Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Thủ tục từ chức của Từ Nam Nho nhanh chóng hoàn tất, một tuần sau, anh đã hoàn toàn rời khỏi trường học.
Không quá mấy ngày thì đám học sinh cũ cũng biết, bọn họ sôi nổi trong nhóm hỏi hướng đi của Từ Nam Nho. Trong mắt họ, Từ Nam Nho chính là một người thầy giáo đẹp trai giàu có lại còn khiêm tốn, nhưng đúng là không ai ngờ rằng, sau lưng anh còn có một gia tộc có thế lực khổng lồ như vậy.
Dịch Tích cũng không giải thích nhiều với mọi người, chỉ nói Từ Nam Nho muốn đổi nghề.
Trước một ngày Từ Nam Nho quay về nhà họ Ngôn, hai người tranh thủ cùng nhau đi siêu thị.
“Anh hiếm khi đi siêu thị vào thời gian này,” Dịch Tích nhìn anh, “Sao nào, sợ em đói chết ở nhà anh, muốn giúp em tích trữ chút lương thực?”
Từ Nam Nho tùy ý lấy mấy bịch khoai tây lát: “Đúng vậy”.
Dịch Tích nhìn mấy bịch khoai tây lát trong xe đẩy, trong lòng tràn đầy khiếp sợ: “Không cần như vậy, hổ thẹn đến mức mua khoai tây chiên cho em ăn?”
Trước kia, mỗi lần cô ở nhà ăn khoai tây đều bị anh lên lớp một hồi lâu, nói cái gì mà hại thân thể, không dinh dưỡng, còn rớt bừa bãi.
Từ Nam Nho nhìn cô: “Không muốn ăn sao?”
Nói xong còn làm bộ muốn đem đồ vật để lại trên kệ, Dịch Tích vội vàng ngăn anh lại: “Muốn ăn!”
Từ Nam Nho nhìn cô: “Loại thức ăn này không thể ăn nhiều, lúc anh không ở nhà thì em ít ăn đồ vặt một chút”.
Nói xong lại dừng một chút, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Hoặc là, em về nhà em ở trước đi”.
Dịch Tích sửng sốt: “Cái gì?”
“Nhà em có người chăm sóc em”.
“Em không phải trẻ nhỏ ba tuổi”.
“Ừ, anh lại cho rằng em là vậy”.
“...”
“Về nhà ở, chờ anh quay lại em lại trở về”.
Dịch Tích không nghe, vắt nửa người lên xe đẩy, vừa đẩy vừa lẩm bẩm: “Chính em còn không thể lo cho bản thân sao, ai cần các người chăm sóc”.
Từ Nam Nho nhìn tư thế không đứng đắn của cô cũng cảm thấy cô có thể té ngã, vì thế cẩn thận đi theo sau cô: “Dịch Tích”.
Dịch Tích: “Em không về nhà”.
“Em dừng lại trước”.
“Vậy em không cần về nhà nữa?”
Từ Nam Nho đuổi theo, đưa tay kéo xe đẩy. Anh đứng phía sau cô, giam cô giữa tay vịn của xe đẩy và ngực anh: “Thật là không về nhà?”
Dịch Tích hừ hừ: “Không về, nếu anh muốn để em về nhà còn dẫn em ra đây mua nhiều đồ như vậy làm gì, hơn nữa, nếu em về nhà mà ngày đó anh quay về không thấy em, vậy phải làm sao đây?”
Lòng ngực Từ Nam Nho nhói lên một cái, không biết vì sao, trái tim mềm nhũn rối tinh rối mù.
Anh bình tĩnh nhìn bóng dáng cô, cuối cùng lại thản nhiên nói: “Được, vậy không trở về”.
Dịch Tích vui vẻ: “Anh nói đó, vậy chúng ta mua nhiều đồ ăn một chút!”
“Được”.
Khó có dịp lại dạo một vòng ở khu đồ ăn vặt, lúc thanh toán xong trong xe đã chất đầy đồ ăn.
Dịch Tích đi đằng trước, cô đứng trước quầy thu ngân lấy từng món bỏ vào trong xe, bỏ được một nửa cô dường như nhớ tới cái gì đó, quay sang làm mặt quỷ với Từ Nam Nho.
Từ Nam Nho: “?”
Ý Dịch Tích là bảo anh nhìn lên cái kệ hàng đặt cạnh quầy thu ngân.
