• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khinh Ngữ (3 Viewers)

  • Chương 52

Editor: Puck - Diễn đàn
Qua hết nghỉ đông, sau khi học kỳ cuối đại học năm tư bắt đầu, Lâm Khinh Ngữ vội vàn làm đề cương luận văn, đồng thời chuyện tìm việc làm dần dần có tiến triển, có một công ty cảm thấy có hứng thú với cô, mà đúng dịp, công ty điện tử tên Tuệ Tinh này có mục đích muốn mua thành quả nghiên cứu của Tô Dật An, vào thứ bảy, ông chủ của bọn họ và một vài nhân viên cấp cao muốn tới tham gia báo cáo thành quả của Tô Dật An.
Sau khi Lâm Khinh Ngữ biết, vào thứ bảy lặng lẽ lẻn vào trong phòng Tô Dật An báo cáo, núp sau chỗ ngồi, muốn xem một chút nhân viên cấp cao của công ty này là như thế nào.
Mà ngày đó Tô Hạ đúng lúc không có việc gì, nên đi cùng Lâm Khinh Ngữ đến sảnh báo cáo, Lâm Khinh Ngữ vừa mới ngồi xuống, Tô Hạ đã nói đau bụng muốn đi toilet.
Chờ khi Tô Hạ trở lại lần nữa, vẻ mặt trở nên vô cùng có gì không đúng, Lâm Khinh Ngữ vốn một lòng tìm ông chủ công ty này, nhưng thấy vẻ mặt Tô Hạ thật sự khổ sở, cô hỏi một câu: “Sao vậy?’
Tô Hạ bụm mặt, thở dài một tiếng thật dài, “Cậu làm ơn ngồi tránh xa tớ ra.”
Lâm Khinh Ngữ hơi ngây ngốc: “Tại sao?”
Tô Hạ nghĩ thật lâu, cuối cùng cúi đầu, than thở nói: “Tớ thật mất mặt quá mức rồi, vừa rồi đi nhầm nhà vệ sinh nam rồi... Bắt gặp người ta đang đi toilet... Người nọ nhìn thấy tớ, bị dọa cho phát hoảng, vội vàng kéo khóa... Kết quả... Bị kẹt cái gì đó...”
Lâm Khinh Ngữ kinh ngạc nghe cô ấy kể xong toàn bộ câu chuyện, sau đó: “Phụt.” diee ndda fnleeq uysd doon
Hẳn là bật cười, cô nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, quả thật cũng sắp cười ra nước mắt rồi, còn Tô Hạ lại quẫn bách đến không được, cắn răng nhìn cô, “Lâm Khinh Ngữ, sau khi cậu và Tô Dật An dính một chỗ, cậu liền thay đổi thành hư!”
“Ha ha ha ha, bởi vì buồn cười.” Lâm Khinh Ngữ lau nước mắt trên khóe mắt, “Chỉ có điều, tại sao cậu kêu tớ cách xa cậu một chút vậy.”
“Không phải cậu xin việc ở công ty này sao?”
“Đúng vậy.”
“Người bị tớ hù đến vội vàng kéo khóa mà bị kẹt chỗ đó, chính là ông chủ công ty này.”
Sau đó Lâm Khinh Ngữ khựng lại trong nháy mắt, cô vừa quay đầu, nhìn về phía bục thuyết giảng, thấy Tô Dật An đang bắt tay với một người mặc một bộ âu phục thoạt nhìn giá cả xa xỉ, người nọ liếc mắt chừng hai mươi mấy tuổi, còn rất trẻ.
Mà sau khi anh ta và Tô Dật An bắt tay xong, vừa quay đầu, liền chăm chú nhìn vào Tô Hạ ngồi ở hàng sau, còn có Lâm Khinh Ngữ vừa rồi còn cười đến rất vui vẻ.
Lâm Khinh Ngữ nuốt nước miếng, yên lặng dịch sang bên cạnh một ghế.
