• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khiêu Vũ Giữa Bầy Les (6 Viewers)

  • Chương 17

Sau khi lên kế hoạch cụ thể, Quỳnh bắt đầu thực hiện.



Ba ngày đầu tiên: Quỳnh dành thời gian theo dõi thói quen sinh hoạt của Vi và Ơ rô.



Ngày thứ tư: Quỳnh căn đúng lúc Vi vào đón Supo trong lớp thì đến hỏi chuyện Vi. Vì trước đã gặp tớ một lần ở nhà nên hôm đó Vi vẫn tiếp chuyện Quỳnh nhưng với thái độ dè chừng và thiếu nhiệt tình . Quỳnh cũng chỉ hỏi vu vơ mấy thứ liên quan đến việc của mình và tất nhiên Vi trả lời qua loa cho xong chuyện. Nhưng Quỳnh không quan tâm đến điều đó, quan trọng là để cô giáo của Supo thấy Quỳnh và Vi đứng nói chuyện với nhau. Sau đó Quỳnh còn quay ra chào và bắt chuyện với cô giáo của supo nữa. Vậy là mục đích đã đạt được.



Ngày thứ năm: Quỳnh căn giờ và đến đón supo trước Vi. Vì có buổi hôm trước nên Cô giáo của Supo cũng không thắc mắc gì nhiều. Quỳnh chở Supo về khách sạn, mua ít đồ ăn và cho bé ngồi nghich ipad. Sau đó Quỳnh chạy đến nhà Vi luôn, không quên mang theo máy ghi âm.

Đến nơi thì vừa lúc Vi đang ra khỏi nhà và chuẩn bị đi đón supo. Quỳnh nói đã đón supo rồi và muốn nói chuyện với Vi. Vi có vẻ không thích thú cho lắm nhưng vẫn miễn cưỡng mới Quỳnh vào nhà và tiếp chuyện.



Vừa ngồi xuống Quỳnh phủ đầu luôn: Chị đã từng yêu ai đến mức sẵn sàng gϊếŧ người chưa.



Vi trố mắt ngạc nhiên: Em nói gì lạ vậy, chị không hiểu.



Quỳnh: TA có kể cho em về chị, em nghĩ chị là người yêu một cách cuồng nhiệt, thậm chí mù quáng… giống như em vậy. Để bào vệ người mình yêu, em có thể làm tất cả thậm chí… cả gϊếŧ người. Im lặng một lúc Quỳnh hạ giọng: Thậm chí… gϊếŧ cả trẻ con.



Vi thét lên: Cô nói cái đéo gì vậy, Cô muốn gì ?



Quỳnh vẫn bình tĩnh và lạnh lùng: Em đang rất nghiêm túc, Nếu TA có làm sao, em cũng sẽ không sống nữa, mà trước khi chết, em sẽ kéo theo vài người.

Vi vẫn thét lên: Nhưng việc đó liên quan đéo gì đến tôi.



Quỳnh đập bàn hét lên còn to hơn: KHÔNG LIÊN QUAN ? AI LÀ NGƯỜI ĐƯA T.A VỀ Đ Y, AI LA NGƯỜI ĐỂ T.A THAM GIA VÀO VỤ LỘN XỘN Ở QUÁN KARAOKE, AI LÀ NGƯỜI ĐỂ T.A GẶP ĐÔ LA, GẶP TUẤN. MÀY NÓI MÀY ĐÉO LIÊN QUAN. THẾ ĐÉO NÀO MÀ T.A LẠI Ở NHÀ MÀY TRONG CÁI NGÀY MÀ ĐÔ LA CHẾT. THẾ ĐÉO NÀO MÀ CÔNG AN CHĨA MŨI RÙI VÀO T.A. MÀY NÓI MÀY KHÔNG LIÊN QUAN… ĐỂ RỒI XEM KHI ĐÉO CÒN THẤY MẶT CON MÀY NỮA, MÀY CÓ CÒN NÓI MÀY KHÔNG LIÊN QUAN KHÔNG.



Mặt Vi đanh lại: Cô bình tĩnh lại đã, tôi cũng đâu muốn thế, Đô la và anh T.A đều là bạn tôi. việc xảy ra như vậy đến giờ tôi vẫn thấy khủng khiếp. Nếu muốn cứu T.A cô nên ngồi lại bình tĩnh trao đổi tìm phương án. Cô đừng lôi Supo vào đây. Nó đâu có tội.



Quỳnh ngồi xuống cười nhạt : Nó không có tội nhưng mẹ nó có tội.

Vi lạnh lùng: cô nói thế là có ý gì nói thẳng ra đi.



Quỳnh nhẹ giọng: Em nghĩ chị biết ai là hung thủ, nhưng chị đang cố che dấu cho người đó thôi. Rõ ràng trong nhà tối hôm đó chỉ có 4 người, Đô la, Ơ rô, chị và anh T.A.



