Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
"Nghiêu Huyền, Nghiêu Huyền, chúng ta thử ăn cái này xem có ngon không?"
Đào Hoa mặc áo sơ mi rộng thùng thình của hắn, uốn éo trên ghế sô pha quơ ipad, "Ô mai này, còn có kem ly vị socola đấy, ăn thử một lần nhé?"
Thấy nàng chớp đôi mắt to hiếu kỳ, Tần Nghiêu Huyền đang ngồi trên ghế đeo tai nghe bluetooth và microphone ngẩng đầu lên hỏi: "Trong nhà có đồ ăn sao không ăn?"
Đồ ăn trong nhà bây giờ hắn đều nấu theo ý thích và khẩu vị của Đào Hoa. Chẳng lẽ mấy món hắn tự tay làm không thể thỏa mãn được cô?
Tần Nghiêu Huyền vẫn nhớ rõ, tối hôm qua Đào Hoa vẫn còn muốn ăn đồ ăn vặt bên đường, hắn tốn mười phút xếp hàng chỉ để mua một túi bánh cho cô.
Cô tìm kiếm các loại áo mưa trên Ipad.
"Không bằng anh thử xem cái này đi."
Tần Nghiêu Huyền im lặng click vào bộ nội y sexy, cùng mấy đạo cụ trợ hứng, nghiền ngẫm nhìn Đào Hoa: "Là ai nói dù mang thai cũng không cần tôi chịu trách nhiệm? Giờ lại muốn dùng áo mưa rồi sao?"
Bị châm chọc như thế, Đào Hoa hậm hực chui vào lồng ngực Tần Nghiêu Huyền cọ cọ, "Em nghĩ chúng ta nên thử một lần cảm giác mặc áo mưa làm có giống không mặc không?"
"Hả?" Vuốt tóc cô, Tần Nghiêu Huyền cười khẽ nói: "Giống hay không? Lấy dương v*t bằng điện đâm vào cúc hoa em, lấy trứng rung dán vào núm vú và âm hạch, mở mức mạnh nhất, em sẽ có vô vàn cảm xúc khác nhau. Hay em muốn thử ngồi ngựa gỗ một lần?"
Khi nói những lời này mặt hắn thậm chí còn không đỏ tim không run, Đào Hoa nhăn nhó đánh hắn, cong miệng hỏi: "Đồ bại hoại, anh còn không mau đi làm đi?"
Nhưng tay hắn đã trượt vào quần áo cô, dần dần lột bỏ từng món, ôm trọn hai bầu ngực vào trong tay. Núm vú bị thổi một cái, Đào Hoa mềm giọng hừ một tiếng, đầu ngả trên vai hắn nhỏ giọng nói: "Nếu anh làm chuyện này vào ban ngày cẩn thận mất việc đấy."
"Mất việc cũng có thể nuôi được em."
Tần Nghiêu Huyền mút cổ cô, Đào Hoa bởi vì câu nói của hắn mà ngẩng đầu, vươn ngực, rên rỉ một tiếng.
Đối với hắn, Đào Hoa không làm sao chống cự được. Tần Nghiêu Huyền chính là kiểu người của công việc, chụp ảnh thôi cũng có thể lên trang bìa tạp chí, dáng người tốt, sờ lên rất có cảm giác. Còn kỹ thuật trên giường...
Tốt đến mức cô muốn khóc.
Từ lúc đầu Đào Hoa đã lo ngại bọn họ hoan ái nhiều lần như vậy có thể sẽ gây hại cho sức khỏe người đàn ông sắp ba mươi là Tần Nghiêu Huyền hay không, cả đêm cô bị hắn rót một bụng tinh dịch, ngày hôm sau tỉnh dậy có khi nào cô phải đối mặt với một cái xác khô không. Nhưng chẳng bao lâu, sau khi lần nào cũng bị làm đến ngất đi, Đào Hoa đã thay đổi suy nghĩ, có khi nào ngày hôm sau hắn tỉnh dậy đối mặt với các xác khô là cô không.
Người ta nói áo mưa làm giảm khoái cảm, Đào Hoa muốn thử xem sao. Thoải mái quá không chịu nổi cũng không tốt, giảm một chút cũng là chuyện tốt.
Phát hiện cô thất thần, Tần Nghiêu Huyền cố ý thúc mạnh, d*m thủy từ nơi kết hợp chảy ra, khi Đào Hoa sắp cao trào còn cố ý rút côn th*t ra chọc vào miệng cô, xấu xa hỏi: "Có muốn mang bao hay không?"
Quy đầu to lớn chống đỡ yết hầu, Đào Hoa không thể gật đầu cũng không thể lắc, đành vươn lưỡi ra liếm láp phun ra nuốt vào.
Mắt thấy cô không thở nổi nữa, Tần Nghiêu Huyền mới rút côn th*t ra, lấy dịch thể bôi lên môi nàng: "Mang hay không?"
"Ô ô..."
Đào Hoa há miệng muốn nói lại bị hắn nhét côn th*t vào.
Giờ cô đâu còn sức lo chuyện đó, trước mắt hưởng thụ trận tình ái này đã.
Đợi cho mây mưa kết thúc đã là sau mười hai giờ trưa, nắng chiều chiếu rọi căn phòng hoang tàn cũ nát, xuyên qua bức rèm mỏng làm cho quang cách cho chút không chân thực.
"Nghiêu Huyền, em đói bụng."
Ấn bụng dưới một cái, một cỗ tinh dịch thuận theo nơi bí ẩn trượt xuống thảm lông dê trên mặt đất, Đào Hoa không còn sức quản nữa, xoay người ôm gối mềm trên sô pha, chu mỏ nói: "Em muốn ăn KFC, còn có cà ri gà, có thể cho em nhiều salad hoa quả không? A... rau xà lách hơi non một chút, nhiều tương một chút."
Tần Nghiêu Huyền đang bàn công chuyện nghe thế, để điện thoại di động xuống, ôm Đào Hoa hung hăng hôn một cái, "Được."
"Hì hì, Nghiêu Huyền là tốt nhất, anh làm món ăn ngon nhất."
Nam nhân tùy ý mặc áo ngủ màu đen, đai lưng cũng không gài, cứ như vậy mặc tạp dề vào bếp. Đào Hoa không ngừng rình nhìn eo và vai của hắn, nhất cử nhất động của hắn, tiếng dụng cụ cắt gọt vang lên, cô cảm thấy vô cùng tuyệt vời nên lén lút cầm điện thoại chụp bóng lưng Tần Nghiêu Huyền.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cho bạn bè xem hình, tuy chỉ là ba giây nhưng bạn bè xung quanh đã bùng nổ.
"Con mẹ nó! Tiểu Đào cũng có tìm nam nhân chất lượng tốt như vậy!"
Trưởng ký túc xá, người luôn là một nhà văn âm thầm phát biểu: "Đâu chỉ chất lượng tốt, đây quả thật là kim cương vương lão ngũ [1]. Bộ đồ ngủ trên người hắn tôi vừa mới thấy trong chương trình bán hàng cao cấp ở Paris, giá gần bảy chữ số đấy."
[1] Những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Đào Hoa nhìn áo sơ mi tơ tằm bị vò nát bên người, cô cảm giác mình đang ôm một món nợ lên tới con số thiên văn.
"Oa! Vậy lúc nào giới thiệu cho chúng tôi gặp đi! Không ngờ được Tiểu Đào bốn năm trời không yêu, vừa ra tay đã lợi hại như vậy! Nói nhanh, đã có chuyện gì xảy ra vậy!"
"Là hàng xóm." Đào Hoa cười khổ nói, "Tôi tới ăn chực lại bị hắn nhìn thấy... Tôi cũng không phải là vịt con xấu xí."
"Tuy rằng cậu không có ba mẹ là thiên nga trắng nhưng lại có gương mặt thiên nga trắng nha!" Tóc dài trong ký túc cổ vũ, "Chủ nhật cậu đi mua quần áo với tôi, tôi sẽ chỉnh đốn lại cách ăn mặc của cậu từ trên xuống dưới."
"Chủ nhật tôi muốn tăng ca, tích lũy đủ tiền ổn thỏa hơn có thể tự mua đồ cho mình."
