Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Biên tập: Tiểu Sên
"Man Man! Man Man! Tỉnh lại đi!"
Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng mang theo lo lắng, sau đó nàng bị đánh thức.
Tiểu Kiều mở mắt ra, phát hiện mình vẫn nằm ở đây, trên chiếc giường mà nàng đã ngủ suốt hai năm, có điều cả người nàng như vừa bước ra từ trong nước, mồ hôi đầm đìa.
Người ở bên cạnh ngủ cùng nàng, vừa rồi lại đánh thức nàng chính là đường tỷ Đại Kiều, con gái của bá phụ Thứ sử Duyện Châu [1], nhũ danh là A Phạm, năm nay tỷ ấy đã mười bảy, lớn hơn nàng ba tuổi. Hai tỉ muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt, vì thế thường xuyên ngủ cùng nhau.
[1] Duyện Châu: tên huyện ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
Đại Kiều thấy nàng cuối cùng cũng tỉnh, sờ trán nàng một cái, thấy đều là mồ hôi lạnh, vội khoác áo xuống giường, cũng không đánh thức thị nữ đang ngủ ở phòng ngoài, tự đi thắp đèn dầu, cầm khăn cẩn thận lau mồ hôi cho em họ, lại sợ nàng nhiễm lạnh, giúp Tiểu Kiều đổi một chiếc áo lót sạch sẽ, cuối cùng rót một ly nước đưa đến cho nàng.
Tiểu Kiều đang khát bèn cảm kích nhận lấy.
Đại Kiều ngồi bên mép giường, nhìn nàng uống nước rồi thở dài: "Lại bị bóng đè à? Man Man, tỷ nhớ trước đây muội ngủ rất an ổn, gần đây chẳng hiểu sao muội hay bị bóng đè vậy, có phải ở bên ngoài vô tình gặp phải thứ không sạch sẽ rồi không? Hay là mai tỷ nói với mẫu thân, mời bà đồng đến xem sao?"
Mẹ của Tiểu Kiều bệnh qua đời từ mấy năm trước, bá mẫu Đinh phu nhân hết sức thương yêu Tiểu Kiều, thường ân cần hỏi han.
Tiểu Kiều vội lắc đầu: "Tỷ, không cần đâu. Muội không sao."
Đại Kiều nhận lấy cái chén, đặt lên bàn, vẫn không yên lòng: "Rốt cuộc vừa nãy muội mơ thấy gì? Sao cả người lại lạnh ngắt như vậy?"
...
Giấc mộng như thế này, vẫn thường xuyên xuất hiện kể từ khi Tiểu Kiều bất ngờ trọng sinh về năm 14 tuổi. Nhưng nàng biết, nó không chỉ đơn giản là một cơn ác mộng. Cảnh tượng đáng sợ trong mộng chính là cảnh cuối cùng trước khi chết ở kiếp trước của mình.
Nó đẫm máu mà lại chân thực đến đáng sợ.
Lưu phi, cô bé chết dưới đao của cung nhân mới chỉ mười ba tuổi, cái ánh mắt quỷ dị chòng chọc nhìn mình khi chết ấy, đến giờ phút này - dù đã tỉnh lại vẫn khiến nàng rợn tóc gáy.
Ngực của nàng dường như vẫn lưu lại cảm giác đau thấu tim và lạnh lẽo lúc chuôi kiếm sắc bén đâm vào.
Nàng không muốn nhớ lại nữa, cuộn tròn dựa vào Đại Kiều, lẩm bẩm: "Muội mơ thấy mình bị con hổ dữ đuổi theo mà thôi..."
Đại Kiều cười, trìu mến vuốt tóc nàng, nghiêng người qua thổi đèn, mò mẫm chui vào chăn, ôm Tiểu Kiều, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu dàng nói: "Đừng sợ, tỷ ngủ cùng với muội."
Tiểu Kiều ừ một tiếng, dựa vào thân thể mềm mại ấm áp của Đại Kiều, từ từ nhắm mắt lại.
Tiết Tiểu Hàn tháng mười một năm Định Khang thứ bảy ở Đại Hán, ánh trăng len qua lớp giấy dán trên cửa sổ, lặng lẽ đổ bóng trên sàn nhà.
Lòng Tiểu Kiều dần yên ổn, nhắm mắt lại.
Nàng lại ngủ không yên giấc.
Đại Kiều ở bên hình như cũng giống nàng.
Nàng cho là Tiểu Kiều đã ngủ, nhẹ nhàng dém chăn thay em họ, còn bản thân lại trở mình, mãi lâu sau vẫn chưa thể ngủ yên. Tiểu Kiều nghe tiếng hít thở của Đại Kiều, biết nàng có tâm sự.
...
Hai nàng Kiều ở Duyện Châu nổi danh là xinh đẹp, tiếng vang khắp Hà Nam, người đương thời có câu: "Lạc thuỷ thập phân thần, song Kiều chiếm bát phân". Lúc Đại Kiều mười tuổi đã định hôn ước với con trai của Thái thú Thôi gia - một thế lực rất lớn ở Đông Bình lúc bấy giờ. Không ngờ hai năm trước, lúc Đại Kiều mười lăm tuổi chuẩn bị xuất giá thì Đông Bình bị Nhâm Thành tấn công, cha con Thôi Thái thú đều tử trận, hôn sự đành chấm dứt.
Thoáng một cái hai năm đã trôi qua, Đại Kiều mười bảy tuổi, người khắp chốn đến cầu hôn đạp nát cả ngưỡng cửa, bá mẫu hy vọng có thể sớm tìm ra một mối hôn sự tốt cho con gái, nhưng bá phụ dường như chẳng sốt ruột. Cho đến nửa tháng trước, Đại Kiều mới biết một chuyện, phụ thân đã quyết định gả nàng cho Nguỵ Thiệu, người vừa chiếm được Hà Bắc hồi đầu năm, lấy hôn nhân cùng với địa thế của Duyện Châu làm lợi thế, thỉnh cầu Nguỵ Thiệu cơ hội thảo phạt Nhân thành.
Lúc này sứ giả đã bị phái đến chỗ Nguỵ Thiệu ở Ký Châu, bá phụ đang lo lắng bất an chờ đối phương trả lời.
...
"Tỷ làm muội thức giấc à?"
Đại Kiều thấy Tiểu Kiều còn chưa ngủ nên áy náy hỏi.
"Không phải." Tiểu Kiều nhẹ giọng nói.
Một lát sau, trong đêm tối mờ mịt, Tiểu Kiều nghe nàng thở dài, tựa như hỏi nàng, lại tựa như đang nói với chính mình: "Nguỵ hầu và nhà ta có thù oán, hẳn sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này, đúng không..."
Tiểu Kiều trầm mặc.
Mấy tháng trước, sau khi ý thức được mình đã trở lại thời thiếu nữ, nàng vẫn âm thầm hy vọng những chuyện trong ký ức liên quan đến kiếp trước, hoặc nói, là chuyện tương lai, chỉ là giấc mộng mà thôi.
Nhưng thời gian trôi qua, nàng hoảng sợ phát hiện, tất cả đều là thật.
Mọi chuyện đang từng bước từng bước phát triển dựa theo những điều nàng biết ở kiếp trước.
Nếu như không có gì thay đổi thì Nguỵ Thiệu sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng sau khi Đại Kiều gả qua, như số phận đã định trước, kết cục thậm chí còn bi thảm hơn mình.
Từ ngày đầu tiên nàng gả đến Nguỵ gia, phu quân Nguỵ Thiệu chẳng chạm vào nàng dù chỉ một ngón tay. Sáu năm sau Nguỵ Thiệu xưng đế, khi đó cả nhà họ Kiều đều chết hoặc ly tán, Đại Kiều nuốt vàng tự sát, Nguỵ Thiệu lập một nữ nhân khác lên làm hoàng hậu.
Lúc đó Đại Kiều chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà đã kết thúc cuộc sống của mình như vậy.
Tiểu Kiều mò mẫm nắm tay đường tỷ.
Ngón tay nàng chạm đến cũng lạnh như băng, không chút hơi ấm.
...
Ngày thứ hai, đệ đệ sinh đôi của nàng là Kiều Từ, từ Yến Thành vội vã chạy về Đông Quận, lúc về đến nhà đã là buổi tối.
Hai tỉ đệ Tiểu Kiều và Kiều Từ có tình cảm rất tốt. Mặc dù Kiều Từ mới mười bốn tuổi nhưng lại cao hơn Tiểu Kiều nửa cái đầu, đứng lên là một thiếu niên oai hùng dũng mãnh. Hai tháng trước, cậu được cha là Kiều Bình phái đi Yến thành rèn luyện. Nghe có người nói công tử trở về, Tiểu Kiều bèn tìm tới. Đến cửa thư phòng của phụ thân, xa xa đã nghe giọng nói kích động của đệ đệ.
"Phụ thân! Nhâm Thành tuy binh cường mã tráng, nhưng Duyện Châu cũng có hai mươi vạn quân dân, lần trước bại trận ở Bạch Mã thì không tính, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh! Nếu đồng tâm hiệp lực, liều chết đánh một trận cũng không phải không có phần thắng! Con nguyện đánh trận đầu! Nghe nói bá phụ sợ hãi, lại định thỉnh cầu Nguỵ Thiệu? Nguỵ Thiệu lòng lang dạ sói, sau khi thâu tóm Ký Châu thế lực đã vươn đến Hà Bắc, nếu nhờ cậy hắn, Duyện Châu coi như có thể yên bình một thời gian, nhưng lâu dài thì tính sao? Huống chi hai nhà lại có thù cũ, không nói đến chuyện sau khi đại tỷ gả qua sẽ thế nào, hắn có thể thật lòng giúp đỡ chúng ta vượt qua sao?"
Tiểu Kiều ngừng lại, đi tới cửa, vào trong nhìn thấy phụ thân đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, còn đệ đệ Kiều Từ kích động đi tới đi lui trong phòng.
...
Nói tới thù cũ của hai nhà Kiều Nguỵ, phải kể đến mười năm trước.
Phụ thân của Nguỵ Thiệu là Nguỵ Kinh, làm quan đến tam phẩm Hổ Nha tướng quân, lúc đó là Thứ sử U Châu, phụng mệnh triều đình, cùng Thứ sử Duyện Châu lúc đó - cũng chính là ông nội của Tiểu Kiều đi chinh phạt quân nổi loạn Trần quận Lý Túc. Thanh thế của Lý Túc rất lớn, thế lực mạnh mẽ. Nguỵ Kinh và Kiều Khuê kết liên minh, ước định hai bên cùng nhau xuất binh tấn công Trần quận.Không ngờ lúc lâm trận Kiều Khuê biết được Lý Túc có viện binh đang tới, xem xét tình hình rút lui trở về, án binh bất động. Nguỵ Kinh và con trưởng Ngụy Bảo không biết chuyện, ít không thể chống lại nhiều, cuối cùng bị bao vây tử trận, lúc ấy Nguỵ Thiệu chỉ mới mười hai tuổi cũng theo cha anh ra trận, được gia thần liều mình ra sức bảo vệ, cuối cùng mới thoát khỏi vòng vây, lui về U Châu.
Kiều gia tự biết mình đuối lý, sau này dùng mọi cách giải thích, nói là lúc ấy đã phái người đưa tin, nhưng sứ giả trên đường gặp mai phục bị giết. Lúc đám tang còn đưa hậu lễ đến Nguỵ gia.
Bốn năm trước, Nguỵ Thiệu được xưng tụng là "tiểu bá vương", mười tám tuổi đã tự mình lãnh binh, một đường truy kích, cuối cùng cũng tiêu diệt hết cả nhà Lý Túc ở bờ Đông Hải.
Nghe nói đầu tiên Lý Túc bị lăng trì, Nguỵ Thiệu tự mình cầm đao, sau ngàn đao mới chết, khi chết bị băm thành thịt vụn cho cá ăn.
Lại nghe nói, không lâu sau, lúc ông nội của Tiểu Kiều chết, Nguỵ Thiệu đang tấn công Hoàng Hà nghe được tin tức, lạnh lùng nói một câu: "Lão tặc đầu bạc, chết là xứng đáng."
Có thể thấy rõ thù hận của Nguỵ Thiệu sâu đến mức nào.
...
"Phụ thân! Ngay cả người cũng nhát gan đến vậy sao, một tiếng cũng không dám nói? Người không nói, con đi nói với bá phụ!"
Kiều Từ thấy phụ thân rề rà không lên tiếng lên tiếng, cậu nắm chặt tay, xoay người định ra ngoài.
"Hồ đồ! Con đứng lại cho ta!"
Kiều Bình chợt xoay người, quát con trai, "Nhâm thành binh mạnh ngựa tốt, trước là chiếm đoạt Đông Bình, cơ nghiệp Thôi gia huỷ trong chốc lát, tháng trước mới thắng trận ở Bạch Mã, sĩ khí đang cao, nay thế binh như tên đã lắp vào cung, nếu quay lại thảo phạt, cộng thêm Nguỵ Thiệu ở Hà Bắc như hổ rình mồi, hai mươi vạn quân dân Duyện Châu sao có thể chống lại?"
"Chẳng lẽ không có cách nào, chỉ có thể dựa vào Nguỵ Thiệu? Con không đành lòng để đại tỷ gả đi như vậy!"
Kiều Bình trầm ngâm chốc lát, thở dài một tiếng: "Vi phụ cũng biết xin Nguỵ Thiệu giúp là không thoả đáng. Con nghĩ phụ thân chưa từng cố gắng ư? Vi phụ từng đề nghị liên kết với Trương Phục dốc toàn lực đánh một trận, chưa chắc không có phần thắng. Vi phụ đã từng kết giao với Trương Phục từ nhỏ nên nguyện ý đi trước thuyết phục. Nhưng bá phụ con và những gia thần kia không muốn đánh..."
"Phụ thân! Xin người khuyên bá phụ lần nữa!"
Tiểu Kiều không nhịn được đẩy cửa vào, quỳ trước mặt phụ thân.
Nếu không làm gì, cứ mặc kệ mọi chuyện phát triển tiếp như vậy, tuy giải được nỗi lo gần nhưng cả đời Đại Kiều sẽ lập tức bị huỷ, mà mấy năm sau nhà họ Kiều cũng không thể sống sót. Tiểu Kiều nhớ đầu tiên là phụ thân chết trận, còn đệ đệ Kiều Từ - vì để mình và phu quân sau này là hoàng đế Lưu Diễm thuận lợi thoát thân, đã liều mình dẫn dụ truy binh, cuối cùng bị binh lính của Nguỵ Thiệu bao vây, chết trong loạn tiễn.
Phụ thân Kiều Bình năm nay mới ba mươi lăm tuổi, là một nam nhân vô cùng anh tuấn nho nhã. Thân là quận trưởng Đông quận, sau khi mẫu thân qua đời từ mấy năm trước, đến nay không hề có ý định tục huyền [2], cả ngày chỉ lo giải quyết công việc trong quận, chấp pháp công chính, yêu mến quận dân, thêm vào đó Kiều gia ba đời đóng ở Duyện Châu, được nhân dân vô cùng kính trọng. Hơn nữa, phụ thân mặc dù có thiên phú làm thơ, nhưng không phải một thư sinh ẻo lả, khoác trên mình chiến bào liền trở thành bạch y tướng quân.
[2] tục huyền: lấy vợ kế
Đời này có phụ thân và đệ đệ như vậy, một khi đã biết số mệnh tương lai của họ, sao nàng có thể cam tâm mất đi họ theo cách như vậy lần nữa?
Kiều Bình không ngờ con gái đột nhiên xông tới quỳ xuống với mình, sửng sốt.
"Phụ thân, đệ đệ nói đúng lắm, xin người!"
Kiều Từ cũng "bịch" một tiếng, quỳ xuống cạnh Tiểu Kiều.
Kiều Bình cau mày, đi đến bên cửa sổ, cuối cùng nói: "Cũng được, để ta đi khuyên lại lần nữa!"
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra thì Tiểu Kiều đẹp hơn đường tỉ. Ta chỉ thích mỹ nhân O(∩_∩)O
"Man Man! Man Man! Tỉnh lại đi!"
Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng mang theo lo lắng, sau đó nàng bị đánh thức.
Tiểu Kiều mở mắt ra, phát hiện mình vẫn nằm ở đây, trên chiếc giường mà nàng đã ngủ suốt hai năm, có điều cả người nàng như vừa bước ra từ trong nước, mồ hôi đầm đìa.
Người ở bên cạnh ngủ cùng nàng, vừa rồi lại đánh thức nàng chính là đường tỷ Đại Kiều, con gái của bá phụ Thứ sử Duyện Châu [1], nhũ danh là A Phạm, năm nay tỷ ấy đã mười bảy, lớn hơn nàng ba tuổi. Hai tỉ muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt, vì thế thường xuyên ngủ cùng nhau.
[1] Duyện Châu: tên huyện ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
Đại Kiều thấy nàng cuối cùng cũng tỉnh, sờ trán nàng một cái, thấy đều là mồ hôi lạnh, vội khoác áo xuống giường, cũng không đánh thức thị nữ đang ngủ ở phòng ngoài, tự đi thắp đèn dầu, cầm khăn cẩn thận lau mồ hôi cho em họ, lại sợ nàng nhiễm lạnh, giúp Tiểu Kiều đổi một chiếc áo lót sạch sẽ, cuối cùng rót một ly nước đưa đến cho nàng.
Tiểu Kiều đang khát bèn cảm kích nhận lấy.
Đại Kiều ngồi bên mép giường, nhìn nàng uống nước rồi thở dài: "Lại bị bóng đè à? Man Man, tỷ nhớ trước đây muội ngủ rất an ổn, gần đây chẳng hiểu sao muội hay bị bóng đè vậy, có phải ở bên ngoài vô tình gặp phải thứ không sạch sẽ rồi không? Hay là mai tỷ nói với mẫu thân, mời bà đồng đến xem sao?"
Mẹ của Tiểu Kiều bệnh qua đời từ mấy năm trước, bá mẫu Đinh phu nhân hết sức thương yêu Tiểu Kiều, thường ân cần hỏi han.
Tiểu Kiều vội lắc đầu: "Tỷ, không cần đâu. Muội không sao."
Đại Kiều nhận lấy cái chén, đặt lên bàn, vẫn không yên lòng: "Rốt cuộc vừa nãy muội mơ thấy gì? Sao cả người lại lạnh ngắt như vậy?"
...
Giấc mộng như thế này, vẫn thường xuyên xuất hiện kể từ khi Tiểu Kiều bất ngờ trọng sinh về năm 14 tuổi. Nhưng nàng biết, nó không chỉ đơn giản là một cơn ác mộng. Cảnh tượng đáng sợ trong mộng chính là cảnh cuối cùng trước khi chết ở kiếp trước của mình.
Nó đẫm máu mà lại chân thực đến đáng sợ.
Lưu phi, cô bé chết dưới đao của cung nhân mới chỉ mười ba tuổi, cái ánh mắt quỷ dị chòng chọc nhìn mình khi chết ấy, đến giờ phút này - dù đã tỉnh lại vẫn khiến nàng rợn tóc gáy.
Ngực của nàng dường như vẫn lưu lại cảm giác đau thấu tim và lạnh lẽo lúc chuôi kiếm sắc bén đâm vào.
Nàng không muốn nhớ lại nữa, cuộn tròn dựa vào Đại Kiều, lẩm bẩm: "Muội mơ thấy mình bị con hổ dữ đuổi theo mà thôi..."
Đại Kiều cười, trìu mến vuốt tóc nàng, nghiêng người qua thổi đèn, mò mẫm chui vào chăn, ôm Tiểu Kiều, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu dàng nói: "Đừng sợ, tỷ ngủ cùng với muội."
Tiểu Kiều ừ một tiếng, dựa vào thân thể mềm mại ấm áp của Đại Kiều, từ từ nhắm mắt lại.
Tiết Tiểu Hàn tháng mười một năm Định Khang thứ bảy ở Đại Hán, ánh trăng len qua lớp giấy dán trên cửa sổ, lặng lẽ đổ bóng trên sàn nhà.
