Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Xe đã chạy đến nhà, Dịch Tích nồng nặc mùi rượu bước xuống xe.
Vừa đi đến cửa lại đụng phải người nào đó, cô lui về phía sau một bước, nhíu mày nhìn người kia.
Dịch Vân Chiêu cũng nhíu mày nhìn cô: “Đi đâu về mà uống nhiều như vậy?”
Dịch Tích nhìn về phía sau anh ta: “Ba có ở nhà không?”
“Trong phòng”.
“Ừ”, Dịch Tích bày ra dáng vẻ kẻ côn đồ, “Anh nhỏ tiếng một chút, đừng để ông ấy biết”.
Dịch Vân Chiêu: “Cô mới là người nên nhỏ tiếng”.
“Tôi biết rồi”. Vừa dứt lời, Dịch Tích cảm thấy dạ dày muốn nôn, cô đột nhiên nhìn về phía sau Dịch Vân Chiêu, sau đó đẩy anh ra nôn vào thùng rác bên cạnh.
“Ọe”.
Dịch Vân Chiêu bị cô làm cho hoảng sợ, đến lúc anh ta nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô càng hoảng sợ hơn: “Cô không sao chứ Dịch Tích”.
Dịch Tích nhìn anh ta xua tay: “Không sao”.
Dịch Vân Chiêu nhíu mày, đi vào bếp rót một ly nước đưa cho cô: “Là xã giao sao? Việc này sau này đừng đi nữa”.
Dịch Tích ho hai cái, đứng thẳng người: “Là họp lớp”.
Cô không nhận lấy ly nước mà anh ta đưa, cô đi thẳng lên lầu.
Đúng lúc Dịch Nhạc đi từ trong phòng ra thấy Dịch Tích đang đi lên, Dịch Tích mở cửa đi vào phòng, Dịch Nhạc ngửi thấy mùi rượu nồng nặc cũng nhìn cô mấy lần.
Lúc đi xuống lầu lại nhìn về phía phòng cô.
“Chị ta say rồi sao?”
Dịch Vân Chiêu: “Ừ”.
“Đúng là tửu lượng tốt thật”.
Dịch Vân Chiêu đột nhiên xoay người, lúc quay lại trên tay anh ta không chỉ là ly nước mà còn có thêm hộp thuốc.
“Nhạc Nhạc”.
“Sao?”
“Cầm cái này lên phòng cô ấy cho cô ấy uống đi, nếu không thì ngày mai sẽ đau đầu”.
Dịch Nhạc đang ăn táo thì bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn thứ trong tay Dịch Vân Chiêu: “Sao anh lại đối xử tốt với chị ta như vậy?”
Dịch Vân Chiêu nhìn cô: “Kêu em đi thì cứ đi đi”
“Không đi, muốn đi thì tự anh đi đi”.
“Em cũng biết cô ấy không thích gặp anh, sao anh có thể đến phòng cô ấy được”.
Dịch Nhạc cười một tiếng: “Anh còn biết là chị ta không thích anh sao, chị ta rõ ràng không thích anh, vậy mà anh còn quan tâm chị ta như vậy”.
“Nhạc Nhạc”.
“Nếu lúc trước không phải vì chị ta không thích anh mà ép anh ra nước ngoài mấy năm liền không về, tự bản thân anh cũng biết rõ, lúc ở nước ngoài anh gọi về không phải hỏi thăm em và mẹ là nhiều, mà đều hỏi han Dịch Tích như thế nào”.
Bàn tay cầm ly nước của Dịch Vân Chiêu hơi run.
Dịch Nhạc cắn môi: “Sau khi về nước, lúc Dịch Tích tốt nghiệp, anh liền nói với ba mẹ rằng muốn đi đến trường chị ta chụp tấm hình kỷ niệm, em thấy rằng bởi vì anh không muốn bỏ lỡ thời khắc quan trọng đó của chị ta đúng không? Lúc ba nói rằng muốn đi xem phòng ở của chị ta, anh cũng muốn đi theo. Lúc ông nội dẫn chị ta ra nước ngoài, anh cũng thường xuyên lấy cớ đi công tác bên Mỹ, có đôi lúc em nghĩ em mới chính là em gái ruột, nhưng anh lại không hề quan tâm em nhiều như anh quan tâm Dịch Tích”.
Ánh mắt Dịch Vân Chiêu càng tối thêm vài phần: “Nhạc Nhạc, có rất nhiều chuyện em không hiểu”.
Dịch Nhạc ngẩn ra, vô cùng tức giận, cô thấp giọng nói chuyện nhưng lại có cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi: “Sao lại không hiểu, anh đối tốt với chị ta như vậy, mà chị ta ngay cả nửa con mắt cũng không nhìn anh, chị ta thậm chí còn vu khống cho anh lúc nhỏ muốn làm chuyện đồi bại với chị ta, anh nói xem…”
“Em im miệng”.
Dịch Nhạc ngẩn ra, oan ức nhìn anh: “Em nói sai chỗ nào!”
Lồng ngực Dịch Vân Chiêu phập phồng vài cái: “Không cần nhắc lại chuyện kia nữa”.
“Sao lại không nhắc?”
“Cô ấy không vu oan anh”.
Cô ấy không vu oan anh, sáu chữ đơn giản lập tức ghi sâu vào đầu Dịch Nhạc, trong chốc lát làm cho muôn vàn lời muốn nói nghẹn lại cổ họng của Dịch Nhạc.
Cô mở to mắt: “Không thể nào”.
Dịch Vân Chiêu tự cười nhạo mình: “Trên thế giới này làm gì có chuyện nào là không thể”.
Mà anh, rốt cuộc cũng dám thừa nhận chuyện này trước mặt người khác.
**
Dịch Tích cảm thấy Từ Nam Nho có chút kỳ lạ, hai ngày nay anh thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, tuy rằng lời nói trong tin nhắn vẫn thản nhiên như cũ.
Có đôi lúc cô sẽ nhắn lại, có đôi lúc không nhắn, không phải do cô quên nhắn lại, mà là cố tình không nhắn lại.
Tối hôm qua Từ Nam Nho lại nhắn tin cho cô, nội dung rất đơn giản, anh hỏi cô ngày mai có thời gian rảnh để tham gia bữa tiệc sinh nhật của bạn anh không.
Dịch Tích vô cùng bất ngờ khi Từ Nam Nho diễn quá sâu vai bạn trai này. Chẳng qua cô chỉ muốn mượn danh nghĩa của anh một chút thôi, nhưng anh đã mở lời thì người làm bạn gái như cô tất nhiên sẽ không từ chối.
2 giờ trưa hôm nay, Dịch Tích thu dọn đồ ra khỏi văn phòng.
Trợ lý thấy cô đi ra liền vội vàng tiến lên: “Giám đốc, cuộc họp trưa nay…”
Lúc này Dịch Tích mới nhớ ra còn có việc vào buổi trưa: “Dời lại đi”.
“Dạ?”
“Trưa nay chị có việc đột xuất, dời cuộc họp sang ngày mai đi”.
Người trợ lý gật đầu: “Được, em sẽ sắp xếp lại thời gian”.
Dịch Tích đi hai bước rồi quay đầu lại: “Đúng rồi, mấy bộ đồ trong phòng làm việc chị đã giặt sạch chưa?”
“Đã giặt sạch theo như lời dặn của chị rồi”.
“Được”.
Dịch Tích quay trở về văn phòng, thay áo sơ mi trắng váy đen đổi thành bộ đồ mà trợ lý đã chuẩn bị, gồm có quần jean và áo trễ vai màu xanh có sọc.
Thay xong quần áo, Dịch Tích đá bay đôi giày cao gót đen, đổi thành đôi bata trắng lấy từ trong tủ.
Từ hình tượng phụ nữ trưởng thành lập tức thay đổi thành cô gái sinh viên trẻ trung, Dịch Tích đứng trước gương đánh giá một phen rồi lái xe rời khỏi công ty.
Việc đột xuất trưa nay của cô chính là đến Lý Công.
Vốn dĩ Từ Nam Nho đã hẹn sẵn 6 giờ qua đón cô, vì buổi trưa anh còn có một tiết dạy.
Dịch Tích nhất thời nổi hứng, liền hỏi anh địa điểm lớp học.
Từ Nam Nho không nghi ngờ gì liền nói cho cô biết.
Từ Nam Nho không nghĩ rằng giữa trưa Dịch Tích sẽ chạy đến lớp của anh, vì thế vào lớp sau 10 phút, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi từ cửa sau vào lớp học, anh thất thần vài giây.
Thời gian dường như quay lại ba năm về trước.
Dịch Tích tùy tiện đặt túi xách xuống, rồi đặt mông ngồi xuống cạnh mấy học sinh ở dãy cuối.
Đúng là sảng khoái, đi trễ cũng không cần lén lút.
“Này bạn, cho tôi mượn sách xem với”. Dịch tích vỗ vỗ cánh tay cậu học sinh bên cạnh.
Nam sinh kia sửng sốt nhìn cô một lát, đỏ mặt đẩy sách đến trước mặt cô.
“À, cái này tôi học qua rồi”. Dịch Tích nhìn cậu nam sinh cười cười, “Rất khó đúng không”.
Người kia hơi xấu hổ nói: “Cũng khó”.
Dịch Tích hơi gật đầu, đem sách trả lại cậu ta, bắt đầu chống cằm nhìn người trên bục giảng.
Biểu cảm lúc anh giảng dạy trước sau như một, lạnh lùng dứt khoát, không hề có chút biểu cảm dư thừa.
“Bạn ơi”.
“A?” Dịch Tích nhìn cậu học sinh bên cạnh: “Chuyện gì vậy?”
"À thì, bạn ở, à không, mình muốn hỏi bạn tên..."
"Cậu ấy muốn hỏi cậu tên gì, học lớp nào, vì sao trước giờ chưa từng gặp qua". Nam sinh khác ngồi bên cạnh không nhịn được mà nói.
Cậu nam sinh kia xấu hổ lấy khủy tay chọc vào cậu bạn.
“Này cậu đừng xấu hổ, nếu muốn hỏi phương thức liên lạc thì nhanh chóng hỏi đi”. Thấy bạn mình ngại ngùng không dám hỏi, dáng vẻ của cậu bạn kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cậu kia thấp giọng hỏi Dịch Tích: "Này cậu, có thể nói không?"
Dịch Tích nhìn hai nam sinh cười cười.
Ôi, đúng là thanh xuân.
“Tôi tên Dịch Tích, là đàn chị khóa trên của các cậu”.
“Đàn chị khóa trên? Chị năm tư sao?”
“Hửm? Đúng rồi”. Dịch Tích nói dối không chớp mắt, “Rớt môn nên đến học lại”.
“Thì ra là vậy”.
“Đúng rồi, môn học này khó mà”.
Từ Nam Nho đứng trên bục giảng nhìn xuống thì thấy Dịch Tích nói chuyện vui vẻ cùng với hai cậu học sinh. Hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa, nếu nhìn thoáng qua thì không thể phân biệt cô có phải là học sinh của lớp này hay không. Mà lúc cô nói chuyện cùng với hai nam sinh kia, dáng vẻ hoạt bát y hệt nữ sinh đại học.
Từ Nam Nho chậm rãi thu tầm mắt, ánh mất đột nhiên trầm xuống.
“Bài tập trên máy chiếu các em cũng thấy rồi”. Từ Nam Nho lạnh lùng nói: "Vậy một bạn đứng lên giải câu ba đi".
Từ Nam Nho hiếm khi cho bài tập trên lớp, vừa dứt lời thì tất cả các học sinh bên dưới đều bắt đầu ngồi tính toán. Một phút sau, Từ Nam Nho lướt một vòng nhìn tất cả học sinh bên dưới, sau đó dừng mắt trên người nam sinh ngồi ở dãy cuối cùng.
"Quách Thế Kiệt, em giải đi".
Quách Thế Kiệt là cậu nam sinh ngồi cạnh Dịch Tích, hiện giờ tâm tư của cậu ta đều đặt trên người Dịch Tích, làm gì còn tâm tình nghe giáo viên giảng bài.
Từ Nam Nho chờ một chút nhưng cậu ta vẫn không trả lời, chân mày anh lại từ từ nhíu lại.
Có một học sinh ngồi ở đằng trước cậu ta không nhịn được nữa, quay đầu nhắc nhở cậu.
Bị cậu học sinh ở hàng trên đánh mạnh vào vai, cậu ta giật mình ngẩng đầu: "Làm gì vậy?"
"Thầy gọi cậu giải bài kìa!"
Quách Thế Kiệt sửng sốt, kinh ngạc đứng lên: "A, câu nào thầy?"
Vẻ mặt Từ Nam Nho cũng không tức giận, anh chỉ bình tĩnh nói: "Nếu nhà đầu tư đem tất cả số vốn đầu tư vào tài sản rủi ro, sau một năm thì tỷ lệ lợi nhuận là bao nhiêu và rủi ro dự kiến là gì?”
“...”
Quách Thế Kiệt hết nhìn Dịch Tích, rồi nhìn sang cậu bạn bên cạnh, hiển nhiên là vẻ mặt ngây ngốc.
“Thầy ơi, lúc nãy cậu ấy chỉ lo nói chuyện với em nên cái gì cũng không biết!” Dịch Tích giơ tay, vẻ mặt nghiêm chỉnh báo cáo hành vi của Quách Thế Kiệt.
“Phụt!” Đám học sinh ngồi hàng trước không nhịn được bật cười, tất cả đều nháo nhào quay đầu xem người bạn học thẳng thắn này là ai.
Từ Nam Nho cũng hơi sửng sốt, anh dừng mắt trên ánh mắt gian xảo của Dịch Tích, đột nhiên nhớ về hình ảnh mấy năm trước trong lớp học, đôi lúc cô sẽ thốt ra một hai câu bất ngờ như vậy.
Từ Nam Nho có chút bất lực, nhưng cũng có vẻ dung túng cho hành vi của cô, anh cong môi: "Ồ, nói vậy thì cái gì em cũng không biết rồi".
Dịch Tích: "Đúng vậy, em cái gì cũng không biết".
Từ Nam Nho nhướng mày: "Vậy em đến lớp làm gì?"
Môn học này rõ ràng đã học qua, vậy mà kiến thức đều bay sạch.
Dịch Tích: "Cái gì em cũng không học".
"Vậy em đến lớp học làm gì?"
Dịch Tích nở nụ cười, khuôn mặt như bừng sáng càng làm cho người khác lóa mắt.
"Em đến lớp tất nhiên là để ngắm thầy rồi".
Một lời chọc ghẹo thô bạo như vậy vừa thốt ra, đám học sinh trong phòng đều hít sâu một hơi, đúng là có nhiều người thích Từ Nam Nho, nhưng không một ai dám nói thẳng ra như vậy. Bọn họ đều nhìn Dịch Tích, trong lòng thầm tán thành lẫn bội phục sự thẳng thắn của cô.
Đây là đang khiêu khích thầy giáo sao, còn muốn qua bài kiểm tra cuối kỳ không đây?
Nhưng tất cả đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, bởi vì thầy Từ nghiêm túc của bọn họ không hề có chút tức giận nào, mà ngược lại tâm trạng còn có chút vui vẻ.
"Ngồi xuống đi Quách Thế Kiệt".
Quách Thế Kiệt có chút sợ sệt nhìn Từ Nam Nho, sau khi ngồi xuống thì khuôn mặt liền nhăn nhúm: “Chắc thầy Từ sẽ không trừ điểm chuyên cần của tớ đâu?”
Cậu bạn ngồi bên cạnh lắc đầu: "Cậu đó, câu hỏi đơn giản như vậy cũng không trả lời được".
"Ngay cả đề tớ còn chưa đọc".
Cậu bạn kia sung sướng khi thấy người khác gặp họa: "Đúng là bị sắc đẹp dụ dỗ".
Quách Thế Kiệt: "..."
"Thầy chắc chắn trừ điểm cậu".
Dịch Tích vui vẻ nhìn bọn họ: "Yên tâm đi, tôi nói giúp cậu, tên là Quách Thế Kiệt đúng không, không trừ điểm cậu đâu".
Vừa đi đến cửa lại đụng phải người nào đó, cô lui về phía sau một bước, nhíu mày nhìn người kia.
Dịch Vân Chiêu cũng nhíu mày nhìn cô: “Đi đâu về mà uống nhiều như vậy?”
Dịch Tích nhìn về phía sau anh ta: “Ba có ở nhà không?”
“Trong phòng”.
“Ừ”, Dịch Tích bày ra dáng vẻ kẻ côn đồ, “Anh nhỏ tiếng một chút, đừng để ông ấy biết”.
Dịch Vân Chiêu: “Cô mới là người nên nhỏ tiếng”.
“Tôi biết rồi”. Vừa dứt lời, Dịch Tích cảm thấy dạ dày muốn nôn, cô đột nhiên nhìn về phía sau Dịch Vân Chiêu, sau đó đẩy anh ra nôn vào thùng rác bên cạnh.
“Ọe”.
Dịch Vân Chiêu bị cô làm cho hoảng sợ, đến lúc anh ta nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô càng hoảng sợ hơn: “Cô không sao chứ Dịch Tích”.
Dịch Tích nhìn anh ta xua tay: “Không sao”.
Dịch Vân Chiêu nhíu mày, đi vào bếp rót một ly nước đưa cho cô: “Là xã giao sao? Việc này sau này đừng đi nữa”.
Dịch Tích ho hai cái, đứng thẳng người: “Là họp lớp”.
Cô không nhận lấy ly nước mà anh ta đưa, cô đi thẳng lên lầu.
Đúng lúc Dịch Nhạc đi từ trong phòng ra thấy Dịch Tích đang đi lên, Dịch Tích mở cửa đi vào phòng, Dịch Nhạc ngửi thấy mùi rượu nồng nặc cũng nhìn cô mấy lần.
Lúc đi xuống lầu lại nhìn về phía phòng cô.
“Chị ta say rồi sao?”
Dịch Vân Chiêu: “Ừ”.
“Đúng là tửu lượng tốt thật”.
Dịch Vân Chiêu đột nhiên xoay người, lúc quay lại trên tay anh ta không chỉ là ly nước mà còn có thêm hộp thuốc.
“Nhạc Nhạc”.
“Sao?”
“Cầm cái này lên phòng cô ấy cho cô ấy uống đi, nếu không thì ngày mai sẽ đau đầu”.
Dịch Nhạc đang ăn táo thì bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn thứ trong tay Dịch Vân Chiêu: “Sao anh lại đối xử tốt với chị ta như vậy?”
Dịch Vân Chiêu nhìn cô: “Kêu em đi thì cứ đi đi”
“Không đi, muốn đi thì tự anh đi đi”.
“Em cũng biết cô ấy không thích gặp anh, sao anh có thể đến phòng cô ấy được”.
Dịch Nhạc cười một tiếng: “Anh còn biết là chị ta không thích anh sao, chị ta rõ ràng không thích anh, vậy mà anh còn quan tâm chị ta như vậy”.
“Nhạc Nhạc”.
“Nếu lúc trước không phải vì chị ta không thích anh mà ép anh ra nước ngoài mấy năm liền không về, tự bản thân anh cũng biết rõ, lúc ở nước ngoài anh gọi về không phải hỏi thăm em và mẹ là nhiều, mà đều hỏi han Dịch Tích như thế nào”.
Bàn tay cầm ly nước của Dịch Vân Chiêu hơi run.
Dịch Nhạc cắn môi: “Sau khi về nước, lúc Dịch Tích tốt nghiệp, anh liền nói với ba mẹ rằng muốn đi đến trường chị ta chụp tấm hình kỷ niệm, em thấy rằng bởi vì anh không muốn bỏ lỡ thời khắc quan trọng đó của chị ta đúng không? Lúc ba nói rằng muốn đi xem phòng ở của chị ta, anh cũng muốn đi theo. Lúc ông nội dẫn chị ta ra nước ngoài, anh cũng thường xuyên lấy cớ đi công tác bên Mỹ, có đôi lúc em nghĩ em mới chính là em gái ruột, nhưng anh lại không hề quan tâm em nhiều như anh quan tâm Dịch Tích”.
Ánh mắt Dịch Vân Chiêu càng tối thêm vài phần: “Nhạc Nhạc, có rất nhiều chuyện em không hiểu”.
Dịch Nhạc ngẩn ra, vô cùng tức giận, cô thấp giọng nói chuyện nhưng lại có cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi: “Sao lại không hiểu, anh đối tốt với chị ta như vậy, mà chị ta ngay cả nửa con mắt cũng không nhìn anh, chị ta thậm chí còn vu khống cho anh lúc nhỏ muốn làm chuyện đồi bại với chị ta, anh nói xem…”
“Em im miệng”.
Dịch Nhạc ngẩn ra, oan ức nhìn anh: “Em nói sai chỗ nào!”
Lồng ngực Dịch Vân Chiêu phập phồng vài cái: “Không cần nhắc lại chuyện kia nữa”.
“Sao lại không nhắc?”
“Cô ấy không vu oan anh”.
Cô ấy không vu oan anh, sáu chữ đơn giản lập tức ghi sâu vào đầu Dịch Nhạc, trong chốc lát làm cho muôn vàn lời muốn nói nghẹn lại cổ họng của Dịch Nhạc.
Cô mở to mắt: “Không thể nào”.
Dịch Vân Chiêu tự cười nhạo mình: “Trên thế giới này làm gì có chuyện nào là không thể”.
Mà anh, rốt cuộc cũng dám thừa nhận chuyện này trước mặt người khác.
**
Dịch Tích cảm thấy Từ Nam Nho có chút kỳ lạ, hai ngày nay anh thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, tuy rằng lời nói trong tin nhắn vẫn thản nhiên như cũ.
Có đôi lúc cô sẽ nhắn lại, có đôi lúc không nhắn, không phải do cô quên nhắn lại, mà là cố tình không nhắn lại.
Tối hôm qua Từ Nam Nho lại nhắn tin cho cô, nội dung rất đơn giản, anh hỏi cô ngày mai có thời gian rảnh để tham gia bữa tiệc sinh nhật của bạn anh không.
Dịch Tích vô cùng bất ngờ khi Từ Nam Nho diễn quá sâu vai bạn trai này. Chẳng qua cô chỉ muốn mượn danh nghĩa của anh một chút thôi, nhưng anh đã mở lời thì người làm bạn gái như cô tất nhiên sẽ không từ chối.
2 giờ trưa hôm nay, Dịch Tích thu dọn đồ ra khỏi văn phòng.
Trợ lý thấy cô đi ra liền vội vàng tiến lên: “Giám đốc, cuộc họp trưa nay…”
Lúc này Dịch Tích mới nhớ ra còn có việc vào buổi trưa: “Dời lại đi”.
“Dạ?”
“Trưa nay chị có việc đột xuất, dời cuộc họp sang ngày mai đi”.
Người trợ lý gật đầu: “Được, em sẽ sắp xếp lại thời gian”.
Dịch Tích đi hai bước rồi quay đầu lại: “Đúng rồi, mấy bộ đồ trong phòng làm việc chị đã giặt sạch chưa?”
“Đã giặt sạch theo như lời dặn của chị rồi”.
“Được”.
Dịch Tích quay trở về văn phòng, thay áo sơ mi trắng váy đen đổi thành bộ đồ mà trợ lý đã chuẩn bị, gồm có quần jean và áo trễ vai màu xanh có sọc.
Thay xong quần áo, Dịch Tích đá bay đôi giày cao gót đen, đổi thành đôi bata trắng lấy từ trong tủ.
Từ hình tượng phụ nữ trưởng thành lập tức thay đổi thành cô gái sinh viên trẻ trung, Dịch Tích đứng trước gương đánh giá một phen rồi lái xe rời khỏi công ty.
Việc đột xuất trưa nay của cô chính là đến Lý Công.
Vốn dĩ Từ Nam Nho đã hẹn sẵn 6 giờ qua đón cô, vì buổi trưa anh còn có một tiết dạy.
Dịch Tích nhất thời nổi hứng, liền hỏi anh địa điểm lớp học.
Từ Nam Nho không nghi ngờ gì liền nói cho cô biết.
Từ Nam Nho không nghĩ rằng giữa trưa Dịch Tích sẽ chạy đến lớp của anh, vì thế vào lớp sau 10 phút, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi từ cửa sau vào lớp học, anh thất thần vài giây.
Thời gian dường như quay lại ba năm về trước.
Dịch Tích tùy tiện đặt túi xách xuống, rồi đặt mông ngồi xuống cạnh mấy học sinh ở dãy cuối.
Đúng là sảng khoái, đi trễ cũng không cần lén lút.
“Này bạn, cho tôi mượn sách xem với”. Dịch tích vỗ vỗ cánh tay cậu học sinh bên cạnh.
Nam sinh kia sửng sốt nhìn cô một lát, đỏ mặt đẩy sách đến trước mặt cô.
“À, cái này tôi học qua rồi”. Dịch Tích nhìn cậu nam sinh cười cười, “Rất khó đúng không”.
Người kia hơi xấu hổ nói: “Cũng khó”.
Dịch Tích hơi gật đầu, đem sách trả lại cậu ta, bắt đầu chống cằm nhìn người trên bục giảng.
Biểu cảm lúc anh giảng dạy trước sau như một, lạnh lùng dứt khoát, không hề có chút biểu cảm dư thừa.
“Bạn ơi”.
“A?” Dịch Tích nhìn cậu học sinh bên cạnh: “Chuyện gì vậy?”
"À thì, bạn ở, à không, mình muốn hỏi bạn tên..."
"Cậu ấy muốn hỏi cậu tên gì, học lớp nào, vì sao trước giờ chưa từng gặp qua". Nam sinh khác ngồi bên cạnh không nhịn được mà nói.
Cậu nam sinh kia xấu hổ lấy khủy tay chọc vào cậu bạn.
“Này cậu đừng xấu hổ, nếu muốn hỏi phương thức liên lạc thì nhanh chóng hỏi đi”. Thấy bạn mình ngại ngùng không dám hỏi, dáng vẻ của cậu bạn kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cậu kia thấp giọng hỏi Dịch Tích: "Này cậu, có thể nói không?"
Dịch Tích nhìn hai nam sinh cười cười.
Ôi, đúng là thanh xuân.
“Tôi tên Dịch Tích, là đàn chị khóa trên của các cậu”.
“Đàn chị khóa trên? Chị năm tư sao?”
“Hửm? Đúng rồi”. Dịch Tích nói dối không chớp mắt, “Rớt môn nên đến học lại”.
“Thì ra là vậy”.
“Đúng rồi, môn học này khó mà”.
Từ Nam Nho đứng trên bục giảng nhìn xuống thì thấy Dịch Tích nói chuyện vui vẻ cùng với hai cậu học sinh. Hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa, nếu nhìn thoáng qua thì không thể phân biệt cô có phải là học sinh của lớp này hay không. Mà lúc cô nói chuyện cùng với hai nam sinh kia, dáng vẻ hoạt bát y hệt nữ sinh đại học.
Từ Nam Nho chậm rãi thu tầm mắt, ánh mất đột nhiên trầm xuống.
“Bài tập trên máy chiếu các em cũng thấy rồi”. Từ Nam Nho lạnh lùng nói: "Vậy một bạn đứng lên giải câu ba đi".
Từ Nam Nho hiếm khi cho bài tập trên lớp, vừa dứt lời thì tất cả các học sinh bên dưới đều bắt đầu ngồi tính toán. Một phút sau, Từ Nam Nho lướt một vòng nhìn tất cả học sinh bên dưới, sau đó dừng mắt trên người nam sinh ngồi ở dãy cuối cùng.
"Quách Thế Kiệt, em giải đi".
Quách Thế Kiệt là cậu nam sinh ngồi cạnh Dịch Tích, hiện giờ tâm tư của cậu ta đều đặt trên người Dịch Tích, làm gì còn tâm tình nghe giáo viên giảng bài.
Từ Nam Nho chờ một chút nhưng cậu ta vẫn không trả lời, chân mày anh lại từ từ nhíu lại.
Có một học sinh ngồi ở đằng trước cậu ta không nhịn được nữa, quay đầu nhắc nhở cậu.
Bị cậu học sinh ở hàng trên đánh mạnh vào vai, cậu ta giật mình ngẩng đầu: "Làm gì vậy?"
"Thầy gọi cậu giải bài kìa!"
Quách Thế Kiệt sửng sốt, kinh ngạc đứng lên: "A, câu nào thầy?"
Vẻ mặt Từ Nam Nho cũng không tức giận, anh chỉ bình tĩnh nói: "Nếu nhà đầu tư đem tất cả số vốn đầu tư vào tài sản rủi ro, sau một năm thì tỷ lệ lợi nhuận là bao nhiêu và rủi ro dự kiến là gì?”
“...”
Quách Thế Kiệt hết nhìn Dịch Tích, rồi nhìn sang cậu bạn bên cạnh, hiển nhiên là vẻ mặt ngây ngốc.
“Thầy ơi, lúc nãy cậu ấy chỉ lo nói chuyện với em nên cái gì cũng không biết!” Dịch Tích giơ tay, vẻ mặt nghiêm chỉnh báo cáo hành vi của Quách Thế Kiệt.
“Phụt!” Đám học sinh ngồi hàng trước không nhịn được bật cười, tất cả đều nháo nhào quay đầu xem người bạn học thẳng thắn này là ai.
Từ Nam Nho cũng hơi sửng sốt, anh dừng mắt trên ánh mắt gian xảo của Dịch Tích, đột nhiên nhớ về hình ảnh mấy năm trước trong lớp học, đôi lúc cô sẽ thốt ra một hai câu bất ngờ như vậy.
Từ Nam Nho có chút bất lực, nhưng cũng có vẻ dung túng cho hành vi của cô, anh cong môi: "Ồ, nói vậy thì cái gì em cũng không biết rồi".
Dịch Tích: "Đúng vậy, em cái gì cũng không biết".
Từ Nam Nho nhướng mày: "Vậy em đến lớp làm gì?"
Môn học này rõ ràng đã học qua, vậy mà kiến thức đều bay sạch.
Dịch Tích: "Cái gì em cũng không học".
"Vậy em đến lớp học làm gì?"
Dịch Tích nở nụ cười, khuôn mặt như bừng sáng càng làm cho người khác lóa mắt.
"Em đến lớp tất nhiên là để ngắm thầy rồi".
Một lời chọc ghẹo thô bạo như vậy vừa thốt ra, đám học sinh trong phòng đều hít sâu một hơi, đúng là có nhiều người thích Từ Nam Nho, nhưng không một ai dám nói thẳng ra như vậy. Bọn họ đều nhìn Dịch Tích, trong lòng thầm tán thành lẫn bội phục sự thẳng thắn của cô.
Đây là đang khiêu khích thầy giáo sao, còn muốn qua bài kiểm tra cuối kỳ không đây?
Nhưng tất cả đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, bởi vì thầy Từ nghiêm túc của bọn họ không hề có chút tức giận nào, mà ngược lại tâm trạng còn có chút vui vẻ.
"Ngồi xuống đi Quách Thế Kiệt".
Quách Thế Kiệt có chút sợ sệt nhìn Từ Nam Nho, sau khi ngồi xuống thì khuôn mặt liền nhăn nhúm: “Chắc thầy Từ sẽ không trừ điểm chuyên cần của tớ đâu?”
Cậu bạn ngồi bên cạnh lắc đầu: "Cậu đó, câu hỏi đơn giản như vậy cũng không trả lời được".
"Ngay cả đề tớ còn chưa đọc".
Cậu bạn kia sung sướng khi thấy người khác gặp họa: "Đúng là bị sắc đẹp dụ dỗ".
Quách Thế Kiệt: "..."
"Thầy chắc chắn trừ điểm cậu".
Dịch Tích vui vẻ nhìn bọn họ: "Yên tâm đi, tôi nói giúp cậu, tên là Quách Thế Kiệt đúng không, không trừ điểm cậu đâu".
Bình luận facebook