Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302
Editor: Puck - Diễn đàn
Tôi là nam phượng hoàng không hơn không kém!
(*) Nam phượng hoàng: chỉ người đàn ông xuất thân nghèo khó, nhiều lần vất vả thi lên đại học, sau khi tốt nghiệp ở lại thành thị công tác sinh sống
Sinh ra ở nông thôn nghèo khó, cha mẹ chết sớm, ông bà nội dựa vào mót rác tạo điều kiện cho tôi đi học. Hoàn cảnh sinh hoạt đặc thù tạo cho tôi tính cách ẩn nhẫn, từ khi còn nhỏ tôi đã học được khống chế cảm xúc.
Gần như chưa từng ai nhìn thấy tôi rơi lệ hay tức giận, bởi vì tôi không có tư cách phóng túng. Phóng túng cũng cần vốn liếng, tôi đây cô độc ngay cả phát tiết cảm xúc cũng không xứng.
Duy nhất có thể làm được chính là, khắc khổ học tập, để cho tất cả mọi người nhìn thấy thành tích và nỗ lực của tôi.
Thành tích học tập của tôi nổi trội xuất sắc khiến cho mọi người trố mắt tặc lưỡi, vào trung học, hàng năm đều là trạng nguyên trong huyện. Dựa vào thành tích ưu tú không ai có thể địch nổi cộng thêm khả năng bắn súng ưu tú trời sinh, tôi được cử đến trường cao đẳng quân đội ở Kinh đô bồi dưỡng.
Tin tưởng dựa vào cố gắng và trả giá của mình, sớm muộn gì tôi có thể lấy được trở nên nổi bật làm một người trên người! Chỉ có điều, Lương Tuấn Đào đến để cho tôi thực hiện nguyện vọng suốt đời trước tiên!
Anh ấy để cho tôi khỏi phấn đấu hai mươi năm!
Tôi luôn tôn thờ Lương Tuấn Đào, anh ấy là quý nhân trong số mệnh của tôi, không có anh ấy liền không có Triệu Bắc Thành tôi ngày hôm nay.
Sau khi tốt nghiệp trường quân đội liền được phân đến dưới tay anh ấy, dựa vào tài năng nổi trội tôi nhanh chóng nhận được thưởng thức của anh ấy, liên tục đề bạt đặc biệt. Anh ấy là Bá Nhạc của tôi, là ân nhân của tôi, là chúa tể của tôi.
Đi theo phía sau anh ấy, tôi lên như diều gặp gió. Từ binh nhì đến sĩ quan rồi thiếu úy… Thượng úy cho đến thiếu tá! die~nd a4nle^q u21ydo^n
Tôi đã nhìn thấy rất nhiều người cùng quân hàm thiếu tá như tôi, trong bọn họ có rất nhiều người đã tóc bạc đầy đầu. Thậm chí còn có rất nhiều người ở quân đội cả đời, quân hàm cũng không cao bằng tôi.
Đối với nam phượng hoàng không hề có bất cứ bối cảnh và nhân mạch mà nói, có thể một bước lên mây giống như tôi quả thật là vô cùng hiếm có.
Đi theo bên người Lương Tuấn Đào năm năm, được chứng kiến chiến công và thành tích huy hoàng của anh ấy, thừa nhận thành công của anh ấy hoàn toàn dựa vào thực lực, chỉ có điều khởi điểm của anh ấy cao hơn người bình thường một chút, anh ấy là con trai của bộ trưởng quân khu, ông nội của anh ấy là lão thủ trưởng quân đội!
Bối cảnh gia đình như thế khiến cho anh ấy như hổ thêm cánh, sáng rực nở rộ, không ai có thể chống cự. Tôi được anh ấy chiếu cố và trọng dụng, đi theo anh ấy một đường bay lên, đưa tới vô số cực kỳ hâm mộ ghen tỵ.
Rát nhiều công tử gia đình quân đội ở kinh đô cũng không có cấp bậc quân hàm cao như tôi, bọn họ phải ở dưới quyền của tôi nghe theo mệnh lệnh của tôi! Tất cả đều do Lương Tuấn Đào ban ơn, đối với anh ấy, tôi nghĩ không cần lặp lại bản thân mang ơn. Tóm lại, chỉ cần anh ấy ra lệnh một tiếng, chẳng sợ núi đao biển lửa, tôi cũng sẽ không chút do dự xông tới.
Lời thề của quân nhân –– Nguyện trung thành với quốc gia nguyện trung thành với nhân dân nguyện trung thành với Đảng!
Lời thề của Triệu Bắc Thành tôi –– nguyện trung thành với Lương Tuấn Đào!
Đúng vậy, tôi chỉ trung thành với Lương Tuấn Đào! Trong mắt của tôi chỉ có anh ấy! Còn lại đều đồng nghĩa với cặn bã!
Chỉ cần là mệnh lệnh của anh ấy, tôi sẽ tập hợp một trăm phần trăm nỗ lực đi hoàn thành, thực hiện viên mãn hoàn mỹ. Tôi không hỏi đúng sai, chẳng sợ anh để cho tôi đi ám sát vị lão thủ trưởng quân đội nào, tôi cũng không chút do dự.
Khi yêu Hâm Lôi, tôi mới vừa vinh dự trở thành thiếu tá.
Ở trong quân đội, sĩ quan quân nhân con trẻ đầy hứa hẹn như tôi không thể nghi ngờ là mục tiêu của số đông. Nữ binh theo đuổi tôi vô số, tôi chưa từng liếc nhìn ai, chỉ riêng Hâm Lôi tôi vừa nhìn đã yêu. die nda nle equ ydo nn
Cô với quân hàm trung úy không thể nghi ngờ cũng là rồng phượng trong loài người, cô cũng xuất thân thiên kim gia đình quân đội, ở quân đội, miễn là sĩ quan quân nhân trẻ tuổi, đều có một chút thân phận và gia thế. Nam phượng hoàng giống như tôi, ít lại càng ít.
Biết được tôi theo đuổi Đỗ Hâm Lôi, Lương Tuấn Đào cố ý điều nữ binh đến đoàn Phi Ưng, tạo cơ hội cho tôi. Mặt khác, anh ấy còn nhiều lần bố trí tôi đi nữ binh dạy bắn bia, thời gian tiếp xúc như vậy tăng nhiều, tôi thành công theo đuổi được cô ấy.
Hâm Lôi xinh đẹp là một người da ngăm đen nhưng dung mạo xinh đẹp không hơn không kém, hai mắt thật to, tính cách hoạt bát, sáng sủa thoải mái, làm cho người ta có cảm giác ánh sáng vui sướng.
Cùng với cô ấy, tôi quá hạnh phúc! Trên thế giới có hai người tôi yêu nhất, một người là Lương Tuấn Đào, một người khác chính là cô Đỗ Hâm Lôi.
Ặc, hóa ra theo bản năng, vị trí của Lương Tuấn Đào vẫn xếp trước cô. Đây có phải nói lên, tình yêu của tôi đối với cô ấy không phải khắc sâu như vậy.
Nhưng mà, tôi chưa từng hoài nghi tình yêu của tôi đối với cô ấy. Tôi yêu Hâm Lôi, Hâm Lôi cũng yêu tôi! Hai người yêu nhau mấy năm, luôn luôn có bãi mìn cuối cùng bước không qua.
Tôi hàm súc cô ấy bảo thủ, hai người nói chuyện yêu đương, cảm thấy tình cảm này rất đẹp, chúng tôi hứa hẹn muốn lưu đến đêm động phòng hoa chúc lãng mạn.
Khi biết được tôi cũng không có quan hệ mang tính thực chất với Đỗ Hâm Lôi, Lương Tuấn Đào có vẻ giật mình.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh ấy, tôi như bị đâm mũi nhọn vào lưng. Nhớ tới có một lần tôi hành động bất lợi, kết quả khiến cho nhiệm vụ lần đó thất bại, anh ấy nhìn tôi cũng chính là ánh mắt như vậy.
“Sao vậy? Chẳng lẽ… Em làm sai rồi sa?” Tôi nghi ngờ không hiểu hỏi anh ấy.
Thật lâu sau, Lương Tuấn Đào ý vị sâu xa cười với tôi: “Đối với phụ nữ, phải ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế!”
Tôi hàm súc mỉm cười, chắc chắn nói cho anh ấy biết: “Em và Hâm Lôi hai bên tình đầu ý hợp, muốn đợi nước chảy thành sông. Sau khi kết hôn thời gian ở cùng nhau còn dài, không định nóng lòng nhất thời!”
Lời này khiến Lương Tuấn Đào hâm mộ lại ghen tỵ, anh ấy và Lâm Tuyết không yêu lập gia đình, vì củng cố hôn nhân, anh ấy nỗ lực tạo đứa bé, hy vọng dùng đứa bé buộc bà xã lại, lại nói tiếp, anh ấy là nhân vật oai phong một cõi trong giới quân đội, ở trong hôn nhân lại hèn mọn đáng thương, thậm chí anh cũng không dám hy vọng xa vời tình yêu của Lâm Tuyết. d1en d4nl 3q21y d0n
Người đàn ông không có tình yêu mới nóng lòng xâm chiếm thân thể phụ nữ, định dùng dấu hiệu này làm chinh phục cô ấy. Thật ra đây là biểu hiện không tự tin.
Lương Tuấn Đào chật vật trong nháy mắt khiến cho tôi cảm thấy tự hào gấp bội, ít nhất có một mặt tôi mạnh hơn anh ấy. Hâm Lôi của tôi yêu tôi khắc sâu, chúng tôi có được tình yêu hai bên tình đầu ý hợp, không cần hình thức tuyên cáo gì, đủ để cho bất kỳ người đàn ông nào đều hâm mộ ghen tỵ.
Tôi và Hâm Lôi đắm chìm trong biển tình, hòa thuận mỹ mãn. Đến mức chúng tôi cho rằng cuộc sống hạnh phúc này sẽ luôn luôn liên tục đi xuống, không nghĩ tới biển tình phẳng lặng ngọt ngào cũng có ngày gió nổi lên đất rung núi lở.
Không chỉ một lần thu dọn cục diện rối rắm cho Lương Tuấn Đào! Hành động ở tam giác vàng, tôi nghĩa vô phản cố thay anh ấy lưu lại, làm quan chỉ huy cho hành động.
Nếu tôi biết sẽ mất đi Hâm Lôi, tin tưởng tôi sẽ lần đầu tiên trong đời cãi lại mệnh lệnh của Lương Tuấn Đào, từ chối lưu lại thay anh ấy.
Đáng tiếc, quỹ đạo sinh mệnh lưu hành một chiều, còn lâu mới có thể quay ngược chiều, sai lầm là sai lầm rồi, tôi vì thế trả giá lớn thê thảm đủ để hủy diệt cả đời tôi –– tôi vĩnh viễn mất đi Hâm Lôi rồi.
Nhà họ Hoắc bắt lấy Hâm Lôi, tôi tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi tình huống sau này sẽ phát triển nghiêm trọng như vậy.
Lương Tuấn Đào an ủi tôi, nói anh ấy sẽ giúp tôi điều về nước, thỏa mãn điều kiện của nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc tự nhiên sẽ thả Hâm Lôi về.
Tôi hoàn toàn rối loạn tiếp nhận tất cả sắp xếp của anh ấy, mất đi Hâm Lôi, toàn bộ thế giới của tôi dường như đã sụp xuống.
Thời gian tiếp theo, tôi luôn trong chờ đợi vượt qua. Nhà họ Hoắc sừng sững Đông Nam Á mấy chục năm, quân đội chính phủ đều không có biện pháp nào với bọn họ, nếu không phải Lương Tuấn Đào ra mặt thay tôi, tôi cũng không biết mình có thể làm gì.
Quá trình giao thiệp cực kỳ không thuận lợi, dự cảm không tốt trong lòng càng ngày càng nồng đậm. Thần sắc ngưng trọng của Lương Tuấn Đào khiến cho tôi biết được tình huống rất không ổn, tôi cố lấy dũng khí hỏi anh ấy rốt cuộc như thế nào, có phải Hâm Lôi đã gặp nạn không.
Tôi là nam phượng hoàng không hơn không kém!
(*) Nam phượng hoàng: chỉ người đàn ông xuất thân nghèo khó, nhiều lần vất vả thi lên đại học, sau khi tốt nghiệp ở lại thành thị công tác sinh sống
Sinh ra ở nông thôn nghèo khó, cha mẹ chết sớm, ông bà nội dựa vào mót rác tạo điều kiện cho tôi đi học. Hoàn cảnh sinh hoạt đặc thù tạo cho tôi tính cách ẩn nhẫn, từ khi còn nhỏ tôi đã học được khống chế cảm xúc.
Gần như chưa từng ai nhìn thấy tôi rơi lệ hay tức giận, bởi vì tôi không có tư cách phóng túng. Phóng túng cũng cần vốn liếng, tôi đây cô độc ngay cả phát tiết cảm xúc cũng không xứng.
Duy nhất có thể làm được chính là, khắc khổ học tập, để cho tất cả mọi người nhìn thấy thành tích và nỗ lực của tôi.
Thành tích học tập của tôi nổi trội xuất sắc khiến cho mọi người trố mắt tặc lưỡi, vào trung học, hàng năm đều là trạng nguyên trong huyện. Dựa vào thành tích ưu tú không ai có thể địch nổi cộng thêm khả năng bắn súng ưu tú trời sinh, tôi được cử đến trường cao đẳng quân đội ở Kinh đô bồi dưỡng.
Tin tưởng dựa vào cố gắng và trả giá của mình, sớm muộn gì tôi có thể lấy được trở nên nổi bật làm một người trên người! Chỉ có điều, Lương Tuấn Đào đến để cho tôi thực hiện nguyện vọng suốt đời trước tiên!
Anh ấy để cho tôi khỏi phấn đấu hai mươi năm!
Tôi luôn tôn thờ Lương Tuấn Đào, anh ấy là quý nhân trong số mệnh của tôi, không có anh ấy liền không có Triệu Bắc Thành tôi ngày hôm nay.
Sau khi tốt nghiệp trường quân đội liền được phân đến dưới tay anh ấy, dựa vào tài năng nổi trội tôi nhanh chóng nhận được thưởng thức của anh ấy, liên tục đề bạt đặc biệt. Anh ấy là Bá Nhạc của tôi, là ân nhân của tôi, là chúa tể của tôi.
Đi theo phía sau anh ấy, tôi lên như diều gặp gió. Từ binh nhì đến sĩ quan rồi thiếu úy… Thượng úy cho đến thiếu tá! die~nd a4nle^q u21ydo^n
Tôi đã nhìn thấy rất nhiều người cùng quân hàm thiếu tá như tôi, trong bọn họ có rất nhiều người đã tóc bạc đầy đầu. Thậm chí còn có rất nhiều người ở quân đội cả đời, quân hàm cũng không cao bằng tôi.
Đối với nam phượng hoàng không hề có bất cứ bối cảnh và nhân mạch mà nói, có thể một bước lên mây giống như tôi quả thật là vô cùng hiếm có.
Đi theo bên người Lương Tuấn Đào năm năm, được chứng kiến chiến công và thành tích huy hoàng của anh ấy, thừa nhận thành công của anh ấy hoàn toàn dựa vào thực lực, chỉ có điều khởi điểm của anh ấy cao hơn người bình thường một chút, anh ấy là con trai của bộ trưởng quân khu, ông nội của anh ấy là lão thủ trưởng quân đội!
Bối cảnh gia đình như thế khiến cho anh ấy như hổ thêm cánh, sáng rực nở rộ, không ai có thể chống cự. Tôi được anh ấy chiếu cố và trọng dụng, đi theo anh ấy một đường bay lên, đưa tới vô số cực kỳ hâm mộ ghen tỵ.
Rát nhiều công tử gia đình quân đội ở kinh đô cũng không có cấp bậc quân hàm cao như tôi, bọn họ phải ở dưới quyền của tôi nghe theo mệnh lệnh của tôi! Tất cả đều do Lương Tuấn Đào ban ơn, đối với anh ấy, tôi nghĩ không cần lặp lại bản thân mang ơn. Tóm lại, chỉ cần anh ấy ra lệnh một tiếng, chẳng sợ núi đao biển lửa, tôi cũng sẽ không chút do dự xông tới.
