Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Chương 7: Đàm Giảo (2.1)
Tôi đột ngột mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên ghế sa lon trong nhà.
Đầu óc tôi trở nên trì trệ.
Tiếng mưa rơi lộp độp vẫn còn vang bên tai, thậm chí tôi còn cảm nhận được đêm mưa rét lạnh ấy. Xung quanh là mọi thứ quen thuộc: căn phòng, sô pha, chiếc tủ, nhắc nhở tôi rõ ràng đang ở đâu.
Tôi xoay người ngồi dậy, rót chút nước ấm từ trong bình ra, dần dần mới cảm giác được sự chân thật.
Cho nên vừa rồi tôi ngủ gật nằm mơ thấy chuyến du lịch mấy tuần trước à? Hơn nữa giấc mơ còn chân thật như thế, từng câu tôi đã nói, từng cảm giác, kí ức vẫn còn mới mẻ. Ngón tay của tôi thậm chí còn nhớ rõ mình từng chạm vào tấm rèm ban công mịn như cát kia.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ sáng. Lòng tôi dần bình tĩnh trở lại, tựa vào ban công, phơi nắng nghĩ: Không nên mà. Từ ngày lên thuyền đầu tiên, sau khi tranh cãi gay gắt với người đàn ông kia, tôi không còn gặp lại anh ta nữa. Sau khi kết thúc chuyến du lịch cũng chả liên hệ qua. Anh giống như một đám mây, biến mất khỏi bầu trời của tôi không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sao hôm nay lại đột nhiên mơ thấy? Ấn tượng còn rất khắc sâu nữa chứ.
Tôi quay về phòng khách, bật máy tính lên, nói nghi hoặc này cho bạn thân Tráng Ngư.
Tráng Ngư tên thật là Chu Hiểu Ngư, cũng là tác giả mạng, sống ở thành phố Đại Ly, nhưng nhỏ hơn tôi, vẫn còn đang học đại học. Tráng Ngư nổi tiếng trên mạng với đề tài khoa học viễn tưởng kinh dị, được gọi là cầm sắt hài hoà, tình đầu ý hợp với tôi. Chuyện gì chúng tôi cũng tâm sự với nhau.
Tôi nói: "Ngư à, cô nói xem sao tôi lại đột nhiên mơ thấy chiếc thuyền kia, còn cả anh ta nữa?"
Ngư nhắn lại: "Mơ thấy ai không quan trọng, quan trọng là mơ thấy đàn ông."
Tôi: "?"
Tráng Ngư: "Có lẽ là khao khát, suy nghĩ về tình yêu rồi, xử nữ Châu."
Tôi bình tĩnh nhắn lại: "Ha ha... Nói như thể cô không như vậy ấy."
Tráng Ngư: "... Chúng ta đang xúc phạm nhau sao?"
Tôi: "Ha ha ha, chỉ là các tác giả đều thấy trống rỗng thôi."
Hẹn ngày mai ăn cơm với Tráng Ngư xong, cô ấy lập tức logout đi làm bài. Tôi lên mạng xem tin tức như thường ngày. Đây là một trong những cách thức tích luỹ tư liệu sáng tác của tôi.
Một mình tôi sống trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, là dùng toàn bộ tiền của quyển sách bán chạy kia đặt cọc (quyển sách bị tên cặn bã kia ném xuống đất ấy). Đây chính là sinh hoạt hàng ngày của tôi, mỗi ngày ngủ đến tự tỉnh, sau đó đi bộ xuống nhà kiếm đồ ăn. Ban ngày làm việc ở nhà, đọc sách, tra cứu tài liệu hoặc sáng tác. Chạng vạng tối hoặc cuối tuần sẽ ra ngoài dạo phố hẹn bạn bè đi ăn, thỉnh thoảng cả ngày không ra khỏi cửa, một mình làm tổ trong nhà xem phim chơi game. Về phần chuyến du lịch trên thuyền kia là lúc tôi bị mất não, tâm huyết dâng trào mới đăng kí tour đi ra ngoài.
Cho nên nói người như chúng tôi trống rỗng, khao khát cũng không phải là không có đạo lý.
Có netizen chuyển phát tin quý công tử nhà giàu nào đó bị bắt trong lúc truy quét tệ nạn, tôi liếc ảnh chụp thấy xấu quá, hơn nữa tin cũ rích này chẳng có tí hứng thú nào.
Bên phía cộng đồng phát tin hôm trước ở khu chung cư nào đó xảy ra án giết người, người chết là một phụ nữ ngoài bốn mươi, tình trạng lúc chết vô cùng thê thảm, còn có dấu vết xâm hại tình dục. Tôi lập tức có tinh thần, liếc nhìn ảnh chụp mơ hồ kia, hơi đáng sợ, trên cơ thể chằng chịt vết thương, không biết là do gì tạo thành.
Nhưng lập tức có netizen phân tích khá có lý, đây là ảnh ghép. Còn có người tiết lộ tin tức giật gân, đây không phải là vụ đầu tiên mà là vụ liên hoàn án. Tháng trước còn có một người đàn ông ngoài ba mươi cũng chết y như vậy, thậm chí tiết lộ cả tên tuổi và đơn vị công tác. Nhưng lập tức lại có người khác mạnh mẽ phản bác: Nói láo! Tôi là đồng nghiệp cùng công ty XX, anh ta lái xe say rượu xảy ra tai nạn...
Tin tức trên mạng chính là như vậy, thật thật giả giả, mọi người đều say. Mỗi ngày tôi đều gặm nhấm những lương thực tinh thần này, nên thảo nào không tìm thấy bạn trai.
Chương 8: Đàm Giảo (2.2)
Chỉ là tôi không nghĩ tới trong một chủ đề như vậy, lại cũng có người tổ lái được đến đàn ông.
Có mấy người lên tiếng: "Bóng lưng của người cảnh sát trong ảnh rất đẹp trai nha."
"Đúng vậy, chân đẹp eo thẳng, nhìn cái ót thôi cũng thấy đẹp trai rồi."
Tôi cũng nhìn bóng lưng mơ hồ của người cảnh sát trong tấm ảnh, nghĩ thầm thế này thì sao coi là đẹp trai được chứ, suýt chút nữa tôi đã ở bên một anh chàng đẹp trai rồi, tiếc là sau đó tôi không chấp nhận anh ta mà thôi.
Việc này nói ra có chút dài dòng, lần xem mắt duy nhất kia của tôi là với một đồng chí cảnh sát.
Chuyện xảy ra ngay tháng trước, trước khi đi du lịch, bạn học của mẹ giới thiệu cho tôi làm quen với một cảnh sát hình sự. Dáng vẻ đẹp trai, khi cười bên má trái còn có một lúm đồng tiền nhỏ. Ai ngờ sau mấy lần tiếp xúc, tôi mới thực sự biết được lý tưởng và tình yêu vĩnh viễn có khoảng cách.
Đồng chí cảnh sát hình sự vừa chất phác vừa trung thực, nói chuyện nhạt nhẽo không thú vị, đối với những thứ như mạng internet, văn học, đọc sách, du lịch hoàn toàn không biết gì hết. Nhiều khi hai người bọn tôi ngồi chung mà chả nói gì, tôi chịu trận còn anh ta chỉ ngại ngùng cười cảm thấy không tệ. Bá đạo ở đâu? Đẹp trai ở đâu? Phóng đãng không bị trói buộc ở đâu? Giữa ngón tay thô ráp kẹp lấy điếu thuốc ở đâu? Tất cả đều không có gì hết. Anh ta nói không hút thuốc lá vì có hại cho sức khoẻ.
Bước ngoặt cuối cùng đã đến khi anh ta gửi cho tôi một tin nhắn, có lẽ là cũng muốn tiếp xúc gần hơn với thế giới của tôi một chút. Đó là một câu chuyện cười trên mạng, anh ta còn phụ hoạ thêm: Cô Đàm, sáng ra đọc được chuyện này cảm thấy rất buồn cười, các đồng nghiệp của tôi đều ôm bụng cười nắc nẻ, chia sẻ cho cô.
Tôi nhìn thấy câu chuyện cười mình đã từng xem ba năm trước, hoàn toàn chả thấy có gì đáng cười, cuối cùng không nhịn nổi nữa. Ngay cả một chuyện cười mà hai người cũng cách nhau một ngọn Everest làm sao có thể hạnh phúc khi ở bên nhau chứ. Tôi lập tức gọi điện cho người giới thiệu, uyển chuyển tỏ vẻ tính cách hai người thực sự không hợp nhau.
Đồng chí cảnh sát hình sự kia cũng dứt khoát, sau đó không còn liên lạc nữa.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của tôi hơi đau xót.
