Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Edit:Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Không biết có phải do tối qua Hạ Lan Vi quá hưng phấn hay không mà giờ lại không ngủ được. Nàng lăn qua lộn lại ở trên giường mãi đến khi trăng treo lên cao rồi mới cảm thấy buồn ngủ, mà chìm dần vào giấc ngủ say.
Hi Loan vẫn đang ngồi trong sân, đến khi hạ xuống quân cờ cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy, trường bào lay động, chậm rãi bước về phòng.
Dưới ánh trăng, bóng người chàng kéo dài xiêu vẹo.
Ngày hôm sau, khi Hạ Lan Vi mở mắt ra, bên ngoài ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào mặt.
Nguy rồi, nàng ngủ quên mất.
Không biết hôm qua bị gì mà đến khuya mới ngủ được, không nghĩ tới sáng nay lại dậy muộn như vậy.
Nàng lo lắng thu thập xong chính mình rồi đi tìm Hi Loan, thì thấy chàng đã sớm ngồi trong phòng, đồ ăn sáng cũng đã dọn xong xuôi.
" Tỉnh? Mau lại đây dùng bữa đi". Giọng điệu nhàn nhạt làm cho người ta không thể nghe ra được hỉ nộ.
Chẳng lẽ sư phụ đang tức giận sao?
Đáy lòng Hạ Lan Vi lộp bộp, vội vàng "vâng" một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xuống, trong lòng hổ thẹn mười phần.
Dù sao cũng mới làm đồ đệ của người ta được mấy ngày mà ngày nào cũng dậy muộn, tốt xấu gì nàng cũng đã là người trưởng thành 20 tuổi rồi, chứ không phải 7,8 tuổi nữa.
Nàng cầm lấy bánh bao trên bàn bắt đầu ăn, sau đó liền nhướng mày nghĩ.
Nàng đang ăn cái gì thế này?
Trong bánh bao có nước thịt?. Một chút hương vị cũng không có.
Đây đúng là bánh dở nhất mà nàng từng ăn.
" Sao vậy?".
Hi Loan dừng đũa, nhìn chăm chú vào Hạ Lan Vi, nàng liền cứng ngắc mỉm cười, máy móc ăn xong rồi mở to đôi mắt ngập nước nhìn Hi Loan nói:" Không có gì, do đồ ăn sư phụ nấu quá ngon. Lan Vi chưa bao giờ được ăn đồ ngon như vậy".
À thì, điểm tâm của sư phụ làm thì dù có dở thế nào đi nữa cũng phải khen ngon!
Hi Loan khẽ cười, trong đôi mắt chứa tất cả đều là ý cười tựa như tuyết tan đầu mùa, gió xuân thổi qua mười dặm. Đáy lòng của Hạ Lan Vi cũng theo đó mà trở nên vui vẻ, xem ra lần này nàng vỗ mông ngựa đúng chỗ rồi.
Hi Loan lại gắp thêm một miếng bánh vào chén của Hạ Lan Vi:"Nếu ngon thì con ăn nhiều một chút".
Hạ Lan Vi:"....".
Hạ Lan Vi chấp nhận số phận chọc chọc đồ ăn trong chén nghe Hi Loan nói tiếp:" Nếu con thích ăn bánh này thì ngày mai ta sẽ nói phòng bếp làm nhiều hơn".
Phòng bếp??
Không phải của sư phụ làm sao?
Vậy công sức nàng bỏ ra để biểu hiện chẳng phải uổng phí rồi sao, Hạ Lan Vi cắn một miếng bánh thật to để phát tiết tức giận, vừa nhai vừa nhìn sư phụ đang bình tĩnh ăn cơm, nàng thấy chàng cũng không có biểu hiện bất thường nào.
Nhưng không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy rằng sư phụ nhà mình có chút không giống như trong sách viết.
Hạ Lan Vi xuyên tới đây vừa đúng lúc, lớp học cũng mới dạy được nửa ngày nên rất dễ đuổi kịp chương trình trong hai ngày nghỉ, cho nên hôm nay nàng không cần phải đi học. Nhưng lại bị Hi Loan kéo đi luyện công.
Trải qua lần đầu tiên dẫn khí vào hoàng hôn ngày hôm qua nên hôm nay Hạ Lan Vi chỉ mất một lúc đã tìm lại được cảm giác.
Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, cảm thụ đất trời vạn vật dần dần cảm thấy toàn thân mát lạnh. Trong thoáng chốc liền sinh ra một loại ảo giác như giao hoà cùng núi non đất đai, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, cùng thiên địa hợp làm một thể.
Đến khi nàng chậm rãi mở mắt ra thì liền cảm nhận được một luồng khí ấm áp lắng đọng ở đan điền, nồng đậm hơn so với hôm qua.
Hi Loan đi tới trước mặt Hạ Lan Vi, vui mừng nói:" Lan Vi, vi sư thấy với tư chất của con chỉ cần có tâm đạo vững vàng cùng với chí hướng tiến lên thì đến một ngày nào đó sẽ trở nên rất mạnh".
" Vâng, đồ nhi sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ". Hạ Lan Vi cúi đầu, khom người lại, mặt mày kiên định đáp.
Sẽ có một ngày nàng trở thành cao thủ số một, số hai của Đạo Diễn tông, đến lúc đó, không cần biết nam nữ chính, nữ xứng là ai, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của chính nàng, rồi tìm một chốn bồng lai tiên cảnh, sống một cách nhàn nhã, an ổn.
Trước khi rời đi Hi Loan nhìn chằm chằm vào bóng lưng kiên định của cô bé, nhớ lại đôi mắt long lanh cùng gương mặt ngây thơ ngày thường, mày nhíu lại.
Chàng nhớ lại lời dặn dò lúc trước của sư phụ.
"Hi Loan, con có một kiếp nạn, kiếp nạn này, vì người này nên mới có con, cũng vì vậy mà con hắc hoá".
Hi Loan lúc đó cung kính, nhướng mày:" Sư phụ, đồ nhi không hiểu".
Ngọc Lâm Uyên cúi đầu nhìn đồ đệ mà mình coi trọng nhất, xoay người nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ thở dài nói:" Bắc hoàng thành, đồ đệ duy nhất của con sẽ đến từ Bắc hoàng thành".
Sau khi nói xong liền nhắm hai mắt lại, không nhúc nhích, giống như đã ngủ thật say. Nếu như bình thường, lúc có Túc Hoà ở đó, sợ rằng sẽ lại trêu ghẹo sư phụ mình rằng sao đứng mà cũng có ngủ được. Nhưng vì người này lại là Hi Loan nên chàng biết, lần này, sư phụ đã toạ hoá*.
Toạ hoá: Ý là đã chết
Chàng cũng rất thắc mắc không biết là kiếp nạn gì mà khiến cho sư phụ trước khi toạ hoá còn không quên dặn dò mình, nhưng cũng không dám nhiều lời vì sợ làm trái thiên đạo?
Hi Loan hồi phục lại tinh thần sau hồi ức, nhìn bóng lưng nho nhỏ của Hạ Lan Vi, mặt mũi hơi hoà hoãn, trên mặt cũng xuất hiện một nụ cười.
Nghĩ mọi người đều có vận mệnh của chính mình, nếu thật sự có ngày đó, chàng cũng không sợ. Chàng chỉ hy vọng sẽ dạy dỗ Lan Vi thật tốt.
Hai ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, Hạ Lan Vi vẫn luôn rất chăm chỉ luyện tập dẫn khí theo lời chỉ đạo của Hi Loan.
Ở trên núi dưới sự chỉ đạo của sư phụ nên khả năng dẫn khí vào cơ thể tăng mạnh, hiện tại nó đơn giản giống, nhanh chóng như ăn cơm uống nước vậy.
Sáng sớm nàng lao đến Điện Chủ Phong thật sớm nhưng lại không thấy được bóng dáng màu hồng quen thuộc. Nàng nhìn thời khoá biểu hôm nay mới nhận ra, khó trách, hôm nay học võ, lại là tiết học đặc biệt dạy cho những người mới giống như nàng, Lâm Tư Dao ở Đạo Diễn tông đã mười năm, tiết sơ cấp này hẳn là không cần tới nữa.
Người dạy là Ngô lão sư, trên người cũng mặc một trường bào, nhìn qua thì có chút gầy gò nhưng bù lại tuổi còn rất trẻ, nhìn khoảng 30 tuổi. Bất quá, vạn vạn không nên nhìn mặt đoán tuổi của những người tu tiên.
Vị này nhìn chừng 30 nhưng nói không chừng đã sống đến vài trăm năm rồi. Lớp của nàng hầu như đều là tay mơ, chủ yếu là tiểu hài tử choai choai, nhiều lắm là 10 tuổi.
Thấy Ngô lão sư tới, mọi người rất tự giác đứng vào hàng, Hạ Lan Vi cũng đứng vào đội ngũ.
Ngô lão sư liền cho mọi người đứng trung bình tấn, buộc một chân, nguyên một ngày. Từ lúc sáng sớm tinh mơ cho đến giữa trưa lúc mặt trời chói chang, rồi tiếp tục cho đến hoàng hôn khi mặt trời đã lặn.
Đúng thật là, tại sao đến cổ đại rồi mà vẫn phải huấn luyện là sao!
Hơn nữa còn nghiêm khắc hơn cả huấn luyện quân sự!
Trước kia khi các nàng đi huấn luyện quân sự thì huấn luyện viên cũng sẽ thương tình mà cho bọn họ mà cho nghỉ một chút, mà nàng còn kêu khổ nữa là bây giờ nghĩ lại mới thấy, huấn luyện viên cũ đúng là thiên sứ!
Chờ đến khi kết thúc huấn luyện, trên dưới toàn thân Hạ Lan Vi chỗ nào cũng đau ê ẩm, may mà nàng có thể dùng linh khí giảm bớt một chút mệt mỏi của cơ thể, lúc này mới đủ sức để đi về viện.
Về đến cửa, liền thấy một bóng người mặc bộ quần áo trắng lẳng lặng đứng ở dưới cây đào, đưa lưng về phía nàng, hai tay chắp sau lưng.
Không hiểu sao vừa nhìn thấy Hi Loan, uỷ khuất trong lòng Hạ Lan Vi càng lớn hơn.
Hai chân nhỏ của nàng liền nhanh chóng bạch bạch chạy về phía trước, tội nghiệp mà kéo lấy ống tay áo màu trắng, cúi đầu, rồi vang lên tiếng nói non nớt:" Sư phụ~".
Hạ Lan Vi tựa hồ cũng không ý thức được mình đang làm nũng.
"Lan Vi con sao thế?".
Thanh âm vang lên không giống với Hi Loan.
Hả?
Hạ Lan Vi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào dung nhan tuấn mỹ quen thuộc trước mặt, thốt lên:" Mỹ nhân sư bá?".
Mặt Túc Hoà liền biến sắc.
Nguy rồi, sao nàng lại đem biệt danh của Túc Hoà nói ra chứ!
Đều do Đạo Diễn tông đáng chết từ trên xuống dưới ai cũng mặc một màu trắng! Hại nàng đem sư bá nhận nhầm thành sư phụ!
Hầu như tất cả nam nhân đều không thích được người ta khen đẹp, huống hồ lễ giáo ở cổ đại rất nghiêm ngặt! Cho dù là thế giới tu tiên, thì cũng được coi là bất kính với người lớn tuổi!
Quả nhiên lúc nhìn mặt Túc Hoà đã chuyển sang màu xanh mét.
Hạ Lan Vi vội vàng giải thích:" Chưởng chưởng chưởng môn sư bá, con không có ý đó".
" Quá hay!". Túc Hoà lên tiếng:" Mỹ nhân sư bá! Tên này ta rất thích!".
Túc Hoà ngồi xuống xoa bóp mặt Hạ Lan Vi, cợt nhả cười:" Hắc hắc hắc, tiểu sư điệt con thật có mặt thưởng thức đó! Hoá ra dung mạo ta đẹp như vậy, ngay cả hài tử cũng trầm mê. Nhưng mà, danh dự mỹ nhân sư bá này con phải lén kêu đừng để người ngoài biết đấy!".
Hạ Lan Vi:"......".
Sao nàng cảm thấy giống như vụng trộm sau lưng chồng vậy?
Hạ Lan Vi lắc lắc đầu, nhớ lại những chi tiết miêu tả về mỹ nhân sư bá trong sách, đều như thế này:
[ Túc Hoà đứng trên đài cao, nhìn xuống hàng vạn đệ tử phía dưới, ánh mắt ác liệt, nói một cách chính nghĩa:"Lần trừ ma này, Đạo Diễn tông ta, nghĩa tử bất dung!"]
[ Túc Hoà vỗ bàn đứng dậy, mắt lạnh nhìn thẳng về phía trước, khoé miệng nở nụ cười lạnh:" Có đệ tử của Đạo Diễn tông là ta ở đây, ngươi nói mang đi, là mang đi được sao?"]
[ Trường kiếm trong tay Túc Hoà chỉ về phía trước, nháy mắt đã xuyên qua ngực của một người. Hắn quay đầu nhìn những thi thể của đồng môn. Đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ tươi, tiếp tục xuất chiêu, tóc bay tứ tán, kiếm khí ngất trời:" Dù Đạo Diễn tông chỉ còn lại một người là ta, thì ta cũng muốn quyết tử với ma giáo!"]
Hồi tưởng lại về chưởng môn chân nhân trong tiểu thuyết một chút, rồi nhìn vị nam tử chỉ biết õng ẹo trước mắt. Hạ Lan Vi cảm thấy hoài nghi sâu sắc, không biết có phải chính mình đã xuyên vào đúng quyển tiểu thuyết đó hay không.
Cặp mắt đào hoa của Túc Hoà hơi nhướn lên, trên mặt xuất hiện tia không hảo ý làm Hạ Lan Vi cảm thấy hơi sợ hãi.
Đôi mắt hắn chớp vài cái, dụ dỗ nói:" Tiểu sư điệt, ngươi nói xem dáng dấp của sư phụ nhà ngươi so với sư bá ai đẹp hơn?".
" Khụ khụ khụ". Hạ Lan Vi cảm thấy mình quá xem nhẹ trình độ vô sỉ của mỹ nhân sư bá mất rồi.
Hiển nhiên đây là một câu hỏi khó. Cũng gần giống với câu" Nếu như bạn gái và mẹ cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai trước?";" Bố và mẹ con yêu ai hơn?".
Tất nhiên không thể trả lời một cách qua loa được. Vì vậy Hạ Lan Vi ngọt ngào cười một tiếng, nói với giọng ngọt ngào:" Tất nhiên là mỹ nhân sư bá đẹp hơn rồi hì hì hì".
Kỳ thật thì nếu so sánh một cách công bằng Hi Loan vẫn nhỉnh hơn một chút, lại là vai phản diện nên chắc chắn nhan sắc phải đẹp hơn.
Dù sao Hi Loan cũng không có ở đây, nên nàng trả lời như vậy hẳn là không sao.
Quả nhiên khi nghe xong Túc Hoà liền cất tiếng cười lớn," Cô bé này có vẻ thú vị hơn sư phụ con nhiều lắm!".
" Mỹ nhân sư bá vậy sư phụ con đâu?".
Lúc nãy Hạ Lan Vi đã nhìn xung quanh một vòng nhưng cũng không thấy tung tích của Hi Loan.
"Nga~ ". Túc Hoà giống như đột nhiên nhớ ra nói:" Sư phụ con có việc phải ra ngoài một chuyến, không yên tâm khi để con ở nhà một mình nên nói con đến ở với ta vài ngày".
Hạ Lan Vi gật đầu một cái, nơi này núi sâu hoang dã, nếu chỉ có một mình nàng thì đúng là rất nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Hạ Lan Vi không chút do dự đồng ý. Vì khoảng cách giữa các viện cũng không xa nên cũng không cần thiết phải dùng ngự kiếm. Túc Hoà dùng khinh công rồi ôm tiểu sư điệt bay về.
Ai biết đang bay giữa đường, Túc Hoà liền dừng lại, chậm rãi hạ xuống đem Hạ Lan Vi thả trên mặt đất, thần sắc nghiêm túc ngồi xuống, đặt hai tay lên vai nàng, ánh mắt ưu sầu giống như nhìn người bị bệnh nặng giai đoạn cuối.
Làm da đầu Hạ Lan Vi tê dại:" Sư bá...chúng ta dừng lại làm gì vậy?".
" Không có gì".
Túc Hoà vỗ đầu Hạ Lan Vi mấy cái, thành khẩn nói:" Sư chất...".
" Dạ?".
" Con nên giảm cân rồi".
Hạ Lan Vi:"........".
Do Hạ Lan Vi lần đầu tiên lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, nên Túc Hoà ho nhẹ mấy tiếng giải thích.
" Hay là chúng ta đi bộ về đi, sư bá ngươi cảm thấy ngày nào cũng bay tới bay lui thật không thú vị, chúng ta đi bộ còn có thể nhìn được một chút phong cảnh ở hai bên đường".
Hạ Lan Vi thả lỏng bắp chân một chút rồi nghĩ, ngắm phong cảnh sao?
Ha hả...
Nhưng Túc Hoà đã nói như vậy rồi nên Hạ Lan Vi đành phải nghe theo. Mới vừa đi được vài bước thì Túc Hoà đã bắt đầu lải nhải:" Tiểu sư điệt à, con có muốn nghe một chút về lịch sử sư bá làm thế nào để mê đảo hàng vạn thiếu nữ ở giới tu tiên không?".
Hạ Lan Vi thầm nghĩ "Đây mới là trọng điểm chứ gì? Ngắm phong cảnh cái gì đều là lừa đảo. Quả nhiên nàng vẫn quá non nớt nên mới bị lừa".
Dĩ nhiên là Túc Hoà không đợi Hạ Lan Vi đồng ý liền bắt đầu nói về chuyện phong lưu của hắn.
Tỷ dụ như năm đó có một đôi tỷ muội xinh đẹp thuộc môn phải xx đồng thời coi trọng hắn, sau đó hai người đó liền xẩy ra xích mích với nhau rồi trở thành kẻ thù, đến bây giờ vẫn như nước với lửa không hề qua lại với nhau.
Lại tỷ như năm đó hắn đi nhân gian trừ ma, làm một vị công chúa đối với hắn vừa gặp đã thương. Sau khi bị hắn cự tuyệt liền bắt đầu nuôi 3000 nam sủng, mà mỗi người mắt, mũi, miệng đều tương tự hắn vài phần.
Lại tỷ như có tiếp một vị là đệ tử dòng chính của tu tiên đại tông, vốn dĩ đã có hôn ước rồi nhưng vì hắn nên đã vứt bỏ vị hôn thê, đến tận bây giờ vẫn còn chờ hắn.
Lại tỷ như cho dù hắn đã ở ẩn nhiều năm nhưng vẫn luôn đứng trong 5 người đẹp nhất trong bảng xếp hạng mỹ nam của tiên giới.
Hạ Lan Vi lắng nghe hắn nói, nàng cảm thấy hoài nghi sâu sắc có phải là Túc Hoà vì muốn khoe tiểu sử phong lưu với nàng nên mới đề nghị đi bộ hay không.
Dọc đường Túc Hoà nói rất nhiều nhưng trọng điểm vẫn là việc hắn ở tiên giới được rất nhiều người hoan nghênh.
Cuối cùng Túc Hoà thở dài rồi kết lại một câu:
" Ai...chỉ tại ta trời sinh lệ chất khó từ bỏ...".
Hạ Lan Vi: Thật muốn một cước đạp bay người này?
"Lan Vi! Muội tới rồi!".
Lâm Tư Dao đứng từ phía xa đã nhìn thấy sư phụ nhà mình nói liến thoắng bên tai tiểu sư muội. Làm nàng âm thầm trợn trắng mắt, trong lòng khẳng định chắc chắn sư phụ nhà mình lại nói chuyện đào hoa năm xưa của hắn với sư muội. Nàng đã nghe những cái đó đến mức lỗ tai sắp mọc kén rồi.
" Sư tỷ!".
Hạ Lan Vi chưa bao giờ vui vẻ như việc thấy Lâm Tư Dao lúc này, nàng kích động, tránh tay Túc Hoà chạy về phía trước rồi ôm lấy Lâm Tư Dao.
Khi biết Hạ Lan Vi có thể ở lại đây mất ngày, Lâm Tư Dao liền cảm thấy rất vui vẻ.
Hiện nay đệ tử của sư phụ nàng có rất ít nữ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có 3 người gồm 2 sư tỷ cùng với nàng. Nhưng một người đã lấy chồng rồi, người còn lại thì ra ngoài rèn luyện, còn một tiểu sư muội nữa nhưng còn rất nhỏ, đợi đến khi đủ tuổi rồi mới được đưa đến Đạo Diễn tông bái sư.
Cho nên sau khi Hạ Lan Vi dùng xong cơm chiều, liền bị Lâm Tư Dao kéo đi tản bộ nói chuyện phiếm.
Bản thân Hạ Lan Vi không phải là còn nít, miệng cũng rất ngọt, lại thêm được nói chuyện cùng với người nàng rất thích nên cuộc trò chuyện của hai người rất hài hoà, rất nhanh sau đó đã vang lên tiếng cười của cả hai ở trong sân.
Hai người đang đi tới đi lui thì phía trước mặt liền xuất hiện một vật thể đen nhánh không rõ ràng, nhìn kỹ lại thì hoá ra là một tiểu hài đồng.
"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây!". Tiểu hắc ảnh lên tiếng.
Thanh âm này hình như có chút quen thuộc?
Hạ Lan Vi nương theo ánh trăng nhìn lại lần nữa thì nhận ra đây không phải là Sở Minh mấy ngày trước bị thương sao?
Beta: Đậu Xanh
Không biết có phải do tối qua Hạ Lan Vi quá hưng phấn hay không mà giờ lại không ngủ được. Nàng lăn qua lộn lại ở trên giường mãi đến khi trăng treo lên cao rồi mới cảm thấy buồn ngủ, mà chìm dần vào giấc ngủ say.
Hi Loan vẫn đang ngồi trong sân, đến khi hạ xuống quân cờ cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy, trường bào lay động, chậm rãi bước về phòng.
Dưới ánh trăng, bóng người chàng kéo dài xiêu vẹo.
Ngày hôm sau, khi Hạ Lan Vi mở mắt ra, bên ngoài ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào mặt.
Nguy rồi, nàng ngủ quên mất.
Không biết hôm qua bị gì mà đến khuya mới ngủ được, không nghĩ tới sáng nay lại dậy muộn như vậy.
Nàng lo lắng thu thập xong chính mình rồi đi tìm Hi Loan, thì thấy chàng đã sớm ngồi trong phòng, đồ ăn sáng cũng đã dọn xong xuôi.
" Tỉnh? Mau lại đây dùng bữa đi". Giọng điệu nhàn nhạt làm cho người ta không thể nghe ra được hỉ nộ.
Chẳng lẽ sư phụ đang tức giận sao?
Đáy lòng Hạ Lan Vi lộp bộp, vội vàng "vâng" một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xuống, trong lòng hổ thẹn mười phần.
Dù sao cũng mới làm đồ đệ của người ta được mấy ngày mà ngày nào cũng dậy muộn, tốt xấu gì nàng cũng đã là người trưởng thành 20 tuổi rồi, chứ không phải 7,8 tuổi nữa.
Nàng cầm lấy bánh bao trên bàn bắt đầu ăn, sau đó liền nhướng mày nghĩ.
Nàng đang ăn cái gì thế này?
Trong bánh bao có nước thịt?. Một chút hương vị cũng không có.
Đây đúng là bánh dở nhất mà nàng từng ăn.
" Sao vậy?".
Hi Loan dừng đũa, nhìn chăm chú vào Hạ Lan Vi, nàng liền cứng ngắc mỉm cười, máy móc ăn xong rồi mở to đôi mắt ngập nước nhìn Hi Loan nói:" Không có gì, do đồ ăn sư phụ nấu quá ngon. Lan Vi chưa bao giờ được ăn đồ ngon như vậy".
À thì, điểm tâm của sư phụ làm thì dù có dở thế nào đi nữa cũng phải khen ngon!
Hi Loan khẽ cười, trong đôi mắt chứa tất cả đều là ý cười tựa như tuyết tan đầu mùa, gió xuân thổi qua mười dặm. Đáy lòng của Hạ Lan Vi cũng theo đó mà trở nên vui vẻ, xem ra lần này nàng vỗ mông ngựa đúng chỗ rồi.
Hi Loan lại gắp thêm một miếng bánh vào chén của Hạ Lan Vi:"Nếu ngon thì con ăn nhiều một chút".
Hạ Lan Vi:"....".
Hạ Lan Vi chấp nhận số phận chọc chọc đồ ăn trong chén nghe Hi Loan nói tiếp:" Nếu con thích ăn bánh này thì ngày mai ta sẽ nói phòng bếp làm nhiều hơn".
Phòng bếp??
Không phải của sư phụ làm sao?
Vậy công sức nàng bỏ ra để biểu hiện chẳng phải uổng phí rồi sao, Hạ Lan Vi cắn một miếng bánh thật to để phát tiết tức giận, vừa nhai vừa nhìn sư phụ đang bình tĩnh ăn cơm, nàng thấy chàng cũng không có biểu hiện bất thường nào.
Nhưng không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy rằng sư phụ nhà mình có chút không giống như trong sách viết.
Hạ Lan Vi xuyên tới đây vừa đúng lúc, lớp học cũng mới dạy được nửa ngày nên rất dễ đuổi kịp chương trình trong hai ngày nghỉ, cho nên hôm nay nàng không cần phải đi học. Nhưng lại bị Hi Loan kéo đi luyện công.
Trải qua lần đầu tiên dẫn khí vào hoàng hôn ngày hôm qua nên hôm nay Hạ Lan Vi chỉ mất một lúc đã tìm lại được cảm giác.
Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, cảm thụ đất trời vạn vật dần dần cảm thấy toàn thân mát lạnh. Trong thoáng chốc liền sinh ra một loại ảo giác như giao hoà cùng núi non đất đai, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, cùng thiên địa hợp làm một thể.
Đến khi nàng chậm rãi mở mắt ra thì liền cảm nhận được một luồng khí ấm áp lắng đọng ở đan điền, nồng đậm hơn so với hôm qua.
Hi Loan đi tới trước mặt Hạ Lan Vi, vui mừng nói:" Lan Vi, vi sư thấy với tư chất của con chỉ cần có tâm đạo vững vàng cùng với chí hướng tiến lên thì đến một ngày nào đó sẽ trở nên rất mạnh".
" Vâng, đồ nhi sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ". Hạ Lan Vi cúi đầu, khom người lại, mặt mày kiên định đáp.
Sẽ có một ngày nàng trở thành cao thủ số một, số hai của Đạo Diễn tông, đến lúc đó, không cần biết nam nữ chính, nữ xứng là ai, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của chính nàng, rồi tìm một chốn bồng lai tiên cảnh, sống một cách nhàn nhã, an ổn.
Trước khi rời đi Hi Loan nhìn chằm chằm vào bóng lưng kiên định của cô bé, nhớ lại đôi mắt long lanh cùng gương mặt ngây thơ ngày thường, mày nhíu lại.
Chàng nhớ lại lời dặn dò lúc trước của sư phụ.
"Hi Loan, con có một kiếp nạn, kiếp nạn này, vì người này nên mới có con, cũng vì vậy mà con hắc hoá".
Hi Loan lúc đó cung kính, nhướng mày:" Sư phụ, đồ nhi không hiểu".
Ngọc Lâm Uyên cúi đầu nhìn đồ đệ mà mình coi trọng nhất, xoay người nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ thở dài nói:" Bắc hoàng thành, đồ đệ duy nhất của con sẽ đến từ Bắc hoàng thành".
Sau khi nói xong liền nhắm hai mắt lại, không nhúc nhích, giống như đã ngủ thật say. Nếu như bình thường, lúc có Túc Hoà ở đó, sợ rằng sẽ lại trêu ghẹo sư phụ mình rằng sao đứng mà cũng có ngủ được. Nhưng vì người này lại là Hi Loan nên chàng biết, lần này, sư phụ đã toạ hoá*.
Toạ hoá: Ý là đã chết
Chàng cũng rất thắc mắc không biết là kiếp nạn gì mà khiến cho sư phụ trước khi toạ hoá còn không quên dặn dò mình, nhưng cũng không dám nhiều lời vì sợ làm trái thiên đạo?
Hi Loan hồi phục lại tinh thần sau hồi ức, nhìn bóng lưng nho nhỏ của Hạ Lan Vi, mặt mũi hơi hoà hoãn, trên mặt cũng xuất hiện một nụ cười.
Nghĩ mọi người đều có vận mệnh của chính mình, nếu thật sự có ngày đó, chàng cũng không sợ. Chàng chỉ hy vọng sẽ dạy dỗ Lan Vi thật tốt.
Hai ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, Hạ Lan Vi vẫn luôn rất chăm chỉ luyện tập dẫn khí theo lời chỉ đạo của Hi Loan.
Ở trên núi dưới sự chỉ đạo của sư phụ nên khả năng dẫn khí vào cơ thể tăng mạnh, hiện tại nó đơn giản giống, nhanh chóng như ăn cơm uống nước vậy.
Sáng sớm nàng lao đến Điện Chủ Phong thật sớm nhưng lại không thấy được bóng dáng màu hồng quen thuộc. Nàng nhìn thời khoá biểu hôm nay mới nhận ra, khó trách, hôm nay học võ, lại là tiết học đặc biệt dạy cho những người mới giống như nàng, Lâm Tư Dao ở Đạo Diễn tông đã mười năm, tiết sơ cấp này hẳn là không cần tới nữa.
Người dạy là Ngô lão sư, trên người cũng mặc một trường bào, nhìn qua thì có chút gầy gò nhưng bù lại tuổi còn rất trẻ, nhìn khoảng 30 tuổi. Bất quá, vạn vạn không nên nhìn mặt đoán tuổi của những người tu tiên.
Vị này nhìn chừng 30 nhưng nói không chừng đã sống đến vài trăm năm rồi. Lớp của nàng hầu như đều là tay mơ, chủ yếu là tiểu hài tử choai choai, nhiều lắm là 10 tuổi.
Thấy Ngô lão sư tới, mọi người rất tự giác đứng vào hàng, Hạ Lan Vi cũng đứng vào đội ngũ.
Ngô lão sư liền cho mọi người đứng trung bình tấn, buộc một chân, nguyên một ngày. Từ lúc sáng sớm tinh mơ cho đến giữa trưa lúc mặt trời chói chang, rồi tiếp tục cho đến hoàng hôn khi mặt trời đã lặn.
Đúng thật là, tại sao đến cổ đại rồi mà vẫn phải huấn luyện là sao!
Hơn nữa còn nghiêm khắc hơn cả huấn luyện quân sự!
Trước kia khi các nàng đi huấn luyện quân sự thì huấn luyện viên cũng sẽ thương tình mà cho bọn họ mà cho nghỉ một chút, mà nàng còn kêu khổ nữa là bây giờ nghĩ lại mới thấy, huấn luyện viên cũ đúng là thiên sứ!
Chờ đến khi kết thúc huấn luyện, trên dưới toàn thân Hạ Lan Vi chỗ nào cũng đau ê ẩm, may mà nàng có thể dùng linh khí giảm bớt một chút mệt mỏi của cơ thể, lúc này mới đủ sức để đi về viện.
Về đến cửa, liền thấy một bóng người mặc bộ quần áo trắng lẳng lặng đứng ở dưới cây đào, đưa lưng về phía nàng, hai tay chắp sau lưng.
Không hiểu sao vừa nhìn thấy Hi Loan, uỷ khuất trong lòng Hạ Lan Vi càng lớn hơn.
Hai chân nhỏ của nàng liền nhanh chóng bạch bạch chạy về phía trước, tội nghiệp mà kéo lấy ống tay áo màu trắng, cúi đầu, rồi vang lên tiếng nói non nớt:" Sư phụ~".
Hạ Lan Vi tựa hồ cũng không ý thức được mình đang làm nũng.
"Lan Vi con sao thế?".
Thanh âm vang lên không giống với Hi Loan.
Hả?
Hạ Lan Vi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào dung nhan tuấn mỹ quen thuộc trước mặt, thốt lên:" Mỹ nhân sư bá?".
Mặt Túc Hoà liền biến sắc.
Nguy rồi, sao nàng lại đem biệt danh của Túc Hoà nói ra chứ!
Đều do Đạo Diễn tông đáng chết từ trên xuống dưới ai cũng mặc một màu trắng! Hại nàng đem sư bá nhận nhầm thành sư phụ!
Hầu như tất cả nam nhân đều không thích được người ta khen đẹp, huống hồ lễ giáo ở cổ đại rất nghiêm ngặt! Cho dù là thế giới tu tiên, thì cũng được coi là bất kính với người lớn tuổi!
Quả nhiên lúc nhìn mặt Túc Hoà đã chuyển sang màu xanh mét.
Hạ Lan Vi vội vàng giải thích:" Chưởng chưởng chưởng môn sư bá, con không có ý đó".
" Quá hay!". Túc Hoà lên tiếng:" Mỹ nhân sư bá! Tên này ta rất thích!".
Túc Hoà ngồi xuống xoa bóp mặt Hạ Lan Vi, cợt nhả cười:" Hắc hắc hắc, tiểu sư điệt con thật có mặt thưởng thức đó! Hoá ra dung mạo ta đẹp như vậy, ngay cả hài tử cũng trầm mê. Nhưng mà, danh dự mỹ nhân sư bá này con phải lén kêu đừng để người ngoài biết đấy!".
Hạ Lan Vi:"......".
Sao nàng cảm thấy giống như vụng trộm sau lưng chồng vậy?
Hạ Lan Vi lắc lắc đầu, nhớ lại những chi tiết miêu tả về mỹ nhân sư bá trong sách, đều như thế này:
[ Túc Hoà đứng trên đài cao, nhìn xuống hàng vạn đệ tử phía dưới, ánh mắt ác liệt, nói một cách chính nghĩa:"Lần trừ ma này, Đạo Diễn tông ta, nghĩa tử bất dung!"]
[ Túc Hoà vỗ bàn đứng dậy, mắt lạnh nhìn thẳng về phía trước, khoé miệng nở nụ cười lạnh:" Có đệ tử của Đạo Diễn tông là ta ở đây, ngươi nói mang đi, là mang đi được sao?"]
[ Trường kiếm trong tay Túc Hoà chỉ về phía trước, nháy mắt đã xuyên qua ngực của một người. Hắn quay đầu nhìn những thi thể của đồng môn. Đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ tươi, tiếp tục xuất chiêu, tóc bay tứ tán, kiếm khí ngất trời:" Dù Đạo Diễn tông chỉ còn lại một người là ta, thì ta cũng muốn quyết tử với ma giáo!"]
Hồi tưởng lại về chưởng môn chân nhân trong tiểu thuyết một chút, rồi nhìn vị nam tử chỉ biết õng ẹo trước mắt. Hạ Lan Vi cảm thấy hoài nghi sâu sắc, không biết có phải chính mình đã xuyên vào đúng quyển tiểu thuyết đó hay không.
Cặp mắt đào hoa của Túc Hoà hơi nhướn lên, trên mặt xuất hiện tia không hảo ý làm Hạ Lan Vi cảm thấy hơi sợ hãi.
Đôi mắt hắn chớp vài cái, dụ dỗ nói:" Tiểu sư điệt, ngươi nói xem dáng dấp của sư phụ nhà ngươi so với sư bá ai đẹp hơn?".
" Khụ khụ khụ". Hạ Lan Vi cảm thấy mình quá xem nhẹ trình độ vô sỉ của mỹ nhân sư bá mất rồi.
Hiển nhiên đây là một câu hỏi khó. Cũng gần giống với câu" Nếu như bạn gái và mẹ cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai trước?";" Bố và mẹ con yêu ai hơn?".
Tất nhiên không thể trả lời một cách qua loa được. Vì vậy Hạ Lan Vi ngọt ngào cười một tiếng, nói với giọng ngọt ngào:" Tất nhiên là mỹ nhân sư bá đẹp hơn rồi hì hì hì".
Kỳ thật thì nếu so sánh một cách công bằng Hi Loan vẫn nhỉnh hơn một chút, lại là vai phản diện nên chắc chắn nhan sắc phải đẹp hơn.
Dù sao Hi Loan cũng không có ở đây, nên nàng trả lời như vậy hẳn là không sao.
Quả nhiên khi nghe xong Túc Hoà liền cất tiếng cười lớn," Cô bé này có vẻ thú vị hơn sư phụ con nhiều lắm!".
" Mỹ nhân sư bá vậy sư phụ con đâu?".
Lúc nãy Hạ Lan Vi đã nhìn xung quanh một vòng nhưng cũng không thấy tung tích của Hi Loan.
"Nga~ ". Túc Hoà giống như đột nhiên nhớ ra nói:" Sư phụ con có việc phải ra ngoài một chuyến, không yên tâm khi để con ở nhà một mình nên nói con đến ở với ta vài ngày".
Hạ Lan Vi gật đầu một cái, nơi này núi sâu hoang dã, nếu chỉ có một mình nàng thì đúng là rất nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Hạ Lan Vi không chút do dự đồng ý. Vì khoảng cách giữa các viện cũng không xa nên cũng không cần thiết phải dùng ngự kiếm. Túc Hoà dùng khinh công rồi ôm tiểu sư điệt bay về.
Ai biết đang bay giữa đường, Túc Hoà liền dừng lại, chậm rãi hạ xuống đem Hạ Lan Vi thả trên mặt đất, thần sắc nghiêm túc ngồi xuống, đặt hai tay lên vai nàng, ánh mắt ưu sầu giống như nhìn người bị bệnh nặng giai đoạn cuối.
Làm da đầu Hạ Lan Vi tê dại:" Sư bá...chúng ta dừng lại làm gì vậy?".
" Không có gì".
Túc Hoà vỗ đầu Hạ Lan Vi mấy cái, thành khẩn nói:" Sư chất...".
" Dạ?".
" Con nên giảm cân rồi".
Hạ Lan Vi:"........".
Do Hạ Lan Vi lần đầu tiên lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, nên Túc Hoà ho nhẹ mấy tiếng giải thích.
" Hay là chúng ta đi bộ về đi, sư bá ngươi cảm thấy ngày nào cũng bay tới bay lui thật không thú vị, chúng ta đi bộ còn có thể nhìn được một chút phong cảnh ở hai bên đường".
Hạ Lan Vi thả lỏng bắp chân một chút rồi nghĩ, ngắm phong cảnh sao?
Ha hả...
Nhưng Túc Hoà đã nói như vậy rồi nên Hạ Lan Vi đành phải nghe theo. Mới vừa đi được vài bước thì Túc Hoà đã bắt đầu lải nhải:" Tiểu sư điệt à, con có muốn nghe một chút về lịch sử sư bá làm thế nào để mê đảo hàng vạn thiếu nữ ở giới tu tiên không?".
Hạ Lan Vi thầm nghĩ "Đây mới là trọng điểm chứ gì? Ngắm phong cảnh cái gì đều là lừa đảo. Quả nhiên nàng vẫn quá non nớt nên mới bị lừa".
Dĩ nhiên là Túc Hoà không đợi Hạ Lan Vi đồng ý liền bắt đầu nói về chuyện phong lưu của hắn.
Tỷ dụ như năm đó có một đôi tỷ muội xinh đẹp thuộc môn phải xx đồng thời coi trọng hắn, sau đó hai người đó liền xẩy ra xích mích với nhau rồi trở thành kẻ thù, đến bây giờ vẫn như nước với lửa không hề qua lại với nhau.
Lại tỷ như năm đó hắn đi nhân gian trừ ma, làm một vị công chúa đối với hắn vừa gặp đã thương. Sau khi bị hắn cự tuyệt liền bắt đầu nuôi 3000 nam sủng, mà mỗi người mắt, mũi, miệng đều tương tự hắn vài phần.
Lại tỷ như có tiếp một vị là đệ tử dòng chính của tu tiên đại tông, vốn dĩ đã có hôn ước rồi nhưng vì hắn nên đã vứt bỏ vị hôn thê, đến tận bây giờ vẫn còn chờ hắn.
Lại tỷ như cho dù hắn đã ở ẩn nhiều năm nhưng vẫn luôn đứng trong 5 người đẹp nhất trong bảng xếp hạng mỹ nam của tiên giới.
Hạ Lan Vi lắng nghe hắn nói, nàng cảm thấy hoài nghi sâu sắc có phải là Túc Hoà vì muốn khoe tiểu sử phong lưu với nàng nên mới đề nghị đi bộ hay không.
Dọc đường Túc Hoà nói rất nhiều nhưng trọng điểm vẫn là việc hắn ở tiên giới được rất nhiều người hoan nghênh.
Cuối cùng Túc Hoà thở dài rồi kết lại một câu:
" Ai...chỉ tại ta trời sinh lệ chất khó từ bỏ...".
Hạ Lan Vi: Thật muốn một cước đạp bay người này?
"Lan Vi! Muội tới rồi!".
Lâm Tư Dao đứng từ phía xa đã nhìn thấy sư phụ nhà mình nói liến thoắng bên tai tiểu sư muội. Làm nàng âm thầm trợn trắng mắt, trong lòng khẳng định chắc chắn sư phụ nhà mình lại nói chuyện đào hoa năm xưa của hắn với sư muội. Nàng đã nghe những cái đó đến mức lỗ tai sắp mọc kén rồi.
" Sư tỷ!".
Hạ Lan Vi chưa bao giờ vui vẻ như việc thấy Lâm Tư Dao lúc này, nàng kích động, tránh tay Túc Hoà chạy về phía trước rồi ôm lấy Lâm Tư Dao.
Khi biết Hạ Lan Vi có thể ở lại đây mất ngày, Lâm Tư Dao liền cảm thấy rất vui vẻ.
Hiện nay đệ tử của sư phụ nàng có rất ít nữ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có 3 người gồm 2 sư tỷ cùng với nàng. Nhưng một người đã lấy chồng rồi, người còn lại thì ra ngoài rèn luyện, còn một tiểu sư muội nữa nhưng còn rất nhỏ, đợi đến khi đủ tuổi rồi mới được đưa đến Đạo Diễn tông bái sư.
Cho nên sau khi Hạ Lan Vi dùng xong cơm chiều, liền bị Lâm Tư Dao kéo đi tản bộ nói chuyện phiếm.
Bản thân Hạ Lan Vi không phải là còn nít, miệng cũng rất ngọt, lại thêm được nói chuyện cùng với người nàng rất thích nên cuộc trò chuyện của hai người rất hài hoà, rất nhanh sau đó đã vang lên tiếng cười của cả hai ở trong sân.
Hai người đang đi tới đi lui thì phía trước mặt liền xuất hiện một vật thể đen nhánh không rõ ràng, nhìn kỹ lại thì hoá ra là một tiểu hài đồng.
"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây!". Tiểu hắc ảnh lên tiếng.
Thanh âm này hình như có chút quen thuộc?
Hạ Lan Vi nương theo ánh trăng nhìn lại lần nữa thì nhận ra đây không phải là Sở Minh mấy ngày trước bị thương sao?
Bình luận facebook