Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Editor: Puck
Trong lòng đã có nghi ngờ, cũng may anh biết Lương Tuấn Đào xuất thân nhà binh, sẽ không lưu luyến ngai vàng trùm buôn thuốc phiện nơi này, nếu không, bất kỳ người đàn ông nào có thói quen duy ngã độc tôn * oai phong một cõi, sợ rằng cũng khó có thể quay lại quân đội sống cuộc sống y hệt nhà tu khổ hành **.
(*) duy ngã độc tôn: hình dung cực đoan tự cao tự đại
(**) khổ hành: thuật ngữ tôn giáo, dạy phương pháp tu hành, cố ý dùng đủ loại khổ sở người bình thường khó có thể chịu đựng được tới hành hạ mình.
Vấn đề của hai người còn chưa đạt thành nhất trí, Phùng Trường Nghĩa đã vội vàng chạy tới đây, hành quân lễ với hai người, giọng nặng nề nói: “Những thợ đào mỏ xảy ra bạo loạn, trong tay bọn họ có vũ khí, sức sát thương cực mạnh, xung đột khó mà tránh khỏi thương vong, xin chỉ thị!”
Cục diện không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng vẫn xuất hiện, Lương Tuấn Đào trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn Phùng Trường Nghĩa, hỏi, “Vô duyên vô cớ bạo loạn?”
Anh rõ ràng liên tục dặn dò chiến sĩ tiếp xúc với thợ đào mỏ, nhất định phải chú ý trấn an cảm xúc của thợ đào mỏ, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không cho phép dùng võ. Những thợ đào mỏ này khát máu hiếu chiến, một khi đã tìm được cái cớ thêu dệt, hậu quả sẽ không thể cứu vãn.
“Hình như khi người của anh Thất kêu gọi bọn họ đầu hàng nã một phát súng, những thợ mỏ kia nhất thời vỡ tổ!” Phùng Trường Nghĩa nói thật.
“...” Tức, tức nghiêm trọng! Lương Tuấn Đào dùng hết hơi sức mới kiềm chế được không cho Tào Dịch Côn một phát súng ngay tại chỗ! Mẹ nó, anh mất hết sức của chín trâu hai hổ khó khăn lắm mới giải quyết cục diện, ngắn ngủi chỉ trong mấy phút đã bị Tào Thất này t*ng trùng lên não làm hỏng hoàn toàn.
Tào Dịch Côn thật ra giống như hoàn toàn không nhìn ra lửa giận của cậu ta, còn nói năng hùng hồn: “Anh đã nói rồi, những thợ đào mỏ này giống như ngồi kho thuốc súng, không để ý đến đã nổ tung! Quá nguy hiểm gì đó không thể lưu lại, vẫn thừa cơ hội này trừ đi toàn bộ, để cho bọn họ chôn theo Sá Đặc đi!”
Mẹ nó, tao thấy nên cho mày chôn theo Sá Đặc! Lương Tuấn Đào liếc mắt, hơi nhếch môi lên không nói, trong lòng đang suy nghĩ nếu tại chỗ đánh chết Tào Dịch Côn sẽ lấy tức giận của bao nhiêu người.
Thấy sắc mặt của Lương Tuấn Đào thật sự không đẹp mắt, Tào Dịch Côn cũng phát hiện mình khiến cậu ta dựng lông lên rồi. Mặc dù tam giác vàng là thiên hạ của anh, nhưng không biết tại sao, trong tiềm thức vẫn có kính sợ khó hiểu với Lương Tuấn Đào. Cảm giác nói không rõ ràng này, giống như bầy sói nhìn thấy con cọp bị lạc đàn, mặc dù biết rõ mình nắm chắc đại cục trong tay, đối phương không uy hiếp được mình, nhưng vẫn có bản năng e sợ với vua của bách thú.
“Anh con mẹ nó!” Lương Tuấn Đào ngẫm nghĩ liên tục, cảm thấy nếu đập chết Tào Thất thì tiền vốn quá cao, khó khăn lắm mới thống nhất được lãnh thổ lại sẽ bị chia năm xẻ bảy, được không bù nổi mất, quyết định buông tha ý định này, chuẩn bị tiến hành giáo dục bằng đầu lưỡi. Dĩ nhiên, giáo dục mỗi người phải khác nhau, nếu như nói ích lợi quốc gia trách nhiệm dân tộc với Tào Thất không khác nào đàn gảy tai trâu, anh dứt khoát nắm quyền sắt đấm ngay một đấm ngay ngực Tào Dịch Côn.
Tào Dịch Côn định tránh, nhưng động tác của anh không nhanh hơn Lương Tuấn Đào, cứ trơ mắt bị một quyền như sắt như vậy, thân hình cao lớn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.
Thân tín bên cạnh vội vàng đỡ anh ta, những người khác cũng lập tức rút súng ra, kéo chốt nhắm ngay vào Lương Tuấn Đào và tất cả người do anh mang tới.
“Nổ súng sao! Tào lão Thất, có khí phách cứ để người của anh nổ súng!” Lương Tuấn Đào khoanh hai tay lại, híp mắt sáng, vẻ mặt tức giận còn chưa hết.
Tào Dịch Côn sờ lồng ngực bị đánh, đau đớn một trận, cả giận nói: “Tại sao đánh anh?”
“Anh cần ăn đòn!” Lương Tuấn Đào chỉ vào anh ta mắng, “Ếch ngồi đáy giếng gì đó, có phải anh sợ em khống chế thợ đào mỏ sẽ tạo thành uy hiếp với anh không? Mẹ nó, anh có thể có chút tiền đồ không? Chẳng lẽ anh còn sợ em cướp mất cái ghế Độc Vương giao lại cho anh?”
Bị vạch trần tâm sự, da mặt Tào Dịch Côn dù dày cũng không khỏi hơi ngượng ngập. Phẫn nộ nói, “Anh biết rõ em không hiếm lạ gì cái ghế của anh! Chỉ có điều trước khi làm chuyện gì có thể thương lượng với anh trước khi đánh không...”
“Thương lượng cái rắm! Ông đây chảy máu liều mạng ở đây, hơi mất tập trung sẽ sớm gặp tổ tiên, chuyện gì mà phải thương lượng với anh trước khi đánh? Chờ thương lượng xong sợ rằng em cũng đã vinh quang luôn!” Lương Tuấn Đào vốn không nhìn những họng súng đen ngòm kia, tiến nhanh một bước túm lấy cổ áo Tào Dịch Côn, mắng, “Nghe đây, nhất định phải lưu nhóm thợ đào mỏ này lại, anh muốn ngồi yên trên cái ghế của Độc Vương, muốn chống lại nhà họ Hoắc thì phải thu phục họ!”
Tào Dịch Côn biết nhiệm vụ chủ yếu của Lương Tuấn Đào chính là hỗ trợ anh cùng nhau thay thế nhà họ Hoắc trở thành Độc Vương duy nhất của tam giác vàng, nếu có thể thu phục mấy ngàn thợ mỏ ở khu vực khai thác mỏ này, không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm ba phần thắng cho anh.
Nhưng bởi vì anh e dè Lương Tuấn Đào công cao hơn chủ, vừa muốn chèn ép khí thế của cậu ta, cố ý khơi lên bạo loạn của các thợ mỏ, nhưng cứ như vậy, thương vong không thể tránh được.
Bảo là muốn đập chết đám thợ đào mỏ này cho chôn theo Sá Đặc, thật ra thì Tào Dịch Côn rất rõ ràng, đó cũng không phải là chuyện chỉ cần mở miệng.
Nếu những thợ đào mỏ này đều là thỏ ngồi không thì đoán chừng ngay cả mẩu vụn đã sớm đều không còn rồi, bọn họ là sói hoang tàn nhẫn, trong tay có vũ khí, kỹ thuật bắn súng và thân thủ toàn bộ đều không thua kém gì hắc bang nổi danh, đáng sợ hơn chính là, bọn họ có tính hung tàn khát máu, giết không chết không thôi!
Tào Dịch Côn vốn định khơi lên thợ đào mỏ bạo loạn, sau đó anh trốn sang một bên xem náo nhiệt, để Lương Tuấn Đào thử tư vị gặm cục xương cứng này là như thế nào! Nhưng anh cũng không muốn phí quá nhiều lính đi tiêu diệt thợ đào mỏ! Tiêu diệt bọn họ có lợi ích gì? Hơn nữa tất nhiên rơi vào phe mình thương vong nghiêm trọng!
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lương Tuấn Đào, anh mới phát hiện mình giống như hơi nóng vội! Cục diện khuấy loạn, Lương Tuấn Đào cùng lắm rời đi, cục diện rối rắm còn dư lại thật sự không dễ dọn dẹp.
Sợ rằng địa bàn của Sá Đặc cuối cùng sẽ bị nhóm thợ đào mỏ này chiếm lĩnh, như vậy trận chiến này sẽ không có bất kỳ chỗ ích lợi nào với anh.
Nếu anh chịu vứt bỏ hiềm khích và hiểu lầm với Lương Tuấn Đào, lợi dụng cậu ta thu phục thợ đào mỏ để bản thân sử dụng, kết quả sẽ làm ít công to.
Tào Dịch Côn đa nghi, chỉ có điều anh rất tin tưởng không thể nghi ngờ –– dựa vào bối cảnh gia thế và địa vị quyền lợi bây giờ ở quân đội của Lương Kinh Đào, cái ghế Độc Vương ở tam giác vàng không đủ để tạo thành hấp dẫn với cậu ta, anh không cần lo lắng Lương Tuấn Đào sẽ có dã tâm thay thế!
Lập tức phất tay ý bảo thuộc hạ thu súng lại, sau đó quay đầu khiển trách: “Đừng cứ động cái lại chỉa súng về phía người anh em của tôi! Hai anh em chúng tôi coi như đánh nhau vẫn là anh em tốt, mấy chú không cần can thiệp!”
Lương Tuấn Đào không nhịn được trách móc: “Được rồi! Mặt mũi không cần phải nói, hai chúng ta ai lại không biết ai? Nhanh đi! Những thợ đào mỏ kia phải nhanh chóng giải quyết, nếu không anh sẽ phải dẫn người rút khỏi địa bàn này, từ đó tam giác vàng lại thêm một vương quốc!”
Thuận nước đẩy thuyền, Lương Tuấn Đào có thể trợ giúp anh chinh phục thống trị địa bàn của Sá Đặc, chẳng những diện tích rộng lớn, hơn nữa mỏ vàng phong phú, còn có mấy ngàn thợ đào mỏ giàu sức chiến đấu như sói hoang, những thứ này cũng dễ như trở lòng bàn tay! Đi ngược dòng nước, chính là lật đổ Lương Tuấn Đào, tiếp tục làm Tào lão Thất của anh, tiếp tục đánh nhau với nhà họ Hoắc, vì loại bỏ phe đối lập mà vắt hết óc.
Lương Tuấn Đào là thanh dao sắc bén do ban chỉ huy quân đội phái tới trợ giúp anh thống nhất Độc quốc, anh dùng hay không dùng?
Trong lòng đã có nghi ngờ, cũng may anh biết Lương Tuấn Đào xuất thân nhà binh, sẽ không lưu luyến ngai vàng trùm buôn thuốc phiện nơi này, nếu không, bất kỳ người đàn ông nào có thói quen duy ngã độc tôn * oai phong một cõi, sợ rằng cũng khó có thể quay lại quân đội sống cuộc sống y hệt nhà tu khổ hành **.
(*) duy ngã độc tôn: hình dung cực đoan tự cao tự đại
(**) khổ hành: thuật ngữ tôn giáo, dạy phương pháp tu hành, cố ý dùng đủ loại khổ sở người bình thường khó có thể chịu đựng được tới hành hạ mình.
Vấn đề của hai người còn chưa đạt thành nhất trí, Phùng Trường Nghĩa đã vội vàng chạy tới đây, hành quân lễ với hai người, giọng nặng nề nói: “Những thợ đào mỏ xảy ra bạo loạn, trong tay bọn họ có vũ khí, sức sát thương cực mạnh, xung đột khó mà tránh khỏi thương vong, xin chỉ thị!”
Cục diện không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng vẫn xuất hiện, Lương Tuấn Đào trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn Phùng Trường Nghĩa, hỏi, “Vô duyên vô cớ bạo loạn?”
Anh rõ ràng liên tục dặn dò chiến sĩ tiếp xúc với thợ đào mỏ, nhất định phải chú ý trấn an cảm xúc của thợ đào mỏ, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không cho phép dùng võ. Những thợ đào mỏ này khát máu hiếu chiến, một khi đã tìm được cái cớ thêu dệt, hậu quả sẽ không thể cứu vãn.
“Hình như khi người của anh Thất kêu gọi bọn họ đầu hàng nã một phát súng, những thợ mỏ kia nhất thời vỡ tổ!” Phùng Trường Nghĩa nói thật.
“...” Tức, tức nghiêm trọng! Lương Tuấn Đào dùng hết hơi sức mới kiềm chế được không cho Tào Dịch Côn một phát súng ngay tại chỗ! Mẹ nó, anh mất hết sức của chín trâu hai hổ khó khăn lắm mới giải quyết cục diện, ngắn ngủi chỉ trong mấy phút đã bị Tào Thất này t*ng trùng lên não làm hỏng hoàn toàn.
Tào Dịch Côn thật ra giống như hoàn toàn không nhìn ra lửa giận của cậu ta, còn nói năng hùng hồn: “Anh đã nói rồi, những thợ đào mỏ này giống như ngồi kho thuốc súng, không để ý đến đã nổ tung! Quá nguy hiểm gì đó không thể lưu lại, vẫn thừa cơ hội này trừ đi toàn bộ, để cho bọn họ chôn theo Sá Đặc đi!”
Mẹ nó, tao thấy nên cho mày chôn theo Sá Đặc! Lương Tuấn Đào liếc mắt, hơi nhếch môi lên không nói, trong lòng đang suy nghĩ nếu tại chỗ đánh chết Tào Dịch Côn sẽ lấy tức giận của bao nhiêu người.
Thấy sắc mặt của Lương Tuấn Đào thật sự không đẹp mắt, Tào Dịch Côn cũng phát hiện mình khiến cậu ta dựng lông lên rồi. Mặc dù tam giác vàng là thiên hạ của anh, nhưng không biết tại sao, trong tiềm thức vẫn có kính sợ khó hiểu với Lương Tuấn Đào. Cảm giác nói không rõ ràng này, giống như bầy sói nhìn thấy con cọp bị lạc đàn, mặc dù biết rõ mình nắm chắc đại cục trong tay, đối phương không uy hiếp được mình, nhưng vẫn có bản năng e sợ với vua của bách thú.
“Anh con mẹ nó!” Lương Tuấn Đào ngẫm nghĩ liên tục, cảm thấy nếu đập chết Tào Thất thì tiền vốn quá cao, khó khăn lắm mới thống nhất được lãnh thổ lại sẽ bị chia năm xẻ bảy, được không bù nổi mất, quyết định buông tha ý định này, chuẩn bị tiến hành giáo dục bằng đầu lưỡi. Dĩ nhiên, giáo dục mỗi người phải khác nhau, nếu như nói ích lợi quốc gia trách nhiệm dân tộc với Tào Thất không khác nào đàn gảy tai trâu, anh dứt khoát nắm quyền sắt đấm ngay một đấm ngay ngực Tào Dịch Côn.
Tào Dịch Côn định tránh, nhưng động tác của anh không nhanh hơn Lương Tuấn Đào, cứ trơ mắt bị một quyền như sắt như vậy, thân hình cao lớn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.
Thân tín bên cạnh vội vàng đỡ anh ta, những người khác cũng lập tức rút súng ra, kéo chốt nhắm ngay vào Lương Tuấn Đào và tất cả người do anh mang tới.
“Nổ súng sao! Tào lão Thất, có khí phách cứ để người của anh nổ súng!” Lương Tuấn Đào khoanh hai tay lại, híp mắt sáng, vẻ mặt tức giận còn chưa hết.
Tào Dịch Côn sờ lồng ngực bị đánh, đau đớn một trận, cả giận nói: “Tại sao đánh anh?”
“Anh cần ăn đòn!” Lương Tuấn Đào chỉ vào anh ta mắng, “Ếch ngồi đáy giếng gì đó, có phải anh sợ em khống chế thợ đào mỏ sẽ tạo thành uy hiếp với anh không? Mẹ nó, anh có thể có chút tiền đồ không? Chẳng lẽ anh còn sợ em cướp mất cái ghế Độc Vương giao lại cho anh?”
Bị vạch trần tâm sự, da mặt Tào Dịch Côn dù dày cũng không khỏi hơi ngượng ngập. Phẫn nộ nói, “Anh biết rõ em không hiếm lạ gì cái ghế của anh! Chỉ có điều trước khi làm chuyện gì có thể thương lượng với anh trước khi đánh không...”
“Thương lượng cái rắm! Ông đây chảy máu liều mạng ở đây, hơi mất tập trung sẽ sớm gặp tổ tiên, chuyện gì mà phải thương lượng với anh trước khi đánh? Chờ thương lượng xong sợ rằng em cũng đã vinh quang luôn!” Lương Tuấn Đào vốn không nhìn những họng súng đen ngòm kia, tiến nhanh một bước túm lấy cổ áo Tào Dịch Côn, mắng, “Nghe đây, nhất định phải lưu nhóm thợ đào mỏ này lại, anh muốn ngồi yên trên cái ghế của Độc Vương, muốn chống lại nhà họ Hoắc thì phải thu phục họ!”
Tào Dịch Côn biết nhiệm vụ chủ yếu của Lương Tuấn Đào chính là hỗ trợ anh cùng nhau thay thế nhà họ Hoắc trở thành Độc Vương duy nhất của tam giác vàng, nếu có thể thu phục mấy ngàn thợ mỏ ở khu vực khai thác mỏ này, không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm ba phần thắng cho anh.
Nhưng bởi vì anh e dè Lương Tuấn Đào công cao hơn chủ, vừa muốn chèn ép khí thế của cậu ta, cố ý khơi lên bạo loạn của các thợ mỏ, nhưng cứ như vậy, thương vong không thể tránh được.
Bảo là muốn đập chết đám thợ đào mỏ này cho chôn theo Sá Đặc, thật ra thì Tào Dịch Côn rất rõ ràng, đó cũng không phải là chuyện chỉ cần mở miệng.
Nếu những thợ đào mỏ này đều là thỏ ngồi không thì đoán chừng ngay cả mẩu vụn đã sớm đều không còn rồi, bọn họ là sói hoang tàn nhẫn, trong tay có vũ khí, kỹ thuật bắn súng và thân thủ toàn bộ đều không thua kém gì hắc bang nổi danh, đáng sợ hơn chính là, bọn họ có tính hung tàn khát máu, giết không chết không thôi!
Tào Dịch Côn vốn định khơi lên thợ đào mỏ bạo loạn, sau đó anh trốn sang một bên xem náo nhiệt, để Lương Tuấn Đào thử tư vị gặm cục xương cứng này là như thế nào! Nhưng anh cũng không muốn phí quá nhiều lính đi tiêu diệt thợ đào mỏ! Tiêu diệt bọn họ có lợi ích gì? Hơn nữa tất nhiên rơi vào phe mình thương vong nghiêm trọng!
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lương Tuấn Đào, anh mới phát hiện mình giống như hơi nóng vội! Cục diện khuấy loạn, Lương Tuấn Đào cùng lắm rời đi, cục diện rối rắm còn dư lại thật sự không dễ dọn dẹp.
Sợ rằng địa bàn của Sá Đặc cuối cùng sẽ bị nhóm thợ đào mỏ này chiếm lĩnh, như vậy trận chiến này sẽ không có bất kỳ chỗ ích lợi nào với anh.
Nếu anh chịu vứt bỏ hiềm khích và hiểu lầm với Lương Tuấn Đào, lợi dụng cậu ta thu phục thợ đào mỏ để bản thân sử dụng, kết quả sẽ làm ít công to.
Tào Dịch Côn đa nghi, chỉ có điều anh rất tin tưởng không thể nghi ngờ –– dựa vào bối cảnh gia thế và địa vị quyền lợi bây giờ ở quân đội của Lương Kinh Đào, cái ghế Độc Vương ở tam giác vàng không đủ để tạo thành hấp dẫn với cậu ta, anh không cần lo lắng Lương Tuấn Đào sẽ có dã tâm thay thế!
Lập tức phất tay ý bảo thuộc hạ thu súng lại, sau đó quay đầu khiển trách: “Đừng cứ động cái lại chỉa súng về phía người anh em của tôi! Hai anh em chúng tôi coi như đánh nhau vẫn là anh em tốt, mấy chú không cần can thiệp!”
Lương Tuấn Đào không nhịn được trách móc: “Được rồi! Mặt mũi không cần phải nói, hai chúng ta ai lại không biết ai? Nhanh đi! Những thợ đào mỏ kia phải nhanh chóng giải quyết, nếu không anh sẽ phải dẫn người rút khỏi địa bàn này, từ đó tam giác vàng lại thêm một vương quốc!”
Thuận nước đẩy thuyền, Lương Tuấn Đào có thể trợ giúp anh chinh phục thống trị địa bàn của Sá Đặc, chẳng những diện tích rộng lớn, hơn nữa mỏ vàng phong phú, còn có mấy ngàn thợ đào mỏ giàu sức chiến đấu như sói hoang, những thứ này cũng dễ như trở lòng bàn tay! Đi ngược dòng nước, chính là lật đổ Lương Tuấn Đào, tiếp tục làm Tào lão Thất của anh, tiếp tục đánh nhau với nhà họ Hoắc, vì loại bỏ phe đối lập mà vắt hết óc.
Lương Tuấn Đào là thanh dao sắc bén do ban chỉ huy quân đội phái tới trợ giúp anh thống nhất Độc quốc, anh dùng hay không dùng?