Anh T.A thì chả có động cơ gì để gϊếŧ Đô la cả, bên cơ quan điều tra cứ vu anh ấy hϊếρ ɖâʍ Đô la nhưng em xem trong biên bản giám định thì âm hộ của Đô la làm gì có dấu hiệu bị hiếp, Hơn nữa anh T.A đã biết Đô la là les, lại biết tính cách của Đô la như vậy, thì làm sao có ý định hϊếρ ɖâʍ được. Rồi vấn đề quan trọng nhất là hϊếρ ɖâʍ mà Đô la lại không có dấu hiệu chống cự, chăn chiếu không xô lệch.



Như vậy trong nhà chỉ còn chị và Ơ rô. Chị với Đô la và T.A thân thiết như vậy nên em không nghĩ là chị thủ phạm. Vậy theo phương án loại trừ thì chỉ có thể là Ơ rô thôi. Và theo em được biết thì giữa Ơ rô và Đô la đang có mâu thuẫn. Vì Đô la hình như chuyển sang thích chị. Đúng không.

Vi im lặng không nói gì. Quỳnh tiếp:



Tối hôm đó, chị ngủ cùng với Ơ rô, rồi sáng hôm sau Supo khóc nhiều như vậy nên không có chuyện chị không biết chuyện đó được.



Nhưng thân thế nhà Ơ rô như vậy, rất có khả năng chị bị sức ép từ phía họ đúng không.



Vi ngắt lời: Cô đừng suy diễn như vậy, tối hôm đó tôi có uống rượu nên ngủ say, đến lúc T.A gọi tôi mới dậy. Tôi không biết gì cả.



Quỳnh cười nhạt, rồi lạnh lùng nói: Nhà có 3 người, anh T.A không gϊếŧ, chị không gϊếŧ thì chỉ có thể là Ơ Rô. Tiếc là tôi không có chứng cứ cụ thể. Nhưng tôi bất chấp, tôi bay từ Hà Nội vào đây để cứu T.A, nếu không cứu được thì tôi bất chấp. Chị đừng hòng nhìn thấy mặt con trai chị nữa. Tôi đã nhờ người đến 7h tối sẽ cho thằng bé uống sữa tôi pha sẵn trong đó có thuốc ngủ liều cao. Giờ chị có kêu công an bắt tôi thì cũng không cứu kịp thằng bé. Chị nghĩ kỹ đi, bảo vệ Ơ rô hay bảo vệ con mình.

Vi trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: Được rồi, là Ơ rô gϊếŧ Đô la.



Quỳnh:Chị có chứng cứ không ?



Vi: Tôi có.



Quỳnh: chứng cứ là gì, chị nói tôi biết.



Vi: Tôi sẽ nói khi gặp cơ quan điều tra.



Quỳnh: Chị thề đi.



Vi: Tôi thề.



Quỳnh cười: Được rồi, chị ở yên đây, em chạy qua chỗ Supo chút đã. Xong em quay lại chị em mình đi gặp công an. Lên công an luôn sợ bạn em cho Supo uống sữa mất.



Vi ngắt lời: Sao cô không gọi điện về luôn.



Quỳnh cười: Bà trông trẻ em mới quen, bà ấy già rồi nên không dùng di động.



Vi có vẻ nghi ngờ nhưng cũng không nói gì thấy thế Quỳnh nói tiếp: Giờ chị đưa điện thoại cho em, rồi vào một căn phòng kín nào đó trong nhà ngồi tạm , em sẽ khoá cửa lại. Chị thông cảm em không muốn chị gọi điện báo cho Ơ rô hoặc gia đình họ biết.



Vi nghe thế hơi sa sầm mặt nhưng cũng không có ý kiến gì. Sau đó Quỳnh khám người Vi rồi nhốt Vi vào trong môt căn phòng kín, xong khoá luôn cả các cửa nhà lại để đảm bảo dù Vi có muốn thoát ra cũng phải mất mội khoảng thời gian tương đối.

Xong đâu đấy Quỳnh bắt taxi chạy đến nhà Ơ rô. Trên đường đi Quỳnh cũng kịp dùng phần mềm cắt file Mp3 rồi bỏ đi những đoạn không cần thiết.



Đến nhà Ơ rô, Quỳnh bấm chuông. Khi Ơ rô vừa mở cừa, Quỳnh thét lên: Tai sao mày đổ tội cho T.A.



Đoạn Quỳnh vung tay tát Ơ rô. Quá bất ngờ nên Ơ rô ăn trọn cái tát vào mặt. Cố trấn tĩnh, Ơ rô quát lên: Chị làm gì vậy, sao tự nhiên lại tát tôi.