Lời thề của quân nhân –– Nguyện trung thành với quốc gia nguyện trung thành với nhân dân nguyện trung thành với Đảng!
Lời thề của Triệu Bắc Thành tôi –– nguyện trung thành với Lương Tuấn Đào!
Đúng vậy, tôi chỉ trung thành với Lương Tuấn Đào! Trong mắt của tôi chỉ có anh ấy! Còn lại đều đồng nghĩa với cặn bã!
Chỉ cần là mệnh lệnh của anh ấy, tôi sẽ tập hợp một trăm phần trăm nỗ lực đi hoàn thành, thực hiện viên mãn hoàn mỹ. Tôi không hỏi đúng sai, chẳng sợ anh để cho tôi đi ám sát vị lão thủ trưởng quân đội nào, tôi cũng không chút do dự.
Khi yêu Hâm Lôi, tôi mới vừa vinh dự trở thành thiếu tá.
Ở trong quân đội, sĩ quan quân nhân con trẻ đầy hứa hẹn như tôi không thể nghi ngờ là mục tiêu của số đông. Nữ binh theo đuổi tôi vô số, tôi chưa từng liếc nhìn ai, chỉ riêng Hâm Lôi tôi vừa nhìn đã yêu. die nda nle equ ydo nn
Cô với quân hàm trung úy không thể nghi ngờ cũng là rồng phượng trong loài người, cô cũng xuất thân thiên kim gia đình quân đội, ở quân đội, miễn là sĩ quan quân nhân trẻ tuổi, đều có một chút thân phận và gia thế. Nam phượng hoàng giống như tôi, ít lại càng ít.
Biết được tôi theo đuổi Đỗ Hâm Lôi, Lương Tuấn Đào cố ý điều nữ binh đến đoàn Phi Ưng, tạo cơ hội cho tôi. Mặt khác, anh ấy còn nhiều lần bố trí tôi đi nữ binh dạy bắn bia, thời gian tiếp xúc như vậy tăng nhiều, tôi thành công theo đuổi được cô ấy.
Hâm Lôi xinh đẹp là một người da ngăm đen nhưng dung mạo xinh đẹp không hơn không kém, hai mắt thật to, tính cách hoạt bát, sáng sủa thoải mái, làm cho người ta có cảm giác ánh sáng vui sướng.
Cùng với cô ấy, tôi quá hạnh phúc! Trên thế giới có hai người tôi yêu nhất, một người là Lương Tuấn Đào, một người khác chính là cô Đỗ Hâm Lôi.
Ặc, hóa ra theo bản năng, vị trí của Lương Tuấn Đào vẫn xếp trước cô. Đây có phải nói lên, tình yêu của tôi đối với cô ấy không phải khắc sâu như vậy.
Nhưng mà, tôi chưa từng hoài nghi tình yêu của tôi đối với cô ấy. Tôi yêu Hâm Lôi, Hâm Lôi cũng yêu tôi! Hai người yêu nhau mấy năm, luôn luôn có bãi mìn cuối cùng bước không qua.
Tôi hàm súc cô ấy bảo thủ, hai người nói chuyện yêu đương, cảm thấy tình cảm này rất đẹp, chúng tôi hứa hẹn muốn lưu đến đêm động phòng hoa chúc lãng mạn.
Khi biết được tôi cũng không có quan hệ mang tính thực chất với Đỗ Hâm Lôi, Lương Tuấn Đào có vẻ giật mình.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh ấy, tôi như bị đâm mũi nhọn vào lưng. Nhớ tới có một lần tôi hành động bất lợi, kết quả khiến cho nhiệm vụ lần đó thất bại, anh ấy nhìn tôi cũng chính là ánh mắt như vậy.
“Sao vậy? Chẳng lẽ… Em làm sai rồi sa?” Tôi nghi ngờ không hiểu hỏi anh ấy.
Thật lâu sau, Lương Tuấn Đào ý vị sâu xa cười với tôi: “Đối với phụ nữ, phải ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế!”
Tôi hàm súc mỉm cười, chắc chắn nói cho anh ấy biết: “Em và Hâm Lôi hai bên tình đầu ý hợp, muốn đợi nước chảy thành sông. Sau khi kết hôn thời gian ở cùng nhau còn dài, không định nóng lòng nhất thời!”
Lời này khiến Lương Tuấn Đào hâm mộ lại ghen tỵ, anh ấy và Lâm Tuyết không yêu lập gia đình, vì củng cố hôn nhân, anh ấy nỗ lực tạo đứa bé, hy vọng dùng đứa bé buộc bà xã lại, lại nói tiếp, anh ấy là nhân vật oai phong một cõi trong giới quân đội, ở trong hôn nhân lại hèn mọn đáng thương, thậm chí anh cũng không dám hy vọng xa vời tình yêu của Lâm Tuyết. d1en d4nl 3q21y d0n
Người đàn ông không có tình yêu mới nóng lòng xâm chiếm thân thể phụ nữ, định dùng dấu hiệu này làm chinh phục cô ấy. Thật ra đây là biểu hiện không tự tin.
Lương Tuấn Đào chật vật trong nháy mắt khiến cho tôi cảm thấy tự hào gấp bội, ít nhất có một mặt tôi mạnh hơn anh ấy. Hâm Lôi của tôi yêu tôi khắc sâu, chúng tôi có được tình yêu hai bên tình đầu ý hợp, không cần hình thức tuyên cáo gì, đủ để cho bất kỳ người đàn ông nào đều hâm mộ ghen tỵ.
Tôi và Hâm Lôi đắm chìm trong biển tình, hòa thuận mỹ mãn. Đến mức chúng tôi cho rằng cuộc sống hạnh phúc này sẽ luôn luôn liên tục đi xuống, không nghĩ tới biển tình phẳng lặng ngọt ngào cũng có ngày gió nổi lên đất rung núi lở.
Không chỉ một lần thu dọn cục diện rối rắm cho Lương Tuấn Đào! Hành động ở tam giác vàng, tôi nghĩa vô phản cố thay anh ấy lưu lại, làm quan chỉ huy cho hành động.
Nếu tôi biết sẽ mất đi Hâm Lôi, tin tưởng tôi sẽ lần đầu tiên trong đời cãi lại mệnh lệnh của Lương Tuấn Đào, từ chối lưu lại thay anh ấy.
Đáng tiếc, quỹ đạo sinh mệnh lưu hành một chiều, còn lâu mới có thể quay ngược chiều, sai lầm là sai lầm rồi, tôi vì thế trả giá lớn thê thảm đủ để hủy diệt cả đời tôi –– tôi vĩnh viễn mất đi Hâm Lôi rồi.
Nhà họ Hoắc bắt lấy Hâm Lôi, tôi tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi tình huống sau này sẽ phát triển nghiêm trọng như vậy.
Lương Tuấn Đào an ủi tôi, nói anh ấy sẽ giúp tôi điều về nước, thỏa mãn điều kiện của nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc tự nhiên sẽ thả Hâm Lôi về.
Tôi hoàn toàn rối loạn tiếp nhận tất cả sắp xếp của anh ấy, mất đi Hâm Lôi, toàn bộ thế giới của tôi dường như đã sụp xuống.
Thời gian tiếp theo, tôi luôn trong chờ đợi vượt qua. Nhà họ Hoắc sừng sững Đông Nam Á mấy chục năm, quân đội chính phủ đều không có biện pháp nào với bọn họ, nếu không phải Lương Tuấn Đào ra mặt thay tôi, tôi cũng không biết mình có thể làm gì.
Quá trình giao thiệp cực kỳ không thuận lợi, dự cảm không tốt trong lòng càng ngày càng nồng đậm. Thần sắc ngưng trọng của Lương Tuấn Đào khiến cho tôi biết được tình huống rất không ổn, tôi cố lấy dũng khí hỏi anh ấy rốt cuộc như thế nào, có phải Hâm Lôi đã gặp nạn không.
Bình luận facebook