Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Cuộc chiến bảo vệ Thượng Cốc đã diễn ra hơn nửa tháng.
Từng tảng đá kiên cố tạo nên một thành tường vững chắc, khắp nơi là vết tích loang lổ của đao chém và lửa đốt. Vết máu nhuộm đỏ cả đất đen dưới thành, từng lớp từng lớp thấm dần vào vách đá, trong không khí nồng nặc mùi hôi thối máu tanh.
Thế tiến công của người Hung Nô như nước thủy triều dâng, từng đoàn xông tới, rồi lại từng đoàn bị đẩy lui.
Mấy ngày trước, năm vạn quân lính của tộc Khương do Kiều Từ dẫn đầu rốt cuộc cũng tới thành, cùng trợ lực cho quân sĩ Ngụy gia đang rơi giữa vòng vây.
Quân lính tộc Khương với thế nhanh như chớp không kịp bịt lấy tai, nhân lúc đại quân Hung Nô còn chưa biết đề phòng, họ đánh vào bên cánh sườn tạo thành lỗ hổng. Quân sĩ Ngụy gia trong thành biết được tin, trong tiếng trống trận rầm vang, họ mở cửa thành cùng bày trận xung phong liều chết, kề vai chiến đấu với quân lính tộc Khương.
Dân tộc Hung Nô giỏi nhất là kỵ binh dã chiến, trọng binh áp sát, sau nhiều ngày công thành mà không được, sĩ khí cũng sụt giảm ít nhiều, bỗng dưng lại phát sinh đột biến, lính Hung Nô không kịp chuẩn bị nên bị đánh lui về sau hơn mười dặm, hao tổn đến mấy ngàn kị trưởng, vô cùng thảm hại.
Bởi vì không biết được số lượng viện quân là bao nhiêu, Ô Duy cũng không dám phát động công thành nữa, hắn vội vàng chỉnh đốn lại đội ngũ, vừa là để dưỡng sức, cũng là để tìm hiểu về tình hình quân địch
...
Khổ sở cố thủ suốt mười ngày bị vây thành cam go, may nhờ viện quân đã kịp thời xuất hiện, nhờ đó mới giải quyết được đôi phần.
Quân sĩ Ngụy gia lấy ít địch nhiều, vô số người tắm máu anh dũng chống lại tộc Hung Nô. Hai đời Nữ Quân Ngụy thị đều cùng leo lên tường, đồng sinh cộng tử với quân dân. Tin tức này như chắp thêm đôi cánh, lan truyền rộng khắp đất Ngư Dương. Càng ngày càng nhiều dân chúng bắt đầu quay về dù trên đường chạy nạn, từ bốn phương tám hướng tự giác trở về đây.
Nam nhân khoác trên mình giáp y của người lính đã chết, cầm lấy thanh đao kiếm và giáo dài nhuốm máu, gia nhập vào hàng ngũ chiến đấu bảo vệ.
Nữ nhân thì đi theo Tiểu Kiều, cùng chăm sóc người bệnh, phục vụ cơm ấm nước sôi kịp thời cho các tướng sĩ đang hăng hái chiến đấu.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mấy chục ngàn dân chúng cùng nhau quay về tự nguyện gia nhập vào trận chiến.
Quân dân đoàn kết chưa từng có, cùng một mối thù chung.
Tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ, nhất định họ phải kiên trì, nhất định không được lùi một bước.
...
Ô Duy bắt đầu cảm thấy bất an đối với cục diện của trận chiến.
Hắn là nhi tử của Thiền Vu, là Thái tử Đồ Kỳ. Nhưng mà ở Vương đình, thanh danh của hắn lại không sánh bằng thúc phụ Nhật Trục Vương Ô Châu Khuất.
Năm đó Ô Châu Khuất lấy nữ nhi Ngụy thị làm vương phi, người Hung Nô không hề xem đó là ngang ngược mà còn cho rằng hắn có thể đoạt được nữ nhi Ngụy thị đúng là chuyện vinh quang.
Mấy năm trước, Ô Châu Khuất còn đón được nhi tử của Vương phi Ngụy thị là Ngụy Nghiễm.
Trong vương thất hay dòng dõi quý tộc ở Hung Nô có người mang huyết thống người Hán cũng không còn mới lạ. Trong Vương đình lúc này, Y Tù Nhược vương và Y Trật Tử Vương là những mưu thần rất được Thiền Vu tín nhiệm cũng là do triều Hán đưa tới sau hòa thân cùng công chúa.
Những người này không giống như Ngụy Nghiễm, có thể khiến Ô Duy có cảm giác uy hiếp trước nay chưa từng có ngay lần đầu gặp mặt.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, danh tiếng của Ngụy Nghiễm càng lúc càng tăng cao. Hắn có thể chinh phục được con đường núi mà người Đông Hồ đã kiên trì chiếm giữ mấy thập niên, gộp vùng đất Đông Hồ vào một trong hai mươi bốn bộ của Hung Nô, người Hung Nô bắt đầu thân thiết gọi hắn là Hô Đồ Côn.