Quỳnh cũng quát lại: Vào nhà đi rồi tao cho mày biết.



Đoạn Quỳnh hùng hổ đi vào trong nhà. Ơ rô đứng sững một lúc rồi cũng đi theo.



Vừa vào nhà, Quỳnh bật luôn file ghi âm đoạn thề thốt của Vi cho Ơ rô nghe. Vừa nghe xong, Ơ rô tái mặt lắp bắp: Nói láo, Nó nói láo, chính nó mới là kẻ gϊếŧ Đô la.



Quỳnh: Mày đừng chối nữa, Vi đã nói hết với tao rồi. Đô la ghen vì mày thích Vi nên mày mới gϊếŧ Đô la đúng không.

Ơ rô mặt tái mét, im lặng một lúc lâu mới nói: Đến nước này thì tôi cũng chả có gì để dấu và che dấu cho nó cả. Việc gϊếŧ Đô la tôi có biết, nhưng Vi mới là kẻ chủ mưu.



Quỳnh: Chủ mưu, Vi nó có lý do gì để gϊếŧ Đô la đâu.



Ơ rô ngắt lời: Vì…. Vi yêu tôi.



Quỳnh: Nhưng Vi biết cô và đô la yêu nhau cơ mà.



Ơ rô: Nhưng… tôi cũng có tình cảm với Vi. Đô la nó là một con điên, cuồng dâm và cuồng bạo lực. Nó kiểm soát tôi đến mức không thở được. Nếu Đô la biết tôi yêu Vi thì người chết là tôi và Vi chứ không phải nó.



Quỳnh: Vậy là Vi chủ mưu còn mày là người thực hiện. Mày gϊếŧ Đô la đúng không.



Ơ rô: Tôi chỉ là người giúp sức, cho Đô la mất cảnh giác và uống thuốc ngủ thôi. Tất cả đều do Vi làm.



(Sau đây là lời kể tóm tắt, mình ghi lại theo lời kể của Ơ rô).

Tối hôm đó, khi mình đã ngủ say thì Ơ rô và Đô la lên phòng. Sau khi 2 đứa quấn lấy nhau được một lúc thì Ơ rô đưa bia có thuốc ngủ mà Vi đã chuẩn bị sẵn cho Đô la uống. Sau đó thì Vi vào finish. Sau đó 2 đứa dựng lại hiện trường. Mục đích của 2 đứa lúc đầu không phải cho mình làm vật tế thần, bọn nó chỉ dựng hiện trường sao cho càng nhiều người bị tình nghi càng tốt (thế nên Vi mới mở toang các cửa). Đen cho mình là bị các chú điều tra lại chĩa mũi dùi vào mình luôn thôi.



Sau khi Ơ rô kể lại vụ việc, Quỳnh nói: Bây giờ mày định như nào.



Nói đến đây thì có tiếng quát lên: Chả thế nào cả.



Quỳnh quay ra thì thấy ku cớm hiền bước vào. Ku cớm hiền phủ đầu luôn:



Cô bị bắt về tội bắt cóc trẻ em.



Quỳnh quay lại cười đáp: Có tội bắt cóc trẻ em sao.



Ku cớm hiền: Điều 134 Bộ luật hình sự cô đừng cãi.

Quỳnh vẫn cười: Đó là tội “Bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản” anh có thấy tôi chiếm đoạt tài sản của ai không.



Ku cớm hiền quát: Về đồn mà trình bày.



Đoạn tiến lại gần Quỳnh.



Lúc này lại có giọng khác vang lên: Tôi nghĩ chưa đủ bằng chứng để buộc tội cô ấy đâu.



Người tiến vào lần này là đồng chí kiểm sát viên. Đồng chí này vẫn theo dõi ku cớm hiền mấy ngày nay.



Ku cớm hiền quay lại: Anh là ai mà can thiệp vào công việc của cơ quan công an.



Đồng chí KS đưa thẻ kiểm sát viên ra rồi cười: Tôi nghĩ tôi có nhiều quyền hơn anh tưởng đấy.



Thấy ku cớm hiền mặt tím lại không nói gì. đồng chí KS tiến lại kéo tay Quỳnh ra ngoài.



Ngay đêm hôm đó, ku KS và đưa Quỳnh lên thành phố gặp đồng chí Viện trưởng. Sau khi nghe xong 2 file ghi âm, đồng chí viện trưởng cười: Cháu giỏi thật, vậy là có đủ bằng chứng để kết tội 2 đứa nó rồi.

Mấy ngày sau đó Quỳnh ở lại luôn nhà đồng chí viện trưởng nghe ngóng thông tin với đề phòng bị bọn nó truy sát bịt đầu mối.



Đến ngày thứ 3, đồng chí viện trưởng gọi Quỳnh vào phòng mặt rầu rầu: Chú phải nói với cháu chuyện này.



VT dừng lại, thở dài nhìn Quỳnh rồi nói tiếp: Có lẽ chú không thể giúp cháu buộc tôi Vi và Ơ rô được.



Quỳnh giật mình: Sao lại không được ạ. file ghi âm là đủ rõ ràng để kết tội bọn nó được rồi mà.



VT lăc đầu đáp: Cháu rất thông minh, nhưng để đi theo con đường chính trị như mong muốn của mẹ, cháu còn phải cố gắng nhiều. Chắc cháu cũng biết bố của Ơ rô là xxxx. Động vào ông ấy cũng đã khó rồi. Nhưng hôm qua, chú nhận được nhắc nhở của một người còn to hơn nữa. Nếu chú cứ tiếp tục theo vụ này. Chắc chắn kỳ tới sẽ không được tái bổ nhiệm rồi.

Quỳnh im lặng một lúc rồi nói: Chả nhẽ công sức của cháu thành công cốc.



VT cười như mếu: Đâu phải công cốc, bên kia họ đồng ý sẽ thả T.A, với điều kiện cháu không tiết lộ thêm bất cứ thông tin gì về vụ này. Và 2 đứa cháu phải ra HN ngay. Quên, hoặc giả vờ quên toàn bộ chuyện này đi.



Quỳnh vẫn im lặng.



VT thở dài: Coi như vụ này chú xin cháu được không. Chú biết nếu chú không giúp thì cháu có thể nhờ mẹ cháu làm vụ này. Nhưng rốt cục lại thì chú vẫn là người chịu hậu quả.



Thêm một lúc lâu nữa, Quỳnh đáp: Thôi được rồi. Cháu đồng ý.



……



Kể đến đây thì mình với Quỳnh đã ngồi trên máy bay rồi.



Toàn bộ câu chuyện, mình không bất ngờ nhiều về Quỳnh, vì những việc như thế hoàn toàn nằm trong khả năng của em. Dù không nói, nhưng chuyện lần này càng làm mình nể trọng và yêu thương Quỳnh hơn.

Choàng tay ôm Quỳnh vào lòng mình nói: Nhưng rốt cục lại ai là người gϊếŧ Đô la, Vi hay Ơ rô, cậu có biết không.



Quỳnh: Ai gϊếŧ thì có quan trọng gì đâu. Lúc đó 2 đứa nó đều ở đấy, đứa nào đâm cũng thế.



Mình: Nhưng tớ nghĩ chỉ vì yêu Ơ rô mà Vi gϊếŧ Đô la thì không đúng lắm.



Quỳnh cười: Yêu Ơ rô mà khi tớ doạ một chút như vậy mà Vi nó sẵn sàng bán đứng Ơ rô sao.



Mình: Có lẽ Vi lúc đó nói thế vì nghĩ đến khi ra cơ quan điều tra, Vi sẽ nói vì cậu dùng Supo để ép nên Vi mới khai theo ý cậu. Vi không ngờ cậu lại dùng những lời đó để quay qua ép cung Ơ rô.



Quỳnh: Kể cả như thế đi nữa thì tớ vẫn nghĩ Vi không quá yêu Ơ rô đến mức như vậy. Tớ nghĩ chỉ có les bẩm sinh như Vi và Đô la thì mới có tình yêu điên cuồng đến mức đó. Vi đã và vẫn có tình cảm với con trai. Không lý nào lại đi gϊếŧ người vì một đứa con gái.

Im lặng một lúc Quỳnh nói tiếp: Tớ nghĩ Người Vi yêu là gia đình nhỏ của mình, là Supo và vì Tuấn. Vì Đô la đưa Tuấn vào con đường nghiện ngập, và vì Đô la vẫn chưa từ bỏ ý định trả thù Tuấn mà Vi quyết định như vậy.



Mình cười trêu: Nếu cậu là Vi cậu sẽ làm gì.



Quỳnh quay qua hôn mình thật lâu đoạn thì thầm bên tai mình: Tớ cũng sẽ làm như vậy. Nhưng sẽ không để bất cứ ai phát hiện ra được. Chắc chắn đó.



….



Hết rồi đó.



Câu chuyện kinh khủng và kỳ lạ nhất trong cuộc đời mình (tính đến thời điểm hiện tại).



Trong truyện có một số tình tiết hư cấu. Nhưng về cơ bản là mình kể dựa trên thực tế những chuyện mình đã trải qua.



Một số anh em có hỏi nên mình trả lời luôn:



Truyện
Khiêu vũ giữa bầy gõ: là 9 phần thực – 1 phần ảo.

Truyện
Cát tặc: 9 phần thực – 1 phần ảo.



Truyện
Khiêu vũ giữa bầy les: 8 phần thực – 2 phần ảo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom