Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Edit + Beta: Tiểu Vũ
5 giờ chiều, Lục Tư Thành vẫn là một bộ dạng đại hán râu ria xồm xoàm ngồi vắt chân trước máy tính, giống như một pho tượng đại phật gió thổi bất động, người đẩy không ngã, chỉ xem tin tức xem phim vớ vẩn chứ không chơi game cũng không phát trực tiếp.
… Hoàn toàn là một bộ dạng tư tưởng không tập trung.
5 giờ 10, Tiểu Thụy từ bên ngoài trở về, vừa nhìn thấy Lục Tư Thành ngồi đó đã “Ai ôi” một tiếng trêu đùa: “Anh không phải là đã hẹn với đối tượng xem mắt gặp nhau lần cuối cùng sao? Bây giờ đã mấy giờ rồi mà vẫn ngồi đây, không đi chỉnh đốn trang phục à?”
Lục Tư Thành nghe vậy liền “À” một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, không xem máy tính nữa đứng lên, duỗi người, sau đó từ chỗ ngồi của mình chậm rì rì đi tới sofa bên cạnh, ngồi xuống, lại tiếp tục bất động.
Tiểu Thụy: “?????”
Ngồi ở một đầu khác của sofa, Đồng Dao vừa ôm mèo vừa xem phim trên điện thoại đột nhiên cảm thấy sofa lõm xuống, cô nhấc mí mắt từ điện thoại ra quét mắt nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống bên kia sofa. Anh nhắm mắt lại nửa nằm trên sofa, tóc mềm mại rũ xuống, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào hắt lên nửa người trên của anh.
Đồng Dao để điện thoại xuống, sờ sờ đầu của Bánh Lớn, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Lục Nhạc đứng phía sau đang ghét bỏ Lục Tư Thành, sự chú ý không thèm đặt trên người anh nữa mà quay sang nói chuyện với quản lý Tiểu Thụy—–
Đồng Dao do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí nhấc chân lên đạp đạp người Lục Tư Thành, nhỏ giọng nói: “Anh còn không chuẩn bị ra ngoài đi à?”
“…” Người đàn ông trầm mặc chốc lát khiến Đồng Dao cho là anh không nghe thấy thì anh đột nhiệt giật giật yết hầu “Ừ” một tiếng.
“Không đi?” Đồng Dao lại hỏi, ánh mắt cô không tự chủ có điểm vui mừng, chính bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Lục Tư Thành mở mắt ra.
Sau đó ngồi dậy.
Nhìn về phía người nào đó đang ngồi bên kia sofa, yên lặng một lúc rồi nói một câu không rõ ràng: “Không phải là có người không muốn cho anh đi à?”
Đồng Dao: “?”
Đồng Dao vô thức hỏi lại một câu “Ai mà quản rộng như thế?”, hỏi xong liền phát hiện có chỗ nào đó không đúng, cô “A” một tiếng, sau đó đứng bật dậy, hai gò má dường như bởi vì bị ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào mà trở nên đỏ ửng. Trong ánh mắt màu nâu chăm chú nhìn cô của Lục Tư Thành, cô từ từ ngồi xuống, khóe môi run run, suýt chút nữa không tìm được giọng nói của chính mình: “… … … … … Anh đều nghe thấy hết.”
“Lại không điếc.”
“Vậy anh lúc đó sao lại giả vờ——“
“Anh muốn mặt.”
“????????”
Đồng Dao muốn nói là điều này cùng việc anh muốn mặt có quan hệ quái gì, kết quả lời nói đã ra đến mép, chuẩn bị vang lên thành tiếng thì cô đột nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của anh, lúc này mới phản ứng được ý của anh là gì—–
Anh muốn mặt?
Anh xấu hổ?
Đồng Dao: “… … … … … … “
Giờ phút này dường như tất cả máu trong cơ thể đều xông lên tập trung trên mặt Đồng Dao, gương mặt nóng đỏ đến mức có thể nướng cháy một cái bánh mỳ——
Đồng Dao: “Em chỉ tùy tiện nói một chút, chủ yếu là sợ anh phân tâm đó. Anh suy nghĩ một chút mà xem, các đồng đội đều đang trông cậy vào anh tại giải đấu năm nay, lấy quán quân giải đấu mùa hạ, đoạt cup, rồi còn báo thù Giáo Hoàng——“
Lục Tư Thành yên lặng nhìn cô.
Không được rồi.
Huyên thuyên không nổi nữa rồi.
Đồng Dao hít mũi mạnh một cái rồi giơ con mèo béo trong ngực lên che mặt, Bánh Lớn thuận thế dùng móng vuốt ôm lấy đầu cô!
Lục Tư Thành thở dài, đứng lên đi tới bên kia sofa khom lưng túm gáy con mèo béo ú xách lên, thế nhưng thiếu nữ đang dùng mèo che mặt kia sống chết không chịu buông tay—— Hai người không tiếng động cùng nhau phân cao thấp, cùng lúc đó, Tiểu Thụy quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt: “Hai người làm cái gì đấy?”
Lục Tư Thành buông lỏng tay ra.
Đồng Dao thoáng cái mất trọng tâm, ôm con mèo hơn 10 cân lảo đảo ngã ngửa ra phía sau, cái bụng tròn vo của Bánh Lớn vừa khéo đặt trên mặt cô ——
“Em chuẩn bị cả đời treo con mèo đó trên mặt đi gặp người khác?”
Lục Tư Thành lay lay cô một chút.
Cô phản ứng rất nhanh nhạy, đưa tay ra gạt tay anh, xoay người, mặt hướng về phía lưng ghế. Từ góc độ của Lục Tư Thành chỉ có thể thấy được cần cổ hồng hồng và một bên gò má đỏ bừng hơi nghiêng ra ngoài.
Lục Tư Thành: “…”
Tiểu Thụy: “Lục Tư Thành, anh con mẹ nó rốt cuộc có đi ra ngoài không?”
Lục Tư Thành: “Không đi, anh nói mấy lần rồi?”
Tiểu Thụy: “Sao lại không đi vậy?”
Lục Tư Thành vỗ vỗ đầu Bánh Lớn, đứng dậy quay đầu thản nhiên nói: “Con mèo này không nỡ để anh đi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ: hôm nay nghỉ ngơi, vốn không muốn đăng chương mới, tháng này một ngày cũng chưa nghỉ…
Sợ mọi người chờ phiền, tùy tiện đăng một chương, mọi người cũng tùy tiện xem nhé!
Cuối tháng dinh dưỡng yếu cần phải bổ sung, các tiểu tỷ tỷ tha cho ta nha!!!!!!
5 giờ chiều, Lục Tư Thành vẫn là một bộ dạng đại hán râu ria xồm xoàm ngồi vắt chân trước máy tính, giống như một pho tượng đại phật gió thổi bất động, người đẩy không ngã, chỉ xem tin tức xem phim vớ vẩn chứ không chơi game cũng không phát trực tiếp.
… Hoàn toàn là một bộ dạng tư tưởng không tập trung.
5 giờ 10, Tiểu Thụy từ bên ngoài trở về, vừa nhìn thấy Lục Tư Thành ngồi đó đã “Ai ôi” một tiếng trêu đùa: “Anh không phải là đã hẹn với đối tượng xem mắt gặp nhau lần cuối cùng sao? Bây giờ đã mấy giờ rồi mà vẫn ngồi đây, không đi chỉnh đốn trang phục à?”
Lục Tư Thành nghe vậy liền “À” một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, không xem máy tính nữa đứng lên, duỗi người, sau đó từ chỗ ngồi của mình chậm rì rì đi tới sofa bên cạnh, ngồi xuống, lại tiếp tục bất động.
Tiểu Thụy: “?????”
Ngồi ở một đầu khác của sofa, Đồng Dao vừa ôm mèo vừa xem phim trên điện thoại đột nhiên cảm thấy sofa lõm xuống, cô nhấc mí mắt từ điện thoại ra quét mắt nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống bên kia sofa. Anh nhắm mắt lại nửa nằm trên sofa, tóc mềm mại rũ xuống, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào hắt lên nửa người trên của anh.
Đồng Dao để điện thoại xuống, sờ sờ đầu của Bánh Lớn, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Lục Nhạc đứng phía sau đang ghét bỏ Lục Tư Thành, sự chú ý không thèm đặt trên người anh nữa mà quay sang nói chuyện với quản lý Tiểu Thụy—–
Đồng Dao do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí nhấc chân lên đạp đạp người Lục Tư Thành, nhỏ giọng nói: “Anh còn không chuẩn bị ra ngoài đi à?”
“…” Người đàn ông trầm mặc chốc lát khiến Đồng Dao cho là anh không nghe thấy thì anh đột nhiệt giật giật yết hầu “Ừ” một tiếng.
“Không đi?” Đồng Dao lại hỏi, ánh mắt cô không tự chủ có điểm vui mừng, chính bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Lục Tư Thành mở mắt ra.
Sau đó ngồi dậy.
Nhìn về phía người nào đó đang ngồi bên kia sofa, yên lặng một lúc rồi nói một câu không rõ ràng: “Không phải là có người không muốn cho anh đi à?”
Đồng Dao: “?”
Đồng Dao vô thức hỏi lại một câu “Ai mà quản rộng như thế?”, hỏi xong liền phát hiện có chỗ nào đó không đúng, cô “A” một tiếng, sau đó đứng bật dậy, hai gò má dường như bởi vì bị ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào mà trở nên đỏ ửng. Trong ánh mắt màu nâu chăm chú nhìn cô của Lục Tư Thành, cô từ từ ngồi xuống, khóe môi run run, suýt chút nữa không tìm được giọng nói của chính mình: “… … … … … Anh đều nghe thấy hết.”
“Lại không điếc.”
“Vậy anh lúc đó sao lại giả vờ——“
“Anh muốn mặt.”
“????????”
Đồng Dao muốn nói là điều này cùng việc anh muốn mặt có quan hệ quái gì, kết quả lời nói đã ra đến mép, chuẩn bị vang lên thành tiếng thì cô đột nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của anh, lúc này mới phản ứng được ý của anh là gì—–
Anh muốn mặt?
Anh xấu hổ?
Đồng Dao: “… … … … … … “
Giờ phút này dường như tất cả máu trong cơ thể đều xông lên tập trung trên mặt Đồng Dao, gương mặt nóng đỏ đến mức có thể nướng cháy một cái bánh mỳ——
Đồng Dao: “Em chỉ tùy tiện nói một chút, chủ yếu là sợ anh phân tâm đó. Anh suy nghĩ một chút mà xem, các đồng đội đều đang trông cậy vào anh tại giải đấu năm nay, lấy quán quân giải đấu mùa hạ, đoạt cup, rồi còn báo thù Giáo Hoàng——“
Lục Tư Thành yên lặng nhìn cô.
Không được rồi.
Huyên thuyên không nổi nữa rồi.
Đồng Dao hít mũi mạnh một cái rồi giơ con mèo béo trong ngực lên che mặt, Bánh Lớn thuận thế dùng móng vuốt ôm lấy đầu cô!
Lục Tư Thành thở dài, đứng lên đi tới bên kia sofa khom lưng túm gáy con mèo béo ú xách lên, thế nhưng thiếu nữ đang dùng mèo che mặt kia sống chết không chịu buông tay—— Hai người không tiếng động cùng nhau phân cao thấp, cùng lúc đó, Tiểu Thụy quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt: “Hai người làm cái gì đấy?”
Lục Tư Thành buông lỏng tay ra.
Đồng Dao thoáng cái mất trọng tâm, ôm con mèo hơn 10 cân lảo đảo ngã ngửa ra phía sau, cái bụng tròn vo của Bánh Lớn vừa khéo đặt trên mặt cô ——
“Em chuẩn bị cả đời treo con mèo đó trên mặt đi gặp người khác?”
Lục Tư Thành lay lay cô một chút.
Cô phản ứng rất nhanh nhạy, đưa tay ra gạt tay anh, xoay người, mặt hướng về phía lưng ghế. Từ góc độ của Lục Tư Thành chỉ có thể thấy được cần cổ hồng hồng và một bên gò má đỏ bừng hơi nghiêng ra ngoài.
Lục Tư Thành: “…”
Tiểu Thụy: “Lục Tư Thành, anh con mẹ nó rốt cuộc có đi ra ngoài không?”
Lục Tư Thành: “Không đi, anh nói mấy lần rồi?”
Tiểu Thụy: “Sao lại không đi vậy?”
Lục Tư Thành vỗ vỗ đầu Bánh Lớn, đứng dậy quay đầu thản nhiên nói: “Con mèo này không nỡ để anh đi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ: hôm nay nghỉ ngơi, vốn không muốn đăng chương mới, tháng này một ngày cũng chưa nghỉ…
Sợ mọi người chờ phiền, tùy tiện đăng một chương, mọi người cũng tùy tiện xem nhé!
Cuối tháng dinh dưỡng yếu cần phải bổ sung, các tiểu tỷ tỷ tha cho ta nha!!!!!!
Bình luận facebook