Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Tịch Đăng ở lại, Ngu Thanh Ninh lấy chăn và gối mới từ trong tủ ra cho cậu. Bởi vì không nhìn thấy, động tác của hắn rất chậm chạp, Tịch Đăng liền dựa vào cửa để nhìn hắn. Ngu Thanh Ninh sẽ không yêu cầu Tịch Đăng giúp đỡ, thậm chí còn từ chối.
“Mặc dù tôi không thể nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được.” Khi Ngu Thanh Ninh nói điều này, hắn mỉm cười ngại ngùng, hàng mi dài rũ xuống đôi mắt xinh đẹp.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng đôi mắt của hắn thực sự rất đẹp.
Ngu Thanh Ninh cúi người, từ từ trải chăn ra, đặt gối đầu xong hắn mới đứng thẳng dậy nói, “Có thể nghỉ ngơi được rồi. Nếu có chuyện gì, anh có thể gõ cửa phòng tôi, tôi ở phòng bên cạnh.”
“Ừ.” Tịch Đăng bước tới giường, sờ soạng chăn và ngồi xuống.
Ngu Thanh Ninh tựa hồ cảm thấy được Tịch Đăng đang ở bên cạnh mình, do dự giây lát rồi đưa tay chạm vào Tịch Đăng, như thể muốn xác định một chút. Tịch Đăng giữa chừng bắt lấy tay hắn, “Ta ở chỗ này, cửa ở bên kia.”
Ngu Thanh Ninh di chuyển bàn tay của mình trong tay của Tịch Đăng, nhưng không tránh đi. Tịch Đăng điều chỉnh bàn tay của mình xuống phía dưới rồi thả nó ra, “Bây giờ, hướng này, đi thẳng. Theo tốc độ của ngươi, sẽ mất khoảng mười hai bước sẽ đến cửa.”
“Cảm ơn.” Ngu Thanh Ninh nói.
Tịch Đăng ỷ vào đối phương không nhìn thấy gì. Khi Ngu Thanh Ninh vừa đi ra ngoài, cậu liền cởi bỏ quần áo và biến về nguyên hình nằm ở trên giường. Thậm chí không thèm đóng cửa khi thực hiện tất cả những điều này. Cậu ngọ nguậy chui vào chăn và tắt đèn ngủ.
Bởi vì Ngu Thanh Ninh không phải bị mù bẩm sinh, nên hắn vẫn giữ thói quen như khi còn nhìn thấy lúc trước, thói quen buổi tối bật đèn. Bước vào phòng, việc đầu tiên chính là bật đèn.
Cùng với tiếng mưa mơ hồ ngoài cửa sổ, Tịch Đăng ngủ thiếp đi. Ngủ đến nửa đêm cậu liền bị đánh thức bởi vì nóng. Khi tỉnh dậy, Tịch Đăng vẫn còn ngái ngủ. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy lưng rất nóng. Tịch Đăng quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Thanh Ninh. Ánh sáng lờ mờ luồn qua cửa sổ chiếu vào căn phòng.
Ngu Thanh Ninh nhắm mắt lại, dường như đang ngủ say, chỉ là đôi tay hắn ôm lấy eo của Tịch Đăng, cơ thể của Ngu Thanh Ninh kề sát với cậu. Lưng trần truồng và hai chân hắn kẹp lấy cái đuôi của Tịch Đăng.
Tịch Đăng nhắm mắt, cậu đã quên người này có bệnh mộng du.
Nguyên chủ cũng là vì đặc điểm kỳ quái này của Ngu Thanh Ninh mà cảm thấy đối phương thú vị.
Tịch Đăng kéo tay Ngu Thanh Ninh xuống, muốn đẩy đối phương ra, nhưng cậu chưa kịp đẩy thì đã bị đối phương ôm lấy, thậm chí còn vùi đầu vào cổ của cậu, từ trong mũi của hắn phát ra âm thanh “Ưm.”
Tịch Đăng đẩy đầu Ngu Thanh Ninh ra, rồi gỡ tay của đối phương, Ngu Thanh Ninh cư nhiên nghẹn ngào một tiếng, trong miệng mơ hồ gọi mẹ. Tịch Đăng rất buồn ngủ, lại nóng, thế nhưng bị Ngu Thanh Ninh quấn lấy như vậy thật không có biện pháp. Cuối cùng, cậu rút đuôi ra, sau đó xoay người, tránh ra khỏi cái ôm của đối phương, nhìn thấy đối phương lại muốn tiến đến ôm cậu một lần nữa, liền lấy cái đuôi của mình nhét vào ngực của Ngu Thanh Ninh.
Okie, thế gian thái bình.
Mặc dù cái đuôi hơi nóng một chút, nhưng vẫn tốt hơn toàn bộ cơ thể đều nóng.
Miễn là Ngu Thanh Ninh không chạm vào chóp đuôi nơi có điểm nhạy cảm của cậu, mọi thứ đều có thể được chấp nhận được.
Tịch Đăng lại chìm vào giấc ngủ, chờ đến khi cậu lại tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài cửa sổ đã chiếu vào trên mặt cậu. Tịch Đăng vừa mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Ngu Thanh Ninh với khuôn mặt đờ đẫn đang ôm cái đuôi của mình.
Tịch Đăng chớp chớp mắt và từ từ rút đuôi ra, nhưng Ngu Thanh Ninh lại bắt lấy nó. Cảm xúc trong mắt hắn rõ ràng không ổn chút nào. Tịch Đăng ho một tiếng và chống tay ngồi dậy, duỗi tay kéo cái đuôi của mình ra khỏi tay của Ngu Thanh Ninh, “Cái kia, ngươi đang ôm đồ của ta.”
Ngu Thanh Ninh nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên, chuẩn xác quay mặt về phía Tịch Đăng. Hắn hơi mở miệng lại nhíu mày. Hình như không biết mở miệng thế nào.
“Ngày hôm qua ta tới nhà ngươi đã ôm theo một con thú bông, ừm, đúng vậy.” Tịch Đăng nói, sau đó biến cái đuôi thành hai chân. Cậu vòng qua Ngu Thanh Ninh leo xuống giường và nhặt bộ quần áo mình mặc ngày hôm qua ở trên ghế. Tịch Đăng khom người để mặc đồ lót, quần, sau đó mặc áo. Đêm qua Ngu Thanh Ninh đã mang đồ lót mới của mình đến cho Tịch Đăng.
Tịch Đăng đưa lưng về phía Ngu Thanh Ninh mặc quần áo. Những đường cong trên tấm lưng mịn màng và đẹp đẽ, dưới những cơ bắp mỏng manh ẩn giấu sức lực mạnh mẽ. Tịch Đăng thản nhiên nói, “Sáng nay chúng ta ăn gì?”
Ngu Thanh Ninh a một tiếng, có chút hoảng loạn leo xuống giường. Khi hắn ra khỏi giường, tay vô tình đụng phải cái mông của Tịch Đăng. Tịch Đăng né sang một bên, quay đầu nhìn Ngu Thanh Ninh gần như chạy trối chết từ trong phòng đi ra ngoài, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau khi Tịch Đăng rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, Ngu Thanh Ninh đã vào bếp. Lúc Tịch Đăng đi đến, cậu thấy Ngu Thanh Ninh đang cầm hai quả cam đã bóc vỏ cho vào máy ép trái cây.
“Để ta làm cho.” Tịch Đăng bước tới và cầm quả cam tươi trong tay Ngu Thanh Ninh, “Ngươi đi ra bên ngoài ngồi đi.”
Cậu biết bữa sáng của Ngu Thanh Ninh như thế nào.
Ngu Thanh Ninh mời một người giúp việc, người này thường đến vào lúc mười giờ ba mươi sáng và nấu cả bữa trưa và bữa tối. Khi Ngu Thanh Ninh đang ăn, cô sẽ làm quét dọn và làm vệ sinh cả căn hộ và chuẩn bị bữa sáng hôm sau cho Ngu Thanh Ninh, đặt ở tủ lạnh.
Bữa sáng thường là trái cây và bánh mì.
Sau khi Tịch Đăng ép nước trái cây xong, cậu lấy bánh mì ra khỏi tủ lạnh và bưng tất cả ra ngoài. Ngu Thanh Ninh ngồi ở bàn ăn, khi nghe tiếng bước chân của Tịch Đăng hắn khẽ quay đầu. Tịch Đăng đặt cả nước trái cây và bánh mì bên cạnh bàn tay của Ngu Thanh Ninh, “Ta phải đi rồi. Ta có thể phải mượn bộ quần áo này của ngươi.”
Ngu Thanh Ninh kinh ngạc, “Nhanh như vậy liền đi sao?”
Tịch Đăng ừ một tiếng, “Ta còn có rất việc quan trọng phải làm.” Cậu dừng lại và nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Ngu Thanh Ninh, “Có duyên gặp lại.”
***
“Anh nói xem buổi quay chụp hôm nay còn phải kéo dài bao lâu nữa? Chỉ là một cái quảng cáo trong nhà dài 30 giây mà đã bắt đầu quay từ sáng sớm.” Người đang nói là một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi mặc áo sơ mi, quần tây và đeo bảng trên cổ. Anh ta vừa nhìn vào những con số đang không ngừng nhảy lên trong thang máy, vừa trò chuyện với các đồng nghiệp bên cạnh.
Đồng nghiệp bên cạnh anh ta không đáp lời, ngược lại dùng tay đánh anh ta một cái, liếc mắt ra phía sau.
Người đàn ông nhìn qua và thấy có một người đội mũ lưỡi trai đứng trong góc thang máy. Đối phương đè mũ rất thấp và che khuất đôi mắt. Người đó dựa vào vách tường thang máy, bộ dáng thực tùy ý.
Người đàn ông quay đầu lại và nói với đồng nghiệp, “Yên tâm đi, không phải ai nghe cũng hiểu.”
Tuy anh ta nói như vậy, nhưng lại không tiếp tục bàn luận về đề tài kia nữa.
Khi bọn họ đến tầng lầu mình nhấn, cả hai cùng đi ra ngoài mà không nhận ra có một người luôn đi theo phía sau.
Tịch Đăng đi ra khỏi thang máy, đầu tiên nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi theo hai người đàn ông kia. Sau khi vào cửa, cậu đổi sang hướng khác. Đi không bao lâu, một người đàn ông nhìn thấy Tịch Đăng không có bảng tên. Ngay lập tức nói, “Tiên sinh, anh là nhân viên công tác của nơi này sao?”
Khóe môi của Tịch Đăng khẽ cong, “Tôi là trợ lý của Lý Bảo Dung. Đến đưa đồ cho cậu ấy.”
“Lý Bảo Dung? À, giờ cậu ấy đang ở trong phòng thay đồ. Tôi sẽ đưa anh đến đó.” Người đàn ông nghe xong, ngay lập tức nói với Tịch Đăng và dẫn cậu đến trước một cánh cửa phòng rồi dừng lại. “Bên trong còn có tiền bối Tiếu Phương Nhiên, lúc anh đi vào nhớ chú ý một chút.”
Tịch Đăng thuận miệng đồng ý, sau đó đưa tay ra và đẩy cửa vào. Ngay khi cậu vừa bước vào, cậu đã nghe thấy tiếng mắng nhiếc ở bên trong.
“Lý Bảo Dung, tôi không quan tâm cậu ngủ như thế nào. Nếu cậu không thể quay cái quảng cáo này, thì đừng quay nữa. Cút xéo cho tôi, đừng lãng phí thời gian của tôi.” Người đang mắng chủi là một người đàn ông trên dưới hai mươi tuổi, mặc quần áo trẻ trung và tóc nhuộm màu sợi đay. Hắn nghe thấy động tĩnh ở cửa, quay đầu lại, vẻ mặt khó chịu nói, “Kẻ nào không hiểu chuyện vậy, lúc này mà đi vào?”
Lý Bảo Dung người bị hắn mắng đang ngồi ở trên ghế với khuôn mặt tái nhợt, chuyên viên trang điểm bên cạnh cậu ta lúng túng cầm bông dặm phấn.
“Tiếu ca, đây là trợ lý của anh Lý Bảo Dung. Đưa cho anh ấy vài thứ.” Người dẫn Tịch Đăng tới mỉm cười làm lành.
Nghe thấy thế, Lý Bảo Dung quay đầu lại và nói, “Tôi không bảo trợ lý của mình…”
Lời nói đột nhiên im bặt.
Tịch Đăng nhìn thẳng vào Lý Bảo Dung, cười như không cười.
“Lý Bảo Dung, ra đây.”
“Mặc dù tôi không thể nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được.” Khi Ngu Thanh Ninh nói điều này, hắn mỉm cười ngại ngùng, hàng mi dài rũ xuống đôi mắt xinh đẹp.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng đôi mắt của hắn thực sự rất đẹp.
Ngu Thanh Ninh cúi người, từ từ trải chăn ra, đặt gối đầu xong hắn mới đứng thẳng dậy nói, “Có thể nghỉ ngơi được rồi. Nếu có chuyện gì, anh có thể gõ cửa phòng tôi, tôi ở phòng bên cạnh.”
“Ừ.” Tịch Đăng bước tới giường, sờ soạng chăn và ngồi xuống.
Ngu Thanh Ninh tựa hồ cảm thấy được Tịch Đăng đang ở bên cạnh mình, do dự giây lát rồi đưa tay chạm vào Tịch Đăng, như thể muốn xác định một chút. Tịch Đăng giữa chừng bắt lấy tay hắn, “Ta ở chỗ này, cửa ở bên kia.”
Ngu Thanh Ninh di chuyển bàn tay của mình trong tay của Tịch Đăng, nhưng không tránh đi. Tịch Đăng điều chỉnh bàn tay của mình xuống phía dưới rồi thả nó ra, “Bây giờ, hướng này, đi thẳng. Theo tốc độ của ngươi, sẽ mất khoảng mười hai bước sẽ đến cửa.”
“Cảm ơn.” Ngu Thanh Ninh nói.
Tịch Đăng ỷ vào đối phương không nhìn thấy gì. Khi Ngu Thanh Ninh vừa đi ra ngoài, cậu liền cởi bỏ quần áo và biến về nguyên hình nằm ở trên giường. Thậm chí không thèm đóng cửa khi thực hiện tất cả những điều này. Cậu ngọ nguậy chui vào chăn và tắt đèn ngủ.
Bởi vì Ngu Thanh Ninh không phải bị mù bẩm sinh, nên hắn vẫn giữ thói quen như khi còn nhìn thấy lúc trước, thói quen buổi tối bật đèn. Bước vào phòng, việc đầu tiên chính là bật đèn.
Cùng với tiếng mưa mơ hồ ngoài cửa sổ, Tịch Đăng ngủ thiếp đi. Ngủ đến nửa đêm cậu liền bị đánh thức bởi vì nóng. Khi tỉnh dậy, Tịch Đăng vẫn còn ngái ngủ. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy lưng rất nóng. Tịch Đăng quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Thanh Ninh. Ánh sáng lờ mờ luồn qua cửa sổ chiếu vào căn phòng.
Ngu Thanh Ninh nhắm mắt lại, dường như đang ngủ say, chỉ là đôi tay hắn ôm lấy eo của Tịch Đăng, cơ thể của Ngu Thanh Ninh kề sát với cậu. Lưng trần truồng và hai chân hắn kẹp lấy cái đuôi của Tịch Đăng.
Tịch Đăng nhắm mắt, cậu đã quên người này có bệnh mộng du.
Nguyên chủ cũng là vì đặc điểm kỳ quái này của Ngu Thanh Ninh mà cảm thấy đối phương thú vị.
Tịch Đăng kéo tay Ngu Thanh Ninh xuống, muốn đẩy đối phương ra, nhưng cậu chưa kịp đẩy thì đã bị đối phương ôm lấy, thậm chí còn vùi đầu vào cổ của cậu, từ trong mũi của hắn phát ra âm thanh “Ưm.”
Tịch Đăng đẩy đầu Ngu Thanh Ninh ra, rồi gỡ tay của đối phương, Ngu Thanh Ninh cư nhiên nghẹn ngào một tiếng, trong miệng mơ hồ gọi mẹ. Tịch Đăng rất buồn ngủ, lại nóng, thế nhưng bị Ngu Thanh Ninh quấn lấy như vậy thật không có biện pháp. Cuối cùng, cậu rút đuôi ra, sau đó xoay người, tránh ra khỏi cái ôm của đối phương, nhìn thấy đối phương lại muốn tiến đến ôm cậu một lần nữa, liền lấy cái đuôi của mình nhét vào ngực của Ngu Thanh Ninh.
Okie, thế gian thái bình.
Mặc dù cái đuôi hơi nóng một chút, nhưng vẫn tốt hơn toàn bộ cơ thể đều nóng.
Miễn là Ngu Thanh Ninh không chạm vào chóp đuôi nơi có điểm nhạy cảm của cậu, mọi thứ đều có thể được chấp nhận được.
Tịch Đăng lại chìm vào giấc ngủ, chờ đến khi cậu lại tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài cửa sổ đã chiếu vào trên mặt cậu. Tịch Đăng vừa mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Ngu Thanh Ninh với khuôn mặt đờ đẫn đang ôm cái đuôi của mình.
Tịch Đăng chớp chớp mắt và từ từ rút đuôi ra, nhưng Ngu Thanh Ninh lại bắt lấy nó. Cảm xúc trong mắt hắn rõ ràng không ổn chút nào. Tịch Đăng ho một tiếng và chống tay ngồi dậy, duỗi tay kéo cái đuôi của mình ra khỏi tay của Ngu Thanh Ninh, “Cái kia, ngươi đang ôm đồ của ta.”
Ngu Thanh Ninh nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên, chuẩn xác quay mặt về phía Tịch Đăng. Hắn hơi mở miệng lại nhíu mày. Hình như không biết mở miệng thế nào.
“Ngày hôm qua ta tới nhà ngươi đã ôm theo một con thú bông, ừm, đúng vậy.” Tịch Đăng nói, sau đó biến cái đuôi thành hai chân. Cậu vòng qua Ngu Thanh Ninh leo xuống giường và nhặt bộ quần áo mình mặc ngày hôm qua ở trên ghế. Tịch Đăng khom người để mặc đồ lót, quần, sau đó mặc áo. Đêm qua Ngu Thanh Ninh đã mang đồ lót mới của mình đến cho Tịch Đăng.
Tịch Đăng đưa lưng về phía Ngu Thanh Ninh mặc quần áo. Những đường cong trên tấm lưng mịn màng và đẹp đẽ, dưới những cơ bắp mỏng manh ẩn giấu sức lực mạnh mẽ. Tịch Đăng thản nhiên nói, “Sáng nay chúng ta ăn gì?”
Ngu Thanh Ninh a một tiếng, có chút hoảng loạn leo xuống giường. Khi hắn ra khỏi giường, tay vô tình đụng phải cái mông của Tịch Đăng. Tịch Đăng né sang một bên, quay đầu nhìn Ngu Thanh Ninh gần như chạy trối chết từ trong phòng đi ra ngoài, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau khi Tịch Đăng rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, Ngu Thanh Ninh đã vào bếp. Lúc Tịch Đăng đi đến, cậu thấy Ngu Thanh Ninh đang cầm hai quả cam đã bóc vỏ cho vào máy ép trái cây.
“Để ta làm cho.” Tịch Đăng bước tới và cầm quả cam tươi trong tay Ngu Thanh Ninh, “Ngươi đi ra bên ngoài ngồi đi.”
Cậu biết bữa sáng của Ngu Thanh Ninh như thế nào.
Ngu Thanh Ninh mời một người giúp việc, người này thường đến vào lúc mười giờ ba mươi sáng và nấu cả bữa trưa và bữa tối. Khi Ngu Thanh Ninh đang ăn, cô sẽ làm quét dọn và làm vệ sinh cả căn hộ và chuẩn bị bữa sáng hôm sau cho Ngu Thanh Ninh, đặt ở tủ lạnh.
Bữa sáng thường là trái cây và bánh mì.
Sau khi Tịch Đăng ép nước trái cây xong, cậu lấy bánh mì ra khỏi tủ lạnh và bưng tất cả ra ngoài. Ngu Thanh Ninh ngồi ở bàn ăn, khi nghe tiếng bước chân của Tịch Đăng hắn khẽ quay đầu. Tịch Đăng đặt cả nước trái cây và bánh mì bên cạnh bàn tay của Ngu Thanh Ninh, “Ta phải đi rồi. Ta có thể phải mượn bộ quần áo này của ngươi.”
Ngu Thanh Ninh kinh ngạc, “Nhanh như vậy liền đi sao?”
Tịch Đăng ừ một tiếng, “Ta còn có rất việc quan trọng phải làm.” Cậu dừng lại và nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Ngu Thanh Ninh, “Có duyên gặp lại.”
***
“Anh nói xem buổi quay chụp hôm nay còn phải kéo dài bao lâu nữa? Chỉ là một cái quảng cáo trong nhà dài 30 giây mà đã bắt đầu quay từ sáng sớm.” Người đang nói là một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi mặc áo sơ mi, quần tây và đeo bảng trên cổ. Anh ta vừa nhìn vào những con số đang không ngừng nhảy lên trong thang máy, vừa trò chuyện với các đồng nghiệp bên cạnh.
Đồng nghiệp bên cạnh anh ta không đáp lời, ngược lại dùng tay đánh anh ta một cái, liếc mắt ra phía sau.
Người đàn ông nhìn qua và thấy có một người đội mũ lưỡi trai đứng trong góc thang máy. Đối phương đè mũ rất thấp và che khuất đôi mắt. Người đó dựa vào vách tường thang máy, bộ dáng thực tùy ý.
Người đàn ông quay đầu lại và nói với đồng nghiệp, “Yên tâm đi, không phải ai nghe cũng hiểu.”
Tuy anh ta nói như vậy, nhưng lại không tiếp tục bàn luận về đề tài kia nữa.
Khi bọn họ đến tầng lầu mình nhấn, cả hai cùng đi ra ngoài mà không nhận ra có một người luôn đi theo phía sau.
Tịch Đăng đi ra khỏi thang máy, đầu tiên nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi theo hai người đàn ông kia. Sau khi vào cửa, cậu đổi sang hướng khác. Đi không bao lâu, một người đàn ông nhìn thấy Tịch Đăng không có bảng tên. Ngay lập tức nói, “Tiên sinh, anh là nhân viên công tác của nơi này sao?”
Khóe môi của Tịch Đăng khẽ cong, “Tôi là trợ lý của Lý Bảo Dung. Đến đưa đồ cho cậu ấy.”
“Lý Bảo Dung? À, giờ cậu ấy đang ở trong phòng thay đồ. Tôi sẽ đưa anh đến đó.” Người đàn ông nghe xong, ngay lập tức nói với Tịch Đăng và dẫn cậu đến trước một cánh cửa phòng rồi dừng lại. “Bên trong còn có tiền bối Tiếu Phương Nhiên, lúc anh đi vào nhớ chú ý một chút.”
Tịch Đăng thuận miệng đồng ý, sau đó đưa tay ra và đẩy cửa vào. Ngay khi cậu vừa bước vào, cậu đã nghe thấy tiếng mắng nhiếc ở bên trong.
“Lý Bảo Dung, tôi không quan tâm cậu ngủ như thế nào. Nếu cậu không thể quay cái quảng cáo này, thì đừng quay nữa. Cút xéo cho tôi, đừng lãng phí thời gian của tôi.” Người đang mắng chủi là một người đàn ông trên dưới hai mươi tuổi, mặc quần áo trẻ trung và tóc nhuộm màu sợi đay. Hắn nghe thấy động tĩnh ở cửa, quay đầu lại, vẻ mặt khó chịu nói, “Kẻ nào không hiểu chuyện vậy, lúc này mà đi vào?”
Lý Bảo Dung người bị hắn mắng đang ngồi ở trên ghế với khuôn mặt tái nhợt, chuyên viên trang điểm bên cạnh cậu ta lúng túng cầm bông dặm phấn.
“Tiếu ca, đây là trợ lý của anh Lý Bảo Dung. Đưa cho anh ấy vài thứ.” Người dẫn Tịch Đăng tới mỉm cười làm lành.
Nghe thấy thế, Lý Bảo Dung quay đầu lại và nói, “Tôi không bảo trợ lý của mình…”
Lời nói đột nhiên im bặt.
Tịch Đăng nhìn thẳng vào Lý Bảo Dung, cười như không cười.
“Lý Bảo Dung, ra đây.”
Bình luận facebook