Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Editor: Puck
Nơi này giống như thế ngoại đào nguyên nhảy ra ngoài tam giới không ở trong ngũ hành*, cho dù trước kia đã làm gì, chỉ cần đi vào thì đồng nghĩa với có ô dù, bất kỳ kẻ nào bất đắc dĩ bất cứ cớ gì tới nơi này trả thù gây chuyện, nếu không sẽ bị bắn loạn chết tại chỗ.
(*) Không trong ngũ hành ra ngoài tam giới: Không trong ngũ hành, theo thuyết ngũ hành, ngũ hành gồm kim mộc thủy hỏa thổ. Không trong ngũ hành chỉ ngoài thế giới vật chất của chung ta. Tam giới chỉ trên trời, mặt đất và dưới đất. Ra ngoài tam giới chỉ ở mức rất cao. Trong trường hợp này không trong ngũ hành ra ngoài tam giới chỉ nơi không chịu sự cai quản của bất kỳ thế lực nào.
Nếu như không phải cùng đường, ai cũng sẽ không thể chạy tới đây làm thợ đào mỏ, thân phận trước kia của bọn họ không phải là tội phạm tử hình cũng chính là bị kẻ thù đuổi giết đến cùng đường, rời khỏi khu vực khai thác mỏ chỉ có một con đường chết! Chính vì vậy, sức chiến đấu của bọn họ cực mạnh, có danh hiệu đàn sói hoang, mà Thạch Vũ chính là ở chỗ mấy ngàn con sói hoang dã này, lấy tàn nhẫn khát máu mà nổi tiếng xa gần.
Giữa bọn họ và Sá Đặc là mối quan hệ giữa nước và cá, lực lượng vũ trang mạnh mẽ của Sá Đặc có thể bảo vệ làm lá chắn cho bọn họ, tính sói hung tàn của bọn họ có thể khiến cho khu vực khai thác mỏ của Sá Đặc không bị kẻ địch bên ngoài mơ ước. Nhưng mà, chuỗi quan hệ mắt xích ổn định này lại theo cái chết của Sá Đặc mà hỏng gãy
Sá Đặc có thể che chở cho bọn họ đã chết, lão đại mới đi lên thì ra oai phủ đầu bọn họ, bọn họ vì tự vệ đương nhiên phải chống lại.
Không ngờ vừa mới bắt đầu chiến, Thạch Vũ đã bị bắt, áp chế bao nhiêu nhuệ khí của đàn sói hoang. Vị “Phương tiên sinh” này, xem ra cũng rất sảng khoái, rất hợp khẩu vị với những người đàn ông ơn thù sảng khoái này, nhưng mà thủy chung anh vẫn mang thái độ hoài nghi với việc anh ta có thể thành công thay thế vị trí của Sá Đặc hay không.
Lương Tuấn Đào biết là lúc nên lấy thực lực ra, nên tiếp lời Thạch Vũ: “Không thành vấn đề! Anh nói tôi nên chứng minh như thế nào thì các người mới tin tôi không thể kém hơn Sá Đặc?”
Thạch Vũ không lên tiếng, mà nắm chặt quyền lại, hơi dùng sức siết chặt, chỉ nghe thấy khớp xương cả người cũng vang lên “Răng rắc”, bắp thịt nhảy lên, giống như một con bò đực ham đấu, “Đấu một mình với tao! Trong vòng nửa canh giờ nếu như mày không bị tao đánh ngã, coi như mày thắng!”
Phùng Trường Nghĩa ở bên cạnh huýt sáo, dùng loa công suất lớn thét: “Thạch Vũ, mày nói chuyện hay là đánh rắm!”
“Mày mới đánh rắm!” Thạch Vũ quay đầu lại mắng Phùng Trường Nghĩa.
“Được!” Phùng Trường Nghĩa vội vàng tiếp lời Thạch Vũ nói, dùng loa công suất lớn nói với những thợ đào mỏ giàu tính công kích như sói hoang kia: “Mọi người đều nghe rõ chưa? Thạch Vũ nói muốn đấu với một mình lão đại của chúng tôi! Trong vòng nửa canh giờ nếu như lão đại của chúng tôi không bị anh ta đánh ngã, coi như lão đại của chúng tôi thắng! Sau này mọi người phải ngoan ngoãn nghe lời, không cho tạo phản nữa, nếu ai gây chuyện, trực tiếp một phát súng giết chết kẻ đó, có ý kiến gì không?”
Cảm xúc của những thợ đào mỏ kia đều rất kích động, cổ vũ cho đầu sói mà bọn họ sùng kính: “Anh Thạch tất thắng! Anh Thạch tất thắng!...”
Lương Tuấn Đào cũng không sợ Thạch Đầu chối quanh, bởi vì lăn lộn trên giang hồ đều xem trọng nhất ngôn cửu đỉnh, nếu như nói xạo, như vậy uy danh của người này không thể nghi ngờ cũng xong rồi! Nhưng mà anh cũng không muốn chiếm tiện nghi của Thạch Vũ này!
Nắm lại quả đấm từ từ xoay cổ tay, anh đang thầm nghĩ trong lòng, đã lâu không đụng phải một đối thủ mạnh mẽ rồi! Ngước mắt nhìn Thạch Vũ, không thể phủ nhận lực chỉ số bộc phát và tính công kích của đối thủ cũng cực cao, đây không thể nghi ngờ là đối thủ rất mạnh mẽ, mà anh... Chỉ thích đối thủ có tính khiêu chiến!
“Anh là người gốc Hoa, chỉ có điều nhiều thế hệ sống ở nước Thái, từng liên tục ba năm đoạt được quán quân quyền anh ở nước Thái, là vô địch khắp Đông Nam Á!” Trước khi làm mỗi một chuyện Lương Tuấn Đào đều sẽ làm đủ công tác chuẩn bị, không hiểu thấu đối thủ anh sẽ không hành động mù quáng, “Chỉ có điều một lần khi anh ra nước ngoài tranh tài, có một quyền nhị đại * cưỡng gian rồi giết chết bà xã anh, khiếu nại không được, anh dứt khoát giết người công tử kia rồi mang theo con gái chạy trốn tới nơi này!”
(*) quyền nhị đại: con nhà quyền thế.
“...” Thạch Vũ quá giật mình, tuyệt đối không thể ngờ lai lịch của mình lại bị đối phương điều tra rõ ràng như thế, không khỏi một lần nữa quan sát vị “Phương tiên sinh” ở trước mắt này.
“So chiêu với quán quân quyền anh tôi không dám sơ ý, cũng không muốn vì phân thắng bại mà đánh tới tiêu hao thể lực! Đề nghị anh nói rất tốt, nửa giờ, chỉ cần chúng ta đánh ngang tay, coi như xong, như thế nào?”
Tất cả mọi người nhìn thế này đều sợ run, bởi vì có thể đánh nhau nửa giờ với Thạch Vũ mà không nằm sấp dưới đất đều là phượng mao lân giác *, vị “Phương tiên sinh” này dám nói muốn đánh ngang tay, quả thật là cực kỳ cuồng vọng.
(*) phượng mao lân giác: lông phượng sừng lân, chỉ thứ quý hiếm, hiếm có.
Phùng Trường Nghĩa liều mạng nháy mắt ra dấu với Lương Tuấn Đào, nhắc nhở: “Lão đại, khi không nên chiến đấu tàn nhẫn thì không nên chiến đấu tàn nhẫn, đây chính là trong ngày thường anh dạy tụi em!”
Tiếp nhận điều kiện của Thạch Vũ tốt biết bao! Phần thắng lớn hơn một chút! Ai cũng biết có thể chinh phục những thợ đào mỏ hung tàn như sói hoang này để cho bọn họ cam tâm tình nguyện thần phục, có thể thấy được nắm đấm của Thạch Vũ cứng rắn như thế nào!
Lương Tuấn Đào ngạo nghễ ngửa đầu, cười nói: “Không có việc gì, tin lão đại của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không thua!”
Nhanh chóng nhường ra một khối đất trống, hai người bắt đầu đánh giáp lá cà. Khi bắt đầu, cả hai đều hơi khiếp sợ, bởi vì thực lực của đối phương thật sự vượt quá xa mức tưởng tượng của mình.
Thấy hai người khai chiến, những thợ mỏ kia cũng không để ý tìm chuyện gây sự, đều tìm một vị trí thích hợp xem cuộc chiến, đến thời điểm hưng phấn, áo cũng cởi ra, cầm trong tay dùng sức vung lên: “Anh Thạch giỏi lắm! Đánh ngã thằng nhóc Phương!”
“Đánh cho thằng này răng rơi đầy đất, nhìn xem còn có dám cuồng vọng nữa không!”
“Wow, thằng nhóc này thật sự có tài, lại dám đánh nhau với anh Thạch!”
Thỉnh thoảng, tiếng trầm trồ khen ngợi ủng hộ xen lẫn tiếng sợ hãi than nhẹ, là thán phục “Phương tiên sinh” ngoài ý muốn...
Đấu hai quyền với Thạch Vũ, Lương Tuấn Đào cũng cảm thấy xương tay có nguy cơ nứt vỡ, trong lòng âm thầm kinh hãi, biết lần này thật sự đụng phải kình địch rồi!
Anh am hiểu đánh cận chiến, đây đều là chương trình dạy trong quân đội cần huấn luyện, mà Thạch Vũ am hiểu võ Thái, hai người có sở trường riêng, đá đạp lung tung đánh nhau, đảo mắt đã vượt qua mười mấy chiêu.
Kiểu chiến đấu cận chiến này cực kỳ hao tổn thế lực, hai người đã sớm cởi áo, anh dũng chiến đấu dưới ánh mặt trời lúc chín giờ, hơn nữa càng đánh càng hăng, càng đấu càng ác.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, cho dù là thợ đảo mỏ hay là trùm buôn thuốc phiện hoặc quan quân và chiến sỹ mà Lương Tuấn Đào mang tới, toàn bộ nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, hận không thể nhảy vào trong vòng thay thế anh hùng của mình ra quyền hung ác...
Mấy người Phùng Trường Nghĩa càng thêm không ngừng động viên Lương Tuấn Đào: “Lão đại, cố gắng lên!”
“Lão đại, giỏi lắm!”
“Lão đại, chịu đựng!”
Một câu cuối cùng là Vân Phàm kêu, anh nhìn ra được tình hình của Lương Tuấn Đào không phải rất khả quan, có thể chịu đựng nửa giờ mà không thua đã coi là tốt rồi!
Mười mấy phút trôi qua, Lương Tuấn Đào rõ ràng thở hổn hển, mà hai mắt Thạch Vũ đỏ ngầu, càng đánh càng hăng, giống như giết đỏ mắt, một lòng muốn đưa đối thủ vào chỗ chết!
Nơi này giống như thế ngoại đào nguyên nhảy ra ngoài tam giới không ở trong ngũ hành*, cho dù trước kia đã làm gì, chỉ cần đi vào thì đồng nghĩa với có ô dù, bất kỳ kẻ nào bất đắc dĩ bất cứ cớ gì tới nơi này trả thù gây chuyện, nếu không sẽ bị bắn loạn chết tại chỗ.
(*) Không trong ngũ hành ra ngoài tam giới: Không trong ngũ hành, theo thuyết ngũ hành, ngũ hành gồm kim mộc thủy hỏa thổ. Không trong ngũ hành chỉ ngoài thế giới vật chất của chung ta. Tam giới chỉ trên trời, mặt đất và dưới đất. Ra ngoài tam giới chỉ ở mức rất cao. Trong trường hợp này không trong ngũ hành ra ngoài tam giới chỉ nơi không chịu sự cai quản của bất kỳ thế lực nào.
Nếu như không phải cùng đường, ai cũng sẽ không thể chạy tới đây làm thợ đào mỏ, thân phận trước kia của bọn họ không phải là tội phạm tử hình cũng chính là bị kẻ thù đuổi giết đến cùng đường, rời khỏi khu vực khai thác mỏ chỉ có một con đường chết! Chính vì vậy, sức chiến đấu của bọn họ cực mạnh, có danh hiệu đàn sói hoang, mà Thạch Vũ chính là ở chỗ mấy ngàn con sói hoang dã này, lấy tàn nhẫn khát máu mà nổi tiếng xa gần.
Giữa bọn họ và Sá Đặc là mối quan hệ giữa nước và cá, lực lượng vũ trang mạnh mẽ của Sá Đặc có thể bảo vệ làm lá chắn cho bọn họ, tính sói hung tàn của bọn họ có thể khiến cho khu vực khai thác mỏ của Sá Đặc không bị kẻ địch bên ngoài mơ ước. Nhưng mà, chuỗi quan hệ mắt xích ổn định này lại theo cái chết của Sá Đặc mà hỏng gãy
Sá Đặc có thể che chở cho bọn họ đã chết, lão đại mới đi lên thì ra oai phủ đầu bọn họ, bọn họ vì tự vệ đương nhiên phải chống lại.
Không ngờ vừa mới bắt đầu chiến, Thạch Vũ đã bị bắt, áp chế bao nhiêu nhuệ khí của đàn sói hoang. Vị “Phương tiên sinh” này, xem ra cũng rất sảng khoái, rất hợp khẩu vị với những người đàn ông ơn thù sảng khoái này, nhưng mà thủy chung anh vẫn mang thái độ hoài nghi với việc anh ta có thể thành công thay thế vị trí của Sá Đặc hay không.
Lương Tuấn Đào biết là lúc nên lấy thực lực ra, nên tiếp lời Thạch Vũ: “Không thành vấn đề! Anh nói tôi nên chứng minh như thế nào thì các người mới tin tôi không thể kém hơn Sá Đặc?”
Thạch Vũ không lên tiếng, mà nắm chặt quyền lại, hơi dùng sức siết chặt, chỉ nghe thấy khớp xương cả người cũng vang lên “Răng rắc”, bắp thịt nhảy lên, giống như một con bò đực ham đấu, “Đấu một mình với tao! Trong vòng nửa canh giờ nếu như mày không bị tao đánh ngã, coi như mày thắng!”
Phùng Trường Nghĩa ở bên cạnh huýt sáo, dùng loa công suất lớn thét: “Thạch Vũ, mày nói chuyện hay là đánh rắm!”
“Mày mới đánh rắm!” Thạch Vũ quay đầu lại mắng Phùng Trường Nghĩa.
“Được!” Phùng Trường Nghĩa vội vàng tiếp lời Thạch Vũ nói, dùng loa công suất lớn nói với những thợ đào mỏ giàu tính công kích như sói hoang kia: “Mọi người đều nghe rõ chưa? Thạch Vũ nói muốn đấu với một mình lão đại của chúng tôi! Trong vòng nửa canh giờ nếu như lão đại của chúng tôi không bị anh ta đánh ngã, coi như lão đại của chúng tôi thắng! Sau này mọi người phải ngoan ngoãn nghe lời, không cho tạo phản nữa, nếu ai gây chuyện, trực tiếp một phát súng giết chết kẻ đó, có ý kiến gì không?”
Cảm xúc của những thợ đào mỏ kia đều rất kích động, cổ vũ cho đầu sói mà bọn họ sùng kính: “Anh Thạch tất thắng! Anh Thạch tất thắng!...”
Lương Tuấn Đào cũng không sợ Thạch Đầu chối quanh, bởi vì lăn lộn trên giang hồ đều xem trọng nhất ngôn cửu đỉnh, nếu như nói xạo, như vậy uy danh của người này không thể nghi ngờ cũng xong rồi! Nhưng mà anh cũng không muốn chiếm tiện nghi của Thạch Vũ này!
Nắm lại quả đấm từ từ xoay cổ tay, anh đang thầm nghĩ trong lòng, đã lâu không đụng phải một đối thủ mạnh mẽ rồi! Ngước mắt nhìn Thạch Vũ, không thể phủ nhận lực chỉ số bộc phát và tính công kích của đối thủ cũng cực cao, đây không thể nghi ngờ là đối thủ rất mạnh mẽ, mà anh... Chỉ thích đối thủ có tính khiêu chiến!
“Anh là người gốc Hoa, chỉ có điều nhiều thế hệ sống ở nước Thái, từng liên tục ba năm đoạt được quán quân quyền anh ở nước Thái, là vô địch khắp Đông Nam Á!” Trước khi làm mỗi một chuyện Lương Tuấn Đào đều sẽ làm đủ công tác chuẩn bị, không hiểu thấu đối thủ anh sẽ không hành động mù quáng, “Chỉ có điều một lần khi anh ra nước ngoài tranh tài, có một quyền nhị đại * cưỡng gian rồi giết chết bà xã anh, khiếu nại không được, anh dứt khoát giết người công tử kia rồi mang theo con gái chạy trốn tới nơi này!”
(*) quyền nhị đại: con nhà quyền thế.
“...” Thạch Vũ quá giật mình, tuyệt đối không thể ngờ lai lịch của mình lại bị đối phương điều tra rõ ràng như thế, không khỏi một lần nữa quan sát vị “Phương tiên sinh” ở trước mắt này.
“So chiêu với quán quân quyền anh tôi không dám sơ ý, cũng không muốn vì phân thắng bại mà đánh tới tiêu hao thể lực! Đề nghị anh nói rất tốt, nửa giờ, chỉ cần chúng ta đánh ngang tay, coi như xong, như thế nào?”
Tất cả mọi người nhìn thế này đều sợ run, bởi vì có thể đánh nhau nửa giờ với Thạch Vũ mà không nằm sấp dưới đất đều là phượng mao lân giác *, vị “Phương tiên sinh” này dám nói muốn đánh ngang tay, quả thật là cực kỳ cuồng vọng.
(*) phượng mao lân giác: lông phượng sừng lân, chỉ thứ quý hiếm, hiếm có.
Phùng Trường Nghĩa liều mạng nháy mắt ra dấu với Lương Tuấn Đào, nhắc nhở: “Lão đại, khi không nên chiến đấu tàn nhẫn thì không nên chiến đấu tàn nhẫn, đây chính là trong ngày thường anh dạy tụi em!”
Tiếp nhận điều kiện của Thạch Vũ tốt biết bao! Phần thắng lớn hơn một chút! Ai cũng biết có thể chinh phục những thợ đào mỏ hung tàn như sói hoang này để cho bọn họ cam tâm tình nguyện thần phục, có thể thấy được nắm đấm của Thạch Vũ cứng rắn như thế nào!
Lương Tuấn Đào ngạo nghễ ngửa đầu, cười nói: “Không có việc gì, tin lão đại của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không thua!”
Nhanh chóng nhường ra một khối đất trống, hai người bắt đầu đánh giáp lá cà. Khi bắt đầu, cả hai đều hơi khiếp sợ, bởi vì thực lực của đối phương thật sự vượt quá xa mức tưởng tượng của mình.
Thấy hai người khai chiến, những thợ mỏ kia cũng không để ý tìm chuyện gây sự, đều tìm một vị trí thích hợp xem cuộc chiến, đến thời điểm hưng phấn, áo cũng cởi ra, cầm trong tay dùng sức vung lên: “Anh Thạch giỏi lắm! Đánh ngã thằng nhóc Phương!”
“Đánh cho thằng này răng rơi đầy đất, nhìn xem còn có dám cuồng vọng nữa không!”
“Wow, thằng nhóc này thật sự có tài, lại dám đánh nhau với anh Thạch!”
Thỉnh thoảng, tiếng trầm trồ khen ngợi ủng hộ xen lẫn tiếng sợ hãi than nhẹ, là thán phục “Phương tiên sinh” ngoài ý muốn...
Đấu hai quyền với Thạch Vũ, Lương Tuấn Đào cũng cảm thấy xương tay có nguy cơ nứt vỡ, trong lòng âm thầm kinh hãi, biết lần này thật sự đụng phải kình địch rồi!
Anh am hiểu đánh cận chiến, đây đều là chương trình dạy trong quân đội cần huấn luyện, mà Thạch Vũ am hiểu võ Thái, hai người có sở trường riêng, đá đạp lung tung đánh nhau, đảo mắt đã vượt qua mười mấy chiêu.
Kiểu chiến đấu cận chiến này cực kỳ hao tổn thế lực, hai người đã sớm cởi áo, anh dũng chiến đấu dưới ánh mặt trời lúc chín giờ, hơn nữa càng đánh càng hăng, càng đấu càng ác.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, cho dù là thợ đảo mỏ hay là trùm buôn thuốc phiện hoặc quan quân và chiến sỹ mà Lương Tuấn Đào mang tới, toàn bộ nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, hận không thể nhảy vào trong vòng thay thế anh hùng của mình ra quyền hung ác...
Mấy người Phùng Trường Nghĩa càng thêm không ngừng động viên Lương Tuấn Đào: “Lão đại, cố gắng lên!”
“Lão đại, giỏi lắm!”
“Lão đại, chịu đựng!”
Một câu cuối cùng là Vân Phàm kêu, anh nhìn ra được tình hình của Lương Tuấn Đào không phải rất khả quan, có thể chịu đựng nửa giờ mà không thua đã coi là tốt rồi!
Mười mấy phút trôi qua, Lương Tuấn Đào rõ ràng thở hổn hển, mà hai mắt Thạch Vũ đỏ ngầu, càng đánh càng hăng, giống như giết đỏ mắt, một lòng muốn đưa đối thủ vào chỗ chết!