Lòng Tiểu Kiều dần yên ổn, nhắm mắt lại.
Nàng lại ngủ không yên giấc.
Đại Kiều ở bên hình như cũng giống nàng.
Nàng cho là Tiểu Kiều đã ngủ, nhẹ nhàng dém chăn thay em họ, còn bản thân lại trở mình, mãi lâu sau vẫn chưa thể ngủ yên. Tiểu Kiều nghe tiếng hít thở của Đại Kiều, biết nàng có tâm sự.
...
Hai nàng Kiều ở Duyện Châu nổi danh là xinh đẹp, tiếng vang khắp Hà Nam, người đương thời có câu: "Lạc thuỷ thập phân thần, song Kiều chiếm bát phân". Lúc Đại Kiều mười tuổi đã định hôn ước với con trai của Thái thú Thôi gia - một thế lực rất lớn ở Đông Bình lúc bấy giờ. Không ngờ hai năm trước, lúc Đại Kiều mười lăm tuổi chuẩn bị xuất giá thì Đông Bình bị Nhâm Thành tấn công, cha con Thôi Thái thú đều tử trận, hôn sự đành chấm dứt.
Thoáng một cái hai năm đã trôi qua, Đại Kiều mười bảy tuổi, người khắp chốn đến cầu hôn đạp nát cả ngưỡng cửa, bá mẫu hy vọng có thể sớm tìm ra một mối hôn sự tốt cho con gái, nhưng bá phụ dường như chẳng sốt ruột. Cho đến nửa tháng trước, Đại Kiều mới biết một chuyện, phụ thân đã quyết định gả nàng cho Nguỵ Thiệu, người vừa chiếm được Hà Bắc hồi đầu năm, lấy hôn nhân cùng với địa thế của Duyện Châu làm lợi thế, thỉnh cầu Nguỵ Thiệu cơ hội thảo phạt Nhân thành.
Lúc này sứ giả đã bị phái đến chỗ Nguỵ Thiệu ở Ký Châu, bá phụ đang lo lắng bất an chờ đối phương trả lời.
...
"Tỷ làm muội thức giấc à?"
Đại Kiều thấy Tiểu Kiều còn chưa ngủ nên áy náy hỏi.
"Không phải." Tiểu Kiều nhẹ giọng nói.
Một lát sau, trong đêm tối mờ mịt, Tiểu Kiều nghe nàng thở dài, tựa như hỏi nàng, lại tựa như đang nói với chính mình: "Nguỵ hầu và nhà ta có thù oán, hẳn sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này, đúng không..."
Tiểu Kiều trầm mặc.
Mấy tháng trước, sau khi ý thức được mình đã trở lại thời thiếu nữ, nàng vẫn âm thầm hy vọng những chuyện trong ký ức liên quan đến kiếp trước, hoặc nói, là chuyện tương lai, chỉ là giấc mộng mà thôi.
Nhưng thời gian trôi qua, nàng hoảng sợ phát hiện, tất cả đều là thật.
Mọi chuyện đang từng bước từng bước phát triển dựa theo những điều nàng biết ở kiếp trước.
Nếu như không có gì thay đổi thì Nguỵ Thiệu sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng sau khi Đại Kiều gả qua, như số phận đã định trước, kết cục thậm chí còn bi thảm hơn mình.
Từ ngày đầu tiên nàng gả đến Nguỵ gia, phu quân Nguỵ Thiệu chẳng chạm vào nàng dù chỉ một ngón tay. Sáu năm sau Nguỵ Thiệu xưng đế, khi đó cả nhà họ Kiều đều chết hoặc ly tán, Đại Kiều nuốt vàng tự sát, Nguỵ Thiệu lập một nữ nhân khác lên làm hoàng hậu.
Lúc đó Đại Kiều chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà đã kết thúc cuộc sống của mình như vậy.
Tiểu Kiều mò mẫm nắm tay đường tỷ.
Ngón tay nàng chạm đến cũng lạnh như băng, không chút hơi ấm.
...
Ngày thứ hai, đệ đệ sinh đôi của nàng là Kiều Từ, từ Yến Thành vội vã chạy về Đông Quận, lúc về đến nhà đã là buổi tối.
Hai tỉ đệ Tiểu Kiều và Kiều Từ có tình cảm rất tốt. Mặc dù Kiều Từ mới mười bốn tuổi nhưng lại cao hơn Tiểu Kiều nửa cái đầu, đứng lên là một thiếu niên oai hùng dũng mãnh. Hai tháng trước, cậu được cha là Kiều Bình phái đi Yến thành rèn luyện. Nghe có người nói công tử trở về, Tiểu Kiều bèn tìm tới. Đến cửa thư phòng của phụ thân, xa xa đã nghe giọng nói kích động của đệ đệ.
"Phụ thân! Nhâm Thành tuy binh cường mã tráng, nhưng Duyện Châu cũng có hai mươi vạn quân dân, lần trước bại trận ở Bạch Mã thì không tính, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh! Nếu đồng tâm hiệp lực, liều chết đánh một trận cũng không phải không có phần thắng! Con nguyện đánh trận đầu! Nghe nói bá phụ sợ hãi, lại định thỉnh cầu Nguỵ Thiệu? Nguỵ Thiệu lòng lang dạ sói, sau khi thâu tóm Ký Châu thế lực đã vươn đến Hà Bắc, nếu nhờ cậy hắn, Duyện Châu coi như có thể yên bình một thời gian, nhưng lâu dài thì tính sao? Huống chi hai nhà lại có thù cũ, không nói đến chuyện sau khi đại tỷ gả qua sẽ thế nào, hắn có thể thật lòng giúp đỡ chúng ta vượt qua sao?"
Tiểu Kiều ngừng lại, đi tới cửa, vào trong nhìn thấy phụ thân đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, còn đệ đệ Kiều Từ kích động đi tới đi lui trong phòng.
...
Nói tới thù cũ của hai nhà Kiều Nguỵ, phải kể đến mười năm trước.
Phụ thân của Nguỵ Thiệu là Nguỵ Kinh, làm quan đến tam phẩm Hổ Nha tướng quân, lúc đó là Thứ sử U Châu, phụng mệnh triều đình, cùng Thứ sử Duyện Châu lúc đó - cũng chính là ông nội của Tiểu Kiều đi chinh phạt quân nổi loạn Trần quận Lý Túc. Thanh thế của Lý Túc rất lớn, thế lực mạnh mẽ. Nguỵ Kinh và Kiều Khuê kết liên minh, ước định hai bên cùng nhau xuất binh tấn công Trần quận.Không ngờ lúc lâm trận Kiều Khuê biết được Lý Túc có viện binh đang tới, xem xét tình hình rút lui trở về, án binh bất động. Nguỵ Kinh và con trưởng Ngụy Bảo không biết chuyện, ít không thể chống lại nhiều, cuối cùng bị bao vây tử trận, lúc ấy Nguỵ Thiệu chỉ mới mười hai tuổi cũng theo cha anh ra trận, được gia thần liều mình ra sức bảo vệ, cuối cùng mới thoát khỏi vòng vây, lui về U Châu.
Kiều gia tự biết mình đuối lý, sau này dùng mọi cách giải thích, nói là lúc ấy đã phái người đưa tin, nhưng sứ giả trên đường gặp mai phục bị giết. Lúc đám tang còn đưa hậu lễ đến Nguỵ gia.
Bốn năm trước, Nguỵ Thiệu được xưng tụng là "tiểu bá vương", mười tám tuổi đã tự mình lãnh binh, một đường truy kích, cuối cùng cũng tiêu diệt hết cả nhà Lý Túc ở bờ Đông Hải.
Nghe nói đầu tiên Lý Túc bị lăng trì, Nguỵ Thiệu tự mình cầm đao, sau ngàn đao mới chết, khi chết bị băm thành thịt vụn cho cá ăn.
Lại nghe nói, không lâu sau, lúc ông nội của Tiểu Kiều chết, Nguỵ Thiệu đang tấn công Hoàng Hà nghe được tin tức, lạnh lùng nói một câu: "Lão tặc đầu bạc, chết là xứng đáng."
Có thể thấy rõ thù hận của Nguỵ Thiệu sâu đến mức nào.
...
"Phụ thân! Ngay cả người cũng nhát gan đến vậy sao, một tiếng cũng không dám nói? Người không nói, con đi nói với bá phụ!"
Kiều Từ thấy phụ thân rề rà không lên tiếng lên tiếng, cậu nắm chặt tay, xoay người định ra ngoài.
"Hồ đồ! Con đứng lại cho ta!"
Kiều Bình chợt xoay người, quát con trai, "Nhâm thành binh mạnh ngựa tốt, trước là chiếm đoạt Đông Bình, cơ nghiệp Thôi gia huỷ trong chốc lát, tháng trước mới thắng trận ở Bạch Mã, sĩ khí đang cao, nay thế binh như tên đã lắp vào cung, nếu quay lại thảo phạt, cộng thêm Nguỵ Thiệu ở Hà Bắc như hổ rình mồi, hai mươi vạn quân dân Duyện Châu sao có thể chống lại?"
"Chẳng lẽ không có cách nào, chỉ có thể dựa vào Nguỵ Thiệu? Con không đành lòng để đại tỷ gả đi như vậy!"
Kiều Bình trầm ngâm chốc lát, thở dài một tiếng: "Vi phụ cũng biết xin Nguỵ Thiệu giúp là không thoả đáng. Con nghĩ phụ thân chưa từng cố gắng ư? Vi phụ từng đề nghị liên kết với Trương Phục dốc toàn lực đánh một trận, chưa chắc không có phần thắng. Vi phụ đã từng kết giao với Trương Phục từ nhỏ nên nguyện ý đi trước thuyết phục. Nhưng bá phụ con và những gia thần kia không muốn đánh..."
"Phụ thân! Xin người khuyên bá phụ lần nữa!"
Tiểu Kiều không nhịn được đẩy cửa vào, quỳ trước mặt phụ thân.
Nếu không làm gì, cứ mặc kệ mọi chuyện phát triển tiếp như vậy, tuy giải được nỗi lo gần nhưng cả đời Đại Kiều sẽ lập tức bị huỷ, mà mấy năm sau nhà họ Kiều cũng không thể sống sót. Tiểu Kiều nhớ đầu tiên là phụ thân chết trận, còn đệ đệ Kiều Từ - vì để mình và phu quân sau này là hoàng đế Lưu Diễm thuận lợi thoát thân, đã liều mình dẫn dụ truy binh, cuối cùng bị binh lính của Nguỵ Thiệu bao vây, chết trong loạn tiễn.
Phụ thân Kiều Bình năm nay mới ba mươi lăm tuổi, là một nam nhân vô cùng anh tuấn nho nhã. Thân là quận trưởng Đông quận, sau khi mẫu thân qua đời từ mấy năm trước, đến nay không hề có ý định tục huyền [2], cả ngày chỉ lo giải quyết công việc trong quận, chấp pháp công chính, yêu mến quận dân, thêm vào đó Kiều gia ba đời đóng ở Duyện Châu, được nhân dân vô cùng kính trọng. Hơn nữa, phụ thân mặc dù có thiên phú làm thơ, nhưng không phải một thư sinh ẻo lả, khoác trên mình chiến bào liền trở thành bạch y tướng quân.
[2] tục huyền: lấy vợ kế
Đời này có phụ thân và đệ đệ như vậy, một khi đã biết số mệnh tương lai của họ, sao nàng có thể cam tâm mất đi họ theo cách như vậy lần nữa?
Kiều Bình không ngờ con gái đột nhiên xông tới quỳ xuống với mình, sửng sốt.
"Phụ thân, đệ đệ nói đúng lắm, xin người!"
Kiều Từ cũng "bịch" một tiếng, quỳ xuống cạnh Tiểu Kiều.
Kiều Bình cau mày, đi đến bên cửa sổ, cuối cùng nói: "Cũng được, để ta đi khuyên lại lần nữa!"
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra thì Tiểu Kiều đẹp hơn đường tỉ. Ta chỉ thích mỹ nhân O(∩_∩)O
Bình luận facebook