• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khí phi hồ sủng (1 Viewer)

  • Chương 74

Nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Thủy Doanh Doanh, Thủy Nguyệt Linh lại càng thêm bất an, nhìn về phía hai nam nhân vạm vỡ sau lưng nàng ta, hai cặp mắt lóe tia sáng xanh khiến cho nàng nghĩ tới sói, ánh mắt trần trụi như vậy rơi vào trên người nàng khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, “Tỷ tỷ… Tỷ… Tỷ định làm gì?”


“Ha ha, muội muội đừng sợ, tỷ tỷ sợ một mình muội ở chỗ này tịch mịch, cho nên mới tìm hai người đến cho muội!” Thủy Doanh Doanh cười đến không thể nghi ngờ không có ý tốt, trong mắt mang theo một tia ác độc, nháy mắt ra hiệu với hai người sau lưng.


Hai nam nhân vạm vỡ sốt ruột khó nén đến gần Thủy Nguyệt Linh, ánh mắt kia giống như muốn xé nát nàng nuốt vào trong bụng, cánh tay Thủy Nguyệt Linh chống mặt đất, run rẩy không ngừng lui về phía sau, tất cả trong mắt đều là sợ hãi… Nàng định thét chói tai, muốn cầu cứu, nhưng lại giống như đột nhiên mất đi giọng nói, môi run rẩy lại kêu không ra được, nàng thật muốn ngất đi, khiến nữ nhân kia trở lại trong thân thể của nàng, nhưng mà nàng biết nữ nhân kia sẽ không trở lại nữa.


Thủy Doanh Doanh cau mày thúc giục, “Động tác nhanh một chút, chặn miệng nàng ta lại!” Mặc dù nơi này bình thường không có ai đến gần, nhưng vẫn phải cẩn thận làm việc.


Hai nam nhân vạm vỡ túm lấy Thủy Nguyệt Linh, xé quần áo của nàng ra, thuận tay nhét vải cầm trong tay vào trong miệng nàng, Thủy Nguyệt Linh giống như sợ đến choáng váng cũng không biết phản kháng, ánh mắt hơi trống rỗng, vẫn mang theo sợ hãi.


Thấy nàng ta không có phản ứng gì, Thủy Doanh Doanh đột nhiên đi tới bên người nàng ta, giơ tay chính là một bạt tai, nhìn Thủy Nguyệt Linh tỉnh táo lại, mới hài lòng cười nói, “Muội muội, tỷ tỷ đặc biệt vì muội tìm người đến, muội nên thoải mái hưởng thụ mới đúng!” di1enda4nle3qu21ydo0n


Thủy Nguyệt Linh giùng giằng muốn đẩy hai nam nhân vạm vỡ kia ra, nhưng lại giống như gãi ngứa cho người ta, một chút tác dụng cũng không có, ngược lại làm cho hai nam nhân vạm vỡ dục hỏa phần thân, càng thêm thô bạo vuốt ve da thịt trắng nõn của nàng.


Thủy Doanh Doanh nhìn Thủy Nguyệt Linh làm giãy giụa vô vị, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, trong lòng là thống khoái trước nay chưa có, “Muội muội, muội cũng đừng từ chối, thoải mái hưởng thụ không phải tốt sao, dù sao muội đã hầu hạ hai nam nhân này rồi, không, có lẽ nhiều hơn, đã sớm hiểu được nên lấy lòng nam nhân thế nào chứ? Ra sức lấy lòng bọn họ, bọn họ sẽ khiến muội vui vẻ đấy!” Nàng nói lời này ngược lại hoàn toàn quên mình cũng từng hầu hạ hai nam nhân này.


Thủy Nguyệt Linh lắc đầu, nước mắt càng không ngừng chảy, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng hu hu nức nở nghẹn ngào, Thủy Doanh Doanh dựa vào bên tường, ác độc mà cười nói, “Bệ hạ không ngại muội từng là nữ nhân của Hiên Viên đế, muội nói bây giờ ngài còn có thể không ngại muội sao?”


Hai chân bị chặn, Thủy Nguyệt Linh trợn to mắt, càng giãy giụa mạnh lên, nhưng lại bị áp chế chặt chẽ, cảm thấy vật lạ xâm nhập, Thủy Nguyệt Linh nức nở nghẹn ngào một tiếng, đột nhiên không giãy dụa nữa, chỉ ngây ngốc nhìn nóc nhà, mặc cho nam nhân dong ruổi ở trên người nàng, một người xong chuyện, một người khác lại tiếp tục, nàng không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên thân thể đau nhức kịch liệt một trận, đau đớn tận xương kia kéo tinh thần của nàng về, cắn chặt vải trong miệng, mùi máu tươi trong miệng dần dần lan tràn, cảm nhận được rõ ràng nam nhân ra vào ở trong cơ thể nàng, cảm nhận đau đớn kia sắp ép nàng điên, trong mắt bộc phát ra căm hận mãnh liệt, nữ nhân kia, nàng nhất định phải báo thù, muốn cho nữ nhân kia sống không bằng chết!


Nói đến Thủy nhi thật có một chút oan uổng như vậy, độc kia phát tác lúc nào mà không được, cố tình phát tác vào lúc này, Thủy Nguyệt Linh vừa đúng quy kết tất cả oán hận đến trên người nàng rồi.


“Rầm!”


Cửa có chút rách nát bị người một cước đá văng ra, thấy rõ người ngoài cửa, sắc mặt Thủy Doanh Doanh tái nhợt như tờ giấy, “Bệ… Bệ hạ…”


Thượng Quan Lăng thấy rõ cảnh tượng bên trong, toàn thân tản mát ra sát ý lạnh như băng, hai mắt đỏ ngầu, hai chân Thủy Doanh Doanh mềm nhũn, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nàng biết nàng xong rồi!


Ngước mắt định cầu xin tha thứ, khóe mắt lại liếc về một bóng dáng khác, thái độ có chút kích động, tất cả trong mắt đều là căm hận, là nàng ta, Lăng Mạn Điệp! Nàng ta lại muốn diệt trừ cả nàng, cẩn thận suy nghĩ một chút, mặc dù chuyện này là nàng và Lăng Mạn Điệp cùng nhau hợp tác, nhưng lại chỉ do nàng ra tay, bởi vì nàng quá mức vội vàng, dù sao nàng và Lăng Mạn Điệp không giống nhau, nàng không có hậu thuẫn, tuyệt đối không thể mất đi sủng ái của Thượng Quan Lăng, hôm nay bị Thượng Quan Lăng bắt quả tang, nàng lại không hề có chứng cứ chứng minh Lăng Mạn Điệp cũng có tham dự, nàng sinh tồn ở hậu cung lâu như vậy, hôm nay lại phạm vào lỗi như vậy, thua ở trong tay Lăng Mạn Điệp, chỉ có thể nói nàng bị ghen tỵ căm hận trong lòng che đôi mắt, một lòng chỉ muốn trừ đi Thủy Nguyệt Linh, lại quên đề phòng Lăng Mạn Điệp.


Thủy nhi vốn định lôi kéo Hiên Viên Mị đi Diêm la điện gặp Độc Cô Hàn, nhưng nửa đường nhìn thấy Thượng Quan Lăng vô cùng lo lắng đi về phía lãnh cung, lập tức liền lôi kéo Hiên Viên Mị theo tới xem cuộc vui, lúc này thấy vẻ mặt của Thủy Doanh Doanh, nhìn lại Lăng Mạn Điệp mặt không vẻ gì, trong lòng khẽ động, quả nhiên Lăng Mạn Điệp này mới là người có tâm cơ nhất, chỉ bằng chuyện này liền trừ đi Triển Tuyết Nhạn, trả thù Thủy Nguyệt Linh, còn khiến Thủy Doanh Doanh kình địch này cũng đều trừ đi rồi.


Thượng Quan Lăng đánh ra hai chưởng vào khoảng không, hai nam nhân vạm vỡ bị đánh bay trên mặt đất, bị chết đến không thể chết lại, cởi áo khoác ra, bọc kỹ thân thể trần trụi của Thủy Nguyệt Linh, rút vải trong miệng nàng ra, cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía Thủy Doanh Doanh, tức giận quá mức, ngược lại có vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói giống như mang theo mảnh băng vụn, “Thủy Doanh Doanh, nàng ấy là muội muội ruột của ngươi!” Dieễn ddàn lee quiy đôn


Thủy nhi dựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, nhẹ giọng thầm nói: “Thượng Quan Lăng lại không ghét bỏ Thủy Nguyệt Linh?” Xảy ra chuyện như vậy, tình huống bình thường đều là nên ban cho Thủy Nguyệt Linh cái chết để giữ được danh tiếng của mình, sao Hoàng đế lại có thể tùy tiện bị cắm sừng chứ? Chỉ có điều suy nghĩ một chút, dường như Thượng Quan Lăng đã sớm đeo, dù sao Thủy Nguyệt Linh này do Hiên Viên Mị đưa trở về đấy!


Thủy Doanh Doanh biết lần này nàng thật sự xong rồi, một bước sai chân liền không có cơ hội xoay mình nữa, cũng không giãy giụa nữa, cười thảm nói, “Muội muội ruột thì thế nào? Ta hận nàng ta! Bệ hạ, mỗi lần người cưng chiều ta đều gọi tên của nàng ta, người đã từng suy nghĩ đến cảm nhận của ta, ta hận nàng ta là người ban tặng cho từng chút từng chút một, ta hận nàng ta, ta muốn để cho nàng ta chịu hết hành hạ sống không bằng chết!”


Bên hông căng thẳng, Thủy nhi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nguy hiểm của Hiên Viên Mị, vội vàng nói, “Hắn gọi chính là tên tuổi Thủy Nguyệt Linh.”


Hiên Viên Mị cắn răng nghiến lợi nói, “Hắn nghĩ chính là nàng!”


Ặc… Thủy nhi vô tội nhìn hắn, chuyện này không thể tính ở trên người nàng chứ? Hắn muốn nghĩ tới ai, nàng lại không thể khống chế được!


Thượng Quan Lăng tức giận đến toàn thân phát run, một phát túm cổ nàng ta nhấc nàng ta lên, lạnh lùng nói, “Ta sớm nên giết ngươi!”


Trong mắt Thủy Doanh Doanh lộ ra một tia bi ai, lại là vẻ mặt sống chết không để ý, tầm mắt chuyển sang Lăng Mạn Điệp, khó khăn mở miệng, “Lăng Mạn Điệp, kết quả của ngươi… Có thể thê thảm hơn ta …” Nụ cười trên mặt có chút vặn vẹo, bàn tay Thượng Quan Lăng vừa thu lại “Rắc rắc” một tiếng, Thủy Doanh Doanh mở trừng hai mắt tắt thở, thật sự là chết không nhắm mắt.


Lúc này Thượng Quan Lăng mới cảm thấy Thủy Nguyệt Linh run rẩy càng ngày càng lợi hại, trước đó cho rằng nàng bị hù sợ, nhưng bây giờ nhìn lại cũng không giống vậy, “Linh nhi…”


Thủy Nguyệt Linh túm chặt lấy ống tay áo của hắn, “Đau…”


Thượng Quan Lăng lập tức hiểu độc trong cơ thể nàng phát tác gây ra, đảo mắt nhìn về phía Thủy nhi, “Thuốc giải!” Vẻ mặt kiên quyết kia, đã tỏ rõ, nếu như Thủy nhi không chịu giao ra thuốc giải, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì bận tâm đến Hiên Viên Mị mà không ra tay với nàng.


Sắc mặt Hiên Viên Mị hơi lạnh lùng, ai cũng đừng mong bắt nạt nữ nhân của hắn, Thiên Vương lão tử cũng không được, chứ đừng nói chi là một Hoàng đế nho nhỏ! Thủy nhi cũng không vội, đánh đi đánh đi, dù sao Mị chắc là sẽ không chịu thiệt.


Lúc này Thượng Quan Lăng cũng không nguyện động thủ, hắn cũng không biết công lực Hiên Viên Mị như thế nào, một khi đánh nhau, chịu khổ vẫn là Linh nhi, liếc nhìn người trong ngực sắc mặt tái nhợt, mím môi nhìn Thủy nhi hỏi: “Ngươi phải như thế nào mới bằng lòng giao ra thuốc giải?” die nd da nl e q uu ydo n


Thủy nhi có chút khó xử nói, “Ta không muốn giao ra thì làm thế nào?”


“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”


Thủy nhi lười biếng dựa vào trên người Hiên Viên Mị, giống như thật sự có chuyện như vậy mà ngẫm nghĩ, mặt tỏ vẻ rối rắm nói, “Ta nghĩ thật sự không thiếu thứ gì.” Chỉ cần nàng mở miệng, dù là đồ gì, Hiên Viên Mị tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp lấy được cho nàng, cho nên nàng thật sự không thiếu cái gì.


“Ngươi…”


Thượng Quan Lăng đang định nổi giận, Thủy nhi lại đột nhiên nói, “Chỉ có điều nể tình Lăng đế si tình như vậy, ta tặng thuốc giải cho ngươi vô điều kiện, không cần cảm tạ ta!”


Thượng Quan Lăng chìa tay tiếp nhận thuốc giải, hoài nghi nhìn nàng một cái, có chút do dự, Thủy nhi không quan tâm nói, “Có muốn cho nàng ta ăn vào không, tự Lăng đế quyết định!”


Thượng Quan Lăng nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó đút viên thuốc cầm trong tay cho Thủy Nguyệt Linh, một lát sau, thấy nàng thôi run rẩy, mới thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt thấy Thủy nhi và Hiên Viên Mị đã đi rồi, nhíu nhíu mày, một phát ôm lấy Thủy Nguyệt Linh đi tới điện Thái Hòa.


Từ đầu đến cuối Lăng Mạn Điệp đều hết sức yên tĩnh, nhìn bóng lưng hắn rời đi, cười một tiếng châm chọc, hôm nay cho dù nàng đứng ở trước mặt hắn, hắn đều không nhìn tới! Trong mắt xẹt qua một tia căm hận, Thủy Nguyệt Linh, đừng tưởng rằng ngươi có thể cứ yên tâm hưởng thụ sủng ái của hắn như vậy, ta nhất định sẽ báo thù vì hài tử đã chết đi của ta!


--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----


Cảnh Tuyên điện, Hiên Viên Mị ôm người trong ngực hỏi, “Thủy nhi, lần này là thuốc gì?”


Thủy nhi vô tội chớp mắt mấy cái, “Thuốc giải!”


“Thuốc giải?” Hiên Viên Mị cười như không cười nhìn nàng, nàng sẽ tốt bụng như vậy? Hơn nữa lúc ấy trong mắt nàng lóe lên tia sáng kia, hắn lại thấy rất rõ ràng.


Hiên Viên Mị cầm cằm của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ta muốn biết.”


“Vì sao ta phải nói cho chàng?”


“Hử?” Hiên Viên Mị nhíu mày, cánh tay thắt chặt, khiến thân thể của hai người dán chặt chẽ cùng một chỗ, mập mờ mà cười nói, “Thủy nhi nói cho ta biết, ta sẽ càng thương nàng!”


Thủy nhi giật giật khóe miệng, liếc hắn một cái, miễn cưỡng nói, “Chỉ không để cho nàng ta có thể có ý đồ với chàng, không thể nghĩ tới hại ta mà thôi.” Nàng rất hiền lành nhỉ? Chỉ cần Thủy Nguyệt Linh không có những tâm tư này liền chuyện gì cũng không có, nhưng mà có vài người chỉ sợ sẽ không biết điều như vậy, lúc trước thê thảm như vậy, khi nhìn về phía nàng, trong mắt nàng ta vẫn mang theo căm hận như cũ, muốn nàng ta không nghĩ tới hại nàng sợ rằng không có khả năng.


Thuốc này mới vừa nghịch ra, lần đầu tiên dùng, cũng không biết hiệu quả như thế nào, vừa lúc Thủy Nguyệt Linh có thể giúp nàng thử một chút tác dụng của thuốc.


Hiên Viên Mị ôm nàng lên, Thủy nhi lấy lại tinh thần nhìn về phía hắn, “Chàng làm cái gì?”


Hiên Viên Mị ôm nàng đi vào trong điện, tà mị cười nói, “Không phải ta đã nói, ta sẽ càng thương ngươi sao!”


Thủy nhi nhức đầu xoa xoa trán, nam nhân này chính là con quái vật, tinh lực thật sự quá tốt rồi!


Trải qua chuyện này, Thượng Quan Lăng ngược lại càng thêm thương yêu Thủy Nguyệt Linh, bữa tiệc cũng không đi qua, cả ngày ở Thái Hòa điện cùng với Thủy Nguyệt Linh, chỉ sợ nàng ta luẩn quẩn trong lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom