Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Chương 1: Đàm Giảo (1.1)
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của con thuyền kia.
Thân thuyền màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, có tổng cộng ba tầng, tầng một là khu vực công cộng, tầng hai ba là phòng dành cho khách. Bên trong xa hoa thoải mái dễ chịu. Nó được đặt tên là "Mỹ Nhân Điền", khởi hành vào ngày 23 tháng 6 năm 2016, từ thành phố Đại Ly tỉnh Vân Nam đến hồ nước Thâm Sơn.
Đó là chuyến hành trình tôi mong mỏi đã lâu, cũng là chuyến hành trình đã thay đổi số phận của tôi.
Tính mạng của tôi đã gắn chặt với anh ở trên con thuyền kia.
Sau đó mới dần thoát ra được một chút.
Tôi là Đàm Giảo, là một tác giả mạng, bút danh Thất Châu, chuyên sáng tác một số câu chuyện mang màu sắc huyền nghi, kiếm được một chút tiền bạc, cũng có chút tiếng tăm, và nhất là có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không sáng tác, tôi rất thích đi du lịch, nhưng đều là đi theo tour, lựa chọn an toàn lại bớt lo. So với mấy người bạn tác giả thích đi ngao du thiên hạ, thanh niên văn nghệ, tư tưởng giác ngộ của tôi còn kém xa lắm.
Tôi còn nhớ rõ hôm đó trời trong xanh, mây trắng, nước sông trong suốt. "Mỹ Nhân Điền" xuất phát vào buổi sáng, chầm chậm chạy trong lòng sông. Có lẽ bởi vì là tuyến đường mới khai thác, chưa có tiếng tăm, giá cả cũng không hề rẻ, cho nên cũng không có nhiều hành khách.
Tôi ở trong phòng đến trưa. Lúc thì ngồi phịch trên giường xem phim truyền hình, lúc lại uốn éo trên ghế chơi game, hoặc ra ban công hóng gió, an nhàn tự tại.
Tôi đã gặp anh ở ngoài ban công.
Trưa hôm đó ở nhà hàng tầng một tổ chức tiệc, tôi không muốn đi cho lắm. Một là vì trong sổ tay du lịch đã viết đầy đủ hành trình và những việc cần chú ý, tôi thực sự chả muốn nghe lại nữa; hai là tôi không cho rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi trên thuyền có thể kết bạn được với ai.
Vì thế tôi cầm nửa ly rượu mơ, tựa vào lan can ban công, phơi nắng dưới ánh mặt trời, chầm chậm nhấp rượu.
Đúng lúc này, anh từ căn phòng bên cạnh đi ra.
Tôi lấy tay che đi ánh mặt trời, liếc anh.
Anh cũng im lặng nhìn tôi.
Áo sơ mi trắng, quần màu cà phê đậm, tất trắng, giày đen. Nghe nói phần lớn đàn ông đi tất trắng trong lòng đều rất kiêu ngạo. Anh để đầu đinh, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, xương gò má hơi cao, cho nên dáng vẻ lộ ra sự mạnh mẽ nhưng ngũ quan cũng có chút thanh tú, rất đẹp trai.
Tôi vô thưc rướn người lên, không còn giống như một đống bùn nhão còng lưng tựa vào lan can, hơn nữa lại chỉ dùng ba ngón tay nhã nhặn cầm ly rượu.
Tôi biết rõ anh cũng đang quan sát tôi.
Nghe nói khuôn mặt của tôi rất lừa tình, thuộc về loại người ngọt ngào. Bạn thân của tôi từng nói tôi là "cơ thể loli, trái tim ngự tỷ", tuy tôi mới chỉ tròn hai ba, còn chưa từng chính thức yêu đương, cũng chỉ từng có qua lại một lần, nhưng nó là một nét bút thất bại, chả đáng nhắc tới.
Sau đó anh mỉm cười, lên tiếng: "Chào cô."
Tôi đáp: "Chào anh."
Anh hỏi: "Sao cô không tham giá tiệc chào mừng?"
Cô cầm lấy ly rượu huơ huơ: "Tôi cảm thấy loại tiệc đó rất nhàm chán."
Anh khẽ cười: "Thế mà tôi còn mang theo tâm lý may mắn, đi vào đó mười phút, rồi mới chịu thua đi ra."
Tôi không nhịn được bật cười. Người này khá thú vị đấy.
Tầm mắt của anh lướt qua ly rượu của tôi, bật cười: "Cô uống rượu một mình à?"
Tôi huơ huơ ly: "Rượu mơ, chỉ tầm mười độ thôi." Giữa chúng tôi chỉ cách một lan can chưa đến hai mét. Tôi nói tiếp: "Anh muốn thử không?"
Anh liếc tôi.
Ánh mắt của anh thực sự rất có sức hút, đen láy, có sự thâm trầm của đàn ông lại dường như có chút hồn nhiên của cậu bé.
Chương 2: Đàm Giảo (1.2)
Anh cầm ly thuỷ tinh đưa qua, tôi cũng thò tay qua lan can rót rượu cho anh. Anh cúi đầu, chăm chú nhìn, không biết là đang nhìn rượu hay nhìn gì. Tôi để ý trên ngón tay anh có vết chai, trên cổ tay còn có vết mực chưa khô. Tôi đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thực sự hơi đáng yêu.
Anh nhấp một ngụm rượu, lông mày khẽ giãn ra.
Tôi hỏi: "Dễ uống chứ?"
Anh đáp: "Vô cùng dễ uống."
Tôi hơi vui vẻ: "Đây là do tự tay mẹ tôi ngâm, là hàng độc quyền không có chi nhánh đâu."
Trong mắt anh hiện lên chút dịu dàng: "Thảo nào, cảm ơn."
Tôi cảm thấy anh quả là một người đàn ông mang lại cảm giác thoải mái cho người khác.
Anh nhanh chóng uống hết nửa ly, tôi lại rót thêm cho anh và mình. Hai bọn tôi cứ thế tựa vào lan can, chậm rãi uống rượu. Từng áng mây lướt qua bầu trời, che đi mặt trời, bầu trời trở nên hơi âm u. Gió vẫn khe khẽ thổi.
Anh hỏi: "Cô đi với bạn à?"
Tôi đáp: "Không, một mình thôi."
Anh hơi ngạc nhiên, có lẽ là hiếm khi thấy phụ nữ đi du lịch một mình.
Sau đó anh uống cạn ly rượu, lại lấy ngón tay xoa quanh ly, ánh mắt nhìn mặt nước, lên tiếng: "Cô đi một mình, vậy thì bữa tối cũng vẫn phải ăn nhỉ. Nếu không ngại... thì chúng ta ngồi chung nhé? Còn có thể cùng nói chuyện."
Trái tim tôi khẽ rung lên.
Tôi cũng không phải là người chưa từng được đàn ông tán tỉnh, nhưng toàn là mấy kẻ không đứng đắn, nhưng tôi cũng chỉ tiếp xúc với anh có nửa tiếng.
Tôi cũng nhìn mặt nước, đáp: "Được thôi."
Anh mỉm cười, không thế không nói khi anh cúi đầu cười thực sự rất động lòng người, tựa như gió thổi qua rừng trúc xanh biếc, cao xanh trong vắt. Tôi cảm nhận được mặt mình hơi nóng lên, đành phải quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh, ra vẻ như rất bình tĩnh.
Tôi cũng nhìn thấy được chút ánh sáng nhạt trong mắt anh, điều này khiến tôi cảm giác được anh cũng không phải là người thường xuyên tiếp xúc với phụ nữ, trực giác nói cho tôi biết như vậy đấy.
"Vậy năm rưỡi gặp ở cửa nhà hàng nhé? "Anh nói.
Tôi lại cảm nhận được tim mình khẽ run lên, đáp lại: "Vâng."
"Vẫn chưa biết tên cô."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Gặp mặt sẽ nói cho anh biết."
Tôi đứng trước gương cả một lúc lâu mới chọn được một chiếc váy màu vàng nhạt. Tôi không ngừng nhớ tới từng chi tiết khi chúng tôi ở chung, từng câu anh nói. Thậm chí không kìm lòng được mà trong đầu hình dung những lời muốn nói với anh lúc tối.
Tôi tên Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng.
Anh đang làm nghề gì? Đừng nói vội, để tôi đoán thử xem có đúng hay không.
Tôi là tác giả mạng. Anh từng nghe nói đến nghề này chưa? Nhưng vì chúng ta còn chưa thân quen, nên tôi sẽ không nói bút danh cho anh đâu.
Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác với một người đàn ông như vậy.
Chờ đợi đột nhiên khiến cho thời gian ở trên thuyền chậm lại, tôi quyết định đi dạo xung quanh.
Trời vẫn âm u, nhưng phong cảnh hai bên bờ sông vẫn đẹp như tranh vẽ. Trên hành lang thỉnh thoảng có người dừng chân chụp ảnh, nhân viên phục vụ ăn mặc gọn gàng gật đầu mỉm cười với tôi. Tôi bước đi rất khẽ, đứng ở trên boong chụp mấy bức ảnh, rồi mới đi vào trong nhà hàng.
Bữa tiệc đã sớm kết thúc, chỉ còn một vài khách đang túm năm tụm ba trò chuyện chụp ảnh. Tôi tìm nơi không có người ngồi xuống.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường thích quan sát người khác. Đây có lẽ là thói quen của người sáng tác. Ví dụ như phía trước tôi có một cặp nam nữ trẻ tuổi, có lẽ là vợ chồng mới cưới. Bởi vì mười ngón tay họ đan chặt vào nhau, trên ngón áp út đều đeo nhẫn kim cương giống nhau. Váy và giày của người phụ nữ đều là đồ mới. Cho dù không nhìn thấy khuôn mặt chính diện của bọn họ, tôi vẫn có thể kết luận trong mối quan hệ này nhà trai chiếm vị trí chủ đạo. Bởi lẽ dù nhà trai mỉm cười lạnh nhạt thì bên phía nhà gái vẫn là ánh mắt ỷ lại, hình thức quan hệ giữa bọn họ đã thể hiện hết ra cả rồi.
Chương 3: Đàm Giảo (1.3)
Xa hơn nữa là mấy người đồng nghiệp cùng công ty. Bầu không khí giữa bọn họ rất hoà hợp, nhưng cũng không thể coi là "bạn tốt" được; bên phải bọn họ là hai mẹ con, là người giàu có, tính cách ngại ngùng. Trong góc là một cô gái, có lẽ là thành phần trí thức, cách cô ấy không xa là một người đàn ông nhã nhặn, nhưng ánh mắt tối tăm phiền muộn.
Anh lướt qua cửa sổ.
Tim tôi khẽ run lên, sau đó lại nhìn thấy có một cô gái đi bên cạnh anh. Hai tay cô gái ôm chặt lấy cánh tay anh, cơ thể hai người dựa sát vào nhau. Mặt anh nhìn ra phía ngoài, tôi không thể thấy rõ cảm xúc, nhưng tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt cô gái rất đẹp, cho dù đôi mắt đầy nước, uất ức nhìn anh.
Lòng tôi chùng xuống, mơ hồ có chút tức giận, không hề do dự đứng lên đi theo, muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Nếu như đây là bạn gái anh, vậy anh tám phần là đồ cặn bã rồi. Thế mà còn uống rượu mơ của tôi!
Trong hành lang chả còn mấy người, tôi đi khá nhanh, cách nhà hàng cũng rất xa, quả nhiên nghe thấy tiếng anh truyền đến từ trong góc, giọng nói trầm thấp lạnh như băng: "Chính bản thân em nói, giờ thi thành thế nào thì không phụ lòng ai sao?"
Tôi dừng bước, hơi do dự nhưng vẫn nhích người lên, thấy ở trong góc là tình cảnh căng thẳng.
Tay anh chống lên tường trước mặt cô gái, cô ấy cúi đầu vô cùng thấp, không ngừng lau nước mắt. Còn mặt anh âm trầm, trán nổi lên gân xanh, so với vừa rồi quả thực giống như hai người. Trong tay còn cầm quyển sách gần như bị bóp nhăn nhúm.
Anh quát: "Em nói chưa từng đi du lịch nên anh dẫn em đi. Tiền này cũng chả phải là từ trên trời rơi xuống, anh phải mất bao nhiêu đêm làm hạng mục với giáo sư mới được chia hoa hồng. Chừng nào em mới hiểu chuyện đây? Em thi cấp bốn mấy lần rồi còn chưa qua? Cả ngày chỉ biết ăn chơi, thành tích kém cỏi như vậy sao tìm được công việc? Dựa vào anh nuôi dưỡng em sao? Hả? Có phải em nghĩ như vậy không? Tại sao không nói? Nhìn thẳng vào mắt anh, đừng cúi đầu. Sao không dám nhìn thẳng vào mắt anh?"
Mắng chửi thế này cũng hơi độc ác rồi.
Tôi đột nhiên cảm giác mình chả hiểu gì về anh. Thực ra tôi cũng vốn chẳng quen biết gì anh mà. Mặc kệ cô bé này có quan hệ gì với anh thì tôi cũng đột nhiên mất hứng thú với anh rồi.
Hai tay tôi đột nhiên có cảm giác trống không.
Tôi quay người định đi, lại nghe thấy anh mắng: "Cho dù thành tích không tốt, nhưng có thời gian lại không biết tham gia hoạt động xã hội nâng cao kĩ năng, đọc thêm chút sách có ích cũng tích luỹ được thêm chút kinh nghiệm. Chẳng lẽ em không biết xã hội hiện nay cạnh tranh khốc liệt ra sao? Cả ngày đọc thứ sách vớ vẩn này, toàn yêu đương bịa đặt lung tung, rác rưởi! Như vậy thì có tiền đồ gì chứ?"
Anh ném quyển sách trong tay xuống đất.
Tôi cũng vốn định lờ đi, không so đo anh bắt cá hai tay, cũng không tiếp tục cuộc hẹn với anh. Thế nhưng khi tôi liếc thoáng qua bìa quyển sách, cảm giác của tôi giống như bị người dùng dây điện chọc vào ót, tuy dòng điện yếu ớt, nhưng đầu cũng bị giật rồi.
Trên bìa mặt quyển sách là tác giả Thất Châu.
Đó là sách do tôi sáng tác.
Tôi từ từ ngẩng đầu, lúc này anh cũng phát hiện ra có người, quay đầu nhìn thấy tôi, sững sốt. Sự hung ác nham hiểm trong đôi mắt kia vẫn không hề rút đi.
Tôi nhếch khoé miệng hừ lạnh một tiếng, có người bạn đã từng nói biểu hiện này của tôi chứng tỏ đã đến giới hạn, lại chứng tỏ được sự chán ghét. Sau đó trong sự kinh ngạc của anh, tôi sải bước đi thẳng.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh. Tôi vốn tưởng anh là người đàn ông tuyệt vời, cho là mình đã nhặt được hoa đào quý giá rồi. Ai ngờ anh là đồ cặn bã, còn tự cho mình là đúng giẫm đạp sách của tôi.
Lúc quay về phòng tôi nghĩ loại hoa đào nát như anh, cho dù sau này gặp lại, bà đây cũng không cần.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của con thuyền kia.
Thân thuyền màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, có tổng cộng ba tầng, tầng một là khu vực công cộng, tầng hai ba là phòng dành cho khách. Bên trong xa hoa thoải mái dễ chịu. Nó được đặt tên là "Mỹ Nhân Điền", khởi hành vào ngày 23 tháng 6 năm 2016, từ thành phố Đại Ly tỉnh Vân Nam đến hồ nước Thâm Sơn.
Đó là chuyến hành trình tôi mong mỏi đã lâu, cũng là chuyến hành trình đã thay đổi số phận của tôi.
Tính mạng của tôi đã gắn chặt với anh ở trên con thuyền kia.
Sau đó mới dần thoát ra được một chút.
Tôi là Đàm Giảo, là một tác giả mạng, bút danh Thất Châu, chuyên sáng tác một số câu chuyện mang màu sắc huyền nghi, kiếm được một chút tiền bạc, cũng có chút tiếng tăm, và nhất là có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không sáng tác, tôi rất thích đi du lịch, nhưng đều là đi theo tour, lựa chọn an toàn lại bớt lo. So với mấy người bạn tác giả thích đi ngao du thiên hạ, thanh niên văn nghệ, tư tưởng giác ngộ của tôi còn kém xa lắm.
Tôi còn nhớ rõ hôm đó trời trong xanh, mây trắng, nước sông trong suốt. "Mỹ Nhân Điền" xuất phát vào buổi sáng, chầm chậm chạy trong lòng sông. Có lẽ bởi vì là tuyến đường mới khai thác, chưa có tiếng tăm, giá cả cũng không hề rẻ, cho nên cũng không có nhiều hành khách.
Tôi ở trong phòng đến trưa. Lúc thì ngồi phịch trên giường xem phim truyền hình, lúc lại uốn éo trên ghế chơi game, hoặc ra ban công hóng gió, an nhàn tự tại.
Tôi đã gặp anh ở ngoài ban công.
Trưa hôm đó ở nhà hàng tầng một tổ chức tiệc, tôi không muốn đi cho lắm. Một là vì trong sổ tay du lịch đã viết đầy đủ hành trình và những việc cần chú ý, tôi thực sự chả muốn nghe lại nữa; hai là tôi không cho rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi trên thuyền có thể kết bạn được với ai.
Vì thế tôi cầm nửa ly rượu mơ, tựa vào lan can ban công, phơi nắng dưới ánh mặt trời, chầm chậm nhấp rượu.
Đúng lúc này, anh từ căn phòng bên cạnh đi ra.
Tôi lấy tay che đi ánh mặt trời, liếc anh.
Anh cũng im lặng nhìn tôi.
Áo sơ mi trắng, quần màu cà phê đậm, tất trắng, giày đen. Nghe nói phần lớn đàn ông đi tất trắng trong lòng đều rất kiêu ngạo. Anh để đầu đinh, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, xương gò má hơi cao, cho nên dáng vẻ lộ ra sự mạnh mẽ nhưng ngũ quan cũng có chút thanh tú, rất đẹp trai.
Tôi vô thưc rướn người lên, không còn giống như một đống bùn nhão còng lưng tựa vào lan can, hơn nữa lại chỉ dùng ba ngón tay nhã nhặn cầm ly rượu.
Tôi biết rõ anh cũng đang quan sát tôi.
Nghe nói khuôn mặt của tôi rất lừa tình, thuộc về loại người ngọt ngào. Bạn thân của tôi từng nói tôi là "cơ thể loli, trái tim ngự tỷ", tuy tôi mới chỉ tròn hai ba, còn chưa từng chính thức yêu đương, cũng chỉ từng có qua lại một lần, nhưng nó là một nét bút thất bại, chả đáng nhắc tới.
Sau đó anh mỉm cười, lên tiếng: "Chào cô."
Tôi đáp: "Chào anh."
Anh hỏi: "Sao cô không tham giá tiệc chào mừng?"
Cô cầm lấy ly rượu huơ huơ: "Tôi cảm thấy loại tiệc đó rất nhàm chán."
Anh khẽ cười: "Thế mà tôi còn mang theo tâm lý may mắn, đi vào đó mười phút, rồi mới chịu thua đi ra."
Tôi không nhịn được bật cười. Người này khá thú vị đấy.
Tầm mắt của anh lướt qua ly rượu của tôi, bật cười: "Cô uống rượu một mình à?"
Tôi huơ huơ ly: "Rượu mơ, chỉ tầm mười độ thôi." Giữa chúng tôi chỉ cách một lan can chưa đến hai mét. Tôi nói tiếp: "Anh muốn thử không?"
Anh liếc tôi.
Ánh mắt của anh thực sự rất có sức hút, đen láy, có sự thâm trầm của đàn ông lại dường như có chút hồn nhiên của cậu bé.
Chương 2: Đàm Giảo (1.2)
Anh cầm ly thuỷ tinh đưa qua, tôi cũng thò tay qua lan can rót rượu cho anh. Anh cúi đầu, chăm chú nhìn, không biết là đang nhìn rượu hay nhìn gì. Tôi để ý trên ngón tay anh có vết chai, trên cổ tay còn có vết mực chưa khô. Tôi đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thực sự hơi đáng yêu.
Anh nhấp một ngụm rượu, lông mày khẽ giãn ra.
Tôi hỏi: "Dễ uống chứ?"
Anh đáp: "Vô cùng dễ uống."
Tôi hơi vui vẻ: "Đây là do tự tay mẹ tôi ngâm, là hàng độc quyền không có chi nhánh đâu."
Trong mắt anh hiện lên chút dịu dàng: "Thảo nào, cảm ơn."
Tôi cảm thấy anh quả là một người đàn ông mang lại cảm giác thoải mái cho người khác.
Anh nhanh chóng uống hết nửa ly, tôi lại rót thêm cho anh và mình. Hai bọn tôi cứ thế tựa vào lan can, chậm rãi uống rượu. Từng áng mây lướt qua bầu trời, che đi mặt trời, bầu trời trở nên hơi âm u. Gió vẫn khe khẽ thổi.
Anh hỏi: "Cô đi với bạn à?"
Tôi đáp: "Không, một mình thôi."
Anh hơi ngạc nhiên, có lẽ là hiếm khi thấy phụ nữ đi du lịch một mình.
Sau đó anh uống cạn ly rượu, lại lấy ngón tay xoa quanh ly, ánh mắt nhìn mặt nước, lên tiếng: "Cô đi một mình, vậy thì bữa tối cũng vẫn phải ăn nhỉ. Nếu không ngại... thì chúng ta ngồi chung nhé? Còn có thể cùng nói chuyện."
Trái tim tôi khẽ rung lên.
Tôi cũng không phải là người chưa từng được đàn ông tán tỉnh, nhưng toàn là mấy kẻ không đứng đắn, nhưng tôi cũng chỉ tiếp xúc với anh có nửa tiếng.
Tôi cũng nhìn mặt nước, đáp: "Được thôi."
Anh mỉm cười, không thế không nói khi anh cúi đầu cười thực sự rất động lòng người, tựa như gió thổi qua rừng trúc xanh biếc, cao xanh trong vắt. Tôi cảm nhận được mặt mình hơi nóng lên, đành phải quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh, ra vẻ như rất bình tĩnh.
Tôi cũng nhìn thấy được chút ánh sáng nhạt trong mắt anh, điều này khiến tôi cảm giác được anh cũng không phải là người thường xuyên tiếp xúc với phụ nữ, trực giác nói cho tôi biết như vậy đấy.
"Vậy năm rưỡi gặp ở cửa nhà hàng nhé? "Anh nói.
Tôi lại cảm nhận được tim mình khẽ run lên, đáp lại: "Vâng."
"Vẫn chưa biết tên cô."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Gặp mặt sẽ nói cho anh biết."
Tôi đứng trước gương cả một lúc lâu mới chọn được một chiếc váy màu vàng nhạt. Tôi không ngừng nhớ tới từng chi tiết khi chúng tôi ở chung, từng câu anh nói. Thậm chí không kìm lòng được mà trong đầu hình dung những lời muốn nói với anh lúc tối.
Tôi tên Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng.
Anh đang làm nghề gì? Đừng nói vội, để tôi đoán thử xem có đúng hay không.
Tôi là tác giả mạng. Anh từng nghe nói đến nghề này chưa? Nhưng vì chúng ta còn chưa thân quen, nên tôi sẽ không nói bút danh cho anh đâu.
Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác với một người đàn ông như vậy.
Chờ đợi đột nhiên khiến cho thời gian ở trên thuyền chậm lại, tôi quyết định đi dạo xung quanh.
Trời vẫn âm u, nhưng phong cảnh hai bên bờ sông vẫn đẹp như tranh vẽ. Trên hành lang thỉnh thoảng có người dừng chân chụp ảnh, nhân viên phục vụ ăn mặc gọn gàng gật đầu mỉm cười với tôi. Tôi bước đi rất khẽ, đứng ở trên boong chụp mấy bức ảnh, rồi mới đi vào trong nhà hàng.
Bữa tiệc đã sớm kết thúc, chỉ còn một vài khách đang túm năm tụm ba trò chuyện chụp ảnh. Tôi tìm nơi không có người ngồi xuống.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường thích quan sát người khác. Đây có lẽ là thói quen của người sáng tác. Ví dụ như phía trước tôi có một cặp nam nữ trẻ tuổi, có lẽ là vợ chồng mới cưới. Bởi vì mười ngón tay họ đan chặt vào nhau, trên ngón áp út đều đeo nhẫn kim cương giống nhau. Váy và giày của người phụ nữ đều là đồ mới. Cho dù không nhìn thấy khuôn mặt chính diện của bọn họ, tôi vẫn có thể kết luận trong mối quan hệ này nhà trai chiếm vị trí chủ đạo. Bởi lẽ dù nhà trai mỉm cười lạnh nhạt thì bên phía nhà gái vẫn là ánh mắt ỷ lại, hình thức quan hệ giữa bọn họ đã thể hiện hết ra cả rồi.
Chương 3: Đàm Giảo (1.3)
Xa hơn nữa là mấy người đồng nghiệp cùng công ty. Bầu không khí giữa bọn họ rất hoà hợp, nhưng cũng không thể coi là "bạn tốt" được; bên phải bọn họ là hai mẹ con, là người giàu có, tính cách ngại ngùng. Trong góc là một cô gái, có lẽ là thành phần trí thức, cách cô ấy không xa là một người đàn ông nhã nhặn, nhưng ánh mắt tối tăm phiền muộn.
Anh lướt qua cửa sổ.
Tim tôi khẽ run lên, sau đó lại nhìn thấy có một cô gái đi bên cạnh anh. Hai tay cô gái ôm chặt lấy cánh tay anh, cơ thể hai người dựa sát vào nhau. Mặt anh nhìn ra phía ngoài, tôi không thể thấy rõ cảm xúc, nhưng tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt cô gái rất đẹp, cho dù đôi mắt đầy nước, uất ức nhìn anh.
Lòng tôi chùng xuống, mơ hồ có chút tức giận, không hề do dự đứng lên đi theo, muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Nếu như đây là bạn gái anh, vậy anh tám phần là đồ cặn bã rồi. Thế mà còn uống rượu mơ của tôi!
Trong hành lang chả còn mấy người, tôi đi khá nhanh, cách nhà hàng cũng rất xa, quả nhiên nghe thấy tiếng anh truyền đến từ trong góc, giọng nói trầm thấp lạnh như băng: "Chính bản thân em nói, giờ thi thành thế nào thì không phụ lòng ai sao?"
Tôi dừng bước, hơi do dự nhưng vẫn nhích người lên, thấy ở trong góc là tình cảnh căng thẳng.
Tay anh chống lên tường trước mặt cô gái, cô ấy cúi đầu vô cùng thấp, không ngừng lau nước mắt. Còn mặt anh âm trầm, trán nổi lên gân xanh, so với vừa rồi quả thực giống như hai người. Trong tay còn cầm quyển sách gần như bị bóp nhăn nhúm.
Anh quát: "Em nói chưa từng đi du lịch nên anh dẫn em đi. Tiền này cũng chả phải là từ trên trời rơi xuống, anh phải mất bao nhiêu đêm làm hạng mục với giáo sư mới được chia hoa hồng. Chừng nào em mới hiểu chuyện đây? Em thi cấp bốn mấy lần rồi còn chưa qua? Cả ngày chỉ biết ăn chơi, thành tích kém cỏi như vậy sao tìm được công việc? Dựa vào anh nuôi dưỡng em sao? Hả? Có phải em nghĩ như vậy không? Tại sao không nói? Nhìn thẳng vào mắt anh, đừng cúi đầu. Sao không dám nhìn thẳng vào mắt anh?"
Mắng chửi thế này cũng hơi độc ác rồi.
Tôi đột nhiên cảm giác mình chả hiểu gì về anh. Thực ra tôi cũng vốn chẳng quen biết gì anh mà. Mặc kệ cô bé này có quan hệ gì với anh thì tôi cũng đột nhiên mất hứng thú với anh rồi.
Hai tay tôi đột nhiên có cảm giác trống không.
Tôi quay người định đi, lại nghe thấy anh mắng: "Cho dù thành tích không tốt, nhưng có thời gian lại không biết tham gia hoạt động xã hội nâng cao kĩ năng, đọc thêm chút sách có ích cũng tích luỹ được thêm chút kinh nghiệm. Chẳng lẽ em không biết xã hội hiện nay cạnh tranh khốc liệt ra sao? Cả ngày đọc thứ sách vớ vẩn này, toàn yêu đương bịa đặt lung tung, rác rưởi! Như vậy thì có tiền đồ gì chứ?"
Anh ném quyển sách trong tay xuống đất.
Tôi cũng vốn định lờ đi, không so đo anh bắt cá hai tay, cũng không tiếp tục cuộc hẹn với anh. Thế nhưng khi tôi liếc thoáng qua bìa quyển sách, cảm giác của tôi giống như bị người dùng dây điện chọc vào ót, tuy dòng điện yếu ớt, nhưng đầu cũng bị giật rồi.
Trên bìa mặt quyển sách là tác giả Thất Châu.
Đó là sách do tôi sáng tác.
Tôi từ từ ngẩng đầu, lúc này anh cũng phát hiện ra có người, quay đầu nhìn thấy tôi, sững sốt. Sự hung ác nham hiểm trong đôi mắt kia vẫn không hề rút đi.
Tôi nhếch khoé miệng hừ lạnh một tiếng, có người bạn đã từng nói biểu hiện này của tôi chứng tỏ đã đến giới hạn, lại chứng tỏ được sự chán ghét. Sau đó trong sự kinh ngạc của anh, tôi sải bước đi thẳng.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh. Tôi vốn tưởng anh là người đàn ông tuyệt vời, cho là mình đã nhặt được hoa đào quý giá rồi. Ai ngờ anh là đồ cặn bã, còn tự cho mình là đúng giẫm đạp sách của tôi.
Lúc quay về phòng tôi nghĩ loại hoa đào nát như anh, cho dù sau này gặp lại, bà đây cũng không cần.
Bình luận facebook