Cho nên mới nói trong thời gian ngắn này tôi liên tiếp gặp được hai anh chàng đẹp trai, nhưng vừa gặp đã chạy mất. Đây quả thực còn hành hạ hơn so với việc không gặp được.
Đọc tin cũng kha khá, tôi quyết định đóng máy tính lại, không biết tại sao lại có xúc động, lập tức tìm thông tin về du thuyền "Mỹ Nhân Điền".
Không có tin tức liên quan.
Dường như tuyến đường kia đã ngừng hoạt động rồi.
Trước đó tôi vừa mới viết xong một quyển sách, cho nên gần đây không có tâm trạng sáng tác, nhưng mà độc giả không hề nghĩ vậy. Nhìn trên weibo toàn là thúc giục sách mới, tiếng oán thán của mọi người vọng khắp trời đất: Đại Đại, chúng tôi chờ đã lâu rồi. Cô ham chơi mất tích luôn rồi sao?
Tôi nghĩ, một tháng cũng là rất lâu sao? Vội vàng logout giả chết.
Chạng vạng tối, tôi lái xe ra ngoài ăn cơm. Trên đường trở về phát hiện gần chung cư mới mở cửa hàng sửa chữa xe. Chữ viết màu đỏ trên cửa hấp dẫn tôi: Khai trương ưu đãi chỉ mất 100 tệ cho 12 lần rửa xe. Tôi nhìn chiếc xe vô cùng bẩn của mình, đã bao lâu không rửa rồi nhỉ.
Tôi lái xe dừng ở cửa.
Bầu trời tối đen, gió thổi vào tấm biển ở cửa ra vào. Trong cửa hàng sáng ngời sạch sẽ, có lẽ mới mở nên chưa có khách. Mấy người thợ máy ngồi ở bên trong. Một người tương đối đáng yêu trong số đó đi tới chào hỏi tôi: "Người đẹp, có chuyện gì à?"
Tôi đáp: "Rửa xe. Còn cả sơn lại chỗ đầu xe bị quẹt, anh làm được không? Làm được thì tôi chẳng cần phải đến cửa hàng 4S nữa."
Cậu ta vội nói: "Làm được." Sau đó hô vào bên trong: "Anh Ngộ, anh qua đây xem sao." Sau đó nói với tôi: "Người đẹp, tôi gọi người thợ kỹ thuật số một ở chỗ này xem cho cô nhé."
Tôi đáp: "Vâng."
Chương 9: Đàm Giảo (2.3)
Cậu ta gọi người xong, qua mấy giây, tôi mới nhìn thấy một người thợ đi qua. Người đó rất cao, gần như che hết ánh sáng. Anh ta mặc áo may ô và quần jean, cơ thể căng chặt lộ ra cơ bắp cân xứng, bởi vì mồ hôi và làm việc chân tay nên da hơi đỏ. Eo cũng rất nhỏ, gần như có thể tưởng tượng ra đường cong cơ bụng của anh ta. Vết bẩn loang lổ trên quần jean, nhưng lại tạo ra khí chất hào sảng ngông nghênh cho anh ta.
Cơ thể dường như mang theo tính xâm lược. Rõ ràng là cô chỉ liếc anh ta thôi, nhưng mặt như thể bị thử gì đó khẽ chạm vào.
Vì thế tôi vội dời mắt đi. Lờ mờ cảm thấy khuôn mặt cũng đoan chính, đẹp trai đấy. Một lát sau, khoé mắt tôi lại liếc qua đôi chân, rồi nhìn theo lưng anh ta.
Anh ta bước qua phía trước tôi.
Tóc mái anh ta để hơi dài, che khuất cái trán, mặt xoay đi, cho nên tôi không thể nhìn rõ chính diện mặt của anh ta. Có thể anh ta cũng chả để tâm nên hoàn toàn không thấy được sự tồn tại của chủ xe là tôi đây. Anh ta cúi người, lấy ngón tay lau vết bụi ở đầu xe, lộ ra vết trầy. Ngón tay kia dài mà gầy, đốt ngón tay và gan bàn tay đều có vết chai, bàn tay thô ráp thuộc về thợ máy. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy đôi tay kia hơi gợi cảm.
Anh ta dướn người lên, đeo găng tay. Tôi vẫn còn chưa tới bờ vai anh ta, vốn định dùng ngón tay chọc vào lưng anh ta, nhưng không hiểu sao không dám xuống tay, đành phải nói: "Anh à, có sửa được không?"
"Được." Giọng nói anh ta trầm thấp hơi khàn, dường như mang theo mùi thuốc lá.
"Bao nhiêu tiền?" Tôi lại hỏi.
Anh ta đáp: "Cô tự định giá đi."
Tôi không khỏi được mở rộng tầm mắt, anh thợ này có cá tính nha. Trong lòng tôi thầm tính toán, ra giá: "300 được không?"
Anh ta đáp lại: "Được." Cúi đầu cầm lấy dụng cụ.
Tôi hơi sửng sốt.
Sao càng nhìn anh ta, tôi lại càng cảm thấy quen mắt vậy?
Không thể nào, đây là lần đầu tiên tôi đến cửa hàng này. Hơn nữa trước kia tôi cũng chưa từng quen biết người thợ sửa xe nào. Vì thế tôi chầm chậm bước đến bên xe, anh ta dường như không phát hiện ra, vẫn chăm chú cúi đầu làm việc.
Tôi đi đến trước mặt anh ta, chỉ cách khoảng hai mét, vụng trộm dò xét.
Lúc này anh ta đột nhiên ngẩng đầu.
Tôi thoáng ngây người, cảm giác như bị người ta đấm vào tim.
Cô đi một mình, vậy bữa tối không ngại ngồi chung bàn chứ?
Loại sách quỷ quái này toàn yêu đương bịa đặt lung tung, rác rưởi!
Con bé không phải bạn gái, là em gái ruột của tôi.
Cường tráng, khuôn mặt không mất đi sự thanh tú, như một khuôn mẫu đúc ra với người đàn ông trong giấc mơ kia của tôi, còn cả mái tóc đen như mực, cái đầu cao cao.
Nhưng mà, tại sao lại có thể là anh ta chứ?
Trong lòng tôi loạn hết cả lên.
Ánh mắt của anh ta cũng rất bình tĩnh, liếc tôi, cúi đầu xuống tiếp tục làm việc, hoàn toàn giống như nhìn một người xa lạ.
Đầu tôi lập tức thông suốt, khiếp sợ qua đi, nhanh chóng khôi phục lý trí. Không thể nào, một người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng chói sáng tất nhiên là phải hướng về tầng cao nhất của xã hội; còn một người là thợ sửa chữa ô tô ở tầng thấp nhất của xã hội.
Hơn nữa nhìn kĩ sẽ phát hiện tuy khuôn mặt bọn họ tương tự, nhưng vẫn có điểm khác nhau đó. Người đàn ông kia da thịt mềm mại, lúc ấy gầy teo, làm sao có được cớ bắp trải qua mưa gió chứ? Còn người đàn ông trước mặt, cằm có râu ria, má hóp lại, ngũ quan cũng cứng cáp hơn chút.
Một người giống như một viên ngọc tròn trong phòng ngọc trai, còn một người là cục đá đen ném ngoài đồng.
Mấy tuần ngắn ngủi, một người khó mà có thể thay đổi ngoại hình khí chất long trời lở đất như vậy. Bọn họ không phải là một người, chỉ là có tướng mạo tương tự thôi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cả người tôi thoáng thả lỏng. Người đàn ông ở trước mắt chỉ là thợ máy thô ráp, đẹp trai và dã tính hơn so với anh chàng tinh anh trên thuyền.
Lúc này, anh chàng đón tiếp tôi chuyển ghế băng tới, mời tôi ngồi xuống. Sau đó bắt đầu giới thiệu với tôi về thẻ rửa sửa xe. Tôi đồng ý nhận lấy một cái. Cậu ta nói: "Vậy người đẹp lưu lại tên và số điện thoại cho tôi là được."
Tôi đáp: "Đàm Giảo, Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng." Sau đó nói số điện thoại cho cậu ta.
Không biết có phải là do cảm giác hay không, động tác của người thợ sửa chữa kia thoáng dừng lại. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, anh ta lại cúi đầu tập trung làm việc.
Tôi giật mình, vừa rồi người khác gọi anh ta là anh Ngọc hay anh Dục?
Ánh mắt tôi lập tức dán lên tường, trên đó có tin tức liên quan đến đám thợ.
Cái tên thứ ba là "Ô Ngộ". Nói ra cũng kì quái, chả hiểu sao tôi cảm thấy đây là tên của anh ta.
Đơn giản là không thể nói ra lời.
Nghĩ lại thì tôi cũng chưa từng biết tên của người đàn ông trên thuyền kia.
Tôi đột ngột mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên ghế sa lon trong nhà.
Đầu óc tôi trở nên trì trệ.
Tiếng mưa rơi lộp độp vẫn còn vang bên tai, thậm chí tôi còn cảm nhận được đêm mưa rét lạnh ấy. Xung quanh là mọi thứ quen thuộc: căn phòng, sô pha, chiếc tủ, nhắc nhở tôi rõ ràng đang ở đâu.
Tôi xoay người ngồi dậy, rót chút nước ấm từ trong bình ra, dần dần mới cảm giác được sự chân thật.
Cho nên vừa rồi tôi ngủ gật nằm mơ thấy chuyến du lịch mấy tuần trước à? Hơn nữa giấc mơ còn chân thật như thế, từng câu tôi đã nói, từng cảm giác, kí ức vẫn còn mới mẻ. Ngón tay của tôi thậm chí còn nhớ rõ mình từng chạm vào tấm rèm ban công mịn như cát kia.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ sáng. Lòng tôi dần bình tĩnh trở lại, tựa vào ban công, phơi nắng nghĩ: Không nên mà. Từ ngày lên thuyền đầu tiên, sau khi tranh cãi gay gắt với người đàn ông kia, tôi không còn gặp lại anh ta nữa. Sau khi kết thúc chuyến du lịch cũng chả liên hệ qua. Anh giống như một đám mây, biến mất khỏi bầu trời của tôi không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sao hôm nay lại đột nhiên mơ thấy? Ấn tượng còn rất khắc sâu nữa chứ.
Tôi quay về phòng khách, bật máy tính lên, nói nghi hoặc này cho bạn thân Tráng Ngư.
Tráng Ngư tên thật là Chu Hiểu Ngư, cũng là tác giả mạng, sống ở thành phố Đại Ly, nhưng nhỏ hơn tôi, vẫn còn đang học đại học. Tráng Ngư nổi tiếng trên mạng với đề tài khoa học viễn tưởng kinh dị, được gọi là cầm sắt hài hoà, tình đầu ý hợp với tôi. Chuyện gì chúng tôi cũng tâm sự với nhau.
Tôi nói: "Ngư à, cô nói xem sao tôi lại đột nhiên mơ thấy chiếc thuyền kia, còn cả anh ta nữa?"
Ngư nhắn lại: "Mơ thấy ai không quan trọng, quan trọng là mơ thấy đàn ông."
Tôi: "?"
Tráng Ngư: "Có lẽ là khao khát, suy nghĩ về tình yêu rồi, xử nữ Châu."
Tôi bình tĩnh nhắn lại: "Ha ha... Nói như thể cô không như vậy ấy."
Tráng Ngư: "... Chúng ta đang xúc phạm nhau sao?"
Tôi: "Ha ha ha, chỉ là các tác giả đều thấy trống rỗng thôi."
Hẹn ngày mai ăn cơm với Tráng Ngư xong, cô ấy lập tức logout đi làm bài. Tôi lên mạng xem tin tức như thường ngày. Đây là một trong những cách thức tích luỹ tư liệu sáng tác của tôi.
Một mình tôi sống trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, là dùng toàn bộ tiền của quyển sách bán chạy kia đặt cọc (quyển sách bị tên cặn bã kia ném xuống đất ấy). Đây chính là sinh hoạt hàng ngày của tôi, mỗi ngày ngủ đến tự tỉnh, sau đó đi bộ xuống nhà kiếm đồ ăn. Ban ngày làm việc ở nhà, đọc sách, tra cứu tài liệu hoặc sáng tác. Chạng vạng tối hoặc cuối tuần sẽ ra ngoài dạo phố hẹn bạn bè đi ăn, thỉnh thoảng cả ngày không ra khỏi cửa, một mình làm tổ trong nhà xem phim chơi game. Về phần chuyến du lịch trên thuyền kia là lúc tôi bị mất não, tâm huyết dâng trào mới đăng kí tour đi ra ngoài.
Cho nên nói người như chúng tôi trống rỗng, khao khát cũng không phải là không có đạo lý.
Có netizen chuyển phát tin quý công tử nhà giàu nào đó bị bắt trong lúc truy quét tệ nạn, tôi liếc ảnh chụp thấy xấu quá, hơn nữa tin cũ rích này chẳng có tí hứng thú nào.
Bên phía cộng đồng phát tin hôm trước ở khu chung cư nào đó xảy ra án giết người, người chết là một phụ nữ ngoài bốn mươi, tình trạng lúc chết vô cùng thê thảm, còn có dấu vết xâm hại tình dục. Tôi lập tức có tinh thần, liếc nhìn ảnh chụp mơ hồ kia, hơi đáng sợ, trên cơ thể chằng chịt vết thương, không biết là do gì tạo thành.
Nhưng lập tức có netizen phân tích khá có lý, đây là ảnh ghép. Còn có người tiết lộ tin tức giật gân, đây không phải là vụ đầu tiên mà là vụ liên hoàn án. Tháng trước còn có một người đàn ông ngoài ba mươi cũng chết y như vậy, thậm chí tiết lộ cả tên tuổi và đơn vị công tác. Nhưng lập tức lại có người khác mạnh mẽ phản bác: Nói láo! Tôi là đồng nghiệp cùng công ty XX, anh ta lái xe say rượu xảy ra tai nạn...
Tin tức trên mạng chính là như vậy, thật thật giả giả, mọi người đều say. Mỗi ngày tôi đều gặm nhấm những lương thực tinh thần này, nên thảo nào không tìm thấy bạn trai.
Chương 8: Đàm Giảo (2.2)
Chỉ là tôi không nghĩ tới trong một chủ đề như vậy, lại cũng có người tổ lái được đến đàn ông.
Có mấy người lên tiếng: "Bóng lưng của người cảnh sát trong ảnh rất đẹp trai nha."
"Đúng vậy, chân đẹp eo thẳng, nhìn cái ót thôi cũng thấy đẹp trai rồi."
Tôi cũng nhìn bóng lưng mơ hồ của người cảnh sát trong tấm ảnh, nghĩ thầm thế này thì sao coi là đẹp trai được chứ, suýt chút nữa tôi đã ở bên một anh chàng đẹp trai rồi, tiếc là sau đó tôi không chấp nhận anh ta mà thôi.
Việc này nói ra có chút dài dòng, lần xem mắt duy nhất kia của tôi là với một đồng chí cảnh sát.
Chuyện xảy ra ngay tháng trước, trước khi đi du lịch, bạn học của mẹ giới thiệu cho tôi làm quen với một cảnh sát hình sự. Dáng vẻ đẹp trai, khi cười bên má trái còn có một lúm đồng tiền nhỏ. Ai ngờ sau mấy lần tiếp xúc, tôi mới thực sự biết được lý tưởng và tình yêu vĩnh viễn có khoảng cách.
Đồng chí cảnh sát hình sự vừa chất phác vừa trung thực, nói chuyện nhạt nhẽo không thú vị, đối với những thứ như mạng internet, văn học, đọc sách, du lịch hoàn toàn không biết gì hết. Nhiều khi hai người bọn tôi ngồi chung mà chả nói gì, tôi chịu trận còn anh ta chỉ ngại ngùng cười cảm thấy không tệ. Bá đạo ở đâu? Đẹp trai ở đâu? Phóng đãng không bị trói buộc ở đâu? Giữa ngón tay thô ráp kẹp lấy điếu thuốc ở đâu? Tất cả đều không có gì hết. Anh ta nói không hút thuốc lá vì có hại cho sức khoẻ.
Bước ngoặt cuối cùng đã đến khi anh ta gửi cho tôi một tin nhắn, có lẽ là cũng muốn tiếp xúc gần hơn với thế giới của tôi một chút. Đó là một câu chuyện cười trên mạng, anh ta còn phụ hoạ thêm: Cô Đàm, sáng ra đọc được chuyện này cảm thấy rất buồn cười, các đồng nghiệp của tôi đều ôm bụng cười nắc nẻ, chia sẻ cho cô.
Tôi nhìn thấy câu chuyện cười mình đã từng xem ba năm trước, hoàn toàn chả thấy có gì đáng cười, cuối cùng không nhịn nổi nữa. Ngay cả một chuyện cười mà hai người cũng cách nhau một ngọn Everest làm sao có thể hạnh phúc khi ở bên nhau chứ. Tôi lập tức gọi điện cho người giới thiệu, uyển chuyển tỏ vẻ tính cách hai người thực sự không hợp nhau.
Đồng chí cảnh sát hình sự kia cũng dứt khoát, sau đó không còn liên lạc nữa.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của tôi hơi đau xót.
Cho nên mới nói trong thời gian ngắn này tôi liên tiếp gặp được hai anh chàng đẹp trai, nhưng vừa gặp đã chạy mất. Đây quả thực còn hành hạ hơn so với việc không gặp được.
Đọc tin cũng kha khá, tôi quyết định đóng máy tính lại, không biết tại sao lại có xúc động, lập tức tìm thông tin về du thuyền "Mỹ Nhân Điền".
Không có tin tức liên quan.
Dường như tuyến đường kia đã ngừng hoạt động rồi.
Trước đó tôi vừa mới viết xong một quyển sách, cho nên gần đây không có tâm trạng sáng tác, nhưng mà độc giả không hề nghĩ vậy. Nhìn trên weibo toàn là thúc giục sách mới, tiếng oán thán của mọi người vọng khắp trời đất: Đại Đại, chúng tôi chờ đã lâu rồi. Cô ham chơi mất tích luôn rồi sao?
Tôi nghĩ, một tháng cũng là rất lâu sao? Vội vàng logout giả chết.
Chạng vạng tối, tôi lái xe ra ngoài ăn cơm. Trên đường trở về phát hiện gần chung cư mới mở cửa hàng sửa chữa xe. Chữ viết màu đỏ trên cửa hấp dẫn tôi: Khai trương ưu đãi chỉ mất 100 tệ cho 12 lần rửa xe. Tôi nhìn chiếc xe vô cùng bẩn của mình, đã bao lâu không rửa rồi nhỉ.
Tôi lái xe dừng ở cửa.
Bầu trời tối đen, gió thổi vào tấm biển ở cửa ra vào. Trong cửa hàng sáng ngời sạch sẽ, có lẽ mới mở nên chưa có khách. Mấy người thợ máy ngồi ở bên trong. Một người tương đối đáng yêu trong số đó đi tới chào hỏi tôi: "Người đẹp, có chuyện gì à?"
Tôi đáp: "Rửa xe. Còn cả sơn lại chỗ đầu xe bị quẹt, anh làm được không? Làm được thì tôi chẳng cần phải đến cửa hàng 4S nữa."
Cậu ta vội nói: "Làm được." Sau đó hô vào bên trong: "Anh Ngộ, anh qua đây xem sao." Sau đó nói với tôi: "Người đẹp, tôi gọi người thợ kỹ thuật số một ở chỗ này xem cho cô nhé."
Tôi đáp: "Vâng."
Chương 9: Đàm Giảo (2.3)
Cậu ta gọi người xong, qua mấy giây, tôi mới nhìn thấy một người thợ đi qua. Người đó rất cao, gần như che hết ánh sáng. Anh ta mặc áo may ô và quần jean, cơ thể căng chặt lộ ra cơ bắp cân xứng, bởi vì mồ hôi và làm việc chân tay nên da hơi đỏ. Eo cũng rất nhỏ, gần như có thể tưởng tượng ra đường cong cơ bụng của anh ta. Vết bẩn loang lổ trên quần jean, nhưng lại tạo ra khí chất hào sảng ngông nghênh cho anh ta.
Cơ thể dường như mang theo tính xâm lược. Rõ ràng là cô chỉ liếc anh ta thôi, nhưng mặt như thể bị thử gì đó khẽ chạm vào.
Vì thế tôi vội dời mắt đi. Lờ mờ cảm thấy khuôn mặt cũng đoan chính, đẹp trai đấy. Một lát sau, khoé mắt tôi lại liếc qua đôi chân, rồi nhìn theo lưng anh ta.
Anh ta bước qua phía trước tôi.
Tóc mái anh ta để hơi dài, che khuất cái trán, mặt xoay đi, cho nên tôi không thể nhìn rõ chính diện mặt của anh ta. Có thể anh ta cũng chả để tâm nên hoàn toàn không thấy được sự tồn tại của chủ xe là tôi đây. Anh ta cúi người, lấy ngón tay lau vết bụi ở đầu xe, lộ ra vết trầy. Ngón tay kia dài mà gầy, đốt ngón tay và gan bàn tay đều có vết chai, bàn tay thô ráp thuộc về thợ máy. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy đôi tay kia hơi gợi cảm.
Anh ta dướn người lên, đeo găng tay. Tôi vẫn còn chưa tới bờ vai anh ta, vốn định dùng ngón tay chọc vào lưng anh ta, nhưng không hiểu sao không dám xuống tay, đành phải nói: "Anh à, có sửa được không?"
"Được." Giọng nói anh ta trầm thấp hơi khàn, dường như mang theo mùi thuốc lá.
"Bao nhiêu tiền?" Tôi lại hỏi.
Anh ta đáp: "Cô tự định giá đi."
Tôi không khỏi được mở rộng tầm mắt, anh thợ này có cá tính nha. Trong lòng tôi thầm tính toán, ra giá: "300 được không?"
Anh ta đáp lại: "Được." Cúi đầu cầm lấy dụng cụ.
Tôi hơi sửng sốt.
Sao càng nhìn anh ta, tôi lại càng cảm thấy quen mắt vậy?
Không thể nào, đây là lần đầu tiên tôi đến cửa hàng này. Hơn nữa trước kia tôi cũng chưa từng quen biết người thợ sửa xe nào. Vì thế tôi chầm chậm bước đến bên xe, anh ta dường như không phát hiện ra, vẫn chăm chú cúi đầu làm việc.
Tôi đi đến trước mặt anh ta, chỉ cách khoảng hai mét, vụng trộm dò xét.
Lúc này anh ta đột nhiên ngẩng đầu.
Tôi thoáng ngây người, cảm giác như bị người ta đấm vào tim.
Cô đi một mình, vậy bữa tối không ngại ngồi chung bàn chứ?
Loại sách quỷ quái này toàn yêu đương bịa đặt lung tung, rác rưởi!
Con bé không phải bạn gái, là em gái ruột của tôi.
Cường tráng, khuôn mặt không mất đi sự thanh tú, như một khuôn mẫu đúc ra với người đàn ông trong giấc mơ kia của tôi, còn cả mái tóc đen như mực, cái đầu cao cao.
Nhưng mà, tại sao lại có thể là anh ta chứ?
Trong lòng tôi loạn hết cả lên.
Ánh mắt của anh ta cũng rất bình tĩnh, liếc tôi, cúi đầu xuống tiếp tục làm việc, hoàn toàn giống như nhìn một người xa lạ.
Đầu tôi lập tức thông suốt, khiếp sợ qua đi, nhanh chóng khôi phục lý trí. Không thể nào, một người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng chói sáng tất nhiên là phải hướng về tầng cao nhất của xã hội; còn một người là thợ sửa chữa ô tô ở tầng thấp nhất của xã hội.
Hơn nữa nhìn kĩ sẽ phát hiện tuy khuôn mặt bọn họ tương tự, nhưng vẫn có điểm khác nhau đó. Người đàn ông kia da thịt mềm mại, lúc ấy gầy teo, làm sao có được cớ bắp trải qua mưa gió chứ? Còn người đàn ông trước mặt, cằm có râu ria, má hóp lại, ngũ quan cũng cứng cáp hơn chút.
Một người giống như một viên ngọc tròn trong phòng ngọc trai, còn một người là cục đá đen ném ngoài đồng.
Mấy tuần ngắn ngủi, một người khó mà có thể thay đổi ngoại hình khí chất long trời lở đất như vậy. Bọn họ không phải là một người, chỉ là có tướng mạo tương tự thôi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cả người tôi thoáng thả lỏng. Người đàn ông ở trước mắt chỉ là thợ máy thô ráp, đẹp trai và dã tính hơn so với anh chàng tinh anh trên thuyền.
Lúc này, anh chàng đón tiếp tôi chuyển ghế băng tới, mời tôi ngồi xuống. Sau đó bắt đầu giới thiệu với tôi về thẻ rửa sửa xe. Tôi đồng ý nhận lấy một cái. Cậu ta nói: "Vậy người đẹp lưu lại tên và số điện thoại cho tôi là được."
Tôi đáp: "Đàm Giảo, Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng." Sau đó nói số điện thoại cho cậu ta.
Không biết có phải là do cảm giác hay không, động tác của người thợ sửa chữa kia thoáng dừng lại. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, anh ta lại cúi đầu tập trung làm việc.
Tôi giật mình, vừa rồi người khác gọi anh ta là anh Ngọc hay anh Dục?
Ánh mắt tôi lập tức dán lên tường, trên đó có tin tức liên quan đến đám thợ.
Cái tên thứ ba là "Ô Ngộ". Nói ra cũng kì quái, chả hiểu sao tôi cảm thấy đây là tên của anh ta.
Đơn giản là không thể nói ra lời.
Nghĩ lại thì tôi cũng chưa từng biết tên của người đàn ông trên thuyền kia.