Từ Nam Nho nhìn sang, liếc mắt một cái, chỉ thấy một loạt hộp TT có nhiều màu sắc đang đứng thẳng. Phía sau còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ, anh trầm mặc một chút, đột nhiên không biết có nên lấy hay không.
Dịch Tích: “Lấy đi”.Từ Nam Nho ho một cái, lại nhìn thoáng qua.
Dịch Tích chớp mắt nhìn anh: “Em lấy không được, anh lấy một hộp cho em”.
Dịch Tích chờ anh động tay, mắt thấy Từ Nam Nho đầy mặt đứng đắn, đột nhiên thần tốc đưa tay cầm một hộp……TT ném vào xe đẩy.
Dịch Tích: “...”
Hai người nhìn nhau, Từ Nam Nho vươn tay đẩy xe một cái, ý bảo cô đi lên trước một chút.
Dịch Tích không nhúc nhích, cô cúi người cầm cái hộp nhỏ lên nhìn nhìn, sau đó ý vị thâm trường nói với Từ Nam Nho: “Thầy à, em muốn kẹo cao su, anh lấy cái này cho em làm gì?”
Từ Nam Nho rõ ràng là sửng sốt một chút, anh quay đầu nhìn lại một lần nữa, lúc này mới phát hiện ra trên kệ không chỉ có TT, còn có đồ vật khác.
“Trong mắt anh có phải chỉ có cái này thôi không?”
Từ Nam Nho: “...”
Dịch Tích nhìn thấy lỗ tai Từ Nam Nho hơi đỏ lên, cố hết sức nén cười: “Nhưng mà mua một hộp cũng đủ rồi, trong nhà ta hình như chỉ còn một hộp”.
Từ Nam Nho: “...”
“Thầy đúng là biết nhìn xa trông rộng”.
“...”
Tính tiền xong, hai người xách túi đồ đi ra bãi đỗ xe.
Trên đường, Dịch Tích vừa ăn kẹo mềm vừa mua vừa trêu ghẹo Từ Nam Nho: “Vừa rồi lúc quay đầu lại anh không thấy kẹo cao su ở cuối hàng sao? Em thề là em chỉ muốn anh lấy cái đó thôi... Cười chết em rồi, thầy Từ à, anh như vậy có chút không đứng đắn”.
Từ Nam Nho siết chặt tay lái một cái, nhẫn nhịn nói: “Biểu cảm vừa nãy của em mới là không đứng đắn”.
“Biểu cảm của em? Có sao? Đó chính là biểu cảm muốn anh mua kẹo cao su cho em mà”.
Từ Nam Nho hừ lạnh một tiếng: “Vậy sao”.
“Đúng vậy, biểu cảm thường ngày của em đều là như vậy, anh hiểu lầm rồi”. Dịch Tích tựa vào lưng ghế ngồi cười: “À đúng rồi, không phải anh sắp đi rồi sao, thật ra thì mình cũng không cần mua, trong nhà còn dư lại cũng đủ dùng rồi”.
“Không phải nói chỉ còn một hộp?”
“Cũng chỉ có một buổi tối”.
Từ Nam Nho đột nhiên lạnh lùng nói, “Em xác định đủ?”
Dịch Tích: “Dùng một buổi tối, anh khẳng định là đủ rồi”.
Từ Nam Nho: “Ha ha”.
Dịch Tích nhướng mày: “Lúc trước cũng không dùng nhiều, nếu không anh nghĩ anh có thể dùng mấy hộp”.
Xe vừa dừng lại ở bãi đỗ xe của tiểu khu, lúc dừng lại ở vị trí dừng xe, mặt của Từ Nam Nho đã đen mức không nói nên lời.
Dịch Tích lại không hề phát hiện, cô tháo dây an toàn, đưa tay muốn mở cửa.
Tay còn chưa tới đụng cửa đã bị người kia hung hăng kéo về.
“A?”
Vừa quay đầu lại, một nụ hôn cực nóng ngay lập tức áp xuống.
Từ Nam Nho tháo dây an toàn, cúi người hung hăng đè cô lên ghế, Dịch Tích cứ vậy mà mơ hồ bị anh đè lên hôn không ngừng nghỉ.
Thật vất vả mới dừng lại, cô bình phục hô hấp rồi oán trách anh: “Anh đột nhiên tàn nhẫn như vậy làm gì, còn về nhà hay không”.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đen lại nặng trĩu của Từ Nam Nho, anh nhìn cô, giống như nhìn miếng thịt đã đến bên miệng: “Không kịp về nhà”.
Dịch Tích hơi trố mắt, đang xử lý lời này của anh là có ý gì.
Cô bình tĩnh dời đi tầm mắt, nhìn xuống chỗ nào đó của anh đã có động tĩnh.
Rõ ràng... Có phản ứng.
Dịch Tích suy nghĩ một chút, không đúng... Cô không làm chuyện gì cũng chưa nói cái gì dụ dỗ anh, sao lại đột nhiên có hứng.
“Từ Nam Nho... A!”
Anh cúi đầu cắn lỗ tai cô, Dịch Tích bất ngờ hô lên một tiếng, lại sợ có người đi ngang qua phát hiện, lại vội vàng bịt miệng lại.
“Thầy! Ưm... Đau...”
Đau đớn tinh tế cùng với tê dại đến ngứa ngáy cứ vậy mà ập đến, Dịch Tích không chịu được nữa mà ngẩng đầu lên, nhưng như vậy càng làm cái cổ trắng nõn của cô lộ ra trước mắt anh.
Hơi thở của Từ Nam Nho ngày càng nặng nề, rất tự nhiên đưa tay vào quần áo cô.
Dịch Tích giật mình, ý nghĩ trong nháy mắt là cảm thấy anh điên rồi.
“Anh, có phải anh bị sốt không...”
Chỗ này là hầm để xe, tuy rằng không có nhiều xe lui tới, nhưng vẫn có khả năng có người lái xe vào. Cô thật sự không nghĩ tới một Từ Nam Nho luôn biết kiềm chế lại ở chỗ này chuyện to gan như vậy.
“Kiềm chế với em một chút, em liền tới trở nên to gan hơn, đúng không?” Từ Nam Nho một tay nâng cằm cô lên, hung hăng hôn một cái lên môi cô.
Dịch Tích ngơ ngác, kiềm chế một chút? To gan hơn?
Cho nên anh đang giận cô vì lời nói vừa rồi??
Nhưng cô chỉ đùa thôi, cố ý chọc anh thôi mà!!!
“Thầy ơi, em chỉ tùy tiện nói”. Dịch Tích đáng thương nhìn anh, “Anh đừng cắn em nữa...”
“Ừm, được, không cắn”. Từ Nam Nho không hề để ý câu nói sau của cô mà vươn tay kéo ghế cô ngả về sau.
Dịch Tích: “?”
“Hôn được chưa?”
“...”
Dưới hầm để xe, sự yên tĩnh cách ly hết mọi âm thanh, lúc đến bước cuối cùng, Từ Nam Nho không cách nào kiềm chế yết hầu phát ra tiếng thở dốc, âm cuối hơi run run một chút, lại giống như đang lắc lư mồi câu trước mặt con cá, làm Dịch Tích không thể không cắn câu.
“Sao giọng anh lại dễ nghe như vậy...”
Từ Nam Nho: “Phải không”.
Dịch Tích cắn môi: “... Ừm, về sau lâu như vậy mà không được nghe thì làm sao đây?”
“Anh sẽ trở về”.
“Lúc anh chưa về thì sao...”
“Gọi điện thoại cho em”.
“Được...” Dịch Tích gắt gao ôm cổ anh, cúi đầu ở bên tai anh nói, “Nhưng mà bây giờ, anh có thể kêu thêm vài tiếng nữa không”.
Đôi mắt Từ Nam Nho híp lại: “Cái này, không phải nên giao cho em sao...”
“A!”
Dịch Tích cũng vừa mới biết, trên phương diện nào đó của đàn ông đúng là không thể kích thích, ví dụ như, hôm nay cô nói một buổi tối anh chỉ có thể dùng một cái kia, vậy thì tối đó chắc chắn anh ấy sẽ chỉnh chết cô.
Từ trên xe cho đến khi về đến nhà, cô lại bị đè ở trong phòng bị bắt nạt một hồi lâu.
Cuối cùng mệt đến mức ngủ thiếp đi, Dịch Tích chỉ mơ mơ màng màng biết, anh ôm cô mà không hề buông lỏng cánh tay.
**
Mấy ngày sau khi Từ Nam Nho rời đi, Dịch Tích quay về nhà một chuyến. Vốn dĩ cô không định trở về, nhưng sau đó nghe tin Dịch Quốc Đường muốn tới ở vài ngày, cô không thể không về nhà.
Lúc về đến nhà thì thấy Dịch Nhạc và Dịch Quốc Đường ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, nói là nói chuyện phiếm, càng giống như là đơn phương hỏi đáp. Dịch Nhạc ngồi ngay ngắn trên ghế, trên mặt là biểu tình nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy Dịch Tích đi vào, rõ ràng là trong mắt Dịch Nhạc có một tia vui sướng xẹt qua.
Quả nhiên, Dịch Quốc Đường không giữ cô ấy lại hỏi chuyện nữa, ông nhìn Dịch Tích nói: “Tích Tích, mới về sao”.
Dịch Tích đi lên trước: “Cháu vừa xử lý xong việc ở công ty”.
“Lại đây ngồi đi”.
Dịch Tích ngồi cạnh Dịch Quốc Đường: “Hai người vừa nói gì đấy”.
Dịch Quốc Đường: “Nói về chuyện đại sự của em con”.
“Hôn nhân đại sự?” Dịch Tích nhìn sang Dịch Nhạc, chỉ thấy Dịch Nhạc khổ sở gật đầu.
Dịch Tích cười một cái: “Ông nội nghe con nói này, sao những trưởng bối như ông lại nhàn nhã như vậy, luôn luôn lo lắng chút chuyện nhỏ này”.
“Sao lại là chuyện nhỏ”. Dịch Quốc Đường thần sắc uy nghiêm, “Nhạc Nhạc cũng không còn nhỏ”.
Dịch Nhạc: “Ông nội, con không gấp, ông, ông vẫn nên nhọc lòng Dịch Tích trước đi”.
Dịch Tích trừng mắt nhìn cô một cái: “Này này, tôi đang nói giúp cô đấy, này không phải là hại tôi sao”.
Dịch Nhạc thè lưỡi: “Không phải hại chị, chỉ là lớn nhỏ có thứ tự!”
Dịch Tích trợn trắng mắt.
Dịch Quốc Đường: “Lời này Nhạc Nhạc nói không sai, Tích Tích dù sao cũng phải kết hôn trước, già đầu rồi”.
Dịch Tích: “Được được, chỉ cần ông đừng chọn người cho con nữa, hôm nào đó con đi kết hôn, được chưa”.
Không quá mấy ngày thì đám học sinh cũ cũng biết, bọn họ sôi nổi trong nhóm hỏi hướng đi của Từ Nam Nho. Trong mắt họ, Từ Nam Nho chính là một người thầy giáo đẹp trai giàu có lại còn khiêm tốn, nhưng đúng là không ai ngờ rằng, sau lưng anh còn có một gia tộc có thế lực khổng lồ như vậy.
Dịch Tích cũng không giải thích nhiều với mọi người, chỉ nói Từ Nam Nho muốn đổi nghề.
Trước một ngày Từ Nam Nho quay về nhà họ Ngôn, hai người tranh thủ cùng nhau đi siêu thị.
“Anh hiếm khi đi siêu thị vào thời gian này,” Dịch Tích nhìn anh, “Sao nào, sợ em đói chết ở nhà anh, muốn giúp em tích trữ chút lương thực?”
Từ Nam Nho tùy ý lấy mấy bịch khoai tây lát: “Đúng vậy”.
Dịch Tích nhìn mấy bịch khoai tây lát trong xe đẩy, trong lòng tràn đầy khiếp sợ: “Không cần như vậy, hổ thẹn đến mức mua khoai tây chiên cho em ăn?”
Trước kia, mỗi lần cô ở nhà ăn khoai tây đều bị anh lên lớp một hồi lâu, nói cái gì mà hại thân thể, không dinh dưỡng, còn rớt bừa bãi.
Từ Nam Nho nhìn cô: “Không muốn ăn sao?”
Nói xong còn làm bộ muốn đem đồ vật để lại trên kệ, Dịch Tích vội vàng ngăn anh lại: “Muốn ăn!”
Từ Nam Nho nhìn cô: “Loại thức ăn này không thể ăn nhiều, lúc anh không ở nhà thì em ít ăn đồ vặt một chút”.
Nói xong lại dừng một chút, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Hoặc là, em về nhà em ở trước đi”.
Dịch Tích sửng sốt: “Cái gì?”
“Nhà em có người chăm sóc em”.
“Em không phải trẻ nhỏ ba tuổi”.
“Ừ, anh lại cho rằng em là vậy”.
“...”
“Về nhà ở, chờ anh quay lại em lại trở về”.
Dịch Tích không nghe, vắt nửa người lên xe đẩy, vừa đẩy vừa lẩm bẩm: “Chính em còn không thể lo cho bản thân sao, ai cần các người chăm sóc”.
Từ Nam Nho nhìn tư thế không đứng đắn của cô cũng cảm thấy cô có thể té ngã, vì thế cẩn thận đi theo sau cô: “Dịch Tích”.
Dịch Tích: “Em không về nhà”.
“Em dừng lại trước”.
“Vậy em không cần về nhà nữa?”
Từ Nam Nho đuổi theo, đưa tay kéo xe đẩy. Anh đứng phía sau cô, giam cô giữa tay vịn của xe đẩy và ngực anh: “Thật là không về nhà?”
Dịch Tích hừ hừ: “Không về, nếu anh muốn để em về nhà còn dẫn em ra đây mua nhiều đồ như vậy làm gì, hơn nữa, nếu em về nhà mà ngày đó anh quay về không thấy em, vậy phải làm sao đây?”
Lòng ngực Từ Nam Nho nhói lên một cái, không biết vì sao, trái tim mềm nhũn rối tinh rối mù.
Anh bình tĩnh nhìn bóng dáng cô, cuối cùng lại thản nhiên nói: “Được, vậy không trở về”.
Dịch Tích vui vẻ: “Anh nói đó, vậy chúng ta mua nhiều đồ ăn một chút!”
“Được”.
Khó có dịp lại dạo một vòng ở khu đồ ăn vặt, lúc thanh toán xong trong xe đã chất đầy đồ ăn.
Dịch Tích đi đằng trước, cô đứng trước quầy thu ngân lấy từng món bỏ vào trong xe, bỏ được một nửa cô dường như nhớ tới cái gì đó, quay sang làm mặt quỷ với Từ Nam Nho.
Từ Nam Nho: “?”
Ý Dịch Tích là bảo anh nhìn lên cái kệ hàng đặt cạnh quầy thu ngân.
Từ Nam Nho nhìn sang, liếc mắt một cái, chỉ thấy một loạt hộp TT có nhiều màu sắc đang đứng thẳng. Phía sau còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ, anh trầm mặc một chút, đột nhiên không biết có nên lấy hay không.
Dịch Tích: “Lấy đi”.Từ Nam Nho ho một cái, lại nhìn thoáng qua.
Dịch Tích chớp mắt nhìn anh: “Em lấy không được, anh lấy một hộp cho em”.
Dịch Tích chờ anh động tay, mắt thấy Từ Nam Nho đầy mặt đứng đắn, đột nhiên thần tốc đưa tay cầm một hộp……TT ném vào xe đẩy.
Dịch Tích: “...”
Hai người nhìn nhau, Từ Nam Nho vươn tay đẩy xe một cái, ý bảo cô đi lên trước một chút.
Dịch Tích không nhúc nhích, cô cúi người cầm cái hộp nhỏ lên nhìn nhìn, sau đó ý vị thâm trường nói với Từ Nam Nho: “Thầy à, em muốn kẹo cao su, anh lấy cái này cho em làm gì?”
Từ Nam Nho rõ ràng là sửng sốt một chút, anh quay đầu nhìn lại một lần nữa, lúc này mới phát hiện ra trên kệ không chỉ có TT, còn có đồ vật khác.
“Trong mắt anh có phải chỉ có cái này thôi không?”
Từ Nam Nho: “...”
Dịch Tích nhìn thấy lỗ tai Từ Nam Nho hơi đỏ lên, cố hết sức nén cười: “Nhưng mà mua một hộp cũng đủ rồi, trong nhà ta hình như chỉ còn một hộp”.
Từ Nam Nho: “...”
“Thầy đúng là biết nhìn xa trông rộng”.
“...”
Tính tiền xong, hai người xách túi đồ đi ra bãi đỗ xe.
Trên đường, Dịch Tích vừa ăn kẹo mềm vừa mua vừa trêu ghẹo Từ Nam Nho: “Vừa rồi lúc quay đầu lại anh không thấy kẹo cao su ở cuối hàng sao? Em thề là em chỉ muốn anh lấy cái đó thôi... Cười chết em rồi, thầy Từ à, anh như vậy có chút không đứng đắn”.
Từ Nam Nho siết chặt tay lái một cái, nhẫn nhịn nói: “Biểu cảm vừa nãy của em mới là không đứng đắn”.
“Biểu cảm của em? Có sao? Đó chính là biểu cảm muốn anh mua kẹo cao su cho em mà”.
Từ Nam Nho hừ lạnh một tiếng: “Vậy sao”.
“Đúng vậy, biểu cảm thường ngày của em đều là như vậy, anh hiểu lầm rồi”. Dịch Tích tựa vào lưng ghế ngồi cười: “À đúng rồi, không phải anh sắp đi rồi sao, thật ra thì mình cũng không cần mua, trong nhà còn dư lại cũng đủ dùng rồi”.
“Không phải nói chỉ còn một hộp?”
“Cũng chỉ có một buổi tối”.
Từ Nam Nho đột nhiên lạnh lùng nói, “Em xác định đủ?”
Dịch Tích: “Dùng một buổi tối, anh khẳng định là đủ rồi”.
Từ Nam Nho: “Ha ha”.
Dịch Tích nhướng mày: “Lúc trước cũng không dùng nhiều, nếu không anh nghĩ anh có thể dùng mấy hộp”.
Xe vừa dừng lại ở bãi đỗ xe của tiểu khu, lúc dừng lại ở vị trí dừng xe, mặt của Từ Nam Nho đã đen mức không nói nên lời.
Dịch Tích lại không hề phát hiện, cô tháo dây an toàn, đưa tay muốn mở cửa.
Tay còn chưa tới đụng cửa đã bị người kia hung hăng kéo về.
“A?”
Vừa quay đầu lại, một nụ hôn cực nóng ngay lập tức áp xuống.
Từ Nam Nho tháo dây an toàn, cúi người hung hăng đè cô lên ghế, Dịch Tích cứ vậy mà mơ hồ bị anh đè lên hôn không ngừng nghỉ.
Thật vất vả mới dừng lại, cô bình phục hô hấp rồi oán trách anh: “Anh đột nhiên tàn nhẫn như vậy làm gì, còn về nhà hay không”.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đen lại nặng trĩu của Từ Nam Nho, anh nhìn cô, giống như nhìn miếng thịt đã đến bên miệng: “Không kịp về nhà”.
Dịch Tích hơi trố mắt, đang xử lý lời này của anh là có ý gì.
Cô bình tĩnh dời đi tầm mắt, nhìn xuống chỗ nào đó của anh đã có động tĩnh.
Rõ ràng... Có phản ứng.
Dịch Tích suy nghĩ một chút, không đúng... Cô không làm chuyện gì cũng chưa nói cái gì dụ dỗ anh, sao lại đột nhiên có hứng.
“Từ Nam Nho... A!”
Anh cúi đầu cắn lỗ tai cô, Dịch Tích bất ngờ hô lên một tiếng, lại sợ có người đi ngang qua phát hiện, lại vội vàng bịt miệng lại.
“Thầy! Ưm... Đau...”
Đau đớn tinh tế cùng với tê dại đến ngứa ngáy cứ vậy mà ập đến, Dịch Tích không chịu được nữa mà ngẩng đầu lên, nhưng như vậy càng làm cái cổ trắng nõn của cô lộ ra trước mắt anh.
Hơi thở của Từ Nam Nho ngày càng nặng nề, rất tự nhiên đưa tay vào quần áo cô.
Dịch Tích giật mình, ý nghĩ trong nháy mắt là cảm thấy anh điên rồi.
“Anh, có phải anh bị sốt không...”
Chỗ này là hầm để xe, tuy rằng không có nhiều xe lui tới, nhưng vẫn có khả năng có người lái xe vào. Cô thật sự không nghĩ tới một Từ Nam Nho luôn biết kiềm chế lại ở chỗ này chuyện to gan như vậy.
“Kiềm chế với em một chút, em liền tới trở nên to gan hơn, đúng không?” Từ Nam Nho một tay nâng cằm cô lên, hung hăng hôn một cái lên môi cô.
Dịch Tích ngơ ngác, kiềm chế một chút? To gan hơn?
Cho nên anh đang giận cô vì lời nói vừa rồi??
Nhưng cô chỉ đùa thôi, cố ý chọc anh thôi mà!!!
“Thầy ơi, em chỉ tùy tiện nói”. Dịch Tích đáng thương nhìn anh, “Anh đừng cắn em nữa...”
“Ừm, được, không cắn”. Từ Nam Nho không hề để ý câu nói sau của cô mà vươn tay kéo ghế cô ngả về sau.
Dịch Tích: “?”
“Hôn được chưa?”
“...”
Dưới hầm để xe, sự yên tĩnh cách ly hết mọi âm thanh, lúc đến bước cuối cùng, Từ Nam Nho không cách nào kiềm chế yết hầu phát ra tiếng thở dốc, âm cuối hơi run run một chút, lại giống như đang lắc lư mồi câu trước mặt con cá, làm Dịch Tích không thể không cắn câu.
“Sao giọng anh lại dễ nghe như vậy...”
Từ Nam Nho: “Phải không”.
Dịch Tích cắn môi: “... Ừm, về sau lâu như vậy mà không được nghe thì làm sao đây?”
“Anh sẽ trở về”.
“Lúc anh chưa về thì sao...”
“Gọi điện thoại cho em”.
“Được...” Dịch Tích gắt gao ôm cổ anh, cúi đầu ở bên tai anh nói, “Nhưng mà bây giờ, anh có thể kêu thêm vài tiếng nữa không”.
Đôi mắt Từ Nam Nho híp lại: “Cái này, không phải nên giao cho em sao...”
“A!”
Dịch Tích cũng vừa mới biết, trên phương diện nào đó của đàn ông đúng là không thể kích thích, ví dụ như, hôm nay cô nói một buổi tối anh chỉ có thể dùng một cái kia, vậy thì tối đó chắc chắn anh ấy sẽ chỉnh chết cô.
Từ trên xe cho đến khi về đến nhà, cô lại bị đè ở trong phòng bị bắt nạt một hồi lâu.
Cuối cùng mệt đến mức ngủ thiếp đi, Dịch Tích chỉ mơ mơ màng màng biết, anh ôm cô mà không hề buông lỏng cánh tay.
**
Mấy ngày sau khi Từ Nam Nho rời đi, Dịch Tích quay về nhà một chuyến. Vốn dĩ cô không định trở về, nhưng sau đó nghe tin Dịch Quốc Đường muốn tới ở vài ngày, cô không thể không về nhà.
Lúc về đến nhà thì thấy Dịch Nhạc và Dịch Quốc Đường ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, nói là nói chuyện phiếm, càng giống như là đơn phương hỏi đáp. Dịch Nhạc ngồi ngay ngắn trên ghế, trên mặt là biểu tình nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy Dịch Tích đi vào, rõ ràng là trong mắt Dịch Nhạc có một tia vui sướng xẹt qua.
Quả nhiên, Dịch Quốc Đường không giữ cô ấy lại hỏi chuyện nữa, ông nhìn Dịch Tích nói: “Tích Tích, mới về sao”.
Dịch Tích đi lên trước: “Cháu vừa xử lý xong việc ở công ty”.
“Lại đây ngồi đi”.
Dịch Tích ngồi cạnh Dịch Quốc Đường: “Hai người vừa nói gì đấy”.
Dịch Quốc Đường: “Nói về chuyện đại sự của em con”.
“Hôn nhân đại sự?” Dịch Tích nhìn sang Dịch Nhạc, chỉ thấy Dịch Nhạc khổ sở gật đầu.
Dịch Tích cười một cái: “Ông nội nghe con nói này, sao những trưởng bối như ông lại nhàn nhã như vậy, luôn luôn lo lắng chút chuyện nhỏ này”.
“Sao lại là chuyện nhỏ”. Dịch Quốc Đường thần sắc uy nghiêm, “Nhạc Nhạc cũng không còn nhỏ”.
Dịch Nhạc: “Ông nội, con không gấp, ông, ông vẫn nên nhọc lòng Dịch Tích trước đi”.
Dịch Tích trừng mắt nhìn cô một cái: “Này này, tôi đang nói giúp cô đấy, này không phải là hại tôi sao”.
Dịch Nhạc thè lưỡi: “Không phải hại chị, chỉ là lớn nhỏ có thứ tự!”
Dịch Tích trợn trắng mắt.
Dịch Quốc Đường: “Lời này Nhạc Nhạc nói không sai, Tích Tích dù sao cũng phải kết hôn trước, già đầu rồi”.
Dịch Tích: “Được được, chỉ cần ông đừng chọn người cho con nữa, hôm nào đó con đi kết hôn, được chưa”.
Bình luận facebook