Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Yêu tộc.
Hiên Viên Mị nhìn Vưu Diệc một cái, nhàn nhạt hỏi, “Không tìm được?” Thật ra thì đây hoàn toàn trong dự liệu của hắn, đừng nói một chút thời gian như vậy, chính là cho hắn nhiều thời gian hơn, chỉ sợ cũng không tìm ra được, không nhịn được nhíu nhíu mày, sao lại đột nhiên liền tòi ra nhiều cao thủ như vậy, “Thủy nhi…”
Không đợi hắn nói ra khỏi miệng, Thủy nhi đã nói, “Ta và chàng cùng đi!” Dù sao bây giờ không phải nàng có Ngọc Linh bảo vệ sao? Nói như vậy chắc sẽ không bị thương, ít nhất Ly Mặc ở trong trạng thái bình thường, cũng không gây tổn thương được nàng, không phải sao?
Hiên Viên Mị do dự một chút, sau đó gật đầu nói, “Được!”
“Vết thương của chàng thật sự không có chuyện gì sao?” Biết rõ hơi dư thừa, Thủy nhi vẫn không nhịn được lo lắng.
Hiên Viên Mị nhếch môi cười nói, “Không sao, vẫn đi tìm Ma Linh trước đi!” Ma Linh ra đời không lâu, không thể nào đắc tội ai, người nọ chỉ sợ cũng nhằm về hắn đấy!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cửa viện, trên khuôn mặt nhỏ bé của Vãn nhi hoàn toàn nghiêm túc, “Ca ca, huynh phải cẩn thận đấy, một bước cũng không thể đi nhầm, bằng không chúng ta cũng chỉ có thể trở thành âm khí vong hồn tích tụ lại rồi!”
Ma Linh nghe vậy không khỏi hỏi, “Đây rốt cuộc là trận pháp gì?”
Vãn nhi nghiêm túc nói, “Cái này gọi là vong hồn trận, người bình thường đi vào, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, người kia ở trong viện thiết kế trận pháp như vậy, không chỉ đề phòng có thể có người xông vào, còn có thể thu thập quỷ hồn của những người xông vào, tích tụ âm khí, bồi dưỡng huyết trì!”
“Vãn nhi sao sẽ biết những thứ này?” Vãn nhi như vậy thật sự là không giống một đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Vãn nhi khẽ nói, “Bởi vì chỉ có hài tử thông minh nghe lời mới không bị lấy máu!” Nàng có thể còn sống sót liền chứng minh nàng mạnh hơn người khác! “Ca ca, đi nơi này!”
Ma Linh nhìn nàng một cái, cũng không hỏi tới nữa, theo phương hướng nàng chỉ đi tới.
“Ngừng! Quẹo trái, đi bảy bước! Sau đó lùi ra sau, đi chín bước!”
Viện không lớn, Ma Linh ôm Vãn nhi đi nửa canh giờ mới coi như đi qua trận pháp kia, huyết khí nồng đậm bay vào cánh mũi, hơi thở làm cho người ta nôn mửa kia khiến Ma Linh không nhịn được nhíu nhíu mày.
Vãn nhi chỉ vào một gian phòng lớn nói, “Nơi này ở rất nhiều đứa trẻ!”
Nghe vậy, Ma Linh ôm nàng đến gần căn phòng rất lớnn kia, trên giường tầng bày chăn đệm, ba, bốn trăm hài tử nhét chung một chỗ, lúc này có lẽ bởi vì tiếng la khóc kia, tất cả đều bị đánh thức, tốp ba tốp năm chen chúc thành một đoàn, run lẩy bẩy, trên mặt tất cả đều là vẻ tái nhợt, trong mắt mang theo sợ hãi, nghĩ tới ban đầu Vãn nhi cũng là dáng vẻ này, Ma Linh đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, cánh tay không khỏi siết thật chặt.
Vãn nhi khẽ nói, “Ban ngày sẽ có lão sư tới để dạy cho bọn nhỏ, cứ vài ngày sẽ có một cuộc thi, người đứng cuối của cuộc thi, buổi tối hôm đó sẽ bị lấy máu!” Nếu như không muốn chết, cũng chỉ có thể buộc mình lớn lên, chỉ có xuất sắc hơn người khác mới có thể giữ được một cái mạng của mình. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Ma Linh chú ý quan sát hài tử bên trong phòng, hài tử của Ma tộc nhiều nhất, tiếp theo là Nhân tộc, Yêu tộc vô cùng ít, kỳ quái chính là, không có một người nào là hài tử của Tiên tộc! Trong lòng Ma Linh khẽ cân nhắc.
Lúc này tiếng la khóc kia đã biến mất rồi, qua thời gian dài như vậy, như thế máu cũng đã lấy xong rồi, Ma Linh ôm Vãn nhi đi về phía huyết khí nồng nặc.
“Ca ca, chính là chỗ này!”
Thật ra thì không cần nàng nói, Ma Linh cũng biết là nơi này, mùi máu tanh nồng đậm như vậy, thật sự khiến cho không ai có thể coi thường!
Ma Linh lặng lẽ đến gần cạnh cửa, từ khe cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy giữa phòng có một ao khổng lồ, đúng như theo lời Vãn nhi nói, bên trong tất cả đều là máu tươi đang cuồn cuộn, một tiểu nam hài bị cố định cạnh bờ ao, một cánh tay vươn về trước, đặt trên bờ ao, trên cổ tay thỉnh thoảng lại nhỏ ra một giọt máu tươi, toàn thân tiểu nam hài hoàn toàn trắng bệch, có thể thấy được máu đã bị lấy hết sạch rồi.
Cả phòng tràn ngập sương máu màu đỏ, mà khoảng không trên ao, một nam tử áo trắng ngồi lơ lửng, sương máu chung quanh thân hắn nồng đậm nhất, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ thân hình của hắn, Ma Linh tự nhiên nhận ra hắn, bởi vì hắn chính là người bắt Ma Linh tới đây.
Đột nhiên nam tử áo trắng mở hai mắt ra, tầm mắt vừa vặn đối diện với Ma Linh, Ma Linh cả kinh trong lòng, ôm Vãn nhi quay người bỏ chạy, không thể trách hắn mất mặt, hắn bây giờ vốn không phải là đối thủ của người kia, chẳng lẽ định ở lại chỗ này chờ chết sao?
Khóe miệng nam tử áo trắng khẽ nhếch, cũng không đuổi theo Ma Linh, hiện giờ hắn không vội, chờ hắn hấp thu xong máu của đồng nam đồng nữ, liền đến lượt Ma Linh rồi, máu của Ma Linh, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mê người, nụ cười nơi khóe miệng nam tử áo trắng càng thêm quỷ dị, Ma Tà, nếu như ngươi dự đoán được con trai của mình sẽ có kết quả như vậy, có thể hối hận ban đầu đã làm những chuyện như vậy không?
Ma Linh ôm Vãn nhi trở về phòng, mặt nặng nề, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không gặp, người kia dường như càng thêm sâu không lường được, càng thêm âm lãnh rồi, nghĩ tới Vãn nhi nói sẽ có lão sư dạy học cho những hài tử kia, không khỏi hỏi, “Vãn nhi, lão sư dạy những hài tử kia thứ gì?”
“Cái gì cũng dạy! Ca ca, những hài tử không nên thân sẽ bị lấy máu, người xuất sắc qua một khoảng thời gian sẽ biến mất!” Thật ra thì nàng cũng sớm nên bị đưa đi, chỉ có điều theo trực giác của nàng bị đưa đi cũng không phải là chuyện tốt gì, cho nên nàng một mực biểu hiện tài nghệ cấp trung!
Nhỏ như vậy đã biết đạo ẩn giấu thực lực, trưởng thành sẽ ra một nhân vật xuất sắc!
Nghe lời Vãn nhi nói, Ma Linh không nhịn được cau mày, nói như vậy nam nhân kia đang bồi dưỡng thế lực của mình! di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Ca ca?”
Ma Linh thu hồi suy nghĩ, “Không sao, ngủ!”
“Ca ca…”
Cứ theo lẽ thường là Ma Linh tu luyện xong vừa mở mắt, Vãn nhi liền nhào tới, Ma Linh cưng chiều cười cười, đột nhiên sau đó mặt liền biến sắc, tỏ vẻ đề phòng.
“Ken két…” Cửa phòng được mở ra, nam tử một thân áo trắng đi vào trong phòng, dáng vẻ không ăn nhân gian khói lửa kia, làm cho người ta khó có thể liên hệ hắn và người tối hôm qua trong huyết trì ở chung một chỗ.
Nam tử khẽ cười nhìn về phía hai đứa trẻ dính chung một chỗ, không có ý tốt nói, “Ma Linh, ngươi không xuất hiện ta thiếu chút nữa đã quên ngươi rồi, bây giờ mặc dù không phải là thời điểm giết ngươi, nhưng mà ta thu chút lợi tức trước cũng tốt, muốn trách thì trách Ma Tà làm bậy quá nhiều!”
Dứt lời, tay phải thành trảo, Ma Linh cảm thấy một lực hút không thể chống lại, vội vàng đẩy Vãn nhi ra, thân thể trong nháy mắt bị hút kéo về phía trước.
Nam tử áo trắng bóp cổ Ma Linh, nhấc hắn lên, cười đến mặt dịu dàng.
Mặc dù chỉ cần nam tử áo trắng dùng sức một cái, hắn sẽ đi đời nhà ma, nhưng Ma Linh không hề thấy khiếp đảm chút nào, chỉ tỏ vẻ lạnh lẽo, trong mắt mang theo bão táp.
Vãn nhi gấp gáp nhào qua, vỗ chân nam tử áo trắng, “Buông ra… Ngươi buông ca ca ra…”
Nam tử áo trắng liếc nhìn Vãn nhi, đột nhiên ha ha cười nói, “Không hổ là con trai của Ma Tà, thật là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy! Nhỏ như vậy đã có hồng nhan tri kỷ rồi hả?”
Ma Linh nhẹ nhàng cúi mắt, che lại một tia lo lắng trong mắt, nha đầu này, xông lại làm cái gì!
Nam tử áo trắng đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Vãn nhi, khẽ cười nói, “Ngươi rất thích Ma Linh?”
Vãn nhi tỏ vẻ đề phòng nhìn hắn, chọc cho nam tử áo trắng cười khẽ một tiếng, “Ngươi yên tâm, hiện tại ta sẽ không giết hắn!” Dứt lời, trong mắt lạnh lẽo, đổ một viên thuốc vào trong miệng Ma Linh, sau đó một tay ném hắn trên đất.
Vãn nhi vội vàng chạy đến bên người hắn, “Ca ca…” Trong mắt lệ quang lóe lên, dáng vẻ nước mắt bất cứ lúc nào cũng sẽ rớt xuống.
Ma Linh trầm mặt quát lên, “Không được khóc!”
Vãn nhi mím miệng, nhịn không bật khóc.
Nam tử áo trắng cười nhạo nói, “Thật là một tính tình như Ma Tà, nếu như ban đầu Ma Tà hiểu được dịu dàng một chút với nữ nhân, cũng không trở thành tù nhân!”
Nhìn bóng dáng nam tử áo trắng rời đi, Ma Linh hừ lạnh trong lòng, ngươi biết cái gì! Phụ vương chỉ biết dịu dàng với mẫu thân! dieendaanleequuydonn
“Ca ca… Huynh có sao không?” Vãn nhi gấp gáp vỗ vỗ ngực của hắn, lại siết chặt cánh tay của hắn, nàng có nhìn thấy người kia cho ca ca uống thuốc, nghĩ tới những đứa trẻ cứng đầu cứng cổ kia bị đổ thuốc, đau đến lăn lộn đầy đất, có vài đứa thậm chí thất khiếu chảy máu mà chết, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn nhi thoáng chốc trở nên hoàn toàn tái nhợt.
“Oa… Hu hu…” Vãn nhi ôm Ma Linh khóc lớn ra tiếng, “Ca ca đừng chết!”
Mặt Ma Linh đầy vạch đen, nam nhân kia không phải nói hiện giờ hắn sẽ không giết ta sao? Đưa tay vỗ vỗ lưng của nàng, an ủi, “Đừng khóc, ta không sao!” Cũng không biết nam nhân kia cho hắn ăn là thuốc gì? Chỉ có điều chắc chắn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
“Thật sao?” Trên mặt Vãn nhi mang lệ, đáng thương nhìn hắn, “Ca ca không thể chết!
“Tại sao?”
“Bởi vì…” Vãn nhi hít mũi một cái, “Bởi vì ca ca chết rồi, Vãn nhi sẽ rất khổ sở, còn khó trôi qua hơn rời khỏi mẫu thân!”
Ma Linh nhìn nàng, qua thật lâu, mới nhẹ giọng nói, “Ta sẽ không chết!” Sau đó lấy ra một viên ngọc châu từ trong ngực, giúp nàng đeo lên trên cổ.
Vãn nhi đưa tay cầm viên ngọc châu kia nhìn coi, giống như phát hiện đại lục mới, hưng phấn nói, “Ca ca, trong hạt châu có một con tiểu hồ ly!”
Ma Linh đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói, “Phải giữ gìn kỹ, không cho phép vứt bỏ biết không? Đây là tín vật đính ước!”
Vãn nhi không nhịn được lại nhìn coi, sau đó nhìn về phía Ma Linh, tò mò hỏi nói, “Cái gì là tín vật đính ước?”
Ma Linh ngẩn ra, trong lòng không nhịn được than thở, hắn sao lại quên nàng còn nhỏ, nào hiểu cái gì gọi là tín vật đính ước, “Tóm lại Vãn nhi vẫn phải đeo ở trên người, không thể vứt bỏ, bằng không sẽ không thấy ta, biết không?”
Vãn nhi nghiêm túc gật đầu một cái, nhét ngọc châu vào trong quần áo giấu kỹ, sau đó lại không nhịn được đưa tay kéo kéo sợi dây màu bạc trên cổ kia, không yên tâm hỏi, “Ca ca, sợi dây này có thể đứt không?”
Ma Linh khẽ cười nói, “Yên tâm, sẽ không đứt đâu!”
“A” Vãn nhi rốt cuộc dời lực chú ý từ ngọc châu về, nhìn thấy trên cổ Ma Linh có vết ngón tay, không nhịn được đưa tay sờ sờ, nhíu chân mày nho nhỏ hỏi, “Ca ca, có đau không?”
“Không đau!” Cũng chỉ là một vết thương nho nhỏ mà thôi, hắn mới sẽ không đặt vào trong mắt!
“Ca ca gạt người…” Vãn nhi chu mỏ nhìn hắn, sau đó đưa cái miệng nhỏ nhắn tiến tới bên cổ hắn thổi hai cái, nói, “Phù phù cũng không đau đớn, trước kia mẫu thân đều phù phù như vậy cho Vãn nhi!”
Ma Linh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Vãn nhi hỏi, “Vãn nhi rất nhớ mẫu thân sao?”
Vãn nhi gật đầu một cái, hốc mắt ửng đỏ nói, “Vãn nhi rất nhớ mẫu thân, nhưng Vãn nhi đã không nhớ mẫu thân có dáng vẻ như thế nào rồi, mẫu thân rất thương Vãn nhi, nhưng Vãn nhi lại quên dáng vẻ của mẫu thân, Vãn nhi có phải rất hư không?”
Ma Linh vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, an ủi, “Vãn nhi chỉ vì quá lâu không gặp được mẫu thân, cho nên mới quên dáng vẻ của mẫu thân!” Hắn cũng rất nhớ mẫu thân, còn có lão đầu thúi đó
“Ưm…” Ma Linh đột nhiên rên lên một tiếng, toàn thân co quắp một trận, trán trong khoảnh khắc liền đổ ra mồ hôi lạnh dầy đặc.
“Ca ca…” Vãn nhi cầm chặt lấy tay hắn, “Ca ca, huynh đáp ứng Vãn nhi không chết đấy!”
Cặp mắt Ma Linh đỏ lên, đột nhiên đẩy ra Vãn nhi, quát, “Tránh ra!”
