Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Chuyện lĩnh chứng Đồng Kỳ chưa nói với người nhà, cô hơi chần chừ, mới nghe điện thoại, Tiêu Ngọc Mai ở bên kia nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé Đồng Kỳ.”
Đồng Kỳ cười khẽ: “Cám ơn mẹ, ông nội đâu ạ?”
“Ông nội đang ở đây, khoan hãy nói chuyện với ông, nói chuyện với mẹ đã.”
“Vâng, mẹ, mẹ muốn nói gì?”
Tiêu Ngọc Mai cười: “Sinh nhật năm nay chúng ta không tổ chứ cho con, năm nay Liêu Thành Xuyên có ăn sinh nhật với con không?”
Đồng Kỳ gạt bút trên bàn: “Ăn rồi ăn rồi.”
“Thế nào?”
Đồng Kỳ nhìn công ty to lớn này, muốn nói với Tiêu Ngọc Mai anh ấy tặng cô một cái công ty – sau đó cười nói: “Cũng không có gì, chỉ ăn sinh nhật vậy thôi.”
Năm ngoái sinh nhật cô, bốn người phụ nữ đi tắm suối nước nóng. Năm nay mọi người đều rất yên tĩnh, Đồng Kỳ cũng không sao cả, sinh nhật chỉ là một cái hình thức, bình thường quan hệ của bốn người chẳng khác gì một cái quần, càng không cần không tâm hơn nữa Liêu Thành Xuyên, hai người mới đăng ký hôn hôm nay, năm sau chính là ngày kỷ niệm kết hôn của họ.
Đồng Kỳ nghĩ đến đây, nhịn không được muốn nói với Tiêu Ngọc Mai, nhưng mà, cố cứ luôn cảm thấy, lấy tôn trọng ba mẹ làm quan điểm, tốt nhất là nên nói thẳng trước mặt, dù sao cách năm mới cũng rất gần.
Hơn nữa, về chuyện ba của anh…
Đồng Kỳ cắn bút, nghe Tiêu Ngọc Mai ở bên kia nói, lại nghe thấy tiếng của ông bà nọi, trong lòng đặc biệt ấm áp dễ chịu, không biết như thế nào, gia đình cô vô cùng ấm áp hòa hảo như thế, như vậy là đủ rồi, bọn họ đều là ngọn đèn soi sáng cho con đường phiêu bạt của cô để quay về nhà.
Luôn luôn thắp sáng cho cô, sưởi ấm cho cô.
Trò chuyện thêm một lúc, Đòng Kỳ mới cúp máy, hốc mắt rưng rưng, cô lau khóe mắt, đứng dậy, Liêu Thành Xuyên liền gọi tới.
Cô nghe mắt.
“Anh ở dưới lầu.” – Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến.
Đồng Kỳ cười hỏi: “Sao không lên đây? Công ty này cũng của anh mà.”
“Không lên đâu, em xuống đi, hôm nay là sinh nhật em, anh đưa em đi ăn mừng sinh nhật.”
Đồng Kỳ giật mình: “Ăn sinh nhật?”
“Chẳng lẽ vợ anh đã quên hôm nay là sinh nhật 28 tuổi sao?”
Đồng Kỳ cười: “Em nhớ.”
“Xuống đây, bảo bối.”
“Được.”
Đồng Kỳ để điện thoại vào túi xách, chỉnh lại quần áo, chào Triệu Hoa một tiếng, sau đó xuống lầu. Chiếc Mercedes mafud đen đang đậu trước cửa ra vào, Đồng Kỳ vừa xuống, anh liền mở cửa xe, che trên đỉnh đầu, Đồng Kỳ chui vào trong xe, Liêu Thành Xuyên phủ người lên giúp cô thắt dây an toàn, trong lúc Liêu Thành Xuyên giúp cô thắt dây an toàn, cô hỏi: “Anh tổ chức sinh nhật cho em như thế nào”
Liêu Thành Xuyên hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Bí mật.”
“Ồ, còn khá thần bí.”
Đồng Kỳ véo vành tai anh.
Anh nắm tay cô, hôn xong mới đóng cửa xe, đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Xe khởi động, Đồng Kỳ nhìn anh, anh mặc một chiếc áo lông rộng thùng thình, cũng không biết thay đồ khi nào, rất có cảm giác ở nhà, xe chạy thẳng một đường, Đồng Kỳ càng nhìn càng thấy không hợp lý: “Anh muốn đến công ty?”
Liêu Thành Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, cười nói: “Đúng vậy.”
“Quên đồ sao?”
“Ừm.”
Được thôi, Đồng Kỳ không hỏi nữa, nở nụ cười nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, xe mau chóng chạy đến bãi đỗ xe của Tập đoàn Tín Lập, hai người xuống xe, Liêu Thành Xuyên nắm tay cô, lên lầu, đến tầng hai mươi tám thì ngừng lại, ra khỏi thang máy, Liêu Thành Xuyên lại không quay về văn phòng, mà nắm tay Đồng Kỳ lên một cái thang xoắn. Vị trí của cái thang xoắn này rất khuất, nằm ở phía sau phòng trà.
Đồng Kỳ lần đầu đến đây cũng chưa từng thấy, cô xách túi, cẩn thận đi theo phía sau anh, mới vừa lên tới, cô liền ngây ngẩn cả người.
Một căn phòng kính có hình dạng đặc biệt.
Giống như lời đồn, chữ “Lập” của Tín Lập kia có một dấu chấm, mà lúc này bên trong dấu chấm đó là ánh đèn lấp lánh, cửa thủy tinh đột nhiên mở ra, ba người bên trong đi ra, là Vu Hân Đồng Mạn Tử Đồng, các cô ấy đang đẩy chiếc bánh kem ba tầng.
Dưới ánh nến, cười nói: “Suprise!!”
“Sinh nhật vui vẻ! Kỳ Kỳ của chúng ta!”
“Sinh nhật vui vẻ! Phải mãi mãi hạnh phúc!”
Liêu Thành Xuyên đứng phía sau ôm eo cô: “Bà xã, sinh nhật vui vẻ.”
Đồng Kỳ hoàn hòn, tay phủ lên bàn tay to đang đặt trên eo cô cười: “Thật sự rất bất ngờ!”
“Aiya, hai người các cậu đừng đứng ở cửa anh anh em em sến súa nữa, màu vào đây.” – Đồng Mạn tiến lên, kéo tay Đồng Kỳ vào phòng.
Liêu Thành Xuyên đi theo vào, thuận tiện đóng cửa kính thủy tinh lại.
Vu Hân khẽ nói với Đồng Kỳ: “Chồng cậu đó mà, hôm trước gửi tin nhắn cho bọn tớ nói muốn đưa cậu đến nơi này tổ chức sinh nhật, nhờ bọn tớ sắp xếp giúp cậu, còn bảo bọn tớ cùng nhau ăn sinh nhật với cậu.”
Đồng Kỳ ngước mắt nhìn Liêu Thành Xuyên, anh dựa vào bên cạnh bàn, dưới ánh nến chiếu rọi khắp phòng, gương mặt nhàn nhạt ẩn chứa ý cười, vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Đồng Mạn chỉ vào căn phòng thủy tinh nói: “Cậu xem, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy sao đó.”
Đồng Kỳ ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa sổ thủy tinh chợt lóe sáng, ngôi sao lúc xa lúc gần, lúc sáng lúc tối. Tử Đồng cầm mộp cái hộp ở bên cạnh để trước mặt Đồng Kỳ: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Tớ cũng có tớ cũng có.” – Đồng Mạn lập tức quay đầu đi lấy hộp quà của mình.
Vu Hân cũng xách một cái túi giấy, đưa cho cô.
Đồng Kỳ cười nhìn ba món quà trước mặt: “Cám ơn.”
Tử Đồng nghiêng người ôm lấy Đồng Kỳ: “Không cần cám ơn, chị em cả đời.”
Đồng Mạn cũng ghé sát vào, Vu Hân giang tay ôm tất cả mọi người vào lòng, cô ấy cười nói: “Lang bạt ở nơi đất khách quê người này, các cậu đều là người nhà của tớ.”
Đồng Kỳ bị ôm ở tít trong cùng, cô dựa vào vai Tử Đồng: “Có các cậu thật tốt.”
Đồng Mạn nghẹn ngào: “Đúng vậy, có các cậu thật tốt.”
Từ cấp hai đến giờ, hơn mười mấy năm, hơn một chút nữa có thể sẽ hai mươi năm, các cô không thân không thích mà lại có thể liên hệ như vậy, mối quan hệ như vậy, lúc học đại học, bốn người ở bốn thành phố khác nhau, vì nhau, một lần nữa lại quay về thành phố này, ở đây cắm rễ, chính là vì bầu bạn bên cạnh nhau.
Liêu Thành Xuyên cầm điện thoại, nhắm chuẩn, ở ngay khoảnh khác này chụp cho các cô một vài tấm ảnh.
Ở trong căn phòng kính này, đẹp như tranh.
Vẫn chưa ăn cơm tối, Liêu Thành Xuyên đã đặt đồ ăn, mang thẳng lên lầu, năm người ngồi trong phòng kính đẹp đẽ, vừa ngắm sao vừa ăn tối vừa uống rượu vang. Sau khi ăn cơm tối xong, cắt bánh kem, Đồng Kỳ ước nguyện, ba cô gái khác ngồi đối diện cô, ánh nến lấp lóe, các cô ấy chống tay lên mặt, Đồng Kỳ mở mắt, mắt phượng cong lên trong ánh nến lại càng đẹp, Đồng Kỳ cười: “Vậy tớ thổi nến nhé.”
Tử Đồng giơ tay, chặn môi cô lại: “Khoan đã, nói với các chúng tớ, cậu đã ước gì vậy?”
Đồng Kỳ chậc một tiếng, há miệng cắn bàn tay trắng nõn của cô ấy: “Nguyện vọng có thể nói à?”
Tử Đồng bĩu môi: “Ngưng.”
Đồng Kỳ gọi ba người: “Cùng nhau thổi nến đi.”
Vu Hân dựa vào Đồng Mạn: “Lần nào cũng muốn bọn tớ giúp câu thổi, có chút nến này thổi cũng không tắt được?”
“Đúng vậy đúng vậy.” -Miệng nói lời cực tuyệt nhưng trong lòng rất thành thực, Đồng Mạn lại gần, hai má phồng lên, nhìn Đồng Kỳ, thổi về phía bánh kem.
Ngọn nến trước mặt bốn người đã tắt.
Ngọn nến trong phòng càng sáng hơn, Lưu Tử Đồng ngẩng đầu nhìn Liêu Thành Xuyên: “Liêu Tổng, chúng tôi đã tặng quà, anh thì sao đây?”
Trong thoáng chốc, ba người đều lần lượt nhìn sang Liêu Thành Xuyên, Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt đặt điện thoại lên bàn, kéo ngăn kéo, lấy từ bên trong ra một túi văn kiện, đưa cho Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ không nhận, hỏi anh: “Là gì vậy?”
Tử Đồng liếc nhìn, chậc một tiếng, nhét miếng táo vào miệng: “Nhất định là bất động sản linh tinh.”
Vu Hân nuốt dưa hấu xuống: “Thật sao?”
Đồng Mạn trừng to mắt: “Không phải chứ –”
Liêu Thành XUyên nở nụ cười, trong mắt chỉ dừng lại trên gương mặt Đồng Kỳ, anh tùy tiện ngồi xuống, nhìn ba người họ, mới nhìn vào mắt Đồng Kỳ, anh nâng mu bàn tay Đồng Kỳ lên, cúi đầu hôn một cái, sau đó nói: “Hôm nay để các cô ấy làm chứng cho chúng ta, những thứ này, là anh cho nhà em.”
Nói xong, anh mở túi, ở bên trong lấy ra sổ sách chứng nhận bất động sản các loại, Đồng Kỳ không cầm, Tử Đồng cầm thay cô, sau đó mở ra.
“Biệt thự bốn gian ở khu trung tâm thành phố C?? Chậc chậc.”
Tử Đồng đọc xong một phần, cầm tiếp một phần: “Một căn biệt thự nhìn ra biển thành phố S, mẹ kiếp, cái này đáng giá.”
“Hai căn nhà ở Thương mại Trung Thiên thành phố C”
Lưu Tử Đồng lặng lẽ giơ ngón cái lên với Liêu Thành Xuyên: “Anh được đó.”
Đồng Mạn với Vu Hân từ sớm đã không nói nên lời, cả gương mặt hâm mộ.
Nhưng mà Đồng Kỳ không nhận mấy thứ đó, cô nói: “Anh tặng mấy cái này làm gì? Ba mẹ em có nhà ở thành phố C.”
Hai tay Liêu Thành Xuyên nắm tay cô: “Đây là sự thua thiệt khi mà anh vội vội vàng vàng đòi lĩnh chứng với em, cũng là tấm lòng của anh. Tết năm nay, anh sẽ cùng em về nhà. Chúng ta nói với ba mẹ ông bà nội em chuyện lĩnh chứng.”
Lưu Tử Đồng lại rút thêm hai phần văn kiện ra, vứt trước mặt Đồng Kỳ: “Mấy cái này chắc cũng là cho cậu, chậc chậc, khá lắm.”
Đồng Kỳ vốn cho rằng hết rồi, vừa nhìn, còn thêm mấy phần, Đồng Kỳ nhịn không được nhìn về phía Liêu Thành Xuyên: “Anh giàu có bậc nhất nhỉ? Bao nhiêu sản nghiệp thế này?”
Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, nâng cằm cô: “Là rất có tiền, mấy năm nay anh vẫn luôn đầu tư, ngoại trừ giá thị trường của công ty, sản nghiệp trong tay anh cũng không ít.”
Đồng Kỳ: “Anh đầu tư vào công tư, bây giờ lại…….”
Lieu Thành Xuyên lại cười, ôm eo cô vào ngã vào lòng anh: “Bà xã, em vẫn còn non lắm.”
Đồng Kỳ ngẩng đầu nhìn: “Non nớt?”
Liêu Tành Xuyên nói: “Bây giờ mở công ty là làm một hạng mục, chỉ cần ngân hàng hợp tác, là sẽ có nguồn vốn.”
Đồng Kỳ đấm anh: “Đương nhiên em biết, nhưng mà………”
Rốt cuộc là anh cho, Đồng Kỳ đột nhiên có cảm giác giẫm lên mây, anh cúi đầu hôn cô: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ chúng ta là vợ chồng.”
Đồng Kỳ ôm cổ anh, nhìn anh, ánh nến nhảy múa in trên gương mặt tuấn tú của Liêu Thành Xuyên, cô nói: “Em sẽ làm tốt công ty, càng làm càng lớn càng mạnh.”
Liêu Thành Xuyên cười: “Được.”
Tử Đồng: “Chậc, ba người bọn tớ để không gian lại cho hai người nhé. Cáo từ.”
Đồng Mạn: “Đúng đúng đúng, cáo từ.”
Vu Hân: “Bọn tớ rút trước đây.”
Nói xong, ném một hộp bao cao su lên bàn, ba người hihihaha chen chúc đi ra cửa, Đồng Kỳ bất lực, đứng dậy gọi: “Này……”
“Bái bai!”
Chỉ còn lại tiếng cười rộn ràng của các cô ấy.
Liêu Thành Xuyên từ phía sau ôm eo cô, vùi đầu hôn môi: “Ở chỗ này làm được không?”
- -----oOo------
Đồng Kỳ cười khẽ: “Cám ơn mẹ, ông nội đâu ạ?”
“Ông nội đang ở đây, khoan hãy nói chuyện với ông, nói chuyện với mẹ đã.”
“Vâng, mẹ, mẹ muốn nói gì?”
Tiêu Ngọc Mai cười: “Sinh nhật năm nay chúng ta không tổ chứ cho con, năm nay Liêu Thành Xuyên có ăn sinh nhật với con không?”
Đồng Kỳ gạt bút trên bàn: “Ăn rồi ăn rồi.”
“Thế nào?”
Đồng Kỳ nhìn công ty to lớn này, muốn nói với Tiêu Ngọc Mai anh ấy tặng cô một cái công ty – sau đó cười nói: “Cũng không có gì, chỉ ăn sinh nhật vậy thôi.”
Năm ngoái sinh nhật cô, bốn người phụ nữ đi tắm suối nước nóng. Năm nay mọi người đều rất yên tĩnh, Đồng Kỳ cũng không sao cả, sinh nhật chỉ là một cái hình thức, bình thường quan hệ của bốn người chẳng khác gì một cái quần, càng không cần không tâm hơn nữa Liêu Thành Xuyên, hai người mới đăng ký hôn hôm nay, năm sau chính là ngày kỷ niệm kết hôn của họ.
Đồng Kỳ nghĩ đến đây, nhịn không được muốn nói với Tiêu Ngọc Mai, nhưng mà, cố cứ luôn cảm thấy, lấy tôn trọng ba mẹ làm quan điểm, tốt nhất là nên nói thẳng trước mặt, dù sao cách năm mới cũng rất gần.
Hơn nữa, về chuyện ba của anh…
Đồng Kỳ cắn bút, nghe Tiêu Ngọc Mai ở bên kia nói, lại nghe thấy tiếng của ông bà nọi, trong lòng đặc biệt ấm áp dễ chịu, không biết như thế nào, gia đình cô vô cùng ấm áp hòa hảo như thế, như vậy là đủ rồi, bọn họ đều là ngọn đèn soi sáng cho con đường phiêu bạt của cô để quay về nhà.
Luôn luôn thắp sáng cho cô, sưởi ấm cho cô.
Trò chuyện thêm một lúc, Đòng Kỳ mới cúp máy, hốc mắt rưng rưng, cô lau khóe mắt, đứng dậy, Liêu Thành Xuyên liền gọi tới.
Cô nghe mắt.
“Anh ở dưới lầu.” – Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến.
Đồng Kỳ cười hỏi: “Sao không lên đây? Công ty này cũng của anh mà.”
“Không lên đâu, em xuống đi, hôm nay là sinh nhật em, anh đưa em đi ăn mừng sinh nhật.”
Đồng Kỳ giật mình: “Ăn sinh nhật?”
“Chẳng lẽ vợ anh đã quên hôm nay là sinh nhật 28 tuổi sao?”
Đồng Kỳ cười: “Em nhớ.”
“Xuống đây, bảo bối.”
“Được.”
Đồng Kỳ để điện thoại vào túi xách, chỉnh lại quần áo, chào Triệu Hoa một tiếng, sau đó xuống lầu. Chiếc Mercedes mafud đen đang đậu trước cửa ra vào, Đồng Kỳ vừa xuống, anh liền mở cửa xe, che trên đỉnh đầu, Đồng Kỳ chui vào trong xe, Liêu Thành Xuyên phủ người lên giúp cô thắt dây an toàn, trong lúc Liêu Thành Xuyên giúp cô thắt dây an toàn, cô hỏi: “Anh tổ chức sinh nhật cho em như thế nào”
Liêu Thành Xuyên hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Bí mật.”
“Ồ, còn khá thần bí.”
Đồng Kỳ véo vành tai anh.
Anh nắm tay cô, hôn xong mới đóng cửa xe, đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Xe khởi động, Đồng Kỳ nhìn anh, anh mặc một chiếc áo lông rộng thùng thình, cũng không biết thay đồ khi nào, rất có cảm giác ở nhà, xe chạy thẳng một đường, Đồng Kỳ càng nhìn càng thấy không hợp lý: “Anh muốn đến công ty?”
Liêu Thành Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, cười nói: “Đúng vậy.”
“Quên đồ sao?”
“Ừm.”
Được thôi, Đồng Kỳ không hỏi nữa, nở nụ cười nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, xe mau chóng chạy đến bãi đỗ xe của Tập đoàn Tín Lập, hai người xuống xe, Liêu Thành Xuyên nắm tay cô, lên lầu, đến tầng hai mươi tám thì ngừng lại, ra khỏi thang máy, Liêu Thành Xuyên lại không quay về văn phòng, mà nắm tay Đồng Kỳ lên một cái thang xoắn. Vị trí của cái thang xoắn này rất khuất, nằm ở phía sau phòng trà.
Đồng Kỳ lần đầu đến đây cũng chưa từng thấy, cô xách túi, cẩn thận đi theo phía sau anh, mới vừa lên tới, cô liền ngây ngẩn cả người.
Một căn phòng kính có hình dạng đặc biệt.
Giống như lời đồn, chữ “Lập” của Tín Lập kia có một dấu chấm, mà lúc này bên trong dấu chấm đó là ánh đèn lấp lánh, cửa thủy tinh đột nhiên mở ra, ba người bên trong đi ra, là Vu Hân Đồng Mạn Tử Đồng, các cô ấy đang đẩy chiếc bánh kem ba tầng.
Dưới ánh nến, cười nói: “Suprise!!”
“Sinh nhật vui vẻ! Kỳ Kỳ của chúng ta!”
“Sinh nhật vui vẻ! Phải mãi mãi hạnh phúc!”
Liêu Thành Xuyên đứng phía sau ôm eo cô: “Bà xã, sinh nhật vui vẻ.”
Đồng Kỳ hoàn hòn, tay phủ lên bàn tay to đang đặt trên eo cô cười: “Thật sự rất bất ngờ!”
“Aiya, hai người các cậu đừng đứng ở cửa anh anh em em sến súa nữa, màu vào đây.” – Đồng Mạn tiến lên, kéo tay Đồng Kỳ vào phòng.
Liêu Thành Xuyên đi theo vào, thuận tiện đóng cửa kính thủy tinh lại.
Vu Hân khẽ nói với Đồng Kỳ: “Chồng cậu đó mà, hôm trước gửi tin nhắn cho bọn tớ nói muốn đưa cậu đến nơi này tổ chức sinh nhật, nhờ bọn tớ sắp xếp giúp cậu, còn bảo bọn tớ cùng nhau ăn sinh nhật với cậu.”
Đồng Kỳ ngước mắt nhìn Liêu Thành Xuyên, anh dựa vào bên cạnh bàn, dưới ánh nến chiếu rọi khắp phòng, gương mặt nhàn nhạt ẩn chứa ý cười, vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Đồng Mạn chỉ vào căn phòng thủy tinh nói: “Cậu xem, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy sao đó.”
Đồng Kỳ ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa sổ thủy tinh chợt lóe sáng, ngôi sao lúc xa lúc gần, lúc sáng lúc tối. Tử Đồng cầm mộp cái hộp ở bên cạnh để trước mặt Đồng Kỳ: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Tớ cũng có tớ cũng có.” – Đồng Mạn lập tức quay đầu đi lấy hộp quà của mình.
Vu Hân cũng xách một cái túi giấy, đưa cho cô.
Đồng Kỳ cười nhìn ba món quà trước mặt: “Cám ơn.”
Tử Đồng nghiêng người ôm lấy Đồng Kỳ: “Không cần cám ơn, chị em cả đời.”
Đồng Mạn cũng ghé sát vào, Vu Hân giang tay ôm tất cả mọi người vào lòng, cô ấy cười nói: “Lang bạt ở nơi đất khách quê người này, các cậu đều là người nhà của tớ.”
Đồng Kỳ bị ôm ở tít trong cùng, cô dựa vào vai Tử Đồng: “Có các cậu thật tốt.”
Đồng Mạn nghẹn ngào: “Đúng vậy, có các cậu thật tốt.”
Từ cấp hai đến giờ, hơn mười mấy năm, hơn một chút nữa có thể sẽ hai mươi năm, các cô không thân không thích mà lại có thể liên hệ như vậy, mối quan hệ như vậy, lúc học đại học, bốn người ở bốn thành phố khác nhau, vì nhau, một lần nữa lại quay về thành phố này, ở đây cắm rễ, chính là vì bầu bạn bên cạnh nhau.
Liêu Thành Xuyên cầm điện thoại, nhắm chuẩn, ở ngay khoảnh khác này chụp cho các cô một vài tấm ảnh.
Ở trong căn phòng kính này, đẹp như tranh.
Vẫn chưa ăn cơm tối, Liêu Thành Xuyên đã đặt đồ ăn, mang thẳng lên lầu, năm người ngồi trong phòng kính đẹp đẽ, vừa ngắm sao vừa ăn tối vừa uống rượu vang. Sau khi ăn cơm tối xong, cắt bánh kem, Đồng Kỳ ước nguyện, ba cô gái khác ngồi đối diện cô, ánh nến lấp lóe, các cô ấy chống tay lên mặt, Đồng Kỳ mở mắt, mắt phượng cong lên trong ánh nến lại càng đẹp, Đồng Kỳ cười: “Vậy tớ thổi nến nhé.”
Tử Đồng giơ tay, chặn môi cô lại: “Khoan đã, nói với các chúng tớ, cậu đã ước gì vậy?”
Đồng Kỳ chậc một tiếng, há miệng cắn bàn tay trắng nõn của cô ấy: “Nguyện vọng có thể nói à?”
Tử Đồng bĩu môi: “Ngưng.”
Đồng Kỳ gọi ba người: “Cùng nhau thổi nến đi.”
Vu Hân dựa vào Đồng Mạn: “Lần nào cũng muốn bọn tớ giúp câu thổi, có chút nến này thổi cũng không tắt được?”
“Đúng vậy đúng vậy.” -Miệng nói lời cực tuyệt nhưng trong lòng rất thành thực, Đồng Mạn lại gần, hai má phồng lên, nhìn Đồng Kỳ, thổi về phía bánh kem.
Ngọn nến trước mặt bốn người đã tắt.
Ngọn nến trong phòng càng sáng hơn, Lưu Tử Đồng ngẩng đầu nhìn Liêu Thành Xuyên: “Liêu Tổng, chúng tôi đã tặng quà, anh thì sao đây?”
Trong thoáng chốc, ba người đều lần lượt nhìn sang Liêu Thành Xuyên, Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt đặt điện thoại lên bàn, kéo ngăn kéo, lấy từ bên trong ra một túi văn kiện, đưa cho Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ không nhận, hỏi anh: “Là gì vậy?”
Tử Đồng liếc nhìn, chậc một tiếng, nhét miếng táo vào miệng: “Nhất định là bất động sản linh tinh.”
Vu Hân nuốt dưa hấu xuống: “Thật sao?”
Đồng Mạn trừng to mắt: “Không phải chứ –”
Liêu Thành XUyên nở nụ cười, trong mắt chỉ dừng lại trên gương mặt Đồng Kỳ, anh tùy tiện ngồi xuống, nhìn ba người họ, mới nhìn vào mắt Đồng Kỳ, anh nâng mu bàn tay Đồng Kỳ lên, cúi đầu hôn một cái, sau đó nói: “Hôm nay để các cô ấy làm chứng cho chúng ta, những thứ này, là anh cho nhà em.”
Nói xong, anh mở túi, ở bên trong lấy ra sổ sách chứng nhận bất động sản các loại, Đồng Kỳ không cầm, Tử Đồng cầm thay cô, sau đó mở ra.
“Biệt thự bốn gian ở khu trung tâm thành phố C?? Chậc chậc.”
Tử Đồng đọc xong một phần, cầm tiếp một phần: “Một căn biệt thự nhìn ra biển thành phố S, mẹ kiếp, cái này đáng giá.”
“Hai căn nhà ở Thương mại Trung Thiên thành phố C”
Lưu Tử Đồng lặng lẽ giơ ngón cái lên với Liêu Thành Xuyên: “Anh được đó.”
Đồng Mạn với Vu Hân từ sớm đã không nói nên lời, cả gương mặt hâm mộ.
Nhưng mà Đồng Kỳ không nhận mấy thứ đó, cô nói: “Anh tặng mấy cái này làm gì? Ba mẹ em có nhà ở thành phố C.”
Hai tay Liêu Thành Xuyên nắm tay cô: “Đây là sự thua thiệt khi mà anh vội vội vàng vàng đòi lĩnh chứng với em, cũng là tấm lòng của anh. Tết năm nay, anh sẽ cùng em về nhà. Chúng ta nói với ba mẹ ông bà nội em chuyện lĩnh chứng.”
Lưu Tử Đồng lại rút thêm hai phần văn kiện ra, vứt trước mặt Đồng Kỳ: “Mấy cái này chắc cũng là cho cậu, chậc chậc, khá lắm.”
Đồng Kỳ vốn cho rằng hết rồi, vừa nhìn, còn thêm mấy phần, Đồng Kỳ nhịn không được nhìn về phía Liêu Thành Xuyên: “Anh giàu có bậc nhất nhỉ? Bao nhiêu sản nghiệp thế này?”
Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, nâng cằm cô: “Là rất có tiền, mấy năm nay anh vẫn luôn đầu tư, ngoại trừ giá thị trường của công ty, sản nghiệp trong tay anh cũng không ít.”
Đồng Kỳ: “Anh đầu tư vào công tư, bây giờ lại…….”
Lieu Thành Xuyên lại cười, ôm eo cô vào ngã vào lòng anh: “Bà xã, em vẫn còn non lắm.”
Đồng Kỳ ngẩng đầu nhìn: “Non nớt?”
Liêu Tành Xuyên nói: “Bây giờ mở công ty là làm một hạng mục, chỉ cần ngân hàng hợp tác, là sẽ có nguồn vốn.”
Đồng Kỳ đấm anh: “Đương nhiên em biết, nhưng mà………”
Rốt cuộc là anh cho, Đồng Kỳ đột nhiên có cảm giác giẫm lên mây, anh cúi đầu hôn cô: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ chúng ta là vợ chồng.”
Đồng Kỳ ôm cổ anh, nhìn anh, ánh nến nhảy múa in trên gương mặt tuấn tú của Liêu Thành Xuyên, cô nói: “Em sẽ làm tốt công ty, càng làm càng lớn càng mạnh.”
Liêu Thành Xuyên cười: “Được.”
Tử Đồng: “Chậc, ba người bọn tớ để không gian lại cho hai người nhé. Cáo từ.”
Đồng Mạn: “Đúng đúng đúng, cáo từ.”
Vu Hân: “Bọn tớ rút trước đây.”
Nói xong, ném một hộp bao cao su lên bàn, ba người hihihaha chen chúc đi ra cửa, Đồng Kỳ bất lực, đứng dậy gọi: “Này……”
“Bái bai!”
Chỉ còn lại tiếng cười rộn ràng của các cô ấy.
Liêu Thành Xuyên từ phía sau ôm eo cô, vùi đầu hôn môi: “Ở chỗ này làm được không?”
- -----oOo------
Bình luận facebook