-
Tháng 9 - Tôi và Em
Tôi sắp sơ sơ vài cái áo sơ mi, cố nhớ xem còn quên cái gì nữa không, phiếu số 2, cmnd, giấy báo, tài liệu, bút viết...
Tôi vẽ lên trong đầu bất cứ thứ gì tôi có thể quên được, rồi bất chợt gần như hữu ý.
Tôi nhớ đến em.
Có lẽ giờ này em đã không còn ở Tánh Linh nữa rồi.
Tánh Linh buồn hiu quạnh, lạnh lẽo và xơ xác. Heo hút những cơn gió khô khan. Sân trường vắng ngắt, em đã đi thật rồi…
Dù không phải lần đầu đi xa, nhưng lần này. Tôi đi mang theo một khát vọng riêng, quàng lên vai nổi trống trải không vần. Tôi và em xa nhau, mỗi đứa một ước mơ, thầm mong cuộc sống của em sẽ có những niềm vui, những mảng màu tươi hòa nắng nhạt. Như sớm mùa thu em hay đứng tựa lan can.
Đất buồn rầu. Trời xanh, gió nhẹ nhàng lây cành cây ở lại chờ con đường đến lớp.
Xa thật rồi.
Tôi cũng nên đi thôi!
Tạm biệt Tánh Linh, tạm biệt!
28/6/2015.
-------
19/9/2020
Đó là lần tôi rời Tánh Linh đi Sài Gòn thi tốt nghiệp. Sau 5 năm, tên người con gái đó, giờ thành những chữ cái và chúng sắp vào nhau theo một trật tự tôi thấy khắp mọi nơi.
Chỉ có kí ức còn ở lại.
Tôi tính cũng viết một bài cảm động như vậy, ngày mình bay đi sing. Cái ngày đó thì chưa thấy tới, nhưng cái thằng đồng nghiệp thì hay vẫn xỉa sang: “This is not english, but I can understand it" mỗi khi tôi comment vào PR của nó. Tiếng anh thì bình thường hoài không thấy ngon lên, trong khi mấy câu chửi thề thì đã chửi chuẩn tới mức không sai tông nào, bậy thật sự.
Quay lại chuyện đi viết một thứ văn cảm động như ngày xưa nhân dịp chưa xảy ra. Nó tự nhiên khó. Nỗi buồn đó tôi không còn biết rõ, điều gì làm con tim thắt lại và dân lên khó thở, nghẹn ngào.
Cây cỏ bên đường giờ lây vì gió, không do mong chờ cái gì. Mây xám trên trời thì trông não nè thật và vì trời mưa thì ướt, lạnh, dơ. Điều tôi muốn cất lên từ tiếng lòng là câu chửi chứ không phải một bài hát buồn.
“Cuối tuần rồi, mưa mưa cl”.
Như thế thì…tôi đã hết yêu em chưa?
Đùa một chút, thật ra tôi là một người mang thế giới quang riêng và nói chung là có nhiều ưu điểm. Mới thứ 6 tuần đầu tiên của tháng trước, tôi còn dắt một ông cụ băng qua đường mà không cần cảm ơn, sau đó nhân tiện xin số một cô bé xinh xắn.
Nói chung là buồn như thế thì không mấy. Và dẫu có thì cũng không hay viết ra.
Gần đây tính chuyển ra ở chung cư, để gặp gỡ những con người khác nhau, làm những công việc khác nhau. Nói chuyện và lắng nghe những câu chuyện của họ. Để học hỏi và trưởng thành hơn. Dù có một chị bảo tôi sẽ tiếc nuối nếu cố trưởng thành sớm, những mà…
Ai sẽ đợi tôi? Hoặc tôi đang đợi điều gì?
Ai cũng có vấn đề riêng của mình. Tôi cũng thế, của tôi là làm sao để lần sau xin số bị chê xấu trai không quê nữa, hoặc quan trọng hơn là làm sao để quê mà vẫn stay cool.
.th
Tôi vẽ lên trong đầu bất cứ thứ gì tôi có thể quên được, rồi bất chợt gần như hữu ý.
Tôi nhớ đến em.
Có lẽ giờ này em đã không còn ở Tánh Linh nữa rồi.
Tánh Linh buồn hiu quạnh, lạnh lẽo và xơ xác. Heo hút những cơn gió khô khan. Sân trường vắng ngắt, em đã đi thật rồi…
Dù không phải lần đầu đi xa, nhưng lần này. Tôi đi mang theo một khát vọng riêng, quàng lên vai nổi trống trải không vần. Tôi và em xa nhau, mỗi đứa một ước mơ, thầm mong cuộc sống của em sẽ có những niềm vui, những mảng màu tươi hòa nắng nhạt. Như sớm mùa thu em hay đứng tựa lan can.
Đất buồn rầu. Trời xanh, gió nhẹ nhàng lây cành cây ở lại chờ con đường đến lớp.
Xa thật rồi.
Tôi cũng nên đi thôi!
Tạm biệt Tánh Linh, tạm biệt!
28/6/2015.
-------
19/9/2020
Đó là lần tôi rời Tánh Linh đi Sài Gòn thi tốt nghiệp. Sau 5 năm, tên người con gái đó, giờ thành những chữ cái và chúng sắp vào nhau theo một trật tự tôi thấy khắp mọi nơi.
Chỉ có kí ức còn ở lại.
Tôi tính cũng viết một bài cảm động như vậy, ngày mình bay đi sing. Cái ngày đó thì chưa thấy tới, nhưng cái thằng đồng nghiệp thì hay vẫn xỉa sang: “This is not english, but I can understand it" mỗi khi tôi comment vào PR của nó. Tiếng anh thì bình thường hoài không thấy ngon lên, trong khi mấy câu chửi thề thì đã chửi chuẩn tới mức không sai tông nào, bậy thật sự.
Quay lại chuyện đi viết một thứ văn cảm động như ngày xưa nhân dịp chưa xảy ra. Nó tự nhiên khó. Nỗi buồn đó tôi không còn biết rõ, điều gì làm con tim thắt lại và dân lên khó thở, nghẹn ngào.
Cây cỏ bên đường giờ lây vì gió, không do mong chờ cái gì. Mây xám trên trời thì trông não nè thật và vì trời mưa thì ướt, lạnh, dơ. Điều tôi muốn cất lên từ tiếng lòng là câu chửi chứ không phải một bài hát buồn.
“Cuối tuần rồi, mưa mưa cl”.
Như thế thì…tôi đã hết yêu em chưa?
Đùa một chút, thật ra tôi là một người mang thế giới quang riêng và nói chung là có nhiều ưu điểm. Mới thứ 6 tuần đầu tiên của tháng trước, tôi còn dắt một ông cụ băng qua đường mà không cần cảm ơn, sau đó nhân tiện xin số một cô bé xinh xắn.
Nói chung là buồn như thế thì không mấy. Và dẫu có thì cũng không hay viết ra.
Gần đây tính chuyển ra ở chung cư, để gặp gỡ những con người khác nhau, làm những công việc khác nhau. Nói chuyện và lắng nghe những câu chuyện của họ. Để học hỏi và trưởng thành hơn. Dù có một chị bảo tôi sẽ tiếc nuối nếu cố trưởng thành sớm, những mà…
Ai sẽ đợi tôi? Hoặc tôi đang đợi điều gì?
Ai cũng có vấn đề riêng của mình. Tôi cũng thế, của tôi là làm sao để lần sau xin số bị chê xấu trai không quê nữa, hoặc quan trọng hơn là làm sao để quê mà vẫn stay cool.
.th
Last edited:
Bình luận facebook