Hiên Viên Mị nhìn Vưu Diệc một cái, nhàn nhạt hỏi, “Không tìm được?” Thật ra thì đây hoàn toàn trong dự liệu của hắn, đừng nói một chút thời gian như vậy, chính là cho hắn nhiều thời gian hơn, chỉ sợ cũng không tìm ra được, không nhịn được nhíu nhíu mày, sao lại đột nhiên liền tòi ra nhiều cao thủ như vậy, “Thủy nhi…”
Không đợi hắn nói ra khỏi miệng, Thủy nhi đã nói, “Ta và chàng cùng đi!” Dù sao bây giờ không phải nàng có Ngọc Linh bảo vệ sao? Nói như vậy chắc sẽ không bị thương, ít nhất Ly Mặc ở trong trạng thái bình thường, cũng không gây tổn thương được nàng, không phải sao?
Hiên Viên Mị do dự một chút, sau đó gật đầu nói, “Được!”
“Vết thương của chàng thật sự không có chuyện gì sao?” Biết rõ hơi dư thừa, Thủy nhi vẫn không nhịn được lo lắng.
Hiên Viên Mị nhếch môi cười nói, “Không sao, vẫn đi tìm Ma Linh trước đi!” Ma Linh ra đời không lâu, không thể nào đắc tội ai, người nọ chỉ sợ cũng nhằm về hắn đấy!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cửa viện, trên khuôn mặt nhỏ bé của Vãn nhi hoàn toàn nghiêm túc, “Ca ca, huynh phải cẩn thận đấy, một bước cũng không thể đi nhầm, bằng không chúng ta cũng chỉ có thể trở thành âm khí vong hồn tích tụ lại rồi!”
Ma Linh nghe vậy không khỏi hỏi, “Đây rốt cuộc là trận pháp gì?”
Vãn nhi nghiêm túc nói, “Cái này gọi là vong hồn trận, người bình thường đi vào, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, người kia ở trong viện thiết kế trận pháp như vậy, không chỉ đề phòng có thể có người xông vào, còn có thể thu thập quỷ hồn của những người xông vào, tích tụ âm khí, bồi dưỡng huyết trì!”
“Vãn nhi sao sẽ biết những thứ này?” Vãn nhi như vậy thật sự là không giống một đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Vãn nhi khẽ nói, “Bởi vì chỉ có hài tử thông minh nghe lời mới không bị lấy máu!” Nàng có thể còn sống sót liền chứng minh nàng mạnh hơn người khác! “Ca ca, đi nơi này!”
Ma Linh nhìn nàng một cái, cũng không hỏi tới nữa, theo phương hướng nàng chỉ đi tới.
“Ngừng! Quẹo trái, đi bảy bước! Sau đó lùi ra sau, đi chín bước!”
Viện không lớn, Ma Linh ôm Vãn nhi đi nửa canh giờ mới coi như đi qua trận pháp kia, huyết khí nồng đậm bay vào cánh mũi, hơi thở làm cho người ta nôn mửa kia khiến Ma Linh không nhịn được nhíu nhíu mày.
Vãn nhi chỉ vào một gian phòng lớn nói, “Nơi này ở rất nhiều đứa trẻ!”
Nghe vậy, Ma Linh ôm nàng đến gần căn phòng rất lớnn kia, trên giường tầng bày chăn đệm, ba, bốn trăm hài tử nhét chung một chỗ, lúc này có lẽ bởi vì tiếng la khóc kia, tất cả đều bị đánh thức, tốp ba tốp năm chen chúc thành một đoàn, run lẩy bẩy, trên mặt tất cả đều là vẻ tái nhợt, trong mắt mang theo sợ hãi, nghĩ tới ban đầu Vãn nhi cũng là dáng vẻ này, Ma Linh đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, cánh tay không khỏi siết thật chặt.
Vãn nhi khẽ nói, “Ban ngày sẽ có lão sư tới để dạy cho bọn nhỏ, cứ vài ngày sẽ có một cuộc thi, người đứng cuối của cuộc thi, buổi tối hôm đó sẽ bị lấy máu!” Nếu như không muốn chết, cũng chỉ có thể buộc mình lớn lên, chỉ có xuất sắc hơn người khác mới có thể giữ được một cái mạng của mình. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Ma Linh chú ý quan sát hài tử bên trong phòng, hài tử của Ma tộc nhiều nhất, tiếp theo là Nhân tộc, Yêu tộc vô cùng ít, kỳ quái chính là, không có một người nào là hài tử của Tiên tộc! Trong lòng Ma Linh khẽ cân nhắc.
Lúc này tiếng la khóc kia đã biến mất rồi, qua thời gian dài như vậy, như thế máu cũng đã lấy xong rồi, Ma Linh ôm Vãn nhi đi về phía huyết khí nồng nặc.
“Ca ca, chính là chỗ này!”
Thật ra thì không cần nàng nói, Ma Linh cũng biết là nơi này, mùi máu tanh nồng đậm như vậy, thật sự khiến cho không ai có thể coi thường!
Ma Linh lặng lẽ đến gần cạnh cửa, từ khe cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy giữa phòng có một ao khổng lồ, đúng như theo lời Vãn nhi nói, bên trong tất cả đều là máu tươi đang cuồn cuộn, một tiểu nam hài bị cố định cạnh bờ ao, một cánh tay vươn về trước, đặt trên bờ ao, trên cổ tay thỉnh thoảng lại nhỏ ra một giọt máu tươi, toàn thân tiểu nam hài hoàn toàn trắng bệch, có thể thấy được máu đã bị lấy hết sạch rồi.
Cả phòng tràn ngập sương máu màu đỏ, mà khoảng không trên ao, một nam tử áo trắng ngồi lơ lửng, sương máu chung quanh thân hắn nồng đậm nhất, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ thân hình của hắn, Ma Linh tự nhiên nhận ra hắn, bởi vì hắn chính là người bắt Ma Linh tới đây.
Đột nhiên nam tử áo trắng mở hai mắt ra, tầm mắt vừa vặn đối diện với Ma Linh, Ma Linh cả kinh trong lòng, ôm Vãn nhi quay người bỏ chạy, không thể trách hắn mất mặt, hắn bây giờ vốn không phải là đối thủ của người kia, chẳng lẽ định ở lại chỗ này chờ chết sao?
Khóe miệng nam tử áo trắng khẽ nhếch, cũng không đuổi theo Ma Linh, hiện giờ hắn không vội, chờ hắn hấp thu xong máu của đồng nam đồng nữ, liền đến lượt Ma Linh rồi, máu của Ma Linh, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mê người, nụ cười nơi khóe miệng nam tử áo trắng càng thêm quỷ dị, Ma Tà, nếu như ngươi dự đoán được con trai của mình sẽ có kết quả như vậy, có thể hối hận ban đầu đã làm những chuyện như vậy không?
Ma Linh ôm Vãn nhi trở về phòng, mặt nặng nề, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không gặp, người kia dường như càng thêm sâu không lường được, càng thêm âm lãnh rồi, nghĩ tới Vãn nhi nói sẽ có lão sư dạy học cho những hài tử kia, không khỏi hỏi, “Vãn nhi, lão sư dạy những hài tử kia thứ gì?”
“Cái gì cũng dạy! Ca ca, những hài tử không nên thân sẽ bị lấy máu, người xuất sắc qua một khoảng thời gian sẽ biến mất!” Thật ra thì nàng cũng sớm nên bị đưa đi, chỉ có điều theo trực giác của nàng bị đưa đi cũng không phải là chuyện tốt gì, cho nên nàng một mực biểu hiện tài nghệ cấp trung!
Nhỏ như vậy đã biết đạo ẩn giấu thực lực, trưởng thành sẽ ra một nhân vật xuất sắc!
Nghe lời Vãn nhi nói, Ma Linh không nhịn được cau mày, nói như vậy nam nhân kia đang bồi dưỡng thế lực của mình! di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Ca ca?”
Ma Linh thu hồi suy nghĩ, “Không sao, ngủ!”
“Ca ca…”
Cứ theo lẽ thường là Ma Linh tu luyện xong vừa mở mắt, Vãn nhi liền nhào tới, Ma Linh cưng chiều cười cười, đột nhiên sau đó mặt liền biến sắc, tỏ vẻ đề phòng.
“Ken két…” Cửa phòng được mở ra, nam tử một thân áo trắng đi vào trong phòng, dáng vẻ không ăn nhân gian khói lửa kia, làm cho người ta khó có thể liên hệ hắn và người tối hôm qua trong huyết trì ở chung một chỗ.
Nam tử khẽ cười nhìn về phía hai đứa trẻ dính chung một chỗ, không có ý tốt nói, “Ma Linh, ngươi không xuất hiện ta thiếu chút nữa đã quên ngươi rồi, bây giờ mặc dù không phải là thời điểm giết ngươi, nhưng mà ta thu chút lợi tức trước cũng tốt, muốn trách thì trách Ma Tà làm bậy quá nhiều!”
Dứt lời, tay phải thành trảo, Ma Linh cảm thấy một lực hút không thể chống lại, vội vàng đẩy Vãn nhi ra, thân thể trong nháy mắt bị hút kéo về phía trước.
Nam tử áo trắng bóp cổ Ma Linh, nhấc hắn lên, cười đến mặt dịu dàng.
Mặc dù chỉ cần nam tử áo trắng dùng sức một cái, hắn sẽ đi đời nhà ma, nhưng Ma Linh không hề thấy khiếp đảm chút nào, chỉ tỏ vẻ lạnh lẽo, trong mắt mang theo bão táp.
Vãn nhi gấp gáp nhào qua, vỗ chân nam tử áo trắng, “Buông ra… Ngươi buông ca ca ra…”
Nam tử áo trắng liếc nhìn Vãn nhi, đột nhiên ha ha cười nói, “Không hổ là con trai của Ma Tà, thật là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy! Nhỏ như vậy đã có hồng nhan tri kỷ rồi hả?”
Ma Linh nhẹ nhàng cúi mắt, che lại một tia lo lắng trong mắt, nha đầu này, xông lại làm cái gì!
Nam tử áo trắng đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Vãn nhi, khẽ cười nói, “Ngươi rất thích Ma Linh?”
Vãn nhi tỏ vẻ đề phòng nhìn hắn, chọc cho nam tử áo trắng cười khẽ một tiếng, “Ngươi yên tâm, hiện tại ta sẽ không giết hắn!” Dứt lời, trong mắt lạnh lẽo, đổ một viên thuốc vào trong miệng Ma Linh, sau đó một tay ném hắn trên đất.
Vãn nhi vội vàng chạy đến bên người hắn, “Ca ca…” Trong mắt lệ quang lóe lên, dáng vẻ nước mắt bất cứ lúc nào cũng sẽ rớt xuống.
Ma Linh trầm mặt quát lên, “Không được khóc!”
Vãn nhi mím miệng, nhịn không bật khóc.
Nam tử áo trắng cười nhạo nói, “Thật là một tính tình như Ma Tà, nếu như ban đầu Ma Tà hiểu được dịu dàng một chút với nữ nhân, cũng không trở thành tù nhân!”
Nhìn bóng dáng nam tử áo trắng rời đi, Ma Linh hừ lạnh trong lòng, ngươi biết cái gì! Phụ vương chỉ biết dịu dàng với mẫu thân! dieendaanleequuydonn
“Ca ca… Huynh có sao không?” Vãn nhi gấp gáp vỗ vỗ ngực của hắn, lại siết chặt cánh tay của hắn, nàng có nhìn thấy người kia cho ca ca uống thuốc, nghĩ tới những đứa trẻ cứng đầu cứng cổ kia bị đổ thuốc, đau đến lăn lộn đầy đất, có vài đứa thậm chí thất khiếu chảy máu mà chết, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn nhi thoáng chốc trở nên hoàn toàn tái nhợt.
“Oa… Hu hu…” Vãn nhi ôm Ma Linh khóc lớn ra tiếng, “Ca ca đừng chết!”
Mặt Ma Linh đầy vạch đen, nam nhân kia không phải nói hiện giờ hắn sẽ không giết ta sao? Đưa tay vỗ vỗ lưng của nàng, an ủi, “Đừng khóc, ta không sao!” Cũng không biết nam nhân kia cho hắn ăn là thuốc gì? Chỉ có điều chắc chắn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
“Thật sao?” Trên mặt Vãn nhi mang lệ, đáng thương nhìn hắn, “Ca ca không thể chết!
“Tại sao?”
“Bởi vì…” Vãn nhi hít mũi một cái, “Bởi vì ca ca chết rồi, Vãn nhi sẽ rất khổ sở, còn khó trôi qua hơn rời khỏi mẫu thân!”
Ma Linh nhìn nàng, qua thật lâu, mới nhẹ giọng nói, “Ta sẽ không chết!” Sau đó lấy ra một viên ngọc châu từ trong ngực, giúp nàng đeo lên trên cổ.
Vãn nhi đưa tay cầm viên ngọc châu kia nhìn coi, giống như phát hiện đại lục mới, hưng phấn nói, “Ca ca, trong hạt châu có một con tiểu hồ ly!”
Ma Linh đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói, “Phải giữ gìn kỹ, không cho phép vứt bỏ biết không? Đây là tín vật đính ước!”
Vãn nhi không nhịn được lại nhìn coi, sau đó nhìn về phía Ma Linh, tò mò hỏi nói, “Cái gì là tín vật đính ước?”
Ma Linh ngẩn ra, trong lòng không nhịn được than thở, hắn sao lại quên nàng còn nhỏ, nào hiểu cái gì gọi là tín vật đính ước, “Tóm lại Vãn nhi vẫn phải đeo ở trên người, không thể vứt bỏ, bằng không sẽ không thấy ta, biết không?”
Vãn nhi nghiêm túc gật đầu một cái, nhét ngọc châu vào trong quần áo giấu kỹ, sau đó lại không nhịn được đưa tay kéo kéo sợi dây màu bạc trên cổ kia, không yên tâm hỏi, “Ca ca, sợi dây này có thể đứt không?”
Ma Linh khẽ cười nói, “Yên tâm, sẽ không đứt đâu!”
“A” Vãn nhi rốt cuộc dời lực chú ý từ ngọc châu về, nhìn thấy trên cổ Ma Linh có vết ngón tay, không nhịn được đưa tay sờ sờ, nhíu chân mày nho nhỏ hỏi, “Ca ca, có đau không?”
“Không đau!” Cũng chỉ là một vết thương nho nhỏ mà thôi, hắn mới sẽ không đặt vào trong mắt!
“Ca ca gạt người…” Vãn nhi chu mỏ nhìn hắn, sau đó đưa cái miệng nhỏ nhắn tiến tới bên cổ hắn thổi hai cái, nói, “Phù phù cũng không đau đớn, trước kia mẫu thân đều phù phù như vậy cho Vãn nhi!”
Ma Linh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Vãn nhi hỏi, “Vãn nhi rất nhớ mẫu thân sao?”
Vãn nhi gật đầu một cái, hốc mắt ửng đỏ nói, “Vãn nhi rất nhớ mẫu thân, nhưng Vãn nhi đã không nhớ mẫu thân có dáng vẻ như thế nào rồi, mẫu thân rất thương Vãn nhi, nhưng Vãn nhi lại quên dáng vẻ của mẫu thân, Vãn nhi có phải rất hư không?”
Ma Linh vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, an ủi, “Vãn nhi chỉ vì quá lâu không gặp được mẫu thân, cho nên mới quên dáng vẻ của mẫu thân!” Hắn cũng rất nhớ mẫu thân, còn có lão đầu thúi đó
“Ưm…” Ma Linh đột nhiên rên lên một tiếng, toàn thân co quắp một trận, trán trong khoảnh khắc liền đổ ra mồ hôi lạnh dầy đặc.
“Ca ca…” Vãn nhi cầm chặt lấy tay hắn, “Ca ca, huynh đáp ứng Vãn nhi không chết đấy!”
Cặp mắt Ma Linh đỏ lên, đột nhiên đẩy ra Vãn nhi, quát, “Tránh ra!”
Bình luận facebook