Ngay cả Thiền Vu cũng đặc cách phong hắn là Tiệm Tương Vương, đây là danh hào đại vương có tư cách thống lĩnh vạn kỵ.
Vì thế Ô Duy cực kì cảnh giác đối với người này.
Bởi vậy, trước đây không lâu, lúc hoàng đế Lưu Diễm của triều đình Lang Gia cử sứ giả tới biểu đạt mong muốn được mượn binh Hung Nô, Ô Duy cũng cố gắng sắp xếp, rốt cuộc mới thuyết phục được Thiền Vu cho xuất binh, cử hắn thống lĩnh xuống phương Nam.
Theo tính toán của hắn, đáng lẽ vào lúc này đây, hắn đã đánh hạ được Ngư Dương lâu rồi, không chỉ để rửa sạch oán hận bị Ngụy thị chèn ép từ nhiều năm trước đến bây giờ, cướp đi cả vùng đất Hà Sáo, mà quan trong hơn là, theo quy luật mạnh được yếu thua, người thắng sẽ giành được Vương trướng của Hung Nô. Hắn đang rất cần thắng lợi này, để Thiền Vu và các tộc nhân, Hô Diễn thị, Tu Bặc thị, Khâu Lâm thị, những người luôn nghi ngờ năng lực của hắn phải thấy rõ.
Thế nhưng hắn lại không ngờ là, cuộc chiến này lại kéo dài ở Thượng Cốc như thế.
Hắn không thể nắm được cơ hội tiêu diệt mười vạn quân phòng thủ Ngụy gia, để họ mượn được chi viện từ binh lính tộc Khương, bỏ qua cơ hội chiến đấu tốt nhất, thời gian kéo dài hơn một ngày lại càng thêm bất lợi.
Nếu tiếp tục trì hoãn, đợi đến khi Ngụy Thiệu lui binh, cục diện thế nào hắn càng không nắm chắc.
Hắn thống lĩnh đội quân tinh nhuệ nhất của Hung Nô, lấy nhiều đánh ít, hắn không thể thua trong trận chiến này được.
Ngày hôm sau, Ô Duy triệu tập nhân mã thêm lần nữa, trước khi trời sáng một khắc, hắn tự mình đôn đốc, dốc toàn bộ lực lượng, lần thứ hai phát động một đợt tiến công mạnh mẽ về phía liên quân Hán Khương.
Giết một người, có tiền thưởng.
Giết mười người, được mỹ nữ.
Giết trăm người, được phong Bách phu trưởng.
Nếu có thể phá thành, bắt được Nữ quân Ngụy thị đang đánh trống trợ uy kia, Phong Thiên hộ, ban thưởng tước hầu!
...
Trận ác chiến từ khi sáng sớm kéo dài tới chạng vạng.
Lôi Viêm và Kiều Từ chiến đấu quên mình, tử thủ chống lại địch.
Tiếng chém giết vang vọng bên mang tai, ở vùng đất hoang bên cửa thành, thi thể chật kín không còn chỗ đặt chân.
Người Hung Nô đạp lên từng lớp thi thể đồng bào mình đang chồng chất lên nhau, gác thang leo lên thành.
Phía đầu tường, một người ngã xuống sẽ có người phía sau lập tức lấp vào chỗ trống.
Bên góc cửa thành Đông Nam bỗng vang lên một tiếng nổ vang, theo sau đó là tiếng hô điên cuồng phấn khởi của người Hung Nô.
Tên bắn vèo vèo trên đỉnh đầu, một mũi tên rơi xuống cắm vào lưng một quân sĩ chết trận, chỉ cách Tiểu Kiều đúng nửa bước.
Từ lâu nàng đã không còn cảm giác được sợ hãi nữa.
Nàng và hai phụ nhân ôm một rổ thạch pháo tiếp tục leo lên tường thành, nhìn thấy Giả Tư với khuôn mặt đầy cả máu vội vàng chạy tới chỗ mình.
"Nữ quân mau theo thuộc hạ."
Giả Tư quát.
"Thành sắp bị phá sao?"
Tiểu Kiều hỏi lại, giọng điệu vô cùng trầm tĩnh.
Đã mấy ngày đêm nàng không hề chợp mắt, khuôn mặt trắng trợt như tờ giấy, hai mắt khô khốc, gió vừa thổi qua hình như hơi ánh nước, nhưng cơ thể lại không hề cảm thấy mệt chút nào.
"Thành phía Đông Nam bị vỡ, Kiều công tử dẫn người sang lấp lỗ hổng đó, toàn thể quân sĩ đang chuẩn bị chiến đấu trên đường phố, thề phòng thủ cùng Thượng Cốc, quyết không nhường nửa bước. Lôi tướng quân ra lệnh cho thuộc hạ dẫn Nữ quân đi ngay! Những nữ nhân còn lại cũng nhanh chóng đưa ra khỏi thành."
"Mọi người đi tới cửa thành Nam đi. Ở đây không cần mọi người đâu."
Tiểu Kiều nói với nhóm nữ nhân.
Người nào người nấy đều rưng rưng nước mắt, họ vội vàng quỳ xuống rồi đứng dậy rời đi.
Nếu cuộc chiến thủ thành này chuyển sang chiến đấu trên đường phố. Trong lòng Tiểu Kiều cũng hiểu rằng, nếu nàng còn ở lại chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng.
Bệnh tình của Từ phu nhân ngày càng trầm trọng, may mà mấy ngày trước bà đã được đưa ra khỏi Thượng Cốc.
Đối mặt với khí thế hung hăng của ba trăm ngàn thiết kị Hung Nô, có thể thủ vững đến giây phút này, mỗi người ở đây đã cố gắng đến hết sức của mình.
Bỗng nhiên nàng thấy đầu choáng váng.
Khép hai mắt lại, tay vịn bên tường thành.
"Nữ quân."
Giả Tư cảm thấy nàng hơi khác, đưa tay định đỡ, nhưng khi gần chạm tới thì lại dừng tay lại.
Tiểu Kiều lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra nói: "Ta không sao. Ta đi ngay đây."
Bỗng nhiên đúng vào thời khắc đó, từ phía xa loáng thoáng có tiếng gầm của hàng vạn con ngựa đang chạy tới.
Lúc đầu thì như có như không, dần dần lại như tiếng sấm rền, rõ ràng vang vọng bên tai.
Âm thanh đó càng lúc càng mạnh mẽ, đất dưới chân thành và chòi gác cũng rung cùng một nhịp, giống như rung lắc trong địa chấn.
Hai bên chém giết đỏ cả mắt đều không cảm nhận được cơn địa chấn càng lúc càng rõ này.
Người Hung Nô ngừng leo lên, quân sĩ đầu tường dừng đao lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.
Tiểu Kiều bàng hoàng một lúc rồi vội vén gấu quần lên.
Nàng lao tới đài cao trên đầu tường, phóng tầm mắt ra ra.
Nơi nắng chiều buông xuống, vùng đồng nội cuối chân trời xa xa, nàng nhìn thấy một đội quân màu đen thật dài như kẻ vạch, đang hướng về phía thành trì, ào ào tràn tới.
...
Cuộc chiến thủ vệ Thượng Cốc khó khăn kéo dài đến ngày thứ hai mươi hai, rốt cuộc Yên Hầu Ngụy Thiệu cũng dẫn theo đại quân của hắn quay trở về.
...
Một mình Ngụy Nghiễm dừng ngựa trên đồi cao, nhìn theo bóng đội quân từ phía xa đắm mình trong ánh tà dương vàng vọt, vẻ mặt đầy lãnh đạm.
Chốc lát sau, hắn từ từ chuyển mắt sang hướng thành trì Thượng Cốc.
Khoảng cách khá xa, cho nên hắn không nhìn rõ khuôn mặt nàng. Chỉ mơ hồ nhìn thấy hình bóng xinh đẹp trên đài trống cao cao.
Nhưng hắn biết người đó chính là nàng. Dù có xa đến thế nào đi nữa, hắn vẫn có thể nhận ra ngay.
Nhớ lại năm đó cũng giống như giờ vậy, hắn đứng từ xa nhìn bóng lưng nàng đánh trống trên đài Lộc Ly, cõi lòng mang theo nỗi si mê cuồng vọng khó thể nói thành lời.
Bây giờ, nàng vẫn là Nữ quân cao quý của Ngụy thị.
Mà hắn, ngay cả cái tên cũng không còn là Ngụy Nghiễm.
Hắn bàng hoàng một lúc rồi bỗng che mắt lại, kéo cương ngựa, khẽ quát lên một tiếng, quay đầu phóng ngựa đi, bóng người dần biến mất ở phía cuối ngọn đồi.
...
Quân Hầu dẫn quân về đúng lúc, trên thành tường Thượng Cốc tiếng hoan hô như sấm động.
Tiếng trống rền vang, tiếng chém giết nổi lên bốn phía, lính Hung Nô bò lên nửa tường thành đều rơi xuống tới tấp.
Quân sĩ mở cửa thành, xông ra giết.
Trận chiến này kéo dài hơn nửa tháng, cuối cùng cũng có thể kết thúc không chậm trễ gì thêm.
Ngụy Thiệu trở về, mang theo đội quân Ngụy gia không hề thua kém thiết kỵ của Hung Nô, sát khí ngút trời, như lôi đình nổi giận, thẳng tới địa ngục Tu La.
Tộc Hung Nô mất đi ưu thế về quân lực, mấy ngày công thành gặp khó khăn lại càng xuống tinh thần, trong nháy mắt như rơi vào đáy vực.
Chống cự qua loa một lúc thì binh bại như núi ngã, tan tác chạy về phía Bắc.
Đuổi theo truy binh mãi đến tận ngày kế.
Tộc Hung Nô người chết kẻ bị thương, người bị bắt lên đến con số mười vạn.
...
Rất nhiều lần, rõ ràng chỉ còn thêm chút nữa, quân thủ vệ trong thành sẽ không chống cự nổi, khoảnh khắc phá thành ngay trước mắt.
Nhưng rồi cơ hội đó lại cứ thế trôi đi. Thành trì vẫn vững bền ở đó, cách một bức tường thành nhưng lại không cách nào phá được.
Lúc Ô Duy hốt hoảng vượt sông chạy về phía thảo nguyên, hắn vẫn không thể nào tin được, hắn hả hê mãn nguyện, dẫn binh xuôi nam tập kích, cuối cùng lại nhận lấy một kết cục thảm hại như vậy quay trở về.
...
Thượng Cốc hóa giải được khó khăn, bầu trời tiêu điều xơ xác và nặng nề phía trên thành mấy ngày qua cuối cùng cũng dần dần tiêu tán.
Khắp nơi vang vọng tiếng nói cười.
Tiểu Kiều không kịp thở một hơi, vội vàng chạy tới cửa thành cách đó không xa chỗ đệ đệ của mình đang chữa trị.
Cánh tay Kiều Từ bị thương phía sau, quân y đang chữa thương cho hắn.
Bởi vì bị mất máu không ít, sắc mặt của hắn hơi nhợt nhạt, nhưng tinh thần lại hưng phấn vô cùng, hắn vừa đưa tay để quân y chữa trị cho mình, vừa xúm lại vui vẻ nói cười với quân sĩ Ngụy gia.
"Kiều công tử, nghe nói nữ nhân tộc Khương quyến rũ đa tình lắm phải không, nếu vừa ý lang quân sẽ chủ động tặng hoa lấy lòng, Kiều công tử là một nhân tài như thế, nhận được hoa nhiều lắm có phải không?"
Một người vừa băng bố vết thương cho quân sĩ vừa đặt câu hỏi.
Đại chiến qua đi, nam nhân khó tránh sẽ nghĩ về việc đó.
Kiều Từ không kiêu ngạo chút nào, những ngày qua cộng sinh đồng tử với quân sĩ Ngụy gia và binh lính tộc Khương tới cứu viện, xem nhau không khác gì người mình. Thấy quân sĩ nọ hiếu kì đặt câu hỏi, mọi người nghe được cười ha ha.
Mặt Kiều Từ hơi nóng lên, hắn vội xua tay thì thấy Tiểu Kiều đi vào, đôi mắt sáng rực, vui mừng gọi một tiếng "A tỷ", định đứng lên đón nàng ngay lập tức.
Tiểu Kiều ra hiệu cho hắn đừng đứng dậy.
Nhóm quân sĩ quay đầu, thấy Nữ quân đi tới thì vội vàng nhường đường cho nàng.
Khu vực cứu thương vốn rộn rã tiếng cười bỗng trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn về phía nàng.
Tiểu Kiều bước nhanh tới chỗ của Kiều Từ, thấy chiến bào nhuốm máu trên người hắn còn chưa kịp thay ra, người bị thương, trên trán còn toác máu, nàng đau lòng khôn xiết, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào rồi hỏi thử: "Có đau không?"
Kiều Từ cong miệng cười: "Bị thương nhẹ thôi mà! Không đau."
Quân sĩ bên cạnh thấy thế cũng hâm mộ không thôi.
"A tỷ có khỏe không?"
"Tỷ khỏe lắm." Tiểu Kiều mỉm cười.
"Nữ quân, lão phu quân giờ đã khỏe chưa?"
Một tướng sĩ hỏi.
Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, thấy rất nhiều đôi mắt nhìn về phía mình, nàng gật đầu với mọi người rồi đáp: "Lão phu nhân đã được đưa về Ngư Dương an dưỡng, nhất định sẽ sớm bình phục, đa tạ chư vị tướng sĩ quan tâm. Lần này đều là nhờ chư vị đã phấn đấu quên mình, thành trì mới có thể giữ được, ta thay mặt Quân Hầu, đa tạ mọi người."
"Cống hiến vì Nữ quân, chúng tôi có chết cũng không từ."
Một quân sĩ to gan cao giọng nói.
Mọi người cũng dồn dập phụ họa theo.
Tiểu Kiều mỉm cười, nhìn từng khuôn mặt quân sĩ với đôi mắt nóng bỏng đang nhìn mình, bỗng nhiên nàng lại thấy đầu váng mắt hoa.
Mấy ngày qua, Từ phu nhân bị bệnh, quả thực nàng không có thời gian mà thở được một hơi, lúc trước đều nhờ vào tư tưởng mới không ngã quỵ, cố gắng chống chọi tới bây giờ.
Rốt cuộc thành đã được giải vây, biết đệ đệ bị thương nàng vội vàng tới gặp.
Thấy đệ ấy không sao, cả người mới thoải mái hơn nhiều, cơ thể căng cứng như dây cung đột nhiên gãy vỡ, không gắng gượng nổi nữa.
"A tỷ."
"Nữ quân."
Trong tiếng ồn bên tai, giọng nói hoảng hốt huyên náo của mọi người, cơ thể nàng mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Cuộc chiến bảo vệ Thượng Cốc đã diễn ra hơn nửa tháng.
Từng tảng đá kiên cố tạo nên một thành tường vững chắc, khắp nơi là vết tích loang lổ của đao chém và lửa đốt. Vết máu nhuộm đỏ cả đất đen dưới thành, từng lớp từng lớp thấm dần vào vách đá, trong không khí nồng nặc mùi hôi thối máu tanh.
Thế tiến công của người Hung Nô như nước thủy triều dâng, từng đoàn xông tới, rồi lại từng đoàn bị đẩy lui.
Mấy ngày trước, năm vạn quân lính của tộc Khương do Kiều Từ dẫn đầu rốt cuộc cũng tới thành, cùng trợ lực cho quân sĩ Ngụy gia đang rơi giữa vòng vây.
Quân lính tộc Khương với thế nhanh như chớp không kịp bịt lấy tai, nhân lúc đại quân Hung Nô còn chưa biết đề phòng, họ đánh vào bên cánh sườn tạo thành lỗ hổng. Quân sĩ Ngụy gia trong thành biết được tin, trong tiếng trống trận rầm vang, họ mở cửa thành cùng bày trận xung phong liều chết, kề vai chiến đấu với quân lính tộc Khương.
Dân tộc Hung Nô giỏi nhất là kỵ binh dã chiến, trọng binh áp sát, sau nhiều ngày công thành mà không được, sĩ khí cũng sụt giảm ít nhiều, bỗng dưng lại phát sinh đột biến, lính Hung Nô không kịp chuẩn bị nên bị đánh lui về sau hơn mười dặm, hao tổn đến mấy ngàn kị trưởng, vô cùng thảm hại.
Bởi vì không biết được số lượng viện quân là bao nhiêu, Ô Duy cũng không dám phát động công thành nữa, hắn vội vàng chỉnh đốn lại đội ngũ, vừa là để dưỡng sức, cũng là để tìm hiểu về tình hình quân địch
...
Khổ sở cố thủ suốt mười ngày bị vây thành cam go, may nhờ viện quân đã kịp thời xuất hiện, nhờ đó mới giải quyết được đôi phần.
Quân sĩ Ngụy gia lấy ít địch nhiều, vô số người tắm máu anh dũng chống lại tộc Hung Nô. Hai đời Nữ Quân Ngụy thị đều cùng leo lên tường, đồng sinh cộng tử với quân dân. Tin tức này như chắp thêm đôi cánh, lan truyền rộng khắp đất Ngư Dương. Càng ngày càng nhiều dân chúng bắt đầu quay về dù trên đường chạy nạn, từ bốn phương tám hướng tự giác trở về đây.
Nam nhân khoác trên mình giáp y của người lính đã chết, cầm lấy thanh đao kiếm và giáo dài nhuốm máu, gia nhập vào hàng ngũ chiến đấu bảo vệ.
Nữ nhân thì đi theo Tiểu Kiều, cùng chăm sóc người bệnh, phục vụ cơm ấm nước sôi kịp thời cho các tướng sĩ đang hăng hái chiến đấu.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mấy chục ngàn dân chúng cùng nhau quay về tự nguyện gia nhập vào trận chiến.
Quân dân đoàn kết chưa từng có, cùng một mối thù chung.
Tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ, nhất định họ phải kiên trì, nhất định không được lùi một bước.
...
Ô Duy bắt đầu cảm thấy bất an đối với cục diện của trận chiến.
Hắn là nhi tử của Thiền Vu, là Thái tử Đồ Kỳ. Nhưng mà ở Vương đình, thanh danh của hắn lại không sánh bằng thúc phụ Nhật Trục Vương Ô Châu Khuất.
Năm đó Ô Châu Khuất lấy nữ nhi Ngụy thị làm vương phi, người Hung Nô không hề xem đó là ngang ngược mà còn cho rằng hắn có thể đoạt được nữ nhi Ngụy thị đúng là chuyện vinh quang.
Mấy năm trước, Ô Châu Khuất còn đón được nhi tử của Vương phi Ngụy thị là Ngụy Nghiễm.
Trong vương thất hay dòng dõi quý tộc ở Hung Nô có người mang huyết thống người Hán cũng không còn mới lạ. Trong Vương đình lúc này, Y Tù Nhược vương và Y Trật Tử Vương là những mưu thần rất được Thiền Vu tín nhiệm cũng là do triều Hán đưa tới sau hòa thân cùng công chúa.
Những người này không giống như Ngụy Nghiễm, có thể khiến Ô Duy có cảm giác uy hiếp trước nay chưa từng có ngay lần đầu gặp mặt.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, danh tiếng của Ngụy Nghiễm càng lúc càng tăng cao. Hắn có thể chinh phục được con đường núi mà người Đông Hồ đã kiên trì chiếm giữ mấy thập niên, gộp vùng đất Đông Hồ vào một trong hai mươi bốn bộ của Hung Nô, người Hung Nô bắt đầu thân thiết gọi hắn là Hô Đồ Côn.
Ngay cả Thiền Vu cũng đặc cách phong hắn là Tiệm Tương Vương, đây là danh hào đại vương có tư cách thống lĩnh vạn kỵ.
Vì thế Ô Duy cực kì cảnh giác đối với người này.
Bởi vậy, trước đây không lâu, lúc hoàng đế Lưu Diễm của triều đình Lang Gia cử sứ giả tới biểu đạt mong muốn được mượn binh Hung Nô, Ô Duy cũng cố gắng sắp xếp, rốt cuộc mới thuyết phục được Thiền Vu cho xuất binh, cử hắn thống lĩnh xuống phương Nam.
Theo tính toán của hắn, đáng lẽ vào lúc này đây, hắn đã đánh hạ được Ngư Dương lâu rồi, không chỉ để rửa sạch oán hận bị Ngụy thị chèn ép từ nhiều năm trước đến bây giờ, cướp đi cả vùng đất Hà Sáo, mà quan trong hơn là, theo quy luật mạnh được yếu thua, người thắng sẽ giành được Vương trướng của Hung Nô. Hắn đang rất cần thắng lợi này, để Thiền Vu và các tộc nhân, Hô Diễn thị, Tu Bặc thị, Khâu Lâm thị, những người luôn nghi ngờ năng lực của hắn phải thấy rõ.
Thế nhưng hắn lại không ngờ là, cuộc chiến này lại kéo dài ở Thượng Cốc như thế.
Hắn không thể nắm được cơ hội tiêu diệt mười vạn quân phòng thủ Ngụy gia, để họ mượn được chi viện từ binh lính tộc Khương, bỏ qua cơ hội chiến đấu tốt nhất, thời gian kéo dài hơn một ngày lại càng thêm bất lợi.
Nếu tiếp tục trì hoãn, đợi đến khi Ngụy Thiệu lui binh, cục diện thế nào hắn càng không nắm chắc.
Hắn thống lĩnh đội quân tinh nhuệ nhất của Hung Nô, lấy nhiều đánh ít, hắn không thể thua trong trận chiến này được.
Ngày hôm sau, Ô Duy triệu tập nhân mã thêm lần nữa, trước khi trời sáng một khắc, hắn tự mình đôn đốc, dốc toàn bộ lực lượng, lần thứ hai phát động một đợt tiến công mạnh mẽ về phía liên quân Hán Khương.
Giết một người, có tiền thưởng.
Giết mười người, được mỹ nữ.
Giết trăm người, được phong Bách phu trưởng.
Nếu có thể phá thành, bắt được Nữ quân Ngụy thị đang đánh trống trợ uy kia, Phong Thiên hộ, ban thưởng tước hầu!
...
Trận ác chiến từ khi sáng sớm kéo dài tới chạng vạng.
Lôi Viêm và Kiều Từ chiến đấu quên mình, tử thủ chống lại địch.
Tiếng chém giết vang vọng bên mang tai, ở vùng đất hoang bên cửa thành, thi thể chật kín không còn chỗ đặt chân.
Người Hung Nô đạp lên từng lớp thi thể đồng bào mình đang chồng chất lên nhau, gác thang leo lên thành.
Phía đầu tường, một người ngã xuống sẽ có người phía sau lập tức lấp vào chỗ trống.
Bên góc cửa thành Đông Nam bỗng vang lên một tiếng nổ vang, theo sau đó là tiếng hô điên cuồng phấn khởi của người Hung Nô.
Tên bắn vèo vèo trên đỉnh đầu, một mũi tên rơi xuống cắm vào lưng một quân sĩ chết trận, chỉ cách Tiểu Kiều đúng nửa bước.
Từ lâu nàng đã không còn cảm giác được sợ hãi nữa.
Nàng và hai phụ nhân ôm một rổ thạch pháo tiếp tục leo lên tường thành, nhìn thấy Giả Tư với khuôn mặt đầy cả máu vội vàng chạy tới chỗ mình.
"Nữ quân mau theo thuộc hạ."
Giả Tư quát.
"Thành sắp bị phá sao?"
Tiểu Kiều hỏi lại, giọng điệu vô cùng trầm tĩnh.
Đã mấy ngày đêm nàng không hề chợp mắt, khuôn mặt trắng trợt như tờ giấy, hai mắt khô khốc, gió vừa thổi qua hình như hơi ánh nước, nhưng cơ thể lại không hề cảm thấy mệt chút nào.
"Thành phía Đông Nam bị vỡ, Kiều công tử dẫn người sang lấp lỗ hổng đó, toàn thể quân sĩ đang chuẩn bị chiến đấu trên đường phố, thề phòng thủ cùng Thượng Cốc, quyết không nhường nửa bước. Lôi tướng quân ra lệnh cho thuộc hạ dẫn Nữ quân đi ngay! Những nữ nhân còn lại cũng nhanh chóng đưa ra khỏi thành."
"Mọi người đi tới cửa thành Nam đi. Ở đây không cần mọi người đâu."
Tiểu Kiều nói với nhóm nữ nhân.
Người nào người nấy đều rưng rưng nước mắt, họ vội vàng quỳ xuống rồi đứng dậy rời đi.
Nếu cuộc chiến thủ thành này chuyển sang chiến đấu trên đường phố. Trong lòng Tiểu Kiều cũng hiểu rằng, nếu nàng còn ở lại chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng.
Bệnh tình của Từ phu nhân ngày càng trầm trọng, may mà mấy ngày trước bà đã được đưa ra khỏi Thượng Cốc.
Đối mặt với khí thế hung hăng của ba trăm ngàn thiết kị Hung Nô, có thể thủ vững đến giây phút này, mỗi người ở đây đã cố gắng đến hết sức của mình.
Bỗng nhiên nàng thấy đầu choáng váng.
Khép hai mắt lại, tay vịn bên tường thành.
"Nữ quân."
Giả Tư cảm thấy nàng hơi khác, đưa tay định đỡ, nhưng khi gần chạm tới thì lại dừng tay lại.
Tiểu Kiều lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra nói: "Ta không sao. Ta đi ngay đây."
Bỗng nhiên đúng vào thời khắc đó, từ phía xa loáng thoáng có tiếng gầm của hàng vạn con ngựa đang chạy tới.
Lúc đầu thì như có như không, dần dần lại như tiếng sấm rền, rõ ràng vang vọng bên tai.
Âm thanh đó càng lúc càng mạnh mẽ, đất dưới chân thành và chòi gác cũng rung cùng một nhịp, giống như rung lắc trong địa chấn.
Hai bên chém giết đỏ cả mắt đều không cảm nhận được cơn địa chấn càng lúc càng rõ này.
Người Hung Nô ngừng leo lên, quân sĩ đầu tường dừng đao lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.
Tiểu Kiều bàng hoàng một lúc rồi vội vén gấu quần lên.
Nàng lao tới đài cao trên đầu tường, phóng tầm mắt ra ra.
Nơi nắng chiều buông xuống, vùng đồng nội cuối chân trời xa xa, nàng nhìn thấy một đội quân màu đen thật dài như kẻ vạch, đang hướng về phía thành trì, ào ào tràn tới.
...
Cuộc chiến thủ vệ Thượng Cốc khó khăn kéo dài đến ngày thứ hai mươi hai, rốt cuộc Yên Hầu Ngụy Thiệu cũng dẫn theo đại quân của hắn quay trở về.
...
Một mình Ngụy Nghiễm dừng ngựa trên đồi cao, nhìn theo bóng đội quân từ phía xa đắm mình trong ánh tà dương vàng vọt, vẻ mặt đầy lãnh đạm.
Chốc lát sau, hắn từ từ chuyển mắt sang hướng thành trì Thượng Cốc.
Khoảng cách khá xa, cho nên hắn không nhìn rõ khuôn mặt nàng. Chỉ mơ hồ nhìn thấy hình bóng xinh đẹp trên đài trống cao cao.
Nhưng hắn biết người đó chính là nàng. Dù có xa đến thế nào đi nữa, hắn vẫn có thể nhận ra ngay.
Nhớ lại năm đó cũng giống như giờ vậy, hắn đứng từ xa nhìn bóng lưng nàng đánh trống trên đài Lộc Ly, cõi lòng mang theo nỗi si mê cuồng vọng khó thể nói thành lời.
Bây giờ, nàng vẫn là Nữ quân cao quý của Ngụy thị.
Mà hắn, ngay cả cái tên cũng không còn là Ngụy Nghiễm.
Hắn bàng hoàng một lúc rồi bỗng che mắt lại, kéo cương ngựa, khẽ quát lên một tiếng, quay đầu phóng ngựa đi, bóng người dần biến mất ở phía cuối ngọn đồi.
...
Quân Hầu dẫn quân về đúng lúc, trên thành tường Thượng Cốc tiếng hoan hô như sấm động.
Tiếng trống rền vang, tiếng chém giết nổi lên bốn phía, lính Hung Nô bò lên nửa tường thành đều rơi xuống tới tấp.
Quân sĩ mở cửa thành, xông ra giết.
Trận chiến này kéo dài hơn nửa tháng, cuối cùng cũng có thể kết thúc không chậm trễ gì thêm.
Ngụy Thiệu trở về, mang theo đội quân Ngụy gia không hề thua kém thiết kỵ của Hung Nô, sát khí ngút trời, như lôi đình nổi giận, thẳng tới địa ngục Tu La.
Tộc Hung Nô mất đi ưu thế về quân lực, mấy ngày công thành gặp khó khăn lại càng xuống tinh thần, trong nháy mắt như rơi vào đáy vực.
Chống cự qua loa một lúc thì binh bại như núi ngã, tan tác chạy về phía Bắc.
Đuổi theo truy binh mãi đến tận ngày kế.
Tộc Hung Nô người chết kẻ bị thương, người bị bắt lên đến con số mười vạn.
...
Rất nhiều lần, rõ ràng chỉ còn thêm chút nữa, quân thủ vệ trong thành sẽ không chống cự nổi, khoảnh khắc phá thành ngay trước mắt.