Thấy Tần Nghiêu Huyền tìm kiếm trong tủ lạnh một lát, chỉ có chút tương salad, Đào Hoa vội buông điện thoại nói mình ra ngoài mua nhưng Tần Nghiêu Huyền lại lắc đầu nói không cần.
"Em đi tắm trước đi, xong ra có cơm ăn ngay."
Bồn tắm lớn vừa vặn truyền ra âm thanh tít tít, Đào Hoa đang cảm động lại nghe Tần Nghiêu Huyền nói: "Đi đi, tôi đã đổ sữa tắm giúp em rồi."
Vì vậy khi Đào Hoa mở cửa phòng tắm đã thấy trong bồn nổi một đống bong bóng hồng nhạt.
"Những chuyện chưa biết là những chuyện có hy vọng, nếu không dám làm, nhiều năm sau sẽ không biết lý do vì sao mình khóc lóc hối hận."
Trong đầu vang lên những lời này, Đào Hoa một mực nhớ kỹ.
Một món đồ sáu chữ số, miếng ngọc bội màu đen của một người sưu tầm cổ vật. Nghe đồn có hơn hai nghìn năm lịch sử, nhưng không thuộc về triều đại cũ nào, là một miếng ngọc đơn độc, không có điêu khắc, không có ký ấn.
Nói là vật báu hoàng gia tránh cho quá mức giản dị. Nhưng Đào Hoa nhìn qua đã cảm thấy, miếng ngọc này rất hợp với Tần Nghiêu Huyền.
Đeo trên cổ hắn, ẩn hiện bên xương quai xanh, chắc chắn rất đáng chú ý.
Đào Hoa đã đi vay tiền để thanh toán một nửa tiền cọc, chờ qua mấy ngày nữa cổ phiếu lên giá cô sẽ kiếm thêm được một khoản, mua đồ trả nợ xong vẫn còn dư.
Nếu như muốn theo đuổi hắn, cô không thể thoải mái ở nhà ăn như bây giờ. Những ngày này hai người đều ngầm đồng ý với nhau, về khu nhà cao cấp của Tần Nghiêu Huyền ở, cơm nước xong xuôi lăn ra giường ngủ cùng hắn trên chiếc giường thoải mái của hắn.
Hắn là một người bạn phóng khoáng.
Đào Hoa muốn thuê một gian nhà trọ gần công ty, sau đó tới đêm thất tịch tặng ngọc bội cho hắn, nói với hắn đây là kỷ vật kết giao.
"Dù sao... Nhất định cũng không được..."
Cô nghĩ Tần Nghiêu Huyền giàu có và tài giỏi như vậy, làm việc quên cả giấc ngủ. Nhất định là cảm thấy cô quá nghe lời, không gây phiền toái, là khách thuê phòng cũng là bạn bè tốt.
Nhưng, Đào Hoa muốn hơn nữa.
Muốn cùng Tần Nghiêu Huyền nói chuyện yêu đương, nghiêm túc nói với hắn một câu em thích anh.
Trên bàn cơm đã bày salad, Đào Hoa được ăn với vẻ mặt thỏa mãn, cô chủ động dọn dẹp sau khi ăn xong.
"Để đó được rồi, không cần rửa." Tần Nghiêu Huyền mở laptop, mấy quản lý bên kia đã chờ đợi mấy giờ lập tức lên tiếng.
Vài ngày nữa tới thất tích rồi. Hắn đang đẩy nhanh tiến độ hạng mục.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Hoa cố ý đeo bao tay rửa bát, hai mươi phút sau nàng dựa bên cạnh phòng bếp, lén nhìn Tần Nghiêu Huyền đang chăm chỉ làm việc.
"Sao? Em là vỡ chén hả?"
Tần Nghiêu Huyền nói tạm dừng, tắt microphone cười yếu ớt nhìn cô, chỉ thấy gương mặt Đào Hoa ửng đỏ, chân tay luống cuống.
Ngốc nghếch.
"Không có."
Đào Hoa cong khóe môi hừ một tiếng, căng thẳng vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói: "Chuyện này... Nghiêu Huyền, em tìm được một công ty rất gần nhà trọ, gần đây công việc khá bận rộn, em sẽ qua ở bên kia."
"Ở đâu?"
"Lục Thủy Hoa Thành."
Tần Nghiêu Huyền ấn mở list bất động sản của bản thân, nhìn nơi tên gọi Lục Thủy Hoa Thành một lúc, gật đầu nói: "Được."
Đào Hoa có chút mất mát rủ mắt xuống: "Ngày mai em sẽ rời đi, không làm phiền anh nữa. Sau này có cơ hội, hoan nghênh anh tới nhà em làm khách."
Đây là ý không muốn trở lại nữa? Tần Nghiêu Huyền lạnh giọng hỏi: "Chỗ phòng đó rất đẹp, phải thuê cả năm, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Không hổ là chủ nhà, vậy mà hiểu rõ người thuê nhà như vậy!
"Em đã thanh toán hết tiền thuê nhà! Anh đừng lo!" Đào Hoa sợ Tần Nghiêu Huyền lo nghĩ, cắn môi nói: "Em nghe được tin nội bộ nên em đã mua cổ phiếu của Lianda Construction, công ty đã ký hợp đồng với tập đoàn AoShi! Cách đây không lâu tổng giám đốc AoShi đã tự mình đi ký hợp đồng với Lianda Construction! Tổng thống cũng không gặp được vị giám đốc đó vậy mà người đó lại tự mình đi ký! Có thể có quan hệ với tập đoàn AoShi, có cổ phiếu nào không tăng vọt? Đến lúc em kiếm được tiền em sẽ mời anh ăn cơm!"
"Em lấy đâu ra tiền mua cổ phiếu?"
"A, là tiền lương, còn có tiền bán di vật của mẹ." Đào Hoa cười hì hì, "Tuy không phải hàng thật nhưng cũng bán được không ít tiền."
Thấy Đào Hoa hưng phấn như vậy, còn chủ động tới đây nói chuyện này cho hắn nghe, cô muốn kiếm tiền mời cơm hắn, lạnh lẽo trong mắt Tần Nghiêu Huyền càng sâu đậm.
"Tới phòng ngủ trước chờ tôi."
Đào Hoa vừa đi tới cửa, Tần Nghiêu Huyền lập tức bật microphone, lạnh lùng nói: "Hủy bỏ hợp tác, ngay lập tức."
Đào Hoa mặc áo sơ mi rộng thùng thình của hắn, uốn éo trên ghế sô pha quơ ipad, "Ô mai này, còn có kem ly vị socola đấy, ăn thử một lần nhé?"
Thấy nàng chớp đôi mắt to hiếu kỳ, Tần Nghiêu Huyền đang ngồi trên ghế đeo tai nghe bluetooth và microphone ngẩng đầu lên hỏi: "Trong nhà có đồ ăn sao không ăn?"
Đồ ăn trong nhà bây giờ hắn đều nấu theo ý thích và khẩu vị của Đào Hoa. Chẳng lẽ mấy món hắn tự tay làm không thể thỏa mãn được cô?
Tần Nghiêu Huyền vẫn nhớ rõ, tối hôm qua Đào Hoa vẫn còn muốn ăn đồ ăn vặt bên đường, hắn tốn mười phút xếp hàng chỉ để mua một túi bánh cho cô.
Cô tìm kiếm các loại áo mưa trên Ipad.
"Không bằng anh thử xem cái này đi."
Tần Nghiêu Huyền im lặng click vào bộ nội y sexy, cùng mấy đạo cụ trợ hứng, nghiền ngẫm nhìn Đào Hoa: "Là ai nói dù mang thai cũng không cần tôi chịu trách nhiệm? Giờ lại muốn dùng áo mưa rồi sao?"
Bị châm chọc như thế, Đào Hoa hậm hực chui vào lồng ngực Tần Nghiêu Huyền cọ cọ, "Em nghĩ chúng ta nên thử một lần cảm giác mặc áo mưa làm có giống không mặc không?"
"Hả?" Vuốt tóc cô, Tần Nghiêu Huyền cười khẽ nói: "Giống hay không? Lấy dương v*t bằng điện đâm vào cúc hoa em, lấy trứng rung dán vào núm vú và âm hạch, mở mức mạnh nhất, em sẽ có vô vàn cảm xúc khác nhau. Hay em muốn thử ngồi ngựa gỗ một lần?"
Khi nói những lời này mặt hắn thậm chí còn không đỏ tim không run, Đào Hoa nhăn nhó đánh hắn, cong miệng hỏi: "Đồ bại hoại, anh còn không mau đi làm đi?"
Nhưng tay hắn đã trượt vào quần áo cô, dần dần lột bỏ từng món, ôm trọn hai bầu ngực vào trong tay. Núm vú bị thổi một cái, Đào Hoa mềm giọng hừ một tiếng, đầu ngả trên vai hắn nhỏ giọng nói: "Nếu anh làm chuyện này vào ban ngày cẩn thận mất việc đấy."
"Mất việc cũng có thể nuôi được em."
Tần Nghiêu Huyền mút cổ cô, Đào Hoa bởi vì câu nói của hắn mà ngẩng đầu, vươn ngực, rên rỉ một tiếng.
Đối với hắn, Đào Hoa không làm sao chống cự được. Tần Nghiêu Huyền chính là kiểu người của công việc, chụp ảnh thôi cũng có thể lên trang bìa tạp chí, dáng người tốt, sờ lên rất có cảm giác. Còn kỹ thuật trên giường...
Tốt đến mức cô muốn khóc.
Từ lúc đầu Đào Hoa đã lo ngại bọn họ hoan ái nhiều lần như vậy có thể sẽ gây hại cho sức khỏe người đàn ông sắp ba mươi là Tần Nghiêu Huyền hay không, cả đêm cô bị hắn rót một bụng tinh dịch, ngày hôm sau tỉnh dậy có khi nào cô phải đối mặt với một cái xác khô không. Nhưng chẳng bao lâu, sau khi lần nào cũng bị làm đến ngất đi, Đào Hoa đã thay đổi suy nghĩ, có khi nào ngày hôm sau hắn tỉnh dậy đối mặt với các xác khô là cô không.
Người ta nói áo mưa làm giảm khoái cảm, Đào Hoa muốn thử xem sao. Thoải mái quá không chịu nổi cũng không tốt, giảm một chút cũng là chuyện tốt.
Phát hiện cô thất thần, Tần Nghiêu Huyền cố ý thúc mạnh, d*m thủy từ nơi kết hợp chảy ra, khi Đào Hoa sắp cao trào còn cố ý rút côn th*t ra chọc vào miệng cô, xấu xa hỏi: "Có muốn mang bao hay không?"
Quy đầu to lớn chống đỡ yết hầu, Đào Hoa không thể gật đầu cũng không thể lắc, đành vươn lưỡi ra liếm láp phun ra nuốt vào.
Mắt thấy cô không thở nổi nữa, Tần Nghiêu Huyền mới rút côn th*t ra, lấy dịch thể bôi lên môi nàng: "Mang hay không?"
"Ô ô..."
Đào Hoa há miệng muốn nói lại bị hắn nhét côn th*t vào.
Giờ cô đâu còn sức lo chuyện đó, trước mắt hưởng thụ trận tình ái này đã.
Đợi cho mây mưa kết thúc đã là sau mười hai giờ trưa, nắng chiều chiếu rọi căn phòng hoang tàn cũ nát, xuyên qua bức rèm mỏng làm cho quang cách cho chút không chân thực.
"Nghiêu Huyền, em đói bụng."
Ấn bụng dưới một cái, một cỗ tinh dịch thuận theo nơi bí ẩn trượt xuống thảm lông dê trên mặt đất, Đào Hoa không còn sức quản nữa, xoay người ôm gối mềm trên sô pha, chu mỏ nói: "Em muốn ăn KFC, còn có cà ri gà, có thể cho em nhiều salad hoa quả không? A... rau xà lách hơi non một chút, nhiều tương một chút."
Tần Nghiêu Huyền đang bàn công chuyện nghe thế, để điện thoại di động xuống, ôm Đào Hoa hung hăng hôn một cái, "Được."
"Hì hì, Nghiêu Huyền là tốt nhất, anh làm món ăn ngon nhất."
Nam nhân tùy ý mặc áo ngủ màu đen, đai lưng cũng không gài, cứ như vậy mặc tạp dề vào bếp. Đào Hoa không ngừng rình nhìn eo và vai của hắn, nhất cử nhất động của hắn, tiếng dụng cụ cắt gọt vang lên, cô cảm thấy vô cùng tuyệt vời nên lén lút cầm điện thoại chụp bóng lưng Tần Nghiêu Huyền.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cho bạn bè xem hình, tuy chỉ là ba giây nhưng bạn bè xung quanh đã bùng nổ.
"Con mẹ nó! Tiểu Đào cũng có tìm nam nhân chất lượng tốt như vậy!"
Trưởng ký túc xá, người luôn là một nhà văn âm thầm phát biểu: "Đâu chỉ chất lượng tốt, đây quả thật là kim cương vương lão ngũ [1]. Bộ đồ ngủ trên người hắn tôi vừa mới thấy trong chương trình bán hàng cao cấp ở Paris, giá gần bảy chữ số đấy."
[1] Những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Đào Hoa nhìn áo sơ mi tơ tằm bị vò nát bên người, cô cảm giác mình đang ôm một món nợ lên tới con số thiên văn.
"Oa! Vậy lúc nào giới thiệu cho chúng tôi gặp đi! Không ngờ được Tiểu Đào bốn năm trời không yêu, vừa ra tay đã lợi hại như vậy! Nói nhanh, đã có chuyện gì xảy ra vậy!"
"Là hàng xóm." Đào Hoa cười khổ nói, "Tôi tới ăn chực lại bị hắn nhìn thấy... Tôi cũng không phải là vịt con xấu xí."
"Tuy rằng cậu không có ba mẹ là thiên nga trắng nhưng lại có gương mặt thiên nga trắng nha!" Tóc dài trong ký túc cổ vũ, "Chủ nhật cậu đi mua quần áo với tôi, tôi sẽ chỉnh đốn lại cách ăn mặc của cậu từ trên xuống dưới."
"Chủ nhật tôi muốn tăng ca, tích lũy đủ tiền ổn thỏa hơn có thể tự mua đồ cho mình."
Thấy Tần Nghiêu Huyền tìm kiếm trong tủ lạnh một lát, chỉ có chút tương salad, Đào Hoa vội buông điện thoại nói mình ra ngoài mua nhưng Tần Nghiêu Huyền lại lắc đầu nói không cần.
"Em đi tắm trước đi, xong ra có cơm ăn ngay."
Bồn tắm lớn vừa vặn truyền ra âm thanh tít tít, Đào Hoa đang cảm động lại nghe Tần Nghiêu Huyền nói: "Đi đi, tôi đã đổ sữa tắm giúp em rồi."
Vì vậy khi Đào Hoa mở cửa phòng tắm đã thấy trong bồn nổi một đống bong bóng hồng nhạt.
"Những chuyện chưa biết là những chuyện có hy vọng, nếu không dám làm, nhiều năm sau sẽ không biết lý do vì sao mình khóc lóc hối hận."
Trong đầu vang lên những lời này, Đào Hoa một mực nhớ kỹ.
Một món đồ sáu chữ số, miếng ngọc bội màu đen của một người sưu tầm cổ vật. Nghe đồn có hơn hai nghìn năm lịch sử, nhưng không thuộc về triều đại cũ nào, là một miếng ngọc đơn độc, không có điêu khắc, không có ký ấn.
Nói là vật báu hoàng gia tránh cho quá mức giản dị. Nhưng Đào Hoa nhìn qua đã cảm thấy, miếng ngọc này rất hợp với Tần Nghiêu Huyền.
Đeo trên cổ hắn, ẩn hiện bên xương quai xanh, chắc chắn rất đáng chú ý.
Đào Hoa đã đi vay tiền để thanh toán một nửa tiền cọc, chờ qua mấy ngày nữa cổ phiếu lên giá cô sẽ kiếm thêm được một khoản, mua đồ trả nợ xong vẫn còn dư.
Nếu như muốn theo đuổi hắn, cô không thể thoải mái ở nhà ăn như bây giờ. Những ngày này hai người đều ngầm đồng ý với nhau, về khu nhà cao cấp của Tần Nghiêu Huyền ở, cơm nước xong xuôi lăn ra giường ngủ cùng hắn trên chiếc giường thoải mái của hắn.
Hắn là một người bạn phóng khoáng.
Đào Hoa muốn thuê một gian nhà trọ gần công ty, sau đó tới đêm thất tịch tặng ngọc bội cho hắn, nói với hắn đây là kỷ vật kết giao.
"Dù sao... Nhất định cũng không được..."
Cô nghĩ Tần Nghiêu Huyền giàu có và tài giỏi như vậy, làm việc quên cả giấc ngủ. Nhất định là cảm thấy cô quá nghe lời, không gây phiền toái, là khách thuê phòng cũng là bạn bè tốt.
Nhưng, Đào Hoa muốn hơn nữa.
Muốn cùng Tần Nghiêu Huyền nói chuyện yêu đương, nghiêm túc nói với hắn một câu em thích anh.
Trên bàn cơm đã bày salad, Đào Hoa được ăn với vẻ mặt thỏa mãn, cô chủ động dọn dẹp sau khi ăn xong.
"Để đó được rồi, không cần rửa." Tần Nghiêu Huyền mở laptop, mấy quản lý bên kia đã chờ đợi mấy giờ lập tức lên tiếng.
Vài ngày nữa tới thất tích rồi. Hắn đang đẩy nhanh tiến độ hạng mục.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Hoa cố ý đeo bao tay rửa bát, hai mươi phút sau nàng dựa bên cạnh phòng bếp, lén nhìn Tần Nghiêu Huyền đang chăm chỉ làm việc.
"Sao? Em là vỡ chén hả?"
Tần Nghiêu Huyền nói tạm dừng, tắt microphone cười yếu ớt nhìn cô, chỉ thấy gương mặt Đào Hoa ửng đỏ, chân tay luống cuống.
Ngốc nghếch.
"Không có."
Đào Hoa cong khóe môi hừ một tiếng, căng thẳng vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói: "Chuyện này... Nghiêu Huyền, em tìm được một công ty rất gần nhà trọ, gần đây công việc khá bận rộn, em sẽ qua ở bên kia."
"Ở đâu?"
"Lục Thủy Hoa Thành."
Tần Nghiêu Huyền ấn mở list bất động sản của bản thân, nhìn nơi tên gọi Lục Thủy Hoa Thành một lúc, gật đầu nói: "Được."
Đào Hoa có chút mất mát rủ mắt xuống: "Ngày mai em sẽ rời đi, không làm phiền anh nữa. Sau này có cơ hội, hoan nghênh anh tới nhà em làm khách."
Đây là ý không muốn trở lại nữa? Tần Nghiêu Huyền lạnh giọng hỏi: "Chỗ phòng đó rất đẹp, phải thuê cả năm, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Không hổ là chủ nhà, vậy mà hiểu rõ người thuê nhà như vậy!
"Em đã thanh toán hết tiền thuê nhà! Anh đừng lo!" Đào Hoa sợ Tần Nghiêu Huyền lo nghĩ, cắn môi nói: "Em nghe được tin nội bộ nên em đã mua cổ phiếu của Lianda Construction, công ty đã ký hợp đồng với tập đoàn AoShi! Cách đây không lâu tổng giám đốc AoShi đã tự mình đi ký hợp đồng với Lianda Construction! Tổng thống cũng không gặp được vị giám đốc đó vậy mà người đó lại tự mình đi ký! Có thể có quan hệ với tập đoàn AoShi, có cổ phiếu nào không tăng vọt? Đến lúc em kiếm được tiền em sẽ mời anh ăn cơm!"
"Em lấy đâu ra tiền mua cổ phiếu?"
"A, là tiền lương, còn có tiền bán di vật của mẹ." Đào Hoa cười hì hì, "Tuy không phải hàng thật nhưng cũng bán được không ít tiền."
Thấy Đào Hoa hưng phấn như vậy, còn chủ động tới đây nói chuyện này cho hắn nghe, cô muốn kiếm tiền mời cơm hắn, lạnh lẽo trong mắt Tần Nghiêu Huyền càng sâu đậm.
"Tới phòng ngủ trước chờ tôi."
Đào Hoa vừa đi tới cửa, Tần Nghiêu Huyền lập tức bật microphone, lạnh lùng nói: "Hủy bỏ hợp tác, ngay lập tức."
Bình luận facebook