Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Tịch Đăng cười nhẹ một tiếng, rèm cửa bị gió thổi cuốn lên, ánh sáng mặt trời mùa đông như là sóng nước lóng lánh ở trong mắt cậu. Tịch Đăng lộ ra hàm răng trắng, trên khuôn mặt tinh xảo bỗng xuất hiện một nụ cười xấu xa.
“Lạc Duy à Lạc Duy. Mày chẳng qua chỉ là một kẻ luyến phụ đáng thương.”
“Tình cảm của mày giống như những con chuột bẩn thỉu trong cống ngầm, làm cho mọi người phỉ nhổ. Làm gì có ai lại yêu cha nuôi của mình một cách bệnh hoạn như mày chứ? Ha ha, Lạc Duy mày chính là một kẻ biến thái.”
Tịch Đăng cười to, bất chấp sắc mặt càng ngày càng tệ của người đối diện.
Lạc Duy nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Ron, đánh cho ta.”
Ron là một người chuyên làm việc nặng. Bây giờ hắn ta bị ma túy làm mụ mị đầu óc, xuống tay càng nặng hơn, cú nào cú nấy đều đánh, đá vào những bộ phận yếu ớt trên cơ thể Tịch Đăng. Khuôn mặt của Lạc Duy âm trầm, mãi cho đến khi người bị Ron đánh phun ra một ngụm máu y mới không nhanh không chậm bảo Ron dừng lại.
Tịch Đăng chật vật cuộn tròn trên mặt đất, thế nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười, cậu nhướng mắt nhìn Lạc Duy, đôi mắt to tròn và sáng ngời chứa đầy sự khinh thường.
“Mày mãi mãi là một kẻ thất bại đê tiện, bởi vì người mày yêu nhất là chính bản thân mày. Nếu mày thích anh ấy, sao mày có thể làm tổn thương anh ấy?”
Lạc Duy chậm rãi đi đến trước mặt Tịch Đăng, dùng gót chân dẫm lên ngón tay của Tịch Đăng đặt ở trên sàn nhà. Đôi bàn tay đó mềm mại, trắng nõn, thoạt nhìn xinh đẹp giống như hàng mỹ nghệ.
Lạc Duy dần dần dùng sức, y nhẹ nhàng nói, “Tao yêu hắn, tao đương nhiên yêu hắn, cho nên mới không thể tha thứ cho những kẻ đã từng làm tổn thương hắn, Ron và…… chính mình, tao không ngại cùng tụi mày xuống địa ngục, nhưng mà trước đó, tao muốn cho tụi mày nếm thử cảm giác còn kinh khủng hơn cả địa ngục.” Hắn vừa nói xong, liền đột nhiên tăng mạnh sức lực, bên tai hắn vang lên tiếng xương gãy, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết.
Tiếng kêu kia thảm thiết đến nỗi khiến Ron, kẻ đang đứng thờ ơ một bên cũng phải thay đổi sắc mặt, hắn ta không thể không nhìn xuống người đã bị bọn họ tra tấn hồi lâu.
Chàng trai có mái tóc vàng sáng lạn như ánh mặt trời, chàng trai có khuôn mặt tinh xảo như búp bê, chàng trai luôn nở nụ cười ngọt ngào, lúc này giống như một con búp bê vỡ nát thành từng mảnh vụn nằm cuộn tròn trên mặt đất, khóe môi cậu nứt nẻ mang theo máu, một chân sống sờ sờ bị đánh gãy, nằm trên mặt đất trong một tư thế kỳ quái. Bàn tay còn nguyên vẹn lúc này cũng đang bị tra tấn.
Ron nghe âm thanh liền biết Lạc Duy đang đạp gãy, đạp gãy từng ngón tay, từng ngón tay một.
***
Tịch Đăng đã bị nhốt trong căn phòng này mười ngày. Trong mười ngày qua, mỗi ngày đều có người đem đến cho cậu một mẩu bánh mì và một ly nước. Ngoài ra, chẳng có thứ gì khác. Chân và tay của cậu cũng đã được điều trị cẩn thận, nhưng bác sĩ nói rằng đời này chỉ sợ đều không thể phục hồi như cũ. Tịch Đăng chỉ có thể kéo một cái chân tàn và một cái tay phế tồn tại. Cậu thực sự may mắn. May mắn thay, Lạc Duy không cho cậu chạm vào những thứ gây nghiện đó.
Tịch Đăng buộc mình phải ăn hết mẩu bánh mì. Khi cậu đang định duỗi tay lấy nước, cánh cửa đột nhiên mở ra, lúc cậu ngẩng đầu nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, tay nhịn không được run rẩy, rồi nhanh chóng rút lại như muốn che giấu nó.
Sắc mặt Lạc Duy rất đen, y đi vào trong rồi khóa trái cửa lại. Tiếng đóng cửa của y quá lớn, dọa Tịch Đăng nhảy dựng. Tịch Đăng liếc nhìn Lạc Duy vài lần, rồi dịch dịch, bò lết đến góc tường. Không được mấy bước, đã bị Lạc Duy túm tóc kéo ra.
“Trốn cái gì mà trốn? Mày cho rằng tao không nhìn thấy mày à?” Lạc Duy buông đầu tóc Tịch Đăng ra. Y vốn định cắt phăng mái tóc của đối phương, nhưng không hiểu sao lại không làm thế. Có một lần y giựt bay một nhúm tóc trên đầu Tịch Đăng, thực ra y không phải cố ý, chẳng qua do đối phương giãy giụa quá quyết liệt.
Lạc Duy không biết loại chuyện đánh người này có thể gây nghiện hay không, nhưng y đã nghiện rồi. Mỗi ngày y đều tới căn phòng này, nhìn thấy đối phương càng bi thảm, càng đau khổ thì càng tốt. Lạc Duy phát hiện mình đã biến một con rắn độc thành một con thỏ vô dụng. Cả ngày chỉ biết kéo lê cái chân tàn phế kia.
Nghĩ đến đây, y lại thấy có chút nhàm chán. Lạc Duy ngồi xổm xuống, khi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Tịch Đăng, y càng cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Hôm nay Lạc Duy đã uống một ít rượu. Bị hơi rượu ảnh hưởng nên y mới chạy tới nơi này, nhưng biểu hiện của đối phương lại giống như đổ một chậu nước lạnh lên đầu của y.
Hóa ra Heller ngông cuồng tự cao tự đại đã bị chính mình phá hủy, chỉ là thời gian hủy hoại cậu ta quá nhanh, niềm vui và khoái cảm y hưởng thụ từ nó còn chưa đủ.
Lạc Duy khịt mũi và kéo kéo chiếc nơ đen trên cổ áo. Hôm nay, y phải đối phó với quá nhiều người. Tất cả bọn họ đến cửa với ý tưởng lợi dụng. Mấy ngày qua, quá nhiều chuyện vụn vặt đã làm cho y hơi mệt mỏi.
“Chưa có trò gì chúng ta chưa chơi nhỉ, hay là chúng ta tăng tốc đi.” Lạc Duy bị cồn làm cho đầu óc có chút choáng váng, tư duy chậm hơn nhiều so ngày thường, y bắt đầu chậm rãi nghĩ xem đời trước Heller đã làm cái gì với cha nuôi của mình. Mãi cho đến khi nghĩ đến điều không thể tha thứ nhất, vẻ mặt của y đột nhiên thay đổi, ánh mắt trở nên phệ nhân*.
*Ánh mắt phệ nhân: ánh mắt như muốn ăn thịt người, cắn nuốt người khác.
Lạc Duy kéo Tịch Đăng tới giường, người dưới tay y giãy giụa kịch liệt. Tuy nhiên, Tịch Đăng chỉ là một người chân tàn tay phế, suốt một thời gian dài bị hành hạ, lại liên tục ăn không đủ no, có bao nhiêu sức lực phản kháng chứ.
Lạc Duy trên cao nhìn xuống Tịch Đăng, hàng mi dài mảnh khảnh như cánh bướm rũ xuống, hờ khép dưới ánh đèn càng làm lộ lên vẻ ảm đạm u ám bên trong đôi mắt màu xanh biếc.
“Heller, mày đối xử với hắn như vậy, mày có từng hối hận không?”
Mỗi một câu nói của Lạc Duy đều giống như tuyên án.
“Hắn từng đối xử với mày rất ôn nhu, sủng mày, chiều chuộng mày như trân bảo.”
Y bóp chặt cằm người dưới thân.
“Tại sao mày lại đối xử với hắn như thế? Dùng bàn tay bẩn thỉu của mày và Ron chạm vào hắn, nhìn hắn chết trước mặt mày. Tại sao mày lại làm thế?”
Lạc Duy càng nói càng nhẹ, từ khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt. Giọt nước mắt trượt xuống gò má trắng nõn của Lạc Duy và rơi xuống khóe môi Tịch Đăng.
Tịch Đăng đã lén duỗi tay ra sau lưng đối phương, nhưng bởi vì kia giọt nước mắt bất ngờ kia mà dừng lại, một lần nữa ngã xuống giường. Cậu bắt đầu suy nghĩ miên man. Nếu Ân Thập Lục biết biểu hiện bây giờ của cậu, hắn nhất định sẽ cười nhạo cậu mất. Nếu là Ân Thập Lục, hắn sẽ làm gì nhỉ? Chắc chắn hắn sẽ biểu hiện tốt hơn mình rất nhiều.
Lạc Duy cười khẩy, “Tao sẽ không chạm vào mày, mày chỉ làm cho tao ghê tởm. Nghe nói sau khi mày được nhận nuôi, mày đã ngủ với những người gọi là chú là bác của mày, thậm chí người cô thông minh, tiếng vang đồn xa của mày, sau đó cũng đưa mày đến nhà cô ta nuôi dưỡng nửa năm, có phải mày thượng cô ta sau đó chồng cô ta lại thượng mày không? Nếu không sao bọn chúng có thể chịu đựng mày lâu như vậy.” Bờ môi xinh đẹp liên tục phun ra những lời cay độc. Câu sau còn ác độc hơn cả câu trước.
Bởi vì lúc nãy Tịch Đăng vốn có chút tâm phiền ý loạn* nên mới mềm lòng. Bây giờ sau khi nghe những lời này, rốt cuộc nhịn không được nhấc chân đá Lạc Duy, bừng bừng tức giận nói: “Cút!”
*Tâm phiền ý loạn: phiền muộn trong lòng; phiền lòng; bực dọc, khó chịu.
*********
Trúc: Mình thực sự không thích edit thế giới này một tí nào, lúc edit mấy chương này cảm giác đau lòng lắm luôn ấy. Chương này và chương tiếp theo, thương Tịch Đăng lắm, em ấy bị hành hạ đến nỗi ám ảnh luôn rồi ಥ_ಥ
“Lạc Duy à Lạc Duy. Mày chẳng qua chỉ là một kẻ luyến phụ đáng thương.”
“Tình cảm của mày giống như những con chuột bẩn thỉu trong cống ngầm, làm cho mọi người phỉ nhổ. Làm gì có ai lại yêu cha nuôi của mình một cách bệnh hoạn như mày chứ? Ha ha, Lạc Duy mày chính là một kẻ biến thái.”
Tịch Đăng cười to, bất chấp sắc mặt càng ngày càng tệ của người đối diện.
Lạc Duy nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Ron, đánh cho ta.”
Ron là một người chuyên làm việc nặng. Bây giờ hắn ta bị ma túy làm mụ mị đầu óc, xuống tay càng nặng hơn, cú nào cú nấy đều đánh, đá vào những bộ phận yếu ớt trên cơ thể Tịch Đăng. Khuôn mặt của Lạc Duy âm trầm, mãi cho đến khi người bị Ron đánh phun ra một ngụm máu y mới không nhanh không chậm bảo Ron dừng lại.
Tịch Đăng chật vật cuộn tròn trên mặt đất, thế nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười, cậu nhướng mắt nhìn Lạc Duy, đôi mắt to tròn và sáng ngời chứa đầy sự khinh thường.
“Mày mãi mãi là một kẻ thất bại đê tiện, bởi vì người mày yêu nhất là chính bản thân mày. Nếu mày thích anh ấy, sao mày có thể làm tổn thương anh ấy?”
Lạc Duy chậm rãi đi đến trước mặt Tịch Đăng, dùng gót chân dẫm lên ngón tay của Tịch Đăng đặt ở trên sàn nhà. Đôi bàn tay đó mềm mại, trắng nõn, thoạt nhìn xinh đẹp giống như hàng mỹ nghệ.
Lạc Duy dần dần dùng sức, y nhẹ nhàng nói, “Tao yêu hắn, tao đương nhiên yêu hắn, cho nên mới không thể tha thứ cho những kẻ đã từng làm tổn thương hắn, Ron và…… chính mình, tao không ngại cùng tụi mày xuống địa ngục, nhưng mà trước đó, tao muốn cho tụi mày nếm thử cảm giác còn kinh khủng hơn cả địa ngục.” Hắn vừa nói xong, liền đột nhiên tăng mạnh sức lực, bên tai hắn vang lên tiếng xương gãy, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết.
Tiếng kêu kia thảm thiết đến nỗi khiến Ron, kẻ đang đứng thờ ơ một bên cũng phải thay đổi sắc mặt, hắn ta không thể không nhìn xuống người đã bị bọn họ tra tấn hồi lâu.
Chàng trai có mái tóc vàng sáng lạn như ánh mặt trời, chàng trai có khuôn mặt tinh xảo như búp bê, chàng trai luôn nở nụ cười ngọt ngào, lúc này giống như một con búp bê vỡ nát thành từng mảnh vụn nằm cuộn tròn trên mặt đất, khóe môi cậu nứt nẻ mang theo máu, một chân sống sờ sờ bị đánh gãy, nằm trên mặt đất trong một tư thế kỳ quái. Bàn tay còn nguyên vẹn lúc này cũng đang bị tra tấn.
Ron nghe âm thanh liền biết Lạc Duy đang đạp gãy, đạp gãy từng ngón tay, từng ngón tay một.
***
Tịch Đăng đã bị nhốt trong căn phòng này mười ngày. Trong mười ngày qua, mỗi ngày đều có người đem đến cho cậu một mẩu bánh mì và một ly nước. Ngoài ra, chẳng có thứ gì khác. Chân và tay của cậu cũng đã được điều trị cẩn thận, nhưng bác sĩ nói rằng đời này chỉ sợ đều không thể phục hồi như cũ. Tịch Đăng chỉ có thể kéo một cái chân tàn và một cái tay phế tồn tại. Cậu thực sự may mắn. May mắn thay, Lạc Duy không cho cậu chạm vào những thứ gây nghiện đó.
Tịch Đăng buộc mình phải ăn hết mẩu bánh mì. Khi cậu đang định duỗi tay lấy nước, cánh cửa đột nhiên mở ra, lúc cậu ngẩng đầu nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, tay nhịn không được run rẩy, rồi nhanh chóng rút lại như muốn che giấu nó.
Sắc mặt Lạc Duy rất đen, y đi vào trong rồi khóa trái cửa lại. Tiếng đóng cửa của y quá lớn, dọa Tịch Đăng nhảy dựng. Tịch Đăng liếc nhìn Lạc Duy vài lần, rồi dịch dịch, bò lết đến góc tường. Không được mấy bước, đã bị Lạc Duy túm tóc kéo ra.
“Trốn cái gì mà trốn? Mày cho rằng tao không nhìn thấy mày à?” Lạc Duy buông đầu tóc Tịch Đăng ra. Y vốn định cắt phăng mái tóc của đối phương, nhưng không hiểu sao lại không làm thế. Có một lần y giựt bay một nhúm tóc trên đầu Tịch Đăng, thực ra y không phải cố ý, chẳng qua do đối phương giãy giụa quá quyết liệt.
Lạc Duy không biết loại chuyện đánh người này có thể gây nghiện hay không, nhưng y đã nghiện rồi. Mỗi ngày y đều tới căn phòng này, nhìn thấy đối phương càng bi thảm, càng đau khổ thì càng tốt. Lạc Duy phát hiện mình đã biến một con rắn độc thành một con thỏ vô dụng. Cả ngày chỉ biết kéo lê cái chân tàn phế kia.
Nghĩ đến đây, y lại thấy có chút nhàm chán. Lạc Duy ngồi xổm xuống, khi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Tịch Đăng, y càng cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Hôm nay Lạc Duy đã uống một ít rượu. Bị hơi rượu ảnh hưởng nên y mới chạy tới nơi này, nhưng biểu hiện của đối phương lại giống như đổ một chậu nước lạnh lên đầu của y.
Hóa ra Heller ngông cuồng tự cao tự đại đã bị chính mình phá hủy, chỉ là thời gian hủy hoại cậu ta quá nhanh, niềm vui và khoái cảm y hưởng thụ từ nó còn chưa đủ.
Lạc Duy khịt mũi và kéo kéo chiếc nơ đen trên cổ áo. Hôm nay, y phải đối phó với quá nhiều người. Tất cả bọn họ đến cửa với ý tưởng lợi dụng. Mấy ngày qua, quá nhiều chuyện vụn vặt đã làm cho y hơi mệt mỏi.
“Chưa có trò gì chúng ta chưa chơi nhỉ, hay là chúng ta tăng tốc đi.” Lạc Duy bị cồn làm cho đầu óc có chút choáng váng, tư duy chậm hơn nhiều so ngày thường, y bắt đầu chậm rãi nghĩ xem đời trước Heller đã làm cái gì với cha nuôi của mình. Mãi cho đến khi nghĩ đến điều không thể tha thứ nhất, vẻ mặt của y đột nhiên thay đổi, ánh mắt trở nên phệ nhân*.
*Ánh mắt phệ nhân: ánh mắt như muốn ăn thịt người, cắn nuốt người khác.
Lạc Duy kéo Tịch Đăng tới giường, người dưới tay y giãy giụa kịch liệt. Tuy nhiên, Tịch Đăng chỉ là một người chân tàn tay phế, suốt một thời gian dài bị hành hạ, lại liên tục ăn không đủ no, có bao nhiêu sức lực phản kháng chứ.
Lạc Duy trên cao nhìn xuống Tịch Đăng, hàng mi dài mảnh khảnh như cánh bướm rũ xuống, hờ khép dưới ánh đèn càng làm lộ lên vẻ ảm đạm u ám bên trong đôi mắt màu xanh biếc.
“Heller, mày đối xử với hắn như vậy, mày có từng hối hận không?”
Mỗi một câu nói của Lạc Duy đều giống như tuyên án.
“Hắn từng đối xử với mày rất ôn nhu, sủng mày, chiều chuộng mày như trân bảo.”
Y bóp chặt cằm người dưới thân.
“Tại sao mày lại đối xử với hắn như thế? Dùng bàn tay bẩn thỉu của mày và Ron chạm vào hắn, nhìn hắn chết trước mặt mày. Tại sao mày lại làm thế?”
Lạc Duy càng nói càng nhẹ, từ khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt. Giọt nước mắt trượt xuống gò má trắng nõn của Lạc Duy và rơi xuống khóe môi Tịch Đăng.
Tịch Đăng đã lén duỗi tay ra sau lưng đối phương, nhưng bởi vì kia giọt nước mắt bất ngờ kia mà dừng lại, một lần nữa ngã xuống giường. Cậu bắt đầu suy nghĩ miên man. Nếu Ân Thập Lục biết biểu hiện bây giờ của cậu, hắn nhất định sẽ cười nhạo cậu mất. Nếu là Ân Thập Lục, hắn sẽ làm gì nhỉ? Chắc chắn hắn sẽ biểu hiện tốt hơn mình rất nhiều.
Lạc Duy cười khẩy, “Tao sẽ không chạm vào mày, mày chỉ làm cho tao ghê tởm. Nghe nói sau khi mày được nhận nuôi, mày đã ngủ với những người gọi là chú là bác của mày, thậm chí người cô thông minh, tiếng vang đồn xa của mày, sau đó cũng đưa mày đến nhà cô ta nuôi dưỡng nửa năm, có phải mày thượng cô ta sau đó chồng cô ta lại thượng mày không? Nếu không sao bọn chúng có thể chịu đựng mày lâu như vậy.” Bờ môi xinh đẹp liên tục phun ra những lời cay độc. Câu sau còn ác độc hơn cả câu trước.
Bởi vì lúc nãy Tịch Đăng vốn có chút tâm phiền ý loạn* nên mới mềm lòng. Bây giờ sau khi nghe những lời này, rốt cuộc nhịn không được nhấc chân đá Lạc Duy, bừng bừng tức giận nói: “Cút!”
*Tâm phiền ý loạn: phiền muộn trong lòng; phiền lòng; bực dọc, khó chịu.
*********
Trúc: Mình thực sự không thích edit thế giới này một tí nào, lúc edit mấy chương này cảm giác đau lòng lắm luôn ấy. Chương này và chương tiếp theo, thương Tịch Đăng lắm, em ấy bị hành hạ đến nỗi ám ảnh luôn rồi ಥ_ಥ
Bình luận facebook