Nhưng rồi cơ hội đó lại cứ thế trôi đi. Thành trì vẫn vững bền ở đó, cách một bức tường thành nhưng lại không cách nào phá được.
Lúc Ô Duy hốt hoảng vượt sông chạy về phía thảo nguyên, hắn vẫn không thể nào tin được, hắn hả hê mãn nguyện, dẫn binh xuôi nam tập kích, cuối cùng lại nhận lấy một kết cục thảm hại như vậy quay trở về.
...
Thượng Cốc hóa giải được khó khăn, bầu trời tiêu điều xơ xác và nặng nề phía trên thành mấy ngày qua cuối cùng cũng dần dần tiêu tán.
Khắp nơi vang vọng tiếng nói cười.
Tiểu Kiều không kịp thở một hơi, vội vàng chạy tới cửa thành cách đó không xa chỗ đệ đệ của mình đang chữa trị.
Cánh tay Kiều Từ bị thương phía sau, quân y đang chữa thương cho hắn.
Bởi vì bị mất máu không ít, sắc mặt của hắn hơi nhợt nhạt, nhưng tinh thần lại hưng phấn vô cùng, hắn vừa đưa tay để quân y chữa trị cho mình, vừa xúm lại vui vẻ nói cười với quân sĩ Ngụy gia.
"Kiều công tử, nghe nói nữ nhân tộc Khương quyến rũ đa tình lắm phải không, nếu vừa ý lang quân sẽ chủ động tặng hoa lấy lòng, Kiều công tử là một nhân tài như thế, nhận được hoa nhiều lắm có phải không?"
Một người vừa băng bố vết thương cho quân sĩ vừa đặt câu hỏi.
Đại chiến qua đi, nam nhân khó tránh sẽ nghĩ về việc đó.
Kiều Từ không kiêu ngạo chút nào, những ngày qua cộng sinh đồng tử với quân sĩ Ngụy gia và binh lính tộc Khương tới cứu viện, xem nhau không khác gì người mình. Thấy quân sĩ nọ hiếu kì đặt câu hỏi, mọi người nghe được cười ha ha.
Mặt Kiều Từ hơi nóng lên, hắn vội xua tay thì thấy Tiểu Kiều đi vào, đôi mắt sáng rực, vui mừng gọi một tiếng "A tỷ", định đứng lên đón nàng ngay lập tức.
Tiểu Kiều ra hiệu cho hắn đừng đứng dậy.
Nhóm quân sĩ quay đầu, thấy Nữ quân đi tới thì vội vàng nhường đường cho nàng.
Khu vực cứu thương vốn rộn rã tiếng cười bỗng trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn về phía nàng.
Tiểu Kiều bước nhanh tới chỗ của Kiều Từ, thấy chiến bào nhuốm máu trên người hắn còn chưa kịp thay ra, người bị thương, trên trán còn toác máu, nàng đau lòng khôn xiết, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào rồi hỏi thử: "Có đau không?"
Kiều Từ cong miệng cười: "Bị thương nhẹ thôi mà! Không đau."
Quân sĩ bên cạnh thấy thế cũng hâm mộ không thôi.
"A tỷ có khỏe không?"
"Tỷ khỏe lắm." Tiểu Kiều mỉm cười.
"Nữ quân, lão phu quân giờ đã khỏe chưa?"
Một tướng sĩ hỏi.
Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, thấy rất nhiều đôi mắt nhìn về phía mình, nàng gật đầu với mọi người rồi đáp: "Lão phu nhân đã được đưa về Ngư Dương an dưỡng, nhất định sẽ sớm bình phục, đa tạ chư vị tướng sĩ quan tâm. Lần này đều là nhờ chư vị đã phấn đấu quên mình, thành trì mới có thể giữ được, ta thay mặt Quân Hầu, đa tạ mọi người."
"Cống hiến vì Nữ quân, chúng tôi có chết cũng không từ."
Một quân sĩ to gan cao giọng nói.
Mọi người cũng dồn dập phụ họa theo.
Tiểu Kiều mỉm cười, nhìn từng khuôn mặt quân sĩ với đôi mắt nóng bỏng đang nhìn mình, bỗng nhiên nàng lại thấy đầu váng mắt hoa.
Mấy ngày qua, Từ phu nhân bị bệnh, quả thực nàng không có thời gian mà thở được một hơi, lúc trước đều nhờ vào tư tưởng mới không ngã quỵ, cố gắng chống chọi tới bây giờ.
Rốt cuộc thành đã được giải vây, biết đệ đệ bị thương nàng vội vàng tới gặp.
Thấy đệ ấy không sao, cả người mới thoải mái hơn nhiều, cơ thể căng cứng như dây cung đột nhiên gãy vỡ, không gắng gượng nổi nữa.
"A tỷ."
"Nữ quân."
Trong tiếng ồn bên tai, giọng nói hoảng hốt huyên náo của mọi người, cơ thể nàng mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Bình luận facebook