Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227
Editor: Puck - Diễn đàn
Lăng Lang! Tên này như sấm bên tai! Dõi mắt cả Đông Nam Á, người có can đảm tiên phong trái ý không có mấy ai
Anh ta thống trị một đế quốc hắc ám khổng lồ, có buôn bán trong bạch đạo gần như trải rộng toàn cầu, đếm không hết. Anh ta là đế vương bóng tối, đồng thời cũng là người khổng lồ trong giới kinh doanh, có thể nói ngàn vạn phong hoa tập trung vào một thân.
Một người như vậy, ngoài ra còn có mạng lưới giao tiếp và mạng lưới quan hệ của anh ta, Lương Tuấn Đào chính là một trong những bạn thân của anh ta.
Đều nói, tình hữu nghị chân thật nhất trên đời chỉ có thể sinh ra ở ba địa điểm: sân trường, quân đội, ngục giam.
Lương Tuấn Đào và Lăng Lang đều là bạn học du học ở nước Anh, tính tình hai người hòa hợp, xưng anh gọi em, mặc chung một chiếc quần cũng không ngại. Mà Hoắc Vân Phi lại là bạn nối khố của Lăng Lang, hai người từ nhỏ cởi truồng cùng nhau lớn lên!
Lương Tuấn Đào và Hoắc Vân Phi từng là kẻ địch thề không đội trời chung, nhưng bọn họ lại có chung một người bạn là Lăng Lang!
Bởi vì nguyên nhân thân phận, những năm gần đây Lương Tuấn Đào và Lăng Lang không gặp mặt, chỉ có điều vẫn giữ liên lạc. Cho dù sau này bọn họ đi lên con đường khác, vẫn duy trì tình hữu nghị đã từng khiến cho bọn họ nhiệt huyết sôi trào kia.
Lúc này Triệu Bắc Thành đã hoàn toàn rối loạn, chỉ cần nghĩ đến Hâm Lôi của anh đang chịu hành hạ của Hoắc Vân Phi, anh liền hận không thể lập tức bay đến tam giác vàng cùng đồng quy vu tận *, “Sắp xếp như thế nào cũng tùy anh, tốt nhất nhanh chóng! Tôi lo lắng… Hâm Lôi sẽ làm ra việc ngốc nghếch!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
(*) Đồng quy vu tận: Cùng đến chỗ chết, cùng hủy diệt, trạng thái phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình
Người phụ nữ có lòng tự ái như vậy, nếu thật sự bị Hoắc Vân Phi lăng nhục, cô vô cùng sẽ ngọc đá cùng nát.
Dĩ nhiên, nếu anh biết được Đỗ Hâm Lôi kiêu ngạo đó đã bị Hoắc Vân Phi tôi luyện đến không hề còn chút nóng giận nào, đoán chừng sẽ hộc máu.
“Tôi biết rõ, lập tức liên lạc với Lăng Lang, cậu ngồi một chút đi!” Vì trấn an Triệu Bắc Thành, đồng thời cũng ôm vài phần áy náy với cậu ta (Dù sao Triệu Bắc Thành cũng thay anh cắm chốt tiếp nhận nhiệm vụ chỉ huy hành động ở tam giác vàng), cho dù về công hay về tư, anh đều không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vì sợ Lăng Lang từ chối không nhận điện thoại (Hết cách rồi, tính khí cổ tay to cũng lớn), Lương Tuấn Đào cố ý dùng điện thoại di động của mình gọi tới, rất thuận lợi nghe được giọng nói của Lăng Lang.
“Hơ, nhóc cậu sao đột nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho tôi? Có phải chuyện giả mạo buôn bán vũ khí bị người phát hiện, tìm tôi cấp cứu không?” Mặc dù Lăng Lang không rõ dụng ý của Lương Tuấn Đào khi gọi điện thoại tới, nhưng đoán được cậu ấy nhất định có chuyện.
“Ha ha.” Lương Tuấn Đào lấy thân phận “Phương tiên sinh” buôn bán vũ khí, trước đi tam giác vàng sau đi lưỡi liềm vàng làm nhiệm vụ, chuyện này quả nhiên không gạt được Lăng Lang, “Lần này tôi lại không lăn lộn được nữa, phải tìm cậu cấp cứu!”
