Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
"Hoàng thượng cũng biết?"
A Mật Đóa sợ tới mức mặt trắng bệch, không dám tin mà lắc đầu, "Vậy vì sao bệnh tình của nương nương lại kéo dài như vậy? Hoàng thượng cũng rõ độc trên người nương nương là loại độc ở Nam Cương, tuy loại độc này bình thường không thể phát hiện nhưng dần dần sẽ làm cho tính khí và thân thể nương nương suy nhược!"
Hai từ dâm đáng A Mật Đóa không có cách nào nói ra miệng, nàng cúi đầu thì thào nói: "Đêm đó nương nương khi ngủ chợt bừng tỉnh la xin người đừng làm với nàng những chuyện kia, nàng còn nhỏ như vậy..."
Đột nhiên A Mật Đóa ngẩng đầu, tức giận nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, bất chấp rống lên: "Hoàng thượng thật sự muốn nương nương là tính nô dưới háng người sao?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Hai tay nắm chặt lấy thành ghế cơ hồ bóp vụn, ánh mắt Tần Nghiêu Huyền thay đổi trong nháy mắt, một giây sau lập tức bóp cổ A Mật Đóa: "Chuyện gì ngươi cũng biết, độc này phối hợp với cổ thuật kéo dài tính mạng nàng?"
A Mật Đóa mờ mịt lắc đầu: "Cổ thuật kéo dài tính mạng nô tỳ lấy máu chính bản thân nô tỳ, không cần thêm độc trị liệu! Muội muội nô tỳ..."
"Hoa nhi không phải muội muội ngươi!" Mắt thấy thủ hạ xung quanh nín thở nhìn hắn, Tần Nghiêu Huyền mới hồi phục tinh thần, phát hiện tay mình đụng da thịt nữ nhân khác, trong lòng cực kỳ chán ghét đẩy A Mật Đoa ra xa: "Ngươi đừng tự cho mình là thông minh. Nếu Hoa nhi không tỉnh lại, ngươi mau chờ làm doanh kỹ đi."
Nặng nề hít sâu một hơi, Tần Nghiêu Huyền khôi phục lại giọng nói, nhìn người không ngừng ho khan trước mặt nhưng cũng không nhận tội, trong lòng hơi kinh ngạc.
Tính tình người Nam Cương làm sao có thể cứng rắn vậy? Đừng nói là cung nữ, dù là thân vương hay thần tử, cũng sẽ quỳ rạp trước mặt hắn dập đầu mặc hắn xử trí, không dám đắn đo.
Đào Hoa quả nhiên không nhìn lầm người, cung nữ này vì nàng mà dám nói với trẫm như vậy. Trung thành không đổi, chủ tử chính là mạng, trong triều đã ít thấy, hậu cung lại càng ít hơn. Có cung nữ trung thành và tận tâm như vậy bên cạnh Đào Hoa, trong lòng hắn cũng yên tâm.
"Ngươi đã hiểu chút ít y thuật, vậy tới Thái y viện học mấy tháng đi, sau đó chăm sóc tốt cho Hoa nhi, báo cho trẫm tình hình và sắc thuốc bổ cho nàng, nên nhớ ngươi phải một lòng mà chăm sóc nàng." Tần Nghiêu Huyền mang theo tùy tùng đi qua A Mật Đóa dặn dò: "Đừng phụ trẫm một phen khổ tâm."
Đãi ngộ khác biệt trong nháy mắt làm A Mật Đóa khiếp sợ không thôi, nghĩ đến bản thân từng lẻ loi một mình ở Ngạo Quốc lại có thể thành thạo một nghề, có thể chăm sóc Đào Hoa, nàng cảm thấy lồng ngực đập nhanh vô cùng.
"Đa tạ hoàng thượng!" Nàng vội dập đầu tạ ơn song vẫn nghi ngờ hỏi: "Vì sao hoàng thượng...
"Nếu như Hoa nhi nhìn trúng ngươi, trẫm tin nàng. Đi đi."
Nhìn A Mật Đóa cảm động đến rơi nước mắt, Tần Nghiêu Huyền nhẹ nhàng thở ra, Hạ Chu chạy đến bẩm báo Đào Hoa đã tỉnh.
Ngủ một giấc mơ hồ, đầu đau tới mức muốn nứt ra, Đào Hoa khó chịu lăn lộn trên giường, nhỏ giọng gọi Hạ Chu nhưng lại không thấy ai?
"Chạy đi đâu hết rồi? Sao không có nổi một người?"
Đào Hoa nhỏ giọng oán trách theo thói quen. Mười năm ở kiếp trước, mỗi lần Tần Nghiêu Huyền bạo ngược nàng xong, toàn thân cũng khó chịu, Tra Duyệt cũng không có ở đây, đương nhiên nàng chỉ có thể khó khăn kéo lê xiềng xích đi đến bàn nhỏ bên giường, có miếng nước lạnh cũng đã cảm tạ trời đất.
Lúc này không còn xiềng xích, Đào Hoa còn có chút không quen. Chân nhỏ trần trụi bước vài bước trên mặt đất, bỏ gần tìm xa chạy đến phòng đãi khách, rót hai chén trà thơm uống ừng ực.
Hạ Chu là người từng hầu hạ ở thư phòng cho Tần Nghiêu Huyền, trà vẫn còn ấm, mâm đựng trái cây cũng toàn món ăn mới lạ.
Bàn tay bé nhỏ cầm một khối bánh ăn, chân mới rời bàn nửa bước thì cửa đã bị đẩy ra.
"A!"
Cho đến khi Tần Nghiêu Huyền đi tới, Đào Hoa mới nhớ bây giờ nàng y phục không chỉnh tề, áo ngoài không mặc, thậm chí cả giày cũng không đeo!
"Nương nương?" Hạ Chu quả nhiên đã bị bộ dạng tự do của Đào Hoa hù dọa, lập tức che mắt đem cửa đóng kín.
"Nghiêu Huyền... Chàng đừng tới đây..."
Mắt thấy Tần Nghiêu Huyền tới gần, Đào Hoa cầm vạt áo, co lại trong ghế: "Hoa nhi mơ ngủ, không nghĩ tới bệ hạ đã tới Kim Ti Uyển, càng không phải cố ý lai giá (đón) trong bộ dạng này! Ta... ta..."
Ôi...
Gấp đến nỗi cắn trúng đầu lưỡi, Đào Hoa bị đau phun ra chút bọt máu, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như sắp khóc.
"Hoa nhi ngốc."
Thừa dịp nàng phân tâm, Tần Nghiêu Huyền nhanh chóng ôm nàng vào ngực, hung hăng xoa gương mặt nhỏ nhắn: "Làm sao mà sợ trẫm như vậy?"
Bị bắt gặp trong tình cảnh xấu hổ như này có thể không sợ sao?
Đào Hoa run rẩy lắc đầu, đôi mắt sóng sánh ánh nước nhìn hắn, khối bánh ngọt trong tay đưa tới miệng hắn: "Nghiêu Huyền, chàng ăn đi."
Vốn là lời mời khách sáo, ai ngờ Tần Nghiêu Huyền vậy mà thật sự há mồm ăn.
Nàng còn cảm giác được hắn liếm láp ngón tay nàng, gương mặt nàng không khỏi đỏ ửng: "Bệ hạ sao lại như thế ở đây? Quốc sự bận rộn như vây, chàng không nghỉ ngơi sao?"
"Trẫm đã sớm tới rồi."
Nhớ đến chuyện Đào Hoa không lâu trước ở trước mặt các phi tử bày ra bộ dạng ngốc nghếch, Tần Nghiêu Huyền cuối cùng cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Trẫm đến mà nàng cũng không biết, rốt cuộc nàng uống phải cái gì mà ngây ngốc vậy?"
"Không... Không phải thuốc mê! Là một chén canh an thần!"
Nàng bối rối lại bị Tần Nghiêu Huyền ôm lấy, Đào Hoa cũng không có che giấu, thành khẩn giải thích: "Bên trong có thêm thuốc, uống xong sẽ có chút mơ hồ. Hoa nhi không có nghĩ thuốc này hiệu quả lợi hại như vậy..."
Rốt cuộc là thân thể nàng quá yếu ớt. Dù sao nàng cũng chỉ mới mười lăm, nếu kiếp trước qua hai mươi tuổi uống loại thuốc này có lẽ sẽ không bị như vậy.
Đào Hoa xoa miệng, bộ dạng khổ sở trả lời: "Sau này Hoa nhi sẽ uống ít một chút."
Nhưng Tần Nghiêu Huyền lại đột nhiên nghiêm túc, giận dỗi nói: "Hoa nhi biết rõ trong canh an thần có thứ khác mà còn dám uống sao?"
"Ta biết rõ." Giật mình, giọng Đào Hoa ngày càng nhỏ, "Hoa nhi rõ thuốc kia tốt cho thân thể mới dám uống. Hơn nữa là A Mật Đóa bưng đến, nàng sẽ không hại ta, vậy nên..."
Bốp bốp...
Mông nhỏ bị đánh hai cái, Đào Hoa lập tức kêu ra tiếng.
"Sao chàng đánh ta?" Đào Hoa ủy khuất muốn khóc, thuốc kia mùi vị không ngon, uống hết vẫn còn dư vị khó chịu, kiếp trước Tần Nghiêu Huyền còn bóp cổ họng nàng rót thuốc vào.
Giờ nàng ngoan ngoãn uống có gì sai?
"Hoa nhi nói chắc chắn như vậy. Trẫm hỏi nàng, thuốc này tên gì, trị bệnh gì? Phải dùng liều lượng ra sao?"
Đào Hoa lắc đầu. Nàng chỉ biết thuốc này kiếp trước bị hắn ép uống, lúc hắn dỗ dành nói thuốc này tốt cho nàng, nàng nào biết cụ thể thuốc là cái gì.
"Cũng bởi vì tin A Mật Đóa không hại nàng mà nàng uống sao?"
"Không phải!"
Chống lại đôi mắt tức giận của Tần Nghiêu Huyền, Đào Hoa tranh thủ giải thích, "Chỉ là... Hoa nhi đã từng uống qua... Uống qua mới dám yên tâm uống."
"Từng uống qua?" Tần Nghiêu Huyền nhíu mày, thật lâu mới mở miệng: "Trong mộng sao?"
Nếu như trùng sinh lại mười năm trước mà hắn nói là giấc mộng, vậy xem là thế đi. Đào Hoa sợ hãi gật đầu: "Trong mộng là bệ hạ cho Hoa nhi uống."
Lòng Tần Nghiêu Huyền nhói lên. Hắn tự tay vuốt mặt Đào Hoa, tức giận tan biến, "Thật sự như vậy sao? Trẫm tự tay cho nàng uống thuốc sao..."
"Uống ba năm đó. Vậy nên Hoa nhi rất yên tâm."
Chính xác là cho đến lúc trước khi chết nàng vẫn uống thuốc này, Đào Hoa vùi đầu vào ngực Tần Nghiêu Huyền.
Nàng nịnh nọt, Tần Nghiêu Huyền không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Uống ba năm trời vậy có hiệu quả gì?"
"A? Ta nhớ không rõ..."
Đào Hoa cúi đầu, mơ hồ trả lời: "Chưa thấy hiệu quả gì, giấc mộng đã đứt đoạn..."
Bởi vì nàng chết trong loạn tiễn.
Mộng đứt đoạn, có nghĩa là người trong mộng cũng đã chết. Tần Nghiêu Huyền lập tức rõ ràng ngụ ý của Đào Hoa, ôm nàng chặt hơn: "Hoa nhi còn sống, thật tốt."
Đào Hoa nằm trong ngực hắn, tự nhắc nhở mình đây không phải mơ.
Ấm áp lắm, là nhịp tim hắn đấy.
"Tuy thế nhưng Hoa nhi cứ tự tiện uống thuốc như vậy, nên bị phạt." Hít sâu mùi hương trên người nàng, Tần Nghiêu Huyền nâng cằm Đào Hoa lên, yên lặng nhìn nàng: "Hoa nhi muốn ở trước sảnh hay bên cạnh sảnh?"
Đợi một lát, vì sao không thể là trên giường trong phòng ngủ?
A Mật Đóa sợ tới mức mặt trắng bệch, không dám tin mà lắc đầu, "Vậy vì sao bệnh tình của nương nương lại kéo dài như vậy? Hoàng thượng cũng rõ độc trên người nương nương là loại độc ở Nam Cương, tuy loại độc này bình thường không thể phát hiện nhưng dần dần sẽ làm cho tính khí và thân thể nương nương suy nhược!"
Hai từ dâm đáng A Mật Đóa không có cách nào nói ra miệng, nàng cúi đầu thì thào nói: "Đêm đó nương nương khi ngủ chợt bừng tỉnh la xin người đừng làm với nàng những chuyện kia, nàng còn nhỏ như vậy..."
Đột nhiên A Mật Đóa ngẩng đầu, tức giận nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, bất chấp rống lên: "Hoàng thượng thật sự muốn nương nương là tính nô dưới háng người sao?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Hai tay nắm chặt lấy thành ghế cơ hồ bóp vụn, ánh mắt Tần Nghiêu Huyền thay đổi trong nháy mắt, một giây sau lập tức bóp cổ A Mật Đóa: "Chuyện gì ngươi cũng biết, độc này phối hợp với cổ thuật kéo dài tính mạng nàng?"
A Mật Đóa mờ mịt lắc đầu: "Cổ thuật kéo dài tính mạng nô tỳ lấy máu chính bản thân nô tỳ, không cần thêm độc trị liệu! Muội muội nô tỳ..."
"Hoa nhi không phải muội muội ngươi!" Mắt thấy thủ hạ xung quanh nín thở nhìn hắn, Tần Nghiêu Huyền mới hồi phục tinh thần, phát hiện tay mình đụng da thịt nữ nhân khác, trong lòng cực kỳ chán ghét đẩy A Mật Đoa ra xa: "Ngươi đừng tự cho mình là thông minh. Nếu Hoa nhi không tỉnh lại, ngươi mau chờ làm doanh kỹ đi."
Nặng nề hít sâu một hơi, Tần Nghiêu Huyền khôi phục lại giọng nói, nhìn người không ngừng ho khan trước mặt nhưng cũng không nhận tội, trong lòng hơi kinh ngạc.
Tính tình người Nam Cương làm sao có thể cứng rắn vậy? Đừng nói là cung nữ, dù là thân vương hay thần tử, cũng sẽ quỳ rạp trước mặt hắn dập đầu mặc hắn xử trí, không dám đắn đo.
Đào Hoa quả nhiên không nhìn lầm người, cung nữ này vì nàng mà dám nói với trẫm như vậy. Trung thành không đổi, chủ tử chính là mạng, trong triều đã ít thấy, hậu cung lại càng ít hơn. Có cung nữ trung thành và tận tâm như vậy bên cạnh Đào Hoa, trong lòng hắn cũng yên tâm.
"Ngươi đã hiểu chút ít y thuật, vậy tới Thái y viện học mấy tháng đi, sau đó chăm sóc tốt cho Hoa nhi, báo cho trẫm tình hình và sắc thuốc bổ cho nàng, nên nhớ ngươi phải một lòng mà chăm sóc nàng." Tần Nghiêu Huyền mang theo tùy tùng đi qua A Mật Đóa dặn dò: "Đừng phụ trẫm một phen khổ tâm."
Đãi ngộ khác biệt trong nháy mắt làm A Mật Đóa khiếp sợ không thôi, nghĩ đến bản thân từng lẻ loi một mình ở Ngạo Quốc lại có thể thành thạo một nghề, có thể chăm sóc Đào Hoa, nàng cảm thấy lồng ngực đập nhanh vô cùng.
"Đa tạ hoàng thượng!" Nàng vội dập đầu tạ ơn song vẫn nghi ngờ hỏi: "Vì sao hoàng thượng...
"Nếu như Hoa nhi nhìn trúng ngươi, trẫm tin nàng. Đi đi."
Nhìn A Mật Đóa cảm động đến rơi nước mắt, Tần Nghiêu Huyền nhẹ nhàng thở ra, Hạ Chu chạy đến bẩm báo Đào Hoa đã tỉnh.
Ngủ một giấc mơ hồ, đầu đau tới mức muốn nứt ra, Đào Hoa khó chịu lăn lộn trên giường, nhỏ giọng gọi Hạ Chu nhưng lại không thấy ai?
"Chạy đi đâu hết rồi? Sao không có nổi một người?"
Đào Hoa nhỏ giọng oán trách theo thói quen. Mười năm ở kiếp trước, mỗi lần Tần Nghiêu Huyền bạo ngược nàng xong, toàn thân cũng khó chịu, Tra Duyệt cũng không có ở đây, đương nhiên nàng chỉ có thể khó khăn kéo lê xiềng xích đi đến bàn nhỏ bên giường, có miếng nước lạnh cũng đã cảm tạ trời đất.
Lúc này không còn xiềng xích, Đào Hoa còn có chút không quen. Chân nhỏ trần trụi bước vài bước trên mặt đất, bỏ gần tìm xa chạy đến phòng đãi khách, rót hai chén trà thơm uống ừng ực.
Hạ Chu là người từng hầu hạ ở thư phòng cho Tần Nghiêu Huyền, trà vẫn còn ấm, mâm đựng trái cây cũng toàn món ăn mới lạ.
Bàn tay bé nhỏ cầm một khối bánh ăn, chân mới rời bàn nửa bước thì cửa đã bị đẩy ra.
"A!"
Cho đến khi Tần Nghiêu Huyền đi tới, Đào Hoa mới nhớ bây giờ nàng y phục không chỉnh tề, áo ngoài không mặc, thậm chí cả giày cũng không đeo!
"Nương nương?" Hạ Chu quả nhiên đã bị bộ dạng tự do của Đào Hoa hù dọa, lập tức che mắt đem cửa đóng kín.
"Nghiêu Huyền... Chàng đừng tới đây..."
Mắt thấy Tần Nghiêu Huyền tới gần, Đào Hoa cầm vạt áo, co lại trong ghế: "Hoa nhi mơ ngủ, không nghĩ tới bệ hạ đã tới Kim Ti Uyển, càng không phải cố ý lai giá (đón) trong bộ dạng này! Ta... ta..."
Ôi...
Gấp đến nỗi cắn trúng đầu lưỡi, Đào Hoa bị đau phun ra chút bọt máu, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như sắp khóc.
"Hoa nhi ngốc."
Thừa dịp nàng phân tâm, Tần Nghiêu Huyền nhanh chóng ôm nàng vào ngực, hung hăng xoa gương mặt nhỏ nhắn: "Làm sao mà sợ trẫm như vậy?"
Bị bắt gặp trong tình cảnh xấu hổ như này có thể không sợ sao?
Đào Hoa run rẩy lắc đầu, đôi mắt sóng sánh ánh nước nhìn hắn, khối bánh ngọt trong tay đưa tới miệng hắn: "Nghiêu Huyền, chàng ăn đi."
Vốn là lời mời khách sáo, ai ngờ Tần Nghiêu Huyền vậy mà thật sự há mồm ăn.
Nàng còn cảm giác được hắn liếm láp ngón tay nàng, gương mặt nàng không khỏi đỏ ửng: "Bệ hạ sao lại như thế ở đây? Quốc sự bận rộn như vây, chàng không nghỉ ngơi sao?"
"Trẫm đã sớm tới rồi."
Nhớ đến chuyện Đào Hoa không lâu trước ở trước mặt các phi tử bày ra bộ dạng ngốc nghếch, Tần Nghiêu Huyền cuối cùng cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Trẫm đến mà nàng cũng không biết, rốt cuộc nàng uống phải cái gì mà ngây ngốc vậy?"
"Không... Không phải thuốc mê! Là một chén canh an thần!"
Nàng bối rối lại bị Tần Nghiêu Huyền ôm lấy, Đào Hoa cũng không có che giấu, thành khẩn giải thích: "Bên trong có thêm thuốc, uống xong sẽ có chút mơ hồ. Hoa nhi không có nghĩ thuốc này hiệu quả lợi hại như vậy..."
Rốt cuộc là thân thể nàng quá yếu ớt. Dù sao nàng cũng chỉ mới mười lăm, nếu kiếp trước qua hai mươi tuổi uống loại thuốc này có lẽ sẽ không bị như vậy.
Đào Hoa xoa miệng, bộ dạng khổ sở trả lời: "Sau này Hoa nhi sẽ uống ít một chút."
Nhưng Tần Nghiêu Huyền lại đột nhiên nghiêm túc, giận dỗi nói: "Hoa nhi biết rõ trong canh an thần có thứ khác mà còn dám uống sao?"
"Ta biết rõ." Giật mình, giọng Đào Hoa ngày càng nhỏ, "Hoa nhi rõ thuốc kia tốt cho thân thể mới dám uống. Hơn nữa là A Mật Đóa bưng đến, nàng sẽ không hại ta, vậy nên..."
Bốp bốp...
Mông nhỏ bị đánh hai cái, Đào Hoa lập tức kêu ra tiếng.
"Sao chàng đánh ta?" Đào Hoa ủy khuất muốn khóc, thuốc kia mùi vị không ngon, uống hết vẫn còn dư vị khó chịu, kiếp trước Tần Nghiêu Huyền còn bóp cổ họng nàng rót thuốc vào.
Giờ nàng ngoan ngoãn uống có gì sai?
"Hoa nhi nói chắc chắn như vậy. Trẫm hỏi nàng, thuốc này tên gì, trị bệnh gì? Phải dùng liều lượng ra sao?"
Đào Hoa lắc đầu. Nàng chỉ biết thuốc này kiếp trước bị hắn ép uống, lúc hắn dỗ dành nói thuốc này tốt cho nàng, nàng nào biết cụ thể thuốc là cái gì.
"Cũng bởi vì tin A Mật Đóa không hại nàng mà nàng uống sao?"
"Không phải!"
Chống lại đôi mắt tức giận của Tần Nghiêu Huyền, Đào Hoa tranh thủ giải thích, "Chỉ là... Hoa nhi đã từng uống qua... Uống qua mới dám yên tâm uống."
"Từng uống qua?" Tần Nghiêu Huyền nhíu mày, thật lâu mới mở miệng: "Trong mộng sao?"
Nếu như trùng sinh lại mười năm trước mà hắn nói là giấc mộng, vậy xem là thế đi. Đào Hoa sợ hãi gật đầu: "Trong mộng là bệ hạ cho Hoa nhi uống."
Lòng Tần Nghiêu Huyền nhói lên. Hắn tự tay vuốt mặt Đào Hoa, tức giận tan biến, "Thật sự như vậy sao? Trẫm tự tay cho nàng uống thuốc sao..."
"Uống ba năm đó. Vậy nên Hoa nhi rất yên tâm."
Chính xác là cho đến lúc trước khi chết nàng vẫn uống thuốc này, Đào Hoa vùi đầu vào ngực Tần Nghiêu Huyền.
Nàng nịnh nọt, Tần Nghiêu Huyền không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Uống ba năm trời vậy có hiệu quả gì?"
"A? Ta nhớ không rõ..."
Đào Hoa cúi đầu, mơ hồ trả lời: "Chưa thấy hiệu quả gì, giấc mộng đã đứt đoạn..."
Bởi vì nàng chết trong loạn tiễn.
Mộng đứt đoạn, có nghĩa là người trong mộng cũng đã chết. Tần Nghiêu Huyền lập tức rõ ràng ngụ ý của Đào Hoa, ôm nàng chặt hơn: "Hoa nhi còn sống, thật tốt."
Đào Hoa nằm trong ngực hắn, tự nhắc nhở mình đây không phải mơ.
Ấm áp lắm, là nhịp tim hắn đấy.
"Tuy thế nhưng Hoa nhi cứ tự tiện uống thuốc như vậy, nên bị phạt." Hít sâu mùi hương trên người nàng, Tần Nghiêu Huyền nâng cằm Đào Hoa lên, yên lặng nhìn nàng: "Hoa nhi muốn ở trước sảnh hay bên cạnh sảnh?"
Đợi một lát, vì sao không thể là trên giường trong phòng ngủ?
Bình luận facebook