Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Xem xong trận bóng, Tịch Đăng duỗi người, ngáp quay đầu nhìn Ân Thập Lục, “Tôi muốn đi lên ngủ.”
Ân Thập Lục gật đầu, “Đi thôi.”
Tịch Đăng thả tay xuống, đứng dậy đi lên trên lầu. Đi đến một nửa thì dừng lại, quay đầu nhìn Ân Thập Lục còn ngồi ở trên sô pha, “Anh đêm nay ngủ ở đâu?”
“Không cần cậu quan tâm.”
***
“Không phải không cần tôi quan tâm à? Tại sao anh lại muốn ngủ cùng tôi?” Tịch Đăng kéo chăn, cảnh giác nhìn Ân Thập Lục mới vừa tắm rửa xong cả người còn mang theo hơi nước.
Ân Thập Lục liếc mắt Tịch Đăng một cái, “Tôi chỉ sợ cậu buổi tối lén chuồn ra ngoài thôi.”
“Nói dối.”
“Ờ.” Ân Thập Lục sờ soạng tóc mái, “Vậy bây giờ có thể ngủ chưa?”
Tịch Đăng lần đầu tiên nghẹn lời.
Ân Thập Lục lại cười, là một nụ cười rất nhạt, nếu Tịch Đăng không để ý kỹ sẽ không nhìn thấy nụ cười này, “Giỡn cậu thôi, tôi ngủ ở phòng khách bên cạnh, có việc thì tìm tôi, đúng rồi, buổi tối ngủ đừng mở cửa sổ.” Hắn quét cửa sổ liếc mắt một cái.
Tịch Đăng sửng sốt đôi chút, nhìn thấy Ân Thập Lục đã xoay người đi ra ngoài.
Tịch Đăng cũng hướng cửa sổ nhìn thoáng qua.
Cửa sổ?
Cậu đột nhiên phản ứng lại, Ân Thập Lục lời này ý là nói Kim Dịch rất có khả năng sẽ tới tìm cậu sao?
Một đêm không ngủ.
Buổi sáng hôm sau Tịch Đăng đã bị Ân Thập Lục kéo dậy từ rất sớm, lúc Ân Thập Lục ăn sáng, đầu của Tịch Đăng giống như gà con đang mổ thóc cứ gục lên gục xuống.
Ân Thập Lục đỡ đầu Tịch Đăng, “Lúc ăn cơm đừng uể oải như vậy.”
Tịch Đăng ngẩng đầu, buồn bã ỉu xìu, “Bình thường ngủ nhiều, thân thể này đã dưỡng thành thói quen.” Cậu liếc nhìn Ân Thập Lục, “Bánh mì ăn ngon không?”
“Ngon.” Ân Thập Lục nhìn cậu, “Muốn ăn không?”
Tịch Đăng lắc đầu, “Tôi muốn uống máu.”
“Túi máu ở trước mặt cậu.”
“Tôi muốn uống máu người.”
Ân Thập Lục buông bánh mì trong tay, cười như không cười nhìn Tịch Đăng, “Làm sao? Muốn uống máu của tôi?”
Tịch Đăng gật gật đầu, bổ sung một câu, “Tôi còn muốn cắn rách da của anh.”
“Thật tàn nhẫn.” Ân Thập Lục chỉ chỉ cái cổ của hắn, “Nha, muốn cắn cắn chỗ này.”
Rõ ràng biết mình cắn không rách, đáng ghét.
Tịch Đăng lấy túi máu qua đưa cho Ân Thập Lục, “Giúp tôi xé mở.”
“Tự mình xé.” Ân Thập Lục nói, “Thiết lập nhân vật của tôi không có dán nhãn nãi ba.”
Tịch Đăng đành phải đem túi máu lấy về, một ngụm ngậm vào, rồi đứng lên đi ra phòng khách.
Ân Thập Lục cũng mặc kệ cậu, tiếp tục chậm rãi ăn bữa sáng của hắn.
Buổi chiều, Tống Lâm gọi điện thoại lại đây, theo thường lệ hỏi thăm tình huống Tịch Đăng, cũng bảo cậu ở nhà nghe lời Ân Thập Lục, sau đó cùng Ân Thập Lục bàn luận chuyện khác.
“Nhạc Ninh, cậu có cảm thấy việc này có điểm kỳ quặc lắm không?”
Ân Thập Lục đưa mắt nhìn Tịch Đăng rõ ràng đang nghe lén, cũng không ngăn cản cậu, “Là sao?”
“Mấy ngày nay người bị thương phải nằm viện càng ngày càng nhiều.” Tống Lâm dừng lại, hắn mỗi ngày ngoại trừ nhìn thấy tin tức báo chí đưa tin về việc nhân loại bị thương còn nghe được rất nhiều tin tức về Kim Dịch. Một chuyện rất kỳ quái, rõ ràng đưa tin số người bị ma cà rồng khủng bố tập kích càng ngày càng nhiều, thế nhưng vẫn như trước càng ngày càng nhiều người điên cuồng si mê Kim Dịch. Đại lượng giải trí truyền thông đều đưa tin về Kim Dịch, hơn nữa ngay cả ở bệnh viện, hắn cũng có thể nghe mọi người thảo luận về Kim Dịch.
Trên mạng lại càng thêm điên cuồng, fans Kim Dịch nhiều vô số kể, bọn họ xưng Kim Dịch là đại nhân, thậm chí sôi nổi bắt chước ăn mặc giống Kim Dịch, thậm chí còn mang răng nanh giả, hóa trang thành ma cà rồng.
“A a a a, nếu tôi là ma cà rồng thì tốt rồi, sẽ có thể hoàn mỹ giống như đại nhân.”
“Đại nhân thật sự là ma cà rồng đẹp nhất, nhân loại ở trước mặt ngài không thể ngẩng được đầu, tôi cảm thấy tôi căn bản không dám lấy bộ dạng của mình đi gặp ngài ấy.”
“Nếu đại nhân có thể cắn tôi một ngụm thì tốt rồi!!!!”
“Thật muốn biết nhân loại có thể biến thành ma cà rồng hay không, ma cà rồng vừa xinh đẹp lại vừa ưu nhã, cùng so sánh, nhân loại thoạt nhìn thật ngu ngốc a.”
……
Bệnh trạng si mê.
Tống Lâm mơ hồ cảm thấy thế giới này điên rồi.
“Cậu có liên hệ với Kim Dịch không?” Tống Lâm hỏi Ân Thập Lục.
“Hắn? Sau khi hắn nổi tiếng liền ký hợp đồng với công ty quản lý, từ lúc hắn dọn ra khỏi nhà tôi, tôi đã rất lâu không gặp lại hắn.”
“Tôi đã thấy hắn nhiều ngày ở trên TV, Nhạc Ninh, không biết vì sao, tôi cảm thấy có điểm không tốt lắm.” Tống Lâm đưa mắt liếc nhìn Tịch Đăng đang ngây người bên cạnh, ánh mắt vi diệu.
Ân Thập Lục như là đoán được tâm sự của Tống Lâm, nhẹ nhàng nháy mắt trái với hắn, “Lâm ca ca tốt của tôi ơi, cậu hiện tại chuyện gì cũng không cần lo lắng, chăm sóc cô cô và dượng cho thật tốt là được, cháu trai lớn có tôi chăm sóc rồi.”
Tống Lâm hơi câu môi, “Nhạc Ninh, may còn có cậu.” (Anh ơi anh đưa thỏ ấy nhầm ma cà rồng vào miệng sói rồi)
Tịch Đăng lại gần, thanh âm yếu ớt, “Tống Lâm, khi nào em mới có thể đi tìm anh a?”
“Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về.” Tống Lâm lúc này rất muốn ôm Tịch Đăng một cái, thế nhưng hắn thật sự không rời đi được, mang Tịch Đăng tới bệnh viện, hắn lại càng không an tâm.
***
Tịch Đăng nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại nhưng vẫn không ngủ được. Cứ ngây người ở chỗ này không phải chuyện tốt, cậu nhất định phải đi ra ngoài, ít nhất phải có thể nhìn thấy Tống Lâm. Không thấy được Tống Lâm, tâm của cậu vẫn luôn trôi nổi ở cổ họng, không cách nào có thể đè xuống được.
Nghĩ đến đây, cậu nhìn lén cửa, ngoài cửa im ắng, một chút thanh âm cũng không có. Ân Thập Lục ở cách vách hẳn là ngủ rồi đi. Tịch Đăng tay chân nhẹ nhàng rón rén từ trên giường leo xuống, rồi nhấc lên mũi chân dịch dịch về phía trước.
Cậu muốn len lén chạy tới bệnh viện tìm Tống Lâm.
“Cậu đi đâu?”
Chân Tịch Đăng vừa bước xuống cầu thang đột nhiên dừng lại.
“Cậu muốn lén đi tìm Tống Lâm sao?”
Tịch Đăng quay đầu lại, bắt lấy tay vịn cầu thang, “Tôi chờ không nổi nữa, tôi nhất định phải gặp được Tống Lâm, tôi phải bảo đảm an toàn của hắn.”
Ân Thập Lục nói: “Bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất.”
“Vì sao tôi phải nghe lời anh?”
“Chỉ bằng xếp hạng của tôi cao hơn so với cậu.”
“Chỉ là một số, tôi lập tức sẽ vượt qua anh.”
Ân Thập Lục cũng không định nói cho đối phương biết, kỳ thật hắn so với cậu tích phân nhiều hơn một vị số, chỉ là hắn vẫn luôn không muốn thăng cấp mà thôi.
Tịch Đăng thấy đối phương không nói lời nào, xoay người chuẩn bị trực tiếp đi, lại không nghĩ rằng tay bị kéo lại.
“Tôi sẽ không cho cậu đi.” Thanh âm Ân Thập Lục vang lên ở trên đỉnh đầu của cậu, “Tịch Đăng.”
Tịch Đăng còn chưa trả lời, liền nghe được thanh âm của một người khác.
“Hứa Nhạc Ninh, buông cậu ta ra.”
Ân Thập Lục cùng Tịch Đăng đồng thời quay đầu lại, Kim Dịch cắt tóc rồi, ngũ quan tinh xảo mà sắc bén, hắn lúc này giống một bả đao khai phong, sắc bén vô cùng, phảng phất có năng lực có thể bổ ra thiên địa.
Thân hình Ân Thập Lục khẽ động, bất động thanh sắc che chở Tịch Đăng ở phía sau, “Kim Dịch, ngươi vào bằng cách nào?”
“Cứ như vậy mà vào.” Kim Dịch nhìn thẳng Ân Thập Lục, “Đem hắn giao cho ta.”
“Ngươi muốn em ấy làm gì? Em ấy cũng không phải một thành viên trong kế hoạch của ngươi.” Ân Thập Lục gắt gao nhìn chằm chằm Kim Dịch.
Kim Dịch ha ha cười, “Ngươi quản ta muốn làm cái gì, tóm lại ta đáp ứng ngươi lưu lại cho Tống Lâm một cái mệnh đã đủ rồi. Tịch Đăng, ngươi còn không đi theo ta?”
Tịch Đăng bước chân khẽ động.
Kim Dịch trong mắt hiện lên ý giễu cợt, “Hứa Nhạc Ninh, ngươi có thể buông tay.”
Ân Thập Lục nhíu mày, sau đó buông ra cánh tay, nhẹ nhàng cười, “Ta đáp ứng Tống Lâm chiếu cố Tịch Đăng nhà hắn, sao có thể để ngươi mang đi?”
“Phải không?” Kim Dịch dứt lời, thân hình chợt lóe, đã tới trước mặt Ân Thập Lục. Hắn trực tiếp bóp chặt cổ Ân Thập Lục, động tác cực nhanh, cơ hồ không người thấy rõ. “Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không buông cái tay đang nắm lấy hắn, ta cũng không ngại vặn gảy cổ ngươi.”
Ân Thập Lục trực tiếp buông lỏng tay ra, hơi hơi cong môi, bày ra bộ dáng vô tội.
***
Kim Dịch đem Tịch Đăng mang đi.
Ân Thập Lục sờ sờ vết máu trên cổ mình, đôi mắt tối đen không rõ, nhẹ giọng nói: “Chết tiệt.”
***
Tịch Đăng được Kim Dịch ôm vào trong ngực, bên tai là tiếng gió gào thét, cây cối và kiến trúc trước mắt không ngừng lùi lại phía sau.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên Kim Dịch, chỉ có thể thấy chiếc cằm nhọn của hắn, do dự một lát, gọi đối phương, “Kim Dịch.”
Kim Dịch không cúi đầu, “Sao?”
Tịch Đăng nhìn trái ngó phải, “Ngươi dẫn ta đi đâu?”
“Ngươi không phải muốn gặp Tống Lâm sao?”
Trong mắt Tịch Đăng hiện lên kinh hỉ, “Ngươi dẫn ta đi gặp Tống Lâm sao?”
Kim Dịch rốt cuộc cúi đầu nhìn Tịch Đăng, hắn duỗi tay nhéo nhéo cằm Tịch Đăng, môi đỏ mõng khẽ nhúc nhích, “Đúng vậy, cảm động không?”
Tịch Đăng nhìn gương mặt thế nhân si mê của Kim Dịch gần gũi trong gang tấc, nhịn không được co rúm lại, trong mắt cũng toát ra cảm xúc sợ hãi.
“Tịch Đăng, lập tức, lập tức thế giới này sẽ chỉ có đêm tối.”
Kim Dịch cười ha hả, ban đêm yên tĩnh, tiếng cười của hắn truyền ra đi rất xa.
Tịch Đăng siết chặt quần áo Kim Dịch.
Ân Thập Lục gật đầu, “Đi thôi.”
Tịch Đăng thả tay xuống, đứng dậy đi lên trên lầu. Đi đến một nửa thì dừng lại, quay đầu nhìn Ân Thập Lục còn ngồi ở trên sô pha, “Anh đêm nay ngủ ở đâu?”
“Không cần cậu quan tâm.”
***
“Không phải không cần tôi quan tâm à? Tại sao anh lại muốn ngủ cùng tôi?” Tịch Đăng kéo chăn, cảnh giác nhìn Ân Thập Lục mới vừa tắm rửa xong cả người còn mang theo hơi nước.
Ân Thập Lục liếc mắt Tịch Đăng một cái, “Tôi chỉ sợ cậu buổi tối lén chuồn ra ngoài thôi.”
“Nói dối.”
“Ờ.” Ân Thập Lục sờ soạng tóc mái, “Vậy bây giờ có thể ngủ chưa?”
Tịch Đăng lần đầu tiên nghẹn lời.
Ân Thập Lục lại cười, là một nụ cười rất nhạt, nếu Tịch Đăng không để ý kỹ sẽ không nhìn thấy nụ cười này, “Giỡn cậu thôi, tôi ngủ ở phòng khách bên cạnh, có việc thì tìm tôi, đúng rồi, buổi tối ngủ đừng mở cửa sổ.” Hắn quét cửa sổ liếc mắt một cái.
Tịch Đăng sửng sốt đôi chút, nhìn thấy Ân Thập Lục đã xoay người đi ra ngoài.
Tịch Đăng cũng hướng cửa sổ nhìn thoáng qua.
Cửa sổ?
Cậu đột nhiên phản ứng lại, Ân Thập Lục lời này ý là nói Kim Dịch rất có khả năng sẽ tới tìm cậu sao?
Một đêm không ngủ.
Buổi sáng hôm sau Tịch Đăng đã bị Ân Thập Lục kéo dậy từ rất sớm, lúc Ân Thập Lục ăn sáng, đầu của Tịch Đăng giống như gà con đang mổ thóc cứ gục lên gục xuống.
Ân Thập Lục đỡ đầu Tịch Đăng, “Lúc ăn cơm đừng uể oải như vậy.”
Tịch Đăng ngẩng đầu, buồn bã ỉu xìu, “Bình thường ngủ nhiều, thân thể này đã dưỡng thành thói quen.” Cậu liếc nhìn Ân Thập Lục, “Bánh mì ăn ngon không?”
“Ngon.” Ân Thập Lục nhìn cậu, “Muốn ăn không?”
Tịch Đăng lắc đầu, “Tôi muốn uống máu.”
“Túi máu ở trước mặt cậu.”
“Tôi muốn uống máu người.”
Ân Thập Lục buông bánh mì trong tay, cười như không cười nhìn Tịch Đăng, “Làm sao? Muốn uống máu của tôi?”
Tịch Đăng gật gật đầu, bổ sung một câu, “Tôi còn muốn cắn rách da của anh.”
“Thật tàn nhẫn.” Ân Thập Lục chỉ chỉ cái cổ của hắn, “Nha, muốn cắn cắn chỗ này.”
Rõ ràng biết mình cắn không rách, đáng ghét.
Tịch Đăng lấy túi máu qua đưa cho Ân Thập Lục, “Giúp tôi xé mở.”
“Tự mình xé.” Ân Thập Lục nói, “Thiết lập nhân vật của tôi không có dán nhãn nãi ba.”
Tịch Đăng đành phải đem túi máu lấy về, một ngụm ngậm vào, rồi đứng lên đi ra phòng khách.
Ân Thập Lục cũng mặc kệ cậu, tiếp tục chậm rãi ăn bữa sáng của hắn.
Buổi chiều, Tống Lâm gọi điện thoại lại đây, theo thường lệ hỏi thăm tình huống Tịch Đăng, cũng bảo cậu ở nhà nghe lời Ân Thập Lục, sau đó cùng Ân Thập Lục bàn luận chuyện khác.
“Nhạc Ninh, cậu có cảm thấy việc này có điểm kỳ quặc lắm không?”
Ân Thập Lục đưa mắt nhìn Tịch Đăng rõ ràng đang nghe lén, cũng không ngăn cản cậu, “Là sao?”
“Mấy ngày nay người bị thương phải nằm viện càng ngày càng nhiều.” Tống Lâm dừng lại, hắn mỗi ngày ngoại trừ nhìn thấy tin tức báo chí đưa tin về việc nhân loại bị thương còn nghe được rất nhiều tin tức về Kim Dịch. Một chuyện rất kỳ quái, rõ ràng đưa tin số người bị ma cà rồng khủng bố tập kích càng ngày càng nhiều, thế nhưng vẫn như trước càng ngày càng nhiều người điên cuồng si mê Kim Dịch. Đại lượng giải trí truyền thông đều đưa tin về Kim Dịch, hơn nữa ngay cả ở bệnh viện, hắn cũng có thể nghe mọi người thảo luận về Kim Dịch.
Trên mạng lại càng thêm điên cuồng, fans Kim Dịch nhiều vô số kể, bọn họ xưng Kim Dịch là đại nhân, thậm chí sôi nổi bắt chước ăn mặc giống Kim Dịch, thậm chí còn mang răng nanh giả, hóa trang thành ma cà rồng.
“A a a a, nếu tôi là ma cà rồng thì tốt rồi, sẽ có thể hoàn mỹ giống như đại nhân.”
“Đại nhân thật sự là ma cà rồng đẹp nhất, nhân loại ở trước mặt ngài không thể ngẩng được đầu, tôi cảm thấy tôi căn bản không dám lấy bộ dạng của mình đi gặp ngài ấy.”
“Nếu đại nhân có thể cắn tôi một ngụm thì tốt rồi!!!!”
“Thật muốn biết nhân loại có thể biến thành ma cà rồng hay không, ma cà rồng vừa xinh đẹp lại vừa ưu nhã, cùng so sánh, nhân loại thoạt nhìn thật ngu ngốc a.”
……
Bệnh trạng si mê.
Tống Lâm mơ hồ cảm thấy thế giới này điên rồi.
“Cậu có liên hệ với Kim Dịch không?” Tống Lâm hỏi Ân Thập Lục.
“Hắn? Sau khi hắn nổi tiếng liền ký hợp đồng với công ty quản lý, từ lúc hắn dọn ra khỏi nhà tôi, tôi đã rất lâu không gặp lại hắn.”
“Tôi đã thấy hắn nhiều ngày ở trên TV, Nhạc Ninh, không biết vì sao, tôi cảm thấy có điểm không tốt lắm.” Tống Lâm đưa mắt liếc nhìn Tịch Đăng đang ngây người bên cạnh, ánh mắt vi diệu.
Ân Thập Lục như là đoán được tâm sự của Tống Lâm, nhẹ nhàng nháy mắt trái với hắn, “Lâm ca ca tốt của tôi ơi, cậu hiện tại chuyện gì cũng không cần lo lắng, chăm sóc cô cô và dượng cho thật tốt là được, cháu trai lớn có tôi chăm sóc rồi.”
Tống Lâm hơi câu môi, “Nhạc Ninh, may còn có cậu.” (Anh ơi anh đưa thỏ ấy nhầm ma cà rồng vào miệng sói rồi)
Tịch Đăng lại gần, thanh âm yếu ớt, “Tống Lâm, khi nào em mới có thể đi tìm anh a?”
“Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về.” Tống Lâm lúc này rất muốn ôm Tịch Đăng một cái, thế nhưng hắn thật sự không rời đi được, mang Tịch Đăng tới bệnh viện, hắn lại càng không an tâm.
***
Tịch Đăng nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại nhưng vẫn không ngủ được. Cứ ngây người ở chỗ này không phải chuyện tốt, cậu nhất định phải đi ra ngoài, ít nhất phải có thể nhìn thấy Tống Lâm. Không thấy được Tống Lâm, tâm của cậu vẫn luôn trôi nổi ở cổ họng, không cách nào có thể đè xuống được.
Nghĩ đến đây, cậu nhìn lén cửa, ngoài cửa im ắng, một chút thanh âm cũng không có. Ân Thập Lục ở cách vách hẳn là ngủ rồi đi. Tịch Đăng tay chân nhẹ nhàng rón rén từ trên giường leo xuống, rồi nhấc lên mũi chân dịch dịch về phía trước.
Cậu muốn len lén chạy tới bệnh viện tìm Tống Lâm.
“Cậu đi đâu?”
Chân Tịch Đăng vừa bước xuống cầu thang đột nhiên dừng lại.
“Cậu muốn lén đi tìm Tống Lâm sao?”
Tịch Đăng quay đầu lại, bắt lấy tay vịn cầu thang, “Tôi chờ không nổi nữa, tôi nhất định phải gặp được Tống Lâm, tôi phải bảo đảm an toàn của hắn.”
Ân Thập Lục nói: “Bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất.”
“Vì sao tôi phải nghe lời anh?”
“Chỉ bằng xếp hạng của tôi cao hơn so với cậu.”
“Chỉ là một số, tôi lập tức sẽ vượt qua anh.”
Ân Thập Lục cũng không định nói cho đối phương biết, kỳ thật hắn so với cậu tích phân nhiều hơn một vị số, chỉ là hắn vẫn luôn không muốn thăng cấp mà thôi.
Tịch Đăng thấy đối phương không nói lời nào, xoay người chuẩn bị trực tiếp đi, lại không nghĩ rằng tay bị kéo lại.
“Tôi sẽ không cho cậu đi.” Thanh âm Ân Thập Lục vang lên ở trên đỉnh đầu của cậu, “Tịch Đăng.”
Tịch Đăng còn chưa trả lời, liền nghe được thanh âm của một người khác.
“Hứa Nhạc Ninh, buông cậu ta ra.”
Ân Thập Lục cùng Tịch Đăng đồng thời quay đầu lại, Kim Dịch cắt tóc rồi, ngũ quan tinh xảo mà sắc bén, hắn lúc này giống một bả đao khai phong, sắc bén vô cùng, phảng phất có năng lực có thể bổ ra thiên địa.
Thân hình Ân Thập Lục khẽ động, bất động thanh sắc che chở Tịch Đăng ở phía sau, “Kim Dịch, ngươi vào bằng cách nào?”
“Cứ như vậy mà vào.” Kim Dịch nhìn thẳng Ân Thập Lục, “Đem hắn giao cho ta.”
“Ngươi muốn em ấy làm gì? Em ấy cũng không phải một thành viên trong kế hoạch của ngươi.” Ân Thập Lục gắt gao nhìn chằm chằm Kim Dịch.
Kim Dịch ha ha cười, “Ngươi quản ta muốn làm cái gì, tóm lại ta đáp ứng ngươi lưu lại cho Tống Lâm một cái mệnh đã đủ rồi. Tịch Đăng, ngươi còn không đi theo ta?”
Tịch Đăng bước chân khẽ động.
Kim Dịch trong mắt hiện lên ý giễu cợt, “Hứa Nhạc Ninh, ngươi có thể buông tay.”
Ân Thập Lục nhíu mày, sau đó buông ra cánh tay, nhẹ nhàng cười, “Ta đáp ứng Tống Lâm chiếu cố Tịch Đăng nhà hắn, sao có thể để ngươi mang đi?”
“Phải không?” Kim Dịch dứt lời, thân hình chợt lóe, đã tới trước mặt Ân Thập Lục. Hắn trực tiếp bóp chặt cổ Ân Thập Lục, động tác cực nhanh, cơ hồ không người thấy rõ. “Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không buông cái tay đang nắm lấy hắn, ta cũng không ngại vặn gảy cổ ngươi.”
Ân Thập Lục trực tiếp buông lỏng tay ra, hơi hơi cong môi, bày ra bộ dáng vô tội.
***
Kim Dịch đem Tịch Đăng mang đi.
Ân Thập Lục sờ sờ vết máu trên cổ mình, đôi mắt tối đen không rõ, nhẹ giọng nói: “Chết tiệt.”
***
Tịch Đăng được Kim Dịch ôm vào trong ngực, bên tai là tiếng gió gào thét, cây cối và kiến trúc trước mắt không ngừng lùi lại phía sau.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên Kim Dịch, chỉ có thể thấy chiếc cằm nhọn của hắn, do dự một lát, gọi đối phương, “Kim Dịch.”
Kim Dịch không cúi đầu, “Sao?”
Tịch Đăng nhìn trái ngó phải, “Ngươi dẫn ta đi đâu?”
“Ngươi không phải muốn gặp Tống Lâm sao?”
Trong mắt Tịch Đăng hiện lên kinh hỉ, “Ngươi dẫn ta đi gặp Tống Lâm sao?”
Kim Dịch rốt cuộc cúi đầu nhìn Tịch Đăng, hắn duỗi tay nhéo nhéo cằm Tịch Đăng, môi đỏ mõng khẽ nhúc nhích, “Đúng vậy, cảm động không?”
Tịch Đăng nhìn gương mặt thế nhân si mê của Kim Dịch gần gũi trong gang tấc, nhịn không được co rúm lại, trong mắt cũng toát ra cảm xúc sợ hãi.
“Tịch Đăng, lập tức, lập tức thế giới này sẽ chỉ có đêm tối.”
Kim Dịch cười ha hả, ban đêm yên tĩnh, tiếng cười của hắn truyền ra đi rất xa.
Tịch Đăng siết chặt quần áo Kim Dịch.
Bình luận facebook