Ở lưỡi liềm vàng, Lương Tuấn Đào từng nói với trùm buôn thuốc phiện Issac, anh và Lăng Lang náo loạn không thể lăn lộn được trong giới buôn bán súng ống đạn dược, mới mang theo súng ống đạn dược đi nương nhờ dưới trướng Issac. Chuyện này không thể lừa gạt được tai mắt của Lăng Lang, có thể thấy được cổ tay to này thủ đoạn thông thiên, tất cả đều nằm trong bàn tay của cậu ấy.
Lăng Lang nói chuyên này ra, chính là khiến Lương Tuấn Đào hiểu, mượn dùng tên tuổi của anh cũng không sao, nhưng đừng tưởng rằng anh cái gì cũng không biết!
“Chuyện gì có thể làm khó chiến thần bất bại của chúng ta?” Giọng Lăng Lang lười biếng, lại lộ ra vẻ uy nghi không để cho người ta khinh thường, “Nói nghe một chút, chỉ cần tôi có thể giúp cậu, anh em trong nhà còn cần phải khách sáo sao?”
“Lang Lang, chuyện lần này thật sự cần cậu ra mặt giúp đỡ!” Lương Tuấn Đào nghiêm túc khẩn cầu, “Có liên quan tới một người phụ nữ!”
“Oh!” Lăng Lang lấy làm kỳ quái, nói, “Người phụ nữ nào có thể khiến cho cậu tự mình mở miệng cầu xin tôi? Là vợ của cậu hả?”
Tin đồn Lương nhị thiếu cưng chiều vợ yêu đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ vì để người đẹp vui vẻ, lần này lại vì chuyện gì mà không tiếc mở miệng quý muốn cầu cạnh anh?
“Không phải!” Lương Tuấn Đào dừng một chút, từ từ nói, “Là người phụ nữ của chiến hữu tôi!”
“A, cậu đủ nghĩa khí anh em!” Lăng Lang ngược lại rất sảng khoái, trực tiếp nói thẳng, “Nói đi! Chỉ cần Lăng Lang tôi có thể làm được, nể mặt cậu làm hết sức!” die nd da nl e q uu ydo n
Lương Tuấn Đào chờ chính là những lời này của anh, lập tức nói tới chuyện Hoắc Vân Phi chiếm giữ con tin Đỗ Hâm Lôi không chịu thả ra, mà Đỗ Hâm Lôi là vợ chưa cưới của chiến hữu của anh…
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mấy ngày đi tới Myanmar, tâm tình của Đỗ Hâm Lôi coi như không tệ. Mặc dù thật bất đắc dĩ với cầm thú âm hồn không tan bên cạnh, chỉ có điều đã lâu ngày rồi, cô liền học được coi thường sự tồn tại của anh ta.
Coi anh ta là không khí, là vi khuẩn, cô coi như không nhìn thấy anh ta! Không nhìn thấy anh ta!
Cứ dùng tư tưởng AQ này tới tê dại mình, nếu không cô sẽ một ngày cũng không sống tiếp được.
Từ sau lần bị bỏ thuốc đó, sau đó dùng sợi dây trói lại hơn hai giờ, căm hận Hoắc Vân Phi của cô không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung. So sánh với căm hận, hơn nữa là e ngại, dưới tình huống bình thường, cô không dám lại đi trêu chọc anh.
Nhớ có một ngày, cô thừa dịp xem ra tâm tình của anh ta rất tốt, thử hòi dò khi nào bọn họ rời khỏi Myanmar.
Lúc ấy Hoắc Vân Phi cười như không cười, một chút dấu hiệu trở mặt cũng không có, hé môi cười nói: “Tôi cho rằng em thích Myanmar.”
Cô nói: “Thích thì thích, chỉ có điều… Tôi càng muốn về nhà!”
Lúc đó cô đã nói một câu như vậy, nói cô nhớ nhà mà thôi, không biết cầm thú này lại trúng gió gì, nụ cười trở nên được gọi là ác độc.
“Tôi thấy em nhớ Triệu Bắc Thành đi! Xem ra tôi phải cố gắng gấp bội để khiến cho em không có hơi sức nhớ tới người đàn ông khác mới được!” Nói xong, không biết anh ta lấy ra một sợi dây thừng từ đâu, lắc lắc ở trước mặt cô.
Lúc ấy cô bị sợ đến sắp ngất đi, vội vàng xua tay lắc đầu, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi, “Tôi không có… Tôi chỉ hỏi một chút… Mà thôi!"
Anh ta nghịch nghịch sợi dây thừng kia, chờ dọa cô đến quá mức, mới thong thả ung dung nói: “Tôi cũng chỉ chọc em chơi mà thôi!
Thả lỏng xuống, cô vừa tức vừa bất đắc dĩ, từ đó không dám hỏi các loại đề như lúc nào thì rời khỏi Myanmar.
Cứ ngày nào qua ngày ấy như vậy, dù sao mỗi ngày Hoắc Vân Phi mang theo cô không phải đi dạo chính là đi xã giao, coi như du lịch miễn phí, chỉ cần coi như người đàn ông này không tồn tại là được rồi.
Đi dạo mấy cửa hàng châu báu, trừ bỏ thán phục những đá quý kia đẹp đẽ tinh xảo ra, càng khiến cho Đỗ Hâm Lôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, toàn bộ mười mấy cửa hàng châu báu này đều là tài sản riêng của nhà họ Hoắc.
Rốt cuộc hiểu rõ vì sao Hoắc Vân Phi mang theo cô ở lại Myanmar lâu như vậy, bởi vì nơi này vốn là một trong những hang ổ của nhà họ Hoắc. Trừ ma túy, trong ngành nghề đá quý châu ngọc này, nhà họ Hoắc cũng có thành tích không tầm thường.
Tài nguyên Myanmar phong phú, đặc biệt thừa thãi các loại đá quý trứ danh. Trong đó vua đá quý – phỉ thúy, càng thêm nổi danh thế giới.
Trong một cửa hàng châu báu lớn nhất ở Myanmar, Đỗ Hâm Lôi ngồi ở khu vực dành riêng cho khách quý trên lầu ba hoa lệ, chung quanh để ngọc và đá quý cực phẩm đếm không hết, khiến cho cô có ảo giác đặt mình trong câu chuyện cổ tích. [email protected]
Châu báu đá quý nơi này không được bày ở trong quầy, mà trực tiếp đặt trên mặt bàn, để tiện cho khách quý giám định và thưởng thức ngắm nghía.
Đỗ Hâm Lôi giống như tất cả những người phụ nữ khác, thích châu báu đẹp đẽ và sáng chói, ánh mắt không tự chủ được lưu luyến trên những đá quý lóe la tia sáng mê người kia, nhưng cô vốn không nghĩ tới muốn phải có chúng.
Cả khu vực dành riêng cho khách quý, trừ nhân viên phục vụ xinh đẹp ra, cũng chỉ có hai vị khách hàng là cô và Hoắc Vân Phi, cả cửa hàng xa hoa trống trải rất yên tĩnh.
“Thích tất cả ở chỗ này sao?” Hoắc Vân Phi nhìn cặp mắt trong trẻo của cô và ngọc với đá quý rực rỡ tôn nhau lên, khóe miệng không khỏi cong lên cười Chỉ vào những đồ ngọc cực phẩm hiếm thấy này, nói với cô, “Thích thứ nào thì tùy tiện chọn!”
Châu báu giá trị hàng tỷ đô, giọng điệu thoải mái của anh lại giống như nhẹ nhàng đưa ra một đồng tiền xu.
Sau khi Đỗ Hâm Lôi nghe được lời của anh ta, ánh mắt vốn thán phục lại dính vào vài phần khinh bỉ, “Tôi chỉ bị anh bắt giữ mà thôi, cho dù đưa những thứ này cho tôi, tôi có thể lấy đi sao?”
Chỉ biết đưa ra nhân tình hữu danh vô thực có hoa không quả, lại không cho phép cô nói nhớ nhà, người đàn ông này bá đạo ngang ngược, cực kỳ đáng ghét. Bây giờ lại cố ý giả vờ hào phóng, ghê tởm!
Nhìn ánh mắt căm giận của cô gái, anh hơi giật mình, đây là ý gì? Ở nơi hoàn cảnh vàng ngọc chất đống, người phụ nữ nào mà không mê loạn? Cô thế mà lại dùng ánh mắt giống như oán giận kẻ thù nhìn anh, giống như anh mới vừa lừa gạt cô mười triệu!
“Tất cả nơi này, bao gồm cả tôi trong đó, chỉ cần em nhìn trúng đều có thể lấy đi!” Hoắc Vân Phi nhấc thân hình cao to khỏe mạnh lên, giống như con báo đi săn trong rừng rậm tao nhã chậm rãi bước đi thong thả tới trước mặt con mồi, nhếch môi cười quỷ dị: “Nói đi, muốn bản thiếu gia hay muốn những châu báu đá quý này?”
Nhìn cô không giống như người phụ nữ ham muốn vật chất, nếu cô nói giữa anh và châu báu lựa chọ người trước, như vậy anh thật sự sẽ khen thưởng cô.
“Tôi cái gì cũng không muốn!" Đỗ Hâm Lôi bị anh nhốt có chút ít buồn bực, mặc dù một lần nữa nhắc nhở mình không nên trêu chọc con cầm thú này, chỉ có điều oán giận tích lũy đạt đến cực hạn nào đó nhất định sẽ bộc phát, “Cũng đều là đồ rác rưởi!’
“…” Anh khẽ híp mắt, chậm rãi cười.
“Hừ!" Đỗ Hâm Lôi lấy can đảm trừng anh, nói: "Tôi và những đá quý châu báu này đều giống nhau bị anh đoạt lấy phi pháp, đều bị ức hiếp, anh còn giả mù sa mưa nói gì mà mặc tôi lựa chọn, không cảm thấy quá mắc ói sao?”
Lăng Lang! Tên này như sấm bên tai! Dõi mắt cả Đông Nam Á, người có can đảm tiên phong trái ý không có mấy ai
Anh ta thống trị một đế quốc hắc ám khổng lồ, có buôn bán trong bạch đạo gần như trải rộng toàn cầu, đếm không hết. Anh ta là đế vương bóng tối, đồng thời cũng là người khổng lồ trong giới kinh doanh, có thể nói ngàn vạn phong hoa tập trung vào một thân.
Một người như vậy, ngoài ra còn có mạng lưới giao tiếp và mạng lưới quan hệ của anh ta, Lương Tuấn Đào chính là một trong những bạn thân của anh ta.
Đều nói, tình hữu nghị chân thật nhất trên đời chỉ có thể sinh ra ở ba địa điểm: sân trường, quân đội, ngục giam.
Lương Tuấn Đào và Lăng Lang đều là bạn học du học ở nước Anh, tính tình hai người hòa hợp, xưng anh gọi em, mặc chung một chiếc quần cũng không ngại. Mà Hoắc Vân Phi lại là bạn nối khố của Lăng Lang, hai người từ nhỏ cởi truồng cùng nhau lớn lên!
Lương Tuấn Đào và Hoắc Vân Phi từng là kẻ địch thề không đội trời chung, nhưng bọn họ lại có chung một người bạn là Lăng Lang!
Bởi vì nguyên nhân thân phận, những năm gần đây Lương Tuấn Đào và Lăng Lang không gặp mặt, chỉ có điều vẫn giữ liên lạc. Cho dù sau này bọn họ đi lên con đường khác, vẫn duy trì tình hữu nghị đã từng khiến cho bọn họ nhiệt huyết sôi trào kia.
Lúc này Triệu Bắc Thành đã hoàn toàn rối loạn, chỉ cần nghĩ đến Hâm Lôi của anh đang chịu hành hạ của Hoắc Vân Phi, anh liền hận không thể lập tức bay đến tam giác vàng cùng đồng quy vu tận *, “Sắp xếp như thế nào cũng tùy anh, tốt nhất nhanh chóng! Tôi lo lắng… Hâm Lôi sẽ làm ra việc ngốc nghếch!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
(*) Đồng quy vu tận: Cùng đến chỗ chết, cùng hủy diệt, trạng thái phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình
Người phụ nữ có lòng tự ái như vậy, nếu thật sự bị Hoắc Vân Phi lăng nhục, cô vô cùng sẽ ngọc đá cùng nát.
Dĩ nhiên, nếu anh biết được Đỗ Hâm Lôi kiêu ngạo đó đã bị Hoắc Vân Phi tôi luyện đến không hề còn chút nóng giận nào, đoán chừng sẽ hộc máu.
“Tôi biết rõ, lập tức liên lạc với Lăng Lang, cậu ngồi một chút đi!” Vì trấn an Triệu Bắc Thành, đồng thời cũng ôm vài phần áy náy với cậu ta (Dù sao Triệu Bắc Thành cũng thay anh cắm chốt tiếp nhận nhiệm vụ chỉ huy hành động ở tam giác vàng), cho dù về công hay về tư, anh đều không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vì sợ Lăng Lang từ chối không nhận điện thoại (Hết cách rồi, tính khí cổ tay to cũng lớn), Lương Tuấn Đào cố ý dùng điện thoại di động của mình gọi tới, rất thuận lợi nghe được giọng nói của Lăng Lang.
“Hơ, nhóc cậu sao đột nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho tôi? Có phải chuyện giả mạo buôn bán vũ khí bị người phát hiện, tìm tôi cấp cứu không?” Mặc dù Lăng Lang không rõ dụng ý của Lương Tuấn Đào khi gọi điện thoại tới, nhưng đoán được cậu ấy nhất định có chuyện.
“Ha ha.” Lương Tuấn Đào lấy thân phận “Phương tiên sinh” buôn bán vũ khí, trước đi tam giác vàng sau đi lưỡi liềm vàng làm nhiệm vụ, chuyện này quả nhiên không gạt được Lăng Lang, “Lần này tôi lại không lăn lộn được nữa, phải tìm cậu cấp cứu!”
Ở lưỡi liềm vàng, Lương Tuấn Đào từng nói với trùm buôn thuốc phiện Issac, anh và Lăng Lang náo loạn không thể lăn lộn được trong giới buôn bán súng ống đạn dược, mới mang theo súng ống đạn dược đi nương nhờ dưới trướng Issac. Chuyện này không thể lừa gạt được tai mắt của Lăng Lang, có thể thấy được cổ tay to này thủ đoạn thông thiên, tất cả đều nằm trong bàn tay của cậu ấy.
Lăng Lang nói chuyên này ra, chính là khiến Lương Tuấn Đào hiểu, mượn dùng tên tuổi của anh cũng không sao, nhưng đừng tưởng rằng anh cái gì cũng không biết!
“Chuyện gì có thể làm khó chiến thần bất bại của chúng ta?” Giọng Lăng Lang lười biếng, lại lộ ra vẻ uy nghi không để cho người ta khinh thường, “Nói nghe một chút, chỉ cần tôi có thể giúp cậu, anh em trong nhà còn cần phải khách sáo sao?”
“Lang Lang, chuyện lần này thật sự cần cậu ra mặt giúp đỡ!” Lương Tuấn Đào nghiêm túc khẩn cầu, “Có liên quan tới một người phụ nữ!”
“Oh!” Lăng Lang lấy làm kỳ quái, nói, “Người phụ nữ nào có thể khiến cho cậu tự mình mở miệng cầu xin tôi? Là vợ của cậu hả?”
Tin đồn Lương nhị thiếu cưng chiều vợ yêu đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ vì để người đẹp vui vẻ, lần này lại vì chuyện gì mà không tiếc mở miệng quý muốn cầu cạnh anh?
“Không phải!” Lương Tuấn Đào dừng một chút, từ từ nói, “Là người phụ nữ của chiến hữu tôi!”
“A, cậu đủ nghĩa khí anh em!” Lăng Lang ngược lại rất sảng khoái, trực tiếp nói thẳng, “Nói đi! Chỉ cần Lăng Lang tôi có thể làm được, nể mặt cậu làm hết sức!” die nd da nl e q uu ydo n
Lương Tuấn Đào chờ chính là những lời này của anh, lập tức nói tới chuyện Hoắc Vân Phi chiếm giữ con tin Đỗ Hâm Lôi không chịu thả ra, mà Đỗ Hâm Lôi là vợ chưa cưới của chiến hữu của anh…
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mấy ngày đi tới Myanmar, tâm tình của Đỗ Hâm Lôi coi như không tệ. Mặc dù thật bất đắc dĩ với cầm thú âm hồn không tan bên cạnh, chỉ có điều đã lâu ngày rồi, cô liền học được coi thường sự tồn tại của anh ta.
Coi anh ta là không khí, là vi khuẩn, cô coi như không nhìn thấy anh ta! Không nhìn thấy anh ta!
Cứ dùng tư tưởng AQ này tới tê dại mình, nếu không cô sẽ một ngày cũng không sống tiếp được.
Từ sau lần bị bỏ thuốc đó, sau đó dùng sợi dây trói lại hơn hai giờ, căm hận Hoắc Vân Phi của cô không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung. So sánh với căm hận, hơn nữa là e ngại, dưới tình huống bình thường, cô không dám lại đi trêu chọc anh.
Nhớ có một ngày, cô thừa dịp xem ra tâm tình của anh ta rất tốt, thử hòi dò khi nào bọn họ rời khỏi Myanmar.
Lúc ấy Hoắc Vân Phi cười như không cười, một chút dấu hiệu trở mặt cũng không có, hé môi cười nói: “Tôi cho rằng em thích Myanmar.”
Cô nói: “Thích thì thích, chỉ có điều… Tôi càng muốn về nhà!”
Lúc đó cô đã nói một câu như vậy, nói cô nhớ nhà mà thôi, không biết cầm thú này lại trúng gió gì, nụ cười trở nên được gọi là ác độc.
“Tôi thấy em nhớ Triệu Bắc Thành đi! Xem ra tôi phải cố gắng gấp bội để khiến cho em không có hơi sức nhớ tới người đàn ông khác mới được!” Nói xong, không biết anh ta lấy ra một sợi dây thừng từ đâu, lắc lắc ở trước mặt cô.
Lúc ấy cô bị sợ đến sắp ngất đi, vội vàng xua tay lắc đầu, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi, “Tôi không có… Tôi chỉ hỏi một chút… Mà thôi!"
Anh ta nghịch nghịch sợi dây thừng kia, chờ dọa cô đến quá mức, mới thong thả ung dung nói: “Tôi cũng chỉ chọc em chơi mà thôi!
Thả lỏng xuống, cô vừa tức vừa bất đắc dĩ, từ đó không dám hỏi các loại đề như lúc nào thì rời khỏi Myanmar.
Cứ ngày nào qua ngày ấy như vậy, dù sao mỗi ngày Hoắc Vân Phi mang theo cô không phải đi dạo chính là đi xã giao, coi như du lịch miễn phí, chỉ cần coi như người đàn ông này không tồn tại là được rồi.
Đi dạo mấy cửa hàng châu báu, trừ bỏ thán phục những đá quý kia đẹp đẽ tinh xảo ra, càng khiến cho Đỗ Hâm Lôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, toàn bộ mười mấy cửa hàng châu báu này đều là tài sản riêng của nhà họ Hoắc.
Rốt cuộc hiểu rõ vì sao Hoắc Vân Phi mang theo cô ở lại Myanmar lâu như vậy, bởi vì nơi này vốn là một trong những hang ổ của nhà họ Hoắc. Trừ ma túy, trong ngành nghề đá quý châu ngọc này, nhà họ Hoắc cũng có thành tích không tầm thường.
Tài nguyên Myanmar phong phú, đặc biệt thừa thãi các loại đá quý trứ danh. Trong đó vua đá quý – phỉ thúy, càng thêm nổi danh thế giới.
Trong một cửa hàng châu báu lớn nhất ở Myanmar, Đỗ Hâm Lôi ngồi ở khu vực dành riêng cho khách quý trên lầu ba hoa lệ, chung quanh để ngọc và đá quý cực phẩm đếm không hết, khiến cho cô có ảo giác đặt mình trong câu chuyện cổ tích. [email protected]
Châu báu đá quý nơi này không được bày ở trong quầy, mà trực tiếp đặt trên mặt bàn, để tiện cho khách quý giám định và thưởng thức ngắm nghía.
Đỗ Hâm Lôi giống như tất cả những người phụ nữ khác, thích châu báu đẹp đẽ và sáng chói, ánh mắt không tự chủ được lưu luyến trên những đá quý lóe la tia sáng mê người kia, nhưng cô vốn không nghĩ tới muốn phải có chúng.
Cả khu vực dành riêng cho khách quý, trừ nhân viên phục vụ xinh đẹp ra, cũng chỉ có hai vị khách hàng là cô và Hoắc Vân Phi, cả cửa hàng xa hoa trống trải rất yên tĩnh.
“Thích tất cả ở chỗ này sao?” Hoắc Vân Phi nhìn cặp mắt trong trẻo của cô và ngọc với đá quý rực rỡ tôn nhau lên, khóe miệng không khỏi cong lên cười Chỉ vào những đồ ngọc cực phẩm hiếm thấy này, nói với cô, “Thích thứ nào thì tùy tiện chọn!”
Châu báu giá trị hàng tỷ đô, giọng điệu thoải mái của anh lại giống như nhẹ nhàng đưa ra một đồng tiền xu.
Sau khi Đỗ Hâm Lôi nghe được lời của anh ta, ánh mắt vốn thán phục lại dính vào vài phần khinh bỉ, “Tôi chỉ bị anh bắt giữ mà thôi, cho dù đưa những thứ này cho tôi, tôi có thể lấy đi sao?”
Chỉ biết đưa ra nhân tình hữu danh vô thực có hoa không quả, lại không cho phép cô nói nhớ nhà, người đàn ông này bá đạo ngang ngược, cực kỳ đáng ghét. Bây giờ lại cố ý giả vờ hào phóng, ghê tởm!
Nhìn ánh mắt căm giận của cô gái, anh hơi giật mình, đây là ý gì? Ở nơi hoàn cảnh vàng ngọc chất đống, người phụ nữ nào mà không mê loạn? Cô thế mà lại dùng ánh mắt giống như oán giận kẻ thù nhìn anh, giống như anh mới vừa lừa gạt cô mười triệu!
“Tất cả nơi này, bao gồm cả tôi trong đó, chỉ cần em nhìn trúng đều có thể lấy đi!” Hoắc Vân Phi nhấc thân hình cao to khỏe mạnh lên, giống như con báo đi săn trong rừng rậm tao nhã chậm rãi bước đi thong thả tới trước mặt con mồi, nhếch môi cười quỷ dị: “Nói đi, muốn bản thiếu gia hay muốn những châu báu đá quý này?”
Nhìn cô không giống như người phụ nữ ham muốn vật chất, nếu cô nói giữa anh và châu báu lựa chọ người trước, như vậy anh thật sự sẽ khen thưởng cô.
“Tôi cái gì cũng không muốn!" Đỗ Hâm Lôi bị anh nhốt có chút ít buồn bực, mặc dù một lần nữa nhắc nhở mình không nên trêu chọc con cầm thú này, chỉ có điều oán giận tích lũy đạt đến cực hạn nào đó nhất định sẽ bộc phát, “Cũng đều là đồ rác rưởi!’
“…” Anh khẽ híp mắt, chậm rãi cười.
“Hừ!" Đỗ Hâm Lôi lấy can đảm trừng anh, nói: "Tôi và những đá quý châu báu này đều giống nhau bị anh đoạt lấy phi pháp, đều bị ức hiếp, anh còn giả mù sa mưa nói gì mà mặc tôi lựa chọn, không cảm thấy quá mắc ói sao?”