Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Mưa phùn khiến quần áo ẩm ướt, những cánh hoa rơi xuống đất không một tiếng động. Mưa xuân là nhẹ nhàng nhất, từng hạt, từng hạt, kèm theo chút gió nhẹ. Mưa bụi dầy đặc không tiếng động xao động nhè nhẹ ở giữa không trung giống như một bức màn sa mỏng, Học viện Thánh Tu Tư bị bao phủ trong màn mưa, ẩn ẩn hiện hiện.
Tô Mộ Thu ngồi trên bờ hồ nhân tạo Thấm Hinh Viên, đây là chỗ cô thích nhất, bởi vì mỗi lần nhìn hồ nước màu xanh không gợn sóng này, lòng của cô liền trở nên bình lặng.
Nhưng mà hôm nay, nước hồ lại không có cách nào làm bình lặng tâm trạng đang xao động của cô. Từ lúc bị hai người kia uy hiếp trở thành món đồ chơi, trong trái tim cô luôn lẩn quẩn một sự bực tức nóng nảy không thể giải thích được.
“Đừng nghĩ thoát khỏi chúng tôi, bất kể cô chạy trốn tới nơi nào, chúng tôi đều có biện pháp bắt cô về, cô tuyệt đối không thể gánh chịu được hậu quả đâu, nếu ngoan ngoãn có lẽ chúng tôi chơi chán, có thể thả cô đi sớm một chút.”
Giọng điệu cuồng vọng bá đạo, cô mặc dù tức giận lại không thể tránh được, cô không rõ, loại cao quý như bọn họ làm sao có thể vừa ý cô, bởi vì thân thể của cô sao?
Phượng Dạ Hoàng, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cô thật sâu yêu mến một người đàn ông, vì anh ta không chút nào ba hoa lại có vẻ tự nhiên khí phách, cũng vì lời nói và việc làm của anh ta đều thể hiện phong thái vương giả. Phượng Dạ Diễm, bởi vì anh ta ở trong Ám Diễm môn nên cô cũng chưa từng gặp, nhưng mà chỉ cần liếc mắt một cái, cô liền biết rõ anh ta so với Phượng Dạ Hoàng càng nguy hiểm hung ác hơn, cô đối với anh ta chỉ cảm thấy sợ hãi.
Chưa từng nghĩ tới việc có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ, bọn họ và cô là hai đường thẳng song song, vốn tưởng rằng cả đời cứ ở tại quỹ đạo của mình mà tiến lên, bọn họ kinh doanh đế quốc rộng lớn của bọn họ, còn cô thì trải qua cuộc sống bình thường của cô, có lẽ vì địa điểm sai lầm, thời gian sai lầm, còn có sự việc sai lầm, cho nên bọn cô mới gặp nhau.
Có lẽ cô thật sự là dâm phụ trời sinh, dù sao, một người bình thường làm sao có thể đồng thời tiếp nhận hai người đàn ông? Lại không biết xấu hổ mà cảm thấy sung sướng. Thân thể cứ như vậy mà bị tàn phá kinh khủng, còn có thể mơ ước tìm được cho mình một người chồng tâm đầu ý hợp trong tương lai sao?
Lắc đầu, Tô Mộ Thu đứng lên, chuẩn bị đi khỏi Thấm Hinh Viên, nơi này không thể làm tâm tình cô bình lặng lại.
Đi dưới tán cây anh đào trên đường lớn, Tô Mộ Thu khó chịu cau lông mày, bởi vì trên đường đi các học viên đều đưa mắt nhìn cô, tất cả nam sinh nữ sinh đều có vẻ mặt không thể tin, khó hiểu, tức giận cùng với khinh thường hèn mọn.
“Nhìn đi, chính là cô ta.”
“Phải không? Cô ta thật xấu xí, hơn nữa ống tay áo chỉ có một cúc áo bạc, chắc là học viên bình dân a!”
“Tại sao cô ta có thể ở cùng hội trưởng? Hơn nữa còn là hai người, thật vô sỉ!”
“Nghe nói cô ta là người giúp việc trong nhà hội trưởng, cô ta bỏ thuốc Hoàng học trưởng”
“Bình dân chính là bình dân, thấp hèn không biết xấu hổ.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho cô nghe được, lời nói vô tình cay nghiệt như hòn đá rơi vào đáy lòng Tô Mộ Thu, cô chịu đựng không nổi, bước chân nhanh hơn, lựa chọn phớt lờ lời nói truyền đến từ bốn phía.
Không sao cả, tất cả không sao cả, không có gì là cô không thể nhẫn nhịn.
“Tô Mộ Thu, cô đứng lại.”
Lúc đi qua khu biệt thự của kẻ có tiền, một tiếng gọi vang lên.
Tô Mộ Thu dừng lại, xoay người.
Người vừa gọi chính là một cô gái tuyệt sắc xinh tươi quyến rũ, tóc quăn gợn sóng, dáng người có lồi có lõm, đồng phục cô mặc làm tôn lên vẻ cao quý ưu nhã. Đằng sau cô là mười mấy nữ sinh, tất cả đều là vẻ mặt chờ xem kịch vui.
“Lôi Tư tiểu thư.” Cô nhận ra, cô ta là tiểu thư quý tộc nhà Italia – Thiên kim gia tộc Lôi Tư, Karina Lôi Tư.
“Nghe nói cô là tân sủng của Hoàng phải không?”
Tân sủng? Sủng vật mới sao? Tô Mộ Thu sửng sốt một chút, không biết trả lời thế nào.
Chát!
Một tiếng giòn vang.
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Mộ Thu hiện lên năm dấu ngón tay đỏ ửng.
Karina Lôi Tư lộ ra khuôn mặt bình tĩnh, “Tôi đang hỏi cô đó!”
Tô Mộ Thu mím môi, trên mặt nóng rát giống như bị phỏng.
“Ê, cô là kẻ điếc sao?” Một nữ sinh xông lên trước, đẩy cô một cái, không có chuẩn bị nên Tô Mộ Thu ngã trên mặt đất.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn. Xương cốt cảm giác sắp nứt ra đến nơi, lòng bàn tay chà sát trên mặt đất thô ráp, chắc là đã trầy da, đau quá!
“Cô biết Karina là ai không?” Nữ sinh kia quát cô, vênh váo tự đắc, “Karina là bạn gái của Hoàng học trưởng, cô chỉ là một bình dân, dung mạo xấu xí cũng muốn tranh cùng cô ấy? Sao không nhìn lại chính mình.”
Karina Lôi Tư hừ lạnh một tiếng, “Mặc kệ nó, chúng ta đi, nhìn cô ta bình thường như vậy, tin đồn nhất định là giả, hại tôi còn tưởng rằng có người đang uy hiếp địa vị của mình, còn đặc biệt tìm đến cô ta.”
Karina Lôi Tư cầm đầu các nữ sinh bỏ đi để lại Tô Mộ Thu.
Trên đường không ai qua lại, Tô Mộ Thu thở dài một hơi, dứt khoát ngồi dưới đất.
Bầu trời một mảnh màu xám nhàn nhạt u sầu. Trời vì ai rơi lệ? Mưa không ngừng đổ xuống.
Cô giơ tay lên nhẹ nhàng vẫy, như muốn chặt đứt màn mưa.
Reng reng reng……
Giai điệu quen thuộc vang lên.
Tô Mộ Thu nín thở. Hy vọng không phải là………. Bộ dáng cô bây giờ thật sự không thuận tiện để hầu hạ bọn họ.
Cô chần chừ lấy điện thoại di động ra, ấn nút nghe.
“Mèo nhỏ, đang ở đâu?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm trầm thấp cùng tiếng cười của Phượng Dạ Diễm.
“Trong phòng học, làm bài tập.”
“Phải không? Vậy không làm phiền em, ngoan ngoãn làm bài tập đi!” Tiếng nói kết thúc, điện thoại vang lên âm thanh đô đô.
Cô hơi giật mình nhìn điện thoại, hơi khó hiểu, nhưng mà…………. Nhưng lại đặc biệt tốt.
Tô Mộ Thu không biết là cách cô trăm mét có một cỗ xe Lincoln dài xa hoa đang đỗ, trên xe Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đang ung dung nhưng có chút đăm chiêu nhìn cô.
“Mèo hoang cuối cùng vẫn là mèo hoang.” Phượng Dạ Diễm trầm ngâm, “Thật gay go!”
“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng biết rõ em mình đang nói gì, chính xác, nếu cô giống như những nữ sinh bình thường khác bị oan ức liền tìm bọn họ khóc lóc kể lể, có lẽ bọn họ sẽ nhanh chán ghét cô, chứ không giống như bây giờ không muốn buông tay.
“Hoàng, ánh mắt của anh càng ngày càng kém, Karina kia bộ dáng thật khó coi.”
Nhận ra sự hung ác trong lời nói của Phượng Dạ Diễm, Phượng Dạ Hoàng cười, “Diễm, không cần em ra tay, anh sẽ giải quyết, làm quá sẽ không tốt, dù sao Phượng Đế cùng tập đoàn Lôi Tư còn buôn bán qua lại.”
Hai người nhìn nhau cười, lại đem ánh mắt chuyển về phía xa xa.
Thân thể nhỏ gầy ngồi dưới đất, trên mặt vẫn là vẻ lãnh đạm, cho dù phát sinh chuyện gì thì biểu tình vẫn là không hờn không giận, hơi thở êm dịu kỳ quái bao quanh thân mình.
Ngày hôm sau, trên bảng thông báo của học viện Thánh Tu Tư, một tiêu đề thông báo, Karina Lôi Tư, Nguyễn Lâm Vũ, Quý Nhu, Địch Thu Tích…mười hai người bị lệnh cưỡng chế đuổi học, không được xuất hiện lại tại học viện. Nguyên nhân: không.
Tô Mộ Thu ngồi trên bờ hồ nhân tạo Thấm Hinh Viên, đây là chỗ cô thích nhất, bởi vì mỗi lần nhìn hồ nước màu xanh không gợn sóng này, lòng của cô liền trở nên bình lặng.
Nhưng mà hôm nay, nước hồ lại không có cách nào làm bình lặng tâm trạng đang xao động của cô. Từ lúc bị hai người kia uy hiếp trở thành món đồ chơi, trong trái tim cô luôn lẩn quẩn một sự bực tức nóng nảy không thể giải thích được.
“Đừng nghĩ thoát khỏi chúng tôi, bất kể cô chạy trốn tới nơi nào, chúng tôi đều có biện pháp bắt cô về, cô tuyệt đối không thể gánh chịu được hậu quả đâu, nếu ngoan ngoãn có lẽ chúng tôi chơi chán, có thể thả cô đi sớm một chút.”
Giọng điệu cuồng vọng bá đạo, cô mặc dù tức giận lại không thể tránh được, cô không rõ, loại cao quý như bọn họ làm sao có thể vừa ý cô, bởi vì thân thể của cô sao?
Phượng Dạ Hoàng, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cô thật sâu yêu mến một người đàn ông, vì anh ta không chút nào ba hoa lại có vẻ tự nhiên khí phách, cũng vì lời nói và việc làm của anh ta đều thể hiện phong thái vương giả. Phượng Dạ Diễm, bởi vì anh ta ở trong Ám Diễm môn nên cô cũng chưa từng gặp, nhưng mà chỉ cần liếc mắt một cái, cô liền biết rõ anh ta so với Phượng Dạ Hoàng càng nguy hiểm hung ác hơn, cô đối với anh ta chỉ cảm thấy sợ hãi.
Chưa từng nghĩ tới việc có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ, bọn họ và cô là hai đường thẳng song song, vốn tưởng rằng cả đời cứ ở tại quỹ đạo của mình mà tiến lên, bọn họ kinh doanh đế quốc rộng lớn của bọn họ, còn cô thì trải qua cuộc sống bình thường của cô, có lẽ vì địa điểm sai lầm, thời gian sai lầm, còn có sự việc sai lầm, cho nên bọn cô mới gặp nhau.
Có lẽ cô thật sự là dâm phụ trời sinh, dù sao, một người bình thường làm sao có thể đồng thời tiếp nhận hai người đàn ông? Lại không biết xấu hổ mà cảm thấy sung sướng. Thân thể cứ như vậy mà bị tàn phá kinh khủng, còn có thể mơ ước tìm được cho mình một người chồng tâm đầu ý hợp trong tương lai sao?
Lắc đầu, Tô Mộ Thu đứng lên, chuẩn bị đi khỏi Thấm Hinh Viên, nơi này không thể làm tâm tình cô bình lặng lại.
Đi dưới tán cây anh đào trên đường lớn, Tô Mộ Thu khó chịu cau lông mày, bởi vì trên đường đi các học viên đều đưa mắt nhìn cô, tất cả nam sinh nữ sinh đều có vẻ mặt không thể tin, khó hiểu, tức giận cùng với khinh thường hèn mọn.
“Nhìn đi, chính là cô ta.”
“Phải không? Cô ta thật xấu xí, hơn nữa ống tay áo chỉ có một cúc áo bạc, chắc là học viên bình dân a!”
“Tại sao cô ta có thể ở cùng hội trưởng? Hơn nữa còn là hai người, thật vô sỉ!”
“Nghe nói cô ta là người giúp việc trong nhà hội trưởng, cô ta bỏ thuốc Hoàng học trưởng”
“Bình dân chính là bình dân, thấp hèn không biết xấu hổ.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho cô nghe được, lời nói vô tình cay nghiệt như hòn đá rơi vào đáy lòng Tô Mộ Thu, cô chịu đựng không nổi, bước chân nhanh hơn, lựa chọn phớt lờ lời nói truyền đến từ bốn phía.
Không sao cả, tất cả không sao cả, không có gì là cô không thể nhẫn nhịn.
“Tô Mộ Thu, cô đứng lại.”
Lúc đi qua khu biệt thự của kẻ có tiền, một tiếng gọi vang lên.
Tô Mộ Thu dừng lại, xoay người.
Người vừa gọi chính là một cô gái tuyệt sắc xinh tươi quyến rũ, tóc quăn gợn sóng, dáng người có lồi có lõm, đồng phục cô mặc làm tôn lên vẻ cao quý ưu nhã. Đằng sau cô là mười mấy nữ sinh, tất cả đều là vẻ mặt chờ xem kịch vui.
“Lôi Tư tiểu thư.” Cô nhận ra, cô ta là tiểu thư quý tộc nhà Italia – Thiên kim gia tộc Lôi Tư, Karina Lôi Tư.
“Nghe nói cô là tân sủng của Hoàng phải không?”
Tân sủng? Sủng vật mới sao? Tô Mộ Thu sửng sốt một chút, không biết trả lời thế nào.
Chát!
Một tiếng giòn vang.
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Mộ Thu hiện lên năm dấu ngón tay đỏ ửng.
Karina Lôi Tư lộ ra khuôn mặt bình tĩnh, “Tôi đang hỏi cô đó!”
Tô Mộ Thu mím môi, trên mặt nóng rát giống như bị phỏng.
“Ê, cô là kẻ điếc sao?” Một nữ sinh xông lên trước, đẩy cô một cái, không có chuẩn bị nên Tô Mộ Thu ngã trên mặt đất.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn. Xương cốt cảm giác sắp nứt ra đến nơi, lòng bàn tay chà sát trên mặt đất thô ráp, chắc là đã trầy da, đau quá!
