• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng (2 Viewers)

  • Chương 92

Rabbitlyn

Chương 284: Ô Ngộ (33.8)

Thời gian, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đang đùa giỡn gì với tôi?

Tôi hiểu ra, nhắn lại: Đây là nơi cô ấy từng ở?

Một lát sau Tráng Ngư nhắn lại: Đây là nhà cô ấy. Hiện tại tôi ở chỗ này đợi cô ấy. Xem ra anh thực sự biết được một số chuyện.

Tôi gần như thất hồn lạc phách đi ra cửa, gọi xe, đi thẳng đến chỗ kia. Mặt trời vừa nhô lên, toàn bộ Đại Ly bao phủ trong ánh sáng vàng chói lọi, nhưng trong lòng tôi như chìm vào trong băng tuyết trời đông giá rét. Đó là loại cảm giác mãnh liệt chưa bao giờ có, rất nhiều thứ sống động hiện lên trong đầu tôi. Những hình ảnh mơ hồ kia, những đoạn đối thoại mơ hồ, thân mật đụng chạm. Đàm Giảo, Giảo Giảo, cái tên này nhiều lần quấn quanh trong lòng tôi. Cô ấy đang dẫn dắt, để cho tôi suy nghĩ, mình rốt cuộc đang truy tìm điều gì, đang lãng quên điều gì.

Trong cuộc sống của tôi bất luận thời gian nào đều không tìm thấy tung tích tồn tại của cô ấy, nhưng mà thời gian thực sự có thể tin được sao?

Có giọng nói bên tai tôi: A Ngộ, đừng tin thời gian.

Tôi có cảm giác mình sắp phát điên rồi vì sự tồn tại mơ hồ của cô gái này.

Dần dần tôi cách địa chỉ, nhà cô ấy từng ở càng gần. Những con đường kia quen thuộc như vậy, trước mắt tôi đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh mơ hồ...

Tôi cưỡi xe máy, cô ấy ở sau lưng, khẽ ôm eo tôi.

Tôi dập tắt điếu thuốc, cúi đầu hôn cô ấy, cô ấy nói, Ô Ngộ, anh có ý gì?

Trong nhà cô ấy, cô ấy mở cửa, mặc áo ngủ mềm mại, yên tĩnh nhìn tôi. Tôi dùng tay chống cửa, đi vào.

Trên chiếc giường lớn kia, tôi ôm cô ấy, nói, Giảo Giảo, anh thực sự rất vui. Cô ấy vùi mặt trong ngực tôi, nói, A Ngộ, em cũng vậy...

Cô ấy nắm tay tôi, hỏi tôi, vĩnh viễn không đổi ý, luôn đổi xử tốt với cô ấy như vậy sao? Tôi nói: Tuyệt đối không đổi ý. Cô ấy nói, vâng, chúng ta đã chắc chắn rồi đấy nhé.

Chúng ta đã chắc chắn chuyện kia, cả đời này.

Nước mắt tôi đột nhiên tràn mi, ánh mặt trời sáng sớm yên tĩnh ở Đại Ly, trong băng ghế sau taxi lạ lẫm. Tôi dùng sức che mặt, nhớ lại, ra sức nhớ lại, như thể ký ức kiếp trước như thuỷ triều tuôn ra. Còn gì nữa, tôi còn quên gì nữa, cô gái này, rốt cuộc cô ấy đã đi nơi nào?

Dần dần đã đến nhà cô ấy ngày càng gần, hiện tại Tráng Ngư sống một mình ở đó. Ngay khi taxi rẽ đến góc kia, tôi thốt ra: "Dừng lại!"

Xe taxi vội phanh lại.

Ánh mặt trời sáng rực chiếu từ phía sau nóc nhà. Đó là một tiệm sửa xe bình thường, sạch sẽ, nhưng không có khách mấy. Có mấy người thợ đứng ở cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn tôi, bọn họ đều sửng sốt.

Tôi xuống xe, đi lên phía trước hai bước, dừng lại, nhắm mắt lại, trong lỗ tai chỉ có một âm thanh:

Nếu như không ở bên nhau, đợi ở tiệm sửa xe.

Không gặp không về.

Không gặp không về.

Hoá ra chuyện đau khổ nhất trên đời này

Anh ấy như mây đen, bạn như trăng sáng

Khi mây đen gặp trăng sáng

Mây tan không thấy trăng đâu

A Ngộ, em yêu anh.

Khi mây đen gặp trăng sáng, mây sẫm trăng cầu gì hơn, mây sẫm trăng cầu gì hơn...

Em không muốn một mình anh chết đi, em đi với anh. Em không muốn sống một mình.

A Ngộ, em là ánh mặt trời nhỏ của anh, luôn chiếu sáng cho anh.

A Ngộ, xin anh nhất định phải sống sót.

Nước mắt mơ hồ tầm mắt tôi, tôi khuỵ xuống đất, những ký ức ấy khắc sâu vào trong máu thịt, cuối cùng giống như hồ nước vòng qua vòng lại vọt về phía tôi. Tôi dường như ngã vào trong một hang tối, từng hình ảnh đều là ảo ảnh của cô ấy vòng qua vòng lại. Giảo Giảo, Giảo Giảo của tôi.

Giảo Giảo!

Cuối cùng tôi đã nhớ ra tồi. Ở trong vùng thời gian như cát chảy này, thời gian đã bị không gian thay đổi, trong giấc mơ vô số lần, tôi nhớ tới cô ấy, nhớ tới cô ấy đã mất một năm trước, mất tại cái hang là nơi khởi đầu cũng là kết thúc mọi chuyện, cũng nhớ đến cô ấy và tôi.

Hoá ra từ lúc bắt đầu, tôi đã mất đi cô ấy. Sau đó chúng tôi gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau. Cô ấy ở trong trí nhớ của mọi người là một bóng dáng mơ hồ. Một năm kia rốt cuộc là ảo giác của tôi hay là tồn tại chân thực?

Nó là chân thực đấy.

Cho dù không gian biến đổi thế nào, cho dù trí nhớ tồn tại hay không, cho dù lịch sử thay đổi thành như thế nào đi nữa...

Giảo Giảo, chỉ có tình yêu của chúng ta là chân thật. Thời gian khắc từng mũi dao, nhuộm máu, khắc sâu em vào trong lòng anh.

Giảo Giảo, anh trở lại rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom