Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Rabbitlyn
Chương 217: Đàm Giảo (27.1)
Trên băng ghế trong phòng nghỉ ở đồn cảnh sát, tôi mơ màng, lúc mơ lúc tỉnh.
Tôi có một giấc mơ kì quái. Xung quanh toàn là nước bao phủ lấy tôi, còn có tuyết sáng choang. Đột nhiên có mấy cánh tay xuất hiện trên đỉnh đầu, lôi kéo, tìm kiếm tôi.
Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên tỉnh lại. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Ô Ngộ đi đến.
Tôi co người trong chăn nhìn anh.
Theo góc độ tâm lý học, mơ thấy tay người, đồng cỏ nguồn nước, bầy rắn các loại đều đại diện cho sự bất an và sợ hãi.
Hoá ra trong lòng tôi còn bất an hơn so với tưởng tượng.
Ô Ngộ phát hiện sắc mặt tôi, thò tay ôm lấy tôi, hỏi: "Gặp ác mộng à?"
Tôi khẽ gật đầu, anh cúi đầu xuống, mặt dán vào tôi, bàn tay lạnh buốt mà quen thuộc. Sau đó râu từ cằm anh đâm vào mặt tôi. Dù sao anh cũng không được nghỉ ngơi tốt.
Tôi nói: "Cuối cùng đã có chút dáng vẻ thợ máy rồi đấy."
Anh hỏi: "Em thích anh như vậy sao?"
Tôi nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, khuôn mặt sạch sẽ, dáng người cao lớn hơi gầy, áo phông quần âu, cường tráng nhưng không mất đi phong độ của người trí thức, thực ra càng gần với dáng vẻ nam thần hơn.
Tôi nói: "Em có được phép thích linh hồn anh của hiện tại, cộng với cơ thể một năm sau không?"
Ô Ngộ thoáng nhéo một cái lên mặt tôi: "Cô gái hư."
Lúc này là cảm giác gì ư? Cho dù đang lênh đênh trong thời không, cho dù mỗi ngày xoay người đều ngắn ngủi vội vàng, nhưng chỉ cần chúng tôi có thể ở bên nhau, dù cho xung quanh tràn đầy nguy hiểm, mỗi khắc đều ngọt ngào đấy. Đủ để khiến cho chúng tôi quên đi tất cả, chìm vào sự ngọt ngào chứa đựng cả đắng cay.
Sau đó chúng tôi về nhà đợi hai ngày một đêm.
Cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng hành động, không cho phép chúng tôi nhúng tay vào. Tuy Ô Ngộ ngang bằng với một cảnh sát hình sự ưu tú, nhưng chúng tôi cũng sẽ không gây thêm phiền phức vào lúc này.
Ban ngày tôi và Ô Ngộ đến nhà hàng Trần Ninh Mông làm thuê. Không có gì kì lạ, cô gái vui vẻ trải qua cuộc sống bình thường. Hai người kia nhất định là sống trong khu vực này, bởi vì khi tôi tới đó đã cảm thấy địa hình quen thuộc. Ô Ngộ nói với tôi bởi vì chúng tôi đã từng đi qua nơi này, vụ án thứ ba của Hứa Tĩnh Miêu, quán bar chỉ cách một con phố.
Tin tức truyền đến vào rạng sáng ngày thứ ba. Ô Ngộ nhận được điện thoại của một người cảnh sát, bảo chúng tôi đến Cục ngay lập tức. Trong lòng tôi vô cùng bất an, cũng rất căng thẳng. Trên đường lái xe đến đó, Ô Ngộ luôn im lặng, nhưng tôi biết trong lòng anh không hề bình tĩnh chút nào, cái này gọi là ẩn chứa đau lòng.
Khi chúng tôi đi ngang qua văn phòng đội cảnh sát hình sự, có một số cảnh sát nhìn chúng tôi, ánh mắt bọn họ hơi kì quái, khiến tôi càng thêm bất an.
Lão Đinh gặp chúng tôi ở văn phòng, trên bàn đặt gạt tàn thuốc đã có mấy đầu lọc, ông chịu cả đêm, hốc mắt đỏ bừng. Ông quan sát chúng tôi một lát, không nói chuyện.
Ô Ngộ hỏi: "Tình hình thế nào?"
Lão Đinh nhìn chằm chằm chúng tôi: "Chúng tôi mai phục cả buổi con đường Trần Ninh Mông về nhà. Chờ cô ta đi qua, cô ta bình an trở về, chờ đến rạng sáng, không xảy ra bất cứ gì, không có bất cứ kẻ khả nghi nào."
Trong lòng tôi như có thứ gì đó ầm ầm rơi xuống. Tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao bọn chúng thay đổi kế hoạch hành động?
Bất an mơ hồ chạy thẳng lên não.
Sắc mặt Ô Ngộ cũng trở nên rất khó coi, lập tức hỏi: "Các chú xác định? Có phải lúc mai phục làm kinh động đến bọn chúng không? Bọn chúng vô cùng cảnh giác. Có thể đã bỏ sót kẻ tình nghi nào không?"
Lão Đinh mất hứng hất tay áo: "Không thể nào. Cậu đang nghi ngờ năng lực phá án của tôi sao. Các anh em của tôi làm rất cẩn thận, yên lặng không có chút tiếng động nào. Ai ngờ các người lại hại chúng tôi tay trắng, cậu nói xem làm thế nào đây? Còn cả cô nữa, cô gái, tác giả, cô nói xem lời khai của cô rốt cuộc có phải là bịa chuyện không, chúng tôi cần phải truy cứu một chút."
Chương 218: Đàm Giảo (27.2)
Tôi gần như là quả quyết nói: "Tôi không bịa chuyện! Tại sao tôi phải bịa chuyện lừa gạt các chú chứ? Ăn no rỗi việc sao? Không, chuyện này không thể nào, bọn chúng nhất định sẽ gây án. Hiện tại không bắt được chờ đến khi bọn chúng thực sự giết hại những cô gái kia, các chú chạy gãy chân cũng không kịp, tất cả mọi người sẽ hối tiếc!" Tôi cũng không biết sao cảm xúc lại hơi kích động, hốc mắt cứ thế ướt nhoè. Lão Đinh nhìn tôi, nhất thời im lặng.
Sắc mặt Ô Ngộ hoàn toàn chùng xuống, anh nói: "Ngày mai. Lão Đinh, tôi cầu xin chú chờ thêm một ngày. Có lẽ là xảy ra chênh lệch ngoài ý muốn, mới khiến cho bọn chúng tối hôm qua không ra tay, nhưng bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ dở chuyện phạm tội, bọn chúng sẽ lập tức bắt đầu. Xin hãy canh thêm một buổi tối nữa!"
Tôi và Ô Ngộ ngồi trong quán ăn gần đồn cảnh sát, trời đã sáng tỏ, bầu không khí trên đường hối hả, thành phố yên lặng. Mới sáng ra trong quán không nhiều người lắm, ngoài chúng tôi ra chỉ có ba học sinh trung học.
Ô Ngộ lại hút thuốc rồi, tay đặt bên cạnh bàn, tôi hỏi anh muốn ăn gì uống gì, anh chỉ thản nhiên đáp mấy câu, dáng vẻ khó có thể tới gần.
Tôi để bát hoành thánh nóng tới trước mặt anh, anh liếc tôi, ánh mắt kia khiến người ta rung động cũng như đau lòng. Anh nói: "Em ăn trước đi."
Tôi đứng dậy bưng bát tới: "Nhường cái gì, anh ăn đi."
Anh ném đầu lọc thuốc lá xuống đất giẫm tắt, cầm lấy đũa vùi đầu ăn. Vẫn là dáng vẻ người thợ máy của tôi, ăn như gió cuốn tràn đầy mùi vị đàn ông, không có chút nào nhã nhặn ra vẻ ta đây. Nhìn vậy trong lòng tôi cũng trở nên mềm mại, đồ ăn trong miệng cũng chẳng còn đắng chát nữa.
Không biết có phải do quán gần Cục mà mới ăn được nửa bát tôi đã no căng, cảm thấy hơi khó chịu. Anh đã sớm ăn xong, thấy thế hỏi: "Không ăn nổi nữa rồi à?" Tôi yên lặng gật đầu, anh kéo bát của tôi qua, cầm lấy ăn. Tôi nói: "Này em ăn rồi đấy, không sao chứ?"
Cuối cùng anh đã mỉm cười: "Có sao đâu? Em cho rằng anh sẽ lãng phí thức ăn sao?"
Cuối cùng tôi đã biết cảm giác hoàn toàn thích một người là như thế nào rồi. Dù là nhìn anh thế nào, trong mắt bạn vẫn là cảnh đẹp. Nhìn anh khó xử, không thể che giấu được cảm giác vui mừng trong lòng. Tất cả uể oải trong tôi dần quét sạch, không nhịn được cười.
Chờ anh ăn xong tính tiền, tôi chỉ cảm thấy trên người cả hai đều là hương vị khói lửa ấm áp, bàn tay được anh nắm lấy cũng rất nóng. Anh đã không còn sa sút, cũng không im lặng, giữa đôi lông mày anh tuấn là sự bình tĩnh dịu dàng. Anh không biết tôi yêu quý anh như vậy biết bao.
Đi mấy bước, tôi kéo lấy áo anh, anh quay đầu lại, tôi kiễng chân lên hôn anh.
Anh khẽ giật mình, dù sao chúng tôi cũng đang ở phố xá sầm uất, xung quanh toàn là người. Tôi chưa bao giờ to gan như thế, nhưng hôm nay tôi mặc kệ tất cả, cố chấp nhắm mắt hôn anh. Anh nhanh chóng ôm lấy tôi, gần như để mặt tôi vùi trong cánh tay.
Bên cạnh ánh mặt trời chiếu sáng, xe đến người đi, hơi nóng từ quán xá bốc lên, chủ quán bận rộn. Mấy học sinh trung học có lẽ đang nhìn chúng tôi.
Tôi cảm thấy thoả mãn, cảm giác kia giống như thời gian dừng lại, lúc này chỉ có hai chúng tôi.
Lúc về đến nhà Ô Ngộ nhận được điện thoại. Giọng nói của người đó rất gấp, cũng rất cẩn thận: "Ô Ngộ, tôi là Tiểu Trương ở đội cảnh sát hình sự thành phố, ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau, là tôi tiếp đón hai người. Bên này phát hiện ra chút ít tình huống mới, đội trưởng Đinh bảo cậu lập tức tới ngay." Bên đầu kia ầm ĩ, tiếng nói cũng không quá rõ ràng.
Ô Ngộ lập tức đáp: "Tôi tới ngay."
Chương 219: Đàm Giảo (27.3)
Tôi hỏi: "Cần em đi cùng không?"
Ô Ngộ đáp: "Đội trưởng Đinh chỉ gọi mình anh, có lẽ có biến, em đi cũng không tiện. Ở nhà cũng an toàn hơn."
Tôi suy nghĩ quả thực mình đi cũng không giúp được gì, có lẽ bọn họ có phát hiện gì mới chăng? Gật đầu: "Vậy anh chú ý an toàn."
Ô Ngộ đưa tôi đến dưới nhà rồi đi. Tôi lấy chìa khoá mở cửa, phát hiện mẹ anh không có nhà, chắc là ra ngoài mua thức ăn. Mấy ngày nay Ô Diệu ngủ với mẹ anh, cửa phòng mở, xem ra cô bé còn chưa dậy.
Tôi khẽ khàng đi vào nhà, lại nghe thấy tiếng rên của cô bé. Tôi đi tới cửa, nhỏ giọng hỏi: "Ô Diệu, em không sao chứ?"
Cả người con bé vùi trong chăn, tay vung lên mấy cái giữa không trung, như là muốn mở ra thứ gì đó. Sau đó lấy tay đè chặt đầu: "Không sao ạ... Đầu hơi đau, luôn cho rằng em đang nằm mơ."
Tôi đi vào, ngồi bên giường hỏi: "Mơ gì thế?"
Mặt cô bé hơi đỏ, tóc tai lộn xộn: "Em nói với chị nhé, thực sự rất kì quái, em nhìn thấy biển màu đỏ, sau đó em không ngừng bơi ở bên trong. Một mình em không bơi được đến điểm cuối, cũng không tìm thấy anh trai và mẹ, thật đáng sợ..."
Biển màu đỏ?
Trong lòng tôi thoáng run lên, đó là... gì thế? Lại nhìn mắt cô bé phát hiện còn có vệt nước mắt, chắc là lúc trong mơ vô cùng hoảng sợ bất lực.
Cảm thấy có dấu hiệu nào đó cách chúng tôi ngày càng gần. Từ khi chúng tôi tỉnh lại từ dòng thời gian này, cảm giác ấy đã bắt đầu rồi.
Tôi nói: "Đừng sợ, chị giúp em. Có muốn uống nước không?"
Cô bé lắc đầu, khí sắc xem ra không được tốt lắm, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng. Tôi sờ lên đầu cô bé, phát hiện hơi nóng.
"Em sốt à?"
Ô Diệu: "A... Không thể nào."
"Chị đưa em đến bệnh viện."
Cô bé lập tức nói: "Không cần đâu... chỉ là chút bệnh vặt đi viện làm gì, anh em mà biết sẽ chê em yếu ớt. Uống nước là được rồi."
"Vậy không được." Tôi hỏi: "Trong nhà có thuốc không?"
Cô bé đáp: "Hình như không có thuốc hạ sốt."
Tôi rót cốc nước ấm cho cô bé: "Vậy chị xuống nhà mua, em ngoan ngoãn nằm, chị sẽ nhanh chóng về."
Ai ngờ lần chia tay này là lần cuối tôi nhìn thấy Ô Diệu ở không gian này.
Ngày đó, tôi chỉ nhớ rõ mình lo lắng đi ra ngoài, vừa lo cho Ô Diệu mắc bệnh, vừa suy nghĩ xem tại sao hai gã kia lại đột nhiên biến mất. Trong lòng không có suy đoán nào. Đi đến nơi nào, đi ngang qua người nào cũng không để ý, chỉ không ngừng tìm kiếm hiệu thuốc.
Mặt trời đã lên cao, trên đường cũng nhiều người. Tôi mua thuốc ở một hiệu nhỏ, lúc trở về đi tắt qua đường nhỏ, chỉ lờ mờ nhớ rõ con đường tắt rất hẹp, vách tường màu xám.
Không nghĩ tới tôi đụng vào một người, vô thức nói: "Xin lỗi." Người nọ không cao không thấp, không béo không gầy, ăn mặc cũng rất bình thường.
"Không sao, Đàm Giảo." Gã nói.
Tôi đột nhiên khẽ giật mình, không chỉ vì sự vui vẻ chứa đựng trong giọng nói của gã.
Tôi hoang mang ngẩng đầu.
Trong nháy mắt cả người tôi rét run, muốn lùi lại nhưng đã không còn kịp.
Tôi nhìn xi-măng cục đá trên đường, cũng nhìn thấy vết bẩn trên tường. Gã đội chiếc mũ giống ngư dân, bóng dáng khuôn mặt mờ mờ không thấy rõ. Sau đó một bàn tay to che vào mặt tôi. Vào khoảnh khắc kia tôi chỉ cảm thấy cả mặt đều ngột ngạt, há miệng muốn cắn bàn tay gã, đồng thời ra sức đẩy gã ra ngoài.
Tuy vậy hoàn toàn vô dụng, gã từ phía sau bắt được tôi, cả người tôi tựa như rơi vào trong một cái lưới to. Tôi bị gã kéo về sau, nhìn thấy hai chân giãy dụa giữa không trung.
Tôi vô cùng sợ, trong lúc đó có cảm giác kì quái, trong đầu, trong lỗ tai trống rỗng, giống như lúc này người đang giãy dụa là người khác chứ không phải mình.
Nước mắt tôi rơi xuống.
Gã dường như phát hiện, hạ giọng ghé sát vào bên tai tôi: "Bảo bối, đừng sợ! Tôi mang cô đi nơi thoải mái, mang cô đi bay..."
Trong lúc đó tôi có cảm giác nghẹt thở, dù mũi rõ ràng không hề bị che. Sự sợ hãi lên đến tột đỉnh, như thể dưới ánh mặt trời toát ra mạch nước ngầm màu đen, bỗng chốc nuốt chửng lấy tôi.
Có thứ gì đó nện vào đầu, mắt tôi nổ đom đóm, cảm thấy đầu từ từ chảy ra chất lỏng tanh tanh ẩm ướt. Sau đó mắt cũng bị bịt kín, không nhìn thấy gì nữa.
Bọn chúng thấy được tôi ở đâu?
Không tấn công Trần Ninh Mông.
Bởi vì mục tiêu săn bắn thay đổi.
Lịch sử thay đổi rồi.
Chương 217: Đàm Giảo (27.1)
Trên băng ghế trong phòng nghỉ ở đồn cảnh sát, tôi mơ màng, lúc mơ lúc tỉnh.
Tôi có một giấc mơ kì quái. Xung quanh toàn là nước bao phủ lấy tôi, còn có tuyết sáng choang. Đột nhiên có mấy cánh tay xuất hiện trên đỉnh đầu, lôi kéo, tìm kiếm tôi.
Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên tỉnh lại. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Ô Ngộ đi đến.
Tôi co người trong chăn nhìn anh.
Theo góc độ tâm lý học, mơ thấy tay người, đồng cỏ nguồn nước, bầy rắn các loại đều đại diện cho sự bất an và sợ hãi.
Hoá ra trong lòng tôi còn bất an hơn so với tưởng tượng.
Ô Ngộ phát hiện sắc mặt tôi, thò tay ôm lấy tôi, hỏi: "Gặp ác mộng à?"
Tôi khẽ gật đầu, anh cúi đầu xuống, mặt dán vào tôi, bàn tay lạnh buốt mà quen thuộc. Sau đó râu từ cằm anh đâm vào mặt tôi. Dù sao anh cũng không được nghỉ ngơi tốt.
Tôi nói: "Cuối cùng đã có chút dáng vẻ thợ máy rồi đấy."
Anh hỏi: "Em thích anh như vậy sao?"
Tôi nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, khuôn mặt sạch sẽ, dáng người cao lớn hơi gầy, áo phông quần âu, cường tráng nhưng không mất đi phong độ của người trí thức, thực ra càng gần với dáng vẻ nam thần hơn.
Tôi nói: "Em có được phép thích linh hồn anh của hiện tại, cộng với cơ thể một năm sau không?"
Ô Ngộ thoáng nhéo một cái lên mặt tôi: "Cô gái hư."
Lúc này là cảm giác gì ư? Cho dù đang lênh đênh trong thời không, cho dù mỗi ngày xoay người đều ngắn ngủi vội vàng, nhưng chỉ cần chúng tôi có thể ở bên nhau, dù cho xung quanh tràn đầy nguy hiểm, mỗi khắc đều ngọt ngào đấy. Đủ để khiến cho chúng tôi quên đi tất cả, chìm vào sự ngọt ngào chứa đựng cả đắng cay.
Sau đó chúng tôi về nhà đợi hai ngày một đêm.
Cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng hành động, không cho phép chúng tôi nhúng tay vào. Tuy Ô Ngộ ngang bằng với một cảnh sát hình sự ưu tú, nhưng chúng tôi cũng sẽ không gây thêm phiền phức vào lúc này.
Ban ngày tôi và Ô Ngộ đến nhà hàng Trần Ninh Mông làm thuê. Không có gì kì lạ, cô gái vui vẻ trải qua cuộc sống bình thường. Hai người kia nhất định là sống trong khu vực này, bởi vì khi tôi tới đó đã cảm thấy địa hình quen thuộc. Ô Ngộ nói với tôi bởi vì chúng tôi đã từng đi qua nơi này, vụ án thứ ba của Hứa Tĩnh Miêu, quán bar chỉ cách một con phố.
Tin tức truyền đến vào rạng sáng ngày thứ ba. Ô Ngộ nhận được điện thoại của một người cảnh sát, bảo chúng tôi đến Cục ngay lập tức. Trong lòng tôi vô cùng bất an, cũng rất căng thẳng. Trên đường lái xe đến đó, Ô Ngộ luôn im lặng, nhưng tôi biết trong lòng anh không hề bình tĩnh chút nào, cái này gọi là ẩn chứa đau lòng.
Khi chúng tôi đi ngang qua văn phòng đội cảnh sát hình sự, có một số cảnh sát nhìn chúng tôi, ánh mắt bọn họ hơi kì quái, khiến tôi càng thêm bất an.
Lão Đinh gặp chúng tôi ở văn phòng, trên bàn đặt gạt tàn thuốc đã có mấy đầu lọc, ông chịu cả đêm, hốc mắt đỏ bừng. Ông quan sát chúng tôi một lát, không nói chuyện.
Ô Ngộ hỏi: "Tình hình thế nào?"
Lão Đinh nhìn chằm chằm chúng tôi: "Chúng tôi mai phục cả buổi con đường Trần Ninh Mông về nhà. Chờ cô ta đi qua, cô ta bình an trở về, chờ đến rạng sáng, không xảy ra bất cứ gì, không có bất cứ kẻ khả nghi nào."
Trong lòng tôi như có thứ gì đó ầm ầm rơi xuống. Tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao bọn chúng thay đổi kế hoạch hành động?
Bất an mơ hồ chạy thẳng lên não.
Sắc mặt Ô Ngộ cũng trở nên rất khó coi, lập tức hỏi: "Các chú xác định? Có phải lúc mai phục làm kinh động đến bọn chúng không? Bọn chúng vô cùng cảnh giác. Có thể đã bỏ sót kẻ tình nghi nào không?"
Lão Đinh mất hứng hất tay áo: "Không thể nào. Cậu đang nghi ngờ năng lực phá án của tôi sao. Các anh em của tôi làm rất cẩn thận, yên lặng không có chút tiếng động nào. Ai ngờ các người lại hại chúng tôi tay trắng, cậu nói xem làm thế nào đây? Còn cả cô nữa, cô gái, tác giả, cô nói xem lời khai của cô rốt cuộc có phải là bịa chuyện không, chúng tôi cần phải truy cứu một chút."
Chương 218: Đàm Giảo (27.2)
Tôi gần như là quả quyết nói: "Tôi không bịa chuyện! Tại sao tôi phải bịa chuyện lừa gạt các chú chứ? Ăn no rỗi việc sao? Không, chuyện này không thể nào, bọn chúng nhất định sẽ gây án. Hiện tại không bắt được chờ đến khi bọn chúng thực sự giết hại những cô gái kia, các chú chạy gãy chân cũng không kịp, tất cả mọi người sẽ hối tiếc!" Tôi cũng không biết sao cảm xúc lại hơi kích động, hốc mắt cứ thế ướt nhoè. Lão Đinh nhìn tôi, nhất thời im lặng.
Sắc mặt Ô Ngộ hoàn toàn chùng xuống, anh nói: "Ngày mai. Lão Đinh, tôi cầu xin chú chờ thêm một ngày. Có lẽ là xảy ra chênh lệch ngoài ý muốn, mới khiến cho bọn chúng tối hôm qua không ra tay, nhưng bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ dở chuyện phạm tội, bọn chúng sẽ lập tức bắt đầu. Xin hãy canh thêm một buổi tối nữa!"
Tôi và Ô Ngộ ngồi trong quán ăn gần đồn cảnh sát, trời đã sáng tỏ, bầu không khí trên đường hối hả, thành phố yên lặng. Mới sáng ra trong quán không nhiều người lắm, ngoài chúng tôi ra chỉ có ba học sinh trung học.
Ô Ngộ lại hút thuốc rồi, tay đặt bên cạnh bàn, tôi hỏi anh muốn ăn gì uống gì, anh chỉ thản nhiên đáp mấy câu, dáng vẻ khó có thể tới gần.
Tôi để bát hoành thánh nóng tới trước mặt anh, anh liếc tôi, ánh mắt kia khiến người ta rung động cũng như đau lòng. Anh nói: "Em ăn trước đi."
Tôi đứng dậy bưng bát tới: "Nhường cái gì, anh ăn đi."
Anh ném đầu lọc thuốc lá xuống đất giẫm tắt, cầm lấy đũa vùi đầu ăn. Vẫn là dáng vẻ người thợ máy của tôi, ăn như gió cuốn tràn đầy mùi vị đàn ông, không có chút nào nhã nhặn ra vẻ ta đây. Nhìn vậy trong lòng tôi cũng trở nên mềm mại, đồ ăn trong miệng cũng chẳng còn đắng chát nữa.
Không biết có phải do quán gần Cục mà mới ăn được nửa bát tôi đã no căng, cảm thấy hơi khó chịu. Anh đã sớm ăn xong, thấy thế hỏi: "Không ăn nổi nữa rồi à?" Tôi yên lặng gật đầu, anh kéo bát của tôi qua, cầm lấy ăn. Tôi nói: "Này em ăn rồi đấy, không sao chứ?"
Cuối cùng anh đã mỉm cười: "Có sao đâu? Em cho rằng anh sẽ lãng phí thức ăn sao?"
Cuối cùng tôi đã biết cảm giác hoàn toàn thích một người là như thế nào rồi. Dù là nhìn anh thế nào, trong mắt bạn vẫn là cảnh đẹp. Nhìn anh khó xử, không thể che giấu được cảm giác vui mừng trong lòng. Tất cả uể oải trong tôi dần quét sạch, không nhịn được cười.
Chờ anh ăn xong tính tiền, tôi chỉ cảm thấy trên người cả hai đều là hương vị khói lửa ấm áp, bàn tay được anh nắm lấy cũng rất nóng. Anh đã không còn sa sút, cũng không im lặng, giữa đôi lông mày anh tuấn là sự bình tĩnh dịu dàng. Anh không biết tôi yêu quý anh như vậy biết bao.
Đi mấy bước, tôi kéo lấy áo anh, anh quay đầu lại, tôi kiễng chân lên hôn anh.
Anh khẽ giật mình, dù sao chúng tôi cũng đang ở phố xá sầm uất, xung quanh toàn là người. Tôi chưa bao giờ to gan như thế, nhưng hôm nay tôi mặc kệ tất cả, cố chấp nhắm mắt hôn anh. Anh nhanh chóng ôm lấy tôi, gần như để mặt tôi vùi trong cánh tay.
Bên cạnh ánh mặt trời chiếu sáng, xe đến người đi, hơi nóng từ quán xá bốc lên, chủ quán bận rộn. Mấy học sinh trung học có lẽ đang nhìn chúng tôi.
Tôi cảm thấy thoả mãn, cảm giác kia giống như thời gian dừng lại, lúc này chỉ có hai chúng tôi.
Lúc về đến nhà Ô Ngộ nhận được điện thoại. Giọng nói của người đó rất gấp, cũng rất cẩn thận: "Ô Ngộ, tôi là Tiểu Trương ở đội cảnh sát hình sự thành phố, ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau, là tôi tiếp đón hai người. Bên này phát hiện ra chút ít tình huống mới, đội trưởng Đinh bảo cậu lập tức tới ngay." Bên đầu kia ầm ĩ, tiếng nói cũng không quá rõ ràng.
Ô Ngộ lập tức đáp: "Tôi tới ngay."
Chương 219: Đàm Giảo (27.3)
Tôi hỏi: "Cần em đi cùng không?"
Ô Ngộ đáp: "Đội trưởng Đinh chỉ gọi mình anh, có lẽ có biến, em đi cũng không tiện. Ở nhà cũng an toàn hơn."
Tôi suy nghĩ quả thực mình đi cũng không giúp được gì, có lẽ bọn họ có phát hiện gì mới chăng? Gật đầu: "Vậy anh chú ý an toàn."
Ô Ngộ đưa tôi đến dưới nhà rồi đi. Tôi lấy chìa khoá mở cửa, phát hiện mẹ anh không có nhà, chắc là ra ngoài mua thức ăn. Mấy ngày nay Ô Diệu ngủ với mẹ anh, cửa phòng mở, xem ra cô bé còn chưa dậy.
Tôi khẽ khàng đi vào nhà, lại nghe thấy tiếng rên của cô bé. Tôi đi tới cửa, nhỏ giọng hỏi: "Ô Diệu, em không sao chứ?"
Cả người con bé vùi trong chăn, tay vung lên mấy cái giữa không trung, như là muốn mở ra thứ gì đó. Sau đó lấy tay đè chặt đầu: "Không sao ạ... Đầu hơi đau, luôn cho rằng em đang nằm mơ."
Tôi đi vào, ngồi bên giường hỏi: "Mơ gì thế?"
Mặt cô bé hơi đỏ, tóc tai lộn xộn: "Em nói với chị nhé, thực sự rất kì quái, em nhìn thấy biển màu đỏ, sau đó em không ngừng bơi ở bên trong. Một mình em không bơi được đến điểm cuối, cũng không tìm thấy anh trai và mẹ, thật đáng sợ..."
Biển màu đỏ?
Trong lòng tôi thoáng run lên, đó là... gì thế? Lại nhìn mắt cô bé phát hiện còn có vệt nước mắt, chắc là lúc trong mơ vô cùng hoảng sợ bất lực.
Cảm thấy có dấu hiệu nào đó cách chúng tôi ngày càng gần. Từ khi chúng tôi tỉnh lại từ dòng thời gian này, cảm giác ấy đã bắt đầu rồi.
Tôi nói: "Đừng sợ, chị giúp em. Có muốn uống nước không?"
Cô bé lắc đầu, khí sắc xem ra không được tốt lắm, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng. Tôi sờ lên đầu cô bé, phát hiện hơi nóng.
"Em sốt à?"
Ô Diệu: "A... Không thể nào."
"Chị đưa em đến bệnh viện."
Cô bé lập tức nói: "Không cần đâu... chỉ là chút bệnh vặt đi viện làm gì, anh em mà biết sẽ chê em yếu ớt. Uống nước là được rồi."
"Vậy không được." Tôi hỏi: "Trong nhà có thuốc không?"
Cô bé đáp: "Hình như không có thuốc hạ sốt."
Tôi rót cốc nước ấm cho cô bé: "Vậy chị xuống nhà mua, em ngoan ngoãn nằm, chị sẽ nhanh chóng về."
Ai ngờ lần chia tay này là lần cuối tôi nhìn thấy Ô Diệu ở không gian này.
Ngày đó, tôi chỉ nhớ rõ mình lo lắng đi ra ngoài, vừa lo cho Ô Diệu mắc bệnh, vừa suy nghĩ xem tại sao hai gã kia lại đột nhiên biến mất. Trong lòng không có suy đoán nào. Đi đến nơi nào, đi ngang qua người nào cũng không để ý, chỉ không ngừng tìm kiếm hiệu thuốc.
Mặt trời đã lên cao, trên đường cũng nhiều người. Tôi mua thuốc ở một hiệu nhỏ, lúc trở về đi tắt qua đường nhỏ, chỉ lờ mờ nhớ rõ con đường tắt rất hẹp, vách tường màu xám.
Không nghĩ tới tôi đụng vào một người, vô thức nói: "Xin lỗi." Người nọ không cao không thấp, không béo không gầy, ăn mặc cũng rất bình thường.
"Không sao, Đàm Giảo." Gã nói.
Tôi đột nhiên khẽ giật mình, không chỉ vì sự vui vẻ chứa đựng trong giọng nói của gã.
Tôi hoang mang ngẩng đầu.
Trong nháy mắt cả người tôi rét run, muốn lùi lại nhưng đã không còn kịp.
Tôi nhìn xi-măng cục đá trên đường, cũng nhìn thấy vết bẩn trên tường. Gã đội chiếc mũ giống ngư dân, bóng dáng khuôn mặt mờ mờ không thấy rõ. Sau đó một bàn tay to che vào mặt tôi. Vào khoảnh khắc kia tôi chỉ cảm thấy cả mặt đều ngột ngạt, há miệng muốn cắn bàn tay gã, đồng thời ra sức đẩy gã ra ngoài.
Tuy vậy hoàn toàn vô dụng, gã từ phía sau bắt được tôi, cả người tôi tựa như rơi vào trong một cái lưới to. Tôi bị gã kéo về sau, nhìn thấy hai chân giãy dụa giữa không trung.
Tôi vô cùng sợ, trong lúc đó có cảm giác kì quái, trong đầu, trong lỗ tai trống rỗng, giống như lúc này người đang giãy dụa là người khác chứ không phải mình.
Nước mắt tôi rơi xuống.
Gã dường như phát hiện, hạ giọng ghé sát vào bên tai tôi: "Bảo bối, đừng sợ! Tôi mang cô đi nơi thoải mái, mang cô đi bay..."
Trong lúc đó tôi có cảm giác nghẹt thở, dù mũi rõ ràng không hề bị che. Sự sợ hãi lên đến tột đỉnh, như thể dưới ánh mặt trời toát ra mạch nước ngầm màu đen, bỗng chốc nuốt chửng lấy tôi.
Có thứ gì đó nện vào đầu, mắt tôi nổ đom đóm, cảm thấy đầu từ từ chảy ra chất lỏng tanh tanh ẩm ướt. Sau đó mắt cũng bị bịt kín, không nhìn thấy gì nữa.
Bọn chúng thấy được tôi ở đâu?
Không tấn công Trần Ninh Mông.
Bởi vì mục tiêu săn bắn thay đổi.
Lịch sử thay đổi rồi.
Bình luận facebook