Tô Hạ không có quan hệ gì, dù sao cô ấy cũng không đi xin việc ở công ty này, nhưng cô thì không được! Lỡ như tương lai cô muốn đi nơi này làm việc! Khó khăn lắm mới có một công ty không kỳ thị giới tính bằng lòng để cho cô tới làm việc trước tốt nghiệp! Còn chưa tiến vào đã làm hỏng quan hệ với boss lớn, vậy sau này lẫn vào như thế nào!
Nhưng cũng may sau khi Lâm Khinh Ngữ dịch sang bên cạnh, phát hiện ánh mắt boss lớn này vốn không dừng lại một giây trên người cô, mà nhìn chằm chằm vào Tô Hạ, Tô Hạ cúi thấp đầu cũng có thể cảm nhận được tầm mắt này tồn tại, quả thật như đứng đống lửa, vì vậy khi báo cáo còn chưa bắt đầu, cô đã vội vàng cầm giỏ xách chạy, cũng không trở lại nữa.
Lâm Khinh Ngữ vốn tưởng rằng chuyện đến đây kết thúc, không ngờ ba tháng sau, Lâm Khinh Ngữ cũng đã tốt nghiệp, một buổi tối nào đó, Tô Hạ đột nhiên gọi một cú điện thoại cho cô, cô ấy nói: “Hỏng bét.”
Nghe được Tô Hạ nói một câu như vậy, Lâm Khinh Ngữ đột nhiên khẩn trương lên, “Sao vậy?” Qua nhiều năm như vậy, Lâm Khinh Ngữ rất ít khi nghe được Tô Hạ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện.
Mà điện thoại bên kia trầm mặc thật lâu, lại nói: “Hình như tớ yêu anh ấy.”
“...” Lâm Khinh Ngữ phản ứng thật lâu, “Hả? Ai?”
“Chu Nghị Huy.”
Lâm Khinh Ngữ cảm giác giống như nghe lầm, vì vậy lại hỏi lại một lần: “Cậu nói ai?”
“Chu Nghị Huy.”
“Đó không phải là...” Lâm Khinh Ngữ kêu to ra, “Ông chủ tớ...” Sau khi Lâm Khinh Ngữ tốt nghiệp, cũng đi tập đoàn Tuệ Tinh làm việc, hiện giờ chính là một trong những nhân viên, “Làm sao cậu biết... Khi đó không phải cậu đi nhà cầu nhìn thấy người ta kéo khóa kẹp gì đó sao?” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Tô Dật An chợt nhíu mày, đại khái đoán được người gọi điện thoại là ai, nghe đề tài này, chắc không có chuyện lớn gì, vì vậy anh mang tai nghe, ngăn cách giọng nói của Lâm Khinh Ngữ, tiếp tục đọc sách của mình.
Để tránh khỏi quấy rầy đến anh, Lâm Khinh Ngữ cũng tự đi phòng khách, cô thật sự tò mò, người tám cái sào tre đánh không tới cùng một nơi, tại sao lại cứ như vậy mà... Câu được.
“Chuyện này của cậu từ khi nào, sao tớ không biết.”
Mấy tháng nay, Lâm Khinh Ngữ bận rộn đề cương luận văn và công việc, cũng không có thời gian quan tâm đến Tô Hạ, Tô Hạ cũng chưa bao giờ nói với cô, mà lần này vừa gọi điện thoại tới, lại ném ra tin tức giống như kinh hãi này khiến Lâm Khinh Ngữ hơi không phản ứng kịp.
Từ lúc trước khi Tô Hạ bị tên đàn ông cặn bã kia làm đau lòng, cô ấy đã rất ít khi nói chữ “Yêu” ra khỏi miệng, thỉnh thoảng hàn huyên về đề tài tình yêu với Lâm Khinh Ngữ, cũng luôn nói Lâm Khinh Ngữ đặc biệt, là may mắn, không phải mỗi người cả đời này trong thời gian ngắn như vậy có thể gặp được một người ý hợp tâm đầu, linh hồn phù hợp như thế.
“Sau buổi báo cáo lúc trước, tớ vốn cho rằng mình sẽ không gặp lại anh ấy, nhưng sau đó có một lần, anh ấy giống như đơn độc tới trường học tìm Tô Dật An nhà cậu, nói muốn đào anh ấy tới làm nghiên cứu phát triển.”
Lâm Khinh Ngữ gật đầu: “Tớ biết chuyện đó, Tô Dật An từ chối.”
‘Đúng, nhưng Tô Dật An nhất định không nói với cậu, ngày đó anh ấy và Chu Nghị Huy gặp tớ ở trên đường...”
Đúng là Tô Dật An vẫn chưa nói.
Thật ra thì chuyện như vậy xảy ra vào hai tháng trước, sau lần báo cáo kia một tháng, Chu Nghị Huy một lần nữa tới thăm đại học A, tự mình đến không phải vì việc gì khác, cũng chỉ vì muốn đào đi mầm non Tô Dật An gốc cây đã lớn thành cây to. Nhưng vừa mới bắt đầu Tô Dật An đã từ chối, chỉ có điều lúc đưa anh ấy xuống lầu thì gặp Tô Hạ.
Tô Hạ vốn định tránh, dù sao lần trước cô và Chu Nghị Huy vô tình gặp nhau sao mà lúng túng như vậy, kết quả Tô Hạ đánh chết cũng không nghĩ đến, bình thường Tô Dật An thoạt nhìn là người sao cao ngạo, thế nhưng có thể dừng lại chào hỏi cô!
“Tớ vẫn không biết chồng chưa cưới của cậu là một người nhiệt tình như vậy!”
Lâm Khinh Ngữ nghe lời này, yên lặng xấu hổ chớp mắt một cái, lập tức nhớ lại trước đó,Tô Dật An và cô thảo luận vấn đề thái độ của anh đối với Tô Hạ không tốt. Xem ra Tô Dật An để lời của cô vào trong lòng rồi, cho nên ở trên đường gặp Tô Hạ... Mới có thể đàng hoàng chào hỏi người ta thôi...
“Tớ lúc ấy thật lúng túng mà...”
Lâm Khinh Ngữ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất lúng túng, cô cười hai tiếng, hỏi sau đó thì sao.
“Sau đó... Anh ấy lại hỏi người nhà cậu tớ là ai, tớ càng không nghĩ tới, người kia nhà cậu lại có thể nhớ tới chuyên ngành và thành tích của tớ! Nên giới thiệu tớ một lần. Tô Dật An nhà cậu lại hỏi tớ định đi đâu, tớ liền khẩn trương, khẳng định không muốn đi cùng bọn họ, tớ liền nói bậy một chỗ, kết quả không ngờ bọn họ cũng đang định đến đó! Cho nên tớ liền nhắm mắt đi cùng bọn họ, đi được một nửa đường thì Tô Dật An nhà cậu nói có chuyện phải đi...”
Lâm Khinh Ngữ lặng yên trong nháy mắt, cảm thấy giáo sư Tô nhà mình thật sự một tay bắt được dây tơ hồng!
“Sau đó tớ vốn định chạy đi, kết quả anh ấy nói anh ấy không tìm được đường, nên tớ không thể làm gì khác là dẫn anh ấy tiếp tục đi, dọc theo đường đi khẩn trương chết rồi, kết quả sơ ý một chút... Nên làm chân đau rồi...”
Làm thật tốt! Lâm Khinh Ngữ quả thật muốn kêu lên.
Giọng Tô Hạ trong điện thoại cũng dừng lại một chút, đợi đến khi giọng của cô ấy truyền đến, lại êm ái giống như được nước ấm nhuận qua, “Tớ bị đau đến khóc, anh ấy liền đỡ tớ ngồi lên cầu thang bên cạnh, an ủi tớ, giúp tớ xoa nhẹ chân, giống như trong phim truyền hình vậy, vặn hai cái cho tớ, mắt cá chân của tớ liền hết đau, anh ấy nói ông nội anh ấy là bác sỹ trung y mấy chục năm, giấc mộng trước kia của anh ấy cũng là đi làm trung y, kết quả cuối cùng lại mở ra công ty.” di1enda4nle3qu21ydo0n
Lâm Khinh Ngữ bỏ qua những thông tin không quan trọng, đâm thẳng vào trọng điểm: “Cho nên cậu thích anh ta sao?”
“Lúc ấy chẳng qua chỉ có cảm tình.”
“A, vậy sau này cậu yêu anh ta như thế nào?”
“Sau đó tớ liền theo đuổi anh ấy.”
“Hả?” Lâm Khinh Ngữ hơi bị mụ mị, “Excuse me? Không phải cậu nói chỉ có cảm tình thôi sao? Sao cậu lại theo đuổi ngay rồi?”
“Có cảm tình không theo đuổi, chẳng lẽ đợi đến khi người khác theo đuổi anh ấy sao? Dù thế nào đi nữa anh ấy chưa cưới tớ chưa gả. Hơn nữa nếu không theo đuổi một lần, làm sao biết mình có yêu anh ấy hay không.”
Cô ấy nói giống như rất có đạo lý!
“Sau đó thì sao, đuổi tới sao?”
“Haizzz... Không theo đuổi được, bây giờ còn chưa tới tay.”
Điều này cũng khiến Lâm Khinh Ngữ kinh ngạc mấy phần, Tô Hạ là nữ thần cấp bạch phú mỹ, theo đuổi ngược lại còn có khi thất bại, cô ấy thất bại thường là sau khi đang yêu, Lâm Khinh Ngữ hỏi: “Tại sao? Anh ta không thích phụ nữ?”
Từ chối Tô Hạ, trừ nguyên nhân này ra, Lâm Khinh Ngữ thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác rồi, bởi vì trước kia khi cô là đàn ông, cũng chỉ có một nguyên nhân như vậy để ngăn cản cô tiếp nhận Tô Hạ!
“Anh ấy không bỏ được bạn gái trước.”
“A!” Lâm Khinh Ngữ sáng tỏ. Nhưng ngay sau đó cảm thấy tức giận, “Vậy cậu còn theo đuổi cái gì! Cậu tốt như vậy, ở chung với ai mà không thể, chẳng phải chỉ là một Chu Nghị Huy sao! Coi là cái gì! Mình không cần, mình đi tìm cái mới, không ăn uất ức như vậy.”
Tô Hạ trầm mặc thật lâu, “Mà tớ thật sự thích anh ấy, Khinh Ngữ, trước kia cậu đã nói với tớ, bỏ lỡ cái này, sẽ không gặp được một người khác giống vậy, tâm tình này, tớ biết.”
Lâm Khinh Ngữ lặng yên trong nháy mắt, thở dài: “Vậy cậu định làm như thế nào?”
“Tớ nghĩ, không phải chỉ là bạn gái trước sao, nếu đã chia tay, vậy quên chính là vấn đề thời gian, tớ chỉ muốn trong khoảng thời gian này vẫn không ngừng xuất hiện, quấy nhiễu tâm trí anh ấy, chỗ nào cũng nhúng tay xuất hiện bên cạnh anh ấy, để cho anh ấy nơi nào cũng thấy tớ, như vậy tớ có thể từng bước xâm chiếm vào trong lòng anh ấy, sau đó chen sạch sẽ vị trí bạn gái trước gì đó.”
Nói cũng rất có đạo lý.
“Cho nên, hôm nay cậu gọi điện thoại cho tớ...”
“Khinh Ngữ, không phải cuối tuần công ty cậu định tổ chức hoạt động leo núi cắm trại dã ngoại sao?”
“Đúng vậy.”
“Nghe nói không phải có thể mang theo người thân sao?’
“Đúng vậy.”
“Tớ làm người nhà cậu có được không.”
Cậu đã nói như vậy, tớ còn có thể từ chối sao! Lâm Khinh Ngữ chỉ đành phải bất đắc dĩ cười một tiếng, được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom