-
Chương 92
Hình ảnh có độ tin cậy như vậy, tin tức này lập tức được cái tài khoản tick V chuyển tiếp, khuôn mặt Đồng Kỳ bị vô số người phân tích rốt cuộc cô là ai, nhưng vì cái mũ quả thực rất to, quần áo trên người cô đều màu đen, ngoại trừ đôi giày cao gót lộ ra một mảnh da trắng nõn cùng với chiếc cằm mơ hồ dưới mũ, chỉ chỉ nhìn thấy dáng vẻ hai tay đút túi đứng thẳng của cô, cùng với Liêu Thành Xuyên ôm cô ra ngoài, trên mặng luôn mang theo nụ cười.
Về lý do tại sao lúc cô làm rơi mũ thì không chụp được, Đồng Kỳ cũng không hiểu lắm, thủ đoạn tung tin đồn trên mạng của cô chỉ ở giai đoạn mẫu giáo.
Hơn nữa lúc này, tất cả người trên Weibo đều suy đoán cô rốt cuộc là ai.
Đến cả một số PUSH APP cũng dùng hai ba câu để thu hút sự chú ý của người khác, nói chân mệnh thiên nữ của Tổng giám đốc Tín Lập Liêu Thành Xuyên đã xuất hiện, lần này hoàn toàn không còn là lời đồn vô căn cứ, hơn nữa còn có hình ảnh thực tế sống động, thậm chí có người còn phóng to ảnh, bàn tay trên eo Liêu Thành Xuyên siết chặt đến phát ra tiếng.
Tình huống hiện tại, chính là một đống người thăm dò lại không có ai thật sự xác nhận được thân phậ của Đồng Kỳ.
Còn có không ít fan của Liêu Thành Xuyên đang gào khóc thảm thiết phía dưới, các cô ấy khong như fan của minh tinh, điên cuồng như vậy, mọi người cũng chỉ kêu hai tiếng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Đương nhưng cũng có không ít người đặc biệt tag anh, mời anh lên tiếng.
Đồng Kỳ mở ra coi một chút, không có tin tức thiết thực gì nữa, cô cũng không đọc tiếp.
Đúng lúc Triệu Hoa lại gửi Wechat đến.
[ Hoa-: Không cần quan tâm mấy cái đó, không có chuyện gì, đợi chốc nữa Liêu Tổng sẽ cho người tháo xuống, cô ăn mặt cũng đủ kín, máy phóng viên đó vậy mà không chụp được chính diện. ]
[ Đồng Kỳ: Có một lúc tôi làm rơi mũ, bọn họ vậy mà không chụp được. ]
[ Hoa-: Hả? Cô làm rơi mũ?…. Cả gương mặt đều lộ ra? ]
[ Đồng Kỳ: Đúng vậy, lúc đó nằm giữa hai tấm ảnh này. ]
[ Hoa-: Đây là có người sắp đặt. ]
[ Đồng Kỳ: Ý gì vậy? Chị… ]
[ Hoa-: À, chồng cô làm đó, cô vào Weibo anh ấy coi đi, có tin mới. ]
Đồng Kỳ vừa thấy tin nhắn lập tức mở Weibo cô vừa đóng, cũng nhấn vào Weibo Liêu Thành Xuyên, một dòng trạng thái tươi mới nóng hổi đã nằm trên đó, hơn nwuxa còn đứng đầu…
[Tín Lập Liêu Thành Xuyên: Cám ơn mọi người quan tâm, hình ảnh của bạn tick X nào đó quả thực là vợ tôi, tương tự, cũng chính là bà chủ tập đoàn Tín Lập, nhưng mời mọi người quan tâm nhiều hơn đến hạng mục mới nhất của chúng tôi @Robot gia đình. Cám ơn. <Ảnh liên kết> <Ảnh liên kết> ]
Trịnh trọng muốn mọi người quan tâm đến hạng mục mới, thế nhưng lại quăng ra hai bức ảnh mà lại còn là hai quyển giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực, còn có hình ảnh Đồng Kỳ mặc áo khoác dài màu trắng bên ngoài với đôi giầy cao gót trong ngày kết hôn, anh cúi đầu giúp cô chỉnh lại váy áo. Góc nghiêng mặt anh lộ ra, góc nghiêng cứng rắn cộng với đôi lông mày kiếm, chỉ cần nghiêng mặt là có thể cắt qua màn hình, về phần gương mặt Đồng Kỳ không lộ, chỉ có thể dáng người dong dỏng cao của cô, khí chất ngập tràn, ngửa đầu nhìn cổng lớn của cục dân chính.
Dưới khu bình luận lập tức có tiếng gào thét.
[ Chồng Tín Lập nhà tôi: @ Tiểu Diệp lấy quyển sổ nhỏ, thì ra tin đồn kết hôn trước đây của nam thần là thật!!! Tất cả chúng tôi đều coi bạn là doanh tiêu hào (*)! Tôi nói xin lỗi bạn! Có ảnh chính diện của bà chủ không! Nam thần quá gian xảo, tôi nhìn nửa ngày cũng không biết đây là thiên kim nhà nào!! Nếu cưới người bình thường sao lại không cưới tôi….]
(*)Doanh Tiêu Hào hay còn gọi là Blogger, thuật ngữ này dùng để chỉ những người dùng mua bán, tiếp thị tin tức trên mạng để kiếm tiền
[ Trạm xe buýt: Tôi không chấp nhận nổi, có thuốc không? Tôi phải gặm nhấm, tôi chỉ còn lại một mình nam thần có thể ảo tưởng thôi, kết quả anh áy kết hôn rồi…]
[ Biến mất giữa bầu trời đêm: Tôi……hôm qua tôi còn đứng dưới tòa nhà Tín Lập, chỉ để nhìn nam thần một cái. ]
[ Mini: Liêu Tổng, anh tại sao không thể độc thân thêm vài năm nữa chứ, vài năm nữa là em 18 tuổi rồi mà!!! ]
[ Đa Đa: Rất rõ ràng, nam thần rất yêu bà chủ, các người xem biểu cảm dịu dàng của anh ấy kìa. ]
[ Khúc Kỳ Gâu Gâu: Không kịp trở tay bị đút cho một mồm cơm chó, lại còn là Liêu Thành Xuyên cho ăn. *thổ huyết mà chết ]
Bình luận rất nhanh đa vượt quá hai ngàn.
Triệu Hoa lại gửi Wechat đến.
[ Hoa-: Đây là Liêu Tổng thật sự muốn công hai chuyện của hai người. ]
[ Đồng Kỳ: Tôi nhìn thấy rồi. ]
[ Hoa-: Có cảm tưởng gì? ]
[ Đồng Kỳ: Anh ấy quá gian xảo. ]
[ Hoa-: Hahahahaha đúng đúng đúng, tôi đoán bài viết của tick V kia cũng là do anh ấy bày mưu tính kế. ]
[ Đồng Kỳ: Đã đoãn ra. ]
Câu được câu mất trò chuyện với Triệu Hoa, Đồng Kỳ cũng không vào Weibo nữa, cô thỉnh thoảng lướt một chút, thông thường có gì xem đó, chưa bao giờ để ý trên mạng viết cái gì, Liêu Thành Xuyên công khai lần này, lập tức đem mối quan hệ của cô và anh đặt lên trên bàn.
Cô còn nhìn thấy không ít ông chủ trong giới kinh doanh, tag Liêu Thành Xuyên, hỏi anh khi nào sẽ đưua bà chủ ra ngoài xem mặt.
[ Đồng Kỳ: Buổi trưa có về ăn cơm không? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Không, buổi trưa phải ăn cơm với một số bạn bè, em muốn đi cùng không? ]
[ Đồng Kỳ: Không đi, em ở nhà, buổi tối nấu cơm cho anh. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Được, em thấy Weibo chưa? ]
[ Đồng Kỳ: Thấy rồi, anh bày mưu tính kế? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Ừm, sau khi công khai, anh có cảm giác an toàn. ]
[ Đồng Kỳ: Chậc, đừng nói cứ như là em sẽ ngoại tình ấy. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Đương nhiên em sẽ không, nếu em dám anh đánh gãy chân em. ]
[ Đồng Kỳ: Anh quá ác độc. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Hay là, cứ chôn luôn trong cơ thể em, không để em có suy nghĩ gì khác. ]
[ Đồng Kỳ: …. Anh biến đii! Phải rồi, tình huống của mẹ bây giờ thế nào? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Không rõ nữa, anh định lát hỏi. ]
[ Đồng Kỳ: Ừm. ]
Hai người không nhắn nữa, Đồng Kỳ ngồi trên sofa, trêu ghẹo Bạch Tổng, đến buổi trưa, cô nấu vài món đơn giản, ăn xong quay lại ghế sofa. Bỏi vì sắp đến tết, căn nhà sát vách kia Đồng Kỳ dã dặn dì dọn dẹp sạch sẽ, câu đối trước của cũng đã dán lên.
***
Tòa nhà Tín Lập.
Liêu Thành Xuyên với trợ lý xuống lầu, trợ lý vội vàng đi lấy xe, mở cửa xe cho anh, Liêu Thành Xuyên lên xe, Mercedess màu đen khởi động chạy tới nơi tụ tập, anh cầm điện thoại bên cạnh, gọi điện cho La Tây.
La Tây vừa nghe thấy điện thoại của con trai, giọng điệu vui mừng: “Về rồi hả?”
Liêu Thành Xuyên lật tạp chí trong tay: “Ừm, về rồi, buổi sáng đã đến.”
La Tây nói:”Tối này có về ăn cơm không? Ba con tối nay cũng ở đây.”
Liêu Thành Xuyên ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: ”Mẹ, không phải mẹ ly hôn sao?”
La Tây im lặng.
Liêu Thành Xuyên: “Mẹ, mẹ luôn bị ba nắm chắc trong tay, lần này mẹ nói vì Đồng Kỳ nên muốn đi nói chuyện với ba, nhưng có phải ba nói gì với mẹ không, cho nên mẹ thay đổi ý định rồi?”
La Tây im lặng không nói.
Liêu Thành Xuyên sớm đã đoán được.
Anh cũng không có ý muốn trách mẹ mình, từ lâu anh đã quen với việc mẹ mình như vậy.
Liêu Thành Xuyên: “Mẹ có thể không ly hôn, ba cũng có thể không đồng ý con với Đồng Kỳ, nhưng hai người không có quyền can thiệp vào cuộc đời con, nhất là để Trần Tích đến sân bay đón con.”
Cuối cùng La Tây cũng phản ứng: “Trần Tích cũng không dễ dàng gì, con bé bị ba nó trực tiếp ném qua đây, tính cách nó mềm yếu, cũng không biết xoay sở, mẹ rất thương tiếc con bé.”
“Nhưng con đã kết hôn.” -Liêu Thành Xuyên cười lạnh.
“Ừm, mẹ biết, nhưng mà…..” – Lời đằng sau La Tây không nói được, bà thấp giọng: “Mẹ cúp máy trước, con đừng quên ngày giỗ của ông nội con.”
“Con biết.”
Khuông mặt Liêu Thành Xuyên hiện lên sự tàn nhẫn, anh không đợi La Tây nói chuyện lập tức cúp máy, thời gian và tất cả kinh nghiêm sẽ thay đổi một người, mẹ anh ở trong tình yêu này, sớm đã đánh mất chính mình, thật ra Liêu Thành Xuyên cũng biết, làm bạn bên cạnh nhau đã nhiều năm như vậy, nếu đứt thì sớm đã đứt rồi.
Hoặc là căn bản không thể đứt được.
Trước đây khó nhẫn nhịn như vậy mẹ anh cũng đã nhẫn nhịn được.
Bây giờ chỉ là chút chuyện mà thôi.
Liêu Thành Xuyên kéo cổ áo, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía trước.
***
Máy bay của Đồng Mục hạ cánh lúc năm giờ chiều, cậu ấy bảo Đồng Kỳ không cần đón, cậu ấy tự về, Đồng Kỳ cũng không đi đón, nấu cơm trong phòng bếp.
Vừa cắt rau xong, cửa đã mở ra, Đồng Kỳ đứng trong phòng bếp nhìn ra ngoài, lập tức nhìn thấy Liêu Thành Xuyên đang tháo cà vạt, anh để cà vạt trên sofa, sau đó đi về phía phòng bếp, ôm eo cô: “Nấu món ngon gì đây?”
Đồng Kỳ vỗ tay anh ra: “Em phải xào rau, khói dầu rất nồng, anh đúng qua một bên đi, à Đồng Mục sắp đến rồi.”
Liêu Thành Xuyên cúi đầu xắn tay áo, nghiêng đầu ừm một tiếng: “Đến rồi?Anh đi đón cậu ấy nhé?”
Đồng Kỳ đổ dầu, nói: “Không cần, nó tự gọi xe về.”
“Cậu ấy biết đường?”
“Nó hay đến tìm em, rất quen thuộc thành phố S.”
“Ồ, đưa cái xẻng cho anh.”
Liêu Thành Xuyên nói xong, giơ tay cầm cái xẻng trong tay cô, đẩy cô qua một bên, tự mình đến xào rau, Đồng Kỳ cũng mới bắt đầu xào mà thôi, cô quay lại bàn ăn, lấy hoa quả trên bàn ăn một miếng, rồi đút cho anh một miếng.
Anh nghiêng đầu, mìm cười cắn, còn liếm ngón tay cô.
Đồng Kỳ trợn mắt: “Nhìn kỹ nhìn kỹ, đừng xào nát đó.”
“Không đâu.”
Anh nói, sau đó chuyên tâm xào rau.
Lúc nấu xong món thứ hai, điện thoại Đồng Kỳ vang lên, ông nhét táo vào miệng, vội vàng chạy ra phòng khách, nghe máy, tiếng của Đồng Mục truyền đến: “Chị, em đang ở cửa tiểu khu Kim Hải, sao em lên trên được?”
“Em nói với gác cổng một tiếng đi.”
“Vâng.”
Sau đó liền nghe thấy Đồng Mục ở bên kia điện thoại đang nói cậu ấy tìm ai tìm ai, sau đi vào tiểu khu, Đồng Mục nói: “Em lên nhé.”
“Ừ, lầu mười tám, đừng đi sai đó.”
“Biết rồi.”
Cúp máy, Đồng Kỳ mở cửa ra, tựa vào tủ giày thong thả ăn hoa quả, chỉ chốc lát sau, Đồng Mục kéo vali với ba lô đi ra khỏi thang máy, cậu thông minh đi bằng cửa này, híp mắt cười: “Tada Tada, em đến đây.”
Đồng Kỳ chỉ đôi dép: “Tự thay đi.”
Dồng Mục ngoan ngoãn thay giày đẩy hành lý đến bên cạnh tủ giày, hỏi: “Ai đang nấu cơm vậy? Thơm quá…”
“Anh rể em.”
Đồng Kỳ đem dĩa hoa quả đặt lên bàn.
Đồng Mục kinh ngạc nói: “Anh rể nấu cơm sao? Mẹ kiếp, chị, chị quá hạnh phúc, em đi giúp nhé…”
Cậu ấy quăng balo xuống liền vội vội vàng vàng đi về phía phòng bếp, lớn tiếng gọi: “Anh rể!”
Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Đến rồi?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Cậu ấy nhiệt tình tiến lên, giúp bưng đồ ăn này nọ, rất siêng năng.
- -----oOo------
Về lý do tại sao lúc cô làm rơi mũ thì không chụp được, Đồng Kỳ cũng không hiểu lắm, thủ đoạn tung tin đồn trên mạng của cô chỉ ở giai đoạn mẫu giáo.
Hơn nữa lúc này, tất cả người trên Weibo đều suy đoán cô rốt cuộc là ai.
Đến cả một số PUSH APP cũng dùng hai ba câu để thu hút sự chú ý của người khác, nói chân mệnh thiên nữ của Tổng giám đốc Tín Lập Liêu Thành Xuyên đã xuất hiện, lần này hoàn toàn không còn là lời đồn vô căn cứ, hơn nữa còn có hình ảnh thực tế sống động, thậm chí có người còn phóng to ảnh, bàn tay trên eo Liêu Thành Xuyên siết chặt đến phát ra tiếng.
Tình huống hiện tại, chính là một đống người thăm dò lại không có ai thật sự xác nhận được thân phậ của Đồng Kỳ.
Còn có không ít fan của Liêu Thành Xuyên đang gào khóc thảm thiết phía dưới, các cô ấy khong như fan của minh tinh, điên cuồng như vậy, mọi người cũng chỉ kêu hai tiếng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Đương nhưng cũng có không ít người đặc biệt tag anh, mời anh lên tiếng.
Đồng Kỳ mở ra coi một chút, không có tin tức thiết thực gì nữa, cô cũng không đọc tiếp.
Đúng lúc Triệu Hoa lại gửi Wechat đến.
[ Hoa-: Không cần quan tâm mấy cái đó, không có chuyện gì, đợi chốc nữa Liêu Tổng sẽ cho người tháo xuống, cô ăn mặt cũng đủ kín, máy phóng viên đó vậy mà không chụp được chính diện. ]
[ Đồng Kỳ: Có một lúc tôi làm rơi mũ, bọn họ vậy mà không chụp được. ]
[ Hoa-: Hả? Cô làm rơi mũ?…. Cả gương mặt đều lộ ra? ]
[ Đồng Kỳ: Đúng vậy, lúc đó nằm giữa hai tấm ảnh này. ]
[ Hoa-: Đây là có người sắp đặt. ]
[ Đồng Kỳ: Ý gì vậy? Chị… ]
[ Hoa-: À, chồng cô làm đó, cô vào Weibo anh ấy coi đi, có tin mới. ]
Đồng Kỳ vừa thấy tin nhắn lập tức mở Weibo cô vừa đóng, cũng nhấn vào Weibo Liêu Thành Xuyên, một dòng trạng thái tươi mới nóng hổi đã nằm trên đó, hơn nwuxa còn đứng đầu…
[Tín Lập Liêu Thành Xuyên: Cám ơn mọi người quan tâm, hình ảnh của bạn tick X nào đó quả thực là vợ tôi, tương tự, cũng chính là bà chủ tập đoàn Tín Lập, nhưng mời mọi người quan tâm nhiều hơn đến hạng mục mới nhất của chúng tôi @Robot gia đình. Cám ơn. <Ảnh liên kết> <Ảnh liên kết> ]
Trịnh trọng muốn mọi người quan tâm đến hạng mục mới, thế nhưng lại quăng ra hai bức ảnh mà lại còn là hai quyển giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực, còn có hình ảnh Đồng Kỳ mặc áo khoác dài màu trắng bên ngoài với đôi giầy cao gót trong ngày kết hôn, anh cúi đầu giúp cô chỉnh lại váy áo. Góc nghiêng mặt anh lộ ra, góc nghiêng cứng rắn cộng với đôi lông mày kiếm, chỉ cần nghiêng mặt là có thể cắt qua màn hình, về phần gương mặt Đồng Kỳ không lộ, chỉ có thể dáng người dong dỏng cao của cô, khí chất ngập tràn, ngửa đầu nhìn cổng lớn của cục dân chính.
Dưới khu bình luận lập tức có tiếng gào thét.
[ Chồng Tín Lập nhà tôi: @ Tiểu Diệp lấy quyển sổ nhỏ, thì ra tin đồn kết hôn trước đây của nam thần là thật!!! Tất cả chúng tôi đều coi bạn là doanh tiêu hào (*)! Tôi nói xin lỗi bạn! Có ảnh chính diện của bà chủ không! Nam thần quá gian xảo, tôi nhìn nửa ngày cũng không biết đây là thiên kim nhà nào!! Nếu cưới người bình thường sao lại không cưới tôi….]
(*)Doanh Tiêu Hào hay còn gọi là Blogger, thuật ngữ này dùng để chỉ những người dùng mua bán, tiếp thị tin tức trên mạng để kiếm tiền
[ Trạm xe buýt: Tôi không chấp nhận nổi, có thuốc không? Tôi phải gặm nhấm, tôi chỉ còn lại một mình nam thần có thể ảo tưởng thôi, kết quả anh áy kết hôn rồi…]
[ Biến mất giữa bầu trời đêm: Tôi……hôm qua tôi còn đứng dưới tòa nhà Tín Lập, chỉ để nhìn nam thần một cái. ]
[ Mini: Liêu Tổng, anh tại sao không thể độc thân thêm vài năm nữa chứ, vài năm nữa là em 18 tuổi rồi mà!!! ]
[ Đa Đa: Rất rõ ràng, nam thần rất yêu bà chủ, các người xem biểu cảm dịu dàng của anh ấy kìa. ]
[ Khúc Kỳ Gâu Gâu: Không kịp trở tay bị đút cho một mồm cơm chó, lại còn là Liêu Thành Xuyên cho ăn. *thổ huyết mà chết ]
Bình luận rất nhanh đa vượt quá hai ngàn.
Triệu Hoa lại gửi Wechat đến.
[ Hoa-: Đây là Liêu Tổng thật sự muốn công hai chuyện của hai người. ]
[ Đồng Kỳ: Tôi nhìn thấy rồi. ]
[ Hoa-: Có cảm tưởng gì? ]
[ Đồng Kỳ: Anh ấy quá gian xảo. ]
[ Hoa-: Hahahahaha đúng đúng đúng, tôi đoán bài viết của tick V kia cũng là do anh ấy bày mưu tính kế. ]
[ Đồng Kỳ: Đã đoãn ra. ]
Câu được câu mất trò chuyện với Triệu Hoa, Đồng Kỳ cũng không vào Weibo nữa, cô thỉnh thoảng lướt một chút, thông thường có gì xem đó, chưa bao giờ để ý trên mạng viết cái gì, Liêu Thành Xuyên công khai lần này, lập tức đem mối quan hệ của cô và anh đặt lên trên bàn.
Cô còn nhìn thấy không ít ông chủ trong giới kinh doanh, tag Liêu Thành Xuyên, hỏi anh khi nào sẽ đưua bà chủ ra ngoài xem mặt.
[ Đồng Kỳ: Buổi trưa có về ăn cơm không? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Không, buổi trưa phải ăn cơm với một số bạn bè, em muốn đi cùng không? ]
[ Đồng Kỳ: Không đi, em ở nhà, buổi tối nấu cơm cho anh. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Được, em thấy Weibo chưa? ]
[ Đồng Kỳ: Thấy rồi, anh bày mưu tính kế? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Ừm, sau khi công khai, anh có cảm giác an toàn. ]
[ Đồng Kỳ: Chậc, đừng nói cứ như là em sẽ ngoại tình ấy. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Đương nhiên em sẽ không, nếu em dám anh đánh gãy chân em. ]
[ Đồng Kỳ: Anh quá ác độc. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Hay là, cứ chôn luôn trong cơ thể em, không để em có suy nghĩ gì khác. ]
[ Đồng Kỳ: …. Anh biến đii! Phải rồi, tình huống của mẹ bây giờ thế nào? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Không rõ nữa, anh định lát hỏi. ]
[ Đồng Kỳ: Ừm. ]
Hai người không nhắn nữa, Đồng Kỳ ngồi trên sofa, trêu ghẹo Bạch Tổng, đến buổi trưa, cô nấu vài món đơn giản, ăn xong quay lại ghế sofa. Bỏi vì sắp đến tết, căn nhà sát vách kia Đồng Kỳ dã dặn dì dọn dẹp sạch sẽ, câu đối trước của cũng đã dán lên.
***
Tòa nhà Tín Lập.
Liêu Thành Xuyên với trợ lý xuống lầu, trợ lý vội vàng đi lấy xe, mở cửa xe cho anh, Liêu Thành Xuyên lên xe, Mercedess màu đen khởi động chạy tới nơi tụ tập, anh cầm điện thoại bên cạnh, gọi điện cho La Tây.
La Tây vừa nghe thấy điện thoại của con trai, giọng điệu vui mừng: “Về rồi hả?”
Liêu Thành Xuyên lật tạp chí trong tay: “Ừm, về rồi, buổi sáng đã đến.”
La Tây nói:”Tối này có về ăn cơm không? Ba con tối nay cũng ở đây.”
Liêu Thành Xuyên ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: ”Mẹ, không phải mẹ ly hôn sao?”
La Tây im lặng.
Liêu Thành Xuyên: “Mẹ, mẹ luôn bị ba nắm chắc trong tay, lần này mẹ nói vì Đồng Kỳ nên muốn đi nói chuyện với ba, nhưng có phải ba nói gì với mẹ không, cho nên mẹ thay đổi ý định rồi?”
La Tây im lặng không nói.
Liêu Thành Xuyên sớm đã đoán được.
Anh cũng không có ý muốn trách mẹ mình, từ lâu anh đã quen với việc mẹ mình như vậy.
Liêu Thành Xuyên: “Mẹ có thể không ly hôn, ba cũng có thể không đồng ý con với Đồng Kỳ, nhưng hai người không có quyền can thiệp vào cuộc đời con, nhất là để Trần Tích đến sân bay đón con.”
Cuối cùng La Tây cũng phản ứng: “Trần Tích cũng không dễ dàng gì, con bé bị ba nó trực tiếp ném qua đây, tính cách nó mềm yếu, cũng không biết xoay sở, mẹ rất thương tiếc con bé.”
“Nhưng con đã kết hôn.” -Liêu Thành Xuyên cười lạnh.
“Ừm, mẹ biết, nhưng mà…..” – Lời đằng sau La Tây không nói được, bà thấp giọng: “Mẹ cúp máy trước, con đừng quên ngày giỗ của ông nội con.”
“Con biết.”
Khuông mặt Liêu Thành Xuyên hiện lên sự tàn nhẫn, anh không đợi La Tây nói chuyện lập tức cúp máy, thời gian và tất cả kinh nghiêm sẽ thay đổi một người, mẹ anh ở trong tình yêu này, sớm đã đánh mất chính mình, thật ra Liêu Thành Xuyên cũng biết, làm bạn bên cạnh nhau đã nhiều năm như vậy, nếu đứt thì sớm đã đứt rồi.
Hoặc là căn bản không thể đứt được.
Trước đây khó nhẫn nhịn như vậy mẹ anh cũng đã nhẫn nhịn được.
Bây giờ chỉ là chút chuyện mà thôi.
Liêu Thành Xuyên kéo cổ áo, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía trước.
***
Máy bay của Đồng Mục hạ cánh lúc năm giờ chiều, cậu ấy bảo Đồng Kỳ không cần đón, cậu ấy tự về, Đồng Kỳ cũng không đi đón, nấu cơm trong phòng bếp.
Vừa cắt rau xong, cửa đã mở ra, Đồng Kỳ đứng trong phòng bếp nhìn ra ngoài, lập tức nhìn thấy Liêu Thành Xuyên đang tháo cà vạt, anh để cà vạt trên sofa, sau đó đi về phía phòng bếp, ôm eo cô: “Nấu món ngon gì đây?”
Đồng Kỳ vỗ tay anh ra: “Em phải xào rau, khói dầu rất nồng, anh đúng qua một bên đi, à Đồng Mục sắp đến rồi.”
Liêu Thành Xuyên cúi đầu xắn tay áo, nghiêng đầu ừm một tiếng: “Đến rồi?Anh đi đón cậu ấy nhé?”
Đồng Kỳ đổ dầu, nói: “Không cần, nó tự gọi xe về.”
“Cậu ấy biết đường?”
“Nó hay đến tìm em, rất quen thuộc thành phố S.”
“Ồ, đưa cái xẻng cho anh.”
Liêu Thành Xuyên nói xong, giơ tay cầm cái xẻng trong tay cô, đẩy cô qua một bên, tự mình đến xào rau, Đồng Kỳ cũng mới bắt đầu xào mà thôi, cô quay lại bàn ăn, lấy hoa quả trên bàn ăn một miếng, rồi đút cho anh một miếng.
Anh nghiêng đầu, mìm cười cắn, còn liếm ngón tay cô.
Đồng Kỳ trợn mắt: “Nhìn kỹ nhìn kỹ, đừng xào nát đó.”
“Không đâu.”
Anh nói, sau đó chuyên tâm xào rau.
Lúc nấu xong món thứ hai, điện thoại Đồng Kỳ vang lên, ông nhét táo vào miệng, vội vàng chạy ra phòng khách, nghe máy, tiếng của Đồng Mục truyền đến: “Chị, em đang ở cửa tiểu khu Kim Hải, sao em lên trên được?”
“Em nói với gác cổng một tiếng đi.”
“Vâng.”
Sau đó liền nghe thấy Đồng Mục ở bên kia điện thoại đang nói cậu ấy tìm ai tìm ai, sau đi vào tiểu khu, Đồng Mục nói: “Em lên nhé.”
“Ừ, lầu mười tám, đừng đi sai đó.”
“Biết rồi.”
Cúp máy, Đồng Kỳ mở cửa ra, tựa vào tủ giày thong thả ăn hoa quả, chỉ chốc lát sau, Đồng Mục kéo vali với ba lô đi ra khỏi thang máy, cậu thông minh đi bằng cửa này, híp mắt cười: “Tada Tada, em đến đây.”
Đồng Kỳ chỉ đôi dép: “Tự thay đi.”
Dồng Mục ngoan ngoãn thay giày đẩy hành lý đến bên cạnh tủ giày, hỏi: “Ai đang nấu cơm vậy? Thơm quá…”
“Anh rể em.”
Đồng Kỳ đem dĩa hoa quả đặt lên bàn.
Đồng Mục kinh ngạc nói: “Anh rể nấu cơm sao? Mẹ kiếp, chị, chị quá hạnh phúc, em đi giúp nhé…”
Cậu ấy quăng balo xuống liền vội vội vàng vàng đi về phía phòng bếp, lớn tiếng gọi: “Anh rể!”
Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Đến rồi?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Cậu ấy nhiệt tình tiến lên, giúp bưng đồ ăn này nọ, rất siêng năng.
- -----oOo------
Bình luận facebook