• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng (10 Viewers)

  • Chương 97

Rabbitlyn

Chương 289: Đàm Giảo (34.1)

Tôi dường như có một giấc mơ rất dài, lại như thể chỉ là qua một thời gian rất ngắn, thậm chí chỉ vài giây.

Nhưng mỗi thời khắc trong mơ đều quá rõ ràng.

Tôi bị Chu Duy kéo tới mép nước, không ngừng bị dìm vào nước, tôi chưa bao giờ đau khổ như thế, thời gian cực hình kia không dài, những mỗi giây mỗi phút đều là giày vò, giống như vĩnh viễn không có cuối cùng. Ý thức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ - không muốn để cho Ô Ngộ thấy, không muốn để cho Ô Ngộ thấy. Anh sẽ đau lòng, anh đã như vậy rồi, để cho mình tôi trốn thoát, còn anh chết trong lòng đất này.

Tôi không thể.

Là ai đang khóc, là tôi sao? Ý thức của tôi hỗn loạn, không biết mình đang ở chỗ nào. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, sâu xa tối đen, vô cùng yên tĩnh.

Tôi nhìn thấy mình lái xe đến tiệm sửa xe, đứng trong gió, lén liếc mắt nhìn người đàn ông kia ngồi trong góc. Anh đang hút thuốc lá, mọi cử chỉ đều thể hiện sự tối tăm phiền muộn. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng lại bị một người đàn ông yên tĩnh như thế hấp dẫn.

Anh đi về phía tôi, tôi nhìn thấy mặt anh.

Chúng tôi chạy lên núi, trốn trong bụi cây, tay chúng tôi nắm chặt, nhìn sắc mặt đáng ghê tởm của người nhà họ Chu, nhìn Hứa Tử Phong bắt chước Ngôn Viễn, điên cuồng gào thét. Kỳ lạ thật, tôi trải qua những chuyện này cùng anh lúc nào... tựa như thực sự đã rất lâu rồi.

Chúng tôi phiêu bạt trong hang, lại đi qua một đoạn đường gập ghềnh. Tôi nhìn thấy một mình Đoàn Vân Ảnh đứng trong bóng tối, nhe răng cười nhìn tôi và Ô Ngộ cách đó không xa.

Nhìn thấy có mấy người xì xào bàn tán trong hang sâu.

Cũng nhìn thấy Lưu Song Song bởi vì nghe thấy bọn họ nói chuyện, bị đuổi theo chạy như điên trong hang. Đoàn Vân Ảnh đuổi kịp cô ấy, vặn đầu cô ấy, một dao chặt xuống.

Tôi cũng nhìn thấy vụ án nhà họ Trần, tôi và Ô Ngộ trốn trên nhà, anh đưa tôi vào trong tủ, tôi nói để cho tôi đi. Anh nói vậy không bằng em để cho anh chết đi. Nước mắt tôi tuôn rơi, cảm giác rõ ràng như vậy, rõ ràng tôi vẫn còn ở trong tủ, vào khoảnh khắc này là quá khứ cũng là tương lai.

Những ký ức này dường như đồng loạt hiện ra. Tôi đột nhiên hiểu ra được ý nghĩa của cái chết, cũng đã hiểu rõ được ý nghĩa của cái hang này với dòng thời gian.

Hoá ra thời gian ở đây bị bẻ gãy, tán loạn, thay đổi. Tôi ở trong cái đầm nước kia, đó là ngọn nguồn gây ra thời gian biến đổi.

Tráng Ngư đã từng nói, đời người ngắn ngủi, nhưng chỉ tương đương với một cái chớp mắt nhỏ bé trong vũ trụ.

Trong khoảnh khắc tôi chìm xuống, một năm kia cũng chỉ là chớp mắt mà thôi. Quá khứ chính là hiện tại, hiện tại chính là tương lai. Tất cả xảy ra trong chớp mắt tôi chìm vào đầm nước đó.

Tôi dường như có một giấc mơ rất dài, lại như chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt.

Ngay khi ý thức sắp chìm sâu vào bóng tối hơn, đột nhiên có một đôi tay luôn ôm lấy tôi, có người kề đầu sát tôi, có nước mắt, trong đầm nước lạnh như băng kia, cảm giác ấm áp là thứ duy nhất tôi cảm nhận được. Anh ôm chặt lấy tôi, khi tôi còn sống, sau khi tôi chết đi, trong cả chớp mắt đó.

Ô Ngộ, hoá ra từ lúc vừa mới bắt đầu cho đến khi kết thúc, anh chưa từng từ bỏ tìm kiếm em.

Tôi dường như được đôi tay kia dần dần kéo khỏi bóng tối đến nơi có ánh sáng ấm áp. Anh gắn thứ gì đó vào mặt tôi, dưỡng khí tươi mát rót vào, tôi như tỉnh lại, tôi ra sức ho, trong nước im ắng. Tôi dùng sức muốn mở mắt ra, muốn nhìn rõ dáng vẻ của anh. Thế nhưng nước chảy quấn quanh, tôi không thấy gì hết, chỉ có đôi tay anh luôn ôm lấy tôi, nước mắt tôi cuồn cuộn rơi xuống, cuối cùng tay tôi đã có chút sức, ra sức kéo vạt áo anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom