• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Không cần đến trêu chọc ta (4 Viewers)

  • Chương 69

Giữa trưa mười hai giờ.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đến Thanh Long hội, vừa xuống xe, bọn họ để cho lái xe rời đi, đúng hẹn một mình tiến vào.

Vài tên canh giữ ở cửa lớn dựa theo mệnh lệnh lục soát người bọn họ xác định không có mang theo bất kỳ vũ khí gì mới dẫn bọn họ vào nhà.

Bên trong sân huấn luyện, đám người Lục Nhĩ Nhã đã chuẩn bị sẵn tư thế chờ, cả sân huấn luyện đứng một loạt những người mặc áo vest đen, trong tay tất cả cầm súng, ngoại trừ Lục Nhĩ Nhã cùng Cổ Kiến Hùng, còn có một người đàn ông tóc bạc tuấn mị.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vừa tiến đến, hơi thở toàn sân như ngưng lại, nhìn chằm chằm bọn họ đề phòng, đương nhiên, ngoại trừ Ngân Hồ cùng Tô Mộ Thu.

Tô Mộ Thu nằm gần trước sô pha của Lục Nhĩ Nhã, vẻ mặt tái nhợt, nghe tiếng ồn, suy yếu ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa, không tự giác nho nheo lông mày.

Bọn họ đúng là đến đây.

Mặt cô tái nhợt, trên trán cùng khóe miệng có máu chảy xuống.

Người bọn họ toàn tâm toàn ý che chở cẩn thận lại bị người khác chà đạp.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đáy lòng co rút, trong lúc nhất trong mắt thời tràn ngập tức giận, người ở chỗ này cùng cảm nhận được áp lực rất rõ ràng.

Phượng Dạ Diễm nhất thời kìm nén không được lửa giận, xúc động muốn lập tức tiến lên ôm Tô Mộ Thu vào trong lòng, che chở thật tốt, biết tính cậu nên Phượng Dạ Hoàng giữ tay cậu lại.

Mồ hôi lạnh ứa ra khắp đầu Cổ Kiến Hùng, đây là lần đầu tiên anh gặp trực tiếp Phượng Dạ Hoàng và Phượng Dạ Diễm, trong nội tâm không khỏi có chút sợ hãi, cho dù bây giờ bọn họ có nhiều người hơn.

“Cuối cùng các anh cũng đến, chà chà……” Lục Nhĩ Nhã lắc đầu, “Thật không nghĩ tới trên đời này còn có phụ nữ có thể làm cho các anh nói gì nghe nấy.” Cô cười thật điềm tĩnh.

Kỳ thật Lục Nhĩ Nhã rất khẩn trương, lạnh cả sóng lưng, trên người bọn họ phát ra khí thế quá mức cường ngạnh làm cho cô có cảm giác áp bách.

Phượng Dạ Hoàng chớp mắt nói, “Lục Nhĩ Nhã, tôi nói rồi, nếu cô tổn thương Tiểu Thu tôi sẽ làm cô chết vô cùng thê thảm.” Âm thanh lạnh như băng như tới từ tầng địa ngục cuối cùng.

Lục Nhĩ Nhã cười nhạo, khinh thường trợn trắng mắt, “Hoàng thiếu chủ, xin anh thông hiểu tình huống một chút, hiện tại, anh đang cảnh cáo tôi sao? Các anh nói đi, người phụ nữ này rốt cuộc có cái gì tốt? Vì sao các anh vì cô ta làm nhiều như vậy?” Cô dùng chân đá đá Tô Mộ Thu.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm gắt gao nắm chặt nắm tay, giấu đi ánh mắt, giữ im lặng.

Phượng Dạ Hoàng lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, anh trầm giọng đặt câu hỏi, “Tôi có một việc muốn hỏi, bốn năm trước, thuốc là do cô bỏ sao?”

“Hiện tại cũng không còn quan trọng, vậy nói cho các anh biết! Đúng là do tôi bỏ, nhưng mà tôi không thể ngờ, anh lại bụng đói ăn quàng lựa chọn một nữ giúp việc bình thường, nếu như không phải tôi, các người làm sao có thể dây dưa cùng một chỗ, nói cho cùng các người cần phải cảm ơn tôi.”

“Dùng ‘Nhẫn thuật’ sao?”

Phượng Dạ Hoàng ánh mắt giống như lơ đãng đảo qua Ngân Hồ.

“Thì ra anh cũng biết rõ, tôi còn tưởng rằng anh không biết, vì Phượng gia chiếm toàn bộ thiên hạ nên từ trước tới nay các anh luôn tự đại cuồng vọng, các anh hẳn là không ngờ được còn có loại kỹ năng bí truyền đó phải không? Nói thực ra, tôi cũng không có nghĩ tới, kỳ thật nếu như không có Tô Mộ Thu, tôi nghĩ sẽ rất thành công, lúc đó hiếm khi tôi có được dư ra một lệnh bài, tôi để người đó mang vào, cũng bởi vì như thế, nên laser hồng ngoại ở cửa chính Phượng gia không quét được nó, có thể làm được thần không biết quỷ không hay, ngay cả tôi cũng không ngờ, nhưng ngoài ý muốn của tôi chính là, Tô Mộ Thu lại ngây ngốc thừa nhận.”

“Vậy cô muốn chúng tôi làm như thế nào mới bằng lòng thả cô ấy?” Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng chăm chú nhìn cô.

Lục Nhĩ Nhã ra hai phần hiệp nghị cùng một cây bút ở bên cạnh, ném qua, “Cam kết rằng tập đoàn Phượng thị cùng Ám Diễm môn từ nay về sau thuộc sở hữu Thanh Long hội.”

Phượng Dạ Hoàng nhặt hai tờ giấy lên đưa Phượng Dạ Diễm một tờ, tùy ý lật vài tờ, liền trước vung bút ký tên.

“Tôi cũng không muốn làm như vậy, là các anh bức tôi.” Lục Nhĩ Nhã nhìn bọn họ ký tên, vẻ mặt bi thương, “Dù sao tôi cũng yêu các anh, cho dù là nằm mơ tôi cũng muốn trở thành nữ chủ nhân Phượng gia, đáng tiếc đều bị Tô Mộ Thu đoạt đi, ngay từ đầu mục tiêu của tôi chỉ có Tô Mộ Thu, nếu như các anh có thể mở một mắt nhắm một mắt tùy ý tôi mang cô ta đi thì tốt rồi. Nhưng mà hết lần này tới lần khác các anh đối đầu với tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí.”

Từ đầu đến cuối đều là Lục Nhĩ Nhã tự nói một mình, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm lạnh lùng bàng quan giống như đang xem kịch, trong mắt chứa sự khinh miệt.

Phượng Dạ Hoàng ném hai tờ giấy xuống dưới chân Lục Nhĩ Nhã, “Đã ký, có thể giao người cho chúng tôi chưa?”

“Ha ha…………” Lục Nhĩ Nhã cười khẽ, lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn, “Chẳng lẽ tình yêu thật sự làm cho các anh thay đổi sao? Các anh thật sự cho rằng chỉ cần đơn giản ký hiệp nghị tôi sẽ buông tha cô ta sao? Các anh nghĩ tôi là cái gì? Các anh đã đến đây rồi còn cho rằng tôi sẽ để các anh trở về sao? Đừng vọng tưởng!” Cô cười nhạo, “Ngay từ đầu tôi đã quyết định không thả người, không có quyền thế, các anh không là cái gì cả, dứt khoát chết đi, đỡ phải sống uất ức.” Cô híp mắt, bắn ra tia sang ác độc, bỗng nhiên lại cười, “Có lẽ, nếu các anh quỳ xuống van xin tôi, tôi sẽ tha cho các anh một con đường sống.”

Tô Mộ Thu cả kinh, không thể tin trừng lớn mắt.

Loại chuyện này…………

Cô thật sự không cách nào tưởng tượng cảnh tượng kia, tôn quý kiêu căng như bọn họ vì cô mà mất tôn nghiêm.

Lục Nhĩ Nhã hừ lạnh, “Không chịu sao? Các anh có thể vì cô ta vứt bỏ quyền thế, chính mà, trước sự tôn nghiêm, tình yêu của các anh đối với cô ta bất quá cũng chỉ như thế.”

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm mặt không biểu tình, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ thật sự của bọn họ.

“Đợi một chút……..” Ngân Hồ trầm mặc ở một giây cuối cùng cũng mở miệng.

Thành công thu hút sự chú ý của mọi người, anh ta chậm rãi đứng lên, một tay kéo Tô Mộ Thu từ trên đất lên ôm vào trong ngực, hai tay đặt trên lưng cô, “Thật ra, tôi cho rằng, điều tàn nhẫn nhất đối với Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm chính là nhục nhã người mà bọn họ yêu nhất ở trước mặt bọn họ, không phải sao?”

Dứt lời, đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người của anh ta nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, tràn ngập ý tứ khiêu khích. Tay thân mật trượt xuống eo Tô Mộ Thu, anh ta vùi đầu vào cổ của cô nhẹ ngửi, lẩm bẩm, “Có để ý tới quần áo không? Là tôi tự mình thay cho cô ấy đấy.”

Quả nhiên, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm bộ mặt vốn nguội lạnh liền trở nên khó coi.

Lần trên Ám đảo là nỗi nhục cả đời của anh, nếu như không phải chết tiệt…cái gì laser hồng ngoại, nếu như không phải bọn họ hạ lệnh canh giữ nghiêm ngặt, anh vốn có thể trộm lệnh bài thoải mái ra đảo, kết quả còn bị trêu đùa một hồi.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm sắc mặt trầm xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom