Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Lục Tư Bắc không nghĩ tới lại gặp được cô ở đây.
Anh nhớ tới hồi ức năm ấy, lần đầu tiên hai người quen biết là mùa hè năm 2006, một người trong nhà, một người ngoài cửa giống như bây giờ. Nhưng mọi chuyện đã khác xưa.
"Anh tới thăm dì Trần."
Lục Tư Bắc chậm rãi nói, nhìn cô chăm chú.
Mạnh Thịnh Nam khẽ gật đầu, nghiêng người để anh vào nhà. Trần Tư nghe tiếng đi ra khỏi phòng bếp, khuôn mặt không giấu được vẻ kinh ngạc. Lục Tư Bắc vẫn luôn bên ngoài, lâu rồi chưa về thăm Trần Tư, anh cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, Trần Tư cười lắc đầu. "Không sao đâu."
Nói chuyện một lát, Trần Tư giới thiệu cô với anh.
Lục Tư Bắc cười cười. "Dì quên rồi sao, sau khi thi đại học xong cô ấy tới làm khách, con đã gặp cô ấy rồi."
Mạnh Thịnh Nam đang rót nước, nhìn anh một cái. Người đàn ông vẫn đang nói chuyện cùng Trần Tư, ánh mắt chưa hề nhìn về nơi khác. "Phải không thế? Dạo nay trí nhớ cô kém rồi."
Trần Tư cười nói. "À, để cô gọi điện bảo Trì Tranh về."
"Thôi dì ơi, con ngồi một lát rồi đi."
"Nhanh vậy sao con?"
Lục Tư Bắc nhìn đồng hồ. "Ba giờ con phải lên máy bay về Thượng Hải, dì đừng lo lắng, hai ngày trước con đã gặp A Tranh rồi."
Mạnh Thịnh Nam nhíu mày. "Em tới phòng bếp xem đồ ăn."
Cô lấy cớ rời khỏi phòng khách, không biết Lục Tư Bắc ngồi trong phòng khách nói gì đó, làm Trần Tư cười vui vẻ hơn.
Mạnh Thịnh Nam chăm chú nhìn nồi canh, không chú ý phía sau có người đi tới, anh nói. "Lửa lớn kìa."
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu chỉnh lửa nhỏ đi, sau đó chậm rãi quay đầu.
"Anh..."
Lục Tư Bắc cười nhạt. "Tìm không được chủ đề nói cũng đừng miễn cưỡng bản thân."
Khóe môi cô giật giật, hai mắt cảm thấy chua xót nhưng vẫn nở nụ cười.
"Tên nhóc kia đối xử với em có tốt không?"
Mạnh Thịnh Nam gật đầu. "Có."
Lục Tư Bắc cười. "Vậy là tốt rồi."
Khắp phòng bếp chỉ có âm thanh nước sôi, hai người không ai nói thêm câu gì nữa. Lục Tư Bắc nói anh phải đi, Mạnh Thịnh Nam nói chờ cô tìm Trần Tư nhưng anh lại ngăn cô, nói không cần. Cô tiễn anh ra khỏi cửa, người đàn ông đứng yên rũ mắt nhìn cô. "Em vẫn giống như trước đây nhưng có chút gì đó thay đổi rồi."
Mạnh Thịnh Nam yên lặng vài giây, cất lời. "Không phải con người đều như thế sao?"
Lục Tư Bắc cười nhạt. "Cũng đúng lắm."
"Anh nhớ giữ gìn sức khỏe." Cô phát hiện vốn từ của mình quá nghèo nàn.
Lục Tư Bắc. "Vào nhà đi, đừng tiễn anh nữa."
Người đàn ông nói xong những lời này cũng xoay người đi xa, một lúc lâu sau Mạnh Thịnh Nam cũng chưa lấy lại bình tĩnh. Có rất nhiều chuyện không nói bọn họ cũng tự hiểu, nói ra cũng chẳng được gì, chi bằng cứ để nó theo gió trôi đi.
Trần Tư về nhà mới biết Lục Tư Bắc đã đi, nhịn không được thở dài. Bà cầm cái chảo rán bánh mượn bên hàng xóm về, thở dài nói. "Đứa nhỏ này thích nhất là ăn bánh rán do cô làm đấy."
Mạnh Thịnh Nam hỏi. "Trì Tranh cũng thích ạ?"
Trần Tư cười, dạy cô làm.
Khi đó thế vận hội Olympic ở Luân Đôn vô cùng sôi động, Thịnh Điển và Mạnh Tân ngày nào cũng xem tới nửa đêm mới đi ngủ. Trung Quốc đoạt huy chương vàng, Thịnh Điển kích động vỗ tay hoan hô. Lòng yêu nước bỗng nhiên bùng nổ, không ai có thể địch lại nổi. Mạnh Thịnh Nam muốn tìm nơi yên tĩnh để viết bản thảo, cắn răng dọn về chung cư giáo viên ở.
Buổi tối hôm nào đó.
Thích Kiều gọi điện thoại tới muốn cùng cô nói chuyện phiếm, giãi bày tâm sự. Trong lúc vô tình, Mạnh Thịnh Nam nói chuyện mình và Trì Tranh cho cô nàng nghe, Thích Kiều nghe xong đã hỏi han giống như bác gái ở tổ dân phố, Mạnh Thịnh Nam do dự một lúc lâu mới nói. "Hai hôm trước tớ gặp Lục Tư Bắc."
"Không phải là anh ta tới Giang Thành tìm cậu để nối lại tình xưa đấy chứ?"
Mạnh Thịnh Nam kinh ngạc, thầm cảm thán sức tưởng tượng phong phú của cô nàng này. "Tớ gặp anh ấy ở nhà Trì Tranh."
"..."
Mạnh Thịnh Nam: "Cảm thấy rất xấu hổ."
"..."
Mạnh Thịnh Nam. "Sao cậu không nói gì?"
Trong điện thoại vang lên âm thanh như âm hồn. "Vì tớ rất xấu hổ."
Mạnh Thịnh Nam nói chuyện không nổi nữa.
Thích Kiều cười. "Nhưng cậu cũng đừng nghĩ nhiều, người đàn ông như Trì Tranh sao có thể để được miếng thịt trên tay mình rơi vào tay người khác chứ."
"Ai là miếng thịt cơ?"
Mạnh Thịnh Nam khinh bỉ, Thích Kiều hỏi. "Hai người các cậu, không ấy ấy..."
"Cái gì cơ?"
Thích Kiều ho khan vài cái. "Cậu ta chịu đựng tốt thật."
Mạnh Thịnh Nam nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô nằm trên giường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Thích Kiều cho Tống Gia Thụ lần đầu tiên của mình, chuyện này Mạnh Thịnh Nam không dám. Có lẽ là do bản thân còn khó tiếp nhận, Trì Tranh cũng bận việc, khi anh chạm vào cô cũng không làm tới bước cuối.
Bỗng nhiên bà dì của cô tháng nay lại tới thăm hỏi sớm.
Tầng 17, ba người đàn ông ngồi tư thế giống nhau, gõ bàn phím cách cạch. Sử Kim thò người ra nhìn hai người kia, sau đó im lặng tắt Dota2 trên màn hình máy tính của mình đi, làm bộ làm tịch duỗi người rồi rung đùi đắc ý.
"Giương cung cong cứng như vành nguyệt. Nhìn về Tây Bắc bắn sao Thiên Lang."
Lục Hoài liếc mắt một cái. "Hôm nay ngày mùng 7 tháng 8 mà đại ca."
Sử Kim cợt nhả. "Lòng tôi như trăng tròn."
Người đàn ông vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên hừ lạnh, Lục Hoài quay đầu huýt sáo với anh.
Trì Tranh ngẩng đầu lên.
Lục Hoài. "Mấy hôm nay cậu không gặp Tiểu Mạnh sao? Đàn ông nên chủ động một chút."
"Người ta cũng không thèm tới gặp cậu, không phải là giận rồi chứ?" Sử Kim thêm mắm dặm muối.
Lục Hoài. "Chắc không phải đâu."
Sử Kim. "..."
Trì Tranh khẽ cười.
Lục Hoài nhớ tới năm đó. "Tiểu Mạnh là cô gái ngoan ngoãn nhất tôi từng gặp, cô ấy yêu cậu sẽ không làm nũng, không dính lấy cậu 24/24 cũng không nói dối cậu. Nhưng nếu cô ấy không thích cậu, cậu tiến một bước cô ấy lui mười bước. Nhớ tới đám bạn kia, Chu Ninh Trì thích cô ấy, lúc thổ lộ với cô ấy, lời nói tới miệng rồi lại biến thành câu nói đùa."
"Cái gì?" Sử Kim nghe được ngạc nhiên hỏi.
Lục Hoài vẫn tiếp tục kể. "Là câu nói đùa vào ngày cá Tháng Tư ấy."
Sử Kim muốn chửi thề.
"Tùy cơ ứng biến thôi."
"Cậu ta là một người có tài, đẹp trai cao to. Trong 6 người chúng tôi còn có một cô nàng thích cậu ta, theo cậu ta sang tận Mỹ." Lục Hoài thở dài, "Thế nên tiểu tử Giang Tấn kia đến này chỉ có thể yêu thầm người ta."
Sử Kim load một lúc lâu.
Khóe miệng Trì Tranh cong lên.
Lục Hoài nói xong nhìn về phía Trì Tranh. "Tôi nói vậy cậu có hiểu không?"
Sử Kim tổng kết một câu. "Chính là người con gái tốt như Mạnh Thịnh Nam, cậu đốt đèn lồng cũng tìm không được, phải quan tâm nhiều hơn chút đấy."
Hai tên tự vỗ tay với nhau.
Sử Kim. "Ngày mai cho cậu nghỉ nửa ngày."
Trì Tranh nhìn hai tên mắc bệnh tâm thần kia, tiếng gõ bàn phím càng ngày càng lớn. Chiều hôm đó anh bỏ qua một đống vấn đề rối rắm cần giải quyết, lúc Trì Tranh ra khỏi cửa, hai tên kia trăm miệng một lời. "Đi đâu đấy?"
Trì Tranh cười cà lơ phất phơ. "Tìm vợ."
Hai tên còn lại. "..."
Trời tháng 8, ra khỏi cửa là tự rước cái nóng vào thân. Trì Tranh đi ra ngoài gọi điện thoại, lúc ấy Mạnh Thịnh Nam đang đứng trong bếp nấu canh cá, Trì Tranh hỏi cô muốn đi đâu chơi, Mạnh Thịnh Nam nói không muốn đi, sau đó bổ sung. "Một mình em ở chung cư trường, anh qua đây đi."
"Anh biết rồi." Trì Tranh chậm rãi mở miệng.
Lúc anh tới cô để cửa mở hờ, đây là lần đầu tiên Trì Tranh tới chung cư cô ở, bên trong đều là mùi hương của cô. Mạnh Thịnh Nam dựa vào tường trong phòng bếp, vừa cầm máy tính viết bản thảo vừa trông nồi canh. Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn thoáng qua sau đó thuận tay đặt máy tính trên thớt, lúc xoay người không cẩn thận đụng phải chai dấm.
Máy tính chịu thiệt.
Mạnh Thịnh Nam há hốc mồm nhìn màn hình tốt đen, người đàn ông tới gần, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
"Anh còn cười gì chứ?"
Hai vai Trì Tranh run lên. "Anh không nghĩ em thấy anh lại xốn xang như thế."
Mạnh Thịnh Nam: "......"
Trì Tranh nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, nín cười cầm khăn giấy lau vết bẩn trên máy tính, sau đó ngồi trên sofa kiểm tra phần cứng, tháo máy tính ra rồi lắp lại, gọi bàn phím cạch cạch. Mạnh Thịnh Nam đứng cạnh nhìn. "Có sửa được không anh?"
Anh ngẩng đầu nhìn cô, chế nhạo nói. "Anh có được việc hay không em còn không biết à?"
Mạnh Thịnh Nam bĩu môi, Trì Tranh cười càng to.
"Không biết." Cô cắn môi.
Trì Tranh nhướn mày. "Thế thì thử xem."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Chuyện đối với cô giống như khó trên trời nhưng người đàn ông trước mắt này chỉ tốn vài phút đã làm xong. Trì Tranh để máy tính lên đùi cô, duỗi eo tựa vào sofa hất cằm. "Em xem đã dùng được chưa?"
Mạnh Thinh Nam thử vài lần. "Sao anh sửa được thế? Tốc độ cũng nhanh hơn trước này."
Trì Tranh cười khan.
"Thôi xong." Mạnh Thịnh Nam đột nhiên kêu một tiếng.
Trì Tranh: "Sao thế em?"
"Canh của em."
Mạnh Thịnh Nam đứng dậy đi vào phòng bếp, Trì Tranh ngồi phía sau. Do lửa nhỏ nên cạnh không bị cháy, chỉ cạn bớt nước, Mạnh Thịnh Nam vội vàng tắt bếp, quay đầu lại đã thấy Trì Tranh đứng sau cô, Mạnh Thịnh Nam tức giận thở hổn hển trừng anh. "Hôm nay cho anh uống nước lọc."
Trì Tranh cong môi, ôm chầm lấy cô rồi hôn sâu.
Mạnh Thịnh Nam hóa thành vũng bùn trong lòng bàn tay anh, hai cánh tay bám lấy vai anh. Trì Tranh ôm éo cô, bàn tay hết sờ trên lại sờ dưới. Mạnh Thịnh Nam ngứa ngáy khó chịu, anh lại càng gấp gáp hơn. Cô cảm thấy bàn đang đặt trên hông cô đi vào thăm dò bên trong.
Trì Tranh hôn cô tới nghiện, bàn tay với vào trong quần lót.
Cái vật mềm mại lại dày dặn kia khiến anh sửng sốt sau đó nhíu mày. Mạnh Thịnh Nam chôn đầu tròn ngực anh, giọng nói nho nhỏ, ngọt ngào. "Hai ngày trước mới tới..."
Trì Tranh: "..."
Anh cắn răng nhìn cô nàng vùi đầu vào trong ngực mình, trách không được hôm nay lại không trốn tránh, hóa ra là có chuẩn bị cả rồi. Khoảng 4, 5 giờ chiều, ánh mắt trời chiếu vào cửa sổ, đôi nam nữ dựa sát vào nhau, Trì Tranh hít sâu một hơi, khóe miệng dính trên tai cô, hô hấp anh nóng rực suýt khiến cô bị phỏng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính.
"Sau này đừng chạy lung tung trước mặt anh."
Cô ngước mắt, khẽ "A" một tiếng, hai mắt ướt át.
Trì Tranh hút sâu một hơi. "Em thở thôi anh cũng thấy cứng rồi."
Mạnh Thịnh Nam: "......"
Sau đó hai người ngồi trên sofa tìm phim điện ảnh xem, mặt Trì Tranh vẫn con đen thui, Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu cười hỏi: "Cô nói anh thích ăn bánh rán, hay ngày mai em làm cho anh nhé?"
Trì Tranh liếc mắt, nhàn nhạt nói. "Không ăn."
"Vậy em muốn ăn gì?"
Trì Tranh: "Em nghĩ đi."
Hai mắt anh đen nhánh lại trần trụi, Mạnh Thịnh Nam không dám hỏi nữa, quay đầu tiếp tục xem phim điện ảnh, cô chỉ vào TV, ngượng ngùng cười.
"Nam chính đẹp trai quá."
Trì Tranh hút xong một điếu thuốc, ngồi ở nhà cô 10 giờ mới về Kim Đỉnh. Mạnh Thịnh Nam lăn lộn không ngủ được, uống một ngụm nước lại sặc một lúc lâu, cô vỗ ngực cười ngây ngô.
Thời gian vội vàng trôi qua.
Hôm thế vận hội Olympic bế mạc, Trần Tư gọi cô qua nhà chơi. Mạnh Thịnh Nam bắt xe từ trường học tới nhà cô Trần, Giang Tành trời trong nắng ấm, chớp mắt cái đã mưa to tầm ta. Đi được nửa đường, mí mắt phải của Mạnh Thịnh Nam giật mãi không thôi, cô gọi điện cho Trần Tư, không ai nghe máy.
Mưa gió khắp nơi.
Mạnh Thịnh Nam vừa xuống xe đã vội chạy vào trong, càng chạy tới gần lại càng lo lắng không yên. Từ xa đã thấy nước mưa gõ vào cửa kính, Mạnh Thịnh Nam đẩy cửa bước vào, Trần Tư nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Bên ngoài vang lên tiếng sét.
Anh nhớ tới hồi ức năm ấy, lần đầu tiên hai người quen biết là mùa hè năm 2006, một người trong nhà, một người ngoài cửa giống như bây giờ. Nhưng mọi chuyện đã khác xưa.
"Anh tới thăm dì Trần."
Lục Tư Bắc chậm rãi nói, nhìn cô chăm chú.
Mạnh Thịnh Nam khẽ gật đầu, nghiêng người để anh vào nhà. Trần Tư nghe tiếng đi ra khỏi phòng bếp, khuôn mặt không giấu được vẻ kinh ngạc. Lục Tư Bắc vẫn luôn bên ngoài, lâu rồi chưa về thăm Trần Tư, anh cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, Trần Tư cười lắc đầu. "Không sao đâu."
Nói chuyện một lát, Trần Tư giới thiệu cô với anh.
Lục Tư Bắc cười cười. "Dì quên rồi sao, sau khi thi đại học xong cô ấy tới làm khách, con đã gặp cô ấy rồi."
Mạnh Thịnh Nam đang rót nước, nhìn anh một cái. Người đàn ông vẫn đang nói chuyện cùng Trần Tư, ánh mắt chưa hề nhìn về nơi khác. "Phải không thế? Dạo nay trí nhớ cô kém rồi."
Trần Tư cười nói. "À, để cô gọi điện bảo Trì Tranh về."
"Thôi dì ơi, con ngồi một lát rồi đi."
"Nhanh vậy sao con?"
Lục Tư Bắc nhìn đồng hồ. "Ba giờ con phải lên máy bay về Thượng Hải, dì đừng lo lắng, hai ngày trước con đã gặp A Tranh rồi."
Mạnh Thịnh Nam nhíu mày. "Em tới phòng bếp xem đồ ăn."
Cô lấy cớ rời khỏi phòng khách, không biết Lục Tư Bắc ngồi trong phòng khách nói gì đó, làm Trần Tư cười vui vẻ hơn.
Mạnh Thịnh Nam chăm chú nhìn nồi canh, không chú ý phía sau có người đi tới, anh nói. "Lửa lớn kìa."
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu chỉnh lửa nhỏ đi, sau đó chậm rãi quay đầu.
"Anh..."
Lục Tư Bắc cười nhạt. "Tìm không được chủ đề nói cũng đừng miễn cưỡng bản thân."
Khóe môi cô giật giật, hai mắt cảm thấy chua xót nhưng vẫn nở nụ cười.
"Tên nhóc kia đối xử với em có tốt không?"
Mạnh Thịnh Nam gật đầu. "Có."
Lục Tư Bắc cười. "Vậy là tốt rồi."
Khắp phòng bếp chỉ có âm thanh nước sôi, hai người không ai nói thêm câu gì nữa. Lục Tư Bắc nói anh phải đi, Mạnh Thịnh Nam nói chờ cô tìm Trần Tư nhưng anh lại ngăn cô, nói không cần. Cô tiễn anh ra khỏi cửa, người đàn ông đứng yên rũ mắt nhìn cô. "Em vẫn giống như trước đây nhưng có chút gì đó thay đổi rồi."
Mạnh Thịnh Nam yên lặng vài giây, cất lời. "Không phải con người đều như thế sao?"
Lục Tư Bắc cười nhạt. "Cũng đúng lắm."
"Anh nhớ giữ gìn sức khỏe." Cô phát hiện vốn từ của mình quá nghèo nàn.
Lục Tư Bắc. "Vào nhà đi, đừng tiễn anh nữa."
Người đàn ông nói xong những lời này cũng xoay người đi xa, một lúc lâu sau Mạnh Thịnh Nam cũng chưa lấy lại bình tĩnh. Có rất nhiều chuyện không nói bọn họ cũng tự hiểu, nói ra cũng chẳng được gì, chi bằng cứ để nó theo gió trôi đi.
Trần Tư về nhà mới biết Lục Tư Bắc đã đi, nhịn không được thở dài. Bà cầm cái chảo rán bánh mượn bên hàng xóm về, thở dài nói. "Đứa nhỏ này thích nhất là ăn bánh rán do cô làm đấy."
Mạnh Thịnh Nam hỏi. "Trì Tranh cũng thích ạ?"
Trần Tư cười, dạy cô làm.
Khi đó thế vận hội Olympic ở Luân Đôn vô cùng sôi động, Thịnh Điển và Mạnh Tân ngày nào cũng xem tới nửa đêm mới đi ngủ. Trung Quốc đoạt huy chương vàng, Thịnh Điển kích động vỗ tay hoan hô. Lòng yêu nước bỗng nhiên bùng nổ, không ai có thể địch lại nổi. Mạnh Thịnh Nam muốn tìm nơi yên tĩnh để viết bản thảo, cắn răng dọn về chung cư giáo viên ở.
Buổi tối hôm nào đó.
Thích Kiều gọi điện thoại tới muốn cùng cô nói chuyện phiếm, giãi bày tâm sự. Trong lúc vô tình, Mạnh Thịnh Nam nói chuyện mình và Trì Tranh cho cô nàng nghe, Thích Kiều nghe xong đã hỏi han giống như bác gái ở tổ dân phố, Mạnh Thịnh Nam do dự một lúc lâu mới nói. "Hai hôm trước tớ gặp Lục Tư Bắc."
"Không phải là anh ta tới Giang Thành tìm cậu để nối lại tình xưa đấy chứ?"
Mạnh Thịnh Nam kinh ngạc, thầm cảm thán sức tưởng tượng phong phú của cô nàng này. "Tớ gặp anh ấy ở nhà Trì Tranh."
"..."
Mạnh Thịnh Nam: "Cảm thấy rất xấu hổ."
"..."
Mạnh Thịnh Nam. "Sao cậu không nói gì?"
Trong điện thoại vang lên âm thanh như âm hồn. "Vì tớ rất xấu hổ."
Mạnh Thịnh Nam nói chuyện không nổi nữa.
Thích Kiều cười. "Nhưng cậu cũng đừng nghĩ nhiều, người đàn ông như Trì Tranh sao có thể để được miếng thịt trên tay mình rơi vào tay người khác chứ."
"Ai là miếng thịt cơ?"
Mạnh Thịnh Nam khinh bỉ, Thích Kiều hỏi. "Hai người các cậu, không ấy ấy..."
"Cái gì cơ?"
Thích Kiều ho khan vài cái. "Cậu ta chịu đựng tốt thật."
Mạnh Thịnh Nam nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô nằm trên giường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Thích Kiều cho Tống Gia Thụ lần đầu tiên của mình, chuyện này Mạnh Thịnh Nam không dám. Có lẽ là do bản thân còn khó tiếp nhận, Trì Tranh cũng bận việc, khi anh chạm vào cô cũng không làm tới bước cuối.
Bỗng nhiên bà dì của cô tháng nay lại tới thăm hỏi sớm.
Tầng 17, ba người đàn ông ngồi tư thế giống nhau, gõ bàn phím cách cạch. Sử Kim thò người ra nhìn hai người kia, sau đó im lặng tắt Dota2 trên màn hình máy tính của mình đi, làm bộ làm tịch duỗi người rồi rung đùi đắc ý.
"Giương cung cong cứng như vành nguyệt. Nhìn về Tây Bắc bắn sao Thiên Lang."
Lục Hoài liếc mắt một cái. "Hôm nay ngày mùng 7 tháng 8 mà đại ca."
Sử Kim cợt nhả. "Lòng tôi như trăng tròn."
Người đàn ông vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên hừ lạnh, Lục Hoài quay đầu huýt sáo với anh.
Trì Tranh ngẩng đầu lên.
Lục Hoài. "Mấy hôm nay cậu không gặp Tiểu Mạnh sao? Đàn ông nên chủ động một chút."
"Người ta cũng không thèm tới gặp cậu, không phải là giận rồi chứ?" Sử Kim thêm mắm dặm muối.
Lục Hoài. "Chắc không phải đâu."
Sử Kim. "..."
Trì Tranh khẽ cười.
Lục Hoài nhớ tới năm đó. "Tiểu Mạnh là cô gái ngoan ngoãn nhất tôi từng gặp, cô ấy yêu cậu sẽ không làm nũng, không dính lấy cậu 24/24 cũng không nói dối cậu. Nhưng nếu cô ấy không thích cậu, cậu tiến một bước cô ấy lui mười bước. Nhớ tới đám bạn kia, Chu Ninh Trì thích cô ấy, lúc thổ lộ với cô ấy, lời nói tới miệng rồi lại biến thành câu nói đùa."
"Cái gì?" Sử Kim nghe được ngạc nhiên hỏi.
Lục Hoài vẫn tiếp tục kể. "Là câu nói đùa vào ngày cá Tháng Tư ấy."
Sử Kim muốn chửi thề.
"Tùy cơ ứng biến thôi."
"Cậu ta là một người có tài, đẹp trai cao to. Trong 6 người chúng tôi còn có một cô nàng thích cậu ta, theo cậu ta sang tận Mỹ." Lục Hoài thở dài, "Thế nên tiểu tử Giang Tấn kia đến này chỉ có thể yêu thầm người ta."
Sử Kim load một lúc lâu.
Khóe miệng Trì Tranh cong lên.
Lục Hoài nói xong nhìn về phía Trì Tranh. "Tôi nói vậy cậu có hiểu không?"
Sử Kim tổng kết một câu. "Chính là người con gái tốt như Mạnh Thịnh Nam, cậu đốt đèn lồng cũng tìm không được, phải quan tâm nhiều hơn chút đấy."
Hai tên tự vỗ tay với nhau.
Sử Kim. "Ngày mai cho cậu nghỉ nửa ngày."
Trì Tranh nhìn hai tên mắc bệnh tâm thần kia, tiếng gõ bàn phím càng ngày càng lớn. Chiều hôm đó anh bỏ qua một đống vấn đề rối rắm cần giải quyết, lúc Trì Tranh ra khỏi cửa, hai tên kia trăm miệng một lời. "Đi đâu đấy?"
Trì Tranh cười cà lơ phất phơ. "Tìm vợ."
Hai tên còn lại. "..."
Trời tháng 8, ra khỏi cửa là tự rước cái nóng vào thân. Trì Tranh đi ra ngoài gọi điện thoại, lúc ấy Mạnh Thịnh Nam đang đứng trong bếp nấu canh cá, Trì Tranh hỏi cô muốn đi đâu chơi, Mạnh Thịnh Nam nói không muốn đi, sau đó bổ sung. "Một mình em ở chung cư trường, anh qua đây đi."
"Anh biết rồi." Trì Tranh chậm rãi mở miệng.
Lúc anh tới cô để cửa mở hờ, đây là lần đầu tiên Trì Tranh tới chung cư cô ở, bên trong đều là mùi hương của cô. Mạnh Thịnh Nam dựa vào tường trong phòng bếp, vừa cầm máy tính viết bản thảo vừa trông nồi canh. Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn thoáng qua sau đó thuận tay đặt máy tính trên thớt, lúc xoay người không cẩn thận đụng phải chai dấm.
Máy tính chịu thiệt.
Mạnh Thịnh Nam há hốc mồm nhìn màn hình tốt đen, người đàn ông tới gần, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
"Anh còn cười gì chứ?"
Hai vai Trì Tranh run lên. "Anh không nghĩ em thấy anh lại xốn xang như thế."
Mạnh Thịnh Nam: "......"
Trì Tranh nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, nín cười cầm khăn giấy lau vết bẩn trên máy tính, sau đó ngồi trên sofa kiểm tra phần cứng, tháo máy tính ra rồi lắp lại, gọi bàn phím cạch cạch. Mạnh Thịnh Nam đứng cạnh nhìn. "Có sửa được không anh?"
Anh ngẩng đầu nhìn cô, chế nhạo nói. "Anh có được việc hay không em còn không biết à?"
Mạnh Thịnh Nam bĩu môi, Trì Tranh cười càng to.
"Không biết." Cô cắn môi.
Trì Tranh nhướn mày. "Thế thì thử xem."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Chuyện đối với cô giống như khó trên trời nhưng người đàn ông trước mắt này chỉ tốn vài phút đã làm xong. Trì Tranh để máy tính lên đùi cô, duỗi eo tựa vào sofa hất cằm. "Em xem đã dùng được chưa?"
Mạnh Thinh Nam thử vài lần. "Sao anh sửa được thế? Tốc độ cũng nhanh hơn trước này."
Trì Tranh cười khan.
"Thôi xong." Mạnh Thịnh Nam đột nhiên kêu một tiếng.
Trì Tranh: "Sao thế em?"
"Canh của em."
Mạnh Thịnh Nam đứng dậy đi vào phòng bếp, Trì Tranh ngồi phía sau. Do lửa nhỏ nên cạnh không bị cháy, chỉ cạn bớt nước, Mạnh Thịnh Nam vội vàng tắt bếp, quay đầu lại đã thấy Trì Tranh đứng sau cô, Mạnh Thịnh Nam tức giận thở hổn hển trừng anh. "Hôm nay cho anh uống nước lọc."
Trì Tranh cong môi, ôm chầm lấy cô rồi hôn sâu.
Mạnh Thịnh Nam hóa thành vũng bùn trong lòng bàn tay anh, hai cánh tay bám lấy vai anh. Trì Tranh ôm éo cô, bàn tay hết sờ trên lại sờ dưới. Mạnh Thịnh Nam ngứa ngáy khó chịu, anh lại càng gấp gáp hơn. Cô cảm thấy bàn đang đặt trên hông cô đi vào thăm dò bên trong.
Trì Tranh hôn cô tới nghiện, bàn tay với vào trong quần lót.
Cái vật mềm mại lại dày dặn kia khiến anh sửng sốt sau đó nhíu mày. Mạnh Thịnh Nam chôn đầu tròn ngực anh, giọng nói nho nhỏ, ngọt ngào. "Hai ngày trước mới tới..."
Trì Tranh: "..."
Anh cắn răng nhìn cô nàng vùi đầu vào trong ngực mình, trách không được hôm nay lại không trốn tránh, hóa ra là có chuẩn bị cả rồi. Khoảng 4, 5 giờ chiều, ánh mắt trời chiếu vào cửa sổ, đôi nam nữ dựa sát vào nhau, Trì Tranh hít sâu một hơi, khóe miệng dính trên tai cô, hô hấp anh nóng rực suýt khiến cô bị phỏng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính.
"Sau này đừng chạy lung tung trước mặt anh."
Cô ngước mắt, khẽ "A" một tiếng, hai mắt ướt át.
Trì Tranh hút sâu một hơi. "Em thở thôi anh cũng thấy cứng rồi."
Mạnh Thịnh Nam: "......"
Sau đó hai người ngồi trên sofa tìm phim điện ảnh xem, mặt Trì Tranh vẫn con đen thui, Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu cười hỏi: "Cô nói anh thích ăn bánh rán, hay ngày mai em làm cho anh nhé?"
Trì Tranh liếc mắt, nhàn nhạt nói. "Không ăn."
"Vậy em muốn ăn gì?"
Trì Tranh: "Em nghĩ đi."
Hai mắt anh đen nhánh lại trần trụi, Mạnh Thịnh Nam không dám hỏi nữa, quay đầu tiếp tục xem phim điện ảnh, cô chỉ vào TV, ngượng ngùng cười.
"Nam chính đẹp trai quá."
Trì Tranh hút xong một điếu thuốc, ngồi ở nhà cô 10 giờ mới về Kim Đỉnh. Mạnh Thịnh Nam lăn lộn không ngủ được, uống một ngụm nước lại sặc một lúc lâu, cô vỗ ngực cười ngây ngô.
Thời gian vội vàng trôi qua.
Hôm thế vận hội Olympic bế mạc, Trần Tư gọi cô qua nhà chơi. Mạnh Thịnh Nam bắt xe từ trường học tới nhà cô Trần, Giang Tành trời trong nắng ấm, chớp mắt cái đã mưa to tầm ta. Đi được nửa đường, mí mắt phải của Mạnh Thịnh Nam giật mãi không thôi, cô gọi điện cho Trần Tư, không ai nghe máy.
Mưa gió khắp nơi.
Mạnh Thịnh Nam vừa xuống xe đã vội chạy vào trong, càng chạy tới gần lại càng lo lắng không yên. Từ xa đã thấy nước mưa gõ vào cửa kính, Mạnh Thịnh Nam đẩy cửa bước vào, Trần Tư nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Bên ngoài vang lên tiếng sét.
Bình luận facebook