Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207: Chua
Khương Tuyết Ninh vừa về đến phòng thì mơ màng buồn ngủ, gắng gượng rửa mặt, nhân lúc trời lạnh làm tổ trên giường đi ngủ.
Đợi đến sáng hôm sau tỉnh giấc, sắc trời sớm đã sáng rõ.
Cả phủ Tướng quân an tĩnh, cũng không nghe thấy âm thanh ăn uống linh đình tối qua, có lẽ yến tiệc tẩy trần tiếp đón đã kết thúc, nàng ngáp một cái rồi ngồi dậy. Dù sao cũng đã lỡ mất thời gian ăn điểm tâm sáng, nàng sai người lấy nước tắm gội, chậm chạp sửa soạn, chuẩn bị ăn bữa trưa.
Chẳng qua nàng không ngờ rằng, mới lau khô tóc, Kiếm Thư đã tới rồi.
Không hiểu sao Khương Tuyết Ninh lại chợt phấn chấn lên.
Không đợi Kiếm Thư mở miệng, ánh mắt nàng phát sáng hơn mấy phần: “Tiên sinh tìm ta sao?”
Trái lại, Kiếm Thư bị nàng làm cho sững sờ, dừng một chút, mới trả lời: “Vâng.”
Khương Tuyết Ninh lại nhỏ giọng, tiếp tục hỏi: “Tiên sinh các ngươi nấu ăn à?”
Kiếm Thư sâu kín nhìn nàng, cũng không biết có nên nói với nàng tình hình thực tế không, nhưng thử nhớ lại ánh mắt tiên sinh nhà mình nhìn chằm chằm vào món ăn ban nãy, sau gáy cũng lạnh toát, cuối cùng không dám nhiều lời, chỉ gật gật đầu nói: “Đã nấu rồi.”
Khương Tuyết Ninh nghe vậy, lập tức nhảy lên, vỗ tay nói: “Ta biết ngay tiên sinh là thần tiên hạ phàm, thánh nhân giáng thế, Quan Thế Âm Bồ Tát cũng không có tâm địa tốt như hắn. Trên đường cũng không có gì ăn ngon, đào phiến cao ta đều đã ăn đến phát ngán rồi. Trên yến tiệc tối qua ta còn nghĩ, đầu bếp trong phủ đệ này của Yến Lâm chẳng ra làm sao cả. Không ngờ hôm nay tiên sinh đã nấu rồi, ngươi đợi ta một lát, ta đến ngay.”
Kiếm Thư: “…….”
Cô nương thật chẳng để ý tỉ mỉ chút nào cả.
Kiếm Thư đáp “vâng” một tiếng, đứng ở bên ngoài, đợi nàng sửa soạn xong xuôi, mới dẫn người đi băng qua lối đi trong đình viện, đến trước phòng Tạ Nguy.
Vài phiến gạch màu xám đen xây lại ở dưới mái hiên, bên trong trồng cây vạn niên thanh*.
*Nguyên văn:万年青 vạn niên thanh (tên khoa học: Rohdea japonica Rosh) thuộc họ ráy (araceae – một loại thực vật lá mầm). Vạn niên thanh thuộc cây thân thảo, sống nhiều năm, cao khoảng 35 – 40cm, thân dày khoảng 1 – 1,5cm. Rễ cây ngắn, to, chia thành nhiều đốt và mỗi đốt lại có nhiều rễ con.
Phòng cũng bình thường, không có dáng vẻ gì đặc biệt, chỉ là ít người đến nơi này, vô cùng an tĩnh, đoán chừng cũng là gian phòng tốt mà Yến Lâm đặc biệt lựa chọn cho Tạ Nguy.
Lúc này trên bàn nhỏ dưới cửa sổ, đã bày xong vài đĩa thức ăn.
Tạ Nguy ngồi bên trái, trên tay một ly rượu.
Mới nghe bên ngoài có tiếng bước chân, người còn chưa tiến vào, âm thanh chào hỏi của Khương Tuyết Ninh đã truyền đến: “Tiên sinh, học trò đến thỉnh an người!”
Khương Tuyết Ninh bám vào cửa, nhìn vào bên trong trước.
Quả nhiên thấy Tạ Nguy ngồi ở đó.
Đây giống hệt với lúc bọn họ lặng lẽ gặp nhau trong nhà bếp tại phủ Tế Nam, càng đừng nhắc tới trên bàn đã bày sẵn đồ ăn ngon, cũng không cần nàng nhóm lửa linh tinh nữa, ánh mắt Khương Tuyết Ninh đều toát ra vẻ vui mừng.
Đáy mắt Tạ Nguy thờ ơ lạnh nhạt, như có như không, ngước mắt nhìn nàng, cười cười nói: “Vào đi.”
Khương Tuyết Ninh rất tự nhiên nghe lời, tiến vào.
Chẳng những tiến vào, nàng còn vô cùng tự giác ngồi đối diện Tạ Nguy, cầm lên đôi đũa bằng ngà voi đặt ở bên phải bàn, cúi đầu nhìn một bàn đồ ăn, vui mừng tít mắt.
Có khoảng chừng năm sáu món.
Bồ câu sữa xông khói màu đỏ đậm, đậu hũ non như bạch ngọc nhiều nước sốt, canh gà sợi nấu nấm tuyết trong vắt, từng miếng lưỡi vịt óng ánh đẹp mắt, càng tuyệt hơn là ở giữa vậy mà lại đặt một đĩa thịt dê non, cũng không biết dùng cách nào rưới quét nước sốt, bên ngoài mỗi một miếng đều bóng loáng dầu mỡ, bên trên phủ một ít hành lá cắt khúc.
Chỉ thoang thoảng chút mùi hương, đã khiến người ta không chịu nổi mà chảy nước miếng.
Khương Tuyết Ninh suýt chút thì vươn đũa ra, nhưng ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy Tạ Nguy ngồi ở đối diện uống rượu, không khỏi giật mình, tỉ mỉ quan sát trước mặt hắn, lại nhìn đũa của nàng, buồn phiền nói: “Sao bên tiên sinh lại không có đũa ạ?”
Tạ Nguy nhìn nàng nói: “Hôm qua đã ăn no rồi.”
Khương Tuyết Ninh suy xét ý tứ này nghĩa là “không đói”, giơ đũa lên đảo một vòng, thăm dò: “Vậy đây đều nấu cho ta sao?”
Tạ Nguy uống một ngụm rượu nhỏ, cười: “Ngươi là học trò của ta mà.”
Không hiểu sao, Khương Tuyết Ninh cảm thấy sau gáy thoáng lạnh.
Nhưng cao lương mỹ vị trước mặt, dáng vẻ này của Tạ Nguy cũng không có gì thay đổi so với lúc bình thường, hơn nữa đoạn thời gian gần đây hắn đối xử với nàng tốt như thế, cũng khiến sự cảnh giác ban đầu của nàng đối với người này đều tan biến, giờ đây càng không nghĩ sâu xa.
Nàng vô cùng vui mừng, cầm đũa gắp miếng thịt dê đưa vào miệng.
Quả nhiên thịt non mịn, ngon tuyệt.
Chẳng qua…
Mùi vị này dường như hơi chua?
Khương Tuyết Ninh nếm thử, tưởng rằng nguyên nhân là do nước sốt quét lên tương đối đặc biệt, nói không chừng là hương vị gì mới, thử nhiều mới biết được.
Thế là lại nhanh chóng gắp thêm miếng nữa.
Nhưng lúc nàng cắn một miếng và nhai trong miệng, rất nhiều dòng nước chua lẫn vào trong mỡ thịt, lập tức đều bị ép ra ngoài, tràn ngập cả khoang miệng nàng.
“Ọe!”
Không biết đã cho giấm Lão Trần bao nhiêu năm (một loại giấm của Sơn Tây), vị chua kích thích, khuôn mặt nàng nhăn nhó, gần như ngay lập tức che miệng lại, nhổ miếng thịt kia ra cái đĩa bên cạnh.
Nhưng vị chua vẫn còn trong miệng.
Nàng chật vật đến nỗi ngay cả nói cũng không được, vội vàng chìa tay muốn lấy nước: “Vị gì thế này?”
Tạ Nguy thuận tay liền đưa qua chén rượu hắn đã uống vài ngụm.
Khương Tuyết Ninh nhìn cũng không nhìn, lập tức nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm.
Sau đó…
Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay vốn đã nhăn thành một nắm, nháy mắt biến thành tái mét, nàng sặc đến nỗi ném chén rượu đi, ôm cổ họng ho dữ dội: “ Khụ, khụ khụ! Tạ, Khụ khụ khụ! Tạ Cư An, ngươi… khụ khụ!”
Quả thật giống như bị bệnh lao.
Khuôn mặt nàng đều đỏ bừng lên, vô cùng chua cùng vô cùng cay, tất cả ở trong miệng, giống như quả cầu lửa cháy toán loạn xộc lên đỉnh đầu nàng, muốn nhổ cũng nhổ không ra!
Hận không thể chết ngay tại chỗ!
Tạ Nguy hoàn toàn không ngạc nhiên, nhìn nàng: “Sao vậy, rất chua à?”
Muốn mưu tài hại mệnh đúng không?
Khương Tuyết Ninh hai đời đều chưa từng ăn thứ chua như thế này!
Nghe lời này của đối phương, sao còn không hiểu nữa?
Thế này căn bản chính là cố ý trị nàng mà!
Chỉ hận nàng không cẩn thận bị lừa… họ Tạ tâm ngoan tàn nhẫn, rõ ràng là ma quỷ địa ngục, tâm trí nàng bị cái gì làm u mê lại dám cảm thấy hắn là thần tiên thánh nhân tâm địa thiện lương?
Hương vị kia nhất thời khó mà hình dung.
Khương Tuyết Ninh suýt chút bất tỉnh.
Nàng đâu còn hơi sức trả lời Tạ Nguy, chỉ tìm nước trà khắp phòng, nhưng không ngờ ngay cả một bình trà cũng không thấy, nàng giữ lấy cổ họng, vừa dùng sức mà ho, vừa vịn vào khung cửa, chạy ra ngoài.
Tạ Nguy nhìn lướt qua nàng, cũng không ngăn cản.
Đao Cầm, Kiếm Thư đều ở trong đình viện.
Cả hai người đều nghe thấy tiếng động lục lọi tìm kiếm khắp gian phòng kia.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ chạy ra ngoài của Khương Tuyết Ninh như bị người hạ độc, trong lòng đều không khỏi sợ hãi.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Khương Tuyết Ninh thân quen với Kiếm Thư hơn, ho khan vài tiếng đã khiến nàng khàn giọng, lúc này càng sợ hãi họ Tạ nào đó lòng dạ còn nhỏ nhen hơn cây kim, ở trong phòng nghe thấy, níu chặt Kiếm Thư, nhỏ giọng nói: “Nhanh, bê cho ta chén nước!”
Đang nói nàng lại muốn nôn.
Mí mắt Kiếm Thư nháy không ngừng, nhưng không dám để nàng bám chặt quá lâu, vội vàng đi lấy nước.
Một chén trà thật lớn.
Khương Tuyết Ninh nhận lấy uống ừng ực hơn nửa chén, mới cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng mùi vị chua sặc nóng cay kia, vẫn còn nhiều trong cổ họng như cũ, bất luận thế nào cũng không tẩy đi được!
Họ Tạ muốn chết mà!
Kiếm Thư quan sát vẻ mặt của nàng, mí mắt nháy không ngừng, nhỏ giọng nói: “ Trong lòng tiên sinh không vui, cũng có thể nấu không ngon.”
Khương Tuyết Ninh suýt nữa giận quá mất khôn. *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đồ ăn đó có thể dùng không ngon để miêu tả sao?
Quả thật là dùng một chén rượu Thiêu Đao Tử mạnh nhất rót một chén giấm cho nàng! Uống xuống muốn mất nửa cái mạng!
Nàng ngửa đầu uống hết sạch nửa chén trà còn lại kia, trả về tay Kiếm Thư, khoát khoát tay đi ra ngoài.
Kiếm Thư hỏi: “Tiên sinh bên kia?”
Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn thoáng qua gian phòng của Tạ Nguy, chỉ cảm thấy cả gian phòng đều đang bốc khói đen ra ngoài, đâu còn dám tiến vào trong nửa bước? Rùng mình nói: “Đừng, đừng tìm ta nữa! Đầu óc tiên sinh nhà ngươi, khụ, có bệnh…”
Nói chuyện, giọng nói của nàng cũng nhẹ đi mấy phần.
Cả người giống như giẫm lên đám mây, thân hình suy yếu, dưới chân không có lực, lung lay giống như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, vòng qua đầu hành lang bên kia đi ra ngoài.
Đao Cầm, Kiếm Thư hai mặt nhìn nhau.
Chưa được một lát, đã nghe tiếng gọi bình tĩnh từ trong phòng: “Kiếm Thư.”
Kiếm Thư giật mình, tiến vào.
Tất cả thức ăn trên bàn hầu như chưa động đũa.
Tạ Nguy một thân anh tuấn đứng ở bên cạnh, hời hợt lấy khăn gấm trắng như tuyết ở một bên, lau chùi đầu ngón tay lúc nãy bị vài giọt rượu giấm thấm ướt, tựa như vừa rồi chưa hề làm gì, lạnh nhạt nói: “Đều đem cho chó ăn.”
Da đầu Kiếm Thư tê rần, nói: “Vâng.”
Hắn thu dọn hết món ăn trên bàn, bưng ra ngoài.
Đao Cầm liếc nhìn, lắc đầu.
Trong lòng Kiếm Thư vẫn còn sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Bởi vì Ninh nhị cô nương và Thế tử?”
Đao Cầm nói: “Gần như thế.”
Kiếm Thư bối rối: “Nhưng trước đó không nói gì cả…”
Đao Cầm nói: “Nếu có thể thành đã sớm thành, đâu cần đợi đến bây giờ? Tiên sinh không đáng phải bận tâm.”
Kiếm Thư ra hiệu hắn nhìn trên tay mình: “Vậy đây?”
Đao Cầm nhìn qua, cũng không nói gì nữa.
Hai người nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Kiếm Thư cam chịu số phận, đi vòng qua, muốn đi xử lý những thứ tốn tâm tư một buổi sáng làm ra này. Chỉ là chưa được vài bước, hắn dừng lại, chần chừ một chút, quay đầu hỏi: “Đao Cầm, ngươi nói xem, nếu chó không ăn, thì phải làm sao?”
“…”
Hiển nhiên, đây là một vấn đề vô cùng có thể xảy ra.
Đao Cầm lặng im, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Hoặc là chó chết, hoặc là ngươi chết.”
Kiếm Thư: “…”
Đợi đến sáng hôm sau tỉnh giấc, sắc trời sớm đã sáng rõ.
Cả phủ Tướng quân an tĩnh, cũng không nghe thấy âm thanh ăn uống linh đình tối qua, có lẽ yến tiệc tẩy trần tiếp đón đã kết thúc, nàng ngáp một cái rồi ngồi dậy. Dù sao cũng đã lỡ mất thời gian ăn điểm tâm sáng, nàng sai người lấy nước tắm gội, chậm chạp sửa soạn, chuẩn bị ăn bữa trưa.
Chẳng qua nàng không ngờ rằng, mới lau khô tóc, Kiếm Thư đã tới rồi.
Không hiểu sao Khương Tuyết Ninh lại chợt phấn chấn lên.
Không đợi Kiếm Thư mở miệng, ánh mắt nàng phát sáng hơn mấy phần: “Tiên sinh tìm ta sao?”
Trái lại, Kiếm Thư bị nàng làm cho sững sờ, dừng một chút, mới trả lời: “Vâng.”
Khương Tuyết Ninh lại nhỏ giọng, tiếp tục hỏi: “Tiên sinh các ngươi nấu ăn à?”
Kiếm Thư sâu kín nhìn nàng, cũng không biết có nên nói với nàng tình hình thực tế không, nhưng thử nhớ lại ánh mắt tiên sinh nhà mình nhìn chằm chằm vào món ăn ban nãy, sau gáy cũng lạnh toát, cuối cùng không dám nhiều lời, chỉ gật gật đầu nói: “Đã nấu rồi.”
Khương Tuyết Ninh nghe vậy, lập tức nhảy lên, vỗ tay nói: “Ta biết ngay tiên sinh là thần tiên hạ phàm, thánh nhân giáng thế, Quan Thế Âm Bồ Tát cũng không có tâm địa tốt như hắn. Trên đường cũng không có gì ăn ngon, đào phiến cao ta đều đã ăn đến phát ngán rồi. Trên yến tiệc tối qua ta còn nghĩ, đầu bếp trong phủ đệ này của Yến Lâm chẳng ra làm sao cả. Không ngờ hôm nay tiên sinh đã nấu rồi, ngươi đợi ta một lát, ta đến ngay.”
Kiếm Thư: “…….”
Cô nương thật chẳng để ý tỉ mỉ chút nào cả.
Kiếm Thư đáp “vâng” một tiếng, đứng ở bên ngoài, đợi nàng sửa soạn xong xuôi, mới dẫn người đi băng qua lối đi trong đình viện, đến trước phòng Tạ Nguy.
Vài phiến gạch màu xám đen xây lại ở dưới mái hiên, bên trong trồng cây vạn niên thanh*.
*Nguyên văn:万年青 vạn niên thanh (tên khoa học: Rohdea japonica Rosh) thuộc họ ráy (araceae – một loại thực vật lá mầm). Vạn niên thanh thuộc cây thân thảo, sống nhiều năm, cao khoảng 35 – 40cm, thân dày khoảng 1 – 1,5cm. Rễ cây ngắn, to, chia thành nhiều đốt và mỗi đốt lại có nhiều rễ con.
Phòng cũng bình thường, không có dáng vẻ gì đặc biệt, chỉ là ít người đến nơi này, vô cùng an tĩnh, đoán chừng cũng là gian phòng tốt mà Yến Lâm đặc biệt lựa chọn cho Tạ Nguy.
Lúc này trên bàn nhỏ dưới cửa sổ, đã bày xong vài đĩa thức ăn.
Tạ Nguy ngồi bên trái, trên tay một ly rượu.
Mới nghe bên ngoài có tiếng bước chân, người còn chưa tiến vào, âm thanh chào hỏi của Khương Tuyết Ninh đã truyền đến: “Tiên sinh, học trò đến thỉnh an người!”
Khương Tuyết Ninh bám vào cửa, nhìn vào bên trong trước.
Quả nhiên thấy Tạ Nguy ngồi ở đó.
Đây giống hệt với lúc bọn họ lặng lẽ gặp nhau trong nhà bếp tại phủ Tế Nam, càng đừng nhắc tới trên bàn đã bày sẵn đồ ăn ngon, cũng không cần nàng nhóm lửa linh tinh nữa, ánh mắt Khương Tuyết Ninh đều toát ra vẻ vui mừng.
Đáy mắt Tạ Nguy thờ ơ lạnh nhạt, như có như không, ngước mắt nhìn nàng, cười cười nói: “Vào đi.”
Khương Tuyết Ninh rất tự nhiên nghe lời, tiến vào.
Chẳng những tiến vào, nàng còn vô cùng tự giác ngồi đối diện Tạ Nguy, cầm lên đôi đũa bằng ngà voi đặt ở bên phải bàn, cúi đầu nhìn một bàn đồ ăn, vui mừng tít mắt.
Có khoảng chừng năm sáu món.
Bồ câu sữa xông khói màu đỏ đậm, đậu hũ non như bạch ngọc nhiều nước sốt, canh gà sợi nấu nấm tuyết trong vắt, từng miếng lưỡi vịt óng ánh đẹp mắt, càng tuyệt hơn là ở giữa vậy mà lại đặt một đĩa thịt dê non, cũng không biết dùng cách nào rưới quét nước sốt, bên ngoài mỗi một miếng đều bóng loáng dầu mỡ, bên trên phủ một ít hành lá cắt khúc.
Chỉ thoang thoảng chút mùi hương, đã khiến người ta không chịu nổi mà chảy nước miếng.
Khương Tuyết Ninh suýt chút thì vươn đũa ra, nhưng ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy Tạ Nguy ngồi ở đối diện uống rượu, không khỏi giật mình, tỉ mỉ quan sát trước mặt hắn, lại nhìn đũa của nàng, buồn phiền nói: “Sao bên tiên sinh lại không có đũa ạ?”
Tạ Nguy nhìn nàng nói: “Hôm qua đã ăn no rồi.”
Khương Tuyết Ninh suy xét ý tứ này nghĩa là “không đói”, giơ đũa lên đảo một vòng, thăm dò: “Vậy đây đều nấu cho ta sao?”
Tạ Nguy uống một ngụm rượu nhỏ, cười: “Ngươi là học trò của ta mà.”
Không hiểu sao, Khương Tuyết Ninh cảm thấy sau gáy thoáng lạnh.
Nhưng cao lương mỹ vị trước mặt, dáng vẻ này của Tạ Nguy cũng không có gì thay đổi so với lúc bình thường, hơn nữa đoạn thời gian gần đây hắn đối xử với nàng tốt như thế, cũng khiến sự cảnh giác ban đầu của nàng đối với người này đều tan biến, giờ đây càng không nghĩ sâu xa.
Nàng vô cùng vui mừng, cầm đũa gắp miếng thịt dê đưa vào miệng.
Quả nhiên thịt non mịn, ngon tuyệt.
Chẳng qua…
Mùi vị này dường như hơi chua?
Khương Tuyết Ninh nếm thử, tưởng rằng nguyên nhân là do nước sốt quét lên tương đối đặc biệt, nói không chừng là hương vị gì mới, thử nhiều mới biết được.
Thế là lại nhanh chóng gắp thêm miếng nữa.
Nhưng lúc nàng cắn một miếng và nhai trong miệng, rất nhiều dòng nước chua lẫn vào trong mỡ thịt, lập tức đều bị ép ra ngoài, tràn ngập cả khoang miệng nàng.
“Ọe!”
Không biết đã cho giấm Lão Trần bao nhiêu năm (một loại giấm của Sơn Tây), vị chua kích thích, khuôn mặt nàng nhăn nhó, gần như ngay lập tức che miệng lại, nhổ miếng thịt kia ra cái đĩa bên cạnh.
Nhưng vị chua vẫn còn trong miệng.
Nàng chật vật đến nỗi ngay cả nói cũng không được, vội vàng chìa tay muốn lấy nước: “Vị gì thế này?”
Tạ Nguy thuận tay liền đưa qua chén rượu hắn đã uống vài ngụm.
Khương Tuyết Ninh nhìn cũng không nhìn, lập tức nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm.
Sau đó…
Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay vốn đã nhăn thành một nắm, nháy mắt biến thành tái mét, nàng sặc đến nỗi ném chén rượu đi, ôm cổ họng ho dữ dội: “ Khụ, khụ khụ! Tạ, Khụ khụ khụ! Tạ Cư An, ngươi… khụ khụ!”
Quả thật giống như bị bệnh lao.
Khuôn mặt nàng đều đỏ bừng lên, vô cùng chua cùng vô cùng cay, tất cả ở trong miệng, giống như quả cầu lửa cháy toán loạn xộc lên đỉnh đầu nàng, muốn nhổ cũng nhổ không ra!
Hận không thể chết ngay tại chỗ!
Tạ Nguy hoàn toàn không ngạc nhiên, nhìn nàng: “Sao vậy, rất chua à?”
Muốn mưu tài hại mệnh đúng không?
Khương Tuyết Ninh hai đời đều chưa từng ăn thứ chua như thế này!
Nghe lời này của đối phương, sao còn không hiểu nữa?
Thế này căn bản chính là cố ý trị nàng mà!
Chỉ hận nàng không cẩn thận bị lừa… họ Tạ tâm ngoan tàn nhẫn, rõ ràng là ma quỷ địa ngục, tâm trí nàng bị cái gì làm u mê lại dám cảm thấy hắn là thần tiên thánh nhân tâm địa thiện lương?
Hương vị kia nhất thời khó mà hình dung.
Khương Tuyết Ninh suýt chút bất tỉnh.
Nàng đâu còn hơi sức trả lời Tạ Nguy, chỉ tìm nước trà khắp phòng, nhưng không ngờ ngay cả một bình trà cũng không thấy, nàng giữ lấy cổ họng, vừa dùng sức mà ho, vừa vịn vào khung cửa, chạy ra ngoài.
Tạ Nguy nhìn lướt qua nàng, cũng không ngăn cản.
Đao Cầm, Kiếm Thư đều ở trong đình viện.
Cả hai người đều nghe thấy tiếng động lục lọi tìm kiếm khắp gian phòng kia.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ chạy ra ngoài của Khương Tuyết Ninh như bị người hạ độc, trong lòng đều không khỏi sợ hãi.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Khương Tuyết Ninh thân quen với Kiếm Thư hơn, ho khan vài tiếng đã khiến nàng khàn giọng, lúc này càng sợ hãi họ Tạ nào đó lòng dạ còn nhỏ nhen hơn cây kim, ở trong phòng nghe thấy, níu chặt Kiếm Thư, nhỏ giọng nói: “Nhanh, bê cho ta chén nước!”
Đang nói nàng lại muốn nôn.
Mí mắt Kiếm Thư nháy không ngừng, nhưng không dám để nàng bám chặt quá lâu, vội vàng đi lấy nước.
Một chén trà thật lớn.
Khương Tuyết Ninh nhận lấy uống ừng ực hơn nửa chén, mới cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng mùi vị chua sặc nóng cay kia, vẫn còn nhiều trong cổ họng như cũ, bất luận thế nào cũng không tẩy đi được!
Họ Tạ muốn chết mà!
Kiếm Thư quan sát vẻ mặt của nàng, mí mắt nháy không ngừng, nhỏ giọng nói: “ Trong lòng tiên sinh không vui, cũng có thể nấu không ngon.”
Khương Tuyết Ninh suýt nữa giận quá mất khôn. *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đồ ăn đó có thể dùng không ngon để miêu tả sao?
Quả thật là dùng một chén rượu Thiêu Đao Tử mạnh nhất rót một chén giấm cho nàng! Uống xuống muốn mất nửa cái mạng!
Nàng ngửa đầu uống hết sạch nửa chén trà còn lại kia, trả về tay Kiếm Thư, khoát khoát tay đi ra ngoài.
Kiếm Thư hỏi: “Tiên sinh bên kia?”
Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn thoáng qua gian phòng của Tạ Nguy, chỉ cảm thấy cả gian phòng đều đang bốc khói đen ra ngoài, đâu còn dám tiến vào trong nửa bước? Rùng mình nói: “Đừng, đừng tìm ta nữa! Đầu óc tiên sinh nhà ngươi, khụ, có bệnh…”
Nói chuyện, giọng nói của nàng cũng nhẹ đi mấy phần.
Cả người giống như giẫm lên đám mây, thân hình suy yếu, dưới chân không có lực, lung lay giống như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, vòng qua đầu hành lang bên kia đi ra ngoài.
Đao Cầm, Kiếm Thư hai mặt nhìn nhau.
Chưa được một lát, đã nghe tiếng gọi bình tĩnh từ trong phòng: “Kiếm Thư.”
Kiếm Thư giật mình, tiến vào.
Tất cả thức ăn trên bàn hầu như chưa động đũa.
Tạ Nguy một thân anh tuấn đứng ở bên cạnh, hời hợt lấy khăn gấm trắng như tuyết ở một bên, lau chùi đầu ngón tay lúc nãy bị vài giọt rượu giấm thấm ướt, tựa như vừa rồi chưa hề làm gì, lạnh nhạt nói: “Đều đem cho chó ăn.”
Da đầu Kiếm Thư tê rần, nói: “Vâng.”
Hắn thu dọn hết món ăn trên bàn, bưng ra ngoài.
Đao Cầm liếc nhìn, lắc đầu.
Trong lòng Kiếm Thư vẫn còn sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Bởi vì Ninh nhị cô nương và Thế tử?”
Đao Cầm nói: “Gần như thế.”
Kiếm Thư bối rối: “Nhưng trước đó không nói gì cả…”
Đao Cầm nói: “Nếu có thể thành đã sớm thành, đâu cần đợi đến bây giờ? Tiên sinh không đáng phải bận tâm.”
Kiếm Thư ra hiệu hắn nhìn trên tay mình: “Vậy đây?”
Đao Cầm nhìn qua, cũng không nói gì nữa.
Hai người nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Kiếm Thư cam chịu số phận, đi vòng qua, muốn đi xử lý những thứ tốn tâm tư một buổi sáng làm ra này. Chỉ là chưa được vài bước, hắn dừng lại, chần chừ một chút, quay đầu hỏi: “Đao Cầm, ngươi nói xem, nếu chó không ăn, thì phải làm sao?”
“…”
Hiển nhiên, đây là một vấn đề vô cùng có thể xảy ra.
Đao Cầm lặng im, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Hoặc là chó chết, hoặc là ngươi chết.”
Kiếm Thư: “…”
Bình luận facebook