“Cô biết Karina là ai không?” Nữ sinh kia quát cô, vênh váo tự đắc, “Karina là bạn gái của Hoàng học trưởng, cô chỉ là một bình dân, dung mạo xấu xí cũng muốn tranh cùng cô ấy? Sao không nhìn lại chính mình.”
Karina Lôi Tư hừ lạnh một tiếng, “Mặc kệ nó, chúng ta đi, nhìn cô ta bình thường như vậy, tin đồn nhất định là giả, hại tôi còn tưởng rằng có người đang uy hiếp địa vị của mình, còn đặc biệt tìm đến cô ta.”
Karina Lôi Tư cầm đầu các nữ sinh bỏ đi để lại Tô Mộ Thu.
Trên đường không ai qua lại, Tô Mộ Thu thở dài một hơi, dứt khoát ngồi dưới đất.
Bầu trời một mảnh màu xám nhàn nhạt u sầu. Trời vì ai rơi lệ? Mưa không ngừng đổ xuống.
Cô giơ tay lên nhẹ nhàng vẫy, như muốn chặt đứt màn mưa.
Reng reng reng……
Giai điệu quen thuộc vang lên.
Tô Mộ Thu nín thở. Hy vọng không phải là………. Bộ dáng cô bây giờ thật sự không thuận tiện để hầu hạ bọn họ.
Cô chần chừ lấy điện thoại di động ra, ấn nút nghe.
“Mèo nhỏ, đang ở đâu?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm trầm thấp cùng tiếng cười của Phượng Dạ Diễm.
“Trong phòng học, làm bài tập.”
“Phải không? Vậy không làm phiền em, ngoan ngoãn làm bài tập đi!” Tiếng nói kết thúc, điện thoại vang lên âm thanh đô đô.
Cô hơi giật mình nhìn điện thoại, hơi khó hiểu, nhưng mà…………. Nhưng lại đặc biệt tốt.
Tô Mộ Thu không biết là cách cô trăm mét có một cỗ xe Lincoln dài xa hoa đang đỗ, trên xe Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đang ung dung nhưng có chút đăm chiêu nhìn cô.
“Mèo hoang cuối cùng vẫn là mèo hoang.” Phượng Dạ Diễm trầm ngâm, “Thật gay go!”
“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng biết rõ em mình đang nói gì, chính xác, nếu cô giống như những nữ sinh bình thường khác bị oan ức liền tìm bọn họ khóc lóc kể lể, có lẽ bọn họ sẽ nhanh chán ghét cô, chứ không giống như bây giờ không muốn buông tay.
“Hoàng, ánh mắt của anh càng ngày càng kém, Karina kia bộ dáng thật khó coi.”
Nhận ra sự hung ác trong lời nói của Phượng Dạ Diễm, Phượng Dạ Hoàng cười, “Diễm, không cần em ra tay, anh sẽ giải quyết, làm quá sẽ không tốt, dù sao Phượng Đế cùng tập đoàn Lôi Tư còn buôn bán qua lại.”
Hai người nhìn nhau cười, lại đem ánh mắt chuyển về phía xa xa.
Thân thể nhỏ gầy ngồi dưới đất, trên mặt vẫn là vẻ lãnh đạm, cho dù phát sinh chuyện gì thì biểu tình vẫn là không hờn không giận, hơi thở êm dịu kỳ quái bao quanh thân mình.
Ngày hôm sau, trên bảng thông báo của học viện Thánh Tu Tư, một tiêu đề thông báo, Karina Lôi Tư, Nguyễn Lâm Vũ, Quý Nhu, Địch Thu Tích…mười hai người bị lệnh cưỡng chế đuổi học, không được xuất hiện lại tại học viện. Nguyên nhân: không.
Bình luận facebook