Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng tư, mưa phùn lất phất.
Mưa phùn liên miên, sương mù như một tấm lụa mỏng bao phủ lên toàn bộ gian nhà. Hai bên đường lót đá xanh những cây hoa anh đào tới mùa nở rộ, mấy chồi non xanh mơn mởn nhu nhú, cánh hoa hồng nhạt ở đầu cành, trong không khí bỗng dưng tràn ngập một mùi hương ngọt ngào.
Một thiếu niên trang điểm diễm lệ ghé vào trước cửa sổ, nhàm chán nhìn ra xa. Xa xa những chùm hoa như lửa, nhưng rơi vào trong mắt thiếu niên chẳng qua chỉ là cảnh tượng tầm thường. Hắn từ trong tay áo to rộng thò ra cánh tay trắng nõn, duỗi đến bệ cửa sổ đón mưa, đợi cho đến khi ngón tay bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, hắn mới thu tay đưa lên miệng liếm, lập tức thích thú nở nụ cười.
“Hì hì hì, mưa thật ngọt.”
Thiếu niên làm xong động tác này, tựa hồ cảm thấy không đã ghiền, thân mình hắn nhướng lên một chút, một tay đè lên cửa sổ, nửa thân thể hướng ra ngoài cửa sổ dò tìm.
“Suzuki?”
Thanh âm hơi mang theo nghi hoặc vang lên.
Thanh âm này dọa thiếu niên tới mức làm hắn trực tiếp run lên một cái, thiếu chút nữa té ngã ra ngoài cửa sổ, thiếu niên vội vàng lùi về vỗ vỗ ngực, rồi mới đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, mắng.
“Chishima, ngươi muốn hù chết ta à? Ngươi là quỷ hả? Ban ngày đi đường không một chút tiếng động! Nếu ta chết, sẽ không buông tha ngươi!”
Người bị hắn mắng là một thiếu niên tướng mạo tuấn tú. Xác thực mà nói là đang giữa độ tuổi thiếu niên và thanh niên. Người nọ dáng người cao gầy, dưới mái tóc dày mượt là một gương mặt hẹp gầy, màu da trắng nõn, đôi lông mày vừa dài vừa rậm, dưới lông mày là một đôi mắt màu nâu, trong hai mắt đang tràn ngập nghi hoặc. Môi của hắn nhìn thật đẹp, vành môi rõ ràng, môi dưới dường như đầy đặn hơn môi trên một chút.
Thiếu niên trên cửa sổ nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia, đột nhiên đỏ mặt, hắn quay người lại tùy tiện từ trên bàn bên cạnh cầm một món đồ lên rồi ném tới trên người người nọ, “Nhìn ta làm gì, lại nhìn nữa ta sẽ cáo trạng với Aoki.”
Aoki trong miệng hắn tên đầy đủ là Aoki Chiyoda, là lão bản nơi này. Còn nơi này, nơi này là Chi Viên, Chi Viên nói thông tục một chút chính là Hoa phố. Trong Chi Viên của Aoki Chiyoda có một số sáo phòng*, sáo phòng này đương nhiên là dùng để chiêu đãi khách nhân.
*Sáo phòng: phòng nhỏ hay gian nhà.
Người ngoài đều gọi những sáo phòng này là nhà Aoki. Điểm bất đồng của nhà Aoki cùng các nhà khác là nhà Aoki chiêu đãi khách nhân đều là nam nhân, mà nhà người khác đều là nữ nhân.
Loại người như bọn họ bị gọi chung là nghệ kỹ, mới đầu nghệ kỹ đều là nam nhân, nhưng hiện tại nữ nhân càng được ưa chuộng hơn, bởi vì các nàng so với nam nhân càng thêm mị cốt thiên thành.
Nhà Aoki là một trong những khách điếm ít ỏi vẫn còn bồi dưỡng nam nghệ kỹ còn sót lại.
Người bị gọi là Chishima tiếp được đồ vật thiếu niên ném xuống, nhìn kỹ, là một hộp phấn màu đỏ, trên hộp được trạm trổ tinh tế, cánh hoa theo cành lá triền triền miên miên, lộ ra vài phần hoa lệ.
“Ngươi đem cái này ném cho ta làm gì, ta cũng không cần cái này.”
Chishima mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vài phần khó hiểu.
Thiếu niên vốn định phát hỏa, nhưng thấy rõ đồ vật bị mình ném, lại xảo trá cười, dụ dỗ Chishima nói: “Ngươi mở ra nhìn xem, bên trong mới là thứ ta muốn cho ngươi xem.”
Chishima theo lời làm, ba giây sau nhanh chóng khép lại hộp, nhưng trên mặt nóng bừng lên, nhanh chóng nhuộm thành màu đỏ.
Thiếu niên trên cửa sổ lập tức ôm bụng cười to, cười cười thế nào lại trực tiếp té lăn trên đất, hắn cũng không để ý, tiếp tục đất lăn qua lăn lại trên mặt đất, “Chishima ngốc, ngốc Chishima.”
“Suzuki.” Thanh âm Chishima dưới lầu có điểm bất ổn, “Tại sao ngươi lại có cái này?”
Thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì tư thế, áo kimono to rộng trượt xuống, để lộ ra cẳng chân tuyết trắng. Hắn chống cằm, thu lại tươi cười, không chút để ý mà nói: “Aoki cho ta.”
“Tại sao Aoki lại cho ngươi thứ này?”
Những lời này không biết chọc trúng nỗi lòng nào của thiếu niên, hắn nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, lại chạy đến cửa sổ, ngữ khí không tốt nói: “Ngươi muốn làm võ sĩ, nhưng ta chỉ muốn làm nghệ kỹ, nghệ kỹ mỗi ngày được ăn ngon ngủ ngon, chỉ cần biểu diễn vũ đạo trà nghệ, bồi người nói chuyện phiếm, thật tốt a. Không giống ngươi, mỗi ngày cầm kiếm khổ luyện ở dưới cây hoa đào, cũng không luyện ra cái gì. Aoki nói, ta sẽ trở thành Hoa Khôi tiếp theo của Chi Viên.”
Giữa lông mày Chishima hiện lên một tia vô thố, “Suzuki, xin lỗi.”
Thiếu niên lộ ra hàm răng tuyết trắng với Chishima, hắn giương nanh múa vuốt tựa như một con thú nhỏ, bất quá con thú nhỏ này rất mau hết giận, rất nhanh liền vẫy tay với người dưới lầu, “Chishima, mau lên đây.”
***
Tịch Đăng nghe xong, xoay người đi vào trong phòng.
Thế giới này cậu chưa tới bao giờ, thậm chí tên của cậu cũng nhập gia tùy tục ở phía trước bỏ thêm hai chữ…
Chishima Tịch Đăng.
Một cái tên thật cổ quái.
Người nơi này cũng cảm thấy tên cậu cổ quái, cho nên phần lớn đều gọi cậu là… “Chishima.”
Nhiệm vụ lần này cũng không giống như trước đây, lúc trước người mà nguyên thân thiếu niên nhắn nhủ với cậu chính là Suzuki Maya, là vai chính thụ thế giới này. Hắn cùng nguyên thân từ nhỏ đã bị bán vào Chi Viên, tâm nguyện từ nhỏ của Suzuki Maya chính là trở thành nghệ kỹ nổi tiếng nhất, mà nguyên thân lại lựa chọn con đường võ sĩ.
Lão bản Aoki Chiyoda ngay từ đầu cũng không đồng ý, bởi vì hắn mua người trở về không phải để bồi dưỡng võ sĩ, võ sĩ không thể kiếm tiền cho hắn.
Lúc ấy Suzuki Maya mới ba tuổi liền chạy đến trước mặt Aoki Chiyoda nói, hắn sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, kiếm cả tiền của nguyên thân nữa, xin Aoki cho phép nguyên thân làm võ sĩ.
“Ngươi tin tưởng mình chắc chắc có thể kiếm rất nhiều tiền? Hiện tại nam nhân đã không dễ kiếm tiền.” Aoki Chiyoda nhàn nhạt nói.
Suzuki Maya quỳ trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ non nớt tràn ngập khát vọng đối với cuộc sống trong tương lai, “Suzuki tin.”
Năm ấy Suzuki Maya ba tuổi đã có thể làm cho người ta nhìn thấy ngũ quan tinh xảo của hắn, Aoki Chiyoda chỉ là hơi cười cười liền đồng ý.
Sự thật chứng minh, Suzuki quả thật giống như Aoki tưởng tượng, càng lớn càng xinh đẹp quyến rũ.
Tuy rằng còn chưa chính thức tiếp khách, nhưng Suzuki đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Dưới sự bảo vệ đó, nguyên thân được như ý nguyện đi theo một người võ sĩ do Aoki mời về để học tập võ thuật. Aoki cho phép nguyên thân sau này dùng võ thuật để bảo hộ người nhà Aoki, dù sao có đôi khi sẽ có một số khách nhân cố tình gây sự.
Chuyển biến của cốt truyện phát sinh vào lúc Suzuki chuẩn bị chính thức tiếp khách năm ấy, hắn gặp một người nam nhân. Nam nhân kia thần bí tuấn mỹ, cơ hồ tất cả mọi người trong Chi Viên đều nguyện ý làm sinh ý cùng hắn.
Không ai biết nam nhân kia làm cái gì, nhưng cũng không gây trở ngại sự yêu thích của tất cả mọi người đều đối với hắn.
Suzuki đương nhiên cũng động tâm với người nam nhân này, nhưng nguyên thân thích Suzuki lại ghen ghét, hắn chạy tới cùng nam nhân quyết đấu, vì võ thuật không bằng người nên nguyên thân đương nhiên thất bại.
Lúc kiếm sắp đâm vào trong cơ thể hắn, Suzuki đột nhiên xông ra. Hắn chặn thanh kiếm kia, thay nguyên thân chết.
Cố sự của thế giới này là bi kịch.
Thời điểm nguyên thân tìm tới Tịch Đăng sắc mặt trắng bệch, dung nhan tiều tụy, khoảnh khắc hắn nhìn thấy Tịch Đăng kia, nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống, “Cầu ngươi bảo hộ hắn, xin ngươi mau mau cứu hắn.”
Tịch Đăng duỗi tay lau nước mắt trên mặt hắn, “Ta sẽ giúp ngươi, đừng khóc.”
Nước mắt nguyên thân vẫn không dừng lại, cái loại tuyệt vọng nồng đậm trên người hắn tựa hồ lây nhiễm Tịch Đăng, “Xin ngươi nhất định phải bảo hộ hắn, cho dù dùng tính mệnh của ta.”
“Nếu đây là tâm nguyện của ngươi, ta sẽ giúp ngươi thực hiện.”
Trước khi Tịch Đăng đi, nguyên thân vẫn còn khóc.
Tịch Đăng quay đầu lại liếc nhìn nguyên thân, cậu chưa từng gặp người ủy thác nào cứ khóc mãi như thế, cho nên hắn nhất định đang rất đau khổ.
Thích người vì bảo vệ chính mình mà chết đi, ngẫm lại cũng cảm thấy rất đau khổ.
***
Tịch Đăng ở cửa cởi ra guốc gỗ, chỉ mang vớ bước lên lầu hai, ván gỗ cầu thang đã có mười mấy năm lịch sử, hiện tại mỗi lần bước lên đều sẽ phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, ván gỗ như là muốn kể rõ với mỗi người dẫm lên nó, niên hạn của mình đã tới rồi.
Aoki rất nhiều lần nói sẽ cho người tới sửa, nhưng dường như là đã quên.
Tịch Đăng rũ mắt, lan man suy nghĩ, không bao lâu đã đi đến cửa phòng Suzuki Maya.
“Suzuki, ta tới rồi.”
Tịch Đăng mới vừa dứt lời, bên trong cửa đã bị đẩy ra, Suzuki quỳ gối ở cửa, cao hứng phấn chấn vẫy tay với Tịch Đăng, “Mau tiến vào, Chishima.”
Tịch Đăng hơi cong lưng đi vào, trong khoảng thời gian hắn này vẫn luôn cao dần, giống như măng mùa xuân chầm chậm mà mọc cao lên.
Suzuki đương nhiên cũng phát hiện, hắn hơi có chút không cao hứng nói: “Chishima, có phải ngươi gạt ta ăn vụng cái gì không? Tại sao lại cao như vậy?”
Vốn bọn họ vẫn cao bằng nhau, nhưng mà chưa đến nửa năm, Tịch Đăng đã cao hơn hắn gần một cái đầu.
Tịch Đăng quỳ xuống ở bên cạnh Suzuki, hơi khó hiểu nói: “Làm sao vậy? Ta không có ăn vụng gì cả.”
“Ngươi cao hơn ta nhiều như vậy, ta không cao hứng.” Suzuki hừ một tiếng.
Tịch Đăng ôn thanh nói: “Có lẽ là gần đây rèn luyện tương đối nhiều, buổi sáng ta kêu ngươi cùng đi, nhưng ngươi luôn muốn ngủ nướng, kêu nhiều vài tiếng còn muốn phát hỏa.”
Suzuki trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, bất quá hắn thực mau liền nói: “Ta mỗi ngày học tập nhiều như vậy, đương nhiên rất mệt, ngươi mỗi ngày ăn không ngồi rồi, không phải chỉ có thể dậy sớm sao.”
Người bị hắn mắng cũng không sinh khí, ngược lại cười yếu ớt nhìn hắn.
Suzuki Maya không hiểu sao mặt đỏ hồng, hắn xích lại gần đối phương, “Tịch Đăng?”
“Ân?”
“Ta không thích gọi ngươi như vậy, thật cổ quái. Chishima, ngươi sau này nếu trở thành võ sĩ thật, sẽ kiếm tiền mang ta rời khỏi Chi Viên sao?”
Tịch Đăng đem hộp phấn trong tay đưa cho đối phương, gật đầu, “Sẽ.”
“Nhưng mà cảm giác chờ ngươi kiếm được tiền còn phải đợi thật nhiều năm, ta có phải đợi đến già luôn không? Khuôn mặt ta đẹp như vậy, ta cảm thấy toàn bộ Chi Viên không có người nào đẹp hơn ta đâu.” Sau khi Suzuki Maya nói xong, cẩn thận nhìn mặt Tịch Đăng.
Ây, tuy rằng đối phương cũng đẹp, bất quá loại hình như Tịch Đăng hoàn toàn bất đồng với chính mình, chính mình là thuộc về loại hình người gặp người thích, mà loại hình như Tịch Đăng chỉ có chính mình mới thưởng thức thôi.
Tịch Đăng nghe được lời này, cười ra tiếng, thiếu niên nghiêng đầu nhìn Suzuki Maya, “Suzuki thật tự luyến.”
“Không phải ta nói, là Aoki nói, Aoki nói, lập tức toàn bộ người Chi Viên đều sẽ biết tên Suzuki Maya của ta.”
Tịch Đăng đang chuẩn bị nói cái gì, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gọi.
“Chishima, Chishima, ngươi giúp ta ra ngoài mua ít đồ đi.”
Suzuki Maya nghe xong lời này, liền đứng lên đi ra ngoài, Tịch Đăng vội vàng giữ chặt hắn, “Suzuki, ngươi đi đâu?”
Trên khuôn mặt nhỏ của Suzuki Maya đều là tức giận, “Bọn họ chỉ biết kêu ngươi chạy vặt, bên cạnh bọn họ không phải đã có người hầu sao?”
“Không có việc gì, ai, dù sao ta đi cũng rất nhanh, ta ra ngoài, ngươi có muốn ăn cái gì không? Điểm tâm lần trước ta mua ngươi cảm thấy thế nào?” Tịch Đăng ôn thanh dụ dỗ Suzuki.
Suzuki Maya hết giận đôi chút, một lần nữa quỳ xuống, “Thứ ta muốn ăn rất nhiều, ngươi mua nhiều một chút, trên người có tiền không?”
“Có, ngươi chờ ta trở lại.”
Tịch Đăng đứng dậy, hơi hơi mỉm cười với Suzuki, rồi mới đi ra ngoài.
*********
Trúc: Nói thật ở thế giới này lấy bối cảnh Nhật Bản xưa nên tên gọi của các nhân vật làm mình phân vân và nhức đầu lắm luôn.
Có mấy chỗ không biết nên để tiếng Trung hay tiếng Nhật, cũng không biết từ tiếng Nhật đó là gì. Hỏi bạn bên Trung thì các bạn ấy cũng không biết luôn. Ai biết thì chỉ giúp mình với nha (ノ_<。)
Còn đây là Chishima Tịch Đăng và Suzuki Maya trong lòng mị. Thấy hình hợp ghê cơ. Nhưng tất nhiên là hổng phải hình minh hoạ của bộ này đâu. Tự tưởng tượng thôi nhé.
Tháng tư, mưa phùn lất phất.
Mưa phùn liên miên, sương mù như một tấm lụa mỏng bao phủ lên toàn bộ gian nhà. Hai bên đường lót đá xanh những cây hoa anh đào tới mùa nở rộ, mấy chồi non xanh mơn mởn nhu nhú, cánh hoa hồng nhạt ở đầu cành, trong không khí bỗng dưng tràn ngập một mùi hương ngọt ngào.
Một thiếu niên trang điểm diễm lệ ghé vào trước cửa sổ, nhàm chán nhìn ra xa. Xa xa những chùm hoa như lửa, nhưng rơi vào trong mắt thiếu niên chẳng qua chỉ là cảnh tượng tầm thường. Hắn từ trong tay áo to rộng thò ra cánh tay trắng nõn, duỗi đến bệ cửa sổ đón mưa, đợi cho đến khi ngón tay bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, hắn mới thu tay đưa lên miệng liếm, lập tức thích thú nở nụ cười.
“Hì hì hì, mưa thật ngọt.”
Thiếu niên làm xong động tác này, tựa hồ cảm thấy không đã ghiền, thân mình hắn nhướng lên một chút, một tay đè lên cửa sổ, nửa thân thể hướng ra ngoài cửa sổ dò tìm.
“Suzuki?”
Thanh âm hơi mang theo nghi hoặc vang lên.
Thanh âm này dọa thiếu niên tới mức làm hắn trực tiếp run lên một cái, thiếu chút nữa té ngã ra ngoài cửa sổ, thiếu niên vội vàng lùi về vỗ vỗ ngực, rồi mới đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, mắng.
“Chishima, ngươi muốn hù chết ta à? Ngươi là quỷ hả? Ban ngày đi đường không một chút tiếng động! Nếu ta chết, sẽ không buông tha ngươi!”
Người bị hắn mắng là một thiếu niên tướng mạo tuấn tú. Xác thực mà nói là đang giữa độ tuổi thiếu niên và thanh niên. Người nọ dáng người cao gầy, dưới mái tóc dày mượt là một gương mặt hẹp gầy, màu da trắng nõn, đôi lông mày vừa dài vừa rậm, dưới lông mày là một đôi mắt màu nâu, trong hai mắt đang tràn ngập nghi hoặc. Môi của hắn nhìn thật đẹp, vành môi rõ ràng, môi dưới dường như đầy đặn hơn môi trên một chút.
Thiếu niên trên cửa sổ nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia, đột nhiên đỏ mặt, hắn quay người lại tùy tiện từ trên bàn bên cạnh cầm một món đồ lên rồi ném tới trên người người nọ, “Nhìn ta làm gì, lại nhìn nữa ta sẽ cáo trạng với Aoki.”
Aoki trong miệng hắn tên đầy đủ là Aoki Chiyoda, là lão bản nơi này. Còn nơi này, nơi này là Chi Viên, Chi Viên nói thông tục một chút chính là Hoa phố. Trong Chi Viên của Aoki Chiyoda có một số sáo phòng*, sáo phòng này đương nhiên là dùng để chiêu đãi khách nhân.
*Sáo phòng: phòng nhỏ hay gian nhà.
Người ngoài đều gọi những sáo phòng này là nhà Aoki. Điểm bất đồng của nhà Aoki cùng các nhà khác là nhà Aoki chiêu đãi khách nhân đều là nam nhân, mà nhà người khác đều là nữ nhân.
Loại người như bọn họ bị gọi chung là nghệ kỹ, mới đầu nghệ kỹ đều là nam nhân, nhưng hiện tại nữ nhân càng được ưa chuộng hơn, bởi vì các nàng so với nam nhân càng thêm mị cốt thiên thành.
Nhà Aoki là một trong những khách điếm ít ỏi vẫn còn bồi dưỡng nam nghệ kỹ còn sót lại.
Người bị gọi là Chishima tiếp được đồ vật thiếu niên ném xuống, nhìn kỹ, là một hộp phấn màu đỏ, trên hộp được trạm trổ tinh tế, cánh hoa theo cành lá triền triền miên miên, lộ ra vài phần hoa lệ.
“Ngươi đem cái này ném cho ta làm gì, ta cũng không cần cái này.”
Chishima mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vài phần khó hiểu.
Thiếu niên vốn định phát hỏa, nhưng thấy rõ đồ vật bị mình ném, lại xảo trá cười, dụ dỗ Chishima nói: “Ngươi mở ra nhìn xem, bên trong mới là thứ ta muốn cho ngươi xem.”
Chishima theo lời làm, ba giây sau nhanh chóng khép lại hộp, nhưng trên mặt nóng bừng lên, nhanh chóng nhuộm thành màu đỏ.
Thiếu niên trên cửa sổ lập tức ôm bụng cười to, cười cười thế nào lại trực tiếp té lăn trên đất, hắn cũng không để ý, tiếp tục đất lăn qua lăn lại trên mặt đất, “Chishima ngốc, ngốc Chishima.”
“Suzuki.” Thanh âm Chishima dưới lầu có điểm bất ổn, “Tại sao ngươi lại có cái này?”
Thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì tư thế, áo kimono to rộng trượt xuống, để lộ ra cẳng chân tuyết trắng. Hắn chống cằm, thu lại tươi cười, không chút để ý mà nói: “Aoki cho ta.”
“Tại sao Aoki lại cho ngươi thứ này?”
Những lời này không biết chọc trúng nỗi lòng nào của thiếu niên, hắn nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, lại chạy đến cửa sổ, ngữ khí không tốt nói: “Ngươi muốn làm võ sĩ, nhưng ta chỉ muốn làm nghệ kỹ, nghệ kỹ mỗi ngày được ăn ngon ngủ ngon, chỉ cần biểu diễn vũ đạo trà nghệ, bồi người nói chuyện phiếm, thật tốt a. Không giống ngươi, mỗi ngày cầm kiếm khổ luyện ở dưới cây hoa đào, cũng không luyện ra cái gì. Aoki nói, ta sẽ trở thành Hoa Khôi tiếp theo của Chi Viên.”
Giữa lông mày Chishima hiện lên một tia vô thố, “Suzuki, xin lỗi.”
Thiếu niên lộ ra hàm răng tuyết trắng với Chishima, hắn giương nanh múa vuốt tựa như một con thú nhỏ, bất quá con thú nhỏ này rất mau hết giận, rất nhanh liền vẫy tay với người dưới lầu, “Chishima, mau lên đây.”
***
Tịch Đăng nghe xong, xoay người đi vào trong phòng.
Thế giới này cậu chưa tới bao giờ, thậm chí tên của cậu cũng nhập gia tùy tục ở phía trước bỏ thêm hai chữ…
Chishima Tịch Đăng.
Một cái tên thật cổ quái.
Người nơi này cũng cảm thấy tên cậu cổ quái, cho nên phần lớn đều gọi cậu là… “Chishima.”
Nhiệm vụ lần này cũng không giống như trước đây, lúc trước người mà nguyên thân thiếu niên nhắn nhủ với cậu chính là Suzuki Maya, là vai chính thụ thế giới này. Hắn cùng nguyên thân từ nhỏ đã bị bán vào Chi Viên, tâm nguyện từ nhỏ của Suzuki Maya chính là trở thành nghệ kỹ nổi tiếng nhất, mà nguyên thân lại lựa chọn con đường võ sĩ.
Lão bản Aoki Chiyoda ngay từ đầu cũng không đồng ý, bởi vì hắn mua người trở về không phải để bồi dưỡng võ sĩ, võ sĩ không thể kiếm tiền cho hắn.
Lúc ấy Suzuki Maya mới ba tuổi liền chạy đến trước mặt Aoki Chiyoda nói, hắn sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, kiếm cả tiền của nguyên thân nữa, xin Aoki cho phép nguyên thân làm võ sĩ.
“Ngươi tin tưởng mình chắc chắc có thể kiếm rất nhiều tiền? Hiện tại nam nhân đã không dễ kiếm tiền.” Aoki Chiyoda nhàn nhạt nói.
Suzuki Maya quỳ trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ non nớt tràn ngập khát vọng đối với cuộc sống trong tương lai, “Suzuki tin.”
Năm ấy Suzuki Maya ba tuổi đã có thể làm cho người ta nhìn thấy ngũ quan tinh xảo của hắn, Aoki Chiyoda chỉ là hơi cười cười liền đồng ý.
Sự thật chứng minh, Suzuki quả thật giống như Aoki tưởng tượng, càng lớn càng xinh đẹp quyến rũ.
Tuy rằng còn chưa chính thức tiếp khách, nhưng Suzuki đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Dưới sự bảo vệ đó, nguyên thân được như ý nguyện đi theo một người võ sĩ do Aoki mời về để học tập võ thuật. Aoki cho phép nguyên thân sau này dùng võ thuật để bảo hộ người nhà Aoki, dù sao có đôi khi sẽ có một số khách nhân cố tình gây sự.
Chuyển biến của cốt truyện phát sinh vào lúc Suzuki chuẩn bị chính thức tiếp khách năm ấy, hắn gặp một người nam nhân. Nam nhân kia thần bí tuấn mỹ, cơ hồ tất cả mọi người trong Chi Viên đều nguyện ý làm sinh ý cùng hắn.
Không ai biết nam nhân kia làm cái gì, nhưng cũng không gây trở ngại sự yêu thích của tất cả mọi người đều đối với hắn.
Suzuki đương nhiên cũng động tâm với người nam nhân này, nhưng nguyên thân thích Suzuki lại ghen ghét, hắn chạy tới cùng nam nhân quyết đấu, vì võ thuật không bằng người nên nguyên thân đương nhiên thất bại.
Lúc kiếm sắp đâm vào trong cơ thể hắn, Suzuki đột nhiên xông ra. Hắn chặn thanh kiếm kia, thay nguyên thân chết.
Cố sự của thế giới này là bi kịch.
Thời điểm nguyên thân tìm tới Tịch Đăng sắc mặt trắng bệch, dung nhan tiều tụy, khoảnh khắc hắn nhìn thấy Tịch Đăng kia, nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống, “Cầu ngươi bảo hộ hắn, xin ngươi mau mau cứu hắn.”
Tịch Đăng duỗi tay lau nước mắt trên mặt hắn, “Ta sẽ giúp ngươi, đừng khóc.”
Nước mắt nguyên thân vẫn không dừng lại, cái loại tuyệt vọng nồng đậm trên người hắn tựa hồ lây nhiễm Tịch Đăng, “Xin ngươi nhất định phải bảo hộ hắn, cho dù dùng tính mệnh của ta.”
“Nếu đây là tâm nguyện của ngươi, ta sẽ giúp ngươi thực hiện.”
Trước khi Tịch Đăng đi, nguyên thân vẫn còn khóc.
Tịch Đăng quay đầu lại liếc nhìn nguyên thân, cậu chưa từng gặp người ủy thác nào cứ khóc mãi như thế, cho nên hắn nhất định đang rất đau khổ.
Thích người vì bảo vệ chính mình mà chết đi, ngẫm lại cũng cảm thấy rất đau khổ.
***
Tịch Đăng ở cửa cởi ra guốc gỗ, chỉ mang vớ bước lên lầu hai, ván gỗ cầu thang đã có mười mấy năm lịch sử, hiện tại mỗi lần bước lên đều sẽ phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, ván gỗ như là muốn kể rõ với mỗi người dẫm lên nó, niên hạn của mình đã tới rồi.
Aoki rất nhiều lần nói sẽ cho người tới sửa, nhưng dường như là đã quên.
Tịch Đăng rũ mắt, lan man suy nghĩ, không bao lâu đã đi đến cửa phòng Suzuki Maya.
“Suzuki, ta tới rồi.”
Tịch Đăng mới vừa dứt lời, bên trong cửa đã bị đẩy ra, Suzuki quỳ gối ở cửa, cao hứng phấn chấn vẫy tay với Tịch Đăng, “Mau tiến vào, Chishima.”
Tịch Đăng hơi cong lưng đi vào, trong khoảng thời gian hắn này vẫn luôn cao dần, giống như măng mùa xuân chầm chậm mà mọc cao lên.
Suzuki đương nhiên cũng phát hiện, hắn hơi có chút không cao hứng nói: “Chishima, có phải ngươi gạt ta ăn vụng cái gì không? Tại sao lại cao như vậy?”
Vốn bọn họ vẫn cao bằng nhau, nhưng mà chưa đến nửa năm, Tịch Đăng đã cao hơn hắn gần một cái đầu.
Tịch Đăng quỳ xuống ở bên cạnh Suzuki, hơi khó hiểu nói: “Làm sao vậy? Ta không có ăn vụng gì cả.”
“Ngươi cao hơn ta nhiều như vậy, ta không cao hứng.” Suzuki hừ một tiếng.
Tịch Đăng ôn thanh nói: “Có lẽ là gần đây rèn luyện tương đối nhiều, buổi sáng ta kêu ngươi cùng đi, nhưng ngươi luôn muốn ngủ nướng, kêu nhiều vài tiếng còn muốn phát hỏa.”
Suzuki trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, bất quá hắn thực mau liền nói: “Ta mỗi ngày học tập nhiều như vậy, đương nhiên rất mệt, ngươi mỗi ngày ăn không ngồi rồi, không phải chỉ có thể dậy sớm sao.”
Người bị hắn mắng cũng không sinh khí, ngược lại cười yếu ớt nhìn hắn.
Suzuki Maya không hiểu sao mặt đỏ hồng, hắn xích lại gần đối phương, “Tịch Đăng?”
“Ân?”
“Ta không thích gọi ngươi như vậy, thật cổ quái. Chishima, ngươi sau này nếu trở thành võ sĩ thật, sẽ kiếm tiền mang ta rời khỏi Chi Viên sao?”
Tịch Đăng đem hộp phấn trong tay đưa cho đối phương, gật đầu, “Sẽ.”
“Nhưng mà cảm giác chờ ngươi kiếm được tiền còn phải đợi thật nhiều năm, ta có phải đợi đến già luôn không? Khuôn mặt ta đẹp như vậy, ta cảm thấy toàn bộ Chi Viên không có người nào đẹp hơn ta đâu.” Sau khi Suzuki Maya nói xong, cẩn thận nhìn mặt Tịch Đăng.
Ây, tuy rằng đối phương cũng đẹp, bất quá loại hình như Tịch Đăng hoàn toàn bất đồng với chính mình, chính mình là thuộc về loại hình người gặp người thích, mà loại hình như Tịch Đăng chỉ có chính mình mới thưởng thức thôi.
Tịch Đăng nghe được lời này, cười ra tiếng, thiếu niên nghiêng đầu nhìn Suzuki Maya, “Suzuki thật tự luyến.”
“Không phải ta nói, là Aoki nói, Aoki nói, lập tức toàn bộ người Chi Viên đều sẽ biết tên Suzuki Maya của ta.”
Tịch Đăng đang chuẩn bị nói cái gì, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gọi.
“Chishima, Chishima, ngươi giúp ta ra ngoài mua ít đồ đi.”
Suzuki Maya nghe xong lời này, liền đứng lên đi ra ngoài, Tịch Đăng vội vàng giữ chặt hắn, “Suzuki, ngươi đi đâu?”
Trên khuôn mặt nhỏ của Suzuki Maya đều là tức giận, “Bọn họ chỉ biết kêu ngươi chạy vặt, bên cạnh bọn họ không phải đã có người hầu sao?”
“Không có việc gì, ai, dù sao ta đi cũng rất nhanh, ta ra ngoài, ngươi có muốn ăn cái gì không? Điểm tâm lần trước ta mua ngươi cảm thấy thế nào?” Tịch Đăng ôn thanh dụ dỗ Suzuki.
Suzuki Maya hết giận đôi chút, một lần nữa quỳ xuống, “Thứ ta muốn ăn rất nhiều, ngươi mua nhiều một chút, trên người có tiền không?”
“Có, ngươi chờ ta trở lại.”
Tịch Đăng đứng dậy, hơi hơi mỉm cười với Suzuki, rồi mới đi ra ngoài.
*********
Trúc: Nói thật ở thế giới này lấy bối cảnh Nhật Bản xưa nên tên gọi của các nhân vật làm mình phân vân và nhức đầu lắm luôn.
Có mấy chỗ không biết nên để tiếng Trung hay tiếng Nhật, cũng không biết từ tiếng Nhật đó là gì. Hỏi bạn bên Trung thì các bạn ấy cũng không biết luôn. Ai biết thì chỉ giúp mình với nha (ノ_<。)
Còn đây là Chishima Tịch Đăng và Suzuki Maya trong lòng mị. Thấy hình hợp ghê cơ. Nhưng tất nhiên là hổng phải hình minh hoạ của bộ này đâu. Tự tưởng tượng thôi nhé.
Bình luận facebook