Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Hai con sói của Phượng gia sau khi đuổi hết người quấy rầy đi, càng không kiêng nể gì cả, từ phòng trên xuống phòng dưới, bên trong bên ngoài, bất cứ nơi có thể nằm xuống, chỉ cần hai con sói muốn mặc kệ thời gian địa điểm đều đè lấy con mèo nhỏ đáng thương một hồi kịch liệt hoan ái. Chỉ đáng thương cho con mèo nhỏ nhu nhược nhà chúng ta không có lực chống đỡ, cứ như vậy tùy ý để hai con sói triệt triệt để để ăn xong lau sạch.
Hai ngày đầu, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hai người thay phiên nhau mỗi người phụ trách nấu ăn một bữa, về sau, bọn họ trực tiếp gọi đầu bếp trở lại, bởi vì như vậy, mỗi thời mỗi khắc bọn họ đều có thể chiếm cứ lấy thân thể Tô Mộ Thu, làm cho người ta không thể không hoài nghi bọn họ có phải ngay từ đầu đã sớm có chủ ý như vậy.
Trên Ám đảo, hai người đàn ông của Phượng gia không có hai tiểu quỷ Phượng gia quấy nhiễu, cùng người phụ nữ của họ trải qua thế giới của ba người nên cảm thấy rất mỹ mãn. Nhưng ở Phượng gia cách xa đó lại có khác biệt rất lớn, Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên lần này là thật sự khóc đến thương tâm, Tô Mộ Thu chưa bao giờ rời đi bọn chúng lâu như vậy, dù sao chỉ là trẻ con bốn năm tuổi, mười ngày không gặp mẹ, tất nhiên là khóc đến nghẹn ngào.
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên khóc đến hai mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt lớn không khống chế được mà từ hốc mắt tràn ra, hai hàng nước mắt chảy xuống trên má phấn nộn, dừng lại không được, mũi sớm đã sưng đỏ làm ai thấy cũng phải đau lòng.
Phượng Dật Hành ngồi ở trên ghế sô pha, mỗi đứa ngồi trên một cái đùi của ông, lần đầu tiên ông gặp được tình thế không khống chế được, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, chốc chốc vỗ vỗ bên trái một cái rồi chốc chốc vỗ vỗ bên phải một cái.
“Ô ô………… Mẹ….. Con muốn………………Con muốn mẹ……………………” Phượng Sở Nhiên thút tha thút thít đứt quãng nói xong một câu, khóc đến muốn tắt thở.
“Tiểu Nhiên ngoan, đừng khóc, khóc làm tâm ông đau, ngoan, đừng khóc đừng khóc…………” Phượng Dật Hành không nhẫn nại lau nước mắt trên mặt Sở Nhiên.
Phượng Sở Nhiên nói khiến cho Phượng Sở Mạc làm theo.
“Ô ô……………. Mẹ…………… Tiểu Mạc nhớ…mẹ……………..”
“Đừng khóc đừng khóc, mẹ sẽ nhanh trở lại………” Phượng Dật Hành vỗ vỗ sau lưng Phượng Sở Mạc.
Phượng Sở Nhiên mở to hai mắt đẫm lệ, ẩn nhẫn nước mắt nhìn Phượng Sở Mạc, “Anh, chúng ta có phải làm sai việc gì? Mẹ có phải không cần chúng ta nữa không?”
Phượng Sở Mạc lắc lư cái đầu nhỏ, hàm răng nho nhỏ gắt gao cắn vào môi, nước mắt chảy xuống bên má.
“Ô ô……………. Mẹ………….. Chúng con sẽ ngoan ngoãn. Mẹ đừng bỏ Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên……………” Phượng Sở Nhiên nâng lên bàn tay nhỏ bé lung tung lau nước mắt trên mặt.
Bọn nhóc đáng thương nói làm cho người giúp việc ở đây nghe đều chua xót trong lòng, Nhạ Liên và Nhạ Hoan phụ trách chăm sóc hai vị tiểu thiếu gia đang đứng ở sau sô pha càng đau lòng hơn, căm hận sự bất lực của mình.
“Haizz……” Phượng Dật Hành nặng nề thở dài, nghĩ năm đó ông một mình chống đỡ Phượng Đế cùng với Ám Diễm môn, đại sự gì không trải qua, hôm nay lại bị hai đứa trẻ trước mặt làm cho thúc thủ vô sách.
“Phu nhân đâu?” Ông xoa xoa mi tâm, nhìn về phía quản gia Mục Nguyên hỏi.
“Phu nhân đang trên đường trở về.”
Phượng Dật Hành sờ sờ đầu hai đứa, “Tiểu bảo bối ngoan, ông gọi bà trở về cùng các con chơi, được không?”
“Không muốn…………Ô ô…………. Bọn con muốn mẹ………… Ô ô……….. Ông gọi mẹ trở về được không? Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên sẽ nghe lời…………. Cam đoan không làm mẹ nổi giận………” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên mím môi, cực lực ẩn nhẫn nước mắt chảy xuống.
“Ách……….. Cái này…………..” Phượng Dật Hành vẻ mặt khó xử, hai đôi mắt to hy vọng lại làm cho ông cảm giác mình gây ra tội ác. Nhưng mà, hai người kia quyết định, cho dù là ông, cũng không biện pháp xoay chuyển, huống chi, bọn họ chắc chắn không muốn hai đứa con dán bên người Tiểu Thu, sao lại sớm mang Tiểu Thu trở về được.
Nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Phượng Dật Hành vô lực thở dài, chính là bởi vì bộ dạng khóc không tiếng động mới làm tâm ông không đành lòng, nếu bọn nhóc lớn tiếng khóc rống, ít nhất ông còn có thể hung ác trách cứ hai tiếng, nhưng bọn nhỏ cố tình khóc như vậy làm cho lòng ông chua xót.
“Ông mang các con đến chỗ cậu Sở ở vài ngày, ông cam đoan cố gắng làm cho mẹ trở về, được không?” Phượng Dật Hành ôn nhu nhẹ nói.
“Thật sao?” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên trợn to hai mắt đẫm lệ nhìn ông, “Ngoéo tay.” Vươn ngón út ngắn ngủn ra.
“Được, ngoéo tay.” Phượng Dật Hành phối hợp kéo kéo ngón út bọn họ, yêu thương ôm chặt hai thân thể nho nhỏ, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Phượng gia tiểu bảo bối sáng sớm đã chảy nước mắt rốt cục cũng có dấu hiệu ngừng.
Có lẽ thật sự là mẫu tử liền tâm.
Sáng nay Tô Mộ Thu thức dậy rất sớm, dù cho thân thể bủn rủn nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh, không buồn ngủ chút nào. Cô mở to hai mắt ngơ ngác nhìn trên trần nhà, trong đầu không hiểu sao lại cảm thấy nặng nề như có tảng đá đè nặng, ép tới cô sắp không thở nổi.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê bị kẹp ở giữa hai thân hình cao lớn.
Tô Mộ Thu nghiêng mặt qua nhìn hai người đàn ông tuấn mỹ đang ngủ say hai bên trái phải, động tác nhu hòa kéo ra hai cánh tay đặt bên hông cô, nhẹ nhàng chậm chạp leo xuống giường lớn, nhặt lên áo ngủ trên mặt đất che lại thân thể xích lõa.
Vào phòng tắm, cô vặn mở vòi nước, nước từ từ chảy vào bồn, cô đứng trước gương, giật mình sững sờ nhìn người hiện lên trong gương.
Cái cổ, xương quai xanh, ngực, eo, bên đùi, thân thể mềm mại đầy ấp dấu hôn, bên đùi chảy xuống chất lỏng trắng đục, dâm mỹ đến mức làm cho người phải đỏ mặt, vốn là đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, giờ phút này lại có chút mơ màng, mang theo hơi thở quyến rũ mê hoặc lòng người, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhiễm lên nhàn nhạt sắc thái tình dục, sáng mà đen kịt, giống như muốn đem tất cả ánh sáng hút vào.
Người phụ nữ này vô thanh vô tức liền toát ra khí chất yêu mị …………….. Là cô sao?
Cũng khó trách, hơn mười ngày khai sáng tình dục, không hiện yêu mị mới khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Cô cười khổ, nhấc chân bước vào bồn.
Phụ nữ, có phải là chỉ cần thân thể bị bắt làm tù binh thì tâm sẽ không thể ẩn nấp, không thể nào trốn thoát?
Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên………….. Con của cô, đã mười ngày không gặp bọn chúng, bọn chúng có nhớ cô không? Mới bốn tuổi, lại luôn thích dính lấy cô, bây giờ có phải đang khóc vì không quen không?
Nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra, trong nội tâm cô đau đớn, nặng nề sắp không thở nổi.
Cô có thể xin Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm gọi điện về cho Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên?
Có lẽ là nước ấm làm cô chóng mặt nặng nề nên đầu cô tựa bên thành bồn tắm nằm ngủ.
Cửa phòng tắm không tiếng động mở ra, một người cao lớn không tiếng động bước vào phòng tắm.
Anh ta bước đến bồn tắm, đem thân thể nhỏ nhắn ôm vào ngực mình.
Tô Mộ Thu giật mình tỉnh táo lại, mở hai mắt ra, ngực của anh ta dường như còn nóng hơn so với nước, nóng đến độ làm cô khẽ run.
Phượng Dạ Hoàng tay lướt xuống chỗ tư mật giữa hai chân thon dài của cô, lúc nặng lúc nhẹ mà xoa.
Cho là anh muốn, cô nhẹ nhàng nhíu mày, bàn tay trắng nõn ấn lên cổ tay của anh, “Đừng mà, đau.”
“Hư…..Đừng khẩn trương.” Phượng Dạ Hoàng cúi đầu xuống khẽ cắn vành tai của cô, nói nhỏ bên tai cô, “Tôi chỉ giúp em tắm, nước ấm ngâm quá lâu không tốt đối với thân thể.”
Tuy là nói như vậy nhưng tay của anh lại không an phận, tắm đơn giản biến thành cực kỳ giày vò, nhu hòa vuốt ve.
“Ân……….” Cô kêu rên, hai chân mềm yếu, sắp đứng không vững, đành phải dùng hai tay nắm thật chặt cánh tay trái của anh, thân thể nhỏ nhắn vô lực tựa ở trong lồng ngực của anh.
Anh nhìn thân thể trong ngực, rút tay khỏi nơi giữa hai chân cô, bế cô lên.
Trong phòng, trên giường lớn, một thân thể xích lõa nam tính đang nằm đỉnh đạc, không hề làm cho người khác cảm thấy hèn mọn bỉ ổi, ngược lại làm cho người ta có cảm giác mỹ cảm lười biếng hiếm thấy, làn da màu đồng, lồng ngực rộng lớn khoẻ mạnh, nam vật tráng kiện to dài, bất cứ thứ gì cũng đều làm cho phụ nữ mặt đỏ tim đập, mỹ nam chính là mỹ nam, mặc kệ tư thế có bất nhã như thế nào cũng đều làm cho vạn vật trên thế giới thất sắc, nhất là đàn ông Phượng gia.
Vừa thấy Phượng Dạ Hoàng ôm Tô Mộ Thu đi ra, Phượng Dạ Diễm miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt cướp đoạt chăm chú nhìn thân mình nhu thuận uốn éo trong ngực Phượng Dạ Hoàng.
Phượng Dạ Hoàng nhẹ nhàng đặt Tô Mộ Thu lên giường, thân thể cường tráng Phượng Dạ Diễm lập tức dán lên, cánh tay sắt đương nhiên vòng qua bờ eo của cô, Phượng Dạ Hoàng tất nhiên là không cam lòng rớt lại phía sau, cũng theo lên giường, cánh tay sắt tự động vì chính mình đoạt một phần lãnh địa thuộc về anh.
“Tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?” Phượng Dạ Diễm cúi đầu ôn nhu hôn xuống trán cô một cái.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu. “Ngủ không được, nhớ đến Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên.”
Phượng Dạ Diễm nhắm mắt lại, mắt phượng xinh đẹp hiện lên ý vị nguy hiểm, anh dùng ngón trỏ nâng lên cằm cô, nhìn vào mắt cô, cô bình tĩnh nhìn lại, không sợ hãi chút nào.
Phượng Dạ Hoàng giận tái mặt, cường thế đem thân thể của cô kéo qua, đem đầu của cô tiến vào ngực mình, “Ngủ nhiều một chút!” Ánh mắt lạnh lùng quét về phía Phượng Dạ Diễm ý tứ cảnh cáo chứa mười phần.
Phượng Dạ Diễm nhún nhún vai. Không có biện pháp, anh cũng không cách nào dễ dàng chấp nhận trong lòng của cô nghĩ tới người khác, dù cho hai tiểu quỷ kia có là con của anh.
“Tôi có thể đáp ứng em, điện thoại trong phòng khách có thể gọi, nhưng mà em phải hứa với tôi, không nghĩ tới hai tiểu quỷ nữa, ở trong Ám đảo em chỉ thuộc về chúng tôi.” Phượng Dạ Diễm đè lên trên thân thể Tô Mộ Thu, ngữ khí bá đạo tràn đầy ham muốn.
Tô Mộ Thu sững sờ, không nghĩ tới việc anh ta sẽ chủ động nói ra, “Thật vậy không? Cám ơn anh.”
Phượng Dạ Hoàng mày kiếm chau lên, đối với sự thỏa hiệp của Phượng Dạ Diễm cảm thấy thật bất ngờ.
Hai ngày đầu, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hai người thay phiên nhau mỗi người phụ trách nấu ăn một bữa, về sau, bọn họ trực tiếp gọi đầu bếp trở lại, bởi vì như vậy, mỗi thời mỗi khắc bọn họ đều có thể chiếm cứ lấy thân thể Tô Mộ Thu, làm cho người ta không thể không hoài nghi bọn họ có phải ngay từ đầu đã sớm có chủ ý như vậy.
Trên Ám đảo, hai người đàn ông của Phượng gia không có hai tiểu quỷ Phượng gia quấy nhiễu, cùng người phụ nữ của họ trải qua thế giới của ba người nên cảm thấy rất mỹ mãn. Nhưng ở Phượng gia cách xa đó lại có khác biệt rất lớn, Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên lần này là thật sự khóc đến thương tâm, Tô Mộ Thu chưa bao giờ rời đi bọn chúng lâu như vậy, dù sao chỉ là trẻ con bốn năm tuổi, mười ngày không gặp mẹ, tất nhiên là khóc đến nghẹn ngào.
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên khóc đến hai mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt lớn không khống chế được mà từ hốc mắt tràn ra, hai hàng nước mắt chảy xuống trên má phấn nộn, dừng lại không được, mũi sớm đã sưng đỏ làm ai thấy cũng phải đau lòng.
Phượng Dật Hành ngồi ở trên ghế sô pha, mỗi đứa ngồi trên một cái đùi của ông, lần đầu tiên ông gặp được tình thế không khống chế được, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, chốc chốc vỗ vỗ bên trái một cái rồi chốc chốc vỗ vỗ bên phải một cái.
“Ô ô………… Mẹ….. Con muốn………………Con muốn mẹ……………………” Phượng Sở Nhiên thút tha thút thít đứt quãng nói xong một câu, khóc đến muốn tắt thở.
“Tiểu Nhiên ngoan, đừng khóc, khóc làm tâm ông đau, ngoan, đừng khóc đừng khóc…………” Phượng Dật Hành không nhẫn nại lau nước mắt trên mặt Sở Nhiên.
Phượng Sở Nhiên nói khiến cho Phượng Sở Mạc làm theo.
“Ô ô……………. Mẹ…………… Tiểu Mạc nhớ…mẹ……………..”
“Đừng khóc đừng khóc, mẹ sẽ nhanh trở lại………” Phượng Dật Hành vỗ vỗ sau lưng Phượng Sở Mạc.
Phượng Sở Nhiên mở to hai mắt đẫm lệ, ẩn nhẫn nước mắt nhìn Phượng Sở Mạc, “Anh, chúng ta có phải làm sai việc gì? Mẹ có phải không cần chúng ta nữa không?”
Phượng Sở Mạc lắc lư cái đầu nhỏ, hàm răng nho nhỏ gắt gao cắn vào môi, nước mắt chảy xuống bên má.
“Ô ô……………. Mẹ………….. Chúng con sẽ ngoan ngoãn. Mẹ đừng bỏ Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên……………” Phượng Sở Nhiên nâng lên bàn tay nhỏ bé lung tung lau nước mắt trên mặt.
Bọn nhóc đáng thương nói làm cho người giúp việc ở đây nghe đều chua xót trong lòng, Nhạ Liên và Nhạ Hoan phụ trách chăm sóc hai vị tiểu thiếu gia đang đứng ở sau sô pha càng đau lòng hơn, căm hận sự bất lực của mình.
“Haizz……” Phượng Dật Hành nặng nề thở dài, nghĩ năm đó ông một mình chống đỡ Phượng Đế cùng với Ám Diễm môn, đại sự gì không trải qua, hôm nay lại bị hai đứa trẻ trước mặt làm cho thúc thủ vô sách.
“Phu nhân đâu?” Ông xoa xoa mi tâm, nhìn về phía quản gia Mục Nguyên hỏi.
“Phu nhân đang trên đường trở về.”
Phượng Dật Hành sờ sờ đầu hai đứa, “Tiểu bảo bối ngoan, ông gọi bà trở về cùng các con chơi, được không?”
“Không muốn…………Ô ô…………. Bọn con muốn mẹ………… Ô ô……….. Ông gọi mẹ trở về được không? Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên sẽ nghe lời…………. Cam đoan không làm mẹ nổi giận………” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên mím môi, cực lực ẩn nhẫn nước mắt chảy xuống.
“Ách……….. Cái này…………..” Phượng Dật Hành vẻ mặt khó xử, hai đôi mắt to hy vọng lại làm cho ông cảm giác mình gây ra tội ác. Nhưng mà, hai người kia quyết định, cho dù là ông, cũng không biện pháp xoay chuyển, huống chi, bọn họ chắc chắn không muốn hai đứa con dán bên người Tiểu Thu, sao lại sớm mang Tiểu Thu trở về được.
Nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Phượng Dật Hành vô lực thở dài, chính là bởi vì bộ dạng khóc không tiếng động mới làm tâm ông không đành lòng, nếu bọn nhóc lớn tiếng khóc rống, ít nhất ông còn có thể hung ác trách cứ hai tiếng, nhưng bọn nhỏ cố tình khóc như vậy làm cho lòng ông chua xót.
“Ông mang các con đến chỗ cậu Sở ở vài ngày, ông cam đoan cố gắng làm cho mẹ trở về, được không?” Phượng Dật Hành ôn nhu nhẹ nói.
“Thật sao?” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên trợn to hai mắt đẫm lệ nhìn ông, “Ngoéo tay.” Vươn ngón út ngắn ngủn ra.
“Được, ngoéo tay.” Phượng Dật Hành phối hợp kéo kéo ngón út bọn họ, yêu thương ôm chặt hai thân thể nho nhỏ, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Phượng gia tiểu bảo bối sáng sớm đã chảy nước mắt rốt cục cũng có dấu hiệu ngừng.
Có lẽ thật sự là mẫu tử liền tâm.
Sáng nay Tô Mộ Thu thức dậy rất sớm, dù cho thân thể bủn rủn nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh, không buồn ngủ chút nào. Cô mở to hai mắt ngơ ngác nhìn trên trần nhà, trong đầu không hiểu sao lại cảm thấy nặng nề như có tảng đá đè nặng, ép tới cô sắp không thở nổi.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê bị kẹp ở giữa hai thân hình cao lớn.
Tô Mộ Thu nghiêng mặt qua nhìn hai người đàn ông tuấn mỹ đang ngủ say hai bên trái phải, động tác nhu hòa kéo ra hai cánh tay đặt bên hông cô, nhẹ nhàng chậm chạp leo xuống giường lớn, nhặt lên áo ngủ trên mặt đất che lại thân thể xích lõa.
Vào phòng tắm, cô vặn mở vòi nước, nước từ từ chảy vào bồn, cô đứng trước gương, giật mình sững sờ nhìn người hiện lên trong gương.
Cái cổ, xương quai xanh, ngực, eo, bên đùi, thân thể mềm mại đầy ấp dấu hôn, bên đùi chảy xuống chất lỏng trắng đục, dâm mỹ đến mức làm cho người phải đỏ mặt, vốn là đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, giờ phút này lại có chút mơ màng, mang theo hơi thở quyến rũ mê hoặc lòng người, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhiễm lên nhàn nhạt sắc thái tình dục, sáng mà đen kịt, giống như muốn đem tất cả ánh sáng hút vào.
Người phụ nữ này vô thanh vô tức liền toát ra khí chất yêu mị …………….. Là cô sao?
Cũng khó trách, hơn mười ngày khai sáng tình dục, không hiện yêu mị mới khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Cô cười khổ, nhấc chân bước vào bồn.
Phụ nữ, có phải là chỉ cần thân thể bị bắt làm tù binh thì tâm sẽ không thể ẩn nấp, không thể nào trốn thoát?
Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên………….. Con của cô, đã mười ngày không gặp bọn chúng, bọn chúng có nhớ cô không? Mới bốn tuổi, lại luôn thích dính lấy cô, bây giờ có phải đang khóc vì không quen không?
Nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra, trong nội tâm cô đau đớn, nặng nề sắp không thở nổi.
Cô có thể xin Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm gọi điện về cho Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên?
Có lẽ là nước ấm làm cô chóng mặt nặng nề nên đầu cô tựa bên thành bồn tắm nằm ngủ.
Cửa phòng tắm không tiếng động mở ra, một người cao lớn không tiếng động bước vào phòng tắm.
Anh ta bước đến bồn tắm, đem thân thể nhỏ nhắn ôm vào ngực mình.
Tô Mộ Thu giật mình tỉnh táo lại, mở hai mắt ra, ngực của anh ta dường như còn nóng hơn so với nước, nóng đến độ làm cô khẽ run.
Phượng Dạ Hoàng tay lướt xuống chỗ tư mật giữa hai chân thon dài của cô, lúc nặng lúc nhẹ mà xoa.
Cho là anh muốn, cô nhẹ nhàng nhíu mày, bàn tay trắng nõn ấn lên cổ tay của anh, “Đừng mà, đau.”
“Hư…..Đừng khẩn trương.” Phượng Dạ Hoàng cúi đầu xuống khẽ cắn vành tai của cô, nói nhỏ bên tai cô, “Tôi chỉ giúp em tắm, nước ấm ngâm quá lâu không tốt đối với thân thể.”
Tuy là nói như vậy nhưng tay của anh lại không an phận, tắm đơn giản biến thành cực kỳ giày vò, nhu hòa vuốt ve.
“Ân……….” Cô kêu rên, hai chân mềm yếu, sắp đứng không vững, đành phải dùng hai tay nắm thật chặt cánh tay trái của anh, thân thể nhỏ nhắn vô lực tựa ở trong lồng ngực của anh.
Anh nhìn thân thể trong ngực, rút tay khỏi nơi giữa hai chân cô, bế cô lên.
Trong phòng, trên giường lớn, một thân thể xích lõa nam tính đang nằm đỉnh đạc, không hề làm cho người khác cảm thấy hèn mọn bỉ ổi, ngược lại làm cho người ta có cảm giác mỹ cảm lười biếng hiếm thấy, làn da màu đồng, lồng ngực rộng lớn khoẻ mạnh, nam vật tráng kiện to dài, bất cứ thứ gì cũng đều làm cho phụ nữ mặt đỏ tim đập, mỹ nam chính là mỹ nam, mặc kệ tư thế có bất nhã như thế nào cũng đều làm cho vạn vật trên thế giới thất sắc, nhất là đàn ông Phượng gia.
Vừa thấy Phượng Dạ Hoàng ôm Tô Mộ Thu đi ra, Phượng Dạ Diễm miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt cướp đoạt chăm chú nhìn thân mình nhu thuận uốn éo trong ngực Phượng Dạ Hoàng.
Phượng Dạ Hoàng nhẹ nhàng đặt Tô Mộ Thu lên giường, thân thể cường tráng Phượng Dạ Diễm lập tức dán lên, cánh tay sắt đương nhiên vòng qua bờ eo của cô, Phượng Dạ Hoàng tất nhiên là không cam lòng rớt lại phía sau, cũng theo lên giường, cánh tay sắt tự động vì chính mình đoạt một phần lãnh địa thuộc về anh.
“Tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?” Phượng Dạ Diễm cúi đầu ôn nhu hôn xuống trán cô một cái.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu. “Ngủ không được, nhớ đến Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên.”
Phượng Dạ Diễm nhắm mắt lại, mắt phượng xinh đẹp hiện lên ý vị nguy hiểm, anh dùng ngón trỏ nâng lên cằm cô, nhìn vào mắt cô, cô bình tĩnh nhìn lại, không sợ hãi chút nào.
Phượng Dạ Hoàng giận tái mặt, cường thế đem thân thể của cô kéo qua, đem đầu của cô tiến vào ngực mình, “Ngủ nhiều một chút!” Ánh mắt lạnh lùng quét về phía Phượng Dạ Diễm ý tứ cảnh cáo chứa mười phần.
Phượng Dạ Diễm nhún nhún vai. Không có biện pháp, anh cũng không cách nào dễ dàng chấp nhận trong lòng của cô nghĩ tới người khác, dù cho hai tiểu quỷ kia có là con của anh.
“Tôi có thể đáp ứng em, điện thoại trong phòng khách có thể gọi, nhưng mà em phải hứa với tôi, không nghĩ tới hai tiểu quỷ nữa, ở trong Ám đảo em chỉ thuộc về chúng tôi.” Phượng Dạ Diễm đè lên trên thân thể Tô Mộ Thu, ngữ khí bá đạo tràn đầy ham muốn.
Tô Mộ Thu sững sờ, không nghĩ tới việc anh ta sẽ chủ động nói ra, “Thật vậy không? Cám ơn anh.”
Phượng Dạ Hoàng mày kiếm chau lên, đối với sự thỏa hiệp của Phượng Dạ Diễm cảm thấy thật bất ngờ.
Bình luận facebook