mở cửa xe.
"Tiểu thư, mời lên xe." Hắn thản nhiên nói.
Tần Mộc Ngữ cảm giác không khí trở nên rét lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Thực xin lỗi..."
Nàng chỉ là muốn đùa một chút mà thôi...
Bình luận facebook