Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chương 42: Đàm Giảo (7.1)
Anh ấy đang trêu chọc tôi, tuyệt đối là trêu chọc.
Nếu không tại sao khi tôi hỏi anh không thèm à, sao anh không lên tiếng chứ? Tại sao lại đứng đằng sau tôi, giọng nói trầm thấp hỏi tôi có phải là lần đầu tiên chăm sóc người khác không?
Còn cả lúc ăn kem, ánh mắt anh nhìn tôi hơi tăm tối, xấu xa, như đang đè nén, sắp bộc phát thứ gì đó.
Xe uốn lượn trên con đường núi, hoàng hôn bao phủ khắp núi rừng. Lòng tôi xoắn xuýt như bánh quai chẻo nóng hầm hập vừa ra lò.
Người đàn ông bên cạnh chuyên tâm lái xe, có lẽ là đang suy nghĩ về vụ án, không nói lời nào. Tôi đương nhiên biết rõ lúc này không nên nghĩ đến những chuyện kia, có lẽ hiện tại anh giống như chiếc bóng đèn, tôi không có cách nào bỏ qua được sự tồn tại của anh.
Đương nhiên cũng có thể là do tôi nghĩ nhiều, cẩn thận suy nghĩ, những lời kia của anh cũng bình thường thôi. Thứ trêu chọc tôi là ánh mắt, thần thái, còn cả sự mập mờ không nói nên lời kia cơ. Có thể mập mờ như vậy, nhưng cũng khó nói chính xác được. Ngộ nhỡ là tôi tự mình đa tình thì sao?
Chập chờn một lúc lâu, cho đến khi Ô Ngộ đỗ xe lại, tôi mới như tỉnh khỏi mộng.
"Đang nghĩ linh tinh gì thế? Như du hồn ấy." Anh nói ra.
Tôi ngạc nhiên: "Sao anh biết được tôi đang nghĩ linh tinh?"
Anh liếc váy tôi, tôi cũng nhìn theo, váy đã bị tôi túm chặt như dưa chua: "Á!" Tôi bỏ tay ra, vuốt lại. Anh nói: "Được rồi, đẹp lắm."
Một câu "đẹp lắm" lại khiến lòng tôi ngòn ngọt, vẻ mặt anh bình tĩnh, tắt máy xe nhìn về phía trước.
Rất tốt, tôi không làm như trong tiểu thuyết ngôn tình. Trong thực tế người ta chả thèm nói gì, bổ não chỉ có thể làm mình ngọt lên tận trời thôi.
Xe nhà họ Chu dừng lại cuối đường. Bên cạnh là cửa vào núi, không có đường lớn, chỉ có đường đất. Nhà họ Chu xuống xe, lên núi.
"Chúng ta tìm đường khác đi lên." Ô Ngộ nói, "Nhưng phải leo nhanh hơn."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
"Đỡ bị gã và đám chim phát hiện."
Vì thế tôi phát hiện anh rất có tâm cơ đấy, cùng một chuyện sẽ không để xảy ra lần thứ hai. Chậc, quả nhiên là thô ráp, thận trọng, cầu toàn.
Rốt cuộc tôi đang nghĩ gì thế này?
Quả nhiên chúng tôi tìm được một con đường khác, chỉ là có nhiều cỏ dại bụi gai hơn. Đã thế Ô Ngộ nói "nhanh" thì cũng quá nhanh rồi. Anh gần như là đạp lên những bụi gai đi, như là da dày thịt béo không cảm nhận được gì. Còn tôi sau khi khẽ kêu "a" mấy tiếng, anh duỗi tay ra. Tôi cầm lấy tay anh, trong lòng như đu dây, nhẹ nhàng mà vút lên. Đến nơi khó leo, anh tự nhiên ôm lấy eo tôi, thậm chí gần như vác tôi lên. Những lúc này, anh đều im lặng, chỉ có ánh mắt tĩnh lặng sâu xa nhìn tôi. Tôi biết rõ trong đó có gì.
Cuối cùng chúng tôi đã phát hiện ra tung tích của bọn họ.
Phía trước là bụi cỏ dại, trên con đường nhỏ trong rừng chất đầy lá rụng, chúng tôi nấp sau bụi cỏ, Ô Ngộ đè tay lên vai tôi, như thể tôi khiến anh bận lòng, rất gần gũi, nhưng tôi không giãy dụa.
Người nhà họ Chu tới rồi.
Cha Chu Tử Hàn, con thứ Chu Trọng Lăng và con rể tương lai Ngôn Viễn đi đằng trước, sau đó là Chu Phụng Tiên, mẹ Chu Tử Hàn, con út Chu Quý Nhuỵ.
Thực ra tôi cảm thấy hơi kì quái, nếu bọn họ nhận được tin tức của "gã kia", tại sao không báo cảnh sát? Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, không chừng người nọ đã uy hiếp: một khi báo cảnh sát sẽ giết chết con tin. Hơn nữa cả gia đình bọn họ cùng đi có lẽ để giảm bớt nỗi sợ.
Chờ đã, tại sao "gã" lại gọi cả nhà họ Chu đến đây?
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu Ô Ngộ từng nói, hoặc là vì yêu, hoặc là vì hận.
Chương 43: Đàm Giảo (7.2)
Trước đó tôi từng xem qua tài liệu vụ án và cả tư liệu do Tráng Ngư tìm được. Hiện tại Chu Phụng Tiên đang kinh doanh một siêu thị nhỏ, vợ của ông ta từng là giáo viên tiểu học, qua đời đã lâu. Nhìn từ bên ngoài đó là một ông lão khắt khe nhỏ gầy. Trong ánh mắt chứa đựng sự lo lắng, cũng có chút oán hận nào đó đối với cuộc sống. Một ông lão như vậy chắc chắn lời nói vẫn có trọng lượng trong nhà.
Chu Trọng Lăng là một nhân viên bình thường trong công ty, nhìn từ bên ngoài cũng là một người trung niên chất phác, không quá thông minh, nhưng nhìn mặt mày cũng nghiêm khắc giống như ông bố. Vợ anh ta là một người phụ nữ trung niên mập mạp, nhân viên bán hàng trong siêu thị. Mặt to, lông mày đậm, có trang điểm, tóc tai lộn xộn, mắt đỏ ửng.
Chu Quý Nhuỵ là giao dịch viên ngân hàng, dáng vẻ khá được, tìm chồng cũng ổn. Ngôn Viễn kia tướng mạo đoan chính, mặc dù không tính là đẹp trai, nhưng vóc dáng cao, cũng có khí chất. Nghe nói là một ông chủ nhỏ, mặc dù không quá giàu có, nhưng cũng được xem là một con rể vàng trong thành phố Đại Ly. Tình cảm của bọn họ không tệ, trên ngón tay áp út đều đeo nhẫn kim cương. Những chỗ khó đi, Chu Quý Nhuỵ sẽ vươn tay bám lấy Ngôn Viễn. Anh ta sẽ đỡ cô ấy đi qua, còn giúp đỡ cả những người khác, chứng tỏ cũng có chỗ đứng trong nhà.
Đến giờ tại sao chúng tôi vẫn chưa báo cảnh sát ư? Vừa rồi trên đường đi tôi và Ô Ngộ đã thương lượng qua, một là phải nhìn thấy bằng chứng xác thực mới thông báo cho Thẩm Thời Nhạn, nếu không bọn họ sẽ không tin; hai là sợ đánh rắn động cỏ.
Chờ bọn họ đi được một đoạn, Ô Ngộ khẽ đứng dậy, tôi đi theo sát phía sau. Chúng tôi lần theo trong rừng.
Trời cuối cùng đã tối hẳn.
Núi đêm yên tĩnh như ma quỷ bộc phát, không có chút ánh sáng nào, chỉ có gió thổi qua rừng cây, phát ra tiếng lá. Người nhà họ Chu bật đèn pin, từ từ đi. Tôi nghe thấy tiếng khóc của mẹ Chu Tử Hàn, còn cả tiếng quát bảo câm miệng của ông chồng. Nhẫn kim cương của Chu Quý Nhuỵ và Ngôn Viễn thỉnh thoảng phản xạ chút ánh sáng. Trong lòng tôi nghĩ đôi này khờ thật, tình hình thế này vẫn còn chưa tháo nhẫn ra.
Tôi nao nao, cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.
Chúng tôi đi khá sát nhau, Ô Ngộ giữ lấy cánh tay tôi, từ từ hạ thấp xuống. Chúng tôi cũng ngồi xổm xuống, ở bụi cỏ hẹp không có chỗ đặt chân, mặt tôi kề sát ngực Ô Ngộ, nghe thấy tiếng tim đập ổn định. Tay anh vòng sau eo tôi, tôi cảm nhận được anh cúi đầu nhìn mình, xung quanh yên tĩnh đến mức tất cả giống như không chân thực.
"Gã sẽ đối phó với bọn họ như thế nào?" Tôi hỏi siêu nhỏ.
Giọng nói của anh càng nhỏ hơn: "Có lẽ sẽ sắp đặt bẫy, chỉ mất một lần chế ngự bọn họ. Sợ à?"
Tôi đáp: "Sợ."
Anh nhìn tôi trong bóng tối.
Tay vốn để trên lưng tôi càng giữ chặt hơn. Có thứ gì đó ngưa ngứa lan tràn từ tay anh, rồi chạy khắp toàn thân.
Tôi nghe thấy tiếng thở của mình trở nên dồn dập.
Tôi đột nhiên dịch người, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào anh, tiếp xúc rất nhỏ, chỉ khẽ chạm vào làn da. Sau đó anh nắm chặt lấy tay tôi đặt lên đùi.
Tôi không thể ngăn cản được tim đập nhanh hơn. Anh đang làm gì thế? Tôi tự nói với mình anh chỉ đang bảo vệ, trấn an một người phụ nữ thôi. Sắc mặt anh trong bóng tối tuy nhìn không rõ nhưng cũng khá trầm tĩnh. Có lẽ tôi không thể nói rõ được cảm xúc lúc này của mình, nhưng dường như có thể cảm nhận được mạch máu đang dịch chuyển giữa ngón tay tôi, quấn quanh ngón tay thô ráp của anh. Cảm giác ấy quá yên bình khiến tôi rung động.
Đúng lúc này xảy ra biến cố.
Tôi nghe thấy tiếng hét lên, quay đầu nhìn, trên con đường nhỏ tối đen kia không còn thấy bóng dáng người nhà họ Chu đâu. Đúng lúc ấy Ô Ngộ cũng nắm chặt tay tôi hơn, ra hiệu cho tôi ngồi im. Tôi tập trung nhìn, trên mặt đất rơi rớt đèn pin, ánh sáng chiếu loạn lên cây và bầu trời, tiếp đó là tiếng kêu la đau đớn.
Chỗ đó có hố vùi lấp dưới tầng lá cây cỏ dại. Toàn bộ người nhà họ Chu đều rơi vào trong đó. Thật sự bị Ô Ngộ nói trúng rồi, "gã" sắp đặt bẫy, thực sự là bẫy thật luôn. Quả thực không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ lại trong ngọn núi hoang này, đêm tối không thấy được năm ngón tay, gã chỉ mất chút công sức, bớt được bao việc, tạo ra cách khống chế mạnh nhất.
Chương 44: Đàm Giảo (7.3)
Chờ đợi.
Đêm khuya, núi hoang, che giấu rất nhiều kế điệu hổ ly sơn, im lặng chăm chú nhìn, cuộc đời không rõ yêu hận, như động vật bị bắt cả một nhà.
Gã muốn làm gì đây?
Người nhà họ Chu vẫn còn kêu rên, đáy hố đủ loại cọc gỗ nhọn hoắt bắt thú. Xung quanh yên tĩnh, nhưng tôi cảm thấy trên làn da đang chảy lớp mồ hôi lạnh. Cái lạnh ấy thấm dần vào trong người.
Sau đó nên ra trận rồi.
Từng bầy chim từ khắp nơi bay tới, bay vào trong rừng cây như một đám âm hồn màu đen, đậu bên cạnh hố, trên cành cây. Chúng vẫy cánh như đang triệu tập, như đang hưng phấn, lại như hung mãnh tàn nhẫn, hết sức căng thẳng.
Tôi cúi đầu thật thấp, cảnh tượng này quá khủng bố. Tôi không dám tưởng tượng lại ngày hôm qua khi một mình Ô Ngộ đối mặt với đám quái thú hung ác này. Lúc này tôi ghé vào bụi cỏ, tuy tay Ô ngộ đã buông lỏng tôi ra, nhưng vẫn đặt lên vai khiến tôi cảm thấy an toàn.
Cuối cùng người kia đã đi ra.
Bầy chim đồng loạt kêu lên.
Chúng thật sự chịu sự khống chế của gã, đây là thật, không phải là phán đoán nữa. Tôi thực sự nhìn thấy những chuyện bất thường bắt đầu xảy ra từ tối nay.
Gã vẫn còn mặc chiếc áo khoác bẩn đêm đó, có lẽ là chưa từng thay. Trên mặt gã là nụ cười ngốc nghếch, ôm đứa bé trong tay, đúng là Chu Tử Hàn, chỉ là cậu bé không hề nhúc nhích, không biết sống hay chết. Trong tay gã còn cầm ngọn đèn dầu.
"Các người... đến rồi." Gã nói lắp, đi đến trước hố, đặt đèn xuống dưới chân, cúi đầu nhìn.
Có lẽ là nhìn thấy đứa bé trong lòng gã, dưới hố thoáng truyền tới tiếng khóc. Gã mỉm cười: "Không... không sao, nó đang ngủ. Tôi cho nó uống, uống thuốc ngủ. Quá, quá ồn!"
Tôi khẽ thở phào.
Một giọng nói run rẩy hỏi: "Anh muốn gì? Chúng tôi đã mang đến mười vạn, không báo cảnh sát, anh mau thả chúng tôi và đứa bé ra!" Là giọng của Chu Trọng Lăng.
"Các, các người ném di động lên. Cam đoan sau khi trở về... sẽ không báo cảnh sát." Sắc mặt gã trở nên nghiêm trọng, "Nếu không... tôi lập tức giết đứa bé."
Tôi nghĩ thầm hỏng rồi. Quả nhiên người nhà họ Chu lúc này đang bị kiểm soát, cũng không có cách nào khác, ném hết điện thoại lên. Gã đá hết điện thoại qua một bên, nhanh chóng có mấy con chim ngậm điện thoại bay đi.
"Thực ra tôi, tôi không cần tiền..." Gã nói, sau đó rút từ hông ra một con dao lớn, nhắm ngay đứa bé, mỉm cười, "Tôi muốn giết nó."
Dưới đáy hố vang lên tiếng khóc la.
"Báo cho Thẩm Thời Nhạn." Môi Ô Ngộ dán vào lỗ tai tôi, dường như nói bằng khí. Cái cảm giác tê tê kia lại truyền từ lỗ tai tôi xuống cổ, tê dại cả một lúc.
Tôi nghiêng đầu tránh mặt anh, từ từ lấy di động ra, đặt dưới ngực, dùng cánh tay che ánh sáng, gửi vị trí cho Thẩm Thời Nhạn, sau đó nhắn tin cho anh ta: Gã và đứa bé ở đây, còn cả người nhà họ Chu nữa.
Về phần lúc nào Thẩm Thời Nhạn sẽ chạy đến thì tôi không nắm chắc.
Trong lúc tôi quay mặt lại thì miệng lại kề sát mặt Ô Ngộ. Anh vẫn không nhúc nhích, như chỉ là vô tình. Tôi hỏi: "Lúc nào cứu người?"
Anh đáp: "Hiện tại chúng ta không phải là đối thủ của gã, chờ thời cơ đã."
Tiếng gào khóc của người nhà họ Chu chỉ khiến gã cúi đầu đứng im một lát, vẻ mặt chết lặng, thờ ơ. Sau đó gã ném đứa bé xuống đất: "Các người không muốn... nó chết, còn, còn có một cách." Gã giơ con dao sắc bén trong tay lên: "Tôi... chém ba nhát dao. Các, các người lựa chọn ba người, thay thế nó, nhận, nhận ba dao... Tôi sẽ thả các người đi." Gã mỉm cười: "Được không?"
Người nhà họ Chu dần yên tĩnh lại.
Trong lòng tôi chùng xuống, biết rõ là có chuyện nào đó đã bắt đầu rồi.
Chương 45: Đàm Giảo (7.4)
Người nhà họ Chu lại nhanh chóng nhao nhao.
"Không được!" "Gã là tên điên, đừng nghe gã!" "Cha, con phải cứu Tiểu Hàn, nhất định phải cứu lấy Tiểu Hàn..." "Chém ai? Không thể chém ai được!" "Vậy làm thế nào đây?"
"Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại muốn đối phó với người nhà tao?"
Gã cầm dao, bật cười nhìn bọn họ, là nụ cười khổ sở, có lẽ là bị tiếng bàn tán ảnh hưởng, gã bất ngờ hét lên: "Câm miệng!"
Đám người dưới hố sợ hãi im lặng.
"Chọn, không chọn được đúng không? "Gã nói, "Không nỡ... ba người, đúng không? Tôi đây, cho các người một... đường. Các người chọn một người ra... chết! Tôi để lại... những người khác và đứa bé! Lần này, không có cơ hội...thay đổi! Không có... lựa chọn khác!"
Trong lòng tôi chấn động.
Con dao của gã nhắm về phía đứa trẻ.
Lần này, người nhà họ Chu im lặng tương đối lâu.
Sau đó mẹ Chu Tử Hàn khóc lên trước tiên: "Cha đứa bé, anh nghĩ cách đi, nghĩ đi! Làm sao bây giờ! Con, con tôi, van cầu anh đừng giết nó!"
Chu Trọng Lăng lên tiếng: "Van cầu anh, chúng tôi đem hết tiền giao cho anh, kể cả tiền trong nhà, anh thả đứa bé được không?"
Gã đương nhiên thờ ơ.
"Các người không thấy sao? Trên tay gã có dao đấy! Đầu tiên sẽ giết đứa bé, rồi giết hết đám chúng ta!" Là giọng của Chu Phụng Tiên.
"Chẳng lẽ thật sự một người phải chết sao?" Chu Quý Nhuỵ khóc ròng.
"Chết một người có thể cứu tất cả mọi người! Nếu không thì phải chết hết!" Chu Phụng Tiên quát.
Dưới hố lại im lặng.
Mặc dù tôi không nhìn được tình hình của bọn họ, nhưng cảm giác từng sợi tóc gáy đều dựng đứng cả lên. Tuy giết chóc còn chưa xảy ra, nhưng lại là buổi đêm kinh khủng nhất tôi từng trải qua!
Lúc này, người con rể Ngôn Viễn luôn im lặng lên tiếng: "Mấy người... nhìn tôi làm gì?"
Người ở trên nhìn bọn họ chằm chằm, dường như đã xuất thần.
Ngôn Viễn thất thanh: "Có phải các người quá ích kỷ hay không, thực sự là không còn nhân tính rồi sao? Muốn cứu con cháu nhà họ Chu, các người để cho tôi chết? Muốn thế mạng thì cũng là một trong số các người! Đó cũng không phải là con tôi!"
Giọng của Ngôn Viễn dường như xuyên thủng bầu trời đêm yên tĩnh, hù doạ mấy con chim bay đi. Còn tôi có thể tưởng tượng ra lúc này Chu Quý Nhuỵ đang chắn trước người anh ta, bởi vì cô ấy hét lên: "A Viễn không thể chết được! Anh ấy chết thì con phải làm thế nào? Anh hai chị hai, đây là con của hai người, muốn thế mạng thì phải là các người chứ! Cha, cha nào có đạo lý như vậy? Cha nói câu nào đi chứ!"
Một lát sau Chu Phụng Tiên mới lên tiếng: "Con à, con còn chưa kết hôn với nó, dù sao nó cũng chỉ là người ngoài!"
Chu Quý Nhuỵ: "Không..."
Ngôn Viễn quát: "Muốn chết thì cũng phải là lão già ông! Chúng tôi vẫn còn trẻ, ông đã sắp bảy mươi rồi, đứa bé cũng là do ông làm mất, tại sao không đổi bằng mạng của ông?"
Dưới hố đột nhiên im lặng.
Sau đó là giọng nói run run của Chu Phụng Tiên: "Con út, con xem đây là chàng rể tốt con tìm đó! Tâm địa ác độc, chê cha sống quá lâu, bảo cha chết đi! Chính là nó! Chính nó phải chết để đổi lấy cháu!"
Dưới hố dường như rất hỗn loạn, có tiếng xô đẩy, còn cả tiếng khóc của Chu Quý Nhuỵ. Chu Trọng Lăng rống lên: "Quý Nhuỵ, qua đây!" Cô con dâu cũng lên tiếng: "Mày chết đi!" Hiển nhiên là giúp đỡ Chu Phụng Tiên đối phó với mình Ngôn Viễn.
Tôi không nghĩ tới chuyện sẽ như thế này. Đây có nằm trong dự liệu của "gã"?
Rốt cuộc là gã muốn gì?
"Im... ngay!" Gã quát, sau đó bật cười to, như là gặp được chuyện buồn cười nhất thế giới.
"Quả nhiên... vẫn là như vậy sao?" Gã giống như lẩm bẩm, nhìn chằm chằm đám người dưới hố, "Cả nhà các người, rốt cuộc... coi đứa bé là thứ gì? Đứa bé được các người sinh ra, rốt cuộc trở thành thứ gì? Không có ai bằng lòng cứu đứa bé, lại để cho người ngoài... hi sinh. Hai mươi lăm năm trước là thế, hai mươi lăm năm sau... vẫn là như vậy sao?"
"Hay là... tôi nói... chưa rõ ràng lắm... là muốn, người nhà họ Chu các người, một người chết đổi... lấy đứa bé. Các người... lại chọn người ngoài. Các người không có... vượt qua thử thách, không vượt qua! Đều phải chết!"
"Chu Phụng Tiên, vậy thì... bắt đầu từ ông. Ông nói cho tôi biết hai mươi lăm năm trước, đứa bé... bị ông đánh mất, năm tuổi ấy... Chu Thúc Vân, có phải... không đáng một xu hay không? Nó... bị người bắt cóc, các người tìm mấy ngày, rồi không tìm nữa... Có phải bởi vì nó đần hơn so với những đứa trẻ khác... năm tuổi còn chưa biết nói chuyện, cho nên... ông đã vứt bỏ nó? Ông có biết, nó luôn... muốn tìm nhà của mình. Nhưng nhiều năm như vậy, các người... chưa từng đi tìm nó, chưa từng đi tìm nó. Thế nhưng nó vẫn muốn về nhà.
Cho... cho nên tôi tìm đến các người. Tôi tìm... cha mẹ, ha ha, còn cả anh trai em gái đến đây."
Anh ấy đang trêu chọc tôi, tuyệt đối là trêu chọc.
Nếu không tại sao khi tôi hỏi anh không thèm à, sao anh không lên tiếng chứ? Tại sao lại đứng đằng sau tôi, giọng nói trầm thấp hỏi tôi có phải là lần đầu tiên chăm sóc người khác không?
Còn cả lúc ăn kem, ánh mắt anh nhìn tôi hơi tăm tối, xấu xa, như đang đè nén, sắp bộc phát thứ gì đó.
Xe uốn lượn trên con đường núi, hoàng hôn bao phủ khắp núi rừng. Lòng tôi xoắn xuýt như bánh quai chẻo nóng hầm hập vừa ra lò.
Người đàn ông bên cạnh chuyên tâm lái xe, có lẽ là đang suy nghĩ về vụ án, không nói lời nào. Tôi đương nhiên biết rõ lúc này không nên nghĩ đến những chuyện kia, có lẽ hiện tại anh giống như chiếc bóng đèn, tôi không có cách nào bỏ qua được sự tồn tại của anh.
Đương nhiên cũng có thể là do tôi nghĩ nhiều, cẩn thận suy nghĩ, những lời kia của anh cũng bình thường thôi. Thứ trêu chọc tôi là ánh mắt, thần thái, còn cả sự mập mờ không nói nên lời kia cơ. Có thể mập mờ như vậy, nhưng cũng khó nói chính xác được. Ngộ nhỡ là tôi tự mình đa tình thì sao?
Chập chờn một lúc lâu, cho đến khi Ô Ngộ đỗ xe lại, tôi mới như tỉnh khỏi mộng.
"Đang nghĩ linh tinh gì thế? Như du hồn ấy." Anh nói ra.
Tôi ngạc nhiên: "Sao anh biết được tôi đang nghĩ linh tinh?"
Anh liếc váy tôi, tôi cũng nhìn theo, váy đã bị tôi túm chặt như dưa chua: "Á!" Tôi bỏ tay ra, vuốt lại. Anh nói: "Được rồi, đẹp lắm."
Một câu "đẹp lắm" lại khiến lòng tôi ngòn ngọt, vẻ mặt anh bình tĩnh, tắt máy xe nhìn về phía trước.
Rất tốt, tôi không làm như trong tiểu thuyết ngôn tình. Trong thực tế người ta chả thèm nói gì, bổ não chỉ có thể làm mình ngọt lên tận trời thôi.
Xe nhà họ Chu dừng lại cuối đường. Bên cạnh là cửa vào núi, không có đường lớn, chỉ có đường đất. Nhà họ Chu xuống xe, lên núi.
"Chúng ta tìm đường khác đi lên." Ô Ngộ nói, "Nhưng phải leo nhanh hơn."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
"Đỡ bị gã và đám chim phát hiện."
Vì thế tôi phát hiện anh rất có tâm cơ đấy, cùng một chuyện sẽ không để xảy ra lần thứ hai. Chậc, quả nhiên là thô ráp, thận trọng, cầu toàn.
Rốt cuộc tôi đang nghĩ gì thế này?
Quả nhiên chúng tôi tìm được một con đường khác, chỉ là có nhiều cỏ dại bụi gai hơn. Đã thế Ô Ngộ nói "nhanh" thì cũng quá nhanh rồi. Anh gần như là đạp lên những bụi gai đi, như là da dày thịt béo không cảm nhận được gì. Còn tôi sau khi khẽ kêu "a" mấy tiếng, anh duỗi tay ra. Tôi cầm lấy tay anh, trong lòng như đu dây, nhẹ nhàng mà vút lên. Đến nơi khó leo, anh tự nhiên ôm lấy eo tôi, thậm chí gần như vác tôi lên. Những lúc này, anh đều im lặng, chỉ có ánh mắt tĩnh lặng sâu xa nhìn tôi. Tôi biết rõ trong đó có gì.
Cuối cùng chúng tôi đã phát hiện ra tung tích của bọn họ.
Phía trước là bụi cỏ dại, trên con đường nhỏ trong rừng chất đầy lá rụng, chúng tôi nấp sau bụi cỏ, Ô Ngộ đè tay lên vai tôi, như thể tôi khiến anh bận lòng, rất gần gũi, nhưng tôi không giãy dụa.
Người nhà họ Chu tới rồi.
Cha Chu Tử Hàn, con thứ Chu Trọng Lăng và con rể tương lai Ngôn Viễn đi đằng trước, sau đó là Chu Phụng Tiên, mẹ Chu Tử Hàn, con út Chu Quý Nhuỵ.
Thực ra tôi cảm thấy hơi kì quái, nếu bọn họ nhận được tin tức của "gã kia", tại sao không báo cảnh sát? Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, không chừng người nọ đã uy hiếp: một khi báo cảnh sát sẽ giết chết con tin. Hơn nữa cả gia đình bọn họ cùng đi có lẽ để giảm bớt nỗi sợ.
Chờ đã, tại sao "gã" lại gọi cả nhà họ Chu đến đây?
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu Ô Ngộ từng nói, hoặc là vì yêu, hoặc là vì hận.
Chương 43: Đàm Giảo (7.2)
Trước đó tôi từng xem qua tài liệu vụ án và cả tư liệu do Tráng Ngư tìm được. Hiện tại Chu Phụng Tiên đang kinh doanh một siêu thị nhỏ, vợ của ông ta từng là giáo viên tiểu học, qua đời đã lâu. Nhìn từ bên ngoài đó là một ông lão khắt khe nhỏ gầy. Trong ánh mắt chứa đựng sự lo lắng, cũng có chút oán hận nào đó đối với cuộc sống. Một ông lão như vậy chắc chắn lời nói vẫn có trọng lượng trong nhà.
Chu Trọng Lăng là một nhân viên bình thường trong công ty, nhìn từ bên ngoài cũng là một người trung niên chất phác, không quá thông minh, nhưng nhìn mặt mày cũng nghiêm khắc giống như ông bố. Vợ anh ta là một người phụ nữ trung niên mập mạp, nhân viên bán hàng trong siêu thị. Mặt to, lông mày đậm, có trang điểm, tóc tai lộn xộn, mắt đỏ ửng.
Chu Quý Nhuỵ là giao dịch viên ngân hàng, dáng vẻ khá được, tìm chồng cũng ổn. Ngôn Viễn kia tướng mạo đoan chính, mặc dù không tính là đẹp trai, nhưng vóc dáng cao, cũng có khí chất. Nghe nói là một ông chủ nhỏ, mặc dù không quá giàu có, nhưng cũng được xem là một con rể vàng trong thành phố Đại Ly. Tình cảm của bọn họ không tệ, trên ngón tay áp út đều đeo nhẫn kim cương. Những chỗ khó đi, Chu Quý Nhuỵ sẽ vươn tay bám lấy Ngôn Viễn. Anh ta sẽ đỡ cô ấy đi qua, còn giúp đỡ cả những người khác, chứng tỏ cũng có chỗ đứng trong nhà.
Đến giờ tại sao chúng tôi vẫn chưa báo cảnh sát ư? Vừa rồi trên đường đi tôi và Ô Ngộ đã thương lượng qua, một là phải nhìn thấy bằng chứng xác thực mới thông báo cho Thẩm Thời Nhạn, nếu không bọn họ sẽ không tin; hai là sợ đánh rắn động cỏ.
Chờ bọn họ đi được một đoạn, Ô Ngộ khẽ đứng dậy, tôi đi theo sát phía sau. Chúng tôi lần theo trong rừng.
Trời cuối cùng đã tối hẳn.
Núi đêm yên tĩnh như ma quỷ bộc phát, không có chút ánh sáng nào, chỉ có gió thổi qua rừng cây, phát ra tiếng lá. Người nhà họ Chu bật đèn pin, từ từ đi. Tôi nghe thấy tiếng khóc của mẹ Chu Tử Hàn, còn cả tiếng quát bảo câm miệng của ông chồng. Nhẫn kim cương của Chu Quý Nhuỵ và Ngôn Viễn thỉnh thoảng phản xạ chút ánh sáng. Trong lòng tôi nghĩ đôi này khờ thật, tình hình thế này vẫn còn chưa tháo nhẫn ra.
Tôi nao nao, cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.
Chúng tôi đi khá sát nhau, Ô Ngộ giữ lấy cánh tay tôi, từ từ hạ thấp xuống. Chúng tôi cũng ngồi xổm xuống, ở bụi cỏ hẹp không có chỗ đặt chân, mặt tôi kề sát ngực Ô Ngộ, nghe thấy tiếng tim đập ổn định. Tay anh vòng sau eo tôi, tôi cảm nhận được anh cúi đầu nhìn mình, xung quanh yên tĩnh đến mức tất cả giống như không chân thực.
"Gã sẽ đối phó với bọn họ như thế nào?" Tôi hỏi siêu nhỏ.
Giọng nói của anh càng nhỏ hơn: "Có lẽ sẽ sắp đặt bẫy, chỉ mất một lần chế ngự bọn họ. Sợ à?"
Tôi đáp: "Sợ."
Anh nhìn tôi trong bóng tối.
Tay vốn để trên lưng tôi càng giữ chặt hơn. Có thứ gì đó ngưa ngứa lan tràn từ tay anh, rồi chạy khắp toàn thân.
Tôi nghe thấy tiếng thở của mình trở nên dồn dập.
Tôi đột nhiên dịch người, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào anh, tiếp xúc rất nhỏ, chỉ khẽ chạm vào làn da. Sau đó anh nắm chặt lấy tay tôi đặt lên đùi.
Tôi không thể ngăn cản được tim đập nhanh hơn. Anh đang làm gì thế? Tôi tự nói với mình anh chỉ đang bảo vệ, trấn an một người phụ nữ thôi. Sắc mặt anh trong bóng tối tuy nhìn không rõ nhưng cũng khá trầm tĩnh. Có lẽ tôi không thể nói rõ được cảm xúc lúc này của mình, nhưng dường như có thể cảm nhận được mạch máu đang dịch chuyển giữa ngón tay tôi, quấn quanh ngón tay thô ráp của anh. Cảm giác ấy quá yên bình khiến tôi rung động.
Đúng lúc này xảy ra biến cố.
Tôi nghe thấy tiếng hét lên, quay đầu nhìn, trên con đường nhỏ tối đen kia không còn thấy bóng dáng người nhà họ Chu đâu. Đúng lúc ấy Ô Ngộ cũng nắm chặt tay tôi hơn, ra hiệu cho tôi ngồi im. Tôi tập trung nhìn, trên mặt đất rơi rớt đèn pin, ánh sáng chiếu loạn lên cây và bầu trời, tiếp đó là tiếng kêu la đau đớn.
Chỗ đó có hố vùi lấp dưới tầng lá cây cỏ dại. Toàn bộ người nhà họ Chu đều rơi vào trong đó. Thật sự bị Ô Ngộ nói trúng rồi, "gã" sắp đặt bẫy, thực sự là bẫy thật luôn. Quả thực không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ lại trong ngọn núi hoang này, đêm tối không thấy được năm ngón tay, gã chỉ mất chút công sức, bớt được bao việc, tạo ra cách khống chế mạnh nhất.
Chương 44: Đàm Giảo (7.3)
Chờ đợi.
Đêm khuya, núi hoang, che giấu rất nhiều kế điệu hổ ly sơn, im lặng chăm chú nhìn, cuộc đời không rõ yêu hận, như động vật bị bắt cả một nhà.
Gã muốn làm gì đây?
Người nhà họ Chu vẫn còn kêu rên, đáy hố đủ loại cọc gỗ nhọn hoắt bắt thú. Xung quanh yên tĩnh, nhưng tôi cảm thấy trên làn da đang chảy lớp mồ hôi lạnh. Cái lạnh ấy thấm dần vào trong người.
Sau đó nên ra trận rồi.
Từng bầy chim từ khắp nơi bay tới, bay vào trong rừng cây như một đám âm hồn màu đen, đậu bên cạnh hố, trên cành cây. Chúng vẫy cánh như đang triệu tập, như đang hưng phấn, lại như hung mãnh tàn nhẫn, hết sức căng thẳng.
Tôi cúi đầu thật thấp, cảnh tượng này quá khủng bố. Tôi không dám tưởng tượng lại ngày hôm qua khi một mình Ô Ngộ đối mặt với đám quái thú hung ác này. Lúc này tôi ghé vào bụi cỏ, tuy tay Ô ngộ đã buông lỏng tôi ra, nhưng vẫn đặt lên vai khiến tôi cảm thấy an toàn.
Cuối cùng người kia đã đi ra.
Bầy chim đồng loạt kêu lên.
Chúng thật sự chịu sự khống chế của gã, đây là thật, không phải là phán đoán nữa. Tôi thực sự nhìn thấy những chuyện bất thường bắt đầu xảy ra từ tối nay.
Gã vẫn còn mặc chiếc áo khoác bẩn đêm đó, có lẽ là chưa từng thay. Trên mặt gã là nụ cười ngốc nghếch, ôm đứa bé trong tay, đúng là Chu Tử Hàn, chỉ là cậu bé không hề nhúc nhích, không biết sống hay chết. Trong tay gã còn cầm ngọn đèn dầu.
"Các người... đến rồi." Gã nói lắp, đi đến trước hố, đặt đèn xuống dưới chân, cúi đầu nhìn.
Có lẽ là nhìn thấy đứa bé trong lòng gã, dưới hố thoáng truyền tới tiếng khóc. Gã mỉm cười: "Không... không sao, nó đang ngủ. Tôi cho nó uống, uống thuốc ngủ. Quá, quá ồn!"
Tôi khẽ thở phào.
Một giọng nói run rẩy hỏi: "Anh muốn gì? Chúng tôi đã mang đến mười vạn, không báo cảnh sát, anh mau thả chúng tôi và đứa bé ra!" Là giọng của Chu Trọng Lăng.
"Các, các người ném di động lên. Cam đoan sau khi trở về... sẽ không báo cảnh sát." Sắc mặt gã trở nên nghiêm trọng, "Nếu không... tôi lập tức giết đứa bé."
Tôi nghĩ thầm hỏng rồi. Quả nhiên người nhà họ Chu lúc này đang bị kiểm soát, cũng không có cách nào khác, ném hết điện thoại lên. Gã đá hết điện thoại qua một bên, nhanh chóng có mấy con chim ngậm điện thoại bay đi.
"Thực ra tôi, tôi không cần tiền..." Gã nói, sau đó rút từ hông ra một con dao lớn, nhắm ngay đứa bé, mỉm cười, "Tôi muốn giết nó."
Dưới đáy hố vang lên tiếng khóc la.
"Báo cho Thẩm Thời Nhạn." Môi Ô Ngộ dán vào lỗ tai tôi, dường như nói bằng khí. Cái cảm giác tê tê kia lại truyền từ lỗ tai tôi xuống cổ, tê dại cả một lúc.
Tôi nghiêng đầu tránh mặt anh, từ từ lấy di động ra, đặt dưới ngực, dùng cánh tay che ánh sáng, gửi vị trí cho Thẩm Thời Nhạn, sau đó nhắn tin cho anh ta: Gã và đứa bé ở đây, còn cả người nhà họ Chu nữa.
Về phần lúc nào Thẩm Thời Nhạn sẽ chạy đến thì tôi không nắm chắc.
Trong lúc tôi quay mặt lại thì miệng lại kề sát mặt Ô Ngộ. Anh vẫn không nhúc nhích, như chỉ là vô tình. Tôi hỏi: "Lúc nào cứu người?"
Anh đáp: "Hiện tại chúng ta không phải là đối thủ của gã, chờ thời cơ đã."
Tiếng gào khóc của người nhà họ Chu chỉ khiến gã cúi đầu đứng im một lát, vẻ mặt chết lặng, thờ ơ. Sau đó gã ném đứa bé xuống đất: "Các người không muốn... nó chết, còn, còn có một cách." Gã giơ con dao sắc bén trong tay lên: "Tôi... chém ba nhát dao. Các, các người lựa chọn ba người, thay thế nó, nhận, nhận ba dao... Tôi sẽ thả các người đi." Gã mỉm cười: "Được không?"
Người nhà họ Chu dần yên tĩnh lại.
Trong lòng tôi chùng xuống, biết rõ là có chuyện nào đó đã bắt đầu rồi.
Chương 45: Đàm Giảo (7.4)
Người nhà họ Chu lại nhanh chóng nhao nhao.
"Không được!" "Gã là tên điên, đừng nghe gã!" "Cha, con phải cứu Tiểu Hàn, nhất định phải cứu lấy Tiểu Hàn..." "Chém ai? Không thể chém ai được!" "Vậy làm thế nào đây?"
"Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại muốn đối phó với người nhà tao?"
Gã cầm dao, bật cười nhìn bọn họ, là nụ cười khổ sở, có lẽ là bị tiếng bàn tán ảnh hưởng, gã bất ngờ hét lên: "Câm miệng!"
Đám người dưới hố sợ hãi im lặng.
"Chọn, không chọn được đúng không? "Gã nói, "Không nỡ... ba người, đúng không? Tôi đây, cho các người một... đường. Các người chọn một người ra... chết! Tôi để lại... những người khác và đứa bé! Lần này, không có cơ hội...thay đổi! Không có... lựa chọn khác!"
Trong lòng tôi chấn động.
Con dao của gã nhắm về phía đứa trẻ.
Lần này, người nhà họ Chu im lặng tương đối lâu.
Sau đó mẹ Chu Tử Hàn khóc lên trước tiên: "Cha đứa bé, anh nghĩ cách đi, nghĩ đi! Làm sao bây giờ! Con, con tôi, van cầu anh đừng giết nó!"
Chu Trọng Lăng lên tiếng: "Van cầu anh, chúng tôi đem hết tiền giao cho anh, kể cả tiền trong nhà, anh thả đứa bé được không?"
Gã đương nhiên thờ ơ.
"Các người không thấy sao? Trên tay gã có dao đấy! Đầu tiên sẽ giết đứa bé, rồi giết hết đám chúng ta!" Là giọng của Chu Phụng Tiên.
"Chẳng lẽ thật sự một người phải chết sao?" Chu Quý Nhuỵ khóc ròng.
"Chết một người có thể cứu tất cả mọi người! Nếu không thì phải chết hết!" Chu Phụng Tiên quát.
Dưới hố lại im lặng.
Mặc dù tôi không nhìn được tình hình của bọn họ, nhưng cảm giác từng sợi tóc gáy đều dựng đứng cả lên. Tuy giết chóc còn chưa xảy ra, nhưng lại là buổi đêm kinh khủng nhất tôi từng trải qua!
Lúc này, người con rể Ngôn Viễn luôn im lặng lên tiếng: "Mấy người... nhìn tôi làm gì?"
Người ở trên nhìn bọn họ chằm chằm, dường như đã xuất thần.
Ngôn Viễn thất thanh: "Có phải các người quá ích kỷ hay không, thực sự là không còn nhân tính rồi sao? Muốn cứu con cháu nhà họ Chu, các người để cho tôi chết? Muốn thế mạng thì cũng là một trong số các người! Đó cũng không phải là con tôi!"
Giọng của Ngôn Viễn dường như xuyên thủng bầu trời đêm yên tĩnh, hù doạ mấy con chim bay đi. Còn tôi có thể tưởng tượng ra lúc này Chu Quý Nhuỵ đang chắn trước người anh ta, bởi vì cô ấy hét lên: "A Viễn không thể chết được! Anh ấy chết thì con phải làm thế nào? Anh hai chị hai, đây là con của hai người, muốn thế mạng thì phải là các người chứ! Cha, cha nào có đạo lý như vậy? Cha nói câu nào đi chứ!"
Một lát sau Chu Phụng Tiên mới lên tiếng: "Con à, con còn chưa kết hôn với nó, dù sao nó cũng chỉ là người ngoài!"
Chu Quý Nhuỵ: "Không..."
Ngôn Viễn quát: "Muốn chết thì cũng phải là lão già ông! Chúng tôi vẫn còn trẻ, ông đã sắp bảy mươi rồi, đứa bé cũng là do ông làm mất, tại sao không đổi bằng mạng của ông?"
Dưới hố đột nhiên im lặng.
Sau đó là giọng nói run run của Chu Phụng Tiên: "Con út, con xem đây là chàng rể tốt con tìm đó! Tâm địa ác độc, chê cha sống quá lâu, bảo cha chết đi! Chính là nó! Chính nó phải chết để đổi lấy cháu!"
Dưới hố dường như rất hỗn loạn, có tiếng xô đẩy, còn cả tiếng khóc của Chu Quý Nhuỵ. Chu Trọng Lăng rống lên: "Quý Nhuỵ, qua đây!" Cô con dâu cũng lên tiếng: "Mày chết đi!" Hiển nhiên là giúp đỡ Chu Phụng Tiên đối phó với mình Ngôn Viễn.
Tôi không nghĩ tới chuyện sẽ như thế này. Đây có nằm trong dự liệu của "gã"?
Rốt cuộc là gã muốn gì?
"Im... ngay!" Gã quát, sau đó bật cười to, như là gặp được chuyện buồn cười nhất thế giới.
"Quả nhiên... vẫn là như vậy sao?" Gã giống như lẩm bẩm, nhìn chằm chằm đám người dưới hố, "Cả nhà các người, rốt cuộc... coi đứa bé là thứ gì? Đứa bé được các người sinh ra, rốt cuộc trở thành thứ gì? Không có ai bằng lòng cứu đứa bé, lại để cho người ngoài... hi sinh. Hai mươi lăm năm trước là thế, hai mươi lăm năm sau... vẫn là như vậy sao?"
"Hay là... tôi nói... chưa rõ ràng lắm... là muốn, người nhà họ Chu các người, một người chết đổi... lấy đứa bé. Các người... lại chọn người ngoài. Các người không có... vượt qua thử thách, không vượt qua! Đều phải chết!"
"Chu Phụng Tiên, vậy thì... bắt đầu từ ông. Ông nói cho tôi biết hai mươi lăm năm trước, đứa bé... bị ông đánh mất, năm tuổi ấy... Chu Thúc Vân, có phải... không đáng một xu hay không? Nó... bị người bắt cóc, các người tìm mấy ngày, rồi không tìm nữa... Có phải bởi vì nó đần hơn so với những đứa trẻ khác... năm tuổi còn chưa biết nói chuyện, cho nên... ông đã vứt bỏ nó? Ông có biết, nó luôn... muốn tìm nhà của mình. Nhưng nhiều năm như vậy, các người... chưa từng đi tìm nó, chưa từng đi tìm nó. Thế nhưng nó vẫn muốn về nhà.
Cho... cho nên tôi tìm đến các người. Tôi tìm... cha mẹ, ha ha, còn cả anh trai em gái đến đây."
Bình luận facebook