Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Ánh đèn lấp lánh, bóng đêm mê người, Thánh Thành ban đêm thật sự rất đẹp, không hổ là thành phố mang tên “Ngọc trai đêm tối”.
Một chiếc xe xa hoa chạy trên đường lớn ở khu trung tâm, không tiếng động mà nhanh chóng lao nhanh, trên màn hình TV lớn đang chiếu cuộc thi nhảy, siêu sao tuấn tú phô trương kỹ thuật nhảy xinh đẹp, thu hút phần lớn nam nữ dừng lại đứng dưới màn ảnh hoan hô. Bên ngoài phi thường náo nhiệt nhưng trong xe yên tĩnh không tiếng động, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu vào gương mặt của Tô Mộ Thu, giờ phút này cô nhắm mắt lại suy nghĩ, hơi thở nhẹ nhàng khiến người khác không biết là cô ngủ hay tỉnh.
Sau nửa ngày, mới thấy cánh môi cô lộ ra một nụ cười khổ vô lực.
Thói quen ······· thật không phải là một thứ tốt a!?
Cô mở ra đôi mắt sáng ngời, thất thần nhìn cảnh đêm bên ngoài của sổ.
Mười ngày ngắn ngủi, bị giữ chặt suốt mười ngày một phút cũng không ngừng, ôm nhau ngủ mười buổi tối, cô không ngờ đã tập thành thói quen có bọn họ làm bạn, được bọn họ cưng chiều, trong ba ngày ngắn ngủi mà Phượng Dạ Diễm rời đi cô thậm chí đã có loại cảm giác mất mát.
“Ha ha ····” Cô cười khẽ, tiếng cười thanh thúy trong không gian nhỏ hẹp chỉ có mọt người là cô có vẻ có chút quỷ dị.
Mất mát……một loại cảm giác kì diệu của tình cảm a! Cô cũng có loại cảm giác này, thật sự là bất ngờ, có lẽ trước kia đã từng có? Nhưng có thể đã bị chôn vùi bởi tuyệt vọng, đau buồn và phẫn nộ.
Nhớ tới chuyện bốn năm trước, đôi mắt cô hiện lên tia buồn bã, khuôn mặt tại lúc sáng lúc tối càng có vẻ tái nhợt tối tăm, cô thở dài dứt khoát nhắm mắt lại.
Xe hơi dừng lại trước một tòa nhà được trang trí đơn giản tự nhiên, một người đàn ông lãnh khốc mặt không biểu tình bước xuống từ ghế ngồi phía trước, sau khi mở cửa xe anh ta làm ra một cái tư thế mời.
“Tô tiểu thư, mời xuống xe.”
“Cám ơn.”
Tô Mộ Thu nói tiếng cám ơn, bước xuống xe, cô ngẩng đầu lên, do không quen với ánh sáng nên khép hờ mắt lại.
Phía trên, bản hiệu ghi chữ “Dạ” phát ra ánh sáng màu xanh, đối với cô mà nói có điểm chói mắt.
Hai người đi tới cửa bị hai gã mặc áo vest đen ngăn lại, “Xin hỏi ngài cùng tiểu thư đây có thẻ VIP không?”
“Dạ”, quán bar nổi danh nhất thành phố, là sản nghiệp của Phượng Đế, trực tiếp thuộc về Lôi Sát đường, tuy cùng lúc kinh doanh rất nhiều khách sạn quán bar, nhưng chỉ có “Dạ” là tương đối đặc biệt chỉ chiêu đãi một ít khách thân phận hiển hách, bởi vậy, trở thành khách quý của “Dạ” là biểu tượng thân phận tôn quý. Người đàn ông lạnh lùng rút ra chiếc thẻ quăng về phía bọn họ, bọn họ nhìn vào chiếc thẻ liền hoảng sợ trừng lớn mắt, cúi đầu kính cẩn đưa trả cho anh ta, “Thuộc hạ không biết là Mị Huyền thiếu gia, xin thứ lỗi.”
“Ừ.” Mị Huyền đáp lại một tiếng, đem chiếc thẻ cất đi, quay đầu kính cẩn gật đầu với Tô Mộ Thu, “Xin mới Tô tiểu thư đi cùng thuộc hạ.”
“Làm phiền anh.” Cô hữu lễ gật đầu cám ơn.
Mị Huyền, đứng đầu ám vệ làm việc trực tiếp cùng Hoàng chủ và Diễm chủ, cho dù đối mặt với tất cả Đường chủ cũng chưa từng kính cẩn như thế, cô gái kia……chỉ là một cô gái bình thường, họ Tô, chẳng lẽ lại là……
Hai gã mặc áo vest đen ở cửa ra vào giật mình sững sờ nhìn bóng dáng hai người mới rời đi, thẫn thờ thật lâu.
Tô Mộ Thu theo Mị Huyền đi vào trong căn phòng màu lam, tâm tư phức tạp khó có thể giải thích, có chút sợ hãi lại hơi chờ mong, tim không hiểu vì sao mà đập loạn.
Tại cửa ra vào dừng lại, cô mím môi, nhìn Mị Huyền gõ cửa, tim đập thình thịch theo tiếng gõ cửa.
Bỗng dưng muốn chạy trốn.
Cửa mở ra, Kỳ Diệp Vân xuất hiện trước mặt hai người, nhìn thấy người con gái phía sau thì lập tức thay đổi thần thái, ánh mắt rạng rỡ, kích động một tay ôm lấy Tô Mộ Thu, “Tiểu Thu, rốt cuộc cô đã tới, nhanh đưa tên đàn ông của nhà cô trở về, còn để cậu ta ở đây nữa, cậu ta không điên thì tôi sẽ điên mất.”
“Ách ··” Tô Mộ Thu không nói gì, hơi thẹn thùng.
“Có khoa trương như vậy không?”
“Có, tuyệt đối có.” Kỳ Diệp Vân gật đầu, vẻ mặt thành thật, “Không tin, cô tự mình vào xem đi.” Anh lôi kéo cô vào phòng, cô cắn cắn môi, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phức tạp bước vào phòng.
Trong phòng xanh lam rộng lớn, Lôi Thiên Chiếu không có hình tượng nằm ngửa trên ghế sô pha, Sở Ngự cùng Cung Vô Nguyệt thì ôm nhau bất đắc dĩ nhìn Phượng Dạ Diễm đang ngồi trước quầy bar uống đến say không còn biết gì.
Tô Mộ Thu dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Thật may không phải chỉ có một mình Phượng Dạ Diễm ở đây, đến bây giờ cô vẫn không cách nào thoải mái một mình đối mặt anh ta, cảm giác sợ hãi không hiểu tại sao luôn dâng lên trong lòng.
“Tiểu Thu, em đã đến.” Sở Ngự quay đầu thoáng kinh ngạc nhìn Tô Mộ Thu.
“Chị Tiểu Thu.” Cung Vô Nguyệt đáng yêu gọi.
“Anh Sở, Tiểu Nguyệt.” Tô Mộ Thu cười ôn nhu với bọn họ.
“Được. Em đã đến đây, vậy thì giao nơi này cho em.” Anh đứng lên, ôm Cung Vô Nguyệt, nói với Lôi Thiên Chiếu đang nằm mê man trên ghế sô pha, “Chiếu, đi thôi.”
Kỳ Diệp Vân đến gần, đạp Lôi Thiên Chiếu một cước, “Dậy đi!”
“Úi!” Lôi Thiên Chiếu một luồng khí lạnh, ôm lấy bụng, hai mắt nhắm lại mở ra trừng mắt nhìn Kỳ Diệp Vân, gầm nhẹ, “Anh không biết tôi là người bị thương sao? Tôi có thù oán với anh à?”
“Không có.” Kỳ Diệp Vân nhún nhún vai, vẻ mặt khiêu khích, “Tôi cố ý đó.”
“Loảng xoảng” Một thanh âm vang lên, Phượng Dạ Diễm ngồi ở quầy bar buồn bực đem rượu trên bàn đẩy hết xuống đất, bỗng dưng gầm nhẹ, “Ồn chết đi được! Cút hết cho tôi!”
“Ách!” Kỳ Diệp Vân cùng Lôi Thiên Chiếu co rúm lại, người phía trước hung hăng nện cho anh một quyền, “Đều tai cậu, quỷ rống quỷ kêu.” Anh trợn tròn mắt, “Còn không phải bởi vì anh đạp lên miệng vết thương của tôi?”
“Đi thôi!”
Sở Ngự tức giận liếc bọn họ, trẻ con ngây thơ như nhau, người khác cũng nhìn không ra bọn họ là chủ quản tàn nhẫn của Lôi Sát đường cùng U Vân đường a?
“Còn muốn cùng sư tử kia đánh nhau thêm một trận nữa sao?”
“Bớt nói giỡn đi.” Lôi Thiên Chiếu thấp giọng nói, “Có quỷ mới muốn cùng anh ta đánh, trâu bò cũng không dã man như anh ta.” Anh quay đầu cười nhìn Tô Mộ Thu, “Tiểu Thu, cầu xin cô làm ơn đưa anh ta trở lại Phượng gia đi, vất vả cho cô rồi.”
“Tôi ···· không ···” Tô Mộ Thu không kịp phản ứng.
“Tiểu Thu, giao cho cô.” Kỳ Diệp Vân vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt thận trọng giống như đang giao phó một việc rất hệ trọng.
“Tôi·········” Tô Mộ Thu không biết nói gì. Đây là tình huống gì a? Muốn cô một mình ở cùng một chỗ với Phượng Dạ Diễm sao?
“Anh Sở.” Cô dùng ánh mắt cầu cứu Sở Ngự.
Sở Ngự ôm Cung Vô Nguyệt đi lướt qua bên người cô, vỗ vỗ vai cô, “Tiểu Thu, giao cho em.” Quay đầu liếc nhìn Phượng Dạ Diễm, anh thở dài, “Tiểu Thu, đừng chống cự cậu ta, cũng đừng chống cự chính mình, thử tiếp nhận cậu ta đi, cậu ta chỉ là không biết thể hiện lòng mình thôi, bởi vì từ nhỏ đã lớn lên trong Ám Diễm môn, cho nên không ai dạy cậu ta phải yêu như thế nào.”
Tô Mộ Thu run lên, nội tâm vì lời nói đó mà rung động, khi cô phục hồi lại tinh thần, căn phòng to như vậy chỉ còn lại cô cùng Phượng Dạ Diễm đang uống rượu giải sầu.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, lẳng lặng nhìn bóng lưng anh ta, nhếch môi, thở dài bất lực.
Không hiểu đây là tình huống gì, anh ta đang giận dỗi sao? Chỉ là uống rượu mà thôi! Có tất yếu phải gọi cô tới đây không? Cô tới thì có thể làm được gì đây? Lại phải làm gì đây? Đoạt đi chai rượu trong tay anh ta không cho anh ta uống nữa sao?
“Em tới làm gì?”
Giọng điệu cay nghiệt
“Ơ” Vẫn đang suy nghĩ nên Tô Mộ Thu bị tiếng nói đột nhiên vang lên làm hoảng sợ, “Tôi ···· ân ···· anh ba ngày chưa có trở về Phượng gia, phu nhân rất lo lắng, cho nên ····· tới thăm anh một chút, là Hoàng kêu tôi tới.” Trả lời như vậy là đúng sự thật nha!?
“Cút!” Phượng Dạ Diễm đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, “Cút cho tôi!”
Lòng tràn đầy chờ mong bị một gáo nước lạnh giội tắt, Hoàng? Cô gọi anh ta là Hoàng? Ba ngày không gặp, bọn họ đã thân mật đến như vậy sao?
Trong lòng ấm ức bực bội, anh cầm lấy chai rượu ngửa đầu lên uống ừng ực.
Tô Mộ Thu chau mày, không hiểu anh ta vì sao lại nổi giận, nhún nhún vai sau đó dứt khoát đứng lên như anh mong muốn rời đi, như vậy đỡ phải làm tình thế chuyển biến xấu hơn.
Một chiếc xe xa hoa chạy trên đường lớn ở khu trung tâm, không tiếng động mà nhanh chóng lao nhanh, trên màn hình TV lớn đang chiếu cuộc thi nhảy, siêu sao tuấn tú phô trương kỹ thuật nhảy xinh đẹp, thu hút phần lớn nam nữ dừng lại đứng dưới màn ảnh hoan hô. Bên ngoài phi thường náo nhiệt nhưng trong xe yên tĩnh không tiếng động, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu vào gương mặt của Tô Mộ Thu, giờ phút này cô nhắm mắt lại suy nghĩ, hơi thở nhẹ nhàng khiến người khác không biết là cô ngủ hay tỉnh.
Sau nửa ngày, mới thấy cánh môi cô lộ ra một nụ cười khổ vô lực.
Thói quen ······· thật không phải là một thứ tốt a!?
Cô mở ra đôi mắt sáng ngời, thất thần nhìn cảnh đêm bên ngoài của sổ.
Mười ngày ngắn ngủi, bị giữ chặt suốt mười ngày một phút cũng không ngừng, ôm nhau ngủ mười buổi tối, cô không ngờ đã tập thành thói quen có bọn họ làm bạn, được bọn họ cưng chiều, trong ba ngày ngắn ngủi mà Phượng Dạ Diễm rời đi cô thậm chí đã có loại cảm giác mất mát.
“Ha ha ····” Cô cười khẽ, tiếng cười thanh thúy trong không gian nhỏ hẹp chỉ có mọt người là cô có vẻ có chút quỷ dị.
Mất mát……một loại cảm giác kì diệu của tình cảm a! Cô cũng có loại cảm giác này, thật sự là bất ngờ, có lẽ trước kia đã từng có? Nhưng có thể đã bị chôn vùi bởi tuyệt vọng, đau buồn và phẫn nộ.
Nhớ tới chuyện bốn năm trước, đôi mắt cô hiện lên tia buồn bã, khuôn mặt tại lúc sáng lúc tối càng có vẻ tái nhợt tối tăm, cô thở dài dứt khoát nhắm mắt lại.
Xe hơi dừng lại trước một tòa nhà được trang trí đơn giản tự nhiên, một người đàn ông lãnh khốc mặt không biểu tình bước xuống từ ghế ngồi phía trước, sau khi mở cửa xe anh ta làm ra một cái tư thế mời.
“Tô tiểu thư, mời xuống xe.”
“Cám ơn.”
Tô Mộ Thu nói tiếng cám ơn, bước xuống xe, cô ngẩng đầu lên, do không quen với ánh sáng nên khép hờ mắt lại.
Phía trên, bản hiệu ghi chữ “Dạ” phát ra ánh sáng màu xanh, đối với cô mà nói có điểm chói mắt.
Hai người đi tới cửa bị hai gã mặc áo vest đen ngăn lại, “Xin hỏi ngài cùng tiểu thư đây có thẻ VIP không?”
“Dạ”, quán bar nổi danh nhất thành phố, là sản nghiệp của Phượng Đế, trực tiếp thuộc về Lôi Sát đường, tuy cùng lúc kinh doanh rất nhiều khách sạn quán bar, nhưng chỉ có “Dạ” là tương đối đặc biệt chỉ chiêu đãi một ít khách thân phận hiển hách, bởi vậy, trở thành khách quý của “Dạ” là biểu tượng thân phận tôn quý. Người đàn ông lạnh lùng rút ra chiếc thẻ quăng về phía bọn họ, bọn họ nhìn vào chiếc thẻ liền hoảng sợ trừng lớn mắt, cúi đầu kính cẩn đưa trả cho anh ta, “Thuộc hạ không biết là Mị Huyền thiếu gia, xin thứ lỗi.”
“Ừ.” Mị Huyền đáp lại một tiếng, đem chiếc thẻ cất đi, quay đầu kính cẩn gật đầu với Tô Mộ Thu, “Xin mới Tô tiểu thư đi cùng thuộc hạ.”
“Làm phiền anh.” Cô hữu lễ gật đầu cám ơn.
Mị Huyền, đứng đầu ám vệ làm việc trực tiếp cùng Hoàng chủ và Diễm chủ, cho dù đối mặt với tất cả Đường chủ cũng chưa từng kính cẩn như thế, cô gái kia……chỉ là một cô gái bình thường, họ Tô, chẳng lẽ lại là……
Hai gã mặc áo vest đen ở cửa ra vào giật mình sững sờ nhìn bóng dáng hai người mới rời đi, thẫn thờ thật lâu.
Tô Mộ Thu theo Mị Huyền đi vào trong căn phòng màu lam, tâm tư phức tạp khó có thể giải thích, có chút sợ hãi lại hơi chờ mong, tim không hiểu vì sao mà đập loạn.
Tại cửa ra vào dừng lại, cô mím môi, nhìn Mị Huyền gõ cửa, tim đập thình thịch theo tiếng gõ cửa.
Bỗng dưng muốn chạy trốn.
Cửa mở ra, Kỳ Diệp Vân xuất hiện trước mặt hai người, nhìn thấy người con gái phía sau thì lập tức thay đổi thần thái, ánh mắt rạng rỡ, kích động một tay ôm lấy Tô Mộ Thu, “Tiểu Thu, rốt cuộc cô đã tới, nhanh đưa tên đàn ông của nhà cô trở về, còn để cậu ta ở đây nữa, cậu ta không điên thì tôi sẽ điên mất.”
“Ách ··” Tô Mộ Thu không nói gì, hơi thẹn thùng.
“Có khoa trương như vậy không?”
“Có, tuyệt đối có.” Kỳ Diệp Vân gật đầu, vẻ mặt thành thật, “Không tin, cô tự mình vào xem đi.” Anh lôi kéo cô vào phòng, cô cắn cắn môi, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phức tạp bước vào phòng.
Trong phòng xanh lam rộng lớn, Lôi Thiên Chiếu không có hình tượng nằm ngửa trên ghế sô pha, Sở Ngự cùng Cung Vô Nguyệt thì ôm nhau bất đắc dĩ nhìn Phượng Dạ Diễm đang ngồi trước quầy bar uống đến say không còn biết gì.
Tô Mộ Thu dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Thật may không phải chỉ có một mình Phượng Dạ Diễm ở đây, đến bây giờ cô vẫn không cách nào thoải mái một mình đối mặt anh ta, cảm giác sợ hãi không hiểu tại sao luôn dâng lên trong lòng.
“Tiểu Thu, em đã đến.” Sở Ngự quay đầu thoáng kinh ngạc nhìn Tô Mộ Thu.
“Chị Tiểu Thu.” Cung Vô Nguyệt đáng yêu gọi.
“Anh Sở, Tiểu Nguyệt.” Tô Mộ Thu cười ôn nhu với bọn họ.
“Được. Em đã đến đây, vậy thì giao nơi này cho em.” Anh đứng lên, ôm Cung Vô Nguyệt, nói với Lôi Thiên Chiếu đang nằm mê man trên ghế sô pha, “Chiếu, đi thôi.”
Kỳ Diệp Vân đến gần, đạp Lôi Thiên Chiếu một cước, “Dậy đi!”
“Úi!” Lôi Thiên Chiếu một luồng khí lạnh, ôm lấy bụng, hai mắt nhắm lại mở ra trừng mắt nhìn Kỳ Diệp Vân, gầm nhẹ, “Anh không biết tôi là người bị thương sao? Tôi có thù oán với anh à?”
“Không có.” Kỳ Diệp Vân nhún nhún vai, vẻ mặt khiêu khích, “Tôi cố ý đó.”
“Loảng xoảng” Một thanh âm vang lên, Phượng Dạ Diễm ngồi ở quầy bar buồn bực đem rượu trên bàn đẩy hết xuống đất, bỗng dưng gầm nhẹ, “Ồn chết đi được! Cút hết cho tôi!”
“Ách!” Kỳ Diệp Vân cùng Lôi Thiên Chiếu co rúm lại, người phía trước hung hăng nện cho anh một quyền, “Đều tai cậu, quỷ rống quỷ kêu.” Anh trợn tròn mắt, “Còn không phải bởi vì anh đạp lên miệng vết thương của tôi?”
“Đi thôi!”
Sở Ngự tức giận liếc bọn họ, trẻ con ngây thơ như nhau, người khác cũng nhìn không ra bọn họ là chủ quản tàn nhẫn của Lôi Sát đường cùng U Vân đường a?
“Còn muốn cùng sư tử kia đánh nhau thêm một trận nữa sao?”
“Bớt nói giỡn đi.” Lôi Thiên Chiếu thấp giọng nói, “Có quỷ mới muốn cùng anh ta đánh, trâu bò cũng không dã man như anh ta.” Anh quay đầu cười nhìn Tô Mộ Thu, “Tiểu Thu, cầu xin cô làm ơn đưa anh ta trở lại Phượng gia đi, vất vả cho cô rồi.”
“Tôi ···· không ···” Tô Mộ Thu không kịp phản ứng.
“Tiểu Thu, giao cho cô.” Kỳ Diệp Vân vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt thận trọng giống như đang giao phó một việc rất hệ trọng.
“Tôi·········” Tô Mộ Thu không biết nói gì. Đây là tình huống gì a? Muốn cô một mình ở cùng một chỗ với Phượng Dạ Diễm sao?
“Anh Sở.” Cô dùng ánh mắt cầu cứu Sở Ngự.
Sở Ngự ôm Cung Vô Nguyệt đi lướt qua bên người cô, vỗ vỗ vai cô, “Tiểu Thu, giao cho em.” Quay đầu liếc nhìn Phượng Dạ Diễm, anh thở dài, “Tiểu Thu, đừng chống cự cậu ta, cũng đừng chống cự chính mình, thử tiếp nhận cậu ta đi, cậu ta chỉ là không biết thể hiện lòng mình thôi, bởi vì từ nhỏ đã lớn lên trong Ám Diễm môn, cho nên không ai dạy cậu ta phải yêu như thế nào.”
Tô Mộ Thu run lên, nội tâm vì lời nói đó mà rung động, khi cô phục hồi lại tinh thần, căn phòng to như vậy chỉ còn lại cô cùng Phượng Dạ Diễm đang uống rượu giải sầu.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, lẳng lặng nhìn bóng lưng anh ta, nhếch môi, thở dài bất lực.
Không hiểu đây là tình huống gì, anh ta đang giận dỗi sao? Chỉ là uống rượu mà thôi! Có tất yếu phải gọi cô tới đây không? Cô tới thì có thể làm được gì đây? Lại phải làm gì đây? Đoạt đi chai rượu trong tay anh ta không cho anh ta uống nữa sao?
“Em tới làm gì?”
Giọng điệu cay nghiệt
“Ơ” Vẫn đang suy nghĩ nên Tô Mộ Thu bị tiếng nói đột nhiên vang lên làm hoảng sợ, “Tôi ···· ân ···· anh ba ngày chưa có trở về Phượng gia, phu nhân rất lo lắng, cho nên ····· tới thăm anh một chút, là Hoàng kêu tôi tới.” Trả lời như vậy là đúng sự thật nha!?
“Cút!” Phượng Dạ Diễm đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, “Cút cho tôi!”
Lòng tràn đầy chờ mong bị một gáo nước lạnh giội tắt, Hoàng? Cô gọi anh ta là Hoàng? Ba ngày không gặp, bọn họ đã thân mật đến như vậy sao?
Trong lòng ấm ức bực bội, anh cầm lấy chai rượu ngửa đầu lên uống ừng ực.
Tô Mộ Thu chau mày, không hiểu anh ta vì sao lại nổi giận, nhún nhún vai sau đó dứt khoát đứng lên như anh mong muốn rời đi, như vậy đỡ phải làm tình thế chuyển biến xấu hơn